Chương 42
Chương 42
Bị việc của dì trì hoãn một đoạn, Vương Nhất Bác không cách nào trong đêm đó chạy về Bắc Kinh, cậu đã gửi một tràng tin nhắn thiệt dài cho Tiêu Chiến, câu trả lời nhận được chỉ có duy một câu "Có chút bận".
Đổi lại trước đây, Tiêu Chiến nói bận thì cậu sẽ liền an tâm bình tĩnh chờ đợi; nhưng hôm nay đột nhiên biết được ca ca trước đây đã sinh bệnh, còn giấu diếm không nói với cậu, cả trái tim bồn chồn lo lắng không yên, nhìn thấy tin nhắn anh trả lời không có biểu tượng cảm xúc, cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau đó cả đêm đều không liên lạc, Vương Nhất Bác trằn trọc trở mình, gần như không làm sao chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau lập tức tìm môi giới nhà cho thuê, giá cả thế nào cũng không so đo, sau khi thu xếp ổn thỏa cho dì liền ngựa không ngừng vó lao thẳng ra sân bay chạy về, thế nhưng khi lần nữa hạ cánh xuống Bắc Kinh trời cũng đã tối rồi.
Vương Nhất Bác chuyến này rời nhà đã sâu sắc hiểu được, tại sao lại dùng 'nửa kia' một chữ này để chỉ người yêu, bởi vì một khi mất đi thông tin về đối phương, ngay cả linh hồn cũng yếu ớt đến không trọn vẹn. Cậu vốn tưởng Tiêu Chiến ở nhà, dùng ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng xua đi bất an, song khi mở cửa lại chỉ thấy một ngọn đèn tường được giữ lại trong phòng khách, nhà không có chút hơi người.
Xông đến phòng ngủ, trên giường trống không trống rỗng, chăn mền ném sang một bên, sớm đã mất đi nhiệt độ có người ngủ qua. Trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, cậu cầm lên xem, là bút tích của Tiêu Chiến.
"Xin lỗi Nhất Bác... có việc gấp phải đi công tác một chuyến, anh đã làm một ít đồ ăn để trong tủ lạnh, ăn cơm thiệt giỏi, có được không?".
Trước khi mở cửa có bao nhiêu mong đợi, khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy này liền có bấy nhiêu thất vọng.
Gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, chỉ nhận được lời nhắn tắt máy, lại hỏi Joy và thư ký của anh, không ai biết Tiêu tổng đã đi đâu.
Vương Nhất Bác sầu muộn ngồi ở mép giường, không có chút tâm trạng ăn uống, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Trước đây cho dù là bận đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng sẽ tận dụng triệt để mọi cơ hội nhắn tin cho cậu, tuyệt sẽ không mất liên lạc, thế nhưng hai ngày về quê này, anh liền giống như biến thành một con người khác, hiếm hoi một lần trả lời tin nhắn còn chưa nói, ngữ khí cũng trở nên lạnh như băng.
Cầm tờ giấy lên xem lại lần nữa, Vương Nhất Bác bĩu bĩu môi, nếu như Tiêu Chiến không muốn để ý cậu, làm gì còn quản cậu ăn không ăn cơm.
Cậu đi đến nhà bếp, cho rằng Tiêu Chiến giữ lại cho cậu hai món; nhưng khi mở cửa tủ lạnh lại bị đầy ắp các loại thực phẩm khác nhau ở bên trong dọa cho hết hồn. Khu làm lạnh bên này toàn bộ đều là rau quả hữu cơ đã chia hộp hẳn hoi, khu đông lạnh thì nhét đầy sủi cảo và hoành thánh đã gói xong.
Hôm chuyển nhà tủ lạnh còn trống quá nửa, nhiều như thế này đều là ca ca làm sao? phải ăn đến bao giờ mới hết?.
Vương Nhất Bác thấp thỏm trong lòng đạt đến đỉnh điểm, Tiêu Chiến quá kỳ lạ rồi, đi công tác tại sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, nếu như thật sự có việc khẩn cấp gì, lại lấy đâu ra bản lĩnh gói một tủ sủi cảo?
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, điện thoại di động ném trong phòng ngủ đột nhiên vang lên, Vương Nhất Bác giật mình một cái, hưng phấn giống như người đuối nước tìm được gỗ nổi, chạy trở về phòng ngủ chộp lấy di động, trái tim lại đột nhiên trầm xuống.
Không phải Tiêu Chiến, chỉ là một số điện thoại lạ.
Thời điểm nhận cuộc gọi ngữ khí không được xem là tốt: "Ai?".
Bên kia là một giọng nữ, cũng tương tự không kiên nhẫn: "Tôi, Phương Chi Hà".
Trong đầu bỗng thoáng qua tờ giấy ủy quyền kia, chỗ người được ủy quyền rõ ràng ký Phương Chi Hà ba chữ.
"Tiêu Chiến đâu?" Vương Nhất Bác trực giác cảm thấy Phương Chi Hà lúc này tìm cậu nhất định là có liên quan tới Tiêu Chiến, "Chị đem anh ấy giấu đi đâu rồi???".
Phương Chi Hà cười lạnh một tiếng: "Cậu tốt nhất là nghĩ cho rõ ràng, nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tôi".
Đại tiểu thư cao cao tại thượng chán ghét cậu không phải chỉ mới ngày một ngày hai, Vương Nhất Bác đối với cô trong lòng cũng có khúc mắc, thái độ từ trước đến giờ đều là kính trọng nhưng không gần gũi. Nhưng trước mắt, cô dường như trở thành niềm hy vọng duy nhất.
Cậu nâng tay che mắt, khó che đậy hoảng sợ và bất an: "Phương tổng... nếu như ngài có tin gì của anh ấy, phiền ngài nói với tôi".
Đầu bên kia điện thoại một mảng tĩnh lặng, khi lần nữa lên tiếng, thanh âm của Phương Chi Hà đã nhu hòa đi một chút: "Dự Phương có chuyện đột xuất, Tiêu Chiến qua đó xử lý rồi, nhưng chuyện này cần phải giữ bí mật với bên ngoài, anh ấy không cách nào liên lạc với cậu, nhờ tôi chiếu cố cậu mấy ngày".
Vương Nhất Bác không hiểu bí mật của tập đoàn lớn, cũng không rõ loại công việc gì sẽ không cho người ta liên lạc với bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng: "Có nguy hiểm không?".
"..." Phương Chi Hà không nói nên lời, "Cậu cho rằng Tiêu Chiến là đặc công hay gì?".
"Vậy khi nào trở lại?".
"Còn chưa rõ, qua mấy ngày nữa xem tình hình đi".
Mấy ngày... ... còn may đơn vị là 'ngày', cho người ta có chút hy vọng.
Lại nghe Phương Chi Hà nói: "Sáng mai đến phòng làm việc của tôi một chuyến, có một thông cáo giao cho cậu".
Cùng một chuyện liên quan đến giấy ủy quyền, vốn muốn giáp mặt nói chuyện trực tiếp với cô. Vương Nhất Bác thở dài một hơi: "Tôi biết rồi".
Sáng hôm sau đi một chuyến đến Tinh Hà, phòng làm việc của Phương Chi Hà nằm sâu phía trong so với chỗ của Tiêu Chiến.
Thư ký nói rằng Phương tổng đang đợi cậu, dẫn cậu vào cửa. Đại tiểu thư hiếm thấy mặc một thân váy vest chính trang, ngước lên thấy là cậu, liền trực tiếp ném qua một cái kịch bản tống nghệ.
Khách mời du hành hai kỳ của 《Hi Dancing》. Đây là một tống nghệ pk nhảy chéo mới nổi thời gian gần đây, giai đoạn trước đã nghe Tiêu Chiến nói qua anh đang tranh thủ cho cậu.
"Chiều hôm nay qua đó đi, việc ghi hình cần phải phong bế trong một tuần, có vấn đề gì không?".
Một tuần.....................
Vương Nhất Bác đem kịch bản cuộn lại, cắm vào trong túi: "Có phải là ghi xong cái này, anh ấy liền có thể trở về?."
Phương Chi Hà ngẩn ra, chằm chằm nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười: "Tôi thật là phục luôn hai người".
Cười mấy tiếng, cô khôi phục lại thần sắc dửng dưng, gật gật đầu với Vương Nhất Bác: "Mong là vậy".
Thấy cậu nhận xong kịch bản vẫn chưa rời đi, liền hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?".
Vương Nhất Bác không có tâm trạng vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu Chiến trước kia ...... đã mắc phải bệnh gì?".
"...........Có ý gì?".
Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, mở hình giấy ủy quyền chụp ở chỗ nữ bác sĩ kia, giấy trắng mực đen căn bản không thể tùy ý cô bịa đặt chống chế. Phương Chi Hà nhìn ảnh, sắc mặt ngày càng ngưng trọng: "Cậu hỏi qua anh ấy chưa?".
"Chưa".
Cô do dự rất lâu, dường như không tìm được lý do để qua loa thoái thác, lại tựa như đang quan sát xem cậu rốt cuộc còn biết được bao nhiêu. Vương Nhất Bác cũng không thúc giục, chỉ an tĩnh nhìn cô, không cho cô bất kỳ không gian bịa đặt nào.
"Phương tổng đang họp, anh không thể vào được". Đi cùng với một câu can ngăn này của thư ký, cửa phòng làm việc bị người xông mở.
"Phương tổng, xin lỗi quấy rầy, tôi có chút việc gấp". Du Kim mang theo vẻ vô cùng sốt ruột bước vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác sững sờ một chút, địch ý không hề che giấu, "Cậu bây giờ chó ghẻ không sang phòng cách vách vẫy đuôi lấy lòng chủ, chạy qua chỗ Phương tổng bán cái lẳng lơ gì???".
Phương Chi Hà nhíu mày: "Thân là nghệ sĩ, chú ý ngôn từ của cậu".
Ánh mắt Du Kim quét đến tập văn kiện lộ ra trong túi Vương Nhất Bác, bất thình lình đưa tay giật lấy: "《Hi Dancing》???".
Cậu ta không tưởng tượng nổi trợn to mắt, nhìn Phương Chi Hà: "Đây không phải là tài nguyên ngài đồng ý giao cho tôi hay sao? Sao có thể đến trên tay Vương Nhất Bác?".
Phương Chi Hà đau đầu đỡ trán: "Tổ tiết mục có quyền thay đổi yêu cầu hợp tác".
"Thay đổi chính là loại bỏ tôi đổi thành Vương Nhất Bác? Lại là Tiêu Chiến kia đi? Phương tổng, tôi không hiểu, ngài mới là tổng tài của Tinh Hà, Tiêu Chiến dựa vào cái gì mạnh mẽ cướp đoạt? Anh ta làm như vậy rõ ràng không đặt ngài vào mắt!".
"Đủ rồi!" Phương Chi Hà đập bàn đứng dậy, "Quan hệ của tôi với Tiêu Chiến, đến phiên cậu khích bác? Để tôi lần nữa nghe thấy những lời tương tự, cậu liền cút khỏi Tinh Hà!".
Du Kim sợ hãi há hốc mồm, đều nói Tinh Hà đang xảy ra phân chia quyền lực, cậu ta dường như nhìn không hiểu phản ứng của Phương tổng, đến tột cùng là chọc đến chỗ đau thẹn quá hóa giận, hay là xuất phát từ chân tâm mà bảo vệ Tiêu Chiến.
Thư ký mang Du Kim đang tịt ngòi dẫn ra ngoài, phòng làm việc lần nữa an tĩnh trở lại. Phương Chi Hà liếc nhìn thanh niên: "Cái tống nghệ này là một miếng bánh thơm, cậu ghi hình cho tốt, đừng phụ lòng Tiêu Chiến".
Vương Nhất Bác đối với chuyện tranh đoạt tài nguyên vừa mới diễn ra không hề quan tâm, cậu gật gật đầu, cố chấp lượn về vấn đề trong lòng mình: "Tôi muốn biết, Tiêu Chiến rốt cuộc là đã mắc phải bệnh gì?".
"...... Tôi không cần biết cậu từ đâu lấy được thông tin này". Phương Chi Hà ngồi trở về ghế làm việc, xoay đi nửa vòng mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, phảng phất như để tránh đi ánh mắt cậu, "Khuyên cậu một câu, tốt nhất là đem những chuyện này nuốt vào bụng, vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi về nó".
Đèn hoa vừa lên, cả thành phố tiến vào màn đêm thư thái, Dự Đức cũng kết thúc thời gian thăm khám, trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Đây là bệnh viện tư nhân trực thuộc tập đoàn Dự Phương, Phương Chi Hà sau giờ làm việc vội vàng chạy tới, thời điểm tiến vào phòng bệnh đúng lúc gặp chủ nhiệm đang kiểm tra một vòng.
"Tình hình thế nào?" Cô thả túi, đi đến trước giường bệnh, nam nhân nằm đó vẫn nhắm mắt, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, màn hình giám sát ở một bên tích tích vận hành, lạnh tanh hiển thị dữ liệu sống.
"Vẫn còn sốt đi sốt lại nhiều lần, uống thuốc thời gian dài sẽ dẫn đến tình trạng kháng thuốc, hiệu quả hạ sốt của thuốc đều giảm đi". Chủ nhiệm Lý là bác sĩ chủ trị của Tiêu Chiến, bảy năm trước đã chẩn bệnh cho anh, đối với ca bệnh này ấn tượng rất sâu, "Tiếp tục quan sát thêm hai ngày nữa đi, một khi chuyển biến xấu, lập tức chuyển đến ICU".
Phương Chi Hà bất lực gật gật đầu.
Lần nhập viện này cũng giống như bảy hay chín năm trước, toàn bộ các loại kiểm tra đều đã thực hiện đủ nhưng không tìm ra bất kỳ nguyên nhân hữu cơ nào, thế nên phương án trị liệu cũng y như cũ: điều trị hỗ trợ triệu chứng, cầu mong anh cũng sẽ giống như hai lần trước, một lúc nào đó tự chữa lành như kỳ tích.
Chỉ là cô không biết, liệu cái gọi là 'kỳ tích y học', có thể hết lần này đến lần khác xảy ra hay không. Cô sớm đã nói qua, Vương Nhất Bác sớm muộn gì cũng sẽ làm hại anh, nhưng với tư cách là một người bạn, dù cho có nói bao nhiêu đi chăng nữa, cũng khó chống lại sự nguyện ý của bản thân Tiêu Chiến.
Chủ nhiệm Lý rời khỏi phòng bệnh, Phương Chi Hà lấy ghế ngồi bên mép giường: "Visa của Jason đã hết hạn, đang gấp rút xử lý, đợi anh ấy đến rồi, nhất định có biện pháp giúp anh".
"Anh ấy bảo em dông dài nói chuyện với anh nhiều một chút, nói không chừng gặp thông tin quan trọng nào đó liền có thể làm cho anh điều chỉnh trở lại".
"Tình yêu nhỏ bé của anh em đã tạm thời vỗ yên rồi, cho một cái kịch bản tống nghệ, ít nhất buộc chân cậu ta được cũng một tuần đi". Cô đứng lên, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến, "Anh không phải bận tâm cậu ta nhất hay sao? Không phải chỉ để ở bên nhau thôi đến mạng cũng không cần hay sao? Lại như thế nào nhẫn tâm nằm ở đây, để cậu ta tìm không thấy anh đây?!".
Nhìn một hồi, nhưng nhìn không ra Tiêu Chiến có bất kỳ động tĩnh gì, "xì" một tiếng lại ngồi trở về. Nhìn thấy điện thoại di động của anh đặt ở đầu giường, cầm qua mở khóa.
Tiêu Chiến trước lúc nhập viện dặn đi dặn lại cô, bảo nhất định phải mỗi ngày dùng di động của anh gửi weixin cho Vương Nhất Bác báo bình an. Mật khẩu ấu trĩ nực cười, Phương Chi Hà mở khóa mấy lần, bị buộc phải nhớ sinh nhật của Vương Nhất Bác.
Ấn vào giao diện weixin, không ngoài dự đoán bị tin nhắn từ thanh niên kia oanh tạc. Cô không có ý định xem trộm lịch sử trò chuyện, nhưng phải gõ chữ ở khung đối thoại, khó tránh khỏi nhìn thấy vài câu.
"Hôm nay đã biên đạo xong bài nhảy mới, quay cho anh xem".
"Hay vẫn là ở trước mặt nhảy cho anh xem đi".
"Ca ca.......nhớ anh quá".
"Chờ anh trở lại, ngủ ngon".
Phương Chi Hà không thể nghi ngờ rất ghét Vương Nhất Bác, bởi vì sự tồn tại của cậu là kiếp nạn của Tiêu Chiến. Nhưng chẳng biết tại sao, những câu tán gẫu trong lịch sử trò chuyện này lại làm cô cảm thấy không đành lòng, không chú ý đã đỏ hoe hốc mắt.
Nếu như là Tiêu Chiến, sẽ trả lời cậu như thế nào đây? Cô ngẩng đầu liếc nhìn người trên giường bệnh, đáp án rõ ràng hiện ra.
"Anh cũng nhớ em".
"Anh sẽ sớm trở lại, ngủ ngon".
Ấn phím gửi, Phương Chi Hà thở phào nhẹ nhõm, tâm tình phức tạp: "Em thay anh hứa hẹn với tình yêu nhỏ của anh rồi đó nha, anh cũng đừng thất hứa".
Đáp lại cô, chỉ có tiếng nhịp tim tích tích lạnh như như băng được ghi lại trên màn hình máy giám sát.
Vừa định cất điện thoại vào, trên màn hình lại hiện ra một cuộc gọi đến từ nước ngoài, cô vốn không định bắt máy, nhưng ngón tay lại đúng lúc chạm vào phím trả lời, cuộc gọi đã được kết nối.
"A lô, xin chào, là Tiêu Chiến tiên sinh phải không? Tôi là quản gia của Nguyễn Thái Lâm".
Phương Chi Hà dừng lại một chút, đại danh của Nguyễn Thái Lâm cô từng nghe nói qua, là một ảnh hậu người Việt Nam hào hoa phong nhã một thời, hiện quy ẩn điền viên.
Cô cầm lấy điện thoại, bật loa ngoài: "Chào ngài, tôi là tổng tài Tinh Hà Phương Chi Hà. Tiêu tiên sinh hiện không tiện, có chuyện gì có thể nói với tôi".
"Là như này, Nguyễn tiểu thư đã về lại trang viên ở Sài Gòn, cô ấy sẽ ở lại năm ngày, bằng lòng gặp mặt Tiêu tiên sinh một lần, nếu Tiêu tiên sinh có thời gian, bất kỳ lúc nào trong năm ngày này đều có thể hoan nghênh ghé qua".
Nghe ra, là Tiêu Chiến cùng với Nguyễn Thái Lâm có một ước hẹn nào đó. Nhưng tình hình trước mắt, trong năm ngày làm sao có thể ......
"Tôi rất lấy làm tiếc". Cô tiếc nuối từ chối, "e rằng năm ngày không——"
Những lời sau đó liền nuốt ngược vào bụng, Phương Chi Hà kinh ngạc phát hiện, người nằm trên giường bệnh lại có thể không tưởng tượng nổi, bất ngờ mà chậm rãi mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro