Chương 24:
Vương Nhất Bác ở trong căn phòng đã bị mất điệnthẫn thờ mấy phút đồng hồ, cậu cực kì không thích bóng tối, xung quanh tối đenkhiến cậu cảm thấy bất an, nếu như bình thường, cậu sẽ lựa chọn cứ thế ngồi imtrong phòng ngủ, đến tận khi phía chân trời đằng xa kia hừng sáng. Nhưng VươngNhất Bác lại nghĩ, Tiêu Chiến vẫn còn ở bên ngoài phòng ngủ, nhỡ đâu Tiêu Chiếncũng không thích bóng tối thì sao, cũng có thể Tiêu Chiến sẽ ngồi mãi trongphòng tắm chờ đến khi trời sáng, vì thế cậu vẫn nên đi đón Tiêu Chiến vào trongnày thôi. Vương Nhất Bác vừa nhổm người dậy còn chưa đứng vững, một cơ thể mềm mại,thơm mát đã va vào lòng cậu trước, nhào đến khiến cậu loạng choạng lùi về sauvài bước nhỏ, sau đó không nói không rằng gì ôm chầm lấy cậu.
Cơ thể người trong lòng vẫn còn vương đầy hơi nướclạnh, chạm vào không khỏi rùng mình một cái, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ôm lạianh, hơn nữa lòng bàn tay còn để lên lưng anh nhẹ nhàng vỗ hai cái, giọng dịudàng vừa mang theo một chút bối rối gọi: "Tiêu Chiến?"
Tóc Tiêu Chiến vẫn còn ướt nhẹp, nước nhỏ giọtmen theo đường cổ lăn xuống, một nửa bị chiếc khăn mặt quàng quanh cổ hút sạch,một nửa rơi lên người Vương Nhất Bác, từng tấc da thịt chỗ hai người dán sátlên nhau đều lạnh, trong một đêm đầu đông lại trở nên giá rét lạ thường. Cho dùtrong bóng tối không nhìn thấy mặt Tiêu Chiến, cũng không hiểu Tiêu Chiến đangmuốn làm gì, Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên trạng thái không động đậy mặc anh ômsuốt một lúc lâu, sau đó cầm chiếc khăn vắt trên cổ của anh lên, xòe ra ụp lênđỉnh đầu anh, rút một tay ra giúp anh lau tóc.
Bàn tay lớn của Vương Nhất Bác lau tóc cho anh mộtcách vừa mạnh mẽ vừa chậm rãi, là một lực độ khiến người khác yên tâm, nhưng TiêuChiến càng lúc càng cảm thấy bực bội hơn, giống như tìm một cái cớ để trút ra mọicảm xúc dồn nén mấy ngày nay, môi anh đặt lên mặt Vương Nhất Bác, gấp gáp tìm lấyđôi môi cậu, rồi hôn mạnh lên.
Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì, tiếp nhận nụhôn của Tiêu Chiến, bị người Tiêu Chiến dính sát lên, bị tay chân Tiêu Chiến ômchặt lấy. Trong màn đêm, Vương Nhất Bác cau mày, cho dù cậu cực kì thích tiếpxúc cơ thể thân mật với Tiêu Chiến, nhưng hình như không nên như thế này thì phải,cơ mà cậu không nói rõ được chỗ nào không đúng, cậu có thể cảm nhận được cảmxúc dữ đội của Tiêu Chiến, nhưng không biết nó là gì.
Vương Nhất Bác chân tay rối loạn đáp trả lại nụhôn của Tiêu Chiến, bị đẩy ngã nằm ngửa ra giường, lại nhìn thấy Tiêu Chiến cưỡilên người cậu y như lần đầu tiên giữa bọn họ, vừa cúi người xuống hôn, vừa lầnmò để cởi quần cậu ra. Vương Nhất Bác không chắc cậu có nên đẩy Tiêu Chiến rakhông, trong ý thức hỗn loạn mơ hồ của cậu cũng cảm thấy thế này không đúng,nhưng dục vọng lại đi ngược lại lí trí còn sót lại của cậu, nó như một tảng đákhổng lồ lăn từ trên đỉnh núi xuống, Tiêu Chiến mới chỉ tuốt vài cái không hềdùng sức, mà tính khí của Vương Nhất Bác đã cương cứng lên rồi.
Tiêu Chiến nắm lấy dương vật như vừa tỉnh dậysau cơn say ngủ của Vương Nhất Bác, cuối cùng dựng người dậy, cưỡi lên hông VươngNhất Bác thở hổn hển.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh đèn đườngtừ bên ngoài cửa sổ rọi vào và một chút xíu xiu ánh trăng, Tiêu Chiến quay lưnglại với cửa sổ, Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của anh, cùng vớinhững làn khói phà ra từ miệng vì lạnh lẽo. Vương Nhất Bác đặt tay lên eo TiêuChiến, nhẹ nhàng nắm bóp hai cái, vẻ mặt vừa vô tội vừa nghi hoặc nhìn Tiêu Chiếnchỉ còn lại những đường nét, lại gọi tên anh một lần nữa: "Tiêu Chiến."
Tiếng gọi này dường như đã rút cạn toàn bộ sức lựctrong người Tiêu Chiến, anh đổ gục xuống, nằm trên người Vương Nhất Bác, cũng gọitên cậu một lần: "Ừm, Vương Nhất Bác." Giống như cái tên là tất cả, tên cũng cóthể đem đến một chút an ủi.
Tiêu Chiến gối đầu lên ngực Vương Nhất Bác, nướcở đầu ngọn tóc thỉnh thoảng lại nhỏ lên người Vương Nhất Bác một giọt, nhưng cậukhông để tâm, vẫn dùng khăn mặt phủ lên đầu Tiêu Chiến, vừa lau vừa vuốt, giúp TiêuChiến thấm hết nước trên tóc. Chiếc khăn mặt ẩm đặt lên sau đầu anh, có một sứcnặng kì lạ nào đó.
Trong bóng tối thời gian dường như trôi qua càngchậm hơn, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim non nớt cách một lồng ngực bị anh gốilên không ngừng đập vào màng nhĩ, anh đếm nhịp tim của Vương Nhất Bác, bỗngnhiên nhớ đến lần trốn học duy nhất trong cuộc đời.
Đó là khi Tiêu Chiến vẫn còn học tiểu học, vốndĩ chỉ là đi học muộn thôi, anh chạy thụcmạng đến phòng học trong tiếng chuông báo vào tiết, nhưng vẫn không đuổi kịp,bèn trốn ở hành lang từ xa ngó lại, nhìn thấy giáo viên dạy toán hung dữ nhấtđã đứng ở trên bục giảng, lập tức anh không dám bước vào nữa. Sau đó chính làchần chừ và đấu tranh tâm lí vô tận, một mặt Tiêu Chiến cả thấy mình nên nhanhchóng vào lớp mới đúng, một mặt lại thật sự sợ mình sẽ bị ăn mắng dưới bao ánhnhìn chằm chằm của bạn cùng lớp, với lại anh cũng biết, mình càng kéo dài thờigian ở ngoài này, lúc vào lớp thầy giáo sẽ càng tức giận. Cứ thế lề mà lề mề đilại ở hành lang hơn 10 phút, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng giày cao gót của giáoviên nào đó đi lại, nhất thời càng hoảng sợ hơn, vì thế cũng không biết là lấydũng khí ở đâu, lòng phản nghịch nổi lên, xoay người chạy về phía sân tập thể dục.
Có lẽ điều Tiêu Chiến suy nghĩ lúc đó chính là,dù sao thì sau tiết này cũng sẽ hứng bao sự phê bình nghiêm khắc cùng với hậuquả đáng sợ, ngay lúc đó anh chỉ muốn nhanh chóng dùng dao sắt chặt đay rối, thôithì cứ trốn trước rồi tính sau, cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, đó cũng làchuyện nên lo lắng của sau đó.
Tiêu Chiến bây giờ lại giống như trở về hồi cònnhỏ, đứng bên ngoài lớp học đã bắt đầu tiết học, tiếng tim đập càng lúc càngnhanh của Vương Nhất Bác chính là tiếng giày cao gót của giáo viên, vì thếtrong đầu của Tiêu Chiến càng rối loạn hơn, cuối cùng sợi tơ níu kéo chút lítrí còn sót lại duy nhất của anh cũng đứt phụt, anh chạy về phía sân thể thaomà không chút đắn đo nào giống hồi nhỏ, đột nhiên chống cánh tay dựng nửa thântrên dậy.
Động tác lau tóc của Vương Nhất Bác dừng khựng lại,cũng ngồi dậy theo Tiêu Chiến, đôi bàn tay khó xử dừng ở sau đầu Tiêu Chiến, cuốicùng chỉ có thể hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên eo anh.
Tiêu Chiến được cậu ôm mặt đối mặt thế này, mượnchút ánh đèn đường le lói cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu. Ánh mắt củaVương Nhất Bác luôn luôn trong trẻo, bình lặng, giống như một mặt kính vậy, khiếnTiêu Chiến thỉnh thoảng cũng nổi cáu, bởivì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt ấy, dường như anhchưa bao giờ là một người đặc biệt trong đó cả.
Bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm có hơi mất tựnhiên, Vương Nhất Bác chớp mắt liền mấy cái, lại lầm bầm "Tiêu Chiến" một tiếng,giống như đang nhắc nhở anh.
Tiêu Chiến đáp lại một tiếng qua loa, nhắm mắt lạitiến đến hôn cậu, bàn tay lành lành phủ lên gáy Vương Nhất Bác. Lòng bàn taykhó khăn lắm mới ấm thêm được tí, lại rời đi, mò mẫm gì đó trong tủ đầu giường.
Chai dưỡng ẩm trẻ em đặt ở tủ đầu giường lâu lắmrồi không dùng, nó từ mép bàn bị đẩy hẳn ra sau chiếc đèn. Trong bóng tối TiêuChiến lạch cạch lần mò một lúc lâu, kéo tay Vương Nhất Bác lại, xịt một đống lớnkem nhầy nhầy dính dính vào lòng bàn tay cậu.
Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngẩn người, Tiêu Chiếnđã giơ tay cởi bỏ chiếc áo phông ẩm ướt lạnh lẽo trên người ra, còn không quênnắp chai dưỡng ẩm lại đặt về chỗ cũ, sau đó mới ngồi lại lên người Vương NhấtBác. Lúc này, tay Vương Nhất Bác vẫn giữ một đống kem dưỡng trẻ em trong tay ynhư đang đỡ lấy một đạo thánh chỉ, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, đến tận khi TiêuChiến nắm lấy tay cậu đặt dưới mông, Vương Nhất Bác mới hiểu ra anh muốn làmgì.
Lúc Tiêu Chiến loạng chòa loạng choạng đi ra từnhà tắm vốn dĩ đã không kịp mặc quần, lúc này hai gò mông đã lạnh cứng từ lâu.Không ngờ rằng kem dưỡng em bé lại còn lạnh hơn da anh, vừa mới tiếp xúc đã lạnhđến nỗi khiến Tiêu Chiến rùng mình. Vương Nhất Bác theo phản xạ có điều kiện rụttay về, nhưng lại bị Tiêu Chiến giữ lấy.
Tiêu Chiến nắm cổ tay Vương Nhất Bác, kéo về hướngđằng sau người mình, nhưng sức lực của Vương Nhất Bác vẫn lớn, cậu rút về được,Tiêu Chiến không tranh được, còn nghĩ rằng Vương Nhất Bác không muốn làm chuyệnnày với mình, dục vọng phủ mờ tâm trí trong chốc lát cũng tan đi không ít, anhbuông tay ra y như giận dỗi, nâng mông lên muốn trèo từ trên người Vương NhấtBác xuống.
Không ngờ rằng Vương Nhất Bác lại dùng bàn taycòn lại ấn eo Tiêu Chiến xuống, ấn anh ngồi lại trên hông mình. Tiêu Chiến chậcmột tiếng thiếu kiên nhẫn, nhíu mày, bĩu môi nhìn Vương Nhất Bác, nhưng sau đó nhìnthấy Vương Nhất Bác chụm hai tay vào nhau, xoa đi xoa lại tay mình. Đến khi bàntay Vương Nhất Bác một lần nữa áp lên da thịt anh, đã mang theo một chút hơi ấm,Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra, vừa rồi Vương Nhất Bác đã làm nóng kem dưỡng embé.
Kem dưỡng nóng hôi hổi dính nhơm nhớp theo bàntay Vương Nhất Bác dính đầy lên mông Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có hơi ngơ ngácnhìn đôi mắt vẫn sáng long lanh trong màn đêm của Vương Nhất Bác, nhìn thấy nósáng lóe lên, anh biết, Vương Nhất Bác đang chớp mắt, anh còn biết, bây giờ VươngNhất Bác nhất định đang nhìn anh cười, là nụ cười đơn thuần, giống hệt như NắmThan mỗi lần chờ được khen ngợi vậy. Ánh mắt này khiến cơ thể Tiêu Chiến dần dầnấm lên, anh cúi người xuống tìm đến đôi môi của Vương Nhất Bác một lần nữa, lầnnày hôn càng mạnh mẽ hơn.
Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm lấy anh rồi lậtngười đổi bên, dùng chăn bao bọc cả hai người thật kín kẽ, một tay cậu chống cạnhngười Tiêu Chiến, tay còn lại vẫn để ở bên dưới, mang theo cả sự trơn trượtdính nhớp vuốt ve đùi Tiêu Chiến.
Hai tay Tiêu Chiến víu lấy góc gối, cả ngườihoàn toàn mở rộng với Vương Nhất Bác. Anh cảm nhận được bàn tay của Vương NhấtBác lướt ra sau, dường như chỉ một tay cũng có thể túm gọn lấy một bên mônganh, nắn bóp hai cái y như nhào bột. Bụng dưới Tiêu Chiến thắt lại, anh có hơixấu hổ khi nhận ra rằng mình dường như rất thích Vương Nhất Bác làm thế này vớianh, bởi vì anh có thể cảm nhận được mình sẽ càng cứng hơn mỗi lần hành độngmang theo ý tứ chòng ghẹo này diễn ra.
Vương Nhất Bác nắm bắt được sự thay đổi này, vìthế vừa ra sức nắn bóp hơn, vừa áp mặt lên lồng ngực Tiêu Chiến. Cậu không rõ tạisao ngực Tiêu Chiến lại khiến cậu mê mẩn đến thế, cậu dụi dụi vài cái lên trên,rồi chóp mũi đánh vòng xung quanh điểm nhỏ lồi lên ở ngực Tiêu Chiến. Cậu nghethấy tiếng thở gấp gáp phát ra từ trong cổ họng Tiêu Chiến, cực kì hay. VươngNhất Bác ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt lấp lánh ánh nước như ngàn vẩy bạckia.
"Vào đi." Giọng Tiêu Chiến hơi khàn, còn xen lẫncả một ít giọng mũi dễ nghe nữa: "Ngón tay, cho vào hai ngón..."
Vương Nhất Bác không thể nắm bắt được những cảmxúc đang lướt qua đầu óc và con tim mình, bất giác ngơ ngẩn người ra, trong vàiphút liền cậu như bị chết máy chỉ biết đơ ra nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến có hơi sốt ruột, mò mẫm rối loạn bêndưới thân, vẫn dùng giọng ồm ồm ấy, gấp gáp nói: "Em vào đi, nhanh lên."
Giọng Tiêu Chiến như có năng lực mê hoặc ngườikhác, không đợi được đến lúc anh túm được cổ tay Vương Nhất Bác, hai ngón tay củaVương Nhất Bác đã men theo lớp kem dưỡng hoàn toàn đã được nhũ hóa chen chúc đivào trong. Lúc Tiêu Chiến mở rộng cho chính mình vẫn được coi như tuân thủ đúngtuần tự, từng ngón tay đút vào lần lượt nhau, Vương Nhất Bác lại lập tức đútvào hai ngón, lập tức trướng tới mức khiến anh không kịp thích ứng ngay được.
Cũng may Vương Nhất Bác đã quá quen thuộc với cơthể bên dưới tay mình, cậu thành thục lần mò trong cơ thể Tiêu Chiến, hơi thể củaTiêu Chiến cũng càng lúc càng gấp gáp. Vương Nhất Bác đã cương cứng tới nỗi ởmã mắt đã rỉ ra không ít dịch trong, cậu không tự chủ được, không ngừng cọ sátvào giữa hai đùi Tiêu Chiến, một xíu chất lỏng trong suốt đó dính lên đáy chậu TiêuChiến, lúc tách ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc mỏng manh, rồi ngay lập tức biếnmất không tăm tích.
Đầu khấc đỏ ửng, cứng tròn và trơn trượt kê ngayngoài huyệt khẩu Tiêu Chiến, chỗ đó co thắt không kiểm soát được, giống nhưđang kêu gào muốn cắn nuốt thứ gì đó. Vương Nhất Bác một tay đỡ eo Tiêu Chiếnlên, hạ người đâm thứ đồ đã cứng đã phát đau của mình vào trong cơ thể Tiêu Chiến,bên trong nóng đến dọa người, nhưng cơ thể Tiêu Chiến lúc sờ vào vẫn lạnh lẽonhư cũ, tựa như một khối băng bùng cháy từ bên trong.
Không biết là do Vương Nhất Bác đâm vào quá chậmhay là do kích thước của cậu đã là thiên phú dị bẩm, Tiêu Chiến mím môi chịu đựngmột lúc lâu mà cậu vẫn không đâm vào đến tận gốc được, khoái cảm giày vò ngườita này giống như không có điểm cuối, giống một cục bông bị người ta kéo dài ra,kéo mãi kéo mãi. Tiêu Chiến vô thức kẹp hai chân lại lùi người lên trên để trốn,miệng còn hừ hừ hai tiếng không hài lòng, nhưng lại bị Vương Nhất Bác túm lấyhông kéo về, rồi dùng một nụ hôn chặn miệng anh lại.
Cái lạnh lẽo sắp khiến người ta mất đi cảm giáctrước đó không hiểu sao từ lúc nào đã biến mất, Tiêu Chiến tan chảy hoàn toàndưới cơ thể Vương Nhất Bác, cảm nhận được cái nóng ngứa râm ran đang trào dânglên, ập đến từ bốn phương tám hướng trong cơ thể. Anh buông bàn tay đang víu lấygối ra, bò lên bờ vai Vương Nhất Bác, nâng cằm đáp lại nụ hôn của Vương NhấtBác, hơn nữa còn hơi hơi nâng eo, đưa người mình áp sát Vương Nhất Bác hơn.
Gió to thổi ào ạt bên ngoài cửa sổ, tiếng gió vùvù giống tiếng huýt sáo không thành hơi, bệ cửa sổ ốp sắt để ngăn mưa bị gió thổitung lên, một hai giây sau lại rơi mạnh xuống, nghe rất giống tiếng sấm rền.Nhưng những âm thanh này trong căn phòng tối đen như mực đều tạm thời bị ngănchặn hết, hai người trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của đốiphương, tiếng kẽo kẹt của giường rung lắc, cùng với tiếng rên rỉ đùng đục vôtình thoát ra giữa cuộc triền miên của môi và lưỡi.
Có một lần Vương Nhất Bác không cẩn thận thúc mạnhquá, đỉnh đầu Tiêu Chiến bị va vào đầu giường, tiếng rên "A.." vừa nhỏ vừa ngắnvang lên, Vương Nhất Bác bèn đưa bàn tay đang bấu lấy eo Tiêu Chiến lên, đệm ởkhe hở giữa anh và đầu giường.
Những lúc này Tiêu Chiến thật sự rất ghét sựtinh tế của Vương Nhất Bác, ghét những lúc cậu thể hiện như một người bình thường,điều đó sẽ khiến Tiêu Chiến có ảo giác rằng "bệnh tự kỉ cũng chả phải căn bệnhgì không thể chữa khỏi được", mà ảo giác này sẽ làm dao động quyết tâm khó khănlắm anh mới đưa ra được. Tiêu Chiến nhắm mắt muốn xua đuổi cảm giác này ra khỏiđầu óc mình, vì thể bắt đầu lí nhí lè nhè gọi tên Vương Nhất Bác, nói ra nhữnglời mà trước đây anh xấu hổ không thể nói ra miệng được.
"Vương Nhất Bác...Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiếnluồn cánh tay qua nách ôm vòng lấy lưng của Vương Nhất Bác, móng tay ngắn ngủncào nhẹ lên lưng cậu, lại áp sát vào tai Vương Nhất Bác nhỏ giọng giống như nóimớ: "Em làm như này khiến anh thoải mái lắm..."
Tiêu Chiến kêu vô cùng mê người, thanh âm y nhưmột chiếc lông vũ nhẹ nhàng phe phẩy bên vành tai, giống như thổi một trận giómạnh qua đống than đỏ hồng, khiến toàn thân Vương Nhất Bác trở nên căng cứnglên không nghe theo điều khiển của trí não, những dây thần kinh vẫn đang vùitrong âm huyệt bắt đầu nhảy nhót đập mạnh. Cậu rướn lưng, vùi đầu vào xươngquai xanh của Tiêu Chiến, cơn khoái cảm dâng trào khiến cậu không biết làm saocho phải, chỉ có thể giấu mặt vào hõm cổ Tiêu Chiến, dựa sát vào người anh.
Tần suất xỏ xuyên của Vương Nhất Bác càng lúccàng nhanh, lực cũng càng lúc càng mạnh, da thịt va chạm mạnh vào nhau vang lênnhững tiếng bạch bạch rõ ràng, trong luồng suy nghĩ rối loạn và dục vọng dângtrào tự dưng Tiêu Chiến lại mang máng nghe thấy Vương Nhất Bác đang nói điều gìđó, nhưng những cú va chạm tần suất cao lại khiến anh không tập trung lắng ngheđược, anh đưa tay luồn vào trong mái tóc mềm mại rối bù của Vương Nhất Bác, mímchặt môi để không cho những tiếng rên rỉ vụn vặt đó thoát ra ngoài, sau đó mớinghe thấy rõ, Vương Nhất Bác không ngừng nhỏ giọng lặp đi lặp lại một chữ.
"Đói..."
Giống như một đứa trẻ lúc bối rối không biết phảilàm sao trong vô thức không ngừng gọi mẹ mình, Vương Nhất Bác cảm thấy thoảimái quá, thoải mái đến độ khiến cậu sợ hãi, vì thế cậu bèn lẩm bẩm nói, y nhưtúm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Đói."
Tiếng trầm trầm nho nhỏ của Vương Nhất Bác như mộttờ giấy nhám thô ráp đánh bóng màng nhĩ Tiêu Chiến, tốc độ đẩy đưa lại không hềchậm lại. Khoái cảm càng chồng càng cao, rồi đến một điểm mấu chốt nào đó độtnhiên phun trào, Tiêu Chiến còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đầuóc mình trống rỗng, trắng băng rồi có một thứ dịch thể nào đó hơi hơi lành lạnhbắn tóe lên mặt mình. Anh còn chưa kịp lau đi, Vương Nhất Bác siết chặt anh vàolòng, đỉnh liền tù tì mấy cái vào chỗ sâu nhất, đỉnh đến nỗi khiến anh mất đikhống chế mà lên cơn co giật.
Một lúc lâu sau mãi đến khi hòa hoãn lại TiêuChiến mới đưa tay lên sờ mặt mình, cảm giác nhơm nhớp, trơn trơn khi xoa đầungón tay vào nhau khiến anh nhận ra, vừa rồi anh mới bắn, bắn hẳn lên mặt mình.
Tiêu Chiến vẫn còn đang chìm trong dư âm của cơncao trào và cảm giác xấu hổ khi bắn hẳn lên mặt còn chưa hoàn hồn, tất cả nhậnthức đều giống như bị rút ra khỏi đầu, nhưng các giác quan vẫn đang giữ nguyêntrạng thái nhạy cảm cao độ, dường như chỉ chạm nhẹ một cái cũng không nhịn đượcmà run rẩy. Vương Nhất Bác không đủ chu đáo để Tiêu Chiến có thời gian hòa hoãnlại, thậm chí cậu còn nâng một chân Tiêu Chiến lên chỉ để tiện dùng lực hơn, đểlòng bàn chân anh đạp lên lồng ngực mình, gấp cơ thể Tiêu Chiến lại.
Chiếc chăn không biết từ lúc nào đã bị đá bay,nhưng trên cơ thể hai người nằm đó lại túa ra một tầng mồ hôi mỏng, Tiêu Chiếngần như bị chìm vào trong gối, một nửa nhận thức vẫn trống rỗng, một nửa còn lạithì mê đắm nhìn Vương Nhất Bác đang quỳ giữa hai chân mình. Vương Nhất Bác đã dựngthẳng người dậy, ánh trăng chiếu lên nửa thân trên nhễ nhại mỗ hôi của cậu, khiếnTiêu Chiến nghĩ đến một con dã thú đang đi xuyên màn đêm.
Bây giờ con dã thú ấy hình như cũng mất khống chế,Tiêu Chiến cảm nhận được anh sắp bị Vương Nhất Bác xỏ xuyên đến rã rời, anh thậtsự không chịu nổi nữa, sờ lên bàn tay đang đặt lên eo mình, vỗ nhẹ vài cái lênmu bàn tay Vương Nhất Bác, ngắc ngứ cầu xin: "Ừm...Vương Nhất Bác, chậm mộtchút...chậm một chút..."
Vách thịt mềm mại, ẩm ướt và nóng hổi bên trongcũng giống như đang vỗ về con mãnh thú ấy, nhẹ nhàng cắn mút, cuối cùng VươngNhất Bác cũng thật sự hiền hòa trở lại, sau một lần thúc vào trong sâu nhất liềndừng, tính khí vùi trong cơ thể Tiêu Chiến giật giật rồi bắt ra một luồng tinhdịch.
Tiêu Chiến cũng rải rác bắn thêm một lần, chỉ cóđiều dường như tinh dịch chảy ra, đều nhỏ lên da bụng anh rồi tích lại thành mộtvũng nhỏ ở lỗ rốn. Anh thẫn thờ nằm nguyên trên gối không động đậy, Vương NhấtBác kéo chăn lại đắp cho anh, cứ vừa ngồi vừa quỳ thế rất lâu mới từ từ rút ratừ trong cơ thể Tiêu Chiến, sau đó nằm lên chăn, ôm lấy Tiêu Chiến.
Cơ thể Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới đềunóng hừng hực, bên trong chăn giống như một tổ ấm vậy. Tiêu Chiến bị Vương NhấtBác ôm chặt, nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét văng vẳng từ xa, cùng với tiếnghít thở gần trong gang tấc của Vương Nhất Bác, ước gì thời gian sẽ dừng lạingay chính khoảnh khắc này. Giống như lần anh trốn học ấy, anh ngồi trên đốngcát của môn nhảy xa, ngóng cổ nhìn những bạn học đang giải tán sau tiết thể dụcđằng xa xa kia, anh biết tiết học này sẽ nhanh chóng kết thúc, anh phải đi đốimặt với những thứ anh đã trốn tránh trước đó.
Vương Nhất Bác hôn hôn lên trán anh, da kề da ômlấy Tiêu Chiến từ từ chìm vào giấc ngủ trong tiếng hít thở đều đặn, căn phòng tốiquá, cậu không nhìn thấy Tiêu Chiến đang rơi nước mắt.
Tiêu Chiến không ngủ, anh vẫn luôn mở to mắtnhìn Vương Nhất Bác, dù cho anh chẳng thế nhìn thấy gì cả. Mãi đến khi bầu trờibên ngoài cửa sổ hửng sáng, những tia sáng lờ mờ đầu tiên của buổi sớm mai lấpđầy căn phòng. Dưới thứ ánh sáng le lói này anh nhìn ngắm Vương Nhất Bác mộtcách nghiêm túc và chăm chú. Sau đó ngồi dậy nhặt từng chiếc áo quần rơi dưới đấtlên, mặc vào. Anh ngồi bên mép giường, tay thò vào trong túi áo khoác, lấy ra sổđiện nước bà nội đã giao cho anh trong giờ phút lâm chung, dùng điện thoại chụp lại số thẻ, một hơi nộp hếtmấy tháng tiền điện, cuối cùng dùng số tiền còn lại mua một vé tàu hỏa sẽ khởihành vào một tiếng nữa.
======================================
A Zhu: Thề chứ, một Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu luôn là một Vương Nhất Bác rực rỡ, sáng chói nhất.
Và tui muốn một lần được hòa mình vào khung cảnh này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro