
018
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
「 Đình chiến
Thật ra chỉ là khúc mở đầu cho sự kiện chính 」
Tóm tắt: Thủ lĩnh Dazai bảo vệ Verlaine. Về một vị thủ lĩnh nào đó muốn cái chết của mình là khúc mở màn.
――――
Ánh sáng màu đỏ lập loè, dường như là trong nháy mắt, toàn bộ đoàn tàu liền rơi vào lãnh địa của trọng lực.
Verlaine bị đấm một cái trở tay không kịp, gã thực sự đang ở thế bất lợi trong cuộc chiến trọng lực, mà "em trai" mình lại dường như cũng có sự hiểu biết nhất định đối với kỹ thuật ám sát của mình, trên mặt thể thuật cũng không thể chiếm được lợi thế.
Thế nhưng, điều này nói rõ: "―― Cậu biết tôi à?"
Verlaine không lấy lại ký ức, phát hiện ra mọi chuyện không nhất quán. Gã ban đầu vốn còn muốn tự giới thiệu, nhưng Nakahara Chuuya giống như cũng không lạ lẫm mình, nhìn ánh mắt cũng không giống như mới gặp nhau lần đầu.
Vua sát thủ Paul Verliane, không đến mức nhìn lầm ở phương diện này.
Nhưng gã không có ấn tượng nha? Nếu đã gặp em trai mình, sao gã có thể phớt lờ được?
"... Ừm."
Đối với người "anh trai" này của mình, tình cảm của Nakahara Chuuya cũng rất phức tạp. Đối phương chắc chắn là "người thân" duy nhất của mình, là vật chứa dị năng lực còn tồn tại trên thế giới.
Nhưng cũng bởi vậy, nỗi ám ảnh của đối phương đối với hắn đã khiến gã làm những việc mà Nakahara Chuuya không thể tha thứ, thẳng đến khi thời gian đảo ngược trước đó, mối quan hệ giữa hai anh em vẫn còn rất khó chịu.
Nhưng thời gian đảo ngược hiện tại, đối phương lại chẳng làm gì... Nakahara Chuuya vậy mà nhất thời không biết nên đối xử với gã như nào.
Đương nhiên, đánh thì chắc chắn là muốn đánh một trận rồi. Ít nhất phải khiến đối phương biết bản thân không thể ra tay với Dazai Osamu.
Vậy thì chờ trận này sau khi đánh xong rồi nói sau, nhân tiện, hắn cũng muốn chỉnh đốn con cá thu chết tiệt đã vươn cổ ra để người ta giết.
"Dừng lại đi!"
Lãnh địa màu đỏ thẫm đột nhiên vỡ vụn, một sự tồn tại nào đó đã buộc phải can thiệp vào trận chiến này, với tư cách là chủ nhân đã ra lệnh tuyệt đối.
Từ sau khi biết được các dị năng lực gia này có thể sẽ có mặt trên đoàn tàu Ma Nhãn của mình một đoạn thời gian trước đó, Rita Rozay-en liền để phòng vạn nhất mà trở về. Nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, cô ta vẫn cảm thấy rất đau đầu.
― Đám dị năng lực gia này rốt cuộc có biết hai mươi bảy vị Tổ của Tử Đồ đại biểu cho cái gì không? Lại dám làm loạn trên đoàn tàu của mình?
Quý cô ma cà rồng quý tộc theo chủ nghĩa khoái lạc rất không vui vẻ, cảm thấy mình bị coi thường.
Nhưng, khi cô ta thấy rõ hai kẻ làm loạn này, sắc mặt thay đổi. Mặc dù thực lực của chúng thực bây giờ trông cũng không bằng mình, nhưng có vẻ như trong cơ thể có giam giữ một sức mạnh cực mạnh nào đó, trên người kẻ nhỏ tuổi hơn còn có một cỗ thần tính.
Từ lúc nào mà dị năng lực gia dính líu đến thần linh? Quên đi, chuyện này để sau rồi nói, trước tiên trấn áp bọn chúng cái đã.
"Các người không biết quy tắc của đoàn tàu Ma Nhãn à? Gượm đã, tên nhóc cậu có thư mời tham gia đoàn tàu Ma Nhãn của chúng tôi không?" Híp mắt lại cậu trai tóc vàng, vẻ mặt của Rita Rozay-en không tốt.
Tên nhóc này không chỉ ra tay trước, ngay cả thư mời cũng không có, thông tin bên ngoài cũng biết một chút ―― Chẳng lẽ đây chính kẻ ám sát được Tháp Chuông Người Hầu thuê như thông tin cô ta có được?
Tốt lắm, lá gan của đám dị năng lực gia đó lớn thật đấy, xem ra là muốn tìm thời gian tới cửa thăm hỏi đây mà!
"Chị gái xinh đẹp ơi, có thể cho tôi hỏi vài câu được không?"
Không ai ngờ rằng người lên tiếng lúc này lại chính là cậu trai bị ám sát trước đó.
Chỉ thấy cậu ta cười tủm tỉm quét mắt nhìn đám người xung quanh, sau khi nhìn từng người một, cậu ta nói với tàu trưởng bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh ta ám sát tôi trước khi tôi lên tàu mà! Nên là cũng đâu có phá quy tắc đoàn tàu đâu."
Rõ ràng là khoảnh khắc sau khi lên tàu ra tay đấy, ai kia nói dối không chớp mắt!
Nakahara Chuuya nổi giận quay đầu, nhưng không thể ngăn được cái miệng hé mở của Dazai Osamu: "Tôi cũng cảm thấy người này khá thú vị, dù sao anh ta tới đây là để giết tôi mà, vậy giao cho tôi xử lý thì sao?"
"Anh ta có thể dùng thư mời của tôi để lên tàu."
"Tôi biết tôi biết, cái này cũng không làm khó được thám tử lừng danh, lão thái bà đó chắc chắn là do Dazai gọi tới như một cái bảo hiểm rồi!"
"Kế hoạch ban đầu của Dazai chắc hẳn là đuổi anh trai của anh chàng đội mũ đó sau khi cậu ta chết, sau đó chàng trai đội mũ đó sẽ dẫn anh trai của cậu ta tới Port Mafia, rồi tất cả sẽ trở về 'quỹ đạo'... Nhưng đó không phải là quỹ đạo đúng!"
Trong tai nghe, Edogawa Ranpo vẫn suy luận như thường lệ, Oda Sakunosuke nhìn thoáng qua quý cô ma cà rồng được gọi là "lão thái bà", không có bất kỳ đánh giá nào, vẻn vẹn chỉ nói là: "Hơi nghịch ngợm, cần dạy dỗ lại chút."
Tới mức này thì không phải cốc đầu là xong, cần đánh đòn mới được. Nhưng tiếc là hắn không nhận nuôi Dazai Osamu, nên không có vị trí này... Nhưng xem ra, cộng sự của hắn không bỏ qua hắn rồi.
Bởi vì đã bại lộ, không cần ngụy trang, cho nên Dazai Osamu ở bên cạnh Oda Sakunosuke cũng nghe thấy, cũng dựa vào sự quen thuộc của mình đối với Oda Sakunosuke cho nên đọc được suy nghĩ của hắn từ chính trên khuôn mặt hắn.
Anh mở to đôi mắt chỉ lộ ra, nhìn giống một con mèo không thể tin.
Mà đổi thành Edogawa Ranpo ở một bên cười không thở nổi, vừa cười lớn vừa lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Tên đó cần được dạy dỗ cho thật tốt mới được! Nào, chàng trai đội mũ! Chúng tôi đều ủng hộ cậu!"
Anh chàng đội mũ tạm thời không nghe thấy Edogawa Ranpo, nhưng đúng thật là hắn làm một hành động tương tự. Hắn nhìn Verlaine trước mắt thật sự được đưa lên đoàn tàu, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Dazai Osamu, kéo anh hơi cúi đầu xuống, ép anh đối mặt với mình.
"Tôi nói rồi đúng chứ! Cậu chỉ có thể chết trong tay tôi!"
Nhưng Dazai Osamu chỉ cười hì hì nhìn hắn, không hề có chút nhận ra rằng mình đã làm điều gì sai.
"Cậu nói gì thế Chuuya, tôi vốn đã chết rồi."
Nghe nói như thế, Oda Sakunosuke dừng một chút, nhìn người đã chết trước khi thời gian quay ngược, trong lúc hoảng hốt cảm thấy cơ thể của đối phương càng lúc càng mờ ảo.
Giống như, sau khi mình cứu được cậu ấy.
Ở đầu bên kia tai nghe, Edogawa Ranpo ngừng cười. Nhóm ma thuật sự bên đó đều giật mình, bắt đầy phán đoán chủng tộc của Dazai Osamu, ngay cả một người cuồng em trai là Verlaine cuối cũng dời mắt khỏi Nakahara Chuuya, đánh giá mục tiêu mình chuẩn bị giết.
Rita Rozay-en không hiểu được nhìn màn kịch đang náo loạn trên đoàn tàu của mình, đương nhiên nói: "Cậu đang nói gì đấy? Rõ là người sống sờ sờ ra, hơn nữa nhìn cũng rất ngon."
A, đúng rồi, chủ nhân của đoàn tàu này đâu phải là con người, nên là chiếc này đoàn tàu chủ nhân là một cái không phải người tới, cho nên là quang minh chính đại kinh doanh Ma Nhãn cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Kỳ lạ thật sự, là nhóm ma thuật sư theo chân tới đây mua những con mắt của đồng loại lại xem như là đương nhiên.
Một âm thanh đập vào tường khá lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, nắm đấm của Nakahara Chuuya sượt qua má của Dazai Osamu, nhưng bức tường của đoàn tàu rất cứng chắc, không bị vỡ vụn.
Hắn quay đầu iọng nói tức giận lời lẽ nặng nề hỏi thăm chủ nhân của đoàn tàu: "Toa tàu của chúng tôi ở đâu?"
"A? Rodin, ông dẫn bọn họ đi."
Nhìn đám người trước mắt không hề tôn trọng bọn họ chút nào, Rita Rozay-en không tức giận, trong mắt lóe lên tò mò, thái độ rất tốt gọi tàu trưởng.
Thế là, Nakahara Chuuya trực tiếp kéo lấy cổ áo của Dazai Osamu, lôi anh đi. Tư thế đó vừa nhìn liền biết là muốn một mình dạy dỗ anh, đồng thời lần này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Từ từ đã Chuuya, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn với người đã cứu tôi nữa."
Nakahara Chuuya hút thuốc uống rượu đánh nhau nhưng thật ra là một đứa trẻ ngoan khi nghe câu nói này, miễn cưỡng dừng bước, nhưng không buông tay ra, chờ Dazai Osamu nói.
"Vậy, cám ơn anh đã cứu tôi, anh... Oda."
Oda Sakunosuke nhìn cậu trai lộ ra nụ cười lễ phép lịch sự trước mắt mà giật mình, trong lúc nhất thời không trả lời.
Nhắc đến, sau khi cứu được Dazai Osamu, người này vẫn luôn tránh đối mặt với mình đi?
Không biết tại sao, đột nhiên có hơi đau lòng, dường như lại nhìn thấy lại nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro