Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48



Chương 48

Sau khi trò chuyện thông suốt với Jason, Vương Nhất Bác biết được bệnh của Tiêu Chiến là một loại chướng ngại tâm lý, khi những cảm xúc tiêu cực bành trướng không cách nào giải tỏa, tinh thần sụp đổ liền tác động lên thể xác, triệu chứng cụ thể tùy mỗi người mỗi khác, trường hợp rơi trên người Tiêu Chiến chính là rối loạn trung khu thần kinh, sốt cao không giảm, thậm chí còn hôn mê.

Năm đó mẹ Vương tự sát, Tiêu Chiến cho rằng những lời nhận xét của anh là mồi dẫn lửa trực tiếp, không cách nào không đem cái chết của bà quy về mình. Đến bệnh viện tìm Vương Nhất Bác lại tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ vì mất mẹ mà thương tâm đến ngất đi, hơn nữa còn bị dượng nhỏ tận lực kích thích dẫn dắt, thế giới nội tâm của anh hoàn toàn đổ sụp, sốt cao liên tục mấy ngày không giảm, chức năng tim phổi suy kiệt nhanh chóng, một lần được chuyển vào ICU cấp cứu, nhưng lại chậm chạp tìm không ra nguyên nhân dẫn bệnh.

Tiêu Chiến điều kiện gia đình cũng không mấy khá giả, ba mẹ anh không đủ khả năng tiếp tục chi trả nên cuối cùng quyết định chuyển anh về bệnh viện ở quê, tiến hành chữa trị cơ bản.

Chữa trị cơ bản, đối với tình trạng của Tiêu Chiến vào thời điểm đó mà nói, không khác nào bị vứt bỏ. Thế nhưng không nghĩ tới, khi các bác sĩ đều bó tay bất lực, một ngày nọ anh cư nhiên tự có chuyển biến tốt đẹp, hôm tỉnh lại chỉ còn mười ngày nữa là bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Tiêu Chiến đã kéo theo cơ thể mang bệnh còn chưa khỏi hẳn tham gia thi ở quê, tất nhiên không thi được thành tích cao như mong đợi, nhưng điểm số cũng không tệ, đủ ghi danh một trường đại học trọng điểm. Sau khi đem mười ngàn tệ học bổng trường học phát đưa cho ba mẹ, anh liền một mình đuổi tới Bắc Kinh.

Tiêu Chiến có điều kiện ngoại hình ưu việt, thành tích lại tốt, ở trường tự nhiên nhận được rất nhiều ưu ái. Nhưng anh vẫn luôn độc lai độc vãng, ngoài giờ lên lớp và tham gia hoạt động câu lạc bộ hội đoàn, thời gian rảnh toàn bộ đều dùng để làm thêm kiếm tiền. Câu lạc bộ cũng kỳ lạ, anh đã chọn câu lạc bộ vũ đạo, nhưng trước giờ không học không nhảy, chỉ ngồi một bên xem. Các học trưởng học tỷ lúc đầu còn cố gắng thuyết phục anh, nhưng sau đó cũng để mặc anh.

Câu lạc bộ vũ đạo và câu lạc bộ âm nhạc thường có hợp tác diễn xuất, Tiêu Chiến là trong một cuộc họp lập kế hoạch chuẩn bị biểu diễn đã kết giao với bạn cùng trường Phương Chi Hà. Ban đầu chỉ là quen biết bình thường, một lần kia Phương Chi Hà vô tình bắt gặp Tiêu Chiến đang hốt hoảng gọi điện thoại, đoán anh gặp phải tình huống khó khăn, trượng nghĩa cho anh mượn một khoản tiền.

Anh cầm đúng hai mươi ngàn tệ đi mua bức di thư của mẹ Vương, một ngọn lửa đốt sạch nó, như thế này Vương Nhất Bác mãi mãi sẽ không nhìn thấy nữa. Nhưng theo đó, cảm giác tội lỗi công kích mãnh liệt lên người anh, anh lại lần nữa không chịu nổi gánh nặng liền ngã bệnh.

Các chuyên gia ở Bắc Kinh quả thực có tầm nhìn lâm sàng rộng hơn, một trong số những bác sĩ tham gia hội chẩn dẫn ra, trường hợp mắc bệnh không tra ra nguyên nhân phát bệnh giống Tiêu Chiến như thế này, vẫn còn có một khả năng, chính là do tâm lý gây ra. Trung Quốc kinh nghiệm ở lĩnh vực này hãy còn thấp, nhưng may mắn thay, bệnh viện ra mặt mời tới một vị giáo sư y học tâm lý người Thụy Sĩ, và giáo sư đã mang đến đệ tử đích truyền là Jason làm trợ lý.

Vị giáo sư này kết hợp hồ sơ bệnh án lần trước và đánh giá chẩn đoán lần này của Tiêu Chiến, xác định là rối loạn bản thể do nguyên nhân tâm lý, cũng dựa trên kinh nghiệm của một số trường hợp trước đây, ông đưa ra phương án trị liệu —— dưới tiền đề duy trì các dấu hiệu sinh tồn bằng thuốc, liên tục trò chuyện với anh, anh có thể nghe thấy, may ra một thông tin nào đó có thể kích thích anh tỉnh lại.

Ba mẹ của Tiêu Chiến từ đầu tới cuối đều không ra mặt, cũng không xuất tiền, toàn bộ gánh nặng rơi trên vai Phương Chi Hà. Jason đối với vị đại tiểu thư phóng khoáng này cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi: "Em thích cậu ấy sao? Cậu ấy là bạn trai em à?".

Phương Chi Hà lúc đó sửng sốt nói: "Con trai với con gái, không nhất định phải là loại quan hệ đó". Nghe ra thì cô ấy chỉ trả lời câu hỏi thứ hai. Chỉ có điều nếu không phải là bạn trai bạn gái, Jason yên tâm mạnh dạn bắt đầu theo đuổi cô, đồng thời gia nhập đội ngũ hàng ngày trò chuyện cùng Tiêu Chiến.

Sau đó Tiêu Chiến quả nhiên tỉnh lại sau một trận cửu tử nhất sinh, xuất phát từ lòng biết ơn, anh đem hết thảy mọi chuyện thẳng thắn trực tiếp nói với hai người này, Phương Chi Hà và Jason từ đó nhớ được cái tên Vương Nhất Bác. Để khơi thông anh, giáo sư ở lại Trung Quốc một khoảng thời gian, đại tiểu thư và Jason cũng theo bên cạnh trợ giúp, dần dần mây đen trên người Tiêu Chiến dường như tan đi rất nhiều, nụ cười cũng trở nên tươi sáng hơn so với lúc trước.

Giáo sư trước khi về nước nói với Tiêu Chiến, còn có một phương án có thể triệt để chữa khỏi bệnh cho anh, đó chính thông qua thôi miên kết nối với tiềm thức, đem đoạn ký ức không vui kia xóa đi. Tiêu Chiến có nói như thế nào cũng không đồng ý, Phương Chi Hà cũng không thuyết phục anh, dù sao anh cũng đã ổn rồi, chỉ cần sau này tách biệt hoàn toàn với quá khứ đã qua kia, chỉ cần cái người gọi là Vương Nhất Bác đừng xuất hiện lần nào nữa, không thôi miên thì không thôi miên đi, nghe thấy đã sợ muốn chết rồi.




Sau khi dầm mưa, hong khô, xé rách, vết thương trên cẳng tay Vương Nhất Bác bị dằn vặt đến nhiễm trùng, ngày hôm sau cũng phát sốt. Nhưng cậu không chịu uống thuốc tiêm thuốc, nói muốn giống như Tiêu Chiến vậy, ca ca sốt không giảm, cậu cũng phải bồi theo.

Phương Chi Hà nhìn không vào mắt, đặc biệt chạy tới mắng cậu một trận, bảo cậu đừng mang vi khuẩn vi rút lây nhiễm cho Tiêu Chiến, thanh niên mới thành thật tiếp nhận chữa trị. Sau khi biết được tình huống của Tiêu Chiến trong chín năm qua, đối với vị đại tiểu thư mắt cao hơn đầu này, cậu bây giờ chỉ còn lại cảm kích.

Mỗi ngày Vương Nhất Bác đều giữ bên giường bệnh, đâu cũng không đi, chỉ nắm tay Tiêu Chiến, ngay cả khi ngủ cũng chỉ nằm trên mép giường chợp mắt. Ban ngày thì tận lực suy nghĩ đề tài trò chuyện với Tiêu Chiến, nói về những kỷ niệm trong quá khứ, nói về những dự định trong tương lai, thành kính khẩn cầu kỳ tích sớm xảy ra.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, từng lần một gọi anh.

"Ca ca, mở mắt ra nhìn em một chút có được không?".

"Anh đồng ý cùng em nghỉ phép mà, sinh nhật em cũng qua rồi, còn chưa nhận được quà của anh đâu".

"Chuyện của mẹ, một xíu cũng không trách anh, là ba vẫn đang một mực đợi mẹ. Ca ca........ em cũng đang một mực đợi anh".

"Là em sai rồi, em không nên bỏ lại anh mà chạy mất, chia tay không phải là lời thật lòng của anh đúng không? Dù sao em cũng không đồng ý, đánh chết cũng không chia".

"Bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em vẫn yêu anh".

Thời gian chờ đợi Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác chịu đựng dày vò sống không bằng chết, mỗi một phút Tiêu Chiến còn nhắm mắt, đối với cậu mà nói đều giống như ngày tận thế. Nhưng cậu dặn mình không được gục ngã, cậu tuyệt không cho phép người đầu tiên sau khi Tiêu Chiến tỉnh dậy và nhìn thấy kia, không phải là cậu.

Mấy ngày này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến từng giờ từng khắc kể từ khi họ quen biết nhau, nghĩ đến từng khung cảnh từng bức tranh kể từ khi họ trùng phùng. Ca ca tại sao không từ mà biệt, tại sao đẩy cậu ra, lại ôm cái tâm tình gì mà tiến về phía cậu, mỗi lần nghĩ đến, đều giống như cầm dao khắc đục khoét trái tim, dùng nỗi đau khắc cốt ghi tâm, chạm trổ ra toàn diện tình yêu của Tiêu Chiến.

Anh là mong ước cậu cả đời theo đuổi, nhưng đến tận giờ phút này, cậu thà rằng Tiêu Chiến yêu cậu ít hơn một chút, có thể đừng quan tâm đến cậu nhiều như vậy, chỉ cần ca ca khỏe mạnh bình yên, bảo cậu như thế nào cũng được.




Vương Nhất Bác mỗi ngày gọi anh dường như đều vô ích, số ngày Tiêu Chiến chìm trong hôn mê lâu hơn lần nhập viện trước. Mười ngày sau bác sĩ lại lần nữa tiến hành kiểm tra toàn diện, các chỉ số thể chất của anh càng trở nên kém hơn, đặc biệt là chức năng tim phổi, gần đến mức mất kiểm soát.

Nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Vương Nhất Bác, chủ nhiệm Lý và Jason không đành lòng nói thật với cậu, đành phải mơ hồ nói "cũng sắp rồi".

Chỉ là "cũng sắp rồi" ba chữ này cũng đủ đánh gục thanh niên, cậu chán nản ngã về trên băng ghế, đôi mắt mờ mịt lại bất lực: "Anh ấy có phải là... không cần tôi nữa rồi?".

Jason đè lên bả vai cậu, trấn an nói: "Sẽ không đâu, Tiêu Chiến nhất định cũng đang cố gắng, chỉ là ý thức con người rất khó chống lại tiềm thức, cho cậu ấy thêm chút thời gian, đừng từ bỏ cậu ấy".

"Tôi sẽ không từ bỏ!". Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, nhờ Jason chiếu cố Tiêu Chiến một lúc, nói mình muốn ra ngoài lấy đồ.

Đây là lần đầu tiên thanh niên rời khỏi Tiêu Chiến trong mấy ngày này, nhưng thời gian cũng không lâu, trước sau cũng chỉ khoảng một giờ đồng hồ, khi quay lại cầm một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ.

Có lẽ là chạy quá nhanh, lúc mở miệng còn hơi có chút hổn hển: "Ca ca, chiếc nhẫn này là tín vật của ba mẹ, cũng là anh giúp em tìm về, em tặng nó cho anh, đợi anh tỉnh rồi, chúng ta liền kết hôn có được không?".

Trả lời cậu chỉ có âm thanh lạnh băng của máy móc thiết bị, nhưng cậu không nản lòng, dùng hết toàn lực nhếch khóe miệng lên một chút: "Em biết cầu hôn như thế này quá qua loa, nhưng em bảo đảm, nhất định sẽ chuẩn bị một hôn lễ lãng mạn nhất, tuyệt sẽ không làm anh ủy khuất".

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến lên, ngón tay ca ca thon dài mảnh dẻ, chiếc nhẫn năm đó mẹ đeo ở ngón giữa, đeo vào ngón áp út của anh đủ vừa vặn. Hoa tuyết sáu cánh chiếm giữ gốc ngón tay anh, viên sapphire sâu thẳm quyến rũ, biết bao nhiêu hy vọng nó có từ trường thần bí, giúp cậu vẫy gọi người yêu trở về.

Cậu cúi người, hôn hôn cái tay kia: "Bảo bối, nhẫn đeo lên rồi, không được chơi xấu".

Cực kì nhẹ, ngón tay trong lòng bàn tay dường như đã động một cái. Vương Nhất Bác nín thở, cẩn thận chăm chú nhìn, lại động một cái, ngay cả khớp xương trên mu bàn tay cũng khẽ giật, cậu không nhìn lầm!.

"Bác sĩ! Anh ấy tỉnh rồi! Anh ấy ——" thanh niên mừng như điên mà hét to, thế nhưng lời còn chưa dứt, chỉ nghe máy giám sát bên cạnh giường bệnh nháy mắt phát ra 'tích tích' những tiếng lộn xộn, điện tâm đồ hiển thị trên màn hình cũng cao thấp chập chùng dao động không theo quy tắc, chợt vang lên tiếng báo động chói tai.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, một y tá đã xông vào, sau khi liếc nhìn màn hình theo dõi liền nâng tay nói vào bộ đàm: "Chủ nhiệm Lý, bệnh nhân giường số tám đang nguy kịch!".

Sau đó đứng bên mép giường đẩy mở mắt Tiêu Chiến, cầm đèn pin chiếu dò, lớn tiếng gọi anh: "Tiêu Chiến, nghe thấy tôi nói không? Tiêu Chiến!".

Títttttttt ——, đi kèm với tiếng kêu chói tai liên tục không ngắt quãng là các sóng trên điện tâm đồ biểu thị nhịp tim trên thiết bị giám sát trở thành một đường thẳng tắp dài thật dài.

Cái này...... có ý gì? Vương Nhất Bác như rơi vào hầm băng, trước mắt từng đợt tối đen, thế giới chìm trong hai màu đen trắng. Máy theo dõi kia cũng kết nối với trái tim cậu phải không? Bởi vì cậu không cảm nhận được nhịp tim của mình nữa.

Chủ nhiệm Lý vội vàng chạy tới, bước nhanh đến bên mép giường, quả quyết nói: "Hồi sức tim phổi".

Ông xác định chuẩn xác vị trí, từng bước từng bước tiến hành ép tim chuyên nghiệp. Mỗi vòng tuần hoàn liền ngẩng đầu kiểm tra các trị số trên màn hình.

Sau ba lượt hồi sức, các đường thẳng trên màn hình cuối cùng cũng có biến hóa, nhưng lại chuyển động ngoằn ngoèo, trông cực kỳ không bình thường. Y tá lên tiếng cảnh báo: "Rung thất sóng F, huyết áp cũng giảm mạnh, huyết áp tâm thu chỉ còn 50".

"Lập tức tiêm tĩnh mạch adrenaline, chuẩn bị khử rung".

"Vâng".

Một y tá nhanh chóng rút thuốc, nhắm chuẩn tiêm vào cánh tay Tiêu Chiến, một người khác chạy bước nhỏ đẩy tới máy khử rung, đuổi Vương Nhất Bác qua một bên: "Tiên sinh, ngài nhường đường chút! Chúng tôi phải tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân".

Cấp cứu, tốt, bác sĩ bằng lòng cấp cứu chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thở được một hơi, nhưng cơ thể cứng đờ như đá, đầu óc không cách nào chi phối tứ chi, gần như là lê bước chân, khó nhọc di chuyển đến bên cửa sổ.

"Chủ nhiệm, điện cực chuẩn bị xong". Y tá đồng thời tháo xuống chiếc nhẫn trên tay Tiêu Chiến, giao vào trong tay Vương Nhất Bác.

"Bật lên, trước khử 150 joules!".

Dụng cụ mang điện ép lên tâm nhĩ Tiêu Chiến, dòng điện chấn đến lồng ngực anh giật nảy lên.

Vương Nhất Bác chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Chiến lơ lửng bên bờ sinh tử, hận không thể đưa mình lên thay. Cho đến giờ phút này, cậu mới thật sự hiểu nỗi tuyệt vọng năm đó của mẹ, giả như ca ca không cứu lại được, cậu thậm chí không thể xác định, mình có thể sống qua đêm nay hay không.

Chủ nhiệm Lý chăm chăm nhìn màn hình máy theo dõi đợi một lúc, tiếp tục ra lệnh: "200 joules thử lại lần nữa".

Lại một cú sốc điện mãnh liệt, vẫn không khởi sắc.

"250 joules chuẩn bị". Máy khử rung không thể sử dụng quá mức, xét tình trạng cơ thể của Tiêu Chiến mà nói, ba lần đã là cực hạn chịu đựng.

Liều thử một lần cuối cùng, dòng điện qua thiết bị truyền vào tim anh. Sau đó cũng chỉ có thể dán mắt vào màn hình giám sát, phó mặc cho số phận.

10 giây, 20 giây, 30 giây, 40 giây.

Ca ca, xin anh, đừng tàn nhẫn với em như thế.

Trước khi chạm tới thời hạn cuối cùng, y tá mừng rỡ nói: "Nhịp tim tuần hoàn tự phát của bệnh nhân đã phục hồi, huyết áp bình thường, hô hấp bình thường".

Sinh mệnh của Tiêu Chiến, cuối cùng đã từ trong tay tử thần giành lại được.

Chủ nhiệm Lý thở dài nhẹ nhõm, nâng tay lau lau mồ hôi trán: "Tình hình vẫn chưa ổn định, lập tức chuyển đến ICU theo dõi chặt chẽ".

Sợi căng thẳng trong tim đột nhiên nới lỏng, thanh niên đứng bên cửa sổ hư thoát ngã xuống đất, lòng bàn tay bị biến dạng do chiếc nhẫn nắm trong đó đã đâm sâu vào da thịt, nhuộm đỏ cả đóa hoa tuyết.

Bác sĩ không hề hay biết, ông vừa cứu sống hai mạng người.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro