Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44



Chương 44

Với việc 《Hi Dancing》 được phát sóng trực tuyến, Vương Nhất Bác dựa vào màn trình diễn trên sân khấu nhận được nhiều lời tán thưởng từ các vũ công chuyên nghiệp lại lần nữa thoát vòng, các hotsearch tích cực ùn ùn kéo đến, fan cá nhân của cậu lần đầu vượt con số mười triệu, đã nghiễm nhiên trở thành một hiện tượng mới trong vòng giải trí.

Đủ loại lời mời đại ngôn cũng nườm nượp đổ về, Tiêu Chiến không vội chuyển sang hướng thương mại, chỉ từ trong đó dày công chọn ra ba cái. Đại ngôn quả thực là không thể thiếu, nó đại diện cho giá trị thương mại của Vương Nhất Bác, nhưng với giai đoạn hiện tại của cậu mà nói thì đây lại là thời điểm trọng chất không trọng số, dùng đại ngôn để định hình âm sắc chủ đạo của Vương Nhất Bác mới là mục đích chính.

Tiêu Chiến chính thức bàn giao vị trí tổng giám cho Joy, bản thân chỉ treo một cái chức vụ người quản lý, hơn nữa chỉ dẫn một mình Vương Nhất Bác. Sự thay đổi này càng dẫn đến một trận chấn động bên trong nội bộ Tinh Hà, có người nói Tiêu Chiến tranh đấu thất bại bị Phương Chi Hà 'lưu đày', cũng có người nói đây là 'lấy lui làm tiến' của những người thông minh. Rất nhiều người thậm chí còn đợi xem trò cười của Vương Nhất Bác, cậu cho dù về năng lực có mạnh đến đâu, một khi Tiêu Chiến binh bại hoặc bị buộc thoái ẩn, còn có thể có cây tươi trái ngọt để mà ăn à?

Tuy nhiên, hai nhân vật chính trong câu chuyện hoàn toàn không chú ý tới những ngờ vực bên ngoài, chỉ đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng bọn họ.

Vương Nhất Bác gần đây một mặt chuẩn bị cho bài hát và sân khấu mới, một mặt đi quay chụp cho các đại ngôn mới nhận.

Đối với các yêu cầu quay chụp thương hiệu đưa ra, Vương Nhất Bác vẫn luôn chăm chỉ chịu khó, tích cực hợp tác. Nhân viên công tác khen ngợi sự chuyên nghiệp của cậu, cậu bày ra khuôn mặt cool ngầu nói "chuyện nên làm", thực ra rất vui vẻ mà nghĩ, cuối cùng cũng kiếm được tiền trở lại cho ca ca bảo bối rồi.

Trong thời gian đó thỉnh thoảng xen kẽ một vài hoạt động tống nghệ, bất kể là công việc gì, Tiêu Chiến ở phía sau hậu trường thay cậu trù tính, ở phía trước sân khấu đồng hành với cậu, trang phục và trang điểm tạo hình xuất hiện trước ống kính một tay anh lo liệu, bận xong kết thúc công việc lại lái xe cùng nhau về nhà, hai mươi bốn giờ thật sự dính cùng một chỗ, không lại để cho cậu cô đơn nữa.

Lúc bắt đầu Vương Nhất Bác không buông xuống được những lời nữ bác sĩ ở quê đã nói, mỗi ngày đều một bộ như chim sợ cành cong căng thẳng lo cho thân thể của Tiêu Chiến; nhưng sự đồng hành bầu bạn của Tiêu Chiến dần khiến cậu thả lỏng, tảng đá lớn trong lòng cũng từng chút một được nhấc đi. Cậu luận qua rất nhiều loại khả năng, cuối cùng giữ lại một cái: ca ca trước đây từng sinh bệnh, bây giờ đã khỏe rồi, không nói với cậu chỉ là vì không cần phải nhớ lại nữa. Không ai tình nguyện nhai đi nhai lại những thống khổ của bệnh tật, cho nên Phương Chi Hà không cho cậu hỏi.

Nhất định là như vậy. Tóm lại những chuyện đã qua ca ca không muốn nói, cậu liền toàn bộ giả vờ xem như không biết, chỉ cần quý trọng thời điểm hiện tại và tương lai sau này là đủ rồi.




Trong một số cuộc họp với nhãn hàng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trạng thái của Vương Nhất Bác càng ngày càng tốt, không chỉ về thiết kế cảm của trang điểm tạo hình, mà còn thể hiện qua thần thái của cậu, bình thường khi người chủ trì nhắc đến cái gì đó, cậu đột nhiên lĩnh hội cười một tiếng, hình tượng cool ngầu trên sân khấu trước kia tựa như đã lại có thêm cách diễn giải mới.

Dĩ nhiên cũng có một số lượng fan mắt tinh tâm sáng, thầm bí mật hoài nghi idol có phải là yêu đương rồi hay không......

Với ai chứ? Trong vòng duy nhất một mình A Việt là đối tượng khác giới đã từng hợp tác cùng Vương Nhất Bác, hai người sau khi tự cởi trói mỗi người đều phát triển rất tốt, không nghe nói có sự kiện cùng xuất hiện gì nữa.

Trong một chương trình tống nghệ nhàn nhã nào đó có nhảy thi, Vương Nhất Bác thuộc đội thua, hình phạt là chơi đại mạo hiểm, ngay lúc này dùng di động mở weixin gọi thoại cho người đầu tiên trên cùng, bật loa ngoài gọi đối phương "bảo bối". Khán giả toàn trường bùng nổ phấn khích lẫn mong đợi, những nghệ sĩ khác trong đội rối rít lắc đầu tránh né, cuối cùng Vương Nhất Bác xung phong nhận việc bước ra thay mặt cả nhóm chịu phạt.

Cậu nhếch môi cười, dưới sự chứng thực của người chủ trì gọi khung đối thoại đầu tiên trong weixin. Chuông vang lên mấy lần, bên kia mới chậm chạp bắt máy.

Idol trẻ tuổi đem di động đặt bên môi, tựa hồ như đang nhìn chằm chằm một vị trí nào đó dưới khán đài, mở miệng nói: "Bảo bối", thanh âm vừa trầm vừa từ tính, mang theo chút ý cười, nhưng vẻ mặt kia lại quá đỗi nghiêm túc.

Fan nghe thấy trái tim cũng đều nhũn cả ra, tiếng la hét toàn trường sắp đem nóc nhà lật lên đến nơi.

"Vương Nhất Bác em..." loa ngoài lại phát ra thanh âm của một nam nhân, khán giả tại hiện trường kinh ngạc đến ngây người, bởi vì bọn họ đồng thời nghe thấy thanh âm tương tự phát ra từ dãy đầu ghế khán giả.

Máy quay phim kề lại gần, Tiêu Chiến xuất hiện trong ống kính, nửa cúi đầu, dường như muốn đem thần thái nơi đáy mắt giấu đi, nhưng tất thảy những cái này đều chạy đến ẩn vào trong nụ cười không thể thu lại trên môi.

Vương Nhất Bác một bộ chững chạc nghiêm túc trên sân khấu giải thích: "Anh ấy là quản lý của tôi, trước khi quay tiết mục đang cùng tôi trao đổi công việc, thế nên ảnh là người đầu tiên trong weixin".

Người chủ trì cơ trí tiếp nối: "Đúng vậy, một nghệ sĩ giỏi và một người quản lý giỏi, tuyệt đối đều là bảo bối của đối phương".

Thanh niên đầu gật như giã tỏi: "Đúng đúng đúng đúng đúng".

Sau khi đúng lý hợp tình giải thích xong, một trang này được lật qua, quay ghi tiếp tục tiến hành.

Kỳ tống nghệ này rất nhanh được phát sóng, mối quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lúc này đây bị ống kính soi gấp tám lần của fan cẩn thận bóc tách: Idol chủ động gánh vác thử thách đại mạo hiểm, nhìn thế nào cũng giống như đang cố tình trêu chọc quản lý, ánh mắt nhìn nhau như kéo sợi, đôi tai đỏ ửng, cả khóe miệng ép không xuống kia nữa, hảo gia hỏa, tướng mạo dáng vẻ của nam quản lý này đặt trong vòng giải trí cũng thuộc hàng đỉnh của chóp, cùng với Vương Nhất Bác quá có cp cảm rồi!.

'Bác Quân Nhất Tiêu' siêu thoại cp được lập ngay trong đêm, cpf mang theo giả thuyết này lần nữa quay đầu xem lại các dữ liệu tiền phương, phúc chí tâm linh phát hiện, hình bóng Tiêu Chiến thường xuyên xuất hiện trong mỗi hoạt động của Vương Nhất Bác, hễ lúc nào có mặt anh, góc độ cơ thể của idol mười lần thì có đến chín lần đều hướng về phía anh.

Tất nhiên đây chỉ là yy của cpf, fan độc duy hoàn toàn không đem nhóm nhỏ vừa mới ra đời này để vào trong mắt, cho rằng nhóm người này sớm hay muộn cũng sẽ giống như Bác Việt cpf, bị bọn họ búng ngón út một cái là tan thành mây khói.




Tháng sáu Vương Nhất Bác thuận lợi thông qua bảo vệ khóa luận thành công nhận bằng tốt nghiệp, quay về trường tham dự lễ tốt nghiệp; Tiêu Chiến vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Tuân Du và Lâm Hoài Hạ, bèn mượn cơ hội này đặt bàn một nhà hàng gần trường học.

Không ngờ hai người này lại tay trong tay bước vào phòng bao, Vương Nhất Bác nhìn thấy cũng sững sờ một chập.

Bàn tròn nhỏ bốn người, Lâm Hoài Hạ hào phóng ngồi ở bên còn lại gần Tiêu Chiến, cách bàn đối diện với Vương Nhất Bác: "Làm gì, bản thân thì lén lút nói chuyện yêu đương, còn không cho fan hạnh phúc hay gì?".

Thanh niên sờ sờ cằm: "Quả thật không ngờ tới".

Nghĩ đến trước đây Tuân Du không ít lần cổ vũ cậu theo đuổi Lâm Hoài Hạ, bây giờ quay đầu nghĩ lại, hóa ra đây đều là dùng lực theo hướng ngược lại.

Tuân Du hắc hắc cười một tràng: "Thì cô ấy mỗi ngày mỗi bận, tài khoản chính là hội trưởng hội hậu viện fan của cậu, tài khoản phụ là quản trị viên siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu, trừ tôi đủ rộng rãi, thằng con trai nào chịu được bạn gái truy tinh kiểu này, lại còn truy người cô ấy đã từng thích qua nữa chứ".

Lâm Hoài Hạ cười khanh khách: "Anh cái tên tự tâng bốc này, chuyện vui vẻ như truy tinh anh không hiểu".

Vương Nhất Bác nhanh như cắt liếc nhìn Tiêu Chiến, thấy anh đang trầm tĩnh rót bốn ly nước không có phản ứng gì đặc biệt, liền quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Tuân Du.

Tuân Du không cam lòng yếu thế trừng trở lại: "Trừng tôi làm gì? Xem ra hình như đại ca chúng ta hẹp hòi hơn".

"Cậu mới hẹp hòi có được không? Chuyện năm cũ còn treo ở trên môi".

Vốn dĩ bàn bốn chỗ ngồi khoảng cách đều nhau, thanh niên như đang bày tỏ lòng trung, đã dời ghế đến sát bên cạnh Tiêu Chiến, thời điểm bưng nước gắp món luôn dính thành một khối, quả nhiên ngồi như thế này mới tương đối dễ chịu.

Tiêu Chiến từng ngụm nhỏ ăn đồ ăn Vương Nhất Bác gắp cho mình, tò mò hỏi Lâm Hoài Hạ: "Siêu thoại cp cư nhiên là em lập ra hở?".

"Đúng rồi! Mới lập chưa bao lâu, chưa kịp báo với anh nữa". Lâm Hoài Hạ cười hi hi ấn mở lướt tìm trên weibo, "Hiện tại người còn chưa nhiều, mới mấy chục ngàn, nhưng em dám bảo đảm, rất nhanh sẽ vượt qua siêu thoại Bác Việt, hai anh thật là càng đào càng thơm nha! Ngày hôm qua còn có một dữ liệu bạo được đăng lên, nói hai anh còn nhỏ đã quen nhau, thiết lập niên hạ trúc mã được ấn định, chời ơi quá xá đỉnh luôn".

Cô lướt tìm một hồi: "Hả, cái weibo kia sao bị xóa mất rồi?".

Tiêu Chiến cúi đầu khuấy canh trong chén, biết việc xóa weibo kia là thủ pháp của Joy. Anh đã dặn cô, trên Internet hễ là những thông tin liên quan đến quá khứ của Vương Nhất Bác đều nhất định phải mật thiết quản chế, lúc cần thiết kịp thời dọn dẹp, nghiêm ngặt đề phòng có người đào sâu hơn.

Tính đến hiện tại hiệu quả kiểm soát cũng không tệ, thanh niên có thể thuận lợi phát triển trong vòng giải trí. Chỉ là lần về quê gần đây, cậu khó tránh khỏi việc tiếp xúc với dượng nhỏ cái quả bom hẹn giờ này, Tiêu Chiến đối với chuyện này sớm đã tỉnh ngộ, nếu tên cặn bã kia dám chọc đến Vương Nhất Bác, anh liền kéo ông ta đồng quy vu tận; còn như bản thân Tiêu Chiến... ... không thành vấn đề, từ ngày quyết định ở bên Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc toàn vẹn rút lui.

Lâm Hoài Hạ vẫn còn đang loay hoay trên weibo: "Hả? Tài khoản chính nhận được tin nhắn riêng dài quá nè, em xem xem..."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn weixin, cậu liếc sơ qua, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Sao thế?".

Vương Nhất Bác giật mình, ấn tắt màn hình đứng dậy: "Em ra ngoài gọi điện thoại, phòng bao tín hiệu không tốt".

Cậu đeo khẩu trang, băng qua đại sảnh đi đến lề đường bên ngoài. Tin nhắn weixin là dì nhỏ gửi đến: Hôm nay dì xem tống nghệ của con...dì hình như đã nhìn thấy Tiêu Chiến. Là cậu ấy phải không? Có thời gian gọi lại cho dì.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, năm đó cậu thường xuyên ở cùng Tiêu Chiến, dì nhỏ biết cũng không có gì làm lạ. Chỉ là không biết tại sao, trái tim cậu hoảng sợ đến lợi hại, trong chốn u minh dự cảm những chuyện dì nhỏ muốn nói là chuyện gì đó mà cậu không biết.

Do dự phút chốc, vẫn gọi điện thoại cho dì.

"A lô, Nhất Bác".

"Dì". Vương Nhất Bác tận lực duy trì dửng dưng, kéo đến chủ đề khác: "Tên cặn bã đó gần đây đến quấy rối dì sao?".

"Không có, dì nghe hàng xóm nói ông ta cùng một người bạn rời khỏi đây rồi". Ngữ khí dì nhỏ có chút sốt ruột, quay lại chủ đề chính, "Là Tiêu Chiến đi? Dì không nhận nhầm chứ".

"...Đúng".

"Hai đứa gặp lại nhau khi nào? Cậu ấy có làm gì con không?".

"Mấy tháng trước". Câu hỏi của dì nhỏ quả thực kỳ quái, Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, "Anh ấy đối với tôi rất tốt".

"Mấy tháng..." dì nhỏ lặp lại một lần, mới nói: "Vậy con có biết, di thư của mẹ con ở chỗ cậu ấy không?".

"Cái gì?". Trái tim thanh niên lạc mất một nhịp, "Di thư là cái gì?".

Từ trước đến nay không ai nói cho cậu biết, mẹ năm đó còn để lại di thư.

"Aiz, đúng nhỉ, con không biết...... con lúc đó còn quá nhỏ, lại bị đả kích lớn, chuyên gia tâm lý đề nghị đợi con trưởng thành rồi mới đưa bức di thư đó cho con, cho nên nó vẫn luôn do dì bảo quản. Sau đó, bị dượng nhỏ con cầm đi, dì tận mắt chứng kiến ông ta đem di thư giao cho Tiêu Chiến".

Vương Nhất Bác ngây người tại chỗ, cái này quá không thể tưởng tượng nổi rồi, ca ca muốn di thư của mẹ để làm gì?.

"Dì nói Tiêu Chiến cầm di thư đi, là lúc nào? Thời điểm mẹ qua đời sao?".

"Không phải, sau khi chị qua đời, dì đã gặp cậu ấy hai lần". Dì nhỏ sắp xếp lại mạch suy nghĩ, tỉ mỉ kể lại: "Lần đầu tiên là khi chị vừa mới qua đời, con ở bệnh viện khóc đến ngất đi, Tiêu Chiến đến tìm con, bị dượng nhỏ con mắng chửi một trận rồi đuổi đi... sau đó không xuất hiện nữa".

"Lần thứ hai chắc cũng phải một hai năm gì sau đó đi, có một ngày dượng nhỏ con nhận một cuộc điện thoại đi ra ngoài, dì đúng lúc xuống lầu vứt rác, ở bên ngoài tiểu khu nhìn thấy ông ta thế mà lại đứng cùng với Tiêu Chiến, còn đưa cho cậu ấy một phong thư. Lúc đó cảm thấy kỳ lạ, hỏi ông ta, ông ta vô nghĩa nói một câu 'Một phong thư rách cũng có thể bán được giá cao như vậy', sau này dì mới biết, 'phong thư rách' kia chính là di thư của chị".

"Cậu ấy năm đó bỏ tiền ra mua di thư của mẹ con, bây giờ lại xuất hiện bên cạnh con, dì... có chút lo lắng".

Hô hấp của Vương Nhất Bác trở nên ngắn mà gấp, lồng ngực nóng như lửa cháy, rất nhiều mảnh vụn ở trong đầu lóe lên, những manh mối lộn xộn chấp vá thành căn nguyên.

"............Di thư viết nội dung gì? Dì xem qua rồi chứ?".

"Dì...dì..." Dì nhỏ tựa như khó mà mở miệng, "dì" mấy lần cũng không thể nói ra thông tin phía sau.

"Tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, có quyền biết".

Sau một khắc tĩnh lặng, dì nhỏ thở dài một hơi, như đã hạ quyết tâm: "Thật ra thì bức di thư đó viết rất lộn xộn, tổng cộng chỉ có vài dòng, đều là một ít những lời phát tiết cảm xúc tiêu cực, chỉ có một câu liên quan đến con".

"Là cái gì?".

"...Không ngờ con trai của tôi, lại có thể bị đồ vô liêm sỉ này lôi kéo thành... lôi kéo thành..." bà cắn chặt răng "lôi kéo thành đồng tính luyến ái".

"Kít——" trên đường truyền đến một tiếng thắng xe thê lương, người tài xế cáu kỉnh thò đầu chửi bới người qua đường vượt đèn đỏ. Chút sự cố ách tắt giao thông nho nhỏ rất nhanh đã được khai thông, nhưng tạp âm bén nhọn kia tản khắp trong tai, làm cậu thật lâu thật lâu không cách nào hồi phục. Dì nhỏ sau đó đã nói cái gì, lại cúp điện thoại từ lúc nào, Vương Nhất Bác hoàn toàn không hay biết, ý thức giống như rơi vào hố đen, ngăn cậu kết nối với thế giới.

Mãi cho đến khi một bàn tay phủ lên vai, cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến đứng sau lưng mình.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro