Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại (Hạ)



Phiên ngoại: Tâm dược (Hạ)

Phương án của giáo sư là lần nữa tiến hành liệu pháp thôi miên với Tiêu Chiến.

Thôi miên là một quá trình gây ức chế lên vỏ não, chỉ có những chuyên gia tâm lý hàng đầu mới có thể thông qua phương pháp ám thị tâm lý, thực hiện kết nối với tiềm thức của người bị thôi miên.

Trong lĩnh vực này, thầy của Jason được công nhận là số một thế giới, ông thực hiện ám thị tâm lý thậm chí không cần dùng đến phương tiện trung gian, chỉ dựa vào ngôn ngữ và tiếng búng tay liền có thể làm được.

Tiêu Chiến đã từng tiếp nhận liệu pháp thôi miên, đối với ám thị của giáo sư độ tiếp nhận rất cao, chẳng qua là hai lần trước mỗi khi tiếp cận đến hình ảnh tai nạn của mẹ Vương, liền bị tiềm thức kịch liệt phản kháng, không thể đi đến cuối cùng.

Nhưng hôm nay điểm khác biệt chính là, giáo sư để hai người cùng nằm trên chiếc giường nhỏ kê bên tường, Tiêu Chiến gối đầu lên ngực Vương Nhất Bác, giống như tư thế mà bình thường bọn họ tiến vào giấc ngủ, chỉ là yêu cầu Vương Nhất Bác bất kể như thế nào cũng nhất định phải giữ nguyên vị trí nằm im bất động.

Vương Nhất Bác thành thật ôm Tiêu Chiến, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, nhìn người trong lòng nhắm mắt lại trong ngôn ngữ mà cậu không hiểu, hơi cau mày, quá trình giống như khi ngủ nằm mộng, nhưng lại sẽ thần kỳ phát ra những âm tiết đơn giản, đáp lại chỉ thị của giáo sư.

Quá trình thôi miên kéo dài khoảng nửa giờ, Vương Nhất Bác cứng đờ đến sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên nghe thấy môi Tiêu Chiến khẽ mấp máy, nói: "Tôi sẽ ..."

Chưa kịp lĩnh hội ý nghĩa bên trong, liền thấy giáo sư lộ vẻ nhẹ nhõm yên tâm, búng ngón tay một cái.

Tiêu Chiến theo đó mở mắt ra, chậm rãi hồi thần, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười, không nỡ mà từ trong lòng cậu ngồi dậy.

"Chúc mừng nha!". Jason giải thích với Vương Nhất Bác đang một đầu mơ hồ: "Ý thức và tiềm thức của Tiêu Chiến đã hoàn toàn bình phục, sau này cũng không cần chữa trị nữa".

"...Thật sao?". Vương Nhất Bác ngơ ngác, ánh mắt chuyển đến trên mặt giáo sư, như đang cầu một lời xác nhận.

Giáo sư mỉm cười gật gật đầu, lại nói thẳng, mức độ chướng ngại tâm lý như Tiêu Chiến tuyệt đại đa số các trường hợp đều suốt đời không cách nào khỏi hẳn, hồi phục của anh có thể nói là kỳ tích.

Vương Nhất Bác như mở cờ trong bụng, một thân mừng như điên không chỗ nào khơi thông, từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy Tiêu Chiến xoay mấy vòng.

"Ca ca, em vui quá đi!".

"Anh cũng vui". Người trưởng thành bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, cười ra một hàm răng trắng muốt.

Sau khi hoàn thành trị liệu thôi miên, Tiêu Chiến được chẩn đoán là đã khỏi bệnh, liều tâm dược này, người thực sự uống vào chính là Vương Nhất Bác.




Rời khỏi bệnh viện, trạng thái của thanh niên sáng bừng hẳn lên, cả ngày hôm qua đều không có khẩu vị ăn cái gì, lúc này đây lại có thể nhao nhao đói quá à đói quá đi, bảo Tiêu Chiến mang cậu đi ăn trưa.

Cầu Chapel là cây cầu có mái che bằng gỗ lâu đời nhất ở châu Âu, trần được trang trí rất nhiều tranh vẽ màu (42), hai bên tết đầy hoa tươi (43), so với hồ Lucerne, nơi này mang đậm tính hoài niệm nhân văn hơn. Hai người ở nước ngoài không chút kiêng kỵ, vừa thả bộ vừa dính dính dán dán, muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn, ríu ra ríu rít qua hết hành lang cầu Chapel, tìm thấy một nhà hàng địa phương nổi tiếng trên Internet.

Trên thực đơn chỉ có tiếng Đức, Vương Nhất Bác xem không hiểu, giao cho Tiêu Chiến toàn quyền quyết định.

"Nhất định phải gọi món này, món đặc trưng nhà bọn họ, lẩu phô mai (44)". Tiêu Chiến nghiêm túc xem, "Nhưng phô mai em nhất định ăn không quen, còn muốn món chính nào nữa không? Thịt bò, thịt heo hay cá?".

"Sao cũng được, lấp đầy bụng là được".

"Hiếm lắm mới đến đây một chuyến, em chọn đi mà". Tiêu Chiến chỉ hình ảnh cho cậu xem.

"Thịt bò đi". Vương Nhất Bác chững chạc đàng hoàng: "Thịt bò ăn có sức".

"..." Bất thình lình nhận được ám chỉ, Tiêu Chiến từ trong thực đơn ngẩng đầu lên, quả nhiên từ trong mắt thanh niên nhìn thấy ngọn lửa nhảy múa, lỗ tai trong nháy mắt cũng bị hun đỏ.

Hai người đã lâu không nghỉ phép, Tiêu Chiến muốn ở Thụy Sĩ thêm mấy ngày, Vương Nhất Bác vui vẻ đồng ý, cơm nước xong liền dùng di động thuê một căn nhà nghỉ độc lập khu núi Rigi (45) bên bờ hồ Lucerne.

Do tiền boa cho đến hào phóng, nên chủ nhà đã ân cần lái xe đến đón, đó là một đại thúc ngoài năm mươi tuổi, dùng tiếng Anh sứt sẹo khó khăn trao đổi với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghe không hiểu khẩu âm bật lưỡi của đại thúc, hai người nói nửa ngày vẫn là mắt to trừng mắt nhỏ. Tiêu Chiến đứng một bên nhịn cười, cho đến khi Vương Nhất Bác ném sang ánh mắt cún cầu giúp đỡ, mới vội vàng tiến lên, dùng tiếng Đức thành công giao tiếp với đại thúc.

Vương Nhất Bác ủy khuất: "Không phải là nói học giỏi tiếng Anh đi khắp thế giới sao?".

Tiêu Chiến câu lấy cằm cậu trêu chọc: "Học tiếng Anh nào có tốt đẹp bằng ôm đùi ca ca?".




Nhà là nhà gỗ đơn nóc kiểu châu Âu điển hình, bàn ăn nhà bếp ở tầng một, phòng khách phòng riêng ở tầng hai, nội thất trang trí đều là vật liệu tốt, thiết kế đơn giản nhưng phong cách trang nhã, bên ngoài phòng ngủ chính còn nối liền với ban công, đẩy mở cửa sổ sát đất phong cảnh hồ Lucerne đều thu hết vào mắt, Tiêu Chiến thích cực kỳ, liên tục khen Vương Nhất Bác có mắt nhìn.

Vương Nhất Bác được khen trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, một lòng muốn từ trên người ca ca lấy chút phần thưởng, vali vừa để dựa vào tường liền vác người đến nhà tắm: "Em muốn ôm đùi".

"Em, anh tự tắm, anh phải tắm cho thật sạch!" tiếc rằng Tiêu Chiến không thương tiếc đuổi cậu ra ngoài, "Đi treo quần áo của anh lên đi!".

Cửa nhà tắm ở trước mặt cậu 'ầm' một tiếng đóng kín lại, Vương Nhất Bác tiếc nuối ba giây, quay đầu lại sung sướng tung tăng đi chấp hành mệnh lệnh của ca ca.

Đợi thanh niên cũng tắm xong lên giường, người trưởng thành đã mơ màng muốn ngủ.

"Ưm... Nhất Bác..." tựa như cảm nhận được nguồn nhiệt đang đến gần, Tiêu Chiến theo bản năng trở mình, chui vào lòng cậu rầm rì như một bé mèo sữa.

Aiz... Ca ca này quen giày vò người khác thật, Vương Nhất Bác ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, trụ thịt giữa háng từ khi tắm đã cương cứng, nhưng lại không nỡ đánh thức anh. Đêm qua do lệch múi, hai người gần như đều không ngủ, chịu đựng đến bây giờ Tiêu Chiến nhất định là đã buồn ngủ lắm rồi.

Cậu hôn hôn lên trán ca ca: "Mệt cả một ngày trời, nghỉ ngơi thật tốt nhé".

Hô hấp của Tiêu Chiến rất nhanh đã trở nên đều đặn, Vương Nhất Bác cũng nhắm mắt, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng giáo sư và Jason tuyên bố ca ca hoàn toàn khỏi bệnh trong phòng khám bệnh viện. Cảm giác lúc đó rất thần kỳ, cậu lại có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh của đá lớn trùng điệp rơi xuống trong lòng, như thể người được chữa khỏi không phải là Tiêu Chiến, mà là bản thân cậu.

Hai năm rồi... Mặc dù Tiêu Chiến luôn nhấn mạnh sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa, muốn cả đời ở bên nhau, Vương Nhất Bác cũng không phải là không tin, nhưng tận sâu nơi đáy tim cậu, ở một góc mà không ai biết tới, đứa nhỏ yếu đuối vẫn không thoát khỏi sợ hãi, thời thời khắc khắc đều nơm nớp lo sợ, không biết phải làm sao.

Mà bây giờ, đứa nhỏ trong tim cảm nhận được, đêm đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã qua, ánh dương xua tan mây mù, trời cao sẽ không cướp đi món quà, bảo vật cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về cậu.

"Ca ca bảo bối..."

Vương Nhất Bác lồng ngực căng đầy vui sướng, chỉ cần có thể ôm lấy Tiêu Chiến như thế này, cho dù không làm tình cũng vừa lòng thỏa dạ.

Chẳng biết từ khi nào ngủ mất, một giấc này đặc biệt ngọt ngào. Giữa lúc mơ hồ mù mịt còn mơ thấy một giấc mộng xuân, mơ thấy ca ca nhân lúc cậu ngủ đánh lén cậu, đặc biệt chọn những khu vực nhạy cảm quạt gió thổi lửa, chọc cậu cả người tà hỏa tán loạn.

Hưmm......

Cảm giác tê dại như điện giật đột nhiên từ lồng ngực bung ra, truyền thẳng đến bụng dưới, sau đó vật cứng kia cũng bị người nhẹ nhàng vuốt ve, Vương Nhất Bác rên lên một tiếng, ý thức dần tụ lại, vừa mở mắt, phát hiện giấc mộng xuân vừa rồi không chỉ là mơ.

"Tỉnh rồi?".

Không biết mấy giờ, trong phòng một mảng tối đen, chỉ có ngọn đèn chiếu sáng khẩn cấp lưu lại nơi góc tường. Nhưng một chút ánh sáng đó đều chạy đến trong mắt Tiêu Chiến, tôn lên nét rực rỡ lấp lánh nơi hai con ngươi đen láy. Anh giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt, khóe môi cong lên một độ cong mơ hồ: "Tại chưa ăn tối, đói rồi..."

Vương Nhất Bác hung hăng nuốt nước bọt, giác quan toàn thân trong bóng tối được khuếch đại đến vô hạn.

Tháng bảy là tháng nóng nhất của Thụy Sĩ, hai người vốn là khỏa thân ngủ, trên người không có lấy một tấc vải, Tiêu Chiến lui đến bên đùi Vương Nhất Bác, cúi người liền đem gậy thịt vừa cứng vừa nóng ăn vào trong miệng.

"Hừ......!"

Khuôn miệng non mềm là khởi đầu của trầm luân, hai mươi ngày không gặp, đoàn tụ ở Bắc Kinh lại chỉ làm một lần, dục vọng của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến giống như núi lửa chạm một cái liền nổ, cậu quỳ thẳng người đè sau gáy Tiêu Chiến đỉnh eo, khát vọng bị anh càng nuốt vào sâu hơn.

Tiêu Chiến ngoan đến không tưởng, mặc cậu thao làm miệng mình, lưỡi mềm còn linh hoạt phối hợp, mỗi lần cậu rút ra đều câu lấy trêu chọc gân thịt phần đáy mũ thịt, kích cho Vương Nhất Bác phát cuồng, rõ ràng luyến tiếc ca ca khổ cực, nhưng lại không dừng được xung động rút ra cắm vào.

"Ca ca, đừng!".

Tiêu Chiến đột nhiên ôm lấy eo cậu, mãnh liệt dùng cổ họng tiến lên đón, Vương Nhất Bác trong trói buộc bất ngờ xảy ra mất khống chế, tinh dịch bắn ra sặc đến Tiêu Chiến một trận ho khan, bắn ra ngoài lại phun một ít lên mặt anh.

Vương Nhất Bác tự đánh giá đối với việc bắn lên mặt cũng không có gì đặc biệt yêu thích, nhưng mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp nhất bị dục vọng của cậu khinh nhờn, vẫn khó mà tự mình đè ép hưng phấn và động tâm.

Tiêu Chiến lấy khăn giấy lau lau, nũng nịu oán giận: "Ai ya ~ tiểu tiểu Bác sao đã đầu hàng rồi, anh còn chưa cưỡi lên để hưởng dụng thành quả đâu!".

Nói lời oán giận, nhưng ngữ khí lại dương dương đắc ý, biểu tình kia rõ ràng là nói, ca ca kỹ thuật giỏi chứ hả?.

Vương Nhất Bác cười nhẹ một tiếng, bưng mặt Tiêu Chiến hôn anh: "Muốn cưỡi em? Mời anh cưỡi".

Tiêu Chiến nhướng mày: "Hửm? Vậy em bây giờ cũng không được a".

"Ai nói chỉ có thể cưỡi cái kia?" Vương Nhất Bác nằm ngửa xuống giường, kéo Tiêu Chiến đến bên cạnh, "Cưỡi mặt cũng là cưỡi".

"!!!???".

Tiêu Chiến bị cậu nhấc lên, tách gối vắt qua hai bên đầu cậu, ở góc nhìn vừa xấu hổ vừa kích thích nhìn Vương Nhất Bác đẩy mở bờ mông anh, ngửa cổ, thè đầu lưỡi liếm hậu huyệt.

"Aa..." vật mềm ướt trơn trượt gảy vào lỗ huyệt, Tiêu Chiến nhạy cảm co rút một cái, Vương Nhất Bác bóp mông anh càng dùng lực tách ra để đầu lưỡi có thêm nhiều không gian hơn, trong kẽ mông không ngừng làm loạn.

Thực ra liếm huyệt là một loại khoái cảm nghiêng về tâm lý nhiều hơn, nơi tư mật nhất được người yêu liếm lộng, ý nghĩa đại diện cho nó làm cho người ta máu huyết sôi trào. Tiêu Chiến tứ chi đều mềm nhũn, chỉ có ở bụng dưới một cây cứng đến sắp nổ, anh gần như quỳ không nổi, nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ, không dám ngồi xuống quá thấp.

Mông bị vỗ một cái: "Cưỡi a, sao không cưỡi?".

"A... anh sợ..."

Vương Nhất Bác như không hài lòng, đem anh ấn xuống, đầu lưỡi liếm đến tiếng nước vang dội, thỉnh thoảng đâm chọc vào trong lỗ, lời nói cũng càng trở nên không đứng đắn.

"Sợ bịt chết em, hửm?".

Tiêu Chiến mặt nóng đến sắp bốc khói, trong lòng cũng như lửa đốt, bị giọng nói trầm khàn mờ ám của Vương Nhất Bác độc đến mất khống chế.

"Bịt chết em đi, bảo bối, em muốn".

Vậy thì cùng chết đi. Dây lý trí phừng phừng bị đốt đứt, Tiêu Chiến mặc cho bản thân trầm eo xuống, không biết xấu hổ mà đong đưa mông, dùng chỗ ngứa nhất đuổi theo đầu lưỡi của Vương Nhất Bác, nóng lòng cọ thêm nhiều nước miếng hơn, để giải tỏa đói khát trong cơ thể.

Thân cứng ở bụng dưới nhổng lên thật cao, đầu mút phía trước phun ra chất nhầy hưng phấn, Tiêu Chiến gấp thành nức nở: "Nhất Bác, muốn..."

Dáng vẻ ca ca háu ăn câu đến Vương Nhất Bác khó có thể tiếp tục tự kiềm chế, cự vật giữa háng sớm đã sẵn sàng xuất kích. Cậu lật người đem Tiêu Chiến đè xuống giường, ngón tay liền từ miệng huyệt ướt dính đi vào thăm dò, bên trong đã bắt đầu tiết ra dịch ruột, không lâu sau liền bị ngón tay làm ra tiếng nước 'òm ọp' 'òm ọp'.

Đã nắm vững mật mã cơ thể của ca ca, Vương Nhất Bác ngay cả chất bôi trơn cũng không cần, chỉ cần dùng lưỡi, nước miếng và ngón tay cũng đủ để Tiêu Chiến mở ra lỗ huyệt tiêu hồn, tiếp nhận thâm nhập của cậu.

"A... chỗ đó..."

Ba ngón tay mở rộng đến mức có thể tiến vào, Vương Nhất Bác cũng không khách khí nữa tấn công thẳng vào điểm nhạy cảm, bụng ngón tay đè ở chỗ rút cắm thần tốc kia, trực tiếp đưa bảo bối của cậu lên mây.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến gọi tên cậu lên đỉnh, nháy mắt bắn ra bị Vương Nhất Bác đẩy cao hai chân, cường thế giã vào vào tiểu huyệt đang co rút, hung dữ va chạm mấy cái, khoái cảm mãnh liệt bức Tiêu Chiến mất tiếng, tinh dịch ở cực điểm lực xung kích bắn tóe rơi trên ngực.

"Bảo bối..." lối đi cao trào cuốn đến Vương Nhất Bác thất thần, cậu vốn nên đợi Tiêu Chiến hoãn lại một chút, nhưng eo hông không chịu khống chế của cậu, liên tục đem trụ cứng khoan vào lại rút ra, xương khớp tứ chi bị khoái cảm thấu xương tiếp quản, trở thành cỗ máy chỉ biết làm tình.

"Đợi, đợi một chút..." Tiêu Chiến nhạy cảm đến không chịu nổi, khóc chít chít muốn trốn, "Chịu không nổi..."

"Ngoan... chồng nhẹ nhàng một chút ..." Vương Nhất Bác trong miệng dỗ dành, 'liền trục' kéo Tiêu Chiến dậy lật anh đi, để anh tách gối đưa lưng về phía mình ngồi xuống.

"Aaa......"

Quá sâu, quá chặt, quá thoải mái... hai người đều không khỏi run lên, Vương Nhất Bác sướng đến đỏ mắt, rõ ràng nói phải nhẹ nhàng một chút, nhưng lực va chạm không giảm chỉ tăng, tiếng da thịt vỗ 'pa, pa' chấn động màng nhĩ.

"Chậm, chậm chút..."

Vương Nhất Bác làm đến nghiện, nào có chậm lại, tay to bóp eo Tiêu Chiến, phối hợp mỗi lần đỉnh lên đều đem anh nện xuống, chỉ mong càng sâu hơn nữa khảm mình vào trong cơ thể ca ca.

"Không phải muốn cưỡi em sao? Hửm? Ca ca sao lại không động?" Trụ thịt như phát điên đỉnh lộng, điểm nhạy cảm bị tùy ý ngược đãi, va đến Tiêu Chiến thần trí tán loạn, ngoài rên rỉ và ra nước, cái gì khác cũng không làm nổi.

"Ô..." Tiêu Chiến giống như một gốc hoa yêu kiều bị cuốn vào mưa rền gió dữ, run lẩy bẩy bị bẻ không gãy, anh hét lên "chịu không nổi, chịu không nổi", nhưng gọi giường gọi đến hay như vậy, tiểu huyệt lại kẹp đến chặt như vậy, Vương Nhất Bác mới thật sự là người chịu không nổi, là Tiêu Chiến câu đến cậu phát cuồng, câu đến cậu thần phục dâng hiến, hận không thể lấy ra mỗi một giọt máu tươi ra tưới cho anh.

"Nhất Bác, anh không được rồi..."

Tiểu huyệt từng trận co rút, Vương Nhất Bác biết anh sắp tới rồi, lại dừng một chút, ôm anh từ phía sau, cắn vào dái tai anh: "Ca ca tốt, anh thương thương em, còn chưa làm đủ..."

"A em..." Người sắp lên đỉnh bị cứng rắn ngăn lại, Tiêu Chiến bĩu môi: "Làm nữa trời sẽ sáng mất!".

Anh còn muốn nói em khi nào mới đủ, lại đột nhiên bay lên không trung, Vương Nhất Bác một tay vươn đến bên khuỷu gối nhấc anh lên, kéo áo ngủ khoác lên lưng anh, trụ cứng không nỡ rời khỏi lối đi ấm áp, cứ như vậy cắm anh đi đến ban công bên ngoài phòng ngủ chính, thả anh đứng trước lan can.

"Vậy thì làm đến bình minh có được không?" Vương Nhất Bác cố ý xuyên tạc ý anh, từ phía sau dính tới, hơi thở trầm khàn của cậu vang ở bên tai, tính khí trong huyệt lại bắt đầu một vòng đòi hỏi mới, không biết mệt mỏi mà ra vào khoan mài.

Bầu trời về cơ bản là đen, nhưng vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy được những đám mây bồng bềnh như bông, mặt hồ Lucerne cũng như ẩn như hiện trong bóng đêm.

Tiêu Chiến chân trần giẫm trên sàn gỗ, vịn lan can mới có thể chịu được lực va chạm mạnh mẽ của thanh niên. Xung quanh không có nhà nào khác, màn đêm cực an tĩnh, làm nền cho tiếng kêu của Tiêu Chiến và âm thanh da thịt vỗ vào nhau đặc biệt vang dội, cả núi Rigi và hồ Lucerne đều nghe thấy.

"Ca ca, sướng không? Thích không?".

Sướng, đương nhiên sướng, Tiêu Chiến sướng đến hai chân liên tục run rẩy, ngọc thể sừng sững ở bụng dưới sắp vỡ đê, đường ruột ướt đến giống như sinh ra nước, bị Vương Nhất Bác thao đến phun ra ngoài, lách tách rơi xuống sàn nhà.

Tiêu Chiến khóc xin tha: "Nhất Bác, cho anh... để anh bắn..."

Không biết bây giờ là mấy giờ, càng không biết còn bao lâu nữa trời sẽ sáng, chỉ biết cơ thể mình sắp hỏng rồi, mỗi một tế bào đều vô cùng nhạy cảm, háo hức mong đợi cao trào.

"Cho anh, cho anh hết". Vương Nhất Bác thấp giọng thở hắt ra, cậu cũng không nhịn được nữa, lực eo kích phát đến cao nhất, như cuồng phong bão nộ, liều mạng đưa bản thân đến chỗ sâu nhất của ca ca.

"A a a...!" Tiêu Chiến ngửa cổ, giữa âm thanh quyến rũ mà chính bản thân anh cũng không ý thức được xông lên đỉnh, lối đi co rút lại, vặn chặt, quấn cắn, Vương Nhất Bác căn bản chống cự không được, bị khoái cảm cực điểm đoạt đi thần trí, tước khí giới vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm.

Trái tim trong lồng ngực trùng điệp nhảy lên, Vương Nhất Bác thở hổn hển, nghiêng người phủ trên lưng Tiêu Chiến, cảm nhận sự kết nối nguyên thủy nhất giữa hai trái tim. Quá thỏa mãn, quá hạnh phúc, không gì có thể lĩnh hội được sự chiếm hữu bằng một cái ôm sau khi làm tình, mỗi lần cùng ca ca lên đỉnh, cậu đều cảm thấy mạng của mình cùng với anh khảm vào càng sâu hơn.

"Mệt chết rồi". Tiêu Chiến lầm bầm: "Eo cũng gãy đến nơi rồi".

"Bảo bối vất vả rồi, chồng xoa xoa cho anh".

Tay đưa đến sau eo Tiêu Chiến lần sờ, bị Tiêu Chiến hờn dỗi ngăn cản: "Không cần nữa, không cần nữa, người lớn tuổi cầu bỏ qua".

Suy cho cùng vô số kinh nghiệm trong quá khứ đã chứng minh, sói con này xoa xoa liền sẽ lại lần nữa không làm người.

"Ca ca, trời còn chưa sáng đâu..."

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy rìa đám mây bông mỏng nhẹ như lụa bỗng chốc nhuốm một tầng sắc đỏ, ngay sau đó, nhoáng cái sắc đỏ lan ra rất nhanh, trong nháy mắt ngay cả mặt hồ Lucerne cũng phản chiếu lại vài vệt kim quang.

Tiêu Chiến kinh hỉ câu lấy cổ Vương Nhất Bác, chỉ về cuối tầm nhìn phía xa xa, hướng mặt hồ và chân trời nối tiếp nhau: "Mặt trời mọc!".

Triều dương như lửa du ngoạn nhân gian, xua tan đi trầm tĩnh của màn đêm. Sáng và tối giao hòa ở mọi nơi mắt có thể nhìn thấy được, tích tắc đồng hồ, kim quang phủ kín địa cầu, hồ Lucerne bên cạnh tỏa sáng lấp lánh, giống như bồng lai tiên cảnh, làm cho người ta choáng ngộp mê say.

"Đẹp quá đi!" Tiêu Chiến chưa từng ngắm qua mặt trời mọc, hưng phấn quay đầu lại, tìm kiếm cộng tình của thanh niên: "Có phải không?".

"Ừm, rất đẹp".

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm chặt eo Tiêu Chiến, gò má thân mật áp vào nhau. Bình minh trên hồ Lucerne làm cậu say mê, là bởi vì được ôm lấy người tốt nhất thế giới trong lòng mình, cho nên phong cảnh thế gian mới có màu sắc, cuộc sống mới có ý nghĩa.




Ngắm xong mặt trời mọc liền ôm Tiêu Chiến đi tắm, trở lại trên giường anh kháng nghị kêu đói. Lúc này vẫn còn quá sớm, cửa hàng trên phố đều chưa mở cửa, may mà Vương Nhất Bác có tính toán trước, chiều hôm qua đã mua mấy cái bánh mì nhỏ, bèn để Tiêu Chiến gối lên đùi cậu, xé bánh mì nhỏ thành từng khối đút vào miệng anh.

"Chỗ này thật tốt a, không nỡ rời đi nữa".

"Nếu anh thích, chúng ta mua một căn nhà đi, có thời gian liền đến đây nghỉ".

"Đại minh tinh thật hào nha". Tiêu Chiến há miệng đón lấy một khối, vui vui vẻ vẻ nhai, "Nhưng anh còn thích rất nhiều nơi á!".

"Ví dụ như?".

"Thích đi núi Titlis (46) trượt tuyết".

"Được a, ngày mai chúng ta đi".

"Tại sao ngày mai mới đi?".

"Ừm... anh hôm qua không phải là nói, muốn ra hồ trải nghiệm ..."

Thấy Vương Nhất Bác mặt đầy khát khao mê mẩn, Tiêu Chiến nhe răng cảnh cáo, quả nhiên con sói này tâm tình khá hơn một chút liền chỉ nghĩ đến món mặn.

Anh cướp lấy một khối bánh mì nhỏ, nhét vào miệng thanh niên, thanh niên mỉm cười cuối người xuống, lại đút cho anh, bụng ngón tay lướt nhẹ phủi đi vụn bánh mì trên khóe miệng anh.

"Còn thích đi đâu nữa?".

Tiêu Chiến nhai mấy cái nuốt vào bụng: "Thích đi Phần Lan ngắm cực quang, đi Kenya chụp ảnh sư tử, đi Dubai trượt cát, đi Maldives lặn biển, còn có Hawaii, đều nói so với Saipan càng có phong tình hơn".

"Được, từng cái một sắp xếp lên kế hoạch".

"Còn có rất nhiều quốc gia, rất nhiều nơi, đều muốn cùng em ghé qua".

Tiêu Chiến treo trên cổ Vương Nhất Bác, nâng người hôn hôn mặt cậu, trong mắt ủ đầy nhu tình không thể phá vỡ: "Nhưng nơi anh thích nhất, là nhà của chúng ta ở Bắc Kinh".

Anh chủ động ịn lên môi thanh niên, nhận được một nụ hôn đáp trả càng nhiệt liệt hơn.

Không quan tâm là đi đâu, chỉ cần ở cạnh người.

Cùng nhau ra ngoài, cùng nhau về nhà, ngày lại qua ngày, xây nên sự vĩnh hằng của chúng ta.

(Hoàn)

--------

(42) Trang vẽ màu cầu Chapel

(43) Hoa tươi hai bên cầu

(44) lẩu phô mai (奶酪火锅 Nǎilào huǒguō): Fondue

(45) Núi Rigi (瑞吉山 Ruì jíshān):

(46) Núi Titlis (铁力士山 Tiě lìshì shān): ngọn núi thuộc dãy Uri Alps, ở địa phận Thụy Sĩ, cao 3238m (theo wiki)















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro