Chương 6
Chương 6
Tiêu Chiến đem chiếc túi đang xách trên tay đặt lên bàn, lấy ra bốn phần cơm văn phòng.
"Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mang đến cho mọi người chút đồ ăn nè".
Đội hữu reo hò nhảy cẫng lên, nói chung là chưa từng được hưởng thụ qua sự đối đãi như thế này từ tổ tiết mục.
Cô Mạnh nói một câu "Cảm ơn", liền cũng ngồi xuống ăn cơm.
Chỉ có Vương Nhất Bác là bất động.
Tiêu Chiến cầm lấy hai hộp còn lại, đi đến một góc, đem hộp cơm để trên mặt đất, rõ ràng không quan tâm đến hình tượng tây trang công sở, kéo ngoài gối quần một cái, liền xếp bằng ngồi xuống đất.
Anh lấy đũa ra, mở cả hộp cơm cùng đưa qua: "Gần tám giờ rồi, không thể không ăn cơm đâu".
Vương Nhất Bác tháo tai nghe, nhìn nhìn hộp cơm còn lại: "Sao không đi ăn cùng với người trong công ty các anh?".
Tiêu Chiến bất đắc dĩ mà thở dài, như vò mẻ lại sứt: "Còn không phải là sợ tổ tiết mục đối xử khắc nghiệt với em, không cho em cơm ăn sao".
Nói xong không đợi Vương Nhất Bác phản ứng, bản thân đã cười rộ lên trước: "Nhân lúc còn nóng ăn đi, cô Mạnh nói tiến độ của các em chưa được, ăn xong còn phải luyện tập đó".
Cơm Tiêu Chiến mang đến thực đơn phong phú, năm ngăn bốn món một cơm, hai mặn hai chay, thơm ngon vừa miệng. Chỉ là trong số đó có một ngăn cà tím xào.
Vương Nhất Bác nâng hộp cơm đưa đến trước mặt Tiêu Chiến: "Cà tím cho tôi đi".
"Em còn nhớ anh không ăn cà tím hở?".
Nhận được một cái khinh thường nửa mắt của thanh niên: "Tôi cũng không giống anh vô lương tâm như vậy".
"Ei em cái đứa nhỏ này, nói ai vô lương tâm?".
Vương Nhất Bác đón lấy cà tím của Tiêu Chiến, lại đem cả ngăn món mặn chính sườn heo của mình gắp qua cho anh.
"Tôi không phải đứa nhỏ".
"Ở trước mặt ca ca, có bao lớn thì vẫn là đứa nhỏ".
Vương Nhất Bác thong thả liếc anh một cái, ánh mắt đó làm Tiêu Chiến cảm thấy căng thẳng, sợ cậu sẽ lại hỏi anh tám năm trước tại sao rời đi.
Nhưng chàng trai chỉ nhếch nhếch khóe môi, lời nào cũng không nói, cúi đầu há miệng bắt đầu ăn.
Rất nhanh đã ăn xong, lần nữa tập trung luyện tập, lần này Vương Nhất Bác không đuổi Tiêu Chiến đi, Tiêu Chiến liền ở một bên vây xem.
Cô Mạnh lại nghe hai người hòa âm một lần, có chút đau đầu, nghĩ nghĩ rồi đem tầm mắt chăm chăm nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Tiêu tổng, bài hát này anh biết không?".
"Đã từng nghe qua".
"Bằng không, chúng ta cho hai người họ xem diễn tập một lần?".
"Ả?".
"Không được sao?".
"Cũng không phải......" Tiêu Chiến chỉ là đã lâu không hát rồi, nhưng nhìn thấy mong đợi trong mắt Vương Nhất Bác, mặt nóng lên đành bỏ cuộc, "Vậy được rồi".
Âm vực của Tiêu Chiến rộng, thanh âm linh hoạt trong trẻo, khoảng cao độ lên xuống thoải mái đi vào lòng người, Vương Nhất Bác trước kia chính là rất thích nghe anh hát.
Ngoài cảm xúc, điều khó khăn nhất của bài hát này là hòa âm phối thanh, đoạn B hai bộ âm đều phải chuyển điệu. Nhưng Tiêu Chiến hát đến rất thoải mái thành thạo, trong điệu chủ của cô Mạnh, anh có thể hòa âm hỗ tương, vừa không giọng khách át giọng chủ, lại không điệu thấp quá mức, mọi thứ đều vừa phải, so với cô Mạnh, một giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp, một chút cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Một đoạn nhạc hát xong, đội hữu chịu đại chấn động mà vỗ tay nhiệt liệt.
"Quá hay luôn rồi!". Cậu ta cung tay đấm đấm Vương Nhất Bác, "Lãnh đạo tổ tiết mục này cũng quá giỏi luôn, lớn lên dễ nhìn chưa nói, ca hát lại còn hay như vậy, sắp xếp giáo viên cho chúng ta lại còn chăm chúng ta ăn cơm!".
Vương Nhất Bác lười để ý cậu ta, chỉ chống cằm dán mắt nhìn Tiêu Chiến, nhìn anh lật nhạc phổ, dựa vào hiệu quả vừa mới biểu diễn cùng cô Mạnh nghiêm túc bàn bạc về việc soạn lại cách thức hòa âm.
Sau khi điều chỉnh qua một lần, cô Mạnh đề nghị: "Hay là, hai chúng ta mỗi người dạy một đứa? Có thể nhanh hơn một chút".
"Có thể thì có thể ......" nhưng Tiêu Chiến không chắc liệu Vương Nhất Bác có bằng lòng để anh dạy hay không, hay là, anh nên đi dạy vị đội hữu kia thì thích hợp hơn, thế là hơi do dự chuyển hướng về phía đội hữu, "Không thì, tôi -------".
Đội hữu kích động mà nhảy cẫng lên, đang định đáp được, đây chính là cơ hội ôm đùi ngàn năm có một.
"Anh dạy tôi". Vương Nhất Bác giơ nhạc phổ lên, chặn lại tầm nhìn của Tiêu Chiến với đội hữu, nói: "Anh chỉ có thể dạy tôi".
Tiêu Chiến mấy ngày nay vừa hết giờ làm liền chạy đến phòng thu của 'Idol is Born', giống như một bức tượng Phật khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào phòng tập luyện của đám người Du Kim, nhưng phần lớn thời gian chính là không thấy bóng dáng, mãi cho đến khi gần kết thúc công việc mới một lần nữa xuất hiện, nghiêm túc mà chỉ ra những điểm cần cải thiện.
Điều này làm cho mấy thực tập sinh đều thấp thỏm không yên, một ngày nào đó nhân dịp sau khi Tiêu Chiến ra ngoài liền thăm dò chị Joy, rằng cao tầng của Tinh Hà có phải là đối với biểu hiện của bọn họ không hài lòng hay không, nếu không thì tại sao mỗi ngày đều đến giám sát.
Joy khoanh tay thản nhiên cười: "Chuyện của lãnh đạo cậu ít có quản đi".
Trong phòng tập luyện đầu bên kia hành lang, bên trong truyền đến âm thanh hợp xướng của hai người, Tiêu Chiến thả nhẹ bước chân đẩy mở cửa, nhìn thấy một nhóm camera đang đặt trên giá để quay tư liệu thực tế.
Phó đạo diễn đang tự mình đích thân quay chụp hướng Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, Tiêu Chiến đi qua, đứng phía sau máy quay nghe Vương Nhất Bác hát.
Thanh niên cầm nhạc phổ, thả hồn vào bài hát, vị đội hữu kia sau khi được cô Mạnh chỉ bảo giờ cũng hát không tệ, nhưng Tiêu Chiến vẫn chỉ thích nghe đoạn xướng của Vương Nhất Bác. Âm sắc của cậu rất đặc biệt, khi nói trầm thấp từ tính, nhưng khi hát lại mang chút âm hưởng giọng sữa chưa tan, làm cho Tiêu Chiến đem đứa trẻ tám năm trước cùng thanh niên trước mặt không kẽ hở gắn liền với nhau.
Trong lòng liền đúng lúc hiện ra một mảng dịu dàng chua xót.
Phần hòa âm Tiêu Chiến đã thay cậu lo lắng, rất nhiều ca sĩ thiếu kinh nghiệm hơi không cẩn thận liền sẽ bị âm chủ dẫn đi, nhưng Vương Nhất Bác đã làm rất tốt, hoàn mĩ làm bật lên âm giọng của người kia, lại vẽ nên một bản sắc rất riêng, cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến không thể bỏ qua.
Phó đạo diễn hạ thấp thanh âm: "Anh nói không sai, cậu ấy quả thật là một thỏi vàng".
"Cậu ấy sẽ trở thành một con hắc mã đánh phản công, chuẩn bị nhiều phân đoạn quay một chút anh chắc chắn sẽ không lỗ". Tiêu Chiến không chút khiêm tốn nào mà khen Vương Nhất Bác, nhưng dừng lời một chút lại nói: "Đừng để cậu ấy biết".
"Yên tâm!" Phó đạo diễn vui cười: "Là tổ tiết mục phát hiện ra tiềm lực của cậu ấy, không liên quan gì đến anh".
Một đoạn nhạc hát xong, cô Mạnh vỗ tay cảm thán: "Ai ya, mấy ngày nay có thể xem như là luyện không uổng công rồi".
"Cảm ơn cô".
Ánh mắt Vương Nhất Bác rời khỏi nhạc phổ, vừa mới ngẩng đầu đã lướt qua ống kính nhìn thấy Tiêu Chiến, ánh mắt trong phút chốc trở nên nhu hòa.
Tiêu Chiến mỉm cười như một lời khen ngợi dành cho cậu.
Phó đạo diễn triệu tập Vương Nhất Bác và đội hữu đến trước mặt, nói về những sắp xếp bố trí tiếp theo.
Nhảy nhóm là một đề mục quan trọng, ba mươi tám người tự lập thành sáu đội.
Quy tắc lập đội cũng rất tinh tế, tuyển thủ đầu tiên dựa trên độ tán thành nhất quán của những người khác, bỏ phiếu chọn ra ba người mà mình cảm thấy khả quan nhất, sau khi thống kê số lượng phiếu bình chọn tiến hành xếp hạng, sáu người đứng đầu danh sách tự động trở thành đội trưởng, đội trưởng lần lượt viết ra tên đội viên mình muốn chiêu mộ, những tuyển thủ khác viết ra tên đội trưởng mình ngưỡng mộ, nếu lựa chọn lẫn nhau thành công tự khớp đội, không thành công liền chuyển sang vòng tiếp theo, mỗi đội tối đa bảy người, tối thiểu năm người.
Hỗ trợ lẫn nhau thay vì nói về thực lực đội nhóm, chi bằng nói về nhân khí đội nhóm, những thực tập sinh đã trù bị nhất định sẽ nổi tiếng lại càng dễ có được sự tin tưởng hơn. Đúng như dự đoán tất cả vị trí đội trưởng đều thuộc về sáu thực tập sinh, trong đó Du Kim xếp thứ năm.
Đội nào nhân khí đội viên càng nhiều, lúc công diễn thì tổng số phiếu bình chọn nhận được thường cũng sẽ càng cao, thế nên trên lý thuyết hẳn nên chọn càng nhiều đội viên hội đủ thực lực lẫn nhân khí. Tuy nhiên bởi vì đội trưởng Du Kim vị trí xếp hạng khá thấp, nên rất nhiều tuyển thủ mà cậu ta điền tên muốn chọn làm đội viên của mình đều đã được chọn bởi các đội trưởng khác, đến cuối cùng chọn cũng không thể chọn, liền đem tầm mắt chuyển đến người vẫn luôn trầm lặng Vương Nhất Bác.
Du Kim trù tính, bất kể trong nhóm có bao nhiêu người, bản thân cậu ta nhất định sẽ ở đứng ở vị trí C, kéo một người bình thường không có tính uy hiếp làm đệm có thể xem như là một phương án tốt.
Cậu ta đem tờ giấy đưa cho người chủ mạch chương trình, chủ mạch ngạc nhiên mà "Ồ" một tiếng, mở một tờ giấy khác trên tay, trải ra, ghép lại cạnh nhau, Du Kim viết là Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác viết thế mà lại cũng là Du Kim.
Sau khi kết thúc việc lập đội các đội trưởng dẫn các đội viên đội mình vào phòng tập luyện được bố trí riêng, đối với phần nhảy nhóm mà nói, bước đầu tiên phải làm chính là phân bố vị trí đứng, đặc biệt quan trọng chính là định ra vị trí C.
Năm người ngồi quây quần trên mặt đất, Du Kim thân là đội trưởng, việc nghĩa không thể chểnh mảng đương nhiên tự ứng cử vào vị trí C, những đội viên khác cũng không dị nghị, xem như ngầm thừa nhận.
Quá mức hài hòa sẽ không thú vị, phó đạo diễn đang ghi hình đề nghị: "Không ai muốn cùng đội trưởng so tài tranh vị sao?".
Vương Nhất Bác cắn móng tay, không biết đang nghĩ cái gì. Di động trong túi quần đột nhiên rung lên, khung đối thoại được ghim trên weixin nhận được tin nhắn thứ hai trong mấy ngày qua ngoại trừ định vị công ty.
"Tranh C với cậu ta".
Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến đứng sau camera, nhìn cậu nhướng mày, như muốn khích cậu: Dám không?.
Cậu gõ chữ trả lời: "Cậu ta không phải người của công ty anh sao?".
"Vậy thì thế nào?".
"...... Anh muốn để tôi đi?".
"Muốn".
Một chữ đơn giản dứt khoát, thậm chí còn mang chút hơi hướng truyền lệnh bá đạo, nhưng Vương Nhất Bác lại rất là hưởng thụ, được một cỗ năng lượng thúc đẩy, từ trên mặt đất nhảy bật lên.
"Có tôi".
Các đội viên khác và nhân viên công tác hiện trường đều phát ra tiếng náo động bất ngờ ngoài dự kiến, Du Kim cũng biến sắc, chỉ có điều với máy quay xung quanh, cậu ta rốt cuộc cũng kiểm soát được biểu tình, nhiệt tình mà cười nói: "Được nha, theo quy tắc giang hồ đấu?".
Quy tắc giang hồ, chính là hai người nhảy solo. Thực tập sinh của Tinh Hà đào tạo huấn luyện bài bản, thực lực vũ đạo không tầm thường, nhưng lại là biên đạo nhảy càng nhiều hơn; mặt khác đối với Vương Nhất Bác mà nói, battle đúng là hạng mục sở trường nhất của cậu.
Phòng tập luyện ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên, nhân viên công tác tùy cơ ngẫu nhiên phát nhạc battle. Vừa mới bắt đầu Du Kim còn có thể ứng phó được, nhưng khi phong cách âm nhạc thay đổi, thể loại vũ đạo biến hóa, động tác của Du Kim liền lộ ra đơn điệu và trùng lặp. Trái lại Vương Nhất Bác, đối với các thể loại vũ đạo đều có tập lướt qua, nguồn dự trữ phong phú, nhảy cái gì cũng đều thu phóng tự nhiên.
Bất cứ ai tinh ý đều có thể nhìn ra, Vương Nhất Bác thắng chắc rồi.
Vòng thứ bảy cuối cùng, Du Kim gần như kiệt sức, sau khi miễn cưỡng nhảy xong liền giao lại sàn cho Vương Nhất Bác.
Đoạn hip-pop này là sở trường đỉnh nhất của cậu, dù đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ xuất ra toàn lực, bắt chính xác nhịp phách âm nhạc thực hiện động tác lộn ngược dừng hình trồng chuối bằng một tay đẹp mắt, gợi ra tiếng reo hò cổ vũ toàn trường; không ngờ lúc thu thế lòng bàn chân giẫm phải cái gì đó trượt một cái, cậu trở người té ngã xuống đất, đầu gối đập mạnh lên mặt đất, tiếng nhạc cũng giấu không nổi một tiếng 'cốp', ai nghe cũng biết cú va chạm đó không hề nhẹ.
(Mượn cái ảnh này một chút, đỉnh ơi là đỉnh, mà cái pose của tiểu Thước trong Nhiệt Liệt cũng quá xá đỉnh, ai ai ai cho tui miến không khí để thở với hư hư hư hư)
"Nhất Bác!".
Mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, một bóng người từ phía ngoài đã lao vào vị trí trung tâm. Anh hạ người ngồi xổm ngay lập tức cởi giày và vớ ra khỏi bàn chân bị trẹo của Vương Nhất Bác, tay không chút do dự nắm lấy mắt cá chân cậu, nếu không phải ống quần bó không thể xắn cao lên được, có lẽ còn muốn kiểm tra đến đầu gối cậu.
"Em thế nào rồi a? Có đau không?" Người trưởng thành mất đi vẻ thản nhiên lãnh đạm trước sau như một thường ngày, trong mắt chỉ còn hiện lên vẻ lo lắng.
Anh dùng tay xoa xoa một chút, Vương Nhất Bác nhăn mặt.
"Ss!......đau quá".
"Anh mang em đi khám bác sĩ!".
Tiêu Chiến gấp đến độ cái gì cũng không chú ý, hai tay vòng lấy vai và khuỷu gối thanh niên, như muốn trực tiếp ẵm cậu lên.
Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua camera, kinh hãi nghiến chặt răng nói: "Tiêu Chiến, nếu anh dám như thế này ẵm tôi anh liền chết chắc rồi!".
Đùa à, loại phân ảnh này nếu bị tung lên mạng, cậu Vương Nhất Bác còn có mặt mũi nữa hay không?.
Chỉ có điều Tiêu Chiến cũng thực sự ẵm không nổi cậu, phải dùng gấp hai lần lực mới nhận ra cậu đã không còn là một đứa trẻ mười ba tuổi nữa rồi.
Đành phải xấu hổ mà chuyển sang đỡ, dùng bả vai đỡ lấy cánh tay Vương Nhất Bác nâng cậu lên, gánh một nửa trọng lượng của cậu.
Vương Nhất Bác mượn lực, một chân 'véo' một cái cò về phía trước, ghẹo cho Tiêu Chiến lại hét to lên: "Em chậm chút!".
"Ò.................."
Giữa muôn hình vạn trạng ánh mắt ở xung quanh, Vương Nhất Bác dựa nửa thân mình lên người Tiêu Chiến, từng bước lò cò rời khỏi phòng tập luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro