Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17



Chương 17

"Anh thề, đau khổ tám năm này em đã chịu, anh nhất định bù đắp gấp đôi cho em".

Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến, anh là người đẹp mắt nhất mà từ nhỏ đến lớn cậu từng gặp qua, đặc biệt là khi đôi mắt kia tràn đầy kiên định và tự tin, lại càng có một loại long lanh câu hồn đoạt phách.

Cậu không phải không cảm động, càng không phải không động tâm, nhưng 'bù đắp' hai chữ này lại là điều mà cậu bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không muốn nghe đến.

"............Không cần phải bù đắp, anh không nợ gì em cả".

Người nói là chân tâm thực ý, nhưng người nghe lại hơi ngơ ngác, khóe mắt tung bay tiu nghỉu cụp xuống, bàn tay nắm lấy cậu cũng chán chường mà buông lỏng: "Em vẫn là không bằng lòng... ....".

Vương Nhất Bác không biết làm sao, ca ca này sợ là lại hiểu lầm rồi, cậu một nắm bắt lấy bàn tay đang rút về của Tiêu Chiến, bóp một cái mới thả ra: "Không có không bằng lòng".

"Vậy, em là không tin anh có năng lực này sao?".

"Cũng không có không tin".

Ca ca xinh đẹp khẽ cau mi tâm, con ngươi ngưng đọng trên khuôn mặt cậu, dường như muốn từ vẻ mặt cậu đọc hiểu ý của cậu.

Thôi vậy, Vương Nhất Bác cam chịu thở dài, cậu vẫn thích nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến thần thái phấn khởi hơn.

Chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên: "Lấy ra đây đi".

"Cái gì......? ".

"Hợp đồng a".

"!"

Người trưởng thành ngửi được hy vọng mục quang sáng lên, kích động đứng dậy, ngay cả một chút mệt mỏi trước đó cũng cùng nhau tiêu biến. Anh đi vòng qua bàn làm việc đến trước máy vi tính, sau một loạt thao tác, rất nhanh máy in đã rè rè in ra hai tập văn kiện.

Anh đưa cho Vương Nhất Bác, đang định lần nữa giải thích chi tiết: "Điều kiện ký kết vẫn là..."

Lời còn chưa dứt, thanh niên đã lật đến chỗ sau cùng của hợp đồng, soàn soạt mấy nét ký xong tên mình.

Tiêu Chiến nghẹn trở về một bụng sách lược thương nghiệp: "Điều khoản em không nhìn thử một chút?".

Vương Nhất Bác trấn định đóng lại nắp bút: "Dù sao thì em cũng đem bản thân bán cho anh rồi, điều kiện gì em cũng nhận".

Tiêu Chiến nhìn nhìn cậu, khóe miệng ngậm ý cười, ngồi xuống nhận lấy hợp đồng, tiêu sái ở chỗ trống của Bên A ký thêm tên mình.

"Ngày mai anh mang đến công ty đóng dấu, rồi trả về một bản cho em giữ".

"Được".

Tiêu Chiến cầm bản hợp đồng trên tay, cười đến mày mắt cong cong, hệt như nhận được bảo bối gì đó.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn sườn mặt của Tiêu Chiến, cảm giác này rất kỳ diệu, dường như hai xấp giấy này thật sự không phải là hợp đồng thương mại, mà là tín vật trao đổi lẫn nhau của bọn họ, đem tương lai hai người ràng buộc chặt chẽ lại với nhau.

Trong đầu thoáng chốc hiện ra một câu, đó là Vương Nhất Bác thời điểm sơ trung trong lúc tình cờ nhìn thấy trên tạp chí, sau này trở thành niềm an ủi của cậu trong vô số ngày đêm---

Những người chưa từng thực sự nói lời cáo biệt, nhất định rồi sẽ tương phùng.



Khi về đến ký túc xá, Tuân Du đang thu dọn đồ đạc. Trước mắt dù đã nghỉ đông, nhưng đại tứ (năm tư Đại học) không ít sinh viên đều ở lại thực tập, lúc này gần Tết mới chuẩn bị về nhà.

Đại mưu sĩ liếc mắt một cái: "Làm sao mà ra ngoài một chuyến trở về phong thái phơi phới cả rồi?".

Nếu như mọi khi, Vương Nhất Bác nhất định sẽ hai câu oán hận đáp lời, bảo cậu ta cút sang một bên, thế mà lần này lại chỉ dựa vào thành giường, hai tay chà vuốt bưng lấy mặt mình: "Có không?".

Âm cuối bay lên, vừa nghe liền biết tâm tình cực tốt.

Tuân Du cảm thấy ngoài dự tính, dừng lại động tác xếp va li quay đầu: "Gặp chuyện tốt gì rồi, cùng anh em nói nghe xem nào".

Vương Nhất Bác được niềm vui sướng thổi phồng, cho dù không uống rượu cũng có chút kềm chế không nổi mong muốn chia sẻ, Tuân Du lại là người duy nhất từng nghe cậu nói qua về Tiêu Chiến, thính giả đưa tới cửa sao lại không cần cơ chứ.

Cậu sờ sờ gáy, "Tôi.......cùng với anh ấy làm lành rồi".

"Ai?".

"Chính là đại ca ca người mà trước đây tôi đã nói với cậu tám năm chưa gặp".

"Mẹ kiếp, còn tưởng cậu có triển vọng hơn kia, lần trước còn luôn mồm luôn miệng không tha thứ cho người ta đồ, bây giờ mới qua có bao lâu?" Tuân Du ghét bỏ mà 'tặc' một tiếng, vắt qua đầu tiếp tục sắp xếp va li, "Tránh qua một bên tránh qua một bên, nhìn cái biểu tình không đáng tiền của cậu kìa".

Nào có không đáng tiền? Vương Nhất Bác đi đến trước bồn rửa tay trên ban công, từ trong gương nhìn thấy khóe mắt và khóe môi của mình, ép xuống như thế nào cũng không khống chế được khuynh hướng giương lên.

Bỏ đi, không đáng tiền thì không đáng tiền thôi, dù sao cũng ký cho Tiêu Chiến rồi, anh không chê lỗ vốn là được.

Rửa tay xong, điện thoại bên cạnh bồn rửa tích vang lên một tiếng, trang chủ bật ra weixin của Tiêu Chiến: Đã đến ký túc xá chưa?.

Vương Nhất Bác lau khô nước, cấp thiết chuyển sang tin nhắn thoại, điện thoại cầm cách miệng rất gần: "Em đến rồi, yên tâm, anh ngủ thêm một lát nữa đi".

Nói xong ngón tay còn chưa kịp buông ra, Tuân Du tò mò sáp tới gần: "Yo, nói chuyện với ai đấy? Ôn nhu như vậy".

Thế là gộp cả thanh âm của cậu ta một lượt gửi đi.

Tiêu Chiến đánh chữ trả lời rất nhanh: Đó là ai dạ?

Vương Nhất Bác quay lưng lại: "Bạn cùng phòng em, nói nhiều".

Tuân Du đột nhiên nhào tới, bất ngờ đoạt lấy điện thoại, vừa ấn giữ tin nhắn thoại vừa đi trốn vào trong phòng: "Vị đại ca bên kia ơi xin chào, anh có biết không a, trước có một đợt Vương Nhất Bác uống say, chỉ toàn là cùng em linh tinh lảm nhảm nhắc đến anh!".

Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng, đuổi theo phía sau hét lớn: "Đừng nghe cậu ta nói bừa!".

Chỉ là không biết thanh âm của mình có được thu vào hay không, Tiêu Chiến lại có thể gọi cuộc gọi thoại đến, Tuân Du dán sát lỗ tai nhận điện, né trái tránh phải không để Vương Nhất Bác đến gần.

Không nghe được Tiêu Chiến ở đầu bên kia nói gì, Tuân Du một trận: "Dạ dạ dạ dạ dạ dạ", sau khi cúp máy còn được nước mà hất mày với cậu: "Đại ca nói muốn mời tôi ăn cơm, lại kêu thêm mấy bạn học có giao hảo với cậu cùng tham gia".

"Cậu làm gì tự ý nhận điện thoại của tôi?".

"Cái gì gọi là điện thoại của cậu, đại ca vốn dĩ chính là tìm tôi nha". Đại mưu sĩ thấu triệt hết thảy, khinh bỉ mà lầm bầm, "Hơn nữa, tôi không phải là để thỏa mãn khoe khoang trong lòng cậu sao? Nếu thật sự muốn cùng tôi tranh điện thoại, cậu còn có thể tranh không lại tôi?".

Vương Nhất Bác liếc mắt khinh thường, tự biết không thể phản bác, liền ngồi trên ghế không để ý đến cậu ta, nhìn thấy Tiêu Chiến lại gửi đến một tin: Muốn làm quen một chút bạn học của em, có thể không?.

Có thể.....................

Em muốn ăn gì?.

Xem sở thích của anh, em đều được.

Vậy anh đến sắp xếp.

Khung đối thoại thanh lãnh trước đây dần được lấp đầy, người trước đây không thích xem điện thoại giờ lại thành vật bất li thân, những bận tâm hão huyền trước đây hiện đã có hình thái cụ thể.

Phái hành động Tuân Du ngay lập tức ở trong nhóm vẫy gọi mấy bạn học còn ở lại trường, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi nói: "Gọi cả Hoài Hạ luôn đi".



Cuối cùng Tuân Du gom được một nhóm bảy người, Tiêu Chiến cử hai chiếc xe chuyên dụng đến đón. Anh đã chọn một nhà hàng Kaiseki (15) ẩn mình trong khu phố xá sầm uất, chủ nhà hàng một ngày chỉ tiếp hai bàn, đã được anh bao trọn.

Mấy người bạn học vừa xuống xe liền bị thu hút bởi tiểu viện hòa phong phong cách Nhật Bản (16) ở trước mắt, phát ra tiếng kinh hô lần đầu đối mặt với thế giới. Tiêu Chiến một thân tây trang đứng ở cửa nghênh đón, quý khí đỉnh cao sự nghiệp càng làm người khác chú mục.

Tuân Du chân chó tiến về phía trước: "Đại ca xin chào, em chính là bạn cùng phòng của Vương Nhất Bác đã nói chuyện điện thoại với anh".

"Chào em nha". Tiêu Chiến cười híp mắt trả lời, lại nhìn về phía những bạn học khác: "Mọi người vào nhanh đi, món ăn đều đã chuẩn bị xong rồi".

Mọi người xuyên qua cổng viện mà vào, Vương Nhất Bác rơi lại sau cùng, đè thấp thanh âm nói với Tiêu Chiến: "Không cần phải tốn kém như vậy chứ?".

Người trưởng thành nghiêng đầu nhướng nhướng mày, vẻ mặt có chút đắc ý: "Anh muốn thật hoàn chỉnh cảm ơn bọn họ, vì đã thay anh chiếu cố em".

Thực ra ngoại trừ Tuân Du và Lâm Hoài Hạ, Vương Nhất Bác cùng những bạn học khác qua lại không tính là nhiều. Nhưng trái tim cậu hoàn toàn đắm chìm trong ánh mắt của Tiêu Chiến, cái gì cũng không thể nói ra được nữa.

Phòng bao cũng hoàn toàn mang phong cách Nhật Bản, mọi người cởi giày đạp lên tatami, bàn là loại bàn dài tám người ngồi, một bên có bốn cái gối đệm. Tiêu Chiến vốn định ngồi ở sát mép gần cửa nhất để phục vụ cho mọi người.

Lâm Hoài Hạ chọn một chỗ đối diện trung tâm, những bạn học khác ngầm hiểu mà tránh các vị trí bên cạnh cô.

Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn, xem như không có chuyện gì xảy ra, quả nhiên, cô gọi Vương Nhất Bác: "Qua đây ngồi a".

"Tôi ngồi đây được rồi".

Vương Nhất Bác chen vào bên cạnh Tiêu Chiến, hờ hững chỉ tay, ra hiệu anh dời vào bên trong một chỗ.

Tiêu Chiến trong lòng vui vẻ, mông đã dịch vào song ngoài miệng vẫn giả vờ nói: "Hôm nay em là nhân vật chính, cần phải ngồi ở giữa nha".

"Ngồi đây tiện chú ý lên món". Vương Nhất Bác ở chỗ cũ của anh ngồi xuống, trên gối đệm chắc hẳn vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ cơ thể, "Anh bỏ tiền, em bỏ sức".

Nhoáng cái từ cảnh tượng có thể thấy trước anh đơn phương mời khách, trở thành hai người cùng mở tiệc chiêu đãi bạn bè.



Suốt bữa các bạn học trò chuyện sôi nổi, Tiêu Chiến ăn không được mấy miếng, nhưng vẫn luôn cảm thấy hứng thú lắng nghe, mỗi khi bọn họ nói đến trên người Vương Nhất Bác, còn hào hứng bừng bừng hỏi thêm hai câu.

Thỉnh thoảng, mỗi khi nhân viên phục vụ mang lên một mâm các món, khuỷu tay liền sẽ bị thanh niên ngồi bên trái đụng đụng, tiếp đó dưới ánh mắt đe dọa của cậu, không thể không thành thật đem đồ ăn xuất hiện trên đĩa cho vào miệng.

Nửa đường Vương Nhất Bác nói đi nhà vệ sinh một chuyến, không lâu sau đó Lâm Hoài Hạ cũng cùng đi theo ra, bạn học lại bắt đầu trêu đùa: "Hai người này đi nhà xí cũng phu xướng phụ tùy".

Nụ cười của Tiêu Chiến đông cứng ở trên môi, vội cầm tách trà lên mãnh liệt uống hai ngụm.

Tuân Du ý tứ sâu xa sờ sờ cằm, cậu ta tối nay thái độ khác thường, chẳng những không dẫn đầu đùa giỡn, mà còn ngắt lời những bạn học nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước.

"Đừng ở trước mặt đại ca nói bậy nói bạ".

Tiêu Chiến không cách nào tiếp tục bình tĩnh ngồi ngốc ra đó, cũng tìm cớ rời đi. Cổng vòm dẫn đến nhà vệ sinh nằm ngay đối diện tiểu viện, anh biết như này có chút mất thể diện, nhưng quả thực không khống chế được bước bộ đến gần.

Phía sau cổng vòm, rõ ràng truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ.

"Nhất Bác, mùa xuân này anh vẫn không định về nhà phải không?".

"Ừ, không về".

"Em đã xem lịch trình rồi, buổi công diễn thứ hai phải sang năm mới bắt đầu ghi hình đấy, anh có muốn đến nhà em chơi một chuyến không? Em làm hướng dẫn viên cho anh nha, Hàng Châu có nhiều thứ để chơi lắm".

Lúc này nhân viên phục vụ từ nhà bếp ở hướng ngược lại nhận món đi ra, hướng cổng vòm ném tới ánh mắt tò mò, Tiêu Chiến hoảng sợ nhận ra hành vi nghe lén của mình thật xấu xa, cảm giác xấu hổ dâng lên đỉnh đầu, nên đã vội vàng rời đi.

Tâm thần bất an mà trở lại phòng bao, không lâu sau Vương Nhất Bác bước vào ghé lại bên tai anh nói nhỏ: "Có thể cho một chiếc xe đưa Hoài Hạ về trước được không? Cô ấy có chút không thoải mái".

Mới vừa rồi vẫn còn khá tốt mà, như nào đã không thoải mái rồi? Tiêu Chiến dù nghi hoặc, nhưng cái gì cũng không hỏi, y lời mà sắp xếp.

Cơm nước xong hai bạn học nói muốn đi dạo một chút ở gần đây, còn lại mấy người ngồi đủ một xe, Tiêu Chiến thì một mình lái xe đưa Vương Nhất Bác về ký túc xá.



Trên đường người trưởng thành một mực chuyên tâm nhìn thẳng về phía trước, dường như đang suy xét đại sự gì đó, Vương Nhất Bác cũng không lên tiếng quấy rầy. Lúc gần đến ký túc xá, anh lại đột nhiên hỏi: "Nghỉ đông rồi, tính đi đâu chơi vậy?".

"Hử?" Vương Nhất Bác ngồi ở ghế phó lái kỳ quái liếc mắt nhìn anh, "Em phải chuẩn bị tập luyện cho buổi công diễn thứ hai, đã ký với anh rồi, dù sao cũng phải vì ông chủ mà nỗ lực một phen".

"Haiz, công việc tuy là trọng yếu, nhưng bạn gái mời em đi Hàng Châu chơi, cũng không dễ từ chối đi?".

"Bạn gái? Hàng Châu?" Thanh niên ngẩn người một lúc, sau đó phản ứng trở lại, cười ra dấu ngoặc nhỏ, "Ca ca, anh làm sao lại nghe lén bọn em nói chuyện?".

Người trưởng thành bị một câu nói vạch trần hơi đỏ mặt: "Anh chỉ vô tình đi ngang qua, nghe thấy hai câu thôi".

Vương Nhất Bác trước đó đã phát hiện, tám năm trước cậu mỗi ngày ca ca ngắn ca ca dài mà gọi, theo lý thuyết thì người nghe tai đều đã kết kén luôn rồi, nhưng không ngờ tám năm sau cậu lần nữa gọi 'ca ca', Tiêu Chiến luôn sẽ lộ ra chút ngượng ngùng.

Thanh niên nghiêng người, lệch hẳn về phía anh: "Vậy anh không nghe thấy em trả lời như thế nào sao?".

"Không có".

"Xì". Vương Nhất Bác không hài lòng lắm, chẹp miệng một cái nói: "Bạn gái....... anh có để ý không?".

"?!" Tiêu Chiến như là cả kinh, nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp: "Không, không để ý a".

"............Không để ý anh còn hỏi".

"Không, không phải, em bây giờ là nghệ sĩ dưới sự quản lý của Tinh Hà, công ty nhất định phải chặt chẽ kín đáo nắm giữ động thái của em".

"Ò". Lý do này ngược lại còn rất đường đường chính chính, "Vậy rốt cuộc là có thể nói chuyện yêu đương hay là không thể nói chuyện yêu đương?".

Xe dừng ở bên ngoài cổng ký túc xá, Tiêu Chiến hạ thấp thanh âm, như thể đối với sự hùng hổ dọa người của cậu không còn cách nào khác: "Người khác thì không được, nhưng em ...... chỉ cần em vui là được".

Tiêu Chiến dường như hoàn toàn không hiểu ám chỉ của cậu, Vương Nhất Bác có chút phiền muộn, nhưng lại sợ anh thực sự hiểu lầm: "Cô ấy không phải bạn gái em, em cũng không đi Hàng Châu. Trước đây là em không hiểu, không giữ khoảng cách thích hợp, nhưng em đã nói rõ với cô ấy rồi, sau này cũng sẽ không như vậy nữa".

Một hơi giải thích xong, thấy Tiêu Chiến không nói gì, chỉ như vậy chớp chớp mắt không có phản ứng, thanh niên bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, tháo đai an toàn, rầu rĩ nói: "Em về trước đây".

Cậu đẩy mở cửa, một chân bước xuống xe, nhưng cổ tay đột nhiên bị một đạo lực níu lại.

Vừa quay đầu, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Chiến, nhìn thấy ánh đèn yếu ớt ven đường đều chạy vào mắt anh, nhưng những quang điểm linh tinh vụn vặt đó so với tinh tú trên trời còn sáng hơn.

"Nếu như, em chưa có sắp xếp nào khác, giao thừa năm nay ... ... ... chúng ta cùng nhau trải qua có được không?".

--------

(15) Kaiseki (怀石料理 Huái shí liàolǐ): là một loại hình ẩm thực truyền thống Nhật Bản, cũng được mệnh danh là tinh hoa dành cho giới thượng lưu.

Kaiseki là bữa ăn nhẹ gồm nhiều món được chuẩn bị công phu, cầu kỳ, trình bày như tác phẩm nghệ thuật và được những người sành ăn trả giá cực cao.

Du khách khi đến Nhật, đặc biệt là Kyoto đều được nghe về "kaiseki" như một trải nghiệm ẩm thực nhất định phải thử. Kaiseki là bữa ăn nhẹ gồm nhiều món được chuẩn bị công phu, cầu kỳ và trình bày như tác phẩm nghệ thuật. Trong thế giới của những người sành ăn, kaiseki là một hình thức nghệ thuật được trả giá cực cao. Về nguyên bản, nó được chế biến để dâng lên tầng lớp quý tộc hoàng gia và những người ở thượng tầng xã hội. Người được đào tạo để chuẩn keiseki phải là hiện thân của "omotenashi", mang ý nghĩa "lòng hiếu khách hết mình" và "tận tâm phục vụ". Hơn thế, để khiến thực khách cảm thấy họ là người đặc biệt nhất, người đầu bếp phải xuất sắc trong từng chi tiết.

Mỗi bữa ăn kaiseki thường không giống nhau và thay đổi theo từng mùa. Tuy nhiên, một kaiseki cơ bản gồm có: Sakizuke – món khai vị phục vụ với rượu sake; Nimono – món hầm; Sashimi – cá sống; Hassun – món đặc trưng theo mùa; Yakimono – món nướng; Hanmono – món cơm; kết thúc với tráng miệng và trà matcha.

(Nguồn: https://vnexpress.net/kaiseki-bua-an-cua-gioi-thuong-luu-nhat-ban-3460251.html)

(Nguồn ảnh: https://www.onejapan.com.tw/blog/education/kaiseki-culture)

Nói chung là phải chỉn chu đến tận cái chỗ ngồi thưởng thức, phong cách trang trí, sự kết hợp của màu sắc món ăn và hoa văn của chén bát để tạo hiệu ứng, sự kết hợp giữa các món ăn.

Phong cách nghệ thuật trong bố trí khu vực thưởng thức Kaiseki:

(Nguồn ảnh: https://www.hisheji.com/project/space-type/restaurant/2021/06/15/114194)

(Nguồn ảnh: cắt từ https://vnexpress.net/kaiseki-bua-an-cua-gioi-thuong-luu-nhat-ban-3460251.html)

Giá: 5000-40000 Yên Nhật một người (khoảng chín trăm ngàn đến bảy triệu) (Nguồn: wiki)  Oi mẹ ơi


(16) tiểu viện hòa phong (和风小院 Héfēng xiǎo yuàn): mình không tìm được chính xác cái loại hình tiểu viện này, chỉ có vài loại được vẽ mô phỏng 3D trên bilibili thôi. Ở đây có một số hình ảnh các tiểu viện của nhà hàng Kaiseki ở Nhật Bản, mọi người xem thêm hén. Siu đẹp luôn.

(Kaiseki Uguisuan in Hachioji, Tokyo - SAVOR JAPAN)

(KAMABOKO KAISEKI – Suzuhiro Kamaboko)

(Kyo-Tei, a kaiseki fine-dining Japanese restaurant)

(Kien in Tokyo - Kaiseki JPNEAZY - Reservation)






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro