Chương 15
Chương 15
Học kỳ cuối cùng của lớp cao tam, Tiêu Chiến bận bịu chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đủ thể loại học bổ sung, các kỳ thi lớn lớn nhỏ nhỏ ép tới người không thở nổi, thời gian có thể bồi Vương Nhất Bác thực sự không nhiều.
Vương Nhất Bác hiểu tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng khôn khéo mà tận lực không quấy rầy anh, ngoài giờ học ngoại trừ tập nhảy và dàn dựng tiết mục, thì chính là ở nhà chăm sóc mẹ.
Mẹ vẫn như cũ không thích ra ngoài, đại mỹ nhân của ngày xưa đã mất đi hào quang, ánh mắt trở nên vẩn đục, khắp nơi trong nhà đều có thể nhìn thấy tóc khô chết của mẹ rơi rụng. Vương Nhất Bác nôn nóng trong lòng, nhưng lại không có cách nào hay; may mà dì nhỏ và dượng nhỏ cũng đến ở trong nhà rồi, có thể giúp đỡ không ít việc, cậu không cần phải giống như trước mọi chuyện đều chỉ dựa vào một mình đại ca ca như vậy.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, mỗi khi cậu và Tiêu Chiến hẹn gặp nhau, hễ là dượng nhỏ có ở nhà, sẽ luôn trăm phương nghìn kế ngăn cản cậu ra ngoài. Thậm chí có hai lần, Tiêu Chiến đến nhà thăm mẹ, ánh mắt dượng nhỏ tràn đầy thù địch và chống đối. Vương Nhất Bác không thích có người dùng ánh mắt không thân thiện như vậy nhìn Tiêu Chiến, lại ngại mặt mũi của dì nhỏ không tiện phát cáu, nên sau hai lần đó liền không để đại ca ca đến nữa.
Tiết Thanh Minh tháng tư, Tiêu Chiến hiếm thấy mà có một ngày nghỉ, cùng Vương Nhất Bác sang huyện lân cận tham gia một cuộc thi đấu giao hữu bước nhảy đường phố. Lần đầu tiên ở trước mặt ca ca cùng với người khác thi đấu, power tiểu ma vương bùng nổ phát huy hết thực lực oanh tạc sân khấu, nhẹ nhàng thư thái chiếm lấy hạng nhất toàn khu, bốc đến Tiêu Chiến hóa thân fan ca ca, hưng phấn đến vừa nhảy vừa hét.
Trên đường trở về Tiêu Chiến hỏi cậu lần này lại muốn phần thưởng khích lệ gì, tiểu hài con ngươi xoay chuyển, nói, muốn cùng với ca ca chụp ảnh nhãn dán (11).
Hai người chui vào một cửa hiệu ven đường, chủ tiệm rất ít khi thấy hai đứa con trai đến chụp ảnh, bối rối nói: "Chúng tôi ở đây phong cách có thể chọn đều là nhắm vào tình nhân hoặc là khuê mật thôi".
Nói xong liền nhìn thấy người cao hơn mặt nhoáng chốc đỏ lên, người thấp hơn lại xoa tay nói: "Không sao! Em chính là thích màu hồng!".
Vương Nhất Bác túm lấy Tiêu Chiến đến đứng trước máy chụp, chọn xong phông nền và filter. Trong khung hình không thấy cả hai người, cậu câu lấy cổ Tiêu Chiến đem anh kéo thấp xuống, hai cái đầu gần như kề sát nhau.
"Ca ca, như thế này mới có thể chụp được".
Người công cụ Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ấn chụp cho đủ, trong thời gian chờ hình chạy ra tiểu hài rất vui vẻ: "Ca ca, chúng ta mỗi người một nửa, em muốn dán ở đầu giường!".
Nghĩ nghĩ còn mưu tính được một tấc tiến một thước: "Anh có thể dán trên tủ quần áo, đổi áp phích của Vương Tâm Lăng đi được không?".
Tiêu Chiến còn chưa kịp đáp ứng, chủ tiệm dồn sức vỗ máy in than phiền: "Hỏng rồi, giấy in kẹt rồi".
"Cái gì!?" Tiểu hài trợn mắt vừa lo lắng vừa tức giận, "Đã chụp nhiều như vậy! Anh trả ảnh cho tôi!".
"Aiya, không được, tôi phải tìm nhà sản xuất đến sửa chữa, nếu không các cậu vài ngày nữa lại đến lấy đi".
Chậm mấy ngày ngược lại không sợ, đừng hỏng hình là được. Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác xác nhận với chủ tiệm sau khi sửa xong liền có thể in lại, mới không tình không nguyện mà trở về nhà.
Nhưng trong nhà cư nhiên không có ai, mẹ cũng không ở nhà, cậu khó hiểu mà quay một vòng, nhìn thấy mảnh giấy viết dì nhỏ để lại.
'Ầm' một tiếng, trong đầu dường như có thứ gì đó sụp đổ.
Vương Nhất Bác lao ra khỏi nhà chạy ra ngoài, chưa chạy được mấy bước liền bị Tiêu Chiến còn chưa đi xa kéo lại.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cậu, Tiêu Chiến cũng khẩn trương lên: "Làm sao vậy?".
"Ca ca, em, dì nhỏ để lại tờ giấy viết, mẹ em không thấy đâu nữa... ... ... bọn họ ra ngoài đi tìm rồi".
"Dì nhỏ của em có di động không?".
"Ò đúng đúng, có có!".
Vương Nhất Bác lập tức tìm điện thoại công cộng bấm gọi di động, dì nhỏ rất nhanh đã bắt máy, nói với bọn họ những chỗ thường đi đều đã tìm rồi, không tìm thấy, mới vừa báo cảnh sát xong, cảnh sát nói chưa đến 48 giờ không cho lập án, nhưng đáp ứng hỗ trợ điều động giám sát của tiểu khu, trước mắt còn đang chờ đợi.
Tiêu Chiến gọi xe mang Vương Nhất Bác đến sở cảnh sát, tư liệu giám sát vừa mới truyền về, màn hình hiển thị mẹ Vương khoảng một giờ trưa một mình ra ngoài.
Vương Nhất Bác nhìn ngày tháng đánh dấu ở góc video, đột nhiên nghĩ đến, hôm nay là Tiết Thanh Minh.
"Trên núi! Mẹ nhất định là đã lên núi!".
Dì nhỏ trầm mặc một chốc: "Chúng ta lập tức tới đó".
Dượng nhỏ tìm người mượn xe, Tiêu Chiến cũng lên theo, dượng nhỏ nhàn nhạt quét mắt nhìn anh, không nói gì. Bốn người lái xe ra khỏi nội thành vội vã hướng lên núi.
Trên điều hướng đã tìm không thấy những địa điểm nghỉ dưỡng mùa hè nổi bật có tiếng một thời nữa, dì nhỏ dựa vào trí nhớ chỉ đường, lái qua một đoạn dài đường núi quanh co, ở một ngã ba dựng biển cấm thông hành thì dừng lại.
Phía trước nhìn như tử lộ, nhưng thực ra nó đã từng thông đến một khe núi mỹ lệ, đáng tiếc trong trận đại địa chấn kia, hai ngọn núi do sự chèn ép của vỏ trái đất mà hợp hai thành một, khe núi không còn tồn tại, những người ở bên trong cũng sống sờ sờ mà biến mất.
Xe qua không được, chỉ có thể xuống xe đi bộ. Vương Nhất Bác dẫn đầu vượt qua biển cảnh báo chạy vào phía trong, lúc này lời khuyên giải nào cũng đều vô ích, Tiêu Chiến điều duy nhất có thể làm chính là đuổi sát sau lưng cậu.
Đường mòn cũng không dài, chạy được mười mấy phút liền nhìn đến điểm cuối, con đường phía trước bị lởm chởm những tảng đá lớn lấp kín, dường như còn có thể nhìn thấy dấu vết làm việc qua của máy xúc.
"Mẹ!".
Mượn ánh tà dương còn sót lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy một bóng người đứng trên mép một mỏm núi đá khổng lồ, cách mặt đất cao như vậy, cũng không biết bà ấy leo lên bằng cách nào. Gió núi gào thét từng đợt từng đợt, hình dáng kia lảo đảo muốn ngã, tựa như tùy thời đều có thể từ trên mỏm đá rơi xuống.
Vương Nhất Bác lòng như lửa đốt, xông về phía trước dùng cả tay và chân leo lên mỏm đá, cũng may cậu nền tảng vũ đạo tốt, thân thủ nhạy bén, mấy bước đã leo lên tới.
Tiêu Chiến vừa mới thở phào một cái, liền nghe thấy một mặt núi răng rắc vang dội, hình như là tiếng vật cứng chắc nào đó nứt vỡ.
Đột nhiên nghĩ đến biển cảnh báo ở giao lộ, do di chứng sau trận động đất, khu vực này thỉnh thoảng vẫn có đá rơi từ trên cao một cách bất ngờ.
"Cẩn thận!" Mạch máu trong đầu Tiêu Chiến gần như muốn nổ tung, đá rơi xuống so với tiếng hét của anh còn nhanh hơn, anh từ đầu đến cuối đều không kịp làm bất kỳ chuyện gì.
Vương Nhất Bác một ôm bao lấy mẹ Vương hướng về phía bên cạnh lăn một vòng, hai người ngã xuống trên mỏm đá, khó khăn tránh thoát đá lăn trên núi.
Lúc này dì nhỏ và dượng nhỏ cũng đã chạy tới, mấy người hợp sức cùng nhau đỡ mẹ Vương xuống trước. Vương Nhất Bác từ trên mỏm đá nhảy xuống, vừa tiếp đất liền nghe thấy Tiêu Chiến lo lắng tức giận mà hét: "Em chảy máu rồi!".
Cậu cúi đầu nhìn một cái, hai đầu gối đều bị mảnh đá sắc bén cắt bị thương, máu thịt mơ hồ một mảng, mới vừa rồi không cảm thấy đau, bị Tiêu Chiến như thế này hét lên một tiếng nhất thời đau đến kim châm muối xát, hậu tri hậu giác mà ủy khuất: "Ca ca ............"
Mẹ Vương ánh mắt rời rạc, phản ứng gì cũng không có, cũng chưa từng nhìn đến con trai mình một lần.
Tiêu Chiến mím môi, không nói một lời, đi vòng qua trước người Vương Nhất Bác, thấp người cõng cậu lên liền đi về phía trước. Tiểu hài nhạy cảm mà nhận ra, đại ca ca hình như tức giận rồi, nhưng không biết anh giận cái gì, chỉ có thể đoán là anh quá lo lắng cho mình.
"Em không sao ca ca, nhìn thì đáng sợ, thật ra thì không đau". Vương Nhất Bác nằm bò trên vai anh, miệng gần như dán vào tai anh, ngữ khí nhẹ nhàng, "May mà tìm được mẹ trở về".
Tiêu Chiến vẫn không lên tiếng, chỉ là đôi tay đang giữ hai chân cậu lại hướng lên trên ước ước độ nặng nhẹ, liền cõng cậu càng vững vàng hơn.
Mãi đến lúc đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói là bị thương ngoài da, dùng iodophor (12) sát trùng xong liền thả Vương Nhất Bác ra ngoài, sắc mặt Tiêu Chiến mới dễ coi hơn một chút.
Mẹ Vương đối với hành vi của mình không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt một câu: "Đón tiết rồi, tôi sợ anh ấy nhớ tôi".
Lúc này Vương Nhất Bác mới từ miệng dì nhỏ biết được, thời điểm động đất xảy ra khe núi hợp kín, người ở bên trong có thể nói là hài cốt không còn. Mấy năm này mẹ Vương và một số thân nhân trong gia đình những người đã khuất, đều chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm di thể, chính phủ cũng tích cực tổ chức các đội tìm kiếm, hy vọng có thể nghĩ ra phương pháp mở khe núi, tìm được di thể những nạn nhân xấu số. Trải qua vài năm đào xới, máy móc vốn dĩ đã tiếp cận gần đến chỗ tập trung đông người tại thời điểm xảy ra động đất, nào ngờ một trận dư chấn thứ hai phát sinh, những chỗ đào mở ra được lại bị càng nhiều đất đá hơn chôn chặt, mọi nỗ lực đều tan thành mây khói.
Cho nên mẹ mỗi lần lên núi cũng đều là để tìm ba, mà đoạn thời gian trước bỗng nhiên không đi tìm nữa, là bởi vì một chút ánh lửa yếu ớt trong lòng bà cũng bị ông trời tàn nhẫn bóp tắt.
Biết được sự thật Vương Nhất Bác lại càng không dám để mẹ ở nhà một mình, cậu và dì nhỏ, dượng nhỏ thay phiên, trong nhà vẫn luôn có một người ở lại trông giữ.
Nhưng ông trời hết lần này đến lần khác lấy việc trêu đùa loài người ra làm thú vui. Hôm đó công ty mới của dượng nhỏ thành lập, dì nhỏ cũng đi hỗ trợ, vốn dĩ Vương Nhất Bác phải ở nhà bồi mẹ. Trùng hợp thế nào chủ tiệm ảnh nhãn dán gọi điện thoại đến, nói máy đã sửa xong rồi, hình mấy ngày trước cậu và Tiêu Chiến chụp đều đã được in ra rồi.
Vương Nhất Bác cân nhắc, mẹ uống thuốc ngủ rồi, trong chốc lát sẽ không tỉnh lại; hôm nay lại là chủ nhật, đại ca ca hẳn là cũng đang ở 'Phi Phàm' học bài, cậu chạy một chuyến đi lấy hình, lại chọn một nửa tặng cho anh xong thì cũng vừa kịp.
Đã mấy ngày không gặp... Vương Nhất Bác càng nghĩ càng ngứa ngáy trong lòng, lại nhìn nhìn một chút mẹ đang ngủ say, bèn cất chìa khóa đi ra ngoài.
Lấy ảnh nhãn dán xong cậu chia làm hai túi, đem tất cả những tấm mà cậu tự cho là chụp được mình đến ngầu bỏ vào chiếc túi sẽ đưa cho Tiêu Chiến. Vui mừng khấp khởi chạy đến 'Phi Phàm' lại không thấy ai. Học kỳ này trường học thường xuyên dạy bổ sung đột xuất, đại ca ca không ở đây cũng là chuyện bình thường, Vương Nhất Bác đem chiếc túi nhỏ đựng ảnh nhãn dán từ cửa cửa tiệm đẩy vào trong, như vậy đợi anh một khi trở về liền có thể nhìn thấy.
Nhưng Vương Nhất Bác ngàn tính vạn toán cũng không ngờ tới, về đến nhà, mẹ cậu, người vốn dĩ đang ngủ ngon lành trong phòng ngủ, đã biến mất.
Một khắc này ngay lập tức giống như bị đẩy vào hầm băng, lòng bàn chân treo trên mặt đất, toàn thân lạnh cóng. Một nỗi bất an to lớn bao trùm lấy cậu, cậu lập tức tìm đến dì nhỏ và dượng nhỏ, lần nữa đi lên núi tìm, nhưng lúc này đây, không thể như mong muốn nhìn thấy hình bóng mẹ.
Màn đêm buông xuống, ba người không còn cách nào khác chỉ có thể về lại nội thành trước. Đi được nửa đường, dì nhỏ nhận được điện thoại, có thể trên núi không có tín hiệu, vừa rồi điện thoại di động vẫn luôn không gọi được. Đối phương nói, họ đã tiếp nhận một người bị thương do tai nạn giao thông, đang toàn lực cấp cứu, mời thân nhân ngay lập tức đến bệnh viện.
Bi kịch tựa như đã được định trước phải phát sinh, không vì ý chí của con người mà thay đổi. Đến khi Vương Nhất Bác đuổi tới bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ nhìn thấy bác sĩ tháo khẩu trang, lắc lắc đầu.
Trong nháy mắt, thế giới của cậu trời long đất lở.
Cảnh sát ở trên người mẹ tìm thấy di thư, bệnh viện cũng đã điệu ra hồ sơ chẩn đoán 'chứng trầm cảm' của bà, hơn nữa tài xế và những người chứng kiến tại hiện trường đều cho lời khai rằng bà 'bất thình lình nhào ra giữa đường', cuối cùng phán định là tự sát.
Về sau đoạn ký ức kia có chút mơ hồ, Vương Nhất Bác nghỉ bệnh một đoạn thời gian rất dài, vô tri vô giác không biết đã qua bao lâu, dưới sự chăm sóc tận tình của dì nhỏ, dần dần mới tiếp nhận được sự thật mẹ đã rời bỏ cậu đi tìm ba.
Tiêu Chiến không đến thăm cậu. Đợi sau khi tình tự tốt hơn một chút, cậu gọi đến 'Phi Phàm' mấy cuộc điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai bắt máy. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, Vương Nhất Bác không muốn quấy rầy đại ca ca, cũng không đi tìm anh, chỉ tự mình an dưỡng vết thương trong lòng.
Cậu bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng, khi nỗi thống khổ mất đi mẹ được ánh dương ngày hè thoáng xoa dịu, khi cậu đầy cõi lòng khao khát được vùi trước ngực đại ca ca cầu một chút an ủi, cậu cư nhiên lại cũng tìm không được Tiêu Chiến.
'Phi Phàm', trường học, nhà cậu anh, Vương Nhất Bác đã tìm ở tất cả những nơi có thể tìm, đã hỏi tất cả những người có thể hỏi, không ai biết Tiêu Chiến đã đi đâu. Anh thậm chí còn trước thời hạn đã chuyển đi học tịch, căn bản không ở chỗ này tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh đã làm tất thảy những điều này, không để lại dù chỉ một câu nói ngắn gọn.
Tiêu Chiến nâng lên một lưỡi băng, trên vết thương vừa mới bắt đầu khép lại của cậu, hung hăng đâm xuống một dao, mặt không cảm xúc xoắn nát cả trái tim cậu. Cậu có đau bao nhiêu, có chết hay không, không một ai lưu tâm nữa.
Vương Nhất Bác hoàn toàn triệt để, bị cả thế giới bỏ rơi.
--------
(11) ảnh nhãn dán (大头贴 Dàtóu tiē): là dạng ảnh tự chụp phổ biến đầu thập niên 90.
Hồi cấp hai mình cũng có đi chụp cái này, lúc mới phát triển về Việt Nam là người ta ấn chụp cho mình, người ta in cho mình trong phòng lớn luôn, không được tự nhiên như bây giờ.
Bây giờ vẫn còn dạng chụp ảnh như này ở một vài nơi, mình có thể tự chụp tự đợi hình chạy ra ở các photo booth luôn. Có cả bộ kỹ năng chụp ảnh nhãn dán này để có hình đẹp nữa đó.
Khung hình có thể tùy chọn trước khi chụp, dạng như này.
(12) iodophor (碘伏 Diǎn fú): còn có những tên 碘附 (Diǎn fù), 碘递体 (Diǎn dì tǐ), 碘载体 (Diǎn zàitǐ), 带碘化合物 (Dài diǎn huàhéwù), là một hợp chất của i ốt nguyên tố và polyvinylpyrrolidone (hay còn được gọi dưới cái tên phổ biến hơn là povidine). Iodophor 9~12% là chất lỏng màu tím đen, tuy nhiên Iodophor y tế thường có nồng độ thấp khoảng 1%, màu nâu nhạt, có tác dụng diệt khuẩn phổ rộng, sử dụng để khử trùng da trước phẫu thuật, trước khi tiêm chích, ngâm khử trùng dụng cụ.
Ngoài ra còn được sử dụng trong công nghiệp: sát trùng dụng cụ, xử lý bể nuôi, sục rửa ao.
(Nguồn: baidu, wiki, và website các công ty hóa chất)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro