Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55



Chương 55

Chỉ có điều Vương Nhất Bác không dám ở trong cơ thể Tiêu Chiến quá lâu, liền rút trụ thịt sau khi bắn xong vẫn còn hơi cứng ra ngoài.

"Ca ca, chân dang ra một chút".

Miệng huyệt vừa mới tiếp nhận cự vật xong vẫn còn giữ nguyên hình dáng khuếch trương, tinh dịch đặc sệt kéo theo dịch ruột chảy ra, Vương Nhất Bác lấy rượu hoa trên tường xuống, cẩn thận tỉ mỉ dùng ngón tay dọn sạch chất dịch còn sót lại bên trong, lại tắm sạch sẽ cả người cho anh, sau đó lấy khăn tắm quấn người lại, ôm bảo bối của cậu về giường nghỉ ngơi.

Trong nhà tuy đơn sơ nhưng hệ thống sưởi lại cháy rất vượng, trong phòng ngủ tràn đầy ấm áp, mùa đông cũng chỉ cần đắp một chiếc chăn mỏng là đủ.

Tiêu Chiến thích ngủ khỏa thân, chăn ga gối đệm trong nhà ở Bắc Kinh đều là tơ tằm, Vương Nhất Bác sợ anh không quen mền gối vải bông thô ráp ở đây, liền lấy cho anh bộ đồ ngủ.

"Không muốn, anh chính là thích như vậy". Tiêu Chiến cuộn vào dưới mền, bọc cả sống lưng trần trụi, nghiêng người dán qua, cánh tay phủ lên ngực Vương Nhất Bác, chân còn móc lấy một chân cậu, "tất cả đều là mùi của Vương Nhất Bác".

Đã mười hai giờ đêm rồi, Tiêu Chiến tàu xe đi đường mệt mỏi cả ngày, qua một trận làm tình kịch liệt liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng lại không nỡ lúc này ngủ mất, ngáp một cái to hỏi: "Nhất Bác, em nói còn có việc phải xử lý, là chuyện gì dạ? Anh có thể giúp một tay không?".

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, âu yếm vê nặn ngón tay anh, lại khó mở miệng: "Không phải chuyện to tát gì, anh đợi em hai ngày là được".

Tiêu Chiến đánh giá một chút, chống thân trên lên nhìn cậu: "Là chuyện... có liên quan đến mẹ em sao?".

Vương Nhất Bác trong lòng căng thẳng, ca ca ngẫm một cái liền đoán được rồi, nhưng cậu quả thực rất sợ nói về mẹ mình, sắc mặt tái nhợt của Tiêu Chiến hôm nay khi nhìn thấy dì nhỏ, vẫn làm cho cậu nghĩ đến còn khiếp đảm.

Cậu đem Tiêu Chiến ấn về trong lòng ôm chặt: "Ca ca... đừng hỏi nữa".

Tiêu Chiến đương nhiên không cần hỏi cũng hiểu nguyên nhân dẫn đến trạng thái chim sợ cành cong của thanh niên, anh trấn an cọ cọ hõm vai cậu: "Em đừng lo lắng, Nhất Bác, cơ thể anh anh hiểu rõ... Hôm nay ở trên đường nhìn thấy dì nhỏ, mặc dù lúc đó có chút phản ứng, nhưng anh rất nhanh đã hồi phục rồi mà, bây giờ cũng không có khó chịu gì. Jason nói rồi, chỉ cần anh còn có nguyện vọng muốn thực hiện, thì sẽ không ngã xuống........ Anh thực sự có, có rất nhiều chuyện muốn làm cùng với em, anh cũng không muốn để em buồn nữa, cho nên anh sẽ không gục ngã đâu, em tin anh".

Vương Nhất Bác mím môi, hốc mắt dần đỏ lên. Cậu cả đời sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ của Tiêu Chiến nằm bất tỉnh nhân sự trong phòng ICU, không quên được tiếng báo động chói tai của thiết bị giám sát, không quên được hình ảnh bác sĩ sau khi tháo khẩu trang lắc đầu nói "chuẩn bị tinh thần đi", những cái này đã trở thành ác mộng không cách nào thoát ra được trong suốt nửa năm qua, nếu như có thể, cậu một chút cũng không muốn nhớ lại.

Nhưng cậu biết, ác mộng của Tiêu Chiến sẽ chỉ tệ hơn trăm ngàn lần so với cậu. Bây giờ Tiêu Chiến đã sẵn lòng thử đối mặt, cậu cũng không nên rụt rè e sợ nữa, nói tóm lại trên trời dưới đất, đều sẽ ở bên anh.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu: "Còn nhớ lúc trước, mẹ em luôn lên núi tìm ba không?".

"Ừm, nhớ".

Lúc đó cũng là bởi vì không còn hy vọng tìm lại được hài cốt của ba Vương, nên tình trạng trầm cảm của mẹ Vương mới có trở nên trầm trọng hơn.

"Không ngờ lần động đất này, khe núi kia lần nữa tách ra, hiện các loại trang thiết bị tìm kiếm cứu nạn đã tân tiến hơn rất nhiều, thân nhân vài gia đình hợp lại ký một bức thư, hy vọng các bộ ngành liên quan mở lại công việc khai quật, hai ngày nữa chính quyền muốn triệu tập một cuộc họp trao đổi, em phải tham dự xem như nào".

"Chuyện tốt nha!". Tiêu Chiến nghe vậy trở mình ngẩng dậy, nghiêng người phía trên Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy kích động: "Nếu như có thể tìm được, không phải sẽ vẹn tròn tâm nguyện của mẹ em sao!".

"Ừm..." Trong chuyện này, Vương Nhất Bác vốn chỉ theo sau hành động của thân nhân những gia đình khác, vốn không ôm hy vọng gì; nhưng thấy dáng vẻ ca ca còn quan tâm đến chuyện này hơn chính cậu, cậu đột nhiên cảm thấy, nếu như thật sự lo liệu xong chuyện này, có phải cũng sẽ giảm nhẹ tâm lý áy náy của Tiêu Chiến hay không.

"Vậy...... anh có muốn đi họp với em không?".

"Có thể không!?".

"Đương nhiên". Cậu bóp một cái lên chiếc mông tròn trịa mượt mà, "Anh cũng là người nhà".

"Được!". Tiêu Chiến không khỏi ngồi thẳng người, bật chế độ tinh anh, "Hiện vấn đề đang kẹt ở đâu? Chính quyền có phải là không đồng ý thực hiện? Gia quyến chúng ta phải cùng hợp lực, không được nữa thì tìm một số cơ quan truyền thông cùng gây áp lực".

Chăn từ trên lưng Tiêu Chiến tuột xuống, thân hình như ngọc phơi bày trước mắt Vương Nhất Bác, bàn tay còn phủ trên bờ mông non mềm trơn nhẵn.

Tâm tư nói cái này nghĩ cái khác đã lang thang đến tận nơi đâu, cậu dán mắt vào ngực Tiêu Chiến, nuốt một ngụm nước bọt: "Bảo bối, anh có phải là không buồn ngủ nữa rồi không?".

"...Hả?" Mới lơ mơ chớp chớp mắt, liền bị thanh niên ôm lấy trở người, trong nháy mắt tư thế cơ thể thay đổi.

Vương Nhất Bác đè trên người Tiêu Chiến, đỉnh đỉnh hung vật vừa mới cứng trở lại: "Tiểu tiểu Bác còn đói ... muốn ca ca cho ăn".

Tiêu Chiến chiều chuộng mỉm cười, giả vờ trốn về phía sau: "Trước đây là ai nói, có thể ba ngày mới làm một lần hở?".

"Đói nửa năm rồi! Ít nhất còn thiếu sáu mươi lần, đều phải bù thêm".

Vương Nhất Bác nắm lấy mắt cá chân của Tiêu Chiến kéo người trở về, tiện thế gập chân anh lại, mở rộng sang hai bên. Tiểu huyệt bị tàn phá qua vẫn còn đỏ tươi khẽ mở, cậu chăm chăm nhìn vào mắt người trưởng thành, giống như dã thú dán mắt vào con mồi tươi ngon.

"Ca ca, nhìn thật kỹ nhé, em muốn liếm anh".

Tiêu Chiến vừa nhạy cảm vừa xấu hổ run bần bật, cắn một ngón tay, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Thanh niên vùi đầu vào giữa khe mông anh, đầu lưỡi mang theo nước bọt, trêu chọc huyệt nhỏ ở lối vào, tham lam mà lưu luyến, đem miệng huyệt liếm đến bóng loáng.

"Ưmm..." Tiêu Chiến khẽ run lên, thành vách lối đi bên trong co rút lại, tựa như oán giận sự lạnh nhạt của cậu, cầu xin sự thương xót của cậu.

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, vui vẻ mà tới, đầu lưỡi chui vào tiểu huyệt đang khép mở, cẩn thận tỉ mỉ liếm, xoay tròn đem mỗi một nơi chạm đến đều liếm qua một lượt.

"A... ... a a... ..." Tiêu Chiến chịu không nổi rên rỉ thành tiếng, tiếng kêu vừa nũng nịu vừa quyến rũ kéo dài, Vương Nhất Bác biết anh thích, thế là đầu lưỡi càng ra sức mà đâm vào, dùng hết toàn lực thăm dò sâu ở bên trong. Thành ruột co rút ép chặt đầu lưỡi, ái dịch vì sảng khoái tiết ra từng dòng chảy ra ngoài, một phần bị Vương Nhất Bác chậc chậc hút vào miệng, một phần men theo kẽ mông nhỏ xuống ga trải giường.

Ngọc trụ trước mặt cậu sớm vì khoái cảm liếm huyệt đã lại đứng lên, theo động tác lắc lư mông trần của Tiêu Chiến mà đong đưa.

"Nhất Bác, bên trong, bên trong muốn".

Ca ca trông có vẻ cực háu ăn, tiểu huyệt nhúc nhích hút cậu vào thật sâu bên trong, đầu lưỡi đã không thỏa mãn được anh, Vương Nhất Bác lại liếm thêm mấy cái cho đã ghiền, sau đó liền ngồi quỳ giữa hai chân Tiêu Chiến, cầm lấy trụ cứng như mỏ hàn, đỉnh eo sâu thật sâu chôn vào.

Mị thịt đường ruột vui sướng nghênh tiếp cậu, giống như vô số miệng nhỏ đồng thời bú mút, Vương Nhất Bác thoải mái thấp giọng thở hắt ra một tiếng, Tiêu Chiến cũng thỏa mãn mà không ngừng ngâm kêu hừ hừ.

Bên trong cực kỳ ẩm ướt, ra vào của trụ thịt vô cùng trơn tru, ở trên giường phát lực cũng càng thuận tiện hơn. Vương Nhất Bác rất muốn liên tục làm như thế này, nhưng không nỡ quá nhanh đã kết thúc, bèn kiểm soát tiết tấu, luôn tại thời điểm Tiêu Chiến sắp tới thay đổi tư thế hòa hoãn một chút, lại lần nữa đâm vào.

Tiêu Chiến bị cậu xiên đến sắp tan ra, lượng nước toàn thân dường như cũng chảy đến trong hậu huyệt, lại bị Vương Nhất Bác rút cắm mà tràn ra bên ngoài cơ thể, khắp ga trải giường đều là dấu vết loang lổ.

Mãi cho đến khi người trưởng thành thực không chịu nổi nữa, khóc lóc xin cậu bắn vào bên trong, Vương Nhất Bác mới đổi trở về tư thế truyền thống nhất, vừa hôn Tiêu Chiến, vừa để mặc cho bản thân chạy nước rút, làm đến cùng thời điểm Tiêu Chiến bắn ra cũng bị lối đi cao trào của anh hút bắn.

Tình dục cực hạn làm cho người ta hồn vía đều lên mây, giao hòa của thể xác là sự thổ lộ của tình yêu. Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến yêu đến si cuồng, sớm đã đạt đến giới hạn không thể yêu thêm lần nữa, nhưng vào thời khắc này rõ ràng cảm nhận được, bản thân càng yêu thương càng quý trọng anh hơn nữa.

Đè người hôn một lúc lâu, Vương Nhất Bác nâng thân trên lên một chút, chóp mũi chống cùng một chỗ quấn quít với anh, cười cười thở dài: "Ca ca... em rất hạnh phúc a".

Tiêu Chiến eo chân đều mỏi đến như không còn cảm giác, chỉ có thể để Vương Nhất Bác ôm đi rửa sạch, khi nhận ra ngón tay của thanh niên không thành thật trêu chọc đến điểm nhạy cảm kia, liền liên tục xin tha: "Người lớn tuổi thực sự không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi ....."

Vương Nhất Bác lòng mang ý xấu cắn dái tai anh: "Kêu một tiếng chồng ơi liền tha cho anh".

Tiêu Chiến ngoan cố chống cự: "Ư......"

Ngón tay dùng sức ấn lên điểm kia: "Gọi không gọi?".

"Hưm!?"

Hậu huyệt thật là thần kỳ, dương vật phía trước còn đang trong thời kỳ chịu lửa không lên nổi, nhưng khoái cảm ở chỗ này vẫn bén nhọn như cũ. Tiêu Chiến bị cậu làm đến dục sinh dục tử, đành phải không có khí phách mà đầu hàng: "Chồng ơi..."

Kết quả không gọi còn được, mới dính dính một tiếng "Chồng ơi" đã để cho Vương Nhất Bác lại leo lên đầu, đồng tử nhất thời tối sầm, lật người cho anh chống lên trên tường, sau đó lại bấm sau eo thâm nhập. Lần này đặc biệt nhắm vào cọ mài điểm nhạy cảm, Tiêu Chiến càng không chịu nổi kêu to, điểm nhạy cảm lại càng bị mũ thịt dùng sức nghiền ép.

Thân thể bị đóng trên tường mặc người rong ruổi, khi cao trào tới Tiêu Chiến ngay cả xương cốt cũng mềm ra, nhũn ngã vào lồng ngực Vương Nhất Bác, lần đầu tiên nếm được loại tư vị phía trước không làm sao cứng nổi, chỉ dựa vào hậu huyệt đã lên đỉnh này.

Thật vất vả mới đút no Vương Nhất Bác, trở về giường, Tiêu Chiến thật sự một giọt cũng không còn, cuộn tròn trong vòng tay cậu rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Nửa năm không ngủ chung, Tiêu Chiến đã rất lâu không được thả lỏng như thế này, ngủ một giấc đến trời tờ mờ sáng, đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc quay lại liền thấy Vương Nhất Bác đang căng thẳng xuống giường, thời điểm ánh mắt rơi trên người anh đã thở phào nhẹ nhõm.

"Sao thế?".

"Ca ca!" Thanh niên giống như một con chó lớn nhào đến trên người anh, giọng điệu ủy khuất, "Vừa mở mắt ra phát hiện anh đâu mất tiêu, em sợ muốn chết luôn..."

Tiêu Chiến trái tim mềm đến rối tinh rối mù, nửa năm xa cách đều đã mang đến cho cả hai người bọn họ những ảnh hưởng khó mà xóa bỏ, anh như vỗ về đứa nhỏ vỗ nhẹ lưng cậu: "Anh thật sự sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng".

Dỗ dành nhẹ nhàng như vậy hiển nhiên không đủ mạnh, Vương Nhất Bác đột nhiên bế anh lên, một cái xoay người ném về lại giường, lấn người đè lên: "Ca ca, muốn anh".

Khi lần nữa bị làm đến choáng váng cả đầu óc, Tiêu Chiến rầm rì nghĩ, sau này quả thật một ngày cũng không thể tách ra nữa, nếu không đền bù tụ lại một chỗ như vậy, eo già của anh nhất định sẽ bị sói con này dày vò đứt mất.

Ngủ trở lại đến mặt trời lên cao ba sào. Sau khi rời giường Vương Nhất Bác hỏi anh muốn ăn gì, Tiêu Chiến nổi hứng muốn tự mình làm cơm, chỉ là không biết xung quanh có chợ rau hay không.

Vương Nhất Bác ra ngoài một hồi, lúc quay về trên tay đã xách hai chiếc túi, bên trong thịt, trứng, rau củ, trái cây cái gì cần đều có.

"Dưới lầu chính là nông trường, em đã thuê một nhà kính trồng rau quả, cái gì cũng có".

Tiêu Chiến đỡ eo xuống giường, nhìn đống đồ kia tò mò: "Nhà kính trồng rau quả là cái gì?".

"Chính là một khu nhà kính có nhiệt độ ổn định, mùa đông cũng có thể trồng ra các giống rau quả mùa hè".

"Em nói... em thuê hở?" Tiêu Chiến phúc chí tâm linh, hơi mở to mắt, "Chẳng lẽ... đồ gửi đến khách sạn, đều là em tự tay ............."

"Rau cải trái cây là em trồng, thịt thì mua từ hàng xóm bên cạnh, nhà anh ấy nuôi dưỡng hữu cơ, chia phần xong lại gửi đến chuỗi cung ứng và bảo quản lạnh". Vương Nhất Bác một bên xử lý nguyên liệu nấu ăn một bên cười nói, "Chồng anh tạm thời còn chưa học cách nuôi gia cầm".

Rung động to bự đánh vào lồng ngực, Tiêu Chiến tim loạn nhịp sững sờ nhìn bóng dáng thanh niên lặt rau rửa rau, hốc mắt dần tụ lại hơi nước. Vương Nhất Bác có phải là ngốc rồi hay không a? Bỏ mặc đại minh tinh không làm, lại cam nguyện gột sạch hết vinh hoa, vì một mình anh mà cày bừa trồng trọt.

Anh dụi dụi mắt, nhếch khóe miệng: "Thật là ngu ngốc..."

"Ngốc? Ngốc sao có thể làm cho ca ca đêm đêm vui sướng được hửm?" Vương Nhất Bác cười xấu xa, tiến lại gần hôn hôn anh, "Được rồi, để em làm cơm trưa đi, anh không phải là mất điện thoại rồi sao? Lấy của em xử lý công việc trước đi".

--------

Chắc tui chớt, có ai cho miến oxi khônggggg....









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro