Chương 18
Chương 18
Với việc kỳ năm, kỳ sáu của tiết mục lần lượt được phát sóng, đề tài độ hoan nghênh và tỷ lệ click xem của 'Idol is born' tiếp tục trèo lên một tầm cao mới, trên cơ sở tiếp nối những điểm nổi bật trước đó, lần này tăng thêm một điểm sáng mới: một vị mấy số gần đây hầu như trong suốt, đại đa số khán giả thậm chí còn chưa nhớ được tên của người bình thường này, vậy mà sau khi tuyên bố bị loại lại bất ngờ nhận được phiếu hồi sinh của đạo sư La Phong.
Biên tập viên đã làm đủ lót nền điểm dẫn, bối cảnh lẫn các thành phần phụ, khoảnh khắc sân khấu đảo chiều căng thẳng đầy kịch tính, người ở ngoài rìa vẫn luôn hiếm cảnh ít hình lại trở thành tiêu điểm, vẻ ngoài xuất sắc làm cho vô số khán giả đột nhiên ngộ ra điểm sáng.
#HắcmãVươngNhấtBác #mộtđườngxôngđếnhotsearch, vô số tài khoản marketing đồng loạt hành động, đào ra các tư liệu chưa được truyền bá trước đây của Vương Nhất Bác làm thành bộ sưu tập, người qua đường sôi nổi cảm thán tiết mục này vậy mà vẫn còn một tuyển thủ ưu tú nền tảng kỹ thuật vững vàng, nhưng lặng lẽ chưa được ai biết đến như vậy. Một số khán giả đã xem trực tiếp tại hiện trường ở khu vực bình luận cũng nhao nhao bày tỏ, vị người thường này năng lực nghiệp vụ không thua các thực tập sinh, sân khấu công diễn đầu tiên của cậu đầy kinh hỉ rất đáng mong đợi.
Tài khoản weibo của Vương Nhất Bác trong một đêm tăng thêm mấy trăm nghìn fan, mặc dù so với các thực tập sinh hàng đầu vẫn có khoảng cách, nhưng người qua đường ăn dưa đã đem cậu đưa vào kịch bản hắc mã phản công, ngay cả tổng đạo diễn và người chủ trì tiết mục cũng dưới những đề tài liên quan chủ động cue đến Vương Nhất Bác.
Trong thời gian đó Tiêu Chiến đương nhiên đã hạ một phen công phu, không chỉ chủ động sắp đặt kế hoạch, dẫn dắt dư luận, mà còn thuận thế hành động, thêm dầu vào lửa.
Tuy nhiên, chuyện ký hợp đồng với Tinh Hà anh tạm thời giữ bí mật, định để yên đến khi có thời cơ thích hợp sẽ dẫn nổ. Thứ nhất sự xuất hiện của Vương Nhất Bác đã tác động đến cái mâm tài nguyên hiện hữu của tiết mục, khó tránh khỏi bị xem như cái gai trong mắt, Tiêu Chiến hiểu rõ đạo lý làm việc chừng mực dừng tay đúng lúc; thứ hai cùng một chuyện ký hợp đồng nếu sử dụng đúng cách, còn có thể giúp Vương Nhất Bác thu hút thêm một làn sóng dư luận.
Mặt khác, để giảm thiểu đến mức tối đa ác ý của các công ty giải trí khác đối với tiểu hài, Tiêu Chiến tìm một tài khoản nhỏ đem chuyện đội hữu của Vương Nhất Bác ở vòng trước đã thất hẹn, nhạc nhảy bị tráo đổi tung lên mạng. Anh cố ý dùng một số từ ngữ vu vơ không căn cứ, cũng không thả 'búa thật', vừa đánh động động cỏ làm cho bọn họ phát sinh lo lắng, đồng thời cũng tránh bức bọn họ chó cùng rứt giậu.
Ngoài ra, cân nhắc đến việc Vương Nhất Bác coi như đã chính thức gia nhập vòng giải trí, fans là vũ khí đắc lực nhất của cậu trong giai đoạn đầu phát triển, Tiêu Chiến vốn định thu xếp người chuyên trách quản lý fans hậu viện hội, nhưng Vương Nhất Bác nói hậu viện hội lúc bắt đầu chính là Lâm Hoài Hạ thành lập, cô cũng sẵn lòng dấn thân, chi bằng tiếp tục giao cho cô quản lý.
Tiêu Chiến đoán tiểu hài này mới vừa từ chối con gái nhà người ta, khó tránh khỏi áy náy mấy phần, cũng thuận theo ý cậu lướt qua, chỉ kiên trì một điểm, tài khoản weibo cá nhân của cậu nhất định phải thu hồi. Tiểu hài cũng ngoan ngoãn nghe lời, chưa hết hai ngày liền đem tài khoản mật khẩu trọn bộ giao cho Tiêu Chiến.
Hiện Vương Nhất Bác cũng coi như là đã có một tẹo danh tiếng, đi trên đường thường bị người ta chăm chăm nhìn, thỉnh thoảng cũng có người tiến đến kích động hỏi hai câu. Bản thân cậu không cảm thấy gì, dù sao trước kia số lần bị bắt chuyện cũng không ít, tận lực tránh một chút là được.
Tiêu Chiến mấy ngày nay công việc bận rộn, bọn họ tạm thời không thể gặp mặt, nhưng Vương Nhất Bác cũng không cần tiếp tục dựa vào Joy để 'nói xa nói gần' nữa, vì Tiêu Chiến bao giờ cũng cách một khoảng thời gian là gửi weixin đến, có lúc hỏi cậu "Đang làm gì, ăn gì chưa?", có lúc cho cậu xem kế hoạch phát triển vì cậu mà thiết kế riêng.
"Anh treo em dưới sự quản lý của Joy, nhưng em yên tâm, tất cả mọi chuyện của em anh đều sẽ đích thân giải quyết. Có bất kỳ thắc mắc nào tùy thời đều có thể nói với anh".
Vương Nhất Bác xem xong bản kế hoạch mấy chục trang này, cậu đương nhiên trăm phần trăm tin tưởng vào sự sắp đặt của Tiêu Chiến, tất cả những gì cậu phải làm chỉ là nghiêm túc tập luyện, nâng cao năng lực cá nhân.
Qua một hồi Tiêu Chiến lại ném tới một file tài liệu, trong đó liệt kê những chuyên viên trang điểm có tiếng trong nghề và tác phẩm của họ.
"Mỗi khi idol xuất hiện trước ống kính tạo hình đều rất quan trọng, em xem xem thích người nào, anh cho người kia biết trước đặc điểm cá nhân của em".
Vương Nhất Bác bĩu môi lật xong, một chữ cũng xem không vào mắt. Cậu trở tay ném ngược trở lại một bức ảnh.
"Người này có được không?".
"!? Em chụp lén anh hồi nào dạ?".
"Lúc ăn cơm á, xem anh cùng với bạn học em nói chuyện vui vẻ biết bao nhiêu kìa".
Dòng tin nhắc nhở đối phương đang nhập lặp đi lặp lại xuất hiện vài lần, tin nhắn của Tiêu Chiến mới hiện lên.
"Đồ ngốc, anh vừa mới nói rồi đó, tất cả mọi chuyện của em anh đều sẽ đích thân giải quyết, tạo hình tất nhiên cũng không ngoại lệ, anh chẳng qua là không yên tâm thỉnh thoảng không cách nào phân thân, nên để lại cho em một lựa chọn dự phòng".
Trái tim Vương Nhất Bác bị hai chữ 'đồ ngốc' chọc cho ngứa ngáy, cắn môi để khóe miệng mình không nhếch đến tận trời; đắc ý một hồi lại nhìn lịch thở dài, giao thừa sao còn chưa mau đến đi.
Kế hoạch về nhà của Tuân Du bị hoãn lại vài ngày, rất may dự phòng bổ sung được vé xe lửa trước giao thừa một ngày. Khi chuẩn bị rời đi Vương Nhất Bác giúp cậu ta đem chiếc vali lớn chuyển xuống dưới tầng, do gần đến Tết số chuyến xe buýt giảm thiểu, nên cùng cậu ta đứng dưới biển báo trạm đợi xe.
Đại mưu sĩ vui vẻ vỗ vỗ va li: "Đồ đại minh tinh xách qua, treo trên mạng bán đi không phải có thể đổi lại được cả bộ hay sao!".
"Cậu nằm mơ đi". Vương Nhất Bác đối với lời trêu đùa của cậu ta làm như không nghe, khóe miệng nhếch lên, chỉ lo ôm điện thoại đánh chữ.
"Chậc, lại cùng đại ca gửi weixin à?".
"Cần cậu quản".
Thanh niên đầu cũng không ngẩng, biểu tình say sưa kia quả thật làm cho Tuân Du đến nhìn cũng không muốn, không hiểu hai đại nam nhân cả ngày lẫn đêm có bao nhiêu chuyện có thể nói.
Không biết nói đến cái gì, Vương Nhất Bác buông điện thoại xuống, lấy tay đụng đụng cậu ta: "Tiêu Chiến hỏi cậu hành lý có nặng hay không, nếu như không tiện anh ấy bây giờ qua đây, đưa cậu ra ga xe lửa".
"Hei, đại ca thật đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về". Tuân Du toét miệng cười, thấy Vương Nhất Bác một mặt đầy vẻ xoắn xuýt, không nhịn được đùa cậu, "Cậu chuyển xuống đây đó, có nặng hay không cậu nói là tính".
Vương Nhất Bác mím môi suy tính một chút: "Bỏ đi, cậu vẫn là tự mình ngồi xe buýt đi".
Nói xong lại tự mình giải thích: "Anh ấy bây giờ chắc chắn là đang bận lắm, chạy một chuyến quá cực rồi, có thời gian chi bằng nghỉ ngơi thêm một lúc".
Tuân Du trong lòng cảm thán, không ngờ người anh em vẫn luôn qua loa đại khái cư nhiên cũng có những lúc tinh tế như vậy. Có mấy lời cậu ta thật ra đã muốn hỏi từ sớm, nhưng suốt mấy ngày này vẫn chưa có cơ hội thích hợp, hiện câu chuyện đã được dẫn đến đây rồi, cậu ta liền khéo léo mở miệng: "Cậu với Hoài Hạ đã thẳng thắn nói rõ ràng với nhau rồi à?"
Vương Nhất Bác đang trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến, nghe vậy ngẩng đầu: "Cô ấy đã kể cậu nghe rồi?".
"Lần trước ăn cơm xong trở về, cô ấy tìm tôi khóc hết nửa ngày, nói cậu có niềm vui mới rồi, hỏi tôi có biết là ai không". Tuân Du nhìn cậu, lời nói có ám chỉ: "Tôi đoán, không phải niềm vui mới đi?".
Thanh niên ngây ra, đôi mắt hẹp dài hơi mở to, nhưng ngay sau đó cậu cười lên: "Quả thực không phải mới".
Tuân Du đã khẳng định suy đoán của mình: "Quả nhiên là đại ca".
"............Cậu làm sao đoán được?".
"Làm ơn đi, tôi có mắt, biết nhìn. Chính là bữa tối hôm đó, sự chú ý của cậu trong cả quá trình đều đặt trên người người ta, cho dù là cảm tình sâu nặng thời niên thiếu đi chăng nữa, nhưng cậu ánh mắt kia cũng quá mềm dính rồi. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng chúng ta ngủ cùng bốn năm, nhìn quen lãnh đạm của cậu rồi, đối với Hoài Hạ cũng một bộ dáng vẻ không đau không ngứa, lại nhìn xem trước mặt Tiêu Chiến cậu biến thành cái dạng gì, thật sự rất không bình thường".
Vương Nhất Bác gãi gãi gáy, mặc dù thích Tiêu Chiến cũng không có gì phải tị hiềm, nhưng lần đầu tiên bị người ta ngay trước mặt vạch trần, chóp tai vẫn có chút nóng bừng.
Tuân Du sâu kín thở dài: "Anh ấy đối với cậu thì sao, cũng có cùng tâm tư phải không?".
"..................Tôi không biết".
Vương Nhất Bác là thật sự không biết. Không sai, cậu và Tiêu Chiến từ nhỏ đã thân thiết, Tiêu Chiến cũng nơi nơi chốn chốn chiếu cố cậu, nhưng như vậy cũng đều xuất phát từ tình cảm yêu mến của anh trai dành cho em trai. Tám năm sau Tiêu Chiến vẫn tốt với cậu như trước, nhưng phần tốt này đến tột cùng là tiếp nối thói quen trong quá khứ, hay là một loại 'bù đắp' như lời anh đã nói, Vương Nhất Bác phân biệt không rõ, một chút tự tin cũng không có.
"Cậu hẳn không phải là yêu đơn phương chứ?" Tuân Du như đã phát hiện ra một thế giới mới, cười nhẹ đấm cậu một quyền, "Cậu định như thế nào? Dũng cảm theo đuổi tình yêu hay là kịp thời chấm dứt thương tổn?".
"...Không nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên đi". Thuận theo tự nhiên, nhưng cũng chưa từng có ý định quay đầu, 'kịp thời chấm dứt thương tổn' không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.
Còn như bày tỏ tâm ý, theo đuổi Tiêu Chiến? Này thì cũng không được, hiện tại cậu chỉ là một tiểu tử chưa đủ lông chưa đủ cánh không một xu dính túi, tự biết mình còn chưa có tư cách đó, không muốn tạo thêm nhiều áp lực và gánh nặng cho Tiêu Chiến.
"Tôi bây giờ cái gì cũng không có, nói mấy cái này vẫn còn quá sớm".
Người vẫn luôn cao ngạo bướng bỉnh, nhưng khi đối mặt với tình yêu lại chỉ là một học sinh tiểu học lo sợ luống cuống.
Xe buýt cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.
"Con đường này không dễ đi, làm anh em chỉ có thể chúc phúc cậu". Tuân Du cuối cùng vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, "có điều bữa cơm ngày hôm đó tôi cảm thấy, hai người đứng cùng nhau thật rất đẹp đôi".
Đêm đó Vương Nhất Bác cứ một mực nghĩ đến những lời Tuân Du đã nói, ngủ không quá ngon giấc, cũng đã quên đặt đồng hồ báo thức, buổi sáng vừa mở mắt đã mười giờ hơn. Bắt lấy điện thoại nhìn một cái, Tiêu Chiến chín giờ gửi tin nhắn hỏi cậu đã dậy chưa, chín giờ rưỡi nói đã đến ngoài cổng ký túc xá rồi.
Vương Nhất Bác trong nháy mắt bừng tỉnh, đáp một tin "Đợi em năm phút", liền một chiêu cá chép tung người (17) nhảy xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất trong hơn hai mươi năm qua rửa mặt đánh răng. Cũng may quần áo ra ngoài tối hôm qua đã đặc biệt chuẩn bị xong, thanh niên tốc độ ánh sáng thay đồ, ở trước gương chỉnh lại tóc. Mặc dù ngủ không ngon lắm, nhưng người trong gương tinh thần phấn khởi, trạng thái đáng ngạc nhiên nhìn qua rất không tồi.
Vội vội vàng vàng chạy đến cổng lớn ký túc xá, Phaeton màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Cửa xe mở ra, tài xế sải đôi chân dài nghênh đón bước qua, ôn nhu mỉm cười với cậu.
"Sớm a Nhất Bác".
Áo khoác của Tiêu Chiến có lẽ là ở trên xe, lúc này chỉ mặc một chiếc áo len viền cổ nhỏ họa tiết ẩn màu ngà, quần jean màu xanh da trời ôm lấy hai chân thon dài, trông như một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp.
"Chờ rất lâu rồi đi?" Thanh niên vội vàng chạy đến trước mặt người trưởng thành, trái tim nhảy nhót tung tăng không biết là do mệt hay là bị điện giật, "sao không gọi điện thoại ký túc xá kêu em dậy?".
"Tết mà, ngủ nhiều một chút thì có sao đâu".
Anh luôn như vậy mà khoan hồng, bao dung, thật giống như cậu làm cái gì cũng đều có thể được anh chấp nhận. Vương Nhất Bác không nhịn được nghĩ, vậy chuyện thích Tiêu Chiến thì sao? Nếu cậu lấy dũng khí nói ra, Tiêu Chiến sẽ chấp nhận chứ?.
Lên xe, đại ca ca chu đáo đã bật sưởi ghế ngồi từ trước. Anh mở điều hướng, nhìn Vương Nhất Bác mỉm cười thần bí: "Anh dẫn em đi chỗ này trước".
Xe lái vào khu thương mại Quốc Mậu, đậu trước một tòa nhà văn phòng xong, Tiêu Chiến dẫn cậu thuần thục đi qua, cuối cùng từ cửa hông tiến vào một công ty nằm ở trong góc tòa cao ốc. Cậu không nhìn rõ tên, chỉ cho là Tiêu Chiến có nghiệp vụ gì đó cần trao đổi.
"Tiêu tổng, đợi anh lâu lắm rồi".
Một cô gái tóc ngắn dáng vẻ yểu điệu tiến lên nghênh đón, quần áo mặc trên người rất giàu thiết kế cảm, không giống các nhãn hiệu bình thường. Cô dẫn hai người ngồi xuống ghế sofa, đi khóa cửa kính lại, mới bưng mấy quyển sách ảnh thật dày qua đây.
"Hôm nay tôi chỉ tiếp đón một vị khách hàng là ngài đây, thích kiểu nào cứ việc chọn, chỉ cần ngài nhìn trúng, tôi đảm bảo cả Bắc Kinh sẽ không thể tìm ra bộ thứ hai giống hệt như vậy".
"Cảm ơn Mai tỷ, nhưng không phải tôi chọn, là cậu ấy". Tiêu Chiến nghiêng người, mỉm cười ra hiệu: "Chị hỗ trợ giới thiệu một số mẫu thích hợp cho cậu ấy".
"Yo, vị soái ca này nhìn có vẻ lạ mặt nha". Mai tỷ tròng mắt xoay chuyển một vòng, "Chẳng lẽ là Tinh Hà các anh...".
Tiêu Chiến gật đầu: "Chuyện này vẫn còn trong thời gian bảo mật".
"Được quy tắc tôi hiểu". Mai tỷ ngón tay ở trước miệng làm một động tác kéo khóa, lại từ trong ngăn tủ lấy ra dây thước, "Nếu soái ca lần đầu đến đây, chi bằng lấy số đo trước?".
"Cũng được". Tiêu Chiến thay Vương Nhất Bác trả lời, thuận thế đứng dậy xắn tay áo lên: "Đưa tôi đi".
Mai tỷ không hiểu: "Cái gì?".
"Số đo tôi đến lấy".
"......Ò".
Cô sững sờ đem dây thước đưa cho Tiêu Chiến, điều hành kinh doanh cửa hàng tư nhân này đã nhiều năm, còn chưa từng thấy qua khách hàng nào muốn đích thân động thủ. Không khỏi nhìn Vương Nhất Bác nhiều thêm hai lần, thấy cậu ngơ ngác mà nghe theo yêu cầu của Tiêu Chiến đi đến chỗ trống trước ghế sofa, lại theo chỉ thị giang hai tay ra.
Thanh niên dáng cao thân hình cân đối, khung xương giãn nở, tỷ lệ hoàn hảo, vai rộng eo thon chân lại dài, có cảm giác gầy gò nhưng lại không mất đi năng lực mạnh mẽ của thiếu niên, là một idol hạt giống tốt.
Nhưng, cô đột nhiên ý thức được, dưới sự quản lý của Tinh Hà tuy có không ít nghệ sĩ đều là khách hàng trong tiệm, nhưng do Tiêu Chiến tự mình dẫn đến, đây lại là vị đầu tiên.
Khi Tiêu Chiến dùng dây thước kéo vòng quanh eo thanh niên, hai người gần như dán cùng một chỗ, tư thế kia giống như mặt đối mặt ôm nhau. Mai tỷ bỗng nhiên tỉnh ngộ, mù à, thảo nào không để cho cô đo.
--------
(17) Cá chép tung người (鲤鱼打挺 Lǐyú dǎtǐng): là một động tác thường được sử dụng trong thể dục dụng cụ, biểu diễn võ thuật và cả nhảy đường phố. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn người trên mặt đất.
Mô tả động tác:
1. Người thực hiện đang trong tư thế nằm,
2. Tay chống hai bên đầu để dùng lực đối với người mới, người đã thực hiện quen chỉ cần để hai tay hai bên là được,
3. Nâng chân lên cao một góc sao cho chân càng gần hông càng tốt (tùy lực eo bụng, mức độ nhuần nhuyễn của động tác và quán tính cơ thể), đến khi mông hổng khỏi mặt đất,
4. Vung nhanh chân và hạ bàn chân càng gần mông càng tốt, nâng hông, siết cơ đẩy thân trên đứng thẳng.
(Nguồn: Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro