Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28



Chương 28

Chuyến lưu diễn Đông Nam Á của Thẩm Lộ về cơ bản đã được xác định, một tuần này Tiêu Chiến cùng với các đối tác đến Philippines, Thái Lan, Malaysia, Indonesia và các quốc gia khác, phân định xong các thành phố và địa điểm biểu diễn ở mỗi quốc gia cho chuyến lưu diễn, cuối cùng lần nữa trở lại Việt Nam.

Dự án lớn tạm kết thúc, tiệc rượu của thương vụ lần này Tiêu Chiến không cách nào tiếp tục thoái thác nữa, ông chủ đối phương mời anh đến làm khách ở trang viên tư nhân của mình.

Tiệc rượu tối qua ba tuần, thư ký kề tai nhỏ giọng báo cáo nói, ngày mai Thành phố Hồ Chí Minh đường hàng không bị quản chế, về Bắc Kinh chỉ còn lại chuyến bay vào buổi sáng là chưa bị hủy, nhắc nhở Tiêu Chiến cố gắng trở về khách sạn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Chuyến công tác này đã kéo dài gần một tháng, lúc đi giống như trốn vào đồng hoang mà chạy, nhưng bây giờ chỉ còn lại háo hức muốn nhanh chóng về nhà. Buổi công diễn thứ ba của Vương Nhất Bác là vào tối mai, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn muốn đuổi tới hiện trường, tận mắt chứng kiến thời khắc đăng đỉnh của thanh niên.

Cho dù chỉ là trốn ở một góc, từ xa quan sát đều được.

Không ngờ ông chủ đối phương vẫn còn còn rất hứng thú, nhất định phải kéo anh đi tham quan hầm rượu trong trang viên, chỉ vào một bức tường treo đầy ảnh chụp chung tự hào giới thiệu với anh: "Rất nhiều đại minh tinh đã tới đây!".

Tiêu Chiến không cách nào phụ họa theo, ánh mắt lơ đãng trôi trên bức tường, đột nhiên bị một tấm ảnh được phóng to đặt ở vị trí trung tâm kia thu hút, tim loạn nhịp không thể dời mắt đi.

Ông chủ đối phương thấy vậy lại càng thao thao bất tuyệt: "Bà ấy chính là nữ minh tinh của Việt Nam chúng tôi Nguyễn Thái Lâm, mặc dù bây giờ đã giải nghệ rồi, nhưng lúc còn trẻ cũng nổi tiếng một thời..."

Tiêu Chiến đối với danh tiếng của bà không có hứng thú, tiêu điểm chú ý chỉ tập trung trên bàn tay hơi khô trong bức ảnh.

Ngón trỏ trái của bà đeo một chiếc nhẫn, những mảnh kim cương sáng lấp lánh tạo thành bông tuyết sáu cánh làm đế đệm, viên sapphire khoảng ba carat được cẩn ở giữa.

Điều đáng kinh ngạc chính là, nó trông rất giống chiếc mà mẹ Vương Nhất Bác đã đeo năm đó, bởi vì thiết kế quá độc đáo, Tiêu Chiến trước đây vừa nhìn qua đã có ấn tượng sâu sắc.

Ngay cả hình thái viền cạnh của đế đệm thoáng cuộn vào trong, cũng giống hệt như trong trí nhớ.

Ông chủ đối phương men theo đường nhìn của anh: "Ô! Chiếc nhẫn rất đẹp đúng không? Lúc chụp hình tôi cũng hỏi qua, bà ấy nói tại phòng đấu giá ở Trung Quốc các anh mua được đó".

Trung Quốc............ Vương Nhất Bác từng nói với anh, chiếc nhẫn của mẹ cậu đã bị dượng nhỏ lén bán đi rồi.

Có thể trùng hợp như vậy sao?.

Trái tim nặng nề đánh từng nhịp trong lồng ngực, Tiêu Chiến hô hấp càng thêm sâu nặng, máu sục sôi trong cơ thể.

"Anh có thể liên lạc với bà ấy không? Tôi muốn lập tức đến thăm hỏi bà ấy!".

Anh khó mà kềm chế được nội tâm kích động, nếu như chiếc nhẫn này thực sự là di vật bị thất lạc của mẹ Vương, nếu như anh có thể tìm nó trở về, đứa nhỏ không biết sẽ vui biết bao nhiêu.

Ông chủ đối phương còn rất có quen biết, hỏa tốc thăm dò được tung tích của Nguyễn Thái Lâm, ngày hôm sau không nói hai lời, lái xe chở Tiêu Chiến đến biệt viện của cô ở ngoại ô Sài Gòn. Thế nhưng thông tin nhận được khi đến nơi là bà tháng trước đã bay sang Pháp dưỡng bệnh, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, cũng không muốn có người quấy rầy.

Tiêu Chiến mặc dù thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải để lại phương thức liên hệ cho quản gia nhà Nguyễn Thái Lâm, nhờ bà ấy khi nào thuận tiện thì chủ động liên lạc.



Sau một thời gian trì hoãn, anh không đuổi kịp chuyến bay trở về Bắc Kinh. Quản chế đường hàng không còn không biết đến khi nào kết thúc, đối tác mời anh trở lại trang viên ở một đêm, Tiêu Chiến khéo léo từ chối, chọn trực tiếp đến sân bay chờ sẵn, như vậy một khi khôi phục lại tình hình bay liền có thể lên máy bay trước nhất.

Thư ký đã đặt chỗ nghỉ ngơi ở phòng VIP cho anh, chạy tới chạy lui liên tục nhiều ngày như vậy, bây giờ đột nhiên tĩnh lại, mới cảm thấy cơ thể mệt mỏi vì quá tải.

Tiêu Chiến mềm nhũn dựa lưng trên sofa, nhớ nhung nhiều ngày góp nhặt tăng gấp bội mà cuộn trào mãnh liệt đánh tới.

Nghĩ nghĩ, vẫn là gửi một cái tin nhắn.

"Anh xin lỗi nha.......Hồ Chí Minh bên này đường hàng không bị quản chế, không có máy bay nào trở về ..."

Đợi một hồi không nhận được hồi âm, hỏi Joy thì được biết Vương Nhất Bác đã vào hậu trường chuẩn bị rồi.

Chung quy vẫn không bắt kịp sân khấu công diễn thứ ba lần này. Cậu có giận không?.

Tiêu Chiến khổ sở mếu máo, cũng không thể nào giận hơn nữa đi, xét đến biểu hiện của mình tính đến thời điểm hiện tại, Vương Nhất Bác không kéo đen anh được tính là không tệ rồi.



Joy vứt qua cho anh một địa chỉ phát sóng trực tiếp, tín hiệu ở Việt Nam nằm ở mức phổ thông, thậm chí kết nối internet xuyên biên giới lại càng miễn cưỡng hơn, cho dù tăng lên gói tốc độ cao, nhưng hình ảnh vẫn như cũ kẹt cứng ngắt quãng liên tục.

Bất quá cho dù tín hiệu có tệ đến đâu cũng không ngăn được chuyên tâm của Tiêu Chiến, anh tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình, từ trong mỗi một khung hình có ngắt quãng hay không ngắt quãng tìm kiếm bóng dáng Vương Nhất Bác.

Tối nay ba sân khấu vẫn trước sau như một, đều là do Tiêu Chiến thiết kế tạo hình từ trước, anh tràn đầy lòng tin đối với chuyện này, nhưng việc phát sóng trực tiếp bị lag khiến anh muốn chụp ảnh màn hình mà không bị mờ cũng khó.

May mà đạn mạc ở khu bình luận vẫn tương đối suôn sẻ, Tiêu Chiến đành phải dựa vào hiệu ứng đạn mạc để nắm hiệu quả sân khấu, thoáng giải tỏa phần nào phiền muộn nội tâm mình.

"A a a a a a a không ngờ Vương Nhất Bác còn biết rap!!! Phong cách siêu phù hợp!! Soái chết tôi rồi!!! 😍😍😍".

"Vương quý phi còn có bao nhiêu kinh hỉ mà trẫm không biết thế".

Tiêu Chiến không giấu được vẻ tự hào, cũng đóng góp một cái: "Cả đài tuyển thủ trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi Nhất Bác!".

Số lượt thích vèo vèo tăng vọt lên, chớp mắt đạt 999+.

Quy tắc của sân khấu công diễn thứ ba đã khác trước đây, số phiếu bình chọn trên internet chỉ tính trong thời gian phát sóng trực tiếp, sân khấu nhảy tập thể kết thúc, số phiếu bình chọn hiện tại được công bố trên màn hình lớn, Vương Nhất Bác xếp thứ ba, cao hơn so với dự đoán của Tiêu Chiến.

Nhưng phần hát nhảy cá nhân, cậu rút được vị trí đầu tiên lên sân khấu. Đây là một vị trí không thuận lợi cho việc thu hút phiếu bình chọn, sau khi mười một vị tuyển thủ lần lượt lên sân khấu, càng là những tiết mục phía trước càng dễ bị người xem quên lãng.

Tiêu Chiến lo lắng đổ mồ hôi, hình ảnh phát năm giây dừng ba giây, may mà ống kính một mực đi theo Vương Nhất Bác, hiệu quả hát nhảy tuy rằng không rõ, nhưng 'soái' ngược lại thể hiện một cách trọn vẹn làm cho anh lĩnh hội được rồi. Vài nhịp trống vang nặng chấn động lồng ngực, toàn bộ đều rung động đến đầu quả tim Tiêu Chiến, sờ đến vành tai cũng có chút nóng lên.

"A a a a a a a sân khấu cá nhân của Nhất Bác bốc quá đi a! Tạo hình cyberpunk (28) quá kinh diễm rồi 😭😭😭😭. Tối nay hóa thân thành gà gào thét!".

"Cậu ấy nhảy thật có cảm giác nha! Cơ thể đại khai đại hợp, bao nhiêu động tác khó đều thu phóng rất tự nhiên, hát cũng vững, khí tức một chút cũng không loạn, tuyệt vời, cậu ấy thực sự là người thường sao?".

"Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không cười dù chỉ một lần, quá thu hút cực ngầu lòi tôi rất thích! 🥺🥺🥺".

"Người qua đường, trước kia không hiểu cậu ấy tại sao số fans lại tăng nhanh như vậy, tối nay yêu hết mình rồi 😘😘😘".

Hai sân khấu đầu gần như đều là những phản hồi tích cực về Vương Nhất Bác, Joy cũng gửi weixin nói: "Thằng nhóc này bắt được xác suất ra mắt rất lớn nha, ngược lại Du Kim có chút nguy hiểm, không giống kế hoạch ban đầu của anh phải làm sao đây?".

Ban đầu anh chưa từng nghĩ qua Vương Nhất Bác thật sự có thể xông vào top 5, chỉ định tuyển tú xong một mình nâng cậu ra mắt.

"Nếu thực lực đã không cho điệu thấp, vậy thì thuận thế mà làm thôi".

Đắc ý mà trả lời xong tin nhắn, Tiêu Chiến hài lòng thỏa dạ, cũng lười nhìn đến người khác, dứt khoát nhân lúc các tuyển thủ khác lên sân khấu, bật máy tính sửa kế hoạch marketing tiếp theo sau này của Vương Nhất Bác.



Một khi đã tập trung tinh thần làm việc thì sẽ quên mất thời gian, mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên, Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại kiểm tra một loạt số phiếu bình chọn, kinh hỉ phát hiện thanh niên lại có thể vươn lên vị trí thứ hai.

Chương trình đã theo đúng thời gian biểu mà bước vào phần trình diễn với khách mời. Vương Nhất Bác và A Việt là phần tiết mục thứ tám, còn chưa ra sân khu bình luận hai tốp fans đã bắt đầu lên tiếng tranh cãi. Tiêu Chiến nhìn một hồi mới hiểu, nguồn gốc sự việc hình như là một trạm tử fan độc duy đã chuyển CP.

Men theo chỉ dẫn mò tới weibo, nhìn thấy trạm cá nhân lớn nhất của Vương Nhất Bác cư nhiên đăng một tấm ảnh cặp đôi.

Bóng lưng của một nam một nữ trên hình, chính là Vương Nhất Bác và A Việt, cô gái ngẩng đầu nói chuyện, Vương Nhất Bác hơi cúi đầu lắng nghe. Quang cảnh và cấu trúc kia, đúng phong cách tình yêu trẻ trung đầy nhiệt huyết, tốt đẹp đến không tưởng tượng nổi.

Tiêu Chiến chép chép vị chua đầy tràn trong miệng, nhìn bức ảnh như thế này chẳng khác nào tự ngược, nhưng anh tự nhủ với mình, nhìn nhiều một chút cũng tốt, nhìn nhiều nói không chừng sẽ thành thói quen, gai đâm vào da thịt còn có thể phát triển tốt nữa kìa, lần này không đem điện thoại ném đi chính là tiến bộ rồi.

........... Nhưng mà, ngay cả khi vết thương tưởng chừng như đã lành, chiếc gai vẫn còn cắm sâu vào da thịt tuyệt không tương thích, vừa chạm vào đã nhiễm trùng mưng mủ, thảm không nỡ nhìn.

Bọn họ chỉ là sao tác, cũng không phải là thật!.

........... Nhưng mà, trường hợp đùa giả làm thật không hề hiếm thấy.

Sự ghen tuông xấu xí đã dập tắt ngọn lửa trong ánh mắt, hận không thể đốt cho cô hàng trăm lỗ thủng. Người phụ nữ kia tại sao cứ nhất định phải dính lấy Vương Nhất Bác!.

"Em tôn trọng lựa chọn của anh, cũng mong anh tôn trọng em".

Tiêu Chiến úp màn hình, nhắm mắt lại, câu nói của thanh niên lại lần nữa luẩn quẩn trong đầu anh, cho dù đã qua một tuần, anh vẫn nhớ rất rõ ràng lúc đó trái tim bỗng ngừng đập.

Vương Nhất Bác lời nói sắc bén vạch trần anh, cái loại quan hệ cân bằng tự cho là đúng đó căn bản là không tồn tại, nếu thực sự muốn sống yên ổn vô sự với nhau, thì phải triệt để tránh xa Vương Nhất Bác, để cậu dung nhập vào tình cảm mới, chúc phúc cậu và người khác ở cạnh nhau, mở ra một cuộc sống mới.

Thế nhưng mà đủ loại hành vi khác nhau của Tiêu Chiến, đều là nghĩ một đường làm một nẻo.

Anh có bao nhiêu dối trá? Không muốn tình yêu, nhưng lại vọng tưởng bắt lấy sự thân mật bài xích người thứ ba; sợ Vương Nhất Bác yêu mình, nhưng cũng không muốn cậu yêu người khác.

Trên thế giới này e rằng sẽ không có ai mâu thuẫn hơn anh, giằng xé hơn anh.

Cũng không biết ông trời có phải là cố ý trêu chọc anh hay không, khi Vương Nhất Bác và A Việt chính thức lên sân khấu, Internet bỗng trở nên mượt mà hơn, hình ảnh cô gái một bên ca hát một bên quấn quanh thanh niên đã đập vào mắt Tiêu Chiến không thiếu một giây nào, lực sát thương so với bức ảnh bóng lưng còn to lớn hơn không chỉ trăm ngàn lần.

Giả tỉ Vương Nhất Bác và A Việt thật sự... cảnh vừa chỉ nghĩ đến thôi, đã giống như vạn tiễn xuyên tim.

Cho đến hôm nay Tiêu Chiến vẫn cảm thấy, anh tình nguyện đi chết còn hơn là để Vương Nhất Bác biết được, người cuối cùng mẹ gặp trước khi tự sát là anh; nhưng tự tay đẩy Vương Nhất Bác ra xa, khoảng thời gian này anh đã thử qua rồi, mùi vị so với chết còn tệ hơn.



Lúc nhạc dạo vang lên, bệ nâng trung tâm chậm rãi tách ra, sắp nâng lên theo tiếng nhạc; cùng lúc đó một bóng người đột nhiên từ góc màn hình lao ra, chạy như điên về phía trung tâm sân khấu.

Tình huống gì vậy!? Tiêu Chiến cả kinh thất sắc đứng bật dậy, đầu óc như ngưng vận hành, gần như không cách nào xử lý thông tin hình ảnh trước mắt. Nhìn cách ăn mặc của người kia, không thể nào là một khâu thiết kế của bài diễn............

Tình huống đột ngột phát sinh dẫn tới sự hỗn loạn của khán giả tại hiện trường, số lượng đạn mạc tăng vọt, nhưng Vương Nhất Bác và A Việt trước sau không hề hay biết, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc và vũ đạo.

Bóng người lại leo lên bệ nâng, thẳng một đường tấn công về phía A Việt, một khi đâm vào hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi; Vương Nhất Bác là người đầu tiên phản ứng lại, nghiêng mình tiến lên ngăn cản, nhưng bóng người đó lại giống như điên rồi, khí lực lớn đến kinh người, thanh niên nhất thời không thể chế trụ được cô ta. Trong lúc dây dưa bệ nâng càng lên càng cao, Tiêu Chiến tim dâng đến cổ họng, nín thở gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.

Sự ngăn cản của Vương Nhất Bác dường như đã chọc tức người kia, cô ta đột nhiên thay đổi mục tiêu, dùng hết sức lực đẩy mạnh Vương Nhất Bác một cái; thanh niên bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau mấy bước, lần nữa đứng yên trở lại thì bóng người đó đã đẩy A Việt đến sát mép, gót chân sau cách bờ biên không còn nhiều, gần như sắp giẫm vào không trung!.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Nhất Bác nghiêng người nhào qua bắt lấy A Việt đẩy về phía trung tâm bệ nâng, bản thân thay cô gánh chịu lực đẩy của người kia, dưới sự xung kích của quán tính, cơ thể mất đi thăng bằng, ngửa về phía sau từ trên bệ nâng rơi xuống.

Hình ảnh kẹt ở đây không nhúc nhích nữa.



Tiêu Chiến huyết dịch toàn thân cũng như hình ảnh kia đông cứng lại, thậm chí không dám tin vào mắt mình, anh mới vừa nhìn thấy cái gì?.

Thấy Vương Nhất Bác từ trên bệ nâng té xuống?.

Người té xuống đó, là Vương Nhất Bác?.

Đầu óc một mảng trống rỗng không cách nào suy xét, trái tim như bị bóp nát không thể đập nhịp, phổi vặn xoắn thành một đoàn không thể hít thở.

Thư ký đi vào gọi anh, môi một mở một đóng, Tiêu Chiến mờ mịt nhìn cô, cái gì cũng không nghe thấy. Linh hồn tựa như vượt qua không gian quay trở lại quãng thời gian nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó cũng như thế này, anh cảm nhận được có người vây quanh anh nói chuyện, cảm nhận được có người lớn tiếng gọi tên anh, nhưng anh cái gì cũng không thể đáp lại, ý thức rơi vào trong địa ngục vô tận.



Không biết đã qua bao lâu, thư ký nhét di động vào trong tay anh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng từ trong một mảng không gian xám xịt chết chóc bắt được ba chữ 'Vương Nhất Bác'.

Đó là từ khóa để anh lần nữa kết nối với thế giới, con người sắp vỡ nát cưỡng ép bản thân phải hợp lại.

"Nhất Bác!".

"Tiêu tổng, tôi là Joy".

"Nhất Bác đâu...Vương Nhất Bác như thế nào rồi!?".

Thanh âm của Joy đầy sợ hãi: "Chúng tôi vừa tới chỗ bệnh viện, bệ nâng cao bốn năm mét, cú rơi kia đủ ác, may mà tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn xe cứu thương, trước tiên đưa đến bệnh viện cấp cứu.. .............".

Bệnh viện, xe cứu thương, cấp cứu, mỗi một chữ đều mạnh mẽ kích thích lên thần kinh anh.

Nước mắt cuồn cuộn trút xuống, tuôn rơi không ngừng, Tiêu Chiến nắm tay bỏ vào trong miệng cắn chặt, tận lực khống chế sự run rẩy của cơ thể.

"Ông ấy, bác sĩ nói như nào?".

"Bác sĩ yêu cầu kiểm tra toàn diện, A Việt đang bồi cậu ấy làm kiểm tra, tôi nhân đó ra đây nói với anh một tiếng, lát nữa có kết luận lại nói với anh".

"...Biết rồi".

Thời khắc như thế này, là A Việt bồi cậu... Vương Nhất Bác là vì cứu A Việt mới bị thương, cô ấy bồi cậu cũng là lẽ dĩ nhiên.

Răng hàm càng cắn càng chặt, trong miệng rất nhanh đã nếm ra vị gỉ của máu, Tiêu Chiến bị một loại cảm giác bất lực sâu sắc bao trùm, ngay cả đứng cũng khó khăn, chỉ có thể dọc theo sofa trượt xuống ngồi trên mặt đất.

"Tiêu tổng.............."

Thư ký lo lắng không thôi, lại chần chừ không dám bước tới.

"Chuyến bay còn chưa có sao?" Anh bất lực ngẩng đầu lên, cũng không dùng sức kêu khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, "Có thể nghĩ xem có cách nào hay không? Tôi muốn nhanh một chút đi tìm Vương Nhất Bác".

Yếu ớt hệt như một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

--------

(28) Cyberpunk (赛博朋克 Sài bó péngkè): là một nhánh của khoa học viễn tưởng, theo từ điển thì chữ này có nghĩa là 'văn học về một cộng đồng tưởng tượng bị thống trị bởi hệ thống máy tính', định nghĩa cũng như các thể loại liên quan đã có mặt từ những năm 1960-1970, nhưng hiện tại mới phổ biến một cách rộng rãi ra rất nhiều các thể loại khác nhau: văn học, điện ảnh, game, anime, ... Màu sắc tương đối âm u, tuy nhiên thì nhìn theo cách tích cực cũng rất chi là tự do. Nói chung là ngầu.

Mọi người có thể đọc thêm ở đây nè, cũng khá là hay ho á, tham khảo thôi nhé:

https://gearvn.com/blogs/tin-game/cyberpunk-la-gi-ma-lai-khien-game-thu-vo-cung-thich-thu-day-la-cau-tra-loi-danh-cho-anh-em-1

Này chắc mọi người coi Street Dance đều thấy qua rồi hén.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro