
009
Edit + beta: HngThnhNgan
――――
「 Lần này nhất định tôi phải cứu được cậu.
Siêu trực giác tuyên bố. 」
Tóm tắt: Cậu không phải thủ lĩnh, không thể lại từ chối tôi cứu cậu. Sawada Tsunayoshi sẵn sàng nói sự thật về thế giới.
――――
Mới từ trong nước ra, nhiệt độ cơ thể hơi thấp nhưng ít ra không giống xác chết.
Gương mặt còn sót lại nét phúng phính của trẻ con, cơ thể rất gầy ―― nhưng không đến mức sờ thấy xương.
Sau khi phun nước ra, bị sặc phải ho khan dữ dội, sau đó há miệng thở phì phò ―― đang hít thở.
Người trước mắt còn sống ―― suy nghĩ này kết thúc lúc Nakahara Chuuya thấy Dazai Osamu mở mắt.
"Ồ, quả nhiên là con chó nhỏ lại đuổi theo nữa rồi, không nỡ rời xa chủ hả?"
Giống như mỗi một lần được cứu lên là phải chế giễu, nếu là Nakahara Chuuya 15 tuổi, nhất định sẽ bị chọc giận nhảy dựng lên đi?
Nhưng mà từ thanh niên mắt xanh 26 tuổi trở về thiếu niên mắt xanh 15 tuổi, chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng ma trước mắt bị cưỡng ép hồi sinh về thế giới con người.
Mái tóc xoăn bồng bềnh quen thuộc, khuôn mặt trẻ con quen thuộc, chiều cao không quá cao (như hồi 22 tuổi) quen thuộc, người trước mắt rõ ràng là bộ dạng 15 tuổi.
Nhưng lại kết hợp với ánh mắt Dazai Osamu 22 tuổi, còn có băng gạc được quấn ngược bên kia, cùng khí chất của thủ lĩnh đã giữ chức cao trong một thời gian dài kia, trong nháy mắt phá vỡ hết thảy giả dối.
Dù là thời gian quay ngược, Nakahara Chuuya và Dazai Osamu cũng không có khả năng trở lại năm họ 15 tuổi ở kiếp trước.
"Tại sao... Tại sao lại muốn tự tử?"
Nakahara Chuuya cũng rất khó tin tiếng nói khô khốc kia là từ trong miệng mình phát ra, cũng giật mình bởi chính câu hỏi của mình.
Dazai Osamu tự tử thì cần lý do sao? Đây không phải là chuyện khá bình thường sao?
Nhưng, Dazai Osamu 15 tuổi cũng bi quan chán đời như vậy, cũng luôn luôn tự tử giống vậy, nhưng Dazai Osamu 15 tuổi sẽ không――
"Tại sao lại muốn từ chối tôi cứu cậu?"
Dazai Osamu 15 tuổi có chế giễu Nakahara Chuuya như thế nào đi nữa, cũng chưa từng chân chính từ chối việc hắn cứu anh.
Nếu là Nakahara Chuuya, nhất định sẽ tới cứu mình ―― Dazai Osamu từ đầu đến cuối biết điểm này.
Cho nên, Dazai Osamu 22 tuổi, không cầu cứu, ý chí chết đi cũng đã định, không do dự chút nào phái Nakahara Chuuya đi công tác, đồng thời tự tay cắt đứt mọi hy vọng sống.
Nakahara Chuuya không thể không canh cánh trong lòng, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt màu diều không còn sức sống đó, hắn rõ chính mình cũng chưa thật sự cứu người trước mắt trở về.
"Nói gì thế? Không phải cậu đã cứu tôi từ dưới sông lên rồi sao?"
Khẽ nghiêng đầu như vô tội, giọt nước nhỏ xuống từ tóc, Dazai Osamu cười hì hì trả lời.
―― Này, lần này tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Nakahara Chuuya ý thức được điểm này.
Tựa như trước kia, mỗi khi Nakahara Chuuya dựa vào trực giác muốn hỏi gì đó, người này liền sẽ nhận ra được, đồng thời nói một câu――
"Chuuya, đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh đó."
Lấy "cái chết của Mori Ougai" làm cái cớ, từ chối Nakahara Chuuya tới gần.
Hiện tại cậu không phải thủ lĩnh, vô luận như thế nào cũng không phải thủ lĩnh.
Trước khi thế giới khởi động lại, thủ lĩnh Port Mafia đã giao cho hắn, mà sau khi thế giới khởi động lại, bọn hắn thậm chí không gia nhập Port Mafia.
Thế nên, cậu cũng chẳng thể ra lệnh cho tôi, đẩy tôi ra được nữa.
"Nhất định tôi sẽ cứu cậu, Dazai."
Nakahara Chuuya đã bốn năm làm thủ lĩnh Port Mafia, đội chiếc mũ đặt trên bờ lên đầu, nói như vậy với vẻ mặt lạnh lùng.
"Mấy ngày này Dazai đã làm phiền mọi người rồi, đây là phí ở nhờ của cậu ấy."
"Không phiền không phiền, tôi cũng có chuyện nhờ các anh nên mới làm vậy."
Kèm theo "Sao phải đưa phí ở nhờ thế? Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi."
Còn có, trong nền âm thanh "Tôn trọng Juudaime đi!", Nakahara Chuuya và Sawada Tsunayoshi ngồi đối diện nhau, tâm bình khí hòa nói chuyện.
"Giúp sao? Nói đến thì chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này, các cậu cũng là người trong cuộc đấy."
Nghe nói như thế, Nakahara Chuuya liền biết bắt đầu chính sự rồi.
So với Dazai Osamu mà nói, dường như đầu óc của Nakahara Chuuya cũng không đủ dùng lắm, nhưng thật ra hắn cũng thông minh hơn so với người bình thường, bằng không thì cũng không thể ngồi vững trên chiếc ghế thủ lĩnh được.
Kẻ đối diện biết rõ nên cố ý trở về ngăn bọn hắn chuẩn bị rời đi, để Nakahara Chuuya cũng biết những ngày này Dazai Osamu đều đang ở tạm Vongola, sau đó lấy cái cớ này để truyền lại thông tin cho hắn.
Liệu có liên quan đến vụ tự tử của Dazai không... Không, chỉ đơn giản là thông tin liên quan tới thế giới này, nhưng Dazai Osamu cũng sẽ tự tử bởi vì nó.
"Chuuya muốn biết gì tôi sẽ nói cho cậu biết! Chúng ta nhanh về đi, về còn có chuyện phải làm nữa đó."
Dazai Osamu cười hì hì ghé đầu vào Nakahara Chuuua ở bên cạnh, thúc giục hắn. Sau đó đột nhiên mặt trầm xuống, một cỗ ác ý dày đặc ập về phía Sawada Tsunayoshi, một mảnh hư vô trong con ngươi màu diều.
"Chúng ta sẽ lấy thứ đó, cậu không cần nói với cậu ta, Chuuya thậm chí còn chẳng biết nó là gì."
Phải nói rằng may mắn là Tsuna 22 tuổi đi? Thậm chí số tuổi thật của cậu ta cũng tăng thêm 10 tuổi... Nếu không, Tsuna nhất định sẽ không chịu nổi khí thế này.
Nhưng bây giờ Sawada Tsunayoshi đã đủ tư cách làm lĩnh của Vongola, đối với Dazai Osamu phun ra bùn đen như gió thoảng thổi vào mặt, thậm chí còn bao dung nở nụ cười.
"Không được đâu, tôi nhất định phải nói cho bạn của anh biết, nếu không anh lại lặng lẽ biến mất vào lần thế giới hợp nhất tiếp theo thì sao? Lúc đó có thể là tôi không ngăn anh được."
Nghe nói như thế, mặt Dazai Osamu không thay đổi mà chỉ nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, mới từ bỏ cụp mắt xuống.
"Thật ra sự thật là..."
Nhưng, thật sự chỉ đơn giản là không thể thấy một sinh mạng biến mất, cho nên mới ngăn cản sao?
Này thật sự quá đáng sợ, Dazai Osamu nghĩ.
Ngay cả người như anh cũng có thể được đối xử nhẹ nhàng, quả thực chính là mặt trời nha... Loá mắt đến mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Một người như vậy cũng có thể trở thành thủ lĩnh Mafia, hoặc thủ lĩnh Mafia của gia tộc lâu đời, đây chính là sự khác biệt của thế giới sao?
Nakahara Chuuya cũng không quá để ý người bên cạnh đang suy nghĩ gì, hắn đẩy đầu Dazai Osamu sang một bên, sau đó mới lại nhìn chằm chằm Sawada Tsunayoshi.
"Vậy nói đi, tất cả những gì cậu biết."
―― Mình có nên cho đối phương biết tất cả không? Hóa ra cũng giống như trực giác của mình.
Một cỗ cảm giác thân thiết nổi lên, Sawada Tsunayoshi nháy nháy mắt, sửa sang lại ngôn từ một chút, bắt đầu kể ra.
"Được thôi, vậy từ đầu nhé, về thời điểm thế giới của chúng tôi bị hủy diệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro