Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41



Chương 41

Mặc dù không rõ Tiêu Chiến tại sao lại gấp như vậy, nhưng anh nói lập tức chuyển nhà, Vương Nhất Bác cũng cực phấn khởi mà hưởng ứng, anh sớm đã không muốn sống ở chỗ cách vách Phương Chi Hà nữa.

Sáng sớm hôm sau nhân thời điểm xung quanh vắng người, hai người đội mũ đeo khẩu trang lặng lẽ đến Red Star Macalline dạo. Gia dụng cho một căn nhà lớn như vậy không thể toàn bộ thu xếp cùng một lúc, cũng không kịp để tùy chỉnh toàn bộ phòng ốc, Tiêu Chiến định trang bị lắp đặt chỉnh tề phòng ngủ chính và phòng khách trước, còn lại sẽ từ từ mua sắm thêm.

Bởi vì nhà là anh chọn, nên vật dụng trong nhà nhất định phải là Vương Nhất Bác đến chọn. Vương Nhất Bác đối với mấy cái này hoàn toàn mù tịt, may mà chỉ phải ở khu vực hàng mẫu hiện có chọn lựa, phạm vi không lớn, bí quyết của cậu là mỗi lần chọn một cái gì đó thì quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nếu như ánh mắt ca ca tỏ ra hài lòng, liền chọn cái đó luôn, lập tức sắp xếp giao hàng.

Chiều cùng ngày tìm một công ty chuyển nhà trọn gói, năm sáu người nhanh chóng đóng gói các loại đồ dùng nhu yếu phẩm hàng ngày, chuyển đến nhà mới đồng thời chịu trách nhiệm bày biện sắp xếp trở lại trạng thái cũ.




Công cuộc chuyển nhà rầm rầm rộ rộ cuối cùng cũng đã kết thúc, buổi tối Tiêu Chiến hứng thú bừng bừng muốn đi làm cơm, đối mặt với căn bếp còn chưa dọn dẹp xong, đột nhiên ngã một cú va người vào tủ lạnh.

Vương Nhất Bác đang trải giường chiếu ở phòng ngủ, nghe thấy tiếng động liền chạy vào bếp, bị dọa cho giật mình.

"Sao thế này?" Cậu vội vàng đỡ Tiêu Chiến dậy, phát hiện lòng bàn tay anh lạnh như băng, mặt lại hơi ửng đỏ, sờ sờ trán anh: "Nóng quá! Anh sốt rồi!?".

"A?" Tiêu Chiến ánh mắt có chút đờ đẫn, tựa như hoàn toàn không ý thức được thân thể khó chịu: "Anh muốn lấy đồ ăn trong tủ lạnh..."

"Còn làm cơm gì nữa!". Vương Nhất Bác ôm ngang người anh đưa lên giường, tay chân luống cuống tìm hộp thuốc, nhiệt kế vừa đặt vào đo đã một đường đi thẳng đến 39 độ.

"Cũng tại em".

Thanh niên tự trách muốn chết, đêm qua càn quấy kết thúc không dọn dẹp ngay, dính dính đến rạng sáng mới trở về căn nhà trước, chỗ kia của ca ca lại có chút sưng đỏ, chắc chắn là do kéo dài quá lâu đã bị nhiễm trùng.

"Không trách em mà, là anh nhất định muốn như vậy". Tiêu Chiến từ trong chăn vươn tay nắm lấy tay cậu, lời nói cũng mềm nhũn: "Có thể là dọn nhà quá mệt, nghỉ ngơi một đêm sẽ tốt liền hà, trưa mai anh làm cơm cho em, ăn xong đưa em ra sân bay".

Phát sốt đến 39 độ, sao có thể chỉ mệt thôi?

"Em không về nữa, anh như thế này em không yên tâm, chuyện của mẹ em để dì nhỏ đi xử lý đi".

"Không được!". Tiêu Chiến nắm tay cậu đột nhiên dùng lực, lát sau lại buông lỏng một chút, "Anh thật sự không sao, uống viên thuốc ngày mai đảm bảo khỏe lại liền".

Thấy Vương Nhất Bác nhíu mày không bày tỏ thái độ, lại nói thêm một câu: "Đừng vì anh... làm lỡ chính sự của dì".

Tiêu Chiến trông có vẻ đặc biệt kiên định, Vương Nhất Bác cũng không vặn lại, đi tìm thuốc hạ sốt trước.

Kỳ quái chính là cậu nhớ rõ ràng ở khách sạn suối nước nóng đêm đó đã cho Tiêu Chiến uống một viên, sau khi trở về liền đem phần thuốc còn lại bỏ vào trong hộp thuốc, nhưng bây giờ đã lục tung lên rồi vẫn cứ tìm không thấy.

Chẳng lẽ bị công ty chuyển nhà làm lạc mất rồi? Quả thực có khả năng này, Vương Nhất Bác vội vàng đặt giao thuốc, cũng đặt thêm một số loại thuốc kháng viêm do bác sĩ trên mạng đề xuất.




Ngủ một đêm sáng hôm sau tỉnh dậy quả thật đỡ hơn một chút, nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống hoàn toàn, nhưng Tiêu Chiến tinh thần không tệ. Cơm trưa Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không để cho bệnh nhân vất vả, vẫn là đặt đồ ăn ngoài, ăn xong liền ôm anh ngủ thiếp đi. Đêm đầu do lo lắng cho tình trạng của Tiêu Chiến, cậu hầu như không ngủ được mấy, giấc trưa ngủ tương đối sâu, thời điểm lần nữa tỉnh dậy là bị anh đang chui ở trong lòng ủi tỉnh.

Tiêu Chiến xem ra đã hoàn toàn hạ sốt, lại có tinh lực quấn lấy cậu đòi hỏi. Vương Nhất Bác lúc này nào còn dám thuận theo ca ca, nhẹ giọng dỗ dành: "Còn bệnh đó anh ..... dưỡng bệnh cho thật tốt trước đã, ngoan nào".

Tiêu Chiến đáng thương bĩu môi: "Đã mấy tiếng không được nhìn thấy em rồi..."

"Em không đi nữa, ở lại bồi anh".

"Như vậy sao được!".

Dì nhỏ bên kia cũng gửi tin nhắn thúc giục, nói đã báo tên cậu rồi, chính quyền cũng không đồng ý tạm thời thay đổi người ủy quyền nữa, không muốn về cũng phải về.

Tay Tiêu Chiến chui vào bên trong quần áo cậu, dọc theo cơ bụng sờ đến ngực: "Chẳng lẽ em không nhớ anh chút nào sao?".

Vương Nhất Bác một cái trở mình liền đè người xuống dưới thân, mặt phía sau đã bôi thuốc không dám chạm vào, liền dùng miệng đem ca ca đang làm loạn hầu hạ cho ra nề ra nếp rồi mới dừng lại. Tiêu Chiến bị cậu ngậm bắn hai lần, lại giam vào trong ngực không cho anh lộn xộn, cơn sốt vốn đã tiêu hao gần như toàn bộ thể lực của anh, nhất thời không thể hồi phục, rất nhanh đã liền nhắm mắt ngủ, tay vẫn còn bướng bỉnh nắm lấy cứng rắn của thanh niên không chịu buông ra.

Chuyến bay đã ký đổi hai lần, thực không cách nào lại kéo dài thêm nữa, Vương Nhất Bác tém góc chăn cho Tiêu Chiến xong, đem tiểu tiểu Bác khó khăn nhét ngược vào trong quần, lại hâm nóng cháo thịt nạc để trong phích giữ nhiệt, hôn hôn lên trán Tiêu Chiến rồi mới lưu luyến không thôi mà ra cửa.

Còn chưa rời đi đã bắt đầu thấy nhớ.

Ngồi trên xe ra sân bay, mắt thấy tiểu khu hiện đại kiểu phương Tây mới ghé qua hai lần này lùi ra khỏi tầm mắt, chỉ cảm thấy trống rỗng mất mát. Nghĩ nghĩ liền lấy di động ra gửi cho Tiêu Chiến một tin nhắn weixin: Em tranh thủ tối mai liền trở về!.

Đợi ca ca ngủ dậy nhìn thấy, hẳn là sẽ rất vui nhỉ?.




Đô thị phát triển thay đổi từng ngày, cho dù chỉ là một thị trấn nhỏ ở phía Bắc, mấy năm này cũng đã mở rộng khu đô thị mới, dời đến trung tâm thành phố. Tuy nhiên việc di dời nghĩa trang ngược lại không phải là để dọn đất nhường chỗ phục vụ thương mại, mà nguyên nhân chủ yếu là dạo trước dãy núi khu vực lân cận đã xảy ra tình trạng lở đất, các chuyên gia sau khi xem xét đánh giá cho rằng ngọn núi phía sau nghĩa trang cũng có khả năng sạt lở sườn núi rất nguy hiểm, không thể không di dời toàn bộ, hy vọng gia quyến thông cảm lượng thứ.

Vương Nhất Bác và dì nhỏ đã cùng tham dự cuộc họp trao đổi. Mấy năm không gặp, dung nhan người phụ nữ so với hình ảnh trong trí nhớ của cậu như già đi mười tuổi, đủ thấy cuộc hôn nhân kia đã mài mòn thân xác con người như thế nào. Cậu không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của mẹ, nếu mẹ vẫn còn sống, sẽ cũng già nua cằn cõi như dì nhỏ phải không? Suy cho cùng thì nhiều năm về trước, cuộc sống đối với bà mà nói chính là một loại dằn vặt.

Chính quyền ra mặt điều động giải thích, lại là trường hợp bất khả kháng, hồ sơ đồng thuận rất thuận lợi đã được ký kết xong. Trong khoảng thời gian này có không ít người đã nhận ra cậu, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi liệu có thể xin chữ ký không, Vương Nhất Bác đối với người ở quê từ đầu đến cuối đều giữ một phần thân thiết, nghĩ hiếm khi quay về một chuyến liền không từ chối mà đáp ứng.

Dì nhỏ đứng ở một bên có chút vui vẻ, lại có chút do dự, đợi những người khác xin chữ ký xong, rụt rè e sợ nói: "Dì có thể... cũng xin một tấm không?".

Nhìn khuôn mặt giống mẹ này ở trước mặt cậu hèn mọn bất lực, Vương Nhất Bác một chút cũng không vui. Dì nhỏ thấy cậu trầm mặt, cũng không dám mở miệng nữa.

Hai người cùng nhau ghé thăm mộ mẹ, trên xe trở về nội thành, Vương Nhất Bác nói với dì nhỏ đang trầm mặc không nói: "Dì thực sự quyết định ly hôn sao?".

Dì nhỏ không ngờ cậu sẽ chủ động quan tâm, thụ sủng nhược kinh: "Đương nhiên! Nhưng ông ta... ông ta không đồng ý, dì vẫn đang nghĩ cách".

Trước đây cảm thấy dì hèn nhát, là đồng phạm của tên dượng nhỏ chuyên cướp giật kia; bây giờ thời gian trôi qua vật đổi sao dời, cậu có Tiêu Chiến rồi, mỗi ngày đều tràn ngập hạnh phúc, cảnh ngộ trong quá khứ đã xa đến giống như chuyện của kiếp trước, quả thực không có gì để mà tính toán cả.

Huống chi Tiêu Chiến đã từng nói, nên giúp bà ly hôn.

"Hay là, con tìm cho dì một luật sư đi".

Dì nhỏ mặt lộ vẻ quẫn bách: "Không, không cần, dì..."

Nhìn quần áo trên người dì cũ đến mất đi đường nét, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài: "Mặt chi phí dì không cần lo lắng, con sẽ thu xếp".

Bà ngẩn người, chợt cúi đầu lau đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mi: "Cảm ơn con, Nhất Bác".




Xử lý xong chuyện, Vương Nhất Bác trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đáp chuyến bay muộn nhất về Bắc Kinh.

"Bảo bối ơi, em tối nay trở về!!!".

Gửi xong weixin cho Tiêu Chiến, khung đối thoại tất cả đều là bọt bong bóng màu xanh lá cây, cậu liên tục báo cáo hành trình với ca ca, nhưng kéo ngược lên trên chỉ có thời điểm sáng nay ngủ dậy, Tiêu Chiến đã từ chối cuộc gọi video của cậu, trả lời một tin "Có công việc".

Bận rộn đến như vậy sao? Vương Nhất Bác lo lắng cho sức khỏe của ca ca, toàn tâm toàn ý chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, xem xem có cái gì có thể giúp một tay hay không, tóm lại người phải đặt trong tầm mắt mà trông chừng thì mới yên tâm.

Thế nhưng không nghĩ tới, lúc đến trước quầy lễ tân trả phòng đã nhận được điện thoại từ đồn công an, nói dì nhỏ và dượng nhỏ cậu phát sinh "tranh chấp gia đình", bây giờ đang ở bệnh viện giám định thương tích.

Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới, trong khu cấp cứu, dì nhỏ đang rúc về một góc, y tá đang khử trùng vết thương trên cánh tay cho bà, mà tên đàn ông chửi chó mắng mèo kia đang đứng ở một bên, vẫn luôn có ý định xông vào trong góc, bị hai vị cảnh sát chặn lại.

"Con khốn, mày muốn ly hôn? Không có cửa đâu! Luật sư cái rắm, mày tưởng là thằng cháu trai kia có thể làm chỗ dựa cho mày? Bố mày nếu tố cáo nó, nó còn có thể làm minh tinh cái chó??? Nó là cái thứ gì tao rõ ràng nhất!".

Vương Nhất Bác phẫn nộ không kềm được, sải bước vượt qua dùng lực kéo một cái, người đàn ông miệng thúi bị hung hăng ném đến bờ tường, va chạm phát ra động tĩnh cực lớn.

Dượng nhỏ ngu người trong giây lát, sau khi nhìn rõ mặt mũi thanh niên chửi to một tiếng, kịch liệt phản công, hai người giằng co thành một đoàn, khu cấp cứu trở nên hỗn loạn, trong lúc xô đẩy di động của Vương Nhất Bác rớt khỏi túi văng ra ngoài.

"Mày mẹ nó dám đánh tao!? Nợ cũ mấy năm trước còn chưa tính với mày, mấy người cùng xem đi! Sói mắt trắng đánh ba nuôi! Nó phạm tội nhiều lần! Mau chụp hình đăng lên mạng, loại người này làm thần tượng cái rắm!".

"Ba nuôi? Ông cũng xứng!?".

Cảnh sát vội tiến lên kéo hai người ra. Để đề phòng sự tình thêm căng thẳng, người đàn ông đã bị nửa khuyên nửa cưỡng chế mang đi. Dì nhỏ xấu hổ xin lỗi, nói ban nãy sau khi về nhà không đợi được nữa nhắc lại việc ly hôn, còn nói sẽ tìm luật sư, kết quả đã chọc giận tên kia, sau khi cãi vã leo thang đã liền động thủ.

Bạo lực trước đây bà chỉ biết lặng lẽ chịu đựng, hôm nay chủ động báo cảnh sát cũng coi như là đã dũng cảm một lần. Mặc dù thái độ của cảnh sát đối với bạo lực gia đình vẫn luôn là hòa giải, nhưng cầm trên tay trích lục án tích và giám định thương tích, liền tự tin hơn để nhờ Tòa án hỗ trợ.

Việc ly hôn không thể kéo dài được nữa, dì nhỏ cũng không thể về nhà đối mặt với tên cặn bã kia, Vương Nhất Bác định lần nữa giúp bà thuê chỗ ở. Chuyện này buộc cậu phải sử dụng đến tấm thẻ Tiêu Chiến đưa cho cậu. Sờ sờ túi phát hiện điện thoại đã lạc đâu mất rồi.

"Ở đây nè". Một nữ bác sĩ khoa cấp cứu cầm điện thoại đưa cho cậu, vỏ ngoài bị bung ra, tấm ảnh nhãn dán kẹp bên trong cũng rớt ra ngoài.

"Cảm ơn". Vương Nhất Bác dùng ống tay áo lau chùi ảnh nhãn dán, đây chính là tấm cậu đã dụ dỗ ca ca đoạt lấy, vẫn luôn xem như bảo bối mà giấu trong vỏ sau.

Nữ bác sĩ nhìn cậu muốn nói lại thôi, cậu cũng không để ý, cúi đầu mở weixin bắt đầu gõ chữ cho Tiêu Chiến.

"Đó là....... Tiêu Chiến sao?".

Nghe được chữ quan trọng, tay đang gõ chữ cũng dừng lại, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn nữ bác sĩ: "Chị nói cái gì?".

"Là cậu ấy nhỉ? Tấm ảnh nhỏ mới vừa rồi......".

"Chị quen anh ấy?".

"Không tính là quen, chỉ là gặp qua, dáng dấp cậu ấy quá dễ nhìn, cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, khi đó mới mười tám tuổi đi, còn trẻ như vậy đã..."

Vương Nhất Bác trong lòng lộp bộp một tiếng, biểu tình của nữ bác sĩ làm cho trái tim cậu bỗng nhiên treo lên cao.

"Chị đã gặp anh ấy ở đâu?".

Cô hình như đã xoắn xuýt một chút, theo lý không nên bàn ra nói vào, nhưng lại không thể chống đỡ được dò hỏi của Idol, liền kéo cậu ra khỏi khu cấp cứu, nhỏ giọng nói: "Lúc đó tôi vẫn còn là bác sĩ thực tập, theo chủ nhiệm luân chuyển liên tục, ở ICU gặp qua cậu ấy. Ca bệnh này quá đặc thù, phần lớn thời gian đều hôn mê, các dấu hiệu vật lý trên cơ thể cũng cho thấy tình trạng nguy kịch, nhưng bất kể có kiểm tra như thế nào đi chăng nữa cũng tìm không ra nguyên nhân gây bệnh hữu cơ. Sau đó ba mẹ cậu ấy kiên quyết mang cậu ấy chuyển viện, cũng không biết người như thế nào rồi......."

Vương Nhất Bác bên tai nổ ầm một trận, ICU, hôn mê, nguy kịch, mấy chữ này như một cái dùi mạnh mẽ đâm lên điểm chí mạng, một cơn đau buốt thấu xương đánh úp toàn thân, cậu không thể không bám vào khung cửa ổn định cơ thể.

Chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu đó rồi? Tiêu Chiến đã từng nhập viện? Cậu làm sao từ trước đến nay đều chưa từng nghe qua!?.

Vương Nhất Bác hít thở thật sâu điều chỉnh hô hấp, tháo vỏ ngoài điện thoại, đem ảnh nhãn dán đưa cho nữ bác sĩ: "Chị xem kỹ một chút, chắc chắn là anh ấy?".

"Không sai mà...... Tiểu hỏa dễ nhìn như vậy, tôi sẽ không nhớ nhầm đâu, tên không khớp sao?".

"...Còn thời gian? Chuyện xảy ra khi nào!?".

Nữ bác sĩ bẻ ngón tay đếm đếm: "Chín năm trước, em trai tôi năm đó thi đại học, đại khái đâu đó khoảng hơn một tháng trước khi thi thì phải".

Ký ức trong đầu thật nhanh hồi tưởng, chín năm trước, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải là lúc mẹ qua đời, cậu điên cuồng tìm kiếm nhưng tìm không thấy Tiêu Chiến đó hay sao?.

Nữ bác sĩ lời đã mở dằn lòng không đặng: "Sau khi Tiêu Chiến chuyển viện, qua khoảng một hai năm gì đó có một người bạn của cậu ấy mang theo giấy ủy quyền của ba mẹ cậu ấy sang đây, yêu cầu hồ sơ bệnh lý của cậu ấy trong thời gian nằm viện, nghe nói là bệnh tái phát, ở Bắc Kinh tìm được bác sĩ hội chẩn, cần hồ sơ bệnh lý cũ để tham khảo".

Tái phát...... lại thêm một kích nặng nề, Vương Nhất Bác đỡ trán, chỉ cảm thấy mỗi một hơi thở đều là đau thương, nhưng trong những suy nghĩ ngổn ngang vẫn nỗ lực nắm bắt điểm mấu chốt: "Bạn? Tên là gì?".

"Cái này ... ... nhớ không ra nữa".

"Làm ơn! Rất quan trọng!".

Idol trẻ tuổi thần sắc thống khổ, nhìn qua giống như sắp đổ gục, nữ bác sĩ với tư cách là fan mama, không khỏi động lòng trắc ẩn: "Như này đi, cậu cùng tôi đi một chuyến, tôi giúp cậu tìm hồ sơ thử, xem giấy ủy quyền có còn ở đó nữa hay không".

Vương Nhất Bác ngồi bên ngoài phòng làm việc khoa cấp cứu, ảnh nhãn dán nâng trong tay vuốt ve, trên ảnh cậu nhỏ nhỏ một cục, ôm lấy eo ca ca cười đến không thấy mắt.

Nhớ đến thời điểm vừa mới trùng phùng với Tiêu Chiến, cậu từng xông tới phòng làm việc anh chất vấn tại sao bỏ lại cậu, câu trả lời của Tiêu Chiến là: "Anh không cách nào ... ... biên ra cho em một lý do cả".

Tại sao? Nếu như anh năm đó vì bệnh bị ba mẹ mang đi, tại sao không thể nói với cậu? Càng đáng lo hơn chính là, Tiêu Chiến rốt cuộc mắc bệnh gì? Tỉnh lị nhỏ tra không ra nguyên nhân gây bệnh, bệnh viện Bắc Kinh có phải là có thể tra ra rồi hay không? Bây giờ anh đã khỏi bệnh chưa? Nhất định là khỏi rồi... Bắc Kinh tài nguyên y học trị liệu phát triển như vậy, Tiêu Chiến cũng không thiếu tiền, bất kể là bệnh gì đều nhất định có thể trị khỏi.

Vương Nhất Bác ôm gối vùi đầu, cậu căn bản không dám tưởng tượng những khả năng khác, giả như còn bất kỳ một tí khả năng nào khác, cậu chắc chắn sẽ phát điên.

"Tìm thấy rồi!" Nữ bác sĩ giơ lên hai trang tài liệu, lớn tiếng gọi cậu: "Người được ủy quyền gọi là Phương Chi Hà".









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro