Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29



Chương 29

Mặc dù sân khấu công diễn thứ ba lần này xảy ra sự cố bất ngờ, nhưng tổ tiết mục đã nhanh chóng ứng đối, kịp thời ổn định tình trạng hỗn loạn, cũng không làm ảnh hưởng đến các phần trình diễn sân khấu tiếp theo. Thậm chí một màn này không ngờ còn làm cho 'Idol is Born' đón về thêm một lượng quan tâm đáng kinh ngạc.

Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, toàn bộ đội ngũ sáng tạo đã di chuyển đến một sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng nào đó ở ngoại ô Bắc Kinh, để ghi hình phân đoạn mừng công cuối cùng.

Đặc điểm lớn nhất của sơn trang này là suối nước nóng tự nhiên, phía sau mỗi ngôi biệt thự đều thông với một đình viện ngoài trời độc lập, trong viện một bể tắm suối nước nóng được xây dựng dọc theo suối nguồn; biệt thự riêng biệt, đình viện riêng biệt, bể tắm riêng biệt, cảnh trí cũng riêng biệt.

(í là á, muốn làm chuyện xấu chuyện tốt gì đó thì cứ thoải mái làm đi á)

Vì áy náy, tổ tiết mục đã đem căn biệt thự một phòng duy nhất giao cho Vương Nhất Bác, tiện việc hai ngày này cậu có thể nghỉ ngơi phục hồi thật tốt.

Từ bệnh viện trở qua đây đã là hai giờ sáng, thanh niên hẳn là rất mệt, nhưng sau khi tắm xong nằm trên giường, lại không buồn ngủ gì, mùi nước khử trùng lưu lại trên người tắm không hết nổi. Cậu trở mình, xuyên qua khe hở rèm cửa sổ không đóng kín, nhìn thấy một cây đào được trồng bên cạnh bể tắm suối nước nóng bên ngoài lầu viện.

Nghe Joy nói suối nước nóng ở đây là chính tông nhất toàn kinh đô, dù sao cũng không ngủ được, Vương Nhất Bác dứt khoát đứng dậy xuống lầu, từ cửa kính sàn phòng khách (29) đi ra ngoài, bước vào đình viện.

Đầu xuân tiết trời se lạnh, ở khu vực ngoại ô cách xa thành phố thiếu đi sự ô nhiễm ánh đèn, ánh trăng tỏa ra đặc biệt sáng. Cái bể tắm kia chiếm một nửa diện tích đình viện, lớn gấp năm sáu lần những bể nước nóng tư nhân thông thường, ở vị trí trung tâm còn được xây một hòn non bộ.

Vương Nhất Bác cởi bỏ áo choàng dài của khách sạn đang khoác trên người, bước vào trong bể suối nước nóng, nhiệt độ nước rất vừa vặn, không lạnh cũng không nóng. Cậu đi vòng ra phía sau hòn non bộ, ngập dưới nước là một cái bục tròn vây xung quanh hòn non bộ, ngồi trên bục mực nước vừa qua eo, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt đúng lúc có thể át đi mùi của bệnh viện.

Góc độ này vừa khéo hướng về phía cây đào bên cạnh bể, có lẽ đã được suối nguồn ấm áp nuôi dưỡng, cành lá phát triển um tùm, một mảng tàn lớn vươn ra trên bề mặt bể, soi bóng mình trên mặt nước, hoa đầu tháng ba đã nở rộ, đầy vẻ quyến rũ mị hoặc.

Trong màn đêm tĩnh mịch, một mình hưởng dụng bể tắm suối nước nóng to như vậy, thưởng thức vẻ đẹp hoa đào chỉ riêng cậu có thể nhìn thấy được, lẽ ra phải thoải mái dễ chịu, nhưng Vương Nhất Bác lại vui không nổi, phong cảnh trước mắt càng đẹp, buồn bã nơi đáy lòng càng lan tràn vô biên.

Bởi vì, hoa đào rất dễ làm cho cậu nhớ đến đôi mắt của Tiêu Chiến, đặc biệt là khi cười lên, đôi mắt đó mị hoặc như hoa đào nở rộ dưới ánh trăng.

Nhưng cậu thật sự đã rất lâu rồi không thấy nụ cười của Tiêu Chiến.

Muốn gặp anh, chỉ có tại thời điểm bốn bề vắng lặng không ai bên cạnh như lúc này, mới dám thành thực đối mặt với khát khao khó lòng chống cự này.

Khoảnh khắc từ trên bệ nâng té xuống, trong đầu Vương Nhất Bác lóe lên một ý niệm duy nhất, Tiêu Chiến đã trở về chưa?

Nếu không phải nhân viên công tác kịp thời tắt thiết bị dừng nâng, nếu không phải xung quanh được trải lớp mút xốp mềm, thì cú chạm đất vào sau ót kia rất có thể đã muốn cướp đi mạng nhỏ của cậu. Lúc này nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ mình lâm vào trong tình trạng giằng co tranh đấu, kết quả là còn chưa kịp bày tỏ với Tiêu Chiến một câu 'yêu thích', nhân sinh liền đã đột ngột kết thúc rồi.

Tin nhắn cuối cùng trên weixin là Tiêu Chiến vào buổi trưa ngày hôm qua gửi đến, nói rằng Thành phố Hồ Chí Minh đường hàng không bị quản chế, tạm thời không có chuyến bay trở về; buổi tối ở bệnh viện nhờ Joy tra rồi lại tra, quản chế máy bay thương mại đến lúc này vẫn chưa được dỡ bỏ, chỉ có máy bay quân dụng và một ít chiếc vận chuyển hàng hóa là có thể bay.

Muốn nhìn thấy Tiêu Chiến, như nào cũng phải quay xong phân đoạn mừng công cuối cùng. Đến lúc đó liền nói với anh, mình sẵn lòng nghe lời anh, cùng với A Việt cởi trói.

Anh sẽ vui chứ? Sẽ mỉm cười chứ? Nói tóm lại, Vương Nhất Bác quyết định đầu hàng, Tiêu Chiến muốn như thế nào thì là như thế đó đi, sau này đều nghe lời anh, chỉ cần anh đừng rơi nước mắt nữa là được.



Suối nước nóng nói chung còn có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ rất kỳ diệu, Vương Nhất Bác ngâm một hồi, cư nhiên dựa lưng vào hòn non bộ ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, bên tai cậu thoáng truyền tới chút động tĩnh, cậu không phân biệt được là mộng ảo hay là hiện thực, dường như có người từ biệt thự bước đến tiến vào trong đình viện, ở bên cạnh bể tắm hơi dừng lại một chút, ngay sau đó mặt nước bị khuấy động thành tiếng, người kia vậy mà trực tiếp bước vào bể suối nước nóng.

Thanh niên mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, vị khách không mời mà đến đã đứng lặng trước mặt cậu, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn cậu.

Cậu hình như... ... nhìn thấy Tiêu Chiến rồi. Đứng dưới ánh trăng, giống như hoa đào nở rộ, soi bóng trên mặt nước tạo thành hình ảnh phản chiếu mỹ lệ đẹp đẽ.

Vương Nhất Bác đoán chừng bản thân mình bị điên rồi, hoặc giả người hãy còn chưa tỉnh ngủ, thế nhưng liên tục chớp mắt hai cái, thân ảnh ngày nhớ đêm mong vẫn còn ngay ngắn đoan trang đứng ở trước mắt, không huyền ảo biến hóa cũng không tiêu tán.

"Làm sao ... ... ... là anh?".

"Không thì em muốn có ai?" Tiêu Chiến mếu mếu, hai mắt đỏ bừng, tựa như giây tiếp theo sẽ khóc luôn, "Không thể có người khác, anh không đồng ý".

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy Tiêu Chiến khóc, không quản là mộng ảo hay là hiện thực, chỉ biết đau lòng không nỡ mà nhận thua. Thậm chí còn chưa nghe hiểu anh có ý gì, đã bật miệng thốt ra: "Không có người khác... ..."

"Vậy là tốt nhất!". Tiêu Chiến lấn người đến gần, hai cánh tay chống lên hòn non bộ, trên cao nhìn xuống che phủ thanh niên đang ngồi dưới nước, hung hung dữ dữ nói: "Trừ phi anh chết! Bằng không người bồi ở bên cạnh em, chỉ có thể là anh!".

Vương Nhất Bác không dám tin mở to mắt, vẫn còn đang rơi hãm trong kinh ngạc chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Tiêu Chiến bưng lấy mặt, không cho phân trần mà cúi người.

Xúc cảm đôi môi dán vào nhau kích thích toàn thân run rẩy, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn. Thanh niên nhúc nhích cũng không dám, quả nhiên là nằm mơ rồi ... ... nhưng việc Tiêu Chiến cư nhiên chủ động hôn cậu là tình huống mà đến cả nằm mơ cậu cũng không dám mong ước xa vời như vậy.

Có lẽ là thấy cậu đờ đẫn không có phản ứng, người trưởng thành thấp thỏm nâng người lên, ủy ủy khuất khuất mà hỏi: "Nhất Bác... ... em có phải là, không muốn tiếp nhận anh rồi phải không?".

Vương Nhất Bác bây giờ mới nhìn rõ, Tiêu Chiến còn mặc áo sơ mi và quần tây, cứ như vậy trực tiếp xuống nước, hiển nhiên là đã rất lo lắng.

Anh từ Việt Nam trở về như thế nào? Hãy còn hoảng hốt đến có chút không chân thực...

Người trưởng thành xuôi theo ánh mắt cậu, cúi đầu vừa nhìn đến quần áo ướt sũng trên người, ước chừng cũng cảm thấy mình nhếch nhác chẳng ra làm sao, xấu hổ ngượng ngùng mà xoay người: "Xin, xin lỗi, anh có lẽ là quá gấp, dọa đến em rồi, không thì anh, anh về trước".

Thấy Tiêu Chiến muốn đi, Vương Nhất Bác trong lòng hoảng hốt, cơ thể so với ý thức càng nhanh hơn, đứng dậy một nắm bắt lấy cổ tay anh dùng lực kéo một cái; nhưng Tiêu Chiến kỳ thực không thật muốn rời đi, lực kéo quá lớn làm anh hơi lảo đảo, đáy bể lại trơn, anh mất thăng bằng ngửa về phía sau, ngã vào trong lòng của thanh niên, đập đến vai lưng thanh niên va vào hòn non bộ.

"Ai da.................."

Vương Nhất Bác phát ra một tiếng kêu đau, ngã ngồi trở xuống bục tròn, Tiêu Chiến cũng bị quán tính kéo đến trên đùi cậu, lưng dán chặt vào ngực người ngồi.

"Em không sao chứ!? Để anh xem xem!".

Tiêu Chiến vặn vẹo cơ thể, lại bị hai cánh tay ở sau lưng kia khóa chặt lấy eo.

"............Đừng lộn xộn".

"Để anh xem xem! Buổi chiều em mới té xong, có đau hay không a?".

"Joy không phải đều đã cho anh xem qua báo cáo kiểm tra rồi sao? Em không sao". Thanh niên bất lực thở dài, "Nhưng anh nếu lại nhúc nhích, thì thật sự sẽ xảy ra chuyện".

Tiêu Chiến ngẩn người, lúc này mới nhận ra có một cây đồ cứng như mỏ hàn chỉa lên mông. Đều là nam nhân, anh đương nhiên biết đó là cái gì.

Trên mặt nhất thời nóng bừng một mảng, người trưởng thành nề nếp biết điều mà ngồi im. Nhưng bản thân anh kỳ thực cũng không khá hơn là bao, bị thanh niên ở trần ôm lấy, toàn thân từng trận từng trận phát bỏng, nhiệt độ bao xung quanh anh dường như còn cao hơn cả nước suối trong bể.

Dưới ánh trăng, một bông hoa đào từ trên cành vươn rơi xuống, tạo ra một cơn lay động sóng gợn lăn tăn, xao động tấm màn bạc trên mặt nước.

"Ca ca... anh vừa rồi ... là nghiêm túc phải không?" Vương Nhất Bác mặt chôn ở trên vai anh, một cách rầu rĩ nói: "Nói lại lần nữa có được không?".

Nói lại lần nữa, để cho cậu xác định mình không nghe nhầm, không bị ảo giác hoa trong gương trăng trong nước.

"Cuộc họp lần trước, vấn đề em hỏi anh... ..." Tiêu Chiến vươn tay vuốt cái đầu đang đặt trên vai mình, trong mắt hiện lên ánh nước, "Anh gạt em đó, anh trước giờ chưa từng theo đuổi Phương Chi Hà, anh một chút cũng không thích cô ấy, anh cũng không thích bất cứ người nào khác".

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cánh tay trên eo anh thu lại chặt hơn: ".........Em không phải lại đang nằm mơ chứ?".

Tiêu Chiến động động thân thể, đổi thành chính diện cưỡi ngồi trên đùi thanh niên, ôm lấy cổ cậu, ngón tay dọc theo trán trượt xuống, qua sống mũi, chạm vào làn môi.

"Em nằm qua giấc mơ như thế này rồi sao?" Ánh mắt anh lưu luyến trên môi của thanh niên, giống như rất nhiều năm về trước: "Anh bình thường đều ......."

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã một tay vòng ra sau đầu anh, dùng lực đem anh ấn về phía mình, ngửa mặt gấp không chịu nổi mà hôn lên.

Cậu đã khắc chế quá lâu, hơi thở mất nhịp đan cùng một chỗ, lấy đi mọi lý trí, trong cơ thể chỉ còn lại khát vọng gần gũi đang thét gào. Vương Nhất Bác chưa từng hôn ai, nhưng ham muốn đối với Tiêu Chiến là một loại bản năng, rất nhanh liền cảm thấy tiếp xúc cánh môi không giải được tâm hỏa, đầu lưỡi vô sư tự thông mà xông mở hàm răng, đánh chiếm mỗi một chỗ non mềm trong miệng Tiêu Chiến, lại cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại ướt át mút vào dây dưa, như mong muốn nghe được tiếng rên rỉ ngâm nga chịu không nổi của Tiêu Chiến.

"Ưm... Nhất Bác..."

Cuối cùng cậu cũng xác định đây không phải là mơ, mùi vị hôn Tiêu Chiến thật tiêu hồn thực cốt, căn bản là những tưởng tượng trong mộng xuân không thể nào so sánh được. Ngực đối ngực dán vào nhau, cách chiếc áo sơ mi ướt đẫm, liên tục chọc cho nhịp tim điên cuồng mất kiểm soát.

Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến, phần tình cảm này đã bén rễ từ chín năm trước, nước mắt ly biệt tưới nó trưởng thành, niềm vui tương phùng làm nó nở hoa. Còn tưởng rằng khổ tình vô kết, nhưng Tiêu Chiến dùng môi lưỡi nhiệt liệt đáp lại cậu, cậu ở trong miệng anh nếm được nước quả thơm ngọt nhất.

"Ca ca, anh thật là ngọt a......"

Tiêu Chiến bị cậu hôn đến thở hổn hển, áp trán vào nhau, đỏ mặt hỏi: "Học được ở đâu vậy?".

"Không cần học, hôn người mình thích là thiên tính".

Cũng thật kỳ quái, suối nước nóng có thể che đi mùi thuốc khử trùng, nhưng lại không che được hương thơm trên da Tiêu Chiến, đây căn bản là kích tình hương, mỗi lần ngửi vào một ngụm đều làm cho Vương Nhất Bác càng không cách nào kiềm chế được bản thân, chỉ để anh thoáng nghỉ một lúc, liền lần nữa hôn lên.

Bể tắm nước nóng làm môi trường thích hợp, vầng trăng làm nhân chứng, cây đào nở rộ làm mai mối. Hai người đắm chìm vào nụ hôn say đắm, giờ khắc này ôm lấy nhau, những tháng năm dài đằng đẵng đã qua đều xứng đáng.

Hôn thẳng đến khi môi Tiêu Chiến trở nên đỏ bừng, một cách ai oán phàn nàn "tê rần rồi", Vương Nhất Bác mới vẻ chưa thỏa mãn kết thúc nụ hôn sâu, ở trên môi anh lại nhẹ nhàng mổ mấy cái.

Một trận gió lạnh thổi gợn mặt bể, cành hoa đung đưa xào xạc vang dội.

Thân thể Tiêu Chiến khẽ run lên, bản thân anh không để ý, Vương Nhất Bác lại ôm chặt lưng anh, khẩn trương hỏi: "Lạnh không?".

"Vẫn ổn......"

Thanh niên có chút xót xa ân hận, cậu làm sao có thể quên mất, mặc dù ngâm trong suối nước nóng, nhưng Tiêu Chiến bọc trong quần áo ướt chắc hẳn sẽ không thoải mái.

"Em mang anh về phòng".

Cậu tiện thế mò lấy Tiêu Chiến, đem người ôm ngang lên, rồi đứng dậy.

Bất thình lình cơ thể bay lên không, người trưởng thành dường như vừa sợ vừa thẹn, tay vốn đã vòng qua cổ Vương Nhất Bác vội vàng câu lấy cậu.

"Em, em thả anh xuống, anh tự đi".

"Không thả". Vương Nhất Bác không nghe anh, vững vàng ôm người vào lòng, gục đầu hôn hôn trán anh.

"Ca ca, sớm làm quen một chút đi". Thiếu niên khóe miệng không ngừng được giương cao, sóng nước lăn tăn ánh lên trong mắt cậu, "Sau này cũng sẽ không thả ra nữa".

--------

(29) cửa kính sàn phòng khách (客厅的落地玻璃门 Kètīng de luòdì bōlí mén): dạng như này, có loại kính cố định để ngắm cảnh, có loại cửa kính mở ra, cũng có loại cửa kính lùa nữa.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro