Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9



Tác giả nói: Vương Idol và Tiêu tổng trong chương này là như này


Chương 9

Sau khi có được hứa hẹn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trong thời gian tập luyện ngày hôm sau như uống phải thuốc kích thích mà ra sức, trạng thái hoàn toàn thay đổi, cho dù đứng ở ngoại biên cũng không thể che giấu tài năng của mình. Ánh mắt những đội hữu khác nhìn cậu trở nên rất vi diệu, mấy ngày trước lo lắng cậu gây trở ngại, lúc này đây lại sợ cậu cướp mất hào quang.

Vòng công diễn đầu tiên đúng hẹn mà đến, Vương Nhất Bác lần nữa quay trở lại phòng thay đồ sử dụng chung kia, địa điểm do tổ tiết mục bố trí cũng giống như vòng trước, điểm khác biệt chính là lần này cậu cũng có được một chuyên viên trang điểm riêng. Du Kim ở cách đó không xa nhiều lần ngoái đầu đưa mắt dò hỏi, có thể là vì cậu ta nhận ra, vị chuyên viên đang trang điểm cho Vương Nhất Bác kia hóa ra lại là một trong những chuyên viên ưa dùng của thiên hậu Tinh Hà Thẩm Lộ.

Joy sớm đã nói với Vương Nhất Bác, bảo rằng Tiêu Chiến đã đặc biệt điều người đến cho cậu.

Cho dù cậu từ chối ký vào Tinh Hà, Tiêu Chiến cũng không thực sự không quản cậu. Cách báo đáp tốt nhất mà Vương Nhất Bác có thể nghĩ ra, chính là tiếp nhận phần hảo ý này, để Tiêu Chiến nhìn thấy một cậu tỏa sáng nhất trên sân khấu.

Chuyên viên trang điểm bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, Vương Nhất Bác ngồi trước gương trang điểm lớn, trên tay cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng bật sáng lại ấn tắt màn hình. Dựa theo thông tin Joy đưa cho, chuyến bay của Tiêu Chiến đã hạ cánh rồi, Vương Nhất Bác đoán anh hẳn là muốn về nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, hoặc giả sẽ đến công ty giải quyết công việc trước, dù sao cũng còn một lúc nữa trước khi buổi công diễn chính thức bắt đầu.

Nhuộm xong màu tóc nhuộm một lần, nghe thấy trong phòng hóa trang có người kinh hô: "Quao, nghe nói Thẩm Lộ hôm nay đến đây làm khách mời xem thi đấu".

"Thật lợi hại, tổ tiết mục lại có thể mời được Thẩm Lộ! Cô ấy đang ở đâu vậy?".

"Người ta Thiên Hậu đương nhiên có phòng riêng, chẳng lẽ phải bước sang đây cho cậu vây xem à?!".

Đang lắm người nhiều miệng (4) tranh luận, một nữ tử tóc ngắn đeo thẻ công tác đẩy cửa bước vào, cô ta hất đầu kiêu ngạo, khuôn mặt kia hoàn toàn xa lạ, không giống nhân viên công tác của tổ tiết mục, có người thấp giọng nói: "Hình như là trợ lý của Thẩm Lộ thì phải".

Trước sự chú mục của mọi người, trợ lý đi đến trước gương trang điểm của Vương Nhất Bác, lại triệt để không nhìn cậu, chỉ dặn chuyên viên trang điểm một tiếng: "Lộ tỷ muốn dặm lại lớp trang điểm".

"Chuyện này..." Chuyên viên trang điểm dừng lại công việc trên tay, không biết phải làm như thế nào cho phải.

Mọi người không nghĩ tới lại được chứng kiến một màn kịch đến cướp người gây cấn, biểu hiện trên mặt mỗi người một đặc sắc.

Bao gồm cả Du Kim ở trong số mấy người đội hữu vội vã xoay ghế về, như là rất sợ Vương Nhất Bác tìm bọn họ nhờ giúp đỡ. Không ai dám đặc tội Thẩm Lộ, cũng không ai sẵn lòng cho mượn chuyên viên trang điểm của mình.

"Mau đi theo tôi, Lộ tỷ đang đợi đó". Trợ lý nói xong liền giữ chặt cổ tay chuyên viên trang điểm.

Trong lúc đang giằng co, cánh cửa lần nữa mở ra, nam nhân tỏa sáng như một ngôi sao vừa xuất hiện, khiến cho tất thảy các tuyển thủ trong phòng hóa trang đều ảm đạm phai màu. Anh một thân uy nghiêm, đạp gió cưỡi trăng, từng bước thong dong dừng lại bên cạnh Vương Nhất Bác đang ngồi ở vị trí góc trong cùng, từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn trợ lý: "Cô muốn làm gì?".

"Tiêu tổng". Trợ lý kiêu căng nhất thời tịt thành một nhúm, lập tức buông tay chuyên viên trang điểm ra, giống như rất ủy khuất, gục đầu nói: "Tôi cũng không muốn đâu, nhưng Lộ tỷ chỉ đích danh phải là......"

Joy là theo phía sau Tiêu Chiến cùng bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng lâm vào tình thế khó xử. Tiêu Chiến mặc dù là quản lý cấp cao, nhưng mặt mũi thiên hậu cũng không thể không cho. Nhưng chuyên viên trang điểm được lãnh đạo đặc biệt sắp xếp cho bạn nhỏ, ngang nhiên bị cướp đi như vậy quả thực rất mất mặt.

Dưới cục diện này, Vương Nhất Bác một chút cũng không muốn làm Tiêu Chiến khó xử, chủ động đứng lên nói: "Để cô ấy qua đó đi, tôi tự mình làm đơn giản một chút là được rồi".

"Không được". Tiêu Chiến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền bác bỏ, "Trang điểm tạo hình của em hôm nay nhất định phải được bảo đảm, trừ khi Thẩm Lộ mang một chuyên viên trang điểm tốt hơn đến đổi".

Chuyên viên trang điểm tốt hơn... Joy đột nhiên nảy ra ý tưởng, vỗ tay đưa ra chủ kiến không thể nào tốt hơn: "Tiêu tổng, bằng không anh tự mình trang điểm cho Nhất Bác đi!".

Lời này vừa dứt, các tuyển thủ bàng quan trong phòng hóa trang đều ngây ra. Mặc dù bọn họ không phải ai cũng biết Tiêu Chiến, nhưng chỉ từ khí tràng mà phán đoán cũng biết thân phận của vị này là không được khinh thường, đặc biệt là Tinh Hà mấy thực tập sinh, kinh sợ đến mức hàm cũng gần như rơi xuống đất.

Sắc mặt Du Kim xanh như tàu lá, người khác không biết nhưng cậu ta lại rất rõ ràng, Tiêu Chiến trước kia có thể cùng Phương Chi Hà bén duyên, chính là bởi vì một lần dưới tình huống khẩn cấp nào đó đã đảm nhiệm vị trí trang điểm tạo hình cho Phương tổng trước một buổi trình diễn quan trọng của cô. Từ đó về sau đại tiểu thư nhà họ Phương mắt cao hơn đầu đã không còn đặt ai vào trong mắt nữa, Tiêu Chiến cũng có một quãng thời gian rất dài vẫn luôn kiêm nhiệm vị trí chuyên viên trang điểm ngự dụng cho đại tiểu thư. Mãi cho đến khi việc kinh doanh của Tinh Hà trở nên bận rộn, Tiêu Chiến không thể phân thân, đại tiểu thư mới miễn cưỡng tiếp nhận người khác thế chỗ.

Cho nên Tiêu tổng làm sao có thể hạ mình trang điểm cho một người bình thường?.

Thế nhưng Tiêu Chiến không lập tức phản bác, chỉ do dự không quyết, dường như thật sự đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.

Vương Nhất Bác đứng một bên, đối với tình huống tới lui phức tạp này có chút lơ mơ. Tiêu Chiến lần cuối trang điểm cho cậu là khi cậu vẫn còn học sơ nhất hội diễn năm đó, nhưng tạo hình khi còn nhỏ tương đối đơn giản, hơn nữa tám năm đã trôi qua, trên lý thuyết .......

Nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy, nếu như Tiêu Chiến không có năng lực này, Joy căn bản sẽ không bao giờ đưa ra loại kiến nghị này.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt không chắc chắn nhìn cậu, thời điểm bốn mắt chạm nhau, Vương Nhất Bác buột miệng nói ra: "Anh .........được không?".

Người trưởng thành lông mày giật giật: "Em đang nghi ngờ anh?".

Người trưởng thành bị đứa nhỏ kích thích dục vọng thắng thua không do dự nữa, anh cởi áo khoác đưa cho Joy, một bên tháo đồng hồ trên cổ tay một bên phân phó: "Lập tức điều người làm trợ thủ cho tôi".



Vương Nhất Bác bị ấn ngồi xuống ghế trang điểm, mãi đến khi Tiêu Chiến bôi một lớp ampoule lót lên cho cậu, lại cúi người bắt đầu đánh lớp phấn nền, loại cảm giác hốt hoảng không rõ ràng này mới dần dần trở nên chân thực.

Có thể là do sự có mặt của Tiêu Chiến tạo ra uy áp, các tuyển thủ khác đều không tiện lại tiếp tục tán gẫu, phòng hóa trang chỉ nghe thấy âm thanh của đủ loại công cụ dụng cụ bị lấy ra sử dụng.

Vương Nhất Bác nghĩ đến trước đây khi nhân viên bán thời gian trang điểm cho cậu, trong miệng vẫn luôn một đống linh tinh lảm nhảm, cái gì mà da đẹp quá à, mũi cao quá à, xương mày thẳng quá à, nhiễu cậu cáng đáng không nổi cái loại phiền chán này mà chỉ mong được thanh tĩnh. Nhưng vị ở trước mặt này một lời cũng không nói, chỉ dùng một đôi mắt to từ khoảng cách gần vững vàng chặt chẽ nhốt lấy cậu, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua ngũ quan cậu, lại giống như ...... là một loại dày vò theo một ý nghĩa khác.

Tim đập rất nhanh, mỗi một nhịp hô hấp đều đang lệnh cho bản thân phải bình tĩnh.

Nhưng khuôn mặt của Tiêu Chiến quá gần, hơi thở của anh và cậu quấn cùng một chỗ, cậu lại ngửi được mùi hương thoang thoảng dễ chịu từ trên người anh. Nơi mà ánh mắt cậu trực tiếp hướng đến là đôi môi anh đào đỏ hồng của anh, khi người trưởng thành suy nghĩ sẽ vô thức dùng răng cửa khẽ cắn lấy, cọ sát vài cái lại mặc nó bật trở về.

Vương Nhất Bác gần như ngẩn ra trước cảnh tượng này, hai mảnh xinh đẹp kia hệt như một sự cám dỗ cực đại, như trúng phải cổ mà trái tim nơi lồng ngực cậu không ngừng xao động. Không nhịn được liếm liếm môi mình, cả buổi sáng không uống nước khó tránh khô khan, không biết liếm môi Tiêu Chiến sẽ ra tư vị gì...

Đang lúc tâm viên ý mã (5), bị Tiêu Chiến lấy bút kẻ mắt gõ gõ trán: "Nhắm mắt".

Vương Nhất Bác toàn thân chấn động, mới nhận ra những suy nghĩ kiều diễm xa xôi vừa rồi có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, càng sợ bị Tiêu Chiến nhìn ra được cái gì, vội vàng nhắm chặt mắt, một bên lặng lẽ niệm thanh tâm quả dục chú, một bên vui mừng vì hôm nay đã không mặc cái loại quần bó như lần trước.

Tiêu Chiến ở trên mắt Vương Nhất Bác đi nét, đầu bút kẻ mắt làm cậu vừa tê vừa ngứa, vùng mắt lại vô thức giật nhảy lên. Để giảm bớt sự khó chịu cho cậu, Tiêu Chiến vẫn luôn đang vẽ vài nét bút liền khe khẽ thổi một ngụm khí, thổi đến đầu quả tim cậu so với mí mắt còn tê ngứa khó nhịn hơn.

Nguồn nhiệt kia gần đến mức nhiều lần Vương Nhất Bác tưởng rằng mặt bọn họ đã sắp khít vào nhau rồi, lại phải cố nhẫn nhịn không mở mắt ra, đại não càng không ngừng suy diễn một số cảnh tượng khiến cho cậu sụp đổ.

Muốn mạng, nhắm mắt căn bản không thể ngăn cản tế bào não giỏi tư duy tưởng tượng của cậu, trên mặt đánh phấn rồi chắc vẫn còn ổn, lỗ tai nóng bỏng đang khuếch trương như này phải làm sao để che?.

Mấy chuyên viên trang điểm trước đây mười phút đồng hồ là có thể trang điểm xong, sao Tiêu Chiến lại phải mân mê lâu như vậy chứ.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, không thể nhịn được nữa: "Đã xong chưa?".

"Sắp xong rồi đây".

Tiêu Chiến đưa cọ mắt cho trợ thủ, đón lấy cọ môi che đường viền môi cậu, tiếp đó thoa son màu bánh đậu có tinh chất dưỡng ẩm.

Hoàn thành xong bước cuối cùng này, Tiêu Chiến đặt dụng cụ xuống, hài lòng với xúc cảm nghề nghiệp còn chưa xa lạ của mình.

Anh xoay ghế trang điểm về phía gương: "Xong rồi".



Thanh niên mở mắt, như rốt cuộc cũng được giải thoát mà thở phào một hơi. Tiêu Chiến nhìn toàn diện mạo thành phẩm phản chiếu trong gương, nhất thời không trông đợi có chút ngẩn ngơ.

Tóc là hai màu lam tước (6) và xám tro hai lớp màu xen kẽ, để phù hợp với màu tóc nổi bật, Tiêu Chiến đã đặc biệt tăng thêm màu mắt. Anh chưa từng gặp qua nam hài nào giống Vương Nhất Bác trang điểm mắt phù hợp như thế này, nồng liệt, trương dương, thanh lãnh, dã tính khó thuần, bị cậu nhìn một cái đều sẽ cảm thấy kinh tâm động phách.

Rõ ràng là do chính tay mình trau chuốt mà thành, nhưng lại sâu sắc vượt xa khỏi sự tưởng tượng của anh.

Vương Nhất Bác dùng ngón tay vuốt tóc mái trước trán, từ trong gương lướt nhìn Tiêu Chiến đứng yên bất động, hướng anh hất hất cằm: "Ngốc rồi?".

Động tác nhỏ nhặt nhưng lại ngập tràn chuyên chế của người đi săn, nhịp tim Tiêu Chiến thình lình tăng tốc, từng tiếng từng tiếng chấn động lồng ngực.

Tiểu hài là một tiểu hài như thế này sao? Khi không cười giống như một vị thần bễ nghễ nhìn xuống vạn vật, chúng sinh đều không lọt nổi vào trong mắt thần của cậu.

.......Dường như có chút vượt khỏi phạm vi nhận thức của ký ức.

Biên đạo lúc này bước vào thông báo các tuyển thủ đợi lên sân khấu, Vương Nhất Bác từ trên ghế đứng dậy, chênh lệch chiều cao biến mất, cổ khí tức mang tính xâm lược càng thêm cường thế, Tiêu Chiến bị chói đến choáng váng một trận, cuối cùng vô thức đi theo thanh niên tiến hai bước.

"Thế nào rồi?" Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, trầm giọng nói: "Là có lời muốn nói sao?".

"A?" Tiêu Chiến còn chưa hoàn hồn, chớp chớp nháy nháy đôi mắt to: "Cố lên...?".

Thanh niên sửng sốt, sau đó câu lên khóe môi: "Sẽ mà".

Nụ cười dường như làm cho xuân viên đều rung động, đặc biệt là, Vương Nhất Bác một khắc này trong mắt đều chỉ có một mình mình.



Sân khấu công diễn quy mô so với mấy vòng trước hoàn toàn khác biệt. Địa điểm mà tổ chương trình thuê ban đầu chỉ sử dụng một phần nhỏ diện tích, nhưng lần này hoàn toàn mở bung ra, bày ra toàn cảnh khu vực rộng rãi tráng lệ.

Ở vị trí trung tâm dựng một vũ đài rộng lớn, bốn mặt xung quanh là ghế ngồi được xếp bậc thang dạng khán phòng, đủ sức chứa mấy ngàn fans.

Nhóm tuyển thủ ngày hôm trước đã chạy tổng duyệt hiện trường, nhưng sự trống trải lúc diễn luyện và khung cảnh hoành tráng giờ phút này hoàn toàn không thể so sánh được.

Vô số ánh đèn sân khấu tập trung lên vũ đài, khán phòng người chật như nêm, nhiều kiểu loại bảng đèn khác nhau liên tiếp xuất hiện. Có thực tập sinh mặc dù còn chưa ra mắt, nhưng tự mình đã kéo được một lượng fans nồng cốt, năng lực sân khấu vượt trội, bọn họ tự nhiên là tâm điểm của sự chú ý.

Fans dồn hết sức mình hò hét, dùng nhiệt huyết đinh tai nhức óc ủng hộ idol trong tim.

Nửa đầu trận sân khấu thanh nhạc hai người, Vương Nhất Bác và đội hữu độ trong suốt ngang nhau, thời điểm lên sân khấu chỉ lác đác vài tiếng hô. Nhưng thật bất ngờ, Vương Nhất Bác ở gần khu vực khán phòng lại thoáng nhìn thấy mấy cái bảng đèn của mình, đó là góc nhìn cực tốt đối diện vũ đài, cậu muốn xem nhẹ cũng khó.

Mặc dù nói Lâm Hoài Hạ cũng sẽ đến cổ vũ cậu, nhưng Vương Nhất Bác suy đoán, mấy cái bảng đèn này đều là do Tiêu Chiến thu xếp. Không có chứng cứ, vỏn vẹn chỉ là trực giác.

Thiết kế nghệ thuật sân khấu biến đổi, đèn sân khấu đột nhiên tối xuống, truy quang thay thế bao trùm cơ thể. Cậu không nhìn rõ bất kỳ ai dưới khán đài, không biết Tiêu Chiến ngồi đâu, nhưng chắc chắn cách vũ đài không xa.

Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không giống như fans mà reo hò cổ vũ cho ai, nhưng vừa nghĩ đến trong muôn vàn ánh mắt có một tia nhìn đến từ chính anh, Vương Nhất Bác trong lòng liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nhạc dạo của 'Thẩm Viên Ngoại' vang lên, những nốt nhạc mỹ diệu lan tỏa bao phủ khắp hội trường, Vương Nhất Bác tay cầm micro, theo âm nhạc mở giọng, trọn vẹn tình ý đưa vào ca khúc đắm mình kể hết nhớ nhung.

Hát là anh dạy, trang là anh điểm, nhớ nhung cũng là anh cho.

Vương Nhất Bác quả thực là không muốn nổi tiếng, nổi tiếng đối với cậu mà nói sẽ chỉ là thảm họa. Nhưng đã đứng trên sân khấu, cậu hy vọng mỗi một màn trình diễn đều sẽ xứng đáng với bản thân mình, mà đêm nay ngay lúc này, càng muốn xứng đáng với Tiêu Chiến.

--------

(4) Lắm người nhiều miệng (七嘴八舌 qī zuǐ bā shé): nghĩa đen là bảy miệng, tám lưỡi; được sử dụng để chỉ ra rằng mọi người đang cố gắng nói những gì họ muốn nói trong một cuộc thảo luận đang xung đột ý kiến.

(Nguồn: https://tiengtrungyoyo.com/).

(5) Tâm viên ý mã (心猿意马 Xīnyuányìmǎ): theo từ điển Phật học thì cụm từ này ẩn dụ chỉ tâm trí bất định, biến động nội tâm con người, từ đó đề ra mục tiêu tu luyện tĩnh tâm (Nguồn: wiki).

(6) lam tước (雀蓝 Què lán): dễ hiểu là xanh lông chim, ôi tui cũng không biết nên dùng cái chữ gì nựa. Tui search cái nó ra hình này đầu tiên nè.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro