Chương 38
Chương 38
Concert đêm đó được phát sóng trực tiếp, ngày hôm sau sân khấu áp trục của Thiên hậu Thẩm Lộ không ngoài dự đoán trở thành đỉnh điểm lưu lượng, theo sát phía sau đỉnh sóng thứ hai chính là sân khấu 'Vô cảm' của Vương Nhất Bác. Số liệu này đã gây ra một làn sóng nhiệt trên weibo, #VươngNhấtBácvôcảm #thờigianthựcxônglênhotsearch, vô số người qua đường kêu gào đòi video và ảnh của cậu, số lượng fan trên weibo đã tăng lên nhanh chóng bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Thực lực và thái độ của Vương Nhất Bác, thông qua sân khấu tối nay đã được truyền tải một cách chính xác, những lời tán dương khen ngợi ùn ùn kéo tới đã lấn át mọi nghi ngờ mấy ngày trước.
Sau khi tẩy trang xong, tất cả nghệ sĩ và nhân viên công tác của Tinh Hà di chuyển đến một khách sạn lớn ở gần đó, tiệc mừng công được tổ chức tại hội trường tiệc trên tầng hai, chiếc bánh kem ba tầng hoa lệ đã sớm vào vị trí, theo thông lệ phải do Phương Chi Hà và Tiêu Chiến hai người chủ công ty cùng nhau cắt dao đầu tiên.
Còn nhớ ban đầu khi Tinh Hà mới vừa tròn một tuổi, bức ảnh hai vị tuấn nam mỹ nữ sánh vai đứng phía sau chiếc bánh đã được truyền khắp trên mạng, từ đó được người trong vòng chụp cho danh hiệu 'Kim đồng Ngọc nữ', làm cho không ít người nhớ đến một công ty mới đang tập tễnh học bước này. Cách đi ba năm, thế lực Tinh Hà từ lâu đã không thể so sánh nổi, nhưng hai người chủ công ty này, gần đây lại rỉ ra tin đồn 'bất đồng', nguyên nhân hình như là khuynh hướng bồi dưỡng người mới không đồng nhất, từ đó sinh ra rạn nứt.
Phương Chi Hà trang phục lộng lẫy từ trong tay trợ lý nhận lấy dao cắt bánh lưỡi dài, nhưng lại không như mọi khi mời Tiêu Chiến, mà chỉ nhìn anh đầy ẩn ý.
Tiêu Chiến cười nhạt nhìn lại: "Tối nay sân khấu của Thẩm thiên hậu tuyệt vời một cách đáng kinh ngạc, không bằng đem C vị nhường cho hai vị nữ sĩ xinh đẹp nhất toàn trường này đi".
Phương Chi Hà ung dung thản nhiên: "Đề nghị của Tiêu tổng vừa hợp ý tôi".
Sau đó xoay người vẫy tay với Thẩm Lộ: "Mau tới đây, đêm nay cô mới hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính".
Thẩm Lộ cười tươi như hoa, cũng không ngại ngùng, kéo chiếc váy đuôi cá dài phóng khoáng tiến về phía trước, cùng với Phương Chi Hà nắm tay cắt xuống dao đầu tiên.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, nhưng những người vỗ tay đều có chút bối rối, mọi người tới lui quan sát Phương Chi Hà và Tiêu Chiến, trong đầu nghĩ tin đồn bất đồng chẳng lẽ là sự thật? Nếu như Tinh Hà thật sự xảy ra tình huống phân chia quyền lợi, bọn họ nên chọn đứng bên cạnh ai đây? Xét về năng lực thì Tiêu Chiến không chút nghi ngờ gì đúng là cao hơn một bậc, nhưng đại cổ đông của Tinh Hà dẫu sao cũng chính là họ Phương, Tiêu tổng nói cho cùng chỉ là một nhân sự cấp cao, lấy cái gì để đấu với tư bản?.
Nhưng mà có một điều mọi người đều biết là, bất kể những người khác chọn như thế nào, thì Vương Nhất Bác kia đã sớm ràng buộc với Tiêu tổng. Cậu thế mà quá giỏi nịnh bợ rồi đi, ngay khi tiệc mừng vừa mới bắt đầu tự do hoạt động, cậu liền từ xe đẩy bánh lấy một dĩa đưa cho Tiêu tổng. Lúc lấy bánh Phương tổng đang đứng bên cạnh xe đẩy, mọi người rất rõ ràng nhìn thấy, cô hướng về bóng lưng Vương Nhất Bác lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên là khịt mũi coi thường đối với sự không biết phải trái của cậu.
Trong một góc phòng tiệc Tiêu Chiến đang giao lưu với vài nghệ sĩ, vốn là không có biểu tình gì, lúc nhận lấy bánh kem nhìn như tùy ý ăn một miếng, kết quả là trong lúc tiếp tục nói chuyện đã không kiềm được tiếu ý, làm mấy người nghệ sĩ hết sức lo sợ, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy qua Tiêu tổng cười đến... kiều mị như vậy chưa nhỉ?.
Tiêu Chiến một cách chiến thuật khẽ ho khan đè khóe miệng xuống: "Cái này quá ngọt rồi".
"Vậy đừng ăn nữa".
Vương Nhất Bác vừa định lấy lại dĩa thì Tiêu Chiến đưa lưng bảo vệ đồ ăn: "Ăn! Sao lại không ăn".
Thanh niên cũng không khăng khăng nữa, rời đi một lúc lại mang về một dĩa trái cây nhỏ, thay cho cái dĩa trống Tiêu tổng vừa ăn bánh kem xong.
Mấy nghệ sĩ nhìn mà trợn mắt há mồm, trong vòng giải trí này linh hoạt mẫn tiệp có không ít người, nhưng còn chưa từng nhìn thấy qua ai như Vương Nhất Bác, coi việc nịnh bợ ông chủ thành lẽ đương nhiên, chân thành không ra vẻ như thế này. Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu tổng hình như thật đúng là ăn cái điệu bộ này.
Mấy người ngay sau đó liền âm thầm ghi nhớ: Nếu như quyết định đứng bên Tiêu tổng, thì phải hướng Vương Nhất Bác mà học tập.
Tiệc mừng tiến sang nửa chặng sau, Tiêu Chiến cáo từ rời đi trước, qua một hồi Vương Nhất Bác nhận được weixin: Anh ở bãi xe dưới tầng hầm đợi em.
Thanh niên đã sớm lòng như lửa đốt, suốt một đêm nhìn ca ca bảo bối dùng nền tảng vốn có của mình tả xung hữu đột, cuối cùng cũng đợi được thời gian chỉ thuộc về riêng cậu.
Lúc rời khỏi phòng tiệc, xa xa nhìn thấy Thẩm Lộ đi phía trước, nhìn hướng đi hẳn là đến nhà vệ sinh; cùng lúc đó, một người đàn ông tây trang giày da vừa đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra, gót chân đi được vài bước đã cùng Thẩm Lộ sượt vai mà qua, ngay sau đó lại dừng bước trước mặt Vương Nhất Bác.
"Xin chào". Người đàn ông so với Vương Nhất Bác thấp hơn, nhưng cường tráng hơn một chút, trông khoảng hơn ba mươi tuổi. Anh ta mỉm cười chủ động chào hỏi: "Tôi là Nghê Thâm từ Văn hóa Nghê Hoàng, tối nay may mắn xem được sân khấu cá nhân của cậu, rất ngoạn mục".
".......Cảm ơn".
Văn hóa Nghê Hoàng, Vương Nhất Bác đã nghe nói đến, cùng với Linh Thanh chỗ A Việt ngang hàng xếp vào Top 2 anh lớn hàng đầu trong vòng giải trí hiện nay. Chỉ là nếu đem ra so sánh thì Linh Thanh tập trung vào âm nhạc nhiều hơn, trong khi Nghê Hoàng thì điện ảnh truyền hình ca hát mọi mặt đều phát triển.
Người đàn ông cũng không dừng lại quá lâu, đẩy cửa một phòng bao khác đi vào trong. Vương Nhất Bác cũng không đem nốt nhạc đệm này đặt trong lòng, tăng nhanh bước bộ đi về phía bãi đậu xe.
Đến khu vực Tiêu Chiến nói, nhìn xung quanh lại không thấy chiếc Phaeton màu đen quen thuộc ở đâu.
'Tin' tiếng còi xe vang lên, một chiếc Audi từ góc ngoặt lái tới, dừng trước mặt cậu.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhướng mày với cậu: "Đón đại minh tinh tan làm nè!".
Khuôn mặt lãnh khốc của đại minh tinh lập tức bị nụ cười đánh chiếm, nhanh nhẹn chui vào ghế phụ lái: "Đổi xe rồi?".
"Phaeton quá già dặn, về sau chiếc này chính là xe dành riêng cho em, có vui không nào?".
Audi A7L phiên bản đón đầu tương lai, màu lam tinh hà (32). Khi Tiêu Chiến chọn xe vừa nhìn một cái đã chọn trúng phiên bản này, bởi vì nó và Vương Nhất Bác có một loại khí chất rất giống nhau, như một con rồng ẩn mình dưới vực sâu bày ra móng vuốt sắc nhọn, ngầm che đậy nhuệ khí sắp bay vút lên trời.
Thanh niên nắm tay Tiêu Chiến, đặt lên mặt cậu vuốt ve: "Em muốn chiếc tài xế này, có thể dành riêng không?".
Tiêu Chiến vui đến chỉ thấy răng không thấy mắt: "Em ỷ cưng chiều mà kiêu căng nha!".
"Vậy anh cưng không cưng?".
"Cưng!" Tiêu Chiến thuận thế nhéo má thanh niên, "Đứa nhỏ của anh, anh không cưng ai cưng".
"Đứa nhỏ?".
"Em nhỏ hơn anh nhiều như vậy, không phải là đứa nhỏ sao?".
Vương Nhất Bác không vui: "Không cho nói em nhỏ".
"Vậy để anh xem xem, rốt cuộc nhỏ không nhỏ?".
Tiêu Chiến cười khanh khách, mò tới gốc chân thanh niên, một bọc dưới lớp quần nơi đó đã lơ mơ ngẩng đầu, lòng bàn tay cách lớp quần xoa nhẹ hai cái, Vương Nhất Bác hít vào một ngụm khí, ánh mắt tiêm nhiễm dục vọng thẳng băng bắn qua.
Cậu đè lấy tay anh, trầm giọng: "Ca ca, nhớ anh cả đêm rồi..."
"Quao, em hẳn là sẽ không muốn ở chỗ này chứ?".
"Không được sao? Bên ngoài lại nhìn không thấy ..."
"Không được, đã nói phải dẫn em đến một nơi mà". Tiêu Chiến ném một cái wink vừa nghịch ngợm vừa thiếu đánh, "Tiểu tiểu Bác trước nhịn một lát nhé!".
Rõ ràng là cố ý câu dẫn, lo giết không lo chôn. Vương Nhất Bác cắn răng nhịn xuống phiền não ngọt ngào này, dù sao cuối cùng cả vốn lẫn lãi cậu sẽ từ chỗ ca ca đòi lại hết.
Xe không đi theo lộ trình bình thường, lên đường vành đai bốn chạy một đoạn, liền từ giao lộ chữ Y tách làn rẽ vào một con đường rợp bóng cây, lái thêm một hồi nhìn thấy một khu dinh thự vườn tược kiểu phương Tây thấp thoáng trong khu vực xanh hóa tươi tốt, Tiêu Chiến trực tiếp từ cổng lớn đi vào, xuống dưới bãi đậu xe.
Nơi này hẳn là một tiểu khu mới khánh thành, dưới tầng hầm xe không nhiều, hoàn cảnh xung quanh mới tinh trống trải. Từ trên xe bước xuống, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa nắm rõ tình hình: "Chúng ta đây là đến nhà ai sao?".
Tiêu Chiến thần bí hi hi cười một tiếng, đẩy cậu đến trước khoảng giữa các thang máy, thiết bị nhận dạng khuôn mặt chiếu qua, thanh âm AI vang lên: "Vương tiên sinh, hoan nghênh ngài trở lại".
"Đi". Tiêu Chiến dắt cậu rảo bước tiến vào thang máy, không cần bọn họ ấn nút, toa thang đã tự động đi lên.
Vương Nhất Bác nhìn cái biểu tình nhỏ đầy vẻ đắc ý kia của Tiêu Chiến, trong lòng ngấm ngầm dâng lên một dự cảm.
Không thể nào........................
'Tinh' một tiếng, thang máy dừng ở tầng sáu. Cửa toa mở ra, trước mặt dẫn thẳng đến huyền quan một căn nhà, trên mặt đất bày hai đôi dép lê.
"Mau thay dép".
Tiêu Chiến thuần thục chỉ huy, hiển nhiên không phải lần đầu đến đây. Anh kéo thanh niên vào nhà, bật sáng chiếc đèn pha lê trên đỉnh đầu, điều đầu tiên đập vào mắt là phòng khách không gian thoáng đãng, cả căn phòng được tỉ mỉ sắp xếp trang hoàng tinh xảo từ trước, một bộ sofa da dựa sát tường, phía trước trên sàn gỗ trải một tấm thảm len cashmere trơn màu.
Tiêu Chiến thấy cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm: "Bên phát triển bất động sản họ gửi qua đây mấy món đồ nội thất, em nếu không thích, thì chúng ta mua cái mới".
Anh kéo Vương Nhất Bác đi tham quan từng phòng: "Đây là nhà bếp kiểu mở, sau này anh làm cơm em dọn dẹp, kết hợp với máy rửa chén sẽ không quá phiền phức nữa".
"Đây là phòng của chúng ta, phòng ngủ chính hướng nam, bên ngoài cửa sổ là đình viện dạng trũng (33), em muốn nuôi thú cưng không? Anh ở đó làm một căn nhà dành cho thú cưng có được không?".
"Căn phòng ngủ thứ hai này bố trí làm phòng dành cho khách em thấy thế nào? Nói không chừng có bạn bè ghé qua nữa".
"Còn có hai căn phòng, một cái là phòng sách, một cái là phòng chơi? Lego đã ráp xong cũng có thể mang qua đây, mua thêm một cái tủ trưng bày thiệt to, sau này cúp em đoạt được đều để vào đó".
Tiêu Chiến mặt mày hớn hở giới thiệu xong, kéo cậu trở lại phòng khách: "Phòng khách này anh rất hài lòng, có cửa sổ sát đất, có ban công rộng rãi, có thể nhìn ra đình viện hoa viên bên ngoài, vừa an tĩnh lại riêng tư, em có thích không?".
Thanh niên vẫn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt chuyển đến trên mặt anh: "Anh mua nhà rồi?".
"Không phải anh, là chúng ta". Tiêu Chiến bĩu môi, quả thực không muốn lại nghe thấy chữ 'anh' từ miệng Vương Nhất Bác nữa, "Em đã ký tên rồi mà, giấy chứng nhận bất động sản đang được xử lý, đừng nghĩ chuyện từ bỏ!".
Vương Nhất Bác mím môi, thần sắc phức tạp: "...Cho nên mấy cái văn kiện mà anh bảo em ký..."
Tiêu Chiến câu lấy ngón tay thanh niên, anh biết tiểu sư tử kiêu ngạo có lòng tự trọng của mình, anh không nên giấu diếm lén lén lút lút làm mấy cái này, nhưng anh thực sự không đợi được nữa. Anh đều sống trong thấp thỏm không yên mỗi ngày đếm ngược, luôn lo sợ ngày mà thanh kiếm trên đầu rơi xuống anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều tâm nguyện chưa thể hoàn thành.
"Chúng ta đã nói rồi, đợi em trở thành đại minh tinh, tiền kiếm được đều đưa cho anh".
Lúc đó chính là lời thuyết phục này đã dỗ Vương Nhất Bác nhận thẻ của anh. Nhưng mà, Tiêu Chiến hoài nghi tiền bên trong cậu đều chưa từng tiêu qua.
"...........Em cũng chưa kiếm được tiền".
"Sao lại không? Thời gian trước còn có mấy cái đại ngôn nhỏ tìm tới cửa kìa, anh gác lại không đồng ý, sân khấu tối nay của em bùng nổ rộng khắp trên Internet, anh đã ấp ủ kế hoạch tiếp theo sau đó rồi, anh đảm bảo đại ngôn nhỏ sẽ trở thành đại ngôn lớn, nhất định sẽ thay em thương lượng giá thành thật tốt".
Miệng Tiêu Chiến quen thói dỗ người, Vương Nhất Bác cuối cùng nhếch nhếch khóe môi, thở dài một hơi đầu hàng: "Tiêu tổng vì bao nuôi em, thật quá liều mạng rồi".
"Không phải bao nuôi em, là ——" Tiêu Chiến đắn đo chọn lọc từ ngữ, nếu như luật pháp Trung Quốc cho phép kết hôn đồng giới, vào lúc này có lẽ lời cầu hôn đã nói ra khỏi miệng rồi, "Là muốn sống cùng em, muốn có một ngôi nhà thuộc về chúng ta".
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, đổi cách nói khác, nhưng cùng một ý nghĩa —— muốn cùng em trở thành người thân cận nhất trên thế giới này, một ngày nào đó, một khi có được nó, cho đến thời khắc từ giã cõi đời này anh cũng sẽ không hối hận.
"Ca ca..." Vương Nhất Bác yết hầu động một cái, lại có chút nghẹn ngào.
"Nhất Bác, em nguyện ý không?". Lúc hỏi cậu lời này Tiêu Chiến hơi cúi đầu, lại ngước mắt chăm chú nhìn cậu, tinh anh ngang dọc vòng giải trí lộ ra thần sắc mềm mại đáng yêu như một bé nai con, mang theo một chút dè dặt, như là sợ bị cậu từ chối.
Trái tim Vương Nhất Bác cũng sắp tan ra rồi, không, căn bản là đã tan ra rồi, lồng ngực được tình ý ướt át lấp đầy, cũng sắp từ hốc mắt ê ẩm sưng trướng mà trào ra. Từ khi mẹ mất, những năm này vẫn luôn trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu lẻ loi một mình, 'nhà' là cảm giác gì? đã lâu không còn nhớ rõ.
Nhưng Tiêu Chiến nói muốn cho cậu một mái nhà.
Vương Nhất Bác không cách nào nhịn xuống con sóng cuộn trào trong lồng ngực, cậu dùng lực ôm Tiêu Chiến vào lòng, bưng lấy mặt anh hôn lên. Trong lúc môi lưỡi si mê quấn quýt hòa vào nhau, cậu một cách rõ ràng cảm nhận được, nhà là nơi trái tim thuộc về, là nơi mỗi phút mỗi giây đều nhung nhớ.
Nhà chính là Tiêu Chiến.
--------
(32) Audi A7L phiên bản đón đầu tương lai, màu lam tinh hà (奥迪 A7L 先见版, 星河蓝 Àodí A7L xiān jiàn bǎn, xīnghé lán): giá ở bển 777,700 tệ (~2 tỷ 7)
Đây là phiên bản chỉ mở bán ở nội địa Trung Quốc thôi nhé. Thế nên tìm cái tên tiếng Việt muốn hộc gạch cũng không có.
(Nguồn: https://autocatalogarchive.com/wp-content/uploads/2022/08/Audi-A7-L-2022-CN.pdf)
(33) Đình viện dạng trũng (下沉式庭院 Xià chén shì tíngyuàn): là dạng sân vườn sử dụng chênh lệch chiều cao làm tăng không gian, là khu vực phụ bổ sung thêm các chức năng giải trí, hoạt động ngoài trời, tận dụng ánh sáng tự nhiên, tạo không gian xanh mát và tăng lưu chuyển không khí trong lành vào nhà. Đa phần thiết kế phòng trong nhà mở trực tiếp ra sân.
So với thiết kế đình viện dạng bằng thì đình viện dạng trũng tinh tế hơn, cũng có nét quyến rũ riêng, mặc dù ở ngoài trời nhưng có kết cấu 'chìm trũng', tạo không gian riêng tư cho cuộc sống gia đình ấm áp.
(Nguồn: baidu, nguồn ảnh: google images)
Ảnh tham khảo, ảnh tham khảo, ảnh tham khảo. Chuyện quan trọng nói ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro