Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

017

Edit + beta: HngThnhNgan

――――


Ác mộng suýt chút nữa lại xuất hiện 

Thế giới này chỉ có thể là giả


Tóm tắt: Verlaine xuất hiện. Đồ hèn nhát bắt đầu trốn tránh hạnh phúc.

――――



Nakahara Chuuya cảm thấy gần đây Dazai Osamu có gì đó lạ lạ.

Cũng không phải là anh lại làm ra hành động tự tử gì, hoàn toàn trái ngược, mấy tháng nay dường như tiến hành theo lộ trình, hành vi của Dazai Osamu càng ngày trở nên giống lúc anh mười lăm tuổi.

Mỗi ngày cãi nhau cùng hắn sai hắn làm việc, nhìn thấy sông thì lập tức nhảy ùm xuống, thấy cây lại muốn treo cổ, thức suốt đêm chơi game rồi la mỗi ngày phải ăn cua ―― cuộc sống đương nhiên không tính là khỏe mạnh, lại phảng phất rất có sức sống như năm đó.

Nếu như, thời điểm không phải đang ngủ mà vẫn yên tĩnh như thế, đồng thời tư thế rất không có cảm giác an toàn, Nakahara Chuuya sẽ thật sự tin rằng Dazai Osamu đã điều chỉnh được tâm trạng của mình.

Cho nên Nakahara Chuuya vẫn luôn không biết Dazai Osamu đang diễn gì, chẳng lẽ kẻ vẫn luôn cùng ăn cùng sống chung với anh là mình còn không nhìn ra tình trạng thật sự của Dazai Osamu đến cùng là gì ư?

Đương nhiên, kể cả khi đó là diễn, Nakahara Chuuya nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ không nhịn được mà trầm tĩnh lại, sau đó không tự chủ mà phối hợp với anh. Đôi khi hắn sẽ dung túng để Dazai Osamu trầm mình trong sông một lúc, đợi đến khi anh thật sự sắp chết mới vớt anh lên.

Dù sao, những vụ tự tử mà đang đi trên đường, thật ra Dazai Osamu không nghiêm túc lắm, nó hoàn toàn khác với những vụ tử tử mà anh đã từ chối sự cứu giúp của hắn.

―― Những suy nghĩ này, sau khi biết rõ tại sao Dazai Osamu lại làm như vậy, lại vỡ vụn từng chút.

Người đàn ông đã từng gặp Trụ sở Thám Tử Vũ Trang lao tới, khoảnh khắc hắn đánh tới theo phản xạ có điều kiện, trực tiếp kéo Dazai Osamu ra, tránh thoát đòn tấn công của gã đàn ông tóc vàng đột nhiên xuất hiện.

Bởi vì theo quán tình mà gã đàn ông tóc vàng đấm một cú vào người đàn ông tóc đỏ đang ôm Dazai Osamu vào đoàn tàu, Nakahara Chuuya rốt cuộc cũng nhìn thấy, mặt của kẻ thực sự tấn công Dazai Osamu.

Tướng mạo tương tự với mình, là "anh trai" Verlaine.

"Da ―― zai――"

Phảng phất như một cái nháy mắt thời gian quay ngược trở lại đêm mưa năm 16 tuổi, cùng lúc đó, những lời nói trước đó của Dazai Osamu quanh quẩn bên tai một lần nữa.

"Đừng dồn sự chú ý lên người tôi... Chuuya, thời gian quay ngược xảy ra kỳ tích không chỉ có riêng tôi thôi đâu!"

Thời gian quay ngược, thế là thời điểm hắn 22 tuổi biết được chuyện Dazai Osamu nhảy lầu không xảy ra, thời điểm hắn 16 tuổi Verlaine xuất hiện ôm đầu Pianoman xuất hiện trước mặt hắn, nói muốn chém đứt hết tất cả mọi thứ ràng buộc hắn rồi việc dẫn hắn đi sau đó cũng không xảy ra.

Doc, Pianoman, Albatross, Lippmann, Ice, đây là năm thi thể của năm người bạn thân mà hắn đã liều mạng cả đêm, hiện tại đang sống tốt ở Port Mafia, mà thậm chí là bọn họ còn không biết nhau.

Sau đó, hắn khao khát sự chú ý của Dazai Osamu từng giây từng phút, nó trở thành ràng buộc duy nhất của hắn lúc này, hơn nữa lại dễ thấy như thế.

Dễ thấy đến mức Verlaine còn cho rằng mình không phải là đồng loại duy nhất của hắn, một khi biết được tin tức của hắn, chắc chắn sẽ lập tức tới giết chết Dazai Osamu.

―― Không hề nghi ngờ, mình là Arahabaki, ở đoạn thời gian này là bị Dazai Osamu lén lút tiết lộ cho Verlaine, rồi dẫn tới.

Về mục đích? Đương nhiên là cái chết ―― Hơn nữa rõ ràng là xác chết ở trước mặt mình, chặt đứt hết tất cả ảo tưởng của mình.

"Thế nhưng, không gia nhập Port Mafia thật sự là không có sao chứ?"

―― Có vài lời, bây giờ trở về nhớ tới, thay đổi hoàn toàn mùi vị.

"Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không biến thành như thế."

―― Vậy nên làm ơn sau khi tôi chết, trở về gia nhập Port Mafia, tiếp tục tìm những người bạn đã mất kia của cậu đi!

Nương theo sự ăn ý giữa hai người, lời còn dang dở của Dazai Osamu xuất hiện, trực tiếp chọc tức Nakahara Chuuya.

"―― Mỗi một lần, đều tự quyết định như vậy, xưa nay không cho tôi lựa chọn!"

Nếu không phải người đàn ông tóc đỏ đó bất ngờ xuất hiện, thì kế hoạch của Dazai Osamu đã thành công.

"Đợi đến khi tôi hạ gục anh ta, tôi sẽ để cậu đến gần với cái chết mà cậu mong muốn!"

Trong đôi mắt màu xanh lam phảng phất có gió bão đang nổi lên, Nakahara Chuuya nhìn chằm chằm vào "anh trai" của mình, chắn trước mặt Dazai Osamu và người đàn ông tóc đỏ.




"Cậu không sao chứ?"

Oda Sakunosuke xoa xoa chỗ bị Nakahara Chuuya đấm, sau đó cúi đầu nhìn Dazai Osamu không bị thương đang được mình che chở.

Khoảnh khắc cuối cùng Nakahara Chuuya nhìn thấy Verlaine và thông suốt mọi chuyện, thế nên thu lực lại, hắn cũng không có đả thương nặng.

Nhưng mà so với mình, suýt chút nữa Dazai Osamu đã chết rồi ―― Nếu như mình không nghe Edogawa Ranpo để ý kỹ đến cậu ta, và nhìn thấy tương lai như vậy.

Dị năng lực của Oda Sakunosuke là Thiên Y Vô Phùng, có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra trong 5 đến 6 giây tới, đó là một dị năng lực phụ trợ rất mạnh.

Hắn vừa mới chứng kiến cái chết của Dazai Osamu ―― bị người đàn ông tóc vàng chém đầu trước mặt Nakahara Chuuya, gọn gàng sạch sẽ.

Chỉ là, khi Oda Sakunosuke cúi đầu nhìn Dazai Osamu, nhưng trên khuôn mặt anh không hề có sự sợ hãi trước cái chết, mà là một vẻ mặt trống rỗng không có chút phản ứng nào.

Thủ lĩnh tái sinh của Port Mafia đương nhiên sẽ không phản ứng chậm như vậy, nhưng bộ não thông minh của anh quả thực gần như đã mất đi khả năng suy nghĩ.

Không thể nào đâu? Sao lại xảy ra chuyện này vậy?

Odasaku... Cứu mình ư? Còn lo lắng hỏi mình có sao không?

Cũng không phải là cảm thấy cực kỳ vui sướng khi có chuyện tốt xảy ra, ngược lại, cảm giác không chân thật tăng lên, Dazai Osamu cảm thấy hoảng sợ.

Kể ra, từ sau khi thời gian đảo ngược, có rất nhiều thứ khiến người ta cảm thấy không chân thực.

Đầu tiên là thời gian ―― Thời gian đảo ngược hết thảy chẳng có gì xảy ra. 

Ngay sau đó mình thế mà gặp lại một người dịu dàng như vậy, vẫn là một thủ lĩnh Mafia được tín nhiệm ―― sự thật kỳ quái bị bỏ qua bởi những gì mình nghĩ rằng thế giới khác biệt.

Lại sau đó, mình lại gặp một đối tượng hoàn hảo như vậy để tạm biệt ―― "Oda Sakunosuke" từng là một người không quan tâm tới giết chóc, từng là một người không đẩy bản thân đến ánh sáng.

Lúc mình sắp cái chết, chú lùn lại chạy tới ―― Nguyên nhân rất có thể là ông Mori quan tâm bản thân, vì lý do này thậm chí sẵn sàng buông bỏ nhân tài Chuuya trong giai đoạn này.

Mà bây giờ, lúc lên kế hoạch tự tử lần thứ hai, Oda Sakunosuke thế mà lại xuất hiện, đồng thời cứu mình ―― trông có vẻ Oda Sakunosuke đã lấy lại được ký ức.

Chuyện tốt như này tại sao lại liên tục không ngừng xảy ra trên mình? Thế nên quả nhiên, thế giới là giả ha?

Có lẽ lúc trước mình nhảy lầu tự tử đó là một giấc mơ hão huyền, hoặc là huyễn cảnh do một dị năng lực nào đó sinh ra.

Dù sao dị năng lực Nhân Gian Thất Cách của mình có thể vô hiệu hóa tất cả dị năng lực, nhưng sau khi mình chết, dị năng lực sẽ mất đi hiệu lực. 

Có lẽ, có người muốn biết câu trả lời mà chỉ có kẻ đã chết như mình mới biết được, cho nên mới làm phiền mình yên giấc.

Chẳng hạn như, Cuốn Sách?

Suy nghĩ kỹ một chút, cái gọi là hợp nhất thế giới, thật sự là một lý do không thể tốt hơn.

Xuất hiện nhân vật lạ lẫm, logic kỳ lạ có thể được bỏ qua, thậm chí để cứu thế giới nơi Odasaku vẫn còn sống và có thể viết tiểu thuyết, bản thân không thể không đi tìm "nền tảng thế giới".

Nói cách khác, thật ra là có người muốn biết vị trí Cuốn Sách từ mình! Thậm chí bọn họ không biết cụ thể là cái gì, chỉ có thể dùng "nền tảng thế giới" để thay thế...

Về phần Chuuya, cũng là vì xuất hiện từ ký ức của chính mình, đồng thời lấy cái cớ "trở thành thủ lĩnh" để thực hiện một số thay đổi, thế nên chính mình mới không phát hiện ra vấn đề đi?

Gần như là lừa được mình rồi, đáng tiếc, vẫn xuất hiện một số sơ hở ở Oda Sakunosuke.

Diễn biến trước mắt, hẳn là Oda Sakunosuke ở thế giới song song trong ký ức của mình, và kết quả bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng mà mình hy vọng sẽ xảy ra đi?

Nhưng anh lại biết rất rõ, Odasaku đã từng nói bọn họ là kẻ thù... Vậy thì sao mình lại bị Odasaku cứu?

Đôi mắt sáng lên của Nakahara Chuuya lại ảm đạm một lần nữa, khoé miệng của Dazai Osamu kéo lên thành một độ cong không rõ ý.

Thôi vậy, bất kể như thế nào, trước tiên diễn kịch một chút nào.

Chí ít có thể có được một giấc mơ đẹp như vậy, cũng rất đáng giá.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro