Chương 21
Chương 21
Chuyện ở bếp trong nháy mắt dường như chỉ là một nốt nhạc đệm vô thưởng vô phạt, Tiêu Chiến vẫn như cũ dụng tâm nấu một bữa thịnh soạn, hết sức phấn khởi kêu Vương Nhất Bác bày biện chén dĩa.
Không đến bàn ăn cơm, chỉ trải trên bàn trà mở tiệc, hải sản sốt cay (19), cá phi lê sốt chanh vàng (20), bò xào ngũ sắc (21), tôm hấp sốt tỏi băm (22), rau muống xào tỏi (23), lại thêm món canh sườn hầm củ sen (24). Hai người sóng đôi ngồi trên thảm trải sàn trước sofa, ti vi đang chiếu chương trình đêm xuân trong khi người dọn bàn đang sắp món.
Tiêu Chiến nói ăn tết phải uống rượu mới có không khí, đúng lúc Vương Nhất Bác cũng quả là cần uống một chút. Vốn tưởng rằng sẽ lấy rượu vang hoặc là bia, ai ngờ người trưởng thành thần bí hi hi mà lấy ra một chai Quốc Kiếu (25) được cho là đã được cất giữ rất lâu.
Anh lật ngược chai rượu, một lần duy nhất đem cả chai rượu qua lại mãnh liệt đổ vào hai cái bình rót rượu (26).
Vương Nhất Bác chưa từng uống rượu với Tiêu Chiến, không biết tửu lượng của anh như thế nào, chỉ là nhìn thấy anh điệu bộ hào khí ngất trời như vậy, theo bản năng có chút lo lắng.
"Nhiều như vậy, anh .................................. được không?".
Tiêu Chiến tức giận trừng cậu: "Em như nào luôn hoài nghi anh không được?".
"Hả? Không có............."
"Ngược lại là em, có được hay không a???" Tiêu Chiến đẩy một cái bình rót rượu đến trước mặt cậu, vừa nhướng mày, hạ luôn chiến thư.
Thanh niên tức khí, được hay không được phải xem hành động, cậu không nói hai lời, cầm lấy bình rót rượu rót vào ly rượu nhỏ, bưng lên: "Ca ca, nếu anh uống say trước, cũng đừng trách em không rửa chén đã chuồn mất".
Tiêu Chiến cũng mỉm cười nâng ly, vành ly hai người chạm nhau.
"Nhất Bác, giao thừa vui vẻ nha".
"Giao thừa vui vẻ".
Đây là bữa cơm đoàn viên nghiêm túc đầu tiên của bọn họ, nếu như không tính hai phần cơm tự sôi chín năm trước. Mặc dù đến muộn nhiều năm như vậy, nhưng bọn họ cuối cùng cũng đã cùng nhau nghênh đón giao thừa.
Rượu và đồ ăn thay phiên vào bụng, mỗi một ngụm đều khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy trân trọng. Thậm chí có chút hốt hoảng, ngày này một năm trước cậu vẫn còn ở phòng ngủ trường đại học một mình ăn món gọi ngoài, sao mà chỉ chớp mắt một cái, anh người mà cậu đã nhung nhớ nhiều năm như vậy lại ngồi bên cạnh cậu, còn châm rượu gắp đồ ăn cho cậu thế nhỉ?.
"Em đoán xem, ngày xuất xưởng của chai rượu này là ngày nào?" hai má Tiêu Chiến bị rượu hun ra màu đỏ ửng, cười híp mắt mà nghiêng người đến gần sát cậu.
Vương Nhất Bác đầu cũng hơi choáng váng, cậu vốn không có hiểu biết gì về rượu, Tiêu Chiến vừa dựa sát vào cậu lại càng không cách nào tư duy suy xét, chỉ có thể thuận theo lời anh hỏi trở về: "Ngày nào?".
"Ngày 5 tháng 8 năm 1997".
"..." Câu trả lời quá bất ngờ làm cho đầu quả tim cậu run lên, nín thở kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.
"Ba năm trước anh lần đầu tiên ở nhà Chi Hạ phát hiện chai rượu này, đã kiên quyết đoạt lấy". Tiêu Chiến rủ bờ mi, ngón tay cầm lấy ly rượu, xoay xoay chất lỏng trong suốt trong ly, "Anh lúc đó chính là muốn, nếu một ngày nào đó, anh còn có thể gặp lại đứa nhỏ kia, nếu còn có thể cùng cậu ăn cơm, nhất định phải uống cạn chai rượu này".
Tiêu Chiến hít hít mũi, cười nói: "Thật ra anh vốn định, đợi đến sinh nhật em mới lấy nó ra, nhưng anh đợi không kịp rồi. Bỏ đi, sinh nhật lại tìm món khác đi".
"Ca ca..............."
Vương Nhất Bác mím môi, hốc mắt nóng lên, dần nổi lên một tầng hơi nước. Ảnh nhãn dán cộng thêm chai rượu này, thanh niên gần như có thể kết luận rằng, trong suốt tám năm xa cách, đại ca ca nhất định cũng như cậu, đem đối phương cất giữ thật sâu trong đáy lòng, cẩn thận dè dặt mà nhớ nhung.
Tiêu Chiến rượu xông lên não, trút bỏ thận trọng lẫn thành thục thường ngày, tăng thêm một phần mềm mại ngốc nghếch mà bình thường nhìn không thấy. Anh cười khúc khích: "Cho nên, chai rượu này hôm nay nhất định phải cùng anh uống cạn!".
"Được".
Đặt mục tiêu xong kết quả là, một bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa ăn hết hai tiếng đồng hồ, khi cạn xong ngụm cuối cùng trong bình rót rượu, Vương Nhất Bác choáng váng đến lợi hại, chống đầu đờ ra một hồi, tỉnh lại phát hiện Tiêu Chiến vậy mà đã bất động nằm sấp trên bàn trà.
"Ca ca?" Cậu đẩy đẩy cánh tay Tiêu Chiến, không có phản ứng.
Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, không có đồ gì có thể đắp được, mặc dù trong nhà có hệ thống sưởi, nhưng người ngủ như thế này vẫn dễ bị lạnh.
Cậu lắc lắc đầu, hoạt động cánh tay một cái, cảm thấy trạng thái bản thân vẫn còn ổn, thế là quỳ xuống thảm, một bên từ dưới nách ôm lấy lưng Tiêu Chiến, một bên từ dưới gối câu lấy đầu gối anh, lấy đà bế anh lên, còn dư sức mà hất hất tay, lẩm bẩm: "Sao lại nhẹ thế này".
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào phòng ngủ, vững vàng đặt trên giường, mượn ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường chăm chú ngắm nhìn dung mạo của anh.
Tiêu Chiến dường như ngủ rất say, hô hấp đều đều, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích, khuôn mặt hoàn mỹ kia giống như một tác phẩm thủ công tinh xảo nhất trong tủ kính, là kiệt tác tâm đắc nhất trong suốt quá trình tạo ra con người của Nữ Oa. Vương Nhất Bác ngồi nghiêng ở mép giường, lẳng lặng nhìn một lúc, nhịn không được vươn đầu ngón tay, từ trán anh lướt đi, qua sống mũi, bụng ngón tay chạm vào môi anh.
Xúc cảm mềm mại đàn hồi dọc theo bụng ngón tay truyền đến tim, hô hấp càng nặng càng sâu, bộ vị bí ẩn trong cơ thể khó tự chủ được mà ngóc đầu dậy.
Cậu trong khát vọng mãnh liệt chợt nhớ đến, đêm giao thừa chín năm trước, đại ca ca cũng từng như thế này chạm vào môi cậu, lúc đó chỉ nhàn nhạt mà nghĩ qua, nếu dượng nhỏ của cậu không xuất hiện cắt ngang, vậy đại ca ca muốn làm gì với cậu chứ?.
Mà bây giờ, cậu biết rất rõ.
"Ca ca..." Vương Nhất Bác khàn giọng, không biết làm sao bật cười: "Ngủ đến không chút phòng bị, là đang khảo nghiệm nhân phẩm của em sao?".
Vương Nhất Bác tự đánh giá nhân phẩm mình không tồi, cho nên chỉ có thể trách Tiêu Chiến cám dỗ quá lớn, trách chai rượu xuất xưởng vào ngày 5 tháng 8 năm 97 kia, trách ảnh nhãn dán phía sau khung tranh vẫn chưa phai màu, trách đại ca ca cứ nhất định phải để cho cậu uống nhiều rượu như vậy.
Thanh niên bị đoạt hồn cúi người xuống, dán lên cánh môi mềm mại, thì ra hôn Tiêu Chiến là tư vị như thế này, mê muội, say đắm, có một nhịp xung động muốn chinh phục thảo phạt, nhưng lại cẩn thận mà hiến dâng sự dịu dàng duy nhất. Cậu cứ như vậy mê mẩn nhẹ nhàng mút mát, Tiêu Chiến khẽ ngâm một tiếng cậu cũng không buông ra, rượu làm cho cậu lớn gan lớn mật, nếu Tiêu Chiến lúc này tỉnh lại, cậu nhất định sẽ càng dùng lực mà hôn anh.
Có điều Tiêu Chiến cũng không có tỉnh, Vương Nhất Bác lần đầu tiên trong đời làm trộm hương tặc, giữa háng phản ứng kịch liệt, vừa cứng vừa sưng mà chống ở đó, dục vọng ngút trời ở trong cơ thể gào thét. Hôn tiếp thật sợ sẽ không thu lại được nữa, thanh niên khó nhọc nhấc nửa thân trên lên, trốn vào nhà tắm vừa tắm vừa tự xử lý một phen.
Tinh dịch đậm đặc bắn ra, bị nước từ vòi hoa sen cuốn vào đường ống. Nghĩ đến Tiêu Chiến làm loại chuyện này thực ra cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng cùng với những lần trước điều bất đồng chính là, người cậu nghĩ đến giờ phút này đang nằm trên giường ở bên ngoài, hoàn cảnh môi trường kích thích giác quan theo cấp số nhân, Vương Nhất Bác sụp đổ phát hiện, mình tắm còn chưa xong, chỗ đó đã cứng lại.
Khó khăn lắm mới chỉnh lý được sạch sẽ, thanh niên trở lại bên mép giường, lại phát hiện Tiêu Chiến đã trở mình, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng nhăn lại, dường như không quá thoải mái.
Vương Nhất Bác đưa tay sờ sờ, lại dùng trán mình áp qua, hình như ca ca có chút phát sốt. Cậu nhớ đến lúc chiều Tiêu Chiến từ ngăn kéo tủ ti vi lấy băng cá nhân, đi lục qua một chút, tìm thấy nhiệt kế đo trán.
Đo thử một cái, 37,8°C.
"Làm sao lại phát sốt rồi a ..." nhớ khi còn nhỏ nghe mẹ nói, chưa đến 38,5 độ thì không cần uống thuốc hạ sốt, Vương Nhất Bác pha hai gói thuốc cảm tìm thấy trong ngăn kéo, đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy cho anh uống thuốc.
"Nhất Bác?" Tiêu Chiến mí mắt chỉ hé mở một đường, nhìn một cái liền nhắm lại, ngoan ngoãn dựa vào Vương Nhất Bác mặc cậu chi phối.
Uống thuốc xong Vương Nhất Bác lau mặt cho Tiêu Chiến, để anh ngủ thật ngon, lại canh ở mép giường, mãi cho đến sau nửa đêm nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mơ mơ màng màng lên giường, tắt đèn nằm bên cạnh Tiêu Chiến, chợp mắt được một lúc không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy có người đang trở mình về phía cậu, cậu duỗi cánh tay vừa vặn ôm người vào lòng, đầu tựa vào hõm vai anh.
Ngửi ngửi, là mùi rượu lưu lại trên người Tiêu Chiến.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến đẩy đẩy đầu, vô thức nỉ non: "Tối, nắm tay ngủ".
Vương Nhất Bác nhét nhét chăn bông cho Tiêu Chiến, mò tới tay anh nắm lấy, đưa đến bên môi hôn hôn lại đặt trở về ngực.
"Mau ngủ đi, ca ca bảo bối của em". Thanh niên cười nhẹ thì thầm, giọng nói và nhịp tim cộng hưởng, giấu mình trong bóng tối vang lên bên tai.
Ở bên cạnh anh, em không sợ tối.
Một giấc này ngủ rất sâu, cậu hình như đã mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, đến nỗi lúc mới mở mắt không biết mình đang ở chỗ nào.
Trong mơ hồ lần mò hướng bên cạnh, một bên giường vắng vẻ trống không ... Thanh niên nhất thời bừng tỉnh, nhảy xuống giường lao tới phòng khách, nhìn quanh bốn phía, thì nghe tiếng chảo dầu trên lửa xèo xèo vọng ra từ trong bếp.
Người ở đây.
Vương Nhất Bác thở một hơi dài nhẹ nhõm, xỏ dép đi qua, víu trên khung cửa nhìn bóng lưng Tiêu Chiến đang chiên trứng. Anh hẳn là đã dậy sớm tắm rửa, thay quần áo khác, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như ánh mặt trời buổi sớm hừng đông đầu tiên của tháng giêng, làm cho người ta thấy thân cận, làm cho người ta muốn hướng về.
"Em dậy rồi?" Tiêu Chiến quay lại mỉm cười với cậu, "Mau đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng, khăn mặt bàn chải đánh răng anh đều đã để trong nhà tắm phòng ngủ chính cho em, hay là tắm cũng được, trong nhà có quần áo mới".
"Ò". Vương Nhất Bác đè ép không được khóe miệng đang nhếch lên, trong lòng ngọt ngào vui sướng, Tiêu Chiến không có đuổi cậu ra nhà vệ sinh dành cho khách, nếu như nói tối hôm qua sử dụng nhà tắm phòng ngủ chính còn thuộc về phạm trù 'tự mình tự ý sử dụng', thì hôm nay coi như là chính thức lấy được thẻ xanh chủ nhân tự mình phát.
Bữa sáng là sữa đậu nành trứng chiên và bánh bao, đơn giản lại rất hợp khẩu vị Vương Nhất Bác.
Cậu vừa ăn vừa lén quan sát Tiêu Chiến, ca ca này không nói chữ nào đề cập đến tối hôm qua, làm cho cậu có chút không nắm bắt được. Chuyện hôn trộm Tiêu Chiến có thể không biết, nhưng bọn họ đã ôm nhau ngủ cả một đêm chẳng lẽ anh cũng không biết sao? Bọn họ bây giờ được coi là quan hệ gì?.
Vương Nhất Bác nhét một ngụm bánh bao vào trong miệng, giả vờ lơ đãng hỏi: "Mấy ngày tết này anh sắp xếp như thế nào?".
"A..." Tiêu Chiến như là bị cái gì đâm một cái, cúi đầu, muỗng trong ly sữa đậu nành từ từ khuấy động, hồi lâu sau mới mở miệng: "Anh hôm nay... ... cùng Chi Hà đi dạo phố xem phim trước, hai ngày sau thì đi thăm ba mẹ cô ấy".
Thanh niên ngừng động tác nhai, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, lộ ra vẻ mặt khó hiểu lại mê mang.
Cậu cau mày, luôn cho là mình hiểu không đúng: "Anh tại sao, phải cùng cô ấy đi xem phim? Cô ấy là gì của anh?".
Câu này thật ra tối hôm qua đã nên hỏi rồi, trái tim Vương Nhất Bác thình thịch thình thịch không ngừng nhảy, cậu không quá chắc chắn, liệu mình có thể chịu đựng được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng hay không.
"Nhất Bác". Tiêu Chiến nắm chặt cán muỗng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, "Thật ra anh... ... muốn theo đuổi Phương Chi Hà".
"...........Anh nói cái gì?" Vương Nhất Bác nghi ngờ mình bị ảo ảnh thính giác, hoặc giả là đã mất đi chức năng ngôn ngữ loài người, nếu không làm sao cậu nghe không hiểu ý của Tiêu Chiến? Anh nói anh muốn theo đuổi Phương Chi Hà? Chuyện này có phần quá buồn cười rồi.
Tiêu Chiến ngữ tốc cực nhanh: "Cô ấy là người thừa kế duy nhất trong tương lai của tập đoàn Dự Phương, Tinh Hà chỉ là cái tầm thường nhất trong số rất nhiều sản nghiệp của Dự Phương, anh chỉ cần theo đuổi được cô ấy, là có thể tiếp cận đến các lĩnh vực thương nghiệp khác của Dự Phương".
"..."
"Em yên tâm, em là em trai quan trọng nhất của anh, bất kể tương lai anh có ở bên cạnh ai, đều sẽ không vì cô ấy mà bỏ mặc em, đã đáp ứng chuyện của em tuyệt không nuốt lời, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt".
Vương Nhất Bác lập tức đẩy ghế đứng dậy, ly sữa đậu nành ngã đổ trên bàn ăn, chất lỏng tràn ra ngoài, theo mép bàn rơi xuống.
Từng giọt từng giọt, nghe như tiếng trái tim đang rỉ máu.
"Cái đó, trường em còn có chút chuyện, trở về trước đây".
Tiêu Chiến cũng hoảng hốt mà đứng dậy: "Anh tiễn em nhé".
"Anh tối qua đã uống nhiều, còn phát sốt nữa, không tiện lái xe".
"Vậy anh sẽ gọi tài xế——"
"Không cần!" Vương Nhất Bác lui về phía sau một bước, bắp chân vấp vào ghế, cũng không cảm thấy đau. "Em....... ......em muốn đi một mình, đầu choáng váng cả một đêm rồi, muốn hóng gió một chút".
Hóng gió một chút, hay là muốn thanh tỉnh một chút.
"Anh đừng quản em nữa". Vương Nhất Bác cầm lấy áo phao ném trên sofa hướng cửa mà chạy, chậm một giây nữa, sợ rằng bản thân chống đỡ không nổi, vẻ chật vật sẽ tràn ra ngoài.
Cửa 'rầm' vang đóng lại, Tiêu Chiến mặt hướng về phía huyền quan, như mất đi toàn bộ sức lực mà ngồi phịch xuống sàn nhà, dựa vào ghế nâng tay che kín đôi mắt.
Bóng người thật lâu thật lâu không nhúc nhích, lâu đến nỗi nước mắt tràn ra khỏi kẽ ngón tay, trượt xuống cằm, từng giọt từng giọt bi thương rơi xuống.
Đối với Vương Nhất Bác là ngắt bỏ hạt mầm vừa mới sinh sôi, nhưng đối với anh lại là nỗi thống khổ lột da rút gân.
Như vậy đã được rồi chứ? Đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ ra, vừa không cần phải rời xa Vương Nhất Bác, lại có thể đem cuộc sống của cậu đẩy trở về đúng quỹ đạo bình thường.
Đứa nhỏ không thể đi ngược lại di nguyện trước lúc lâm chung của mẹ, càng không thể yêu thủ phạm bức tử mẹ mình.
Cậu không biết chân tướng, nhưng anh không thể để mặc nó xảy ra.
Nhân lúc tất thảy còn có thể vãn hồi, thừa dịp mọi chuyện còn chưa tính là quá muộn.
--------
(19) hải sản sốt cay (捞汁小海鲜 Lāo zhī xiǎo hǎixiān):
(20) Cá phi lê sốt chanh vàng (金汤鱼片 Jīntāng yú piàn):
(21) Bò xào ngũ sắc (彩椒牛柳 Cǎi jiāo niú liǔ):
(22) Tôm hấp sốt tỏi băm (蒜蓉开边虾 Suàn róng kāi biān xiā):
(23) Rau muống xào tỏi (炝空心菜 Qiàng kōngxīncài):
(24) Canh sườn hầm củ sen (莲藕排骨汤 Lián'ǒu páigǔ tāng):
(25) Quốc Kiếu (国窖 Guó jiào): là một trong những dòng rượu được ra mắt năm 1997 của Công ty Lư Châu Lão Kiếu (thuộc huyện Lư Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc), cũng được xem là dòng rượu ngôi sao của công ty này. Lư Châu Lão Kiếu có từ thời nhà Minh 1573, là một sự hãnh diện Trung Hoa nên họ vẫn để 1573 trên các dòng sản phẩm bán ra.
Giá thành: giá một chai Guojiao 1573 hiện tại khoảng 1200-1700 tệ (4~6 triệu)/chai 500ml
Guojiao 1573 - 1997 do hiếm nên giá hiện tại khoảng 15000-30000 tệ (50~100 triệu)/chai 500ml.
Vị: giòn, ngọt, thanh lịch.
Orz.
(Nguồn: baidu, https://www.cnxiangyan.com/jiu/500422.html, https://ruouxachtay.com/top-10-loai-ruou-noi-tieng-trung-quoc-duoc-ua-chuong-nhat-hien-nay.html)
(26) Bình rót rượu (分酒器 fēn jiǔ qì): dưới đây là một vài loại bình rót rượu trắng, bởi rượu vang cũng có bình rót rượu có hình dáng đặc thù, nhằm mục đích thưởng thức được vị rượu ngon nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro