Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24



Chương 24

Không khí trên bàn ăn bỗng nhiên gươm nỏ sẵn sàng, những người khác đều tò mò nhìn sang đây, còn không biết góc bên này đã xảy ra chuyện gì.

Vương Nhất Bác thật ra cũng không nắm rõ tình hình, nhưng vừa nhìn thấy khóe miệng đạo diễn hạ xuống, theo bản năng liền chắn trước mặt Tiêu Chiến, ngăn lại tầm nhìn của đạo diễn.

Cổ tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, người trưởng thành kéo cậu qua một bên, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ra hiệu cậu an tâm.

Tiêu Chiến bày ra mặt cười vui vẻ: "Trách tôi, không biết nói chuyện, rũ rơi hảo ý của ngài, tôi tự phạt một ly".

Anh nhấc chai rượu trắng lên, rào rào tự rót cho mình thêm phân nửa bình rót rượu, ngửa đầu đổ hết xuống cổ họng.

Vương Nhất Bác nhìn đến kinh hồn bạt vía, nhưng dưới tình huống này, lấy thân phận của mình cậu căn bản cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.

Đạo diễn sắc mặt nhu hòa trở lại, tay khoác lên bả vai Tiêu Chiến, trong nháy mắt thân thiết sâu đậm như lúc ban đầu: "Gì chứ, anh em chúng ta tùy tiện tán gẫu mà thôi, Tiêu tổng sao lại coi là thật như này".

Trang này coi như là bỏ qua rồi, Vương Nhất Bác trở về chỗ ngồi, cách một cái bàn tròn nhìn Tiêu Chiến nhảy vào vòng kế tiếp, bắt đầu qua loa thổi phồng thương mại các công ty giải trí khác.

Lại quét sạch mấy ly, anh hai tay giao nhau đỡ lấy trán, im lìm ngồi bất động trên ghế.

Thanh niên siết chặt trái tim, nhìn một vòng xung quanh, vẫy tay gọi người phục vụ trong khu vực chuẩn bị món, muốn lấy cho Tiêu Chiến một ly nước ấm.

Lúc này Phương Chi Hà vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến như thế, liền chặn người phục vụ đang đi về phía Vương Nhất Bác nói: "Này, lấy liền cho tôi một ly nước ấm".

Nước ấm dĩ nhiên là thay Tiêu Chiến gọi, cô đẩy đẩy vai anh, nhét ly nước vào trong tay anh; Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nghiêng đầu, cười nói cảm ơn với cô.

Người phục vụ trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, cúi người xuống: "Tiên sinh, vừa rồi ngài cần gì?".

"À, muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu".



Nhà hàng này mỗi phòng bao đều có nhà vệ sinh riêng, nhà vệ sinh chung khu vực tầng lầu ngược lại rất yên tĩnh.

Thanh niên rửa mặt, hai cánh tay chống trên bệ, nước lạnh dọc theo quai hàm chảy xuống, cậu đưa tay lên lau một cái.

Khuôn mặt trong gương vừa buồn cười lại đáng thương, còn hy vọng hão huyền cái gì nữa đây, ngay cả một cơ hội quang minh chính đại rót cho người ta một ly nước ấm cũng không có.

Tiêu Chiến muốn theo đuổi Phương Chi Hà, nhìn ra được Phương Chi Hà cũng quan tâm đến anh, bọn họ lại có sự tương hỗ lẫn nhau trong sự nghiệp, ở bên nhau là chuyện có xác suất lớn, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thanh niên vặn chặt vòi nước, nhìn dòng nước đột nhiên ngừng chảy mà cười khổ, nếu như trái tim cũng giống như nước máy, xoay chặt chốt mở một cái là có thể đóng lại, thì con người cũng sẽ không có vô số phiền não.

Từ nhà vệ sinh đi ra, đồng tử Vương Nhất Bác đột nhiên co rút, thân ảnh Tiêu Chiến bất thình lình hiện ra trong tầm mắt. Anh đang cúi đầu ấn ấn mi tâm, dựa lưng vào tường hành lang, dường như phải dựa vào nó chống đỡ mới có thể nỗ lực đứng ngay ngắn.

Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Sao ra ngoài này lâu như vậy a..."

Vương Nhất Bác hoài nghi hành lang nhà hàng đã lắp đặt thiết bị tạo hiệu ứng âm thanh nào đó, bằng không cậu như nào từ một câu nói bình thường lại nghe được hàm ý nũng nịu.

"Em tản mùi rượu một chút". Thanh niên nhường cửa mở, "Anh muốn đi vệ sinh không?".

"Không đi".

"...........Vậy trở về?".

"Không về".

Tiêu Chiến đầu lắc như trống bỏi, uống nhiều rượu như vậy, càng lắc càng đứng không vững, chợt ngã về phía trước.

"Cẩn thận!" Vương Nhất Bác vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, Tiêu Chiến thuận thế đem đầu đặt lên vai cậu, cư nhiên dựa vào không đứng lên.

Vật thể chống đỡ thăng bằng từ bức tường hành lang biến thành người sống vật thật to lớn, Vương Nhất Bác đứng cứng ngắc, cánh tay hơi giương ra, đã không dám nâng lên cũng không dám thả xuống. Tiêu Chiến hơi thở nóng hổi phả vào bên gáy, anh giống như căn bản không biết mình đang làm gì, còn dùng cái loại ngữ khí ủy khuất nũng nịu nói: "Người bên trong nhiều quá rồi, cũng không cách nào nói chuyện được với em".

".............Anh muốn nói cái gì?".

Nhiệt độ dọc theo cổ leo lên, một dòng điện tê dại chạy khắp cơ thể, ngay cả nhịp tim cũng mất kiểm soát.

"Những lời mà đạo diễn vừa mới nói, em không được đồng ý".

"Câu nào?".

Vương Nhất Bác là thực sự không nhớ, sự chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người Tiêu Chiến, nhưng người trưởng thành hiển nhiên đã hiểu lầm, tức giận mà ngẩng đầu, như phát tiết mà một phát đẩy cậu ra: "Chẳng lẽ em cũng muốn xào CP sao!?".

Phát này không đẩy thanh niên ra, ngược lại lại đẩy anh lảo đảo về phía sau.

"Aiz, coi chừng chút!" Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy, bàn tay đệm ở sau gáy Tiêu Chiến, bảo vệ anh khỏi va vào tường.

Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt ướt sũng, khoảng cách cực gần bốn mắt giao nhau, hô hấp lẫn nhau, tư thế này chỉ cần bàn tay Vương Nhất Bác ấn về một chút, liền có thể ngay lập tức hôn lên.

Một đầu hành lang khác vang lên tiếng bước chân, Vương Nhất Bác lập tức tỉnh mộng, buông Tiêu Chiến ra, để anh đứng dựa vào tường, bản thân lui về phía sau một bước tạo khoảng cách.

"...Em cũng không biết xào CP là có ý gì".

"Có nghĩa là em không được phép cùng với A Việt kia tiếp cận quá gần".

"Không có tiếp cận quá gần".

"Em cũng muốn dạy cô ấy nhảy rồi!" Tiêu Chiến cáu kỉnh mà kéo kéo cổ áo cậu, "Bọn họ muốn xào CP hai đứa em, em còn muốn chủ động đóng góp tư liệu?".

"..."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nghe hiểu 'xào CP' là cái khái niệm gì, cậu vốn không hiểu mấy chuyện marketing, Tiêu Chiến toàn quyền quyết định là được rồi, nhưng cậu thực sự rất muốn hỏi rõ ràng, Tiêu Chiến ngang ngược không để cậu và A Việt tiếp cận quá gần, rốt cuộc là xuất phát từ công tâm hay là tư tâm.

Anh để ý không?

Chỉ là ngay khi hạt giống ngọn lửa hy vọng nhỏ bé đó vừa mới được thắp lên, liền bị Phương Chi Hà đến tìm người nhẫn tâm dập tắt.

"Tiêu Chiến!" Cô đạp giày cao gót chạy bước nhỏ tới đỡ anh, nhìn Vương Nhất Bác một cái, không nói gì với cậu, quay đầu nhẹ nhàng nói với Tiêu Chiến: "Tiệc rượu sắp kết thúc rồi, em đã gọi tài xế lái thay, cùng nhau về nhà đi".

Vương Nhất Bác biết, nhà của Phương Chi Hà ở bên cạnh nhà Tiêu Chiến, 'cùng nhau về nhà' mà cô nói có thể không phải là ý kia, nhưng Vương Nhất Bác vẫn bị cơn đau bén nhọn của một tiễn xuyên tim đánh gục.

Tiêu Chiến chìa tay về phía cậu: "Nhất Bác, anh——"

"Em đi trước đây".

Thanh niên quay lưng, đẩy mở cửa thoát hiểm, tiếng bước chân mang theo hình bóng cậu, thậm chí thời gian đợi thang máy cũng không muốn dừng lại lâu hơn. Cậu không muốn nhìn thấy Phương Chi Hà cách Tiêu Chiến gần như vậy, càng sợ nghe thấy Tiêu Chiến lệnh cho cậu "gọi chị dâu". Nhưng cậu không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, điều duy nhất cậu có thể làm, chính là ưỡn thẳng sống lưng, trước khi mất hết tôn nghiêm phải bỏ chạy xa thật xa.

"Nhất Bác!".

Tiêu Chiến theo bản năng muốn đuổi theo, Phương Chi Hà một nắm kéo anh ngược trở lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao không làm theo những lời đã nói vậy chứ?".

Đại não bị rượu xâm chiếm chỉ còn lại bóng lưng của Vương Nhất Bác: "......Tôi tìm em ấy có chuyện".

"Có chuyện gì? Không phải là xào CP chút chuyện kia thôi sao? Nhìn xem anh nôn nóng như thế nào, cái gì mà 'Tinh Hà khinh thường xào CP', đắc tội tổ tiết mục còn chưa nói, còn chặn luôn con đường để em nâng Du Kim rồi".

Đại tiểu thư tức giận nói: "Em mặc kệ, đối với chuyện CP này em cho xào chắc rồi!".

"...Nếu như Vương Nhất Bác và phía nữ đều không phối hợp, cưỡng ép trói buộc cũng sẽ không có hiệu quả tốt".

"Không phối hợp? Vương Nhất Bác không phối hợp anh không bắt cậu ta phối hợp được sao? Hợp đồng đều đã ký rồi cậu ta có tư cách gì không phối hợp? Còn như phía nữ, anh đem phương án marketing tốt đến cho giải trí Linh Thanh, song phương hợp tác đôi bên cùng có lợi sẽ giúp cô ấy hút thêm fans thổi phồng nhân khí, cô ấy có lý do gì không phối hợp?".

"..."

"Chuyện này không cần bàn nữa, CP của Vương Nhất Bác và A Việt nhất định phải kết! Nếu như anh không đồng ý, em liền nói với ba, đem anh điều ra nước ngoài!".



Ý định ban đầu của Phương Chi Hà chỉ là muốn kích thích Tiêu Chiến một chút, để anh chú ý giữ khoảng cách với Vương Nhất Bác.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng, sự việc vô tình xen vào, fans từ trong mớ dữ liệu trạm tỷ đi tiền phương tham ban đào được đoạn phim Vương Nhất Bác dạy A Việt nhảy. Dưới điều kiện tiên quyết biết được A Việt là khách mời trợ diễn, tuyển thủ người thường thế mà ngược lại dạy tiền bối luyện tập, bản thân chuyện này khá thú vị; hơn nữa, trong ống kính người dạy người học đều không qua loa nói cười cực kỳ nghiêm túc, cảnh tượng thêm vừa lòng đẹp mắt, phản ứng hóa học ngược lại có xu hướng tăng lên theo cấp số nhân.

Đại quân CPF tự động tập hợp, sản phẩm của thủy quân tự do nhộn nhịp tràn ra, đủ loại phiên bản cắt nối biên tập được lan truyền rộng rãi trên các nền tảng lớn, còn mấy lần treo trên hotsearch. Trong lúc nhất thời 'Bác Việt' tỷ đệ luyến được thảo luận đến cực xôn xao, làm cho hai người và 'Idol is born' đều thu hút rất nhiều sự chú ý.

CP của Vương Nhất Bác và A Việt không chịu bất kỳ sự dẫn dắt chính thức nào, chỉ như vậy tự nó trở nên hừng hực như lửa. Tổ tiết mục nghe gió liền động, trước thời hạn cắt phần phỏng vấn cá nhân của A Việt tung ra, cô trước ống kính hào phóng thừa nhận, tham gia tiết mục chính là hướng về Vương Nhất Bác mà đến; vòng fan bởi vì chuyện này mà chấn động, fans không ngừng kêu "kswl", siêu thoại CP thâu đêm suốt sáng cuồng hoan.

Seal nhân cơ hội này tung ra một kế hoạch marketing, muốn thêm dầu vào lửa, ngay cả chỗ A Việt giải trí Linh Thanh cũng tỏ ý sẵn lòng phối hợp, vạn sự sẵn sàng, chỉ đợi Tinh Hà gật đầu.

Phương án trực tiếp gửi vào hộp thư của Tiêu Chiến, Phương Chi Hà lúc đó đang trong cuộc họp, thư ký hoang mang rối loạn xông vào hội báo nói, Tiêu tổng khóa trái mình trong phòng làm việc, bên trong truyền đến động tĩnh cực lớn.

Cô bỏ cuộc họp chạy qua, gõ cửa Tiêu Chiến cũng không mở, thư ký lo lắng không yên, đề xuất hay là báo cảnh sát.

"Không cần, giao cho tôi đi". Phương Chi Hà bình tĩnh mà chỉ huy, "Cô xua những người vây xem đi đi, khu quản lý cấp cao tạm thời đừng cho người vào".

"Dạ".

Sau khi giải tán xong khu quản lý cấp cao, Phương Chi Hà đứng ở ngoài cửa lạnh lùng nói: "Tiêu Chiến, anh nếu không ra ngoài, em chỉ có thể gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác thôi".

Cô trong lòng bất lực than thở, không hy vọng anh có liên quan gì đến Vương Nhất Bác nữa, cũng không thể không thừa nhận, thanh niên đó chính là điểm yếu duy nhất của Tiêu Chiến.

Cửa quả nhiên rất nhanh đã mở ra, Tiêu Chiến sắc mặt trầm uất, phòng làm việc ở sau lưng không mở đèn, rèm cửa sổ cũng kéo kín, ánh nắng không lọt vào được, khiến gian phòng này hiện ra giống như một cái phòng giam. Trên mặt đất bừa bộn một mảng, đồ có thể ném đều đã bị anh ném một lượt.

Phương Chi Hà tâm tình phức tạp, cũng không biết nên mắng hay nên khuyên: "Anh nếu thật sự không muốn, từ chối Seal là được rồi, cần gì phải như thế?".

Tiêu Chiến như du hồn không sức sống, dựa vào khung cửa: "Bản thân Vương Nhất Bác cũng đã đồng ý rồi, tôi có lập trường gì không muốn?".

"Anh hỏi qua cậu ấy rồi?".

"Ừ".

"Anh nói thế nào?".

"Em ấy nói, A Việt có thể, em ấy liền có thể".

Vương Nhất Bác vậy mà có thể đồng ý, điểm này ngược lại nằm ngoài dự đoán của cô. Đại tiểu thư trong lòng sáng tỏ, chẳng trách Tiêu Chiến đem bản thân hành thành cái dạng này.

Chỉ là nhìn thấy nam nhân bên cạnh bị trọng thương, cô không khỏi dao động, có thể nào phán đoán của Jason là sai rồi hay không? Người phương Tây chú trọng đúng bệnh hốt thuốc, nhưng ngạn ngữ Trung Quốc lại nói: "Muốn cởi chuông cần phải là người buộc chuông đến cởi".

Cô tiến lên, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiêu Chiến: "Anh nếu như tâm tình không tốt... cứ nghỉ dài ngày, đi Thụy Sĩ tìm Jason, anh ấy có thể giúp anh".

"Không cần". Tiêu Chiến nâng lòng bàn tay dán lên trán, mệt mỏi mà nhắm mắt, "Thẩm Lộ bên kia không phải vẫn luôn có kế hoạch mở rộng phát triển sang thị trường Đông Nam Á sao, đúng lúc đại lý biểu diễn lớn nhất Việt Nam có ý hợp tác, tôi qua đó thảo luận một chút về việc sắp xếp buổi hòa nhạc".

"Anh chắc chắn?".

"Ừ". Tiêu Chiến nặng nề đứng thẳng người, mở mắt ra, dường như những ưu tư không nên có đều đã phát tiết xong, "Vương Nhất Bác khoảng thời gian này, vẫn nhờ em và Joy chiếu cố nhiều hơn".









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro