Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Lại thêm một lát, Địch Phi Thanh dừng xuống một mảnh đất trống, tay Địch Phi Thanh vừa mới buông ra, Phương Đa Bệnh mất đi điểm tựa lập tức cảm thấy thân thể mười phần nặng nề ngã xuống phía dưới, hắn chống một gối xuống đất nôn khan vài tiếng nhưng mà cái gì cũng không có nôn ra được.

Hồ Ly Tinh thè đầu lưỡi ra nhẹ liếm liếm lên trên mặt của hắn, hắn sờ sờ lông vò vò đầu của Hồ Ly Tinh, hắn cảm thấy mình cần phải hồi phục trong chốc lát thế là hắn ngồi luôn xuống đất.

Địch Phi Thanh đứng ở một bên quan sát địa hình xung quang, quay đầu lại thấy Phương Đa Bệnh đang ngồi dưới đất, nhìn hắn chậm rãi hồi phục lại sức lực, trên mặt rốt cuộc đã có chút ít huyết sắc, thế là cười khẽ một tiếng: "Ta nghĩ võ công của ngươi đã tiến bộ không ít, kết quả vẫn chỉ như vậy."

Phương Đa Bệnh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, từ dưới đất đứng dậy lại phủi phủi bụi bặm trên quần áo, hướng về phía Địch Phi Thanh nói: "Ngươi lợi hại nhất, coi chừng bay cao té đau đó."

Địch Phi Thanh nghe hắn nói như vậy hơi ngẩn ra một chút, hắn cảm thấy tình cảnh này có hơi quen thuộc.

Lúc này đúng vào lúc chuyển giao giữa buổi sáng và buổi chiều, ánh nắng vừa vặn, gió nhẹ chầm chậm lướt qua, Phương Đa Bệnh cảm thấy nhẹ nhõm không ít nên cũng không có tiếp tục so đo cùng với Địch Phi Thanh. Hắn quan sát xung quanh một chút, nơi hai người đang đứng chắc hẳn là ở trên núi, bốn phía đều là cây sam, hắn nhìn nhìn xác định phương hướng rồi nói với Địch Phi Thanh: "Đi về hướng bắc thôi, xuyên qua mảnh rừng sam này hẳn là sẽ tới ngay."

Địch Phi Thanh nói: "Nếu như không phải là ngươi liên tục la hét muốn nôn, chúng ta đã sớm đến."

Phương Đa Bệnh không để ý tới hắn nữa, kêu lại Hồ Ly Tinh liền thuận theo một đường nhỏ đi hướng vào trong rừng.

Khu rừng này rất dày đặc, cảm giác giống như những khu rừng nguyên sinh, cây cối chậc khít, khoảng cách lại hẹp đến nổi ánh sáng đều bị che khuất.

Hắn rút bội kiếm ra dùng để mở đường, một bên chặt đứt mấy cái nhánh cây mấy cọng dây leo một bên hướng về phía của Địch Phi Thanh nói: "Cái này ban đầu nhìn có vẻ giống một con đường, nhưng hình như đã rất lâu không có ai đi qua, những người khác muốn đi rừng trúc thì sẽ đi đường khác sao?"

Trong rừng quá rậm rạp, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ khu rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn hắn cùng với tiếng cành khô bị giẫm phát ra tiếng giòn vang.

Phương Đa Bệnh cảm thấy hơi kỳ quái: "Trong rừng này ngay cả con chim cũng không có ư?" Hắn đột nhiên lại nghĩ đến việc còn kỳ quái hơn nữa: "Đâu chỉ là không có chim, ta mở đường đi cả nửa ngày mà đến một con côn trùng đều không thấy được." Hắn dừng lại, nhìn quanh bốn phía mấy lần, nói: "Ngay cả cái mạng nhện cũng không có luôn." Hắn quay đầu nhìn về phía của Địch Phi Thanh lại thấy đối phương đang cau mày nhìn xung quanh từ đầu đến cuối đều không nghe thấy mình nói.

Hắn hô liên tiếp vài tiếng A Phi đều không nghe trả lời, cuối cùng vẫn là Địch Phi Thanh chính mình tự lấy lại tinh thần, suýt chút nữa đã đụng vào trên người của Phương Đa Bệnh, Phương Đa Bệnh có chút quan tâm hỏi: "Ngươi thấy cái gì à? Hay là nhớ được cái gì hả?"

Địch Phi Thanh nói: "Cánh rừng này nhìn sơ qua có vẻ giống với rừng nguyên sinh nhưng cẩn thận nhìn kĩ lại thì sẽ thấy dường như có người đã tỉ mỉ bố trí, ta cảm thấy như là trận pháp nào đó, nhưng lại nhớ không nổi bố cục này bày ra trận pháp gì."

Phương Đa Bệnh nghe hắn nói vậy cũng quay qua quan sát bốn phía một lát, thấy khoảng cách giữa cây với cây giống như lộn xộn lại giống như có sắp xếp, hắn nói: "Quả thật có hơi quỷ dị, vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Nói dứt lời hai người đều lập tức cảnh giác lên, lại đi thêm một lát đã đến được bìa rừng gỗ sam, chỉ cần đi thêm mấy bước nữa là có thể ra khỏi rừng, lúc này Hồ Ly Tinh lại dừng bước không chịu tiến thêm. Hai người không có mạnh mẽ ra sức đi kéo lấy Hồ Ly Tinh, dù sao thì ở một số phương diện động vật so với con người muốn linh mẫn hơn rất nhiều lần. Hai người đứng ở tại chỗ nhìn về hướng bên ngoài của khu rừng, thấy ở phần cuối của rừng gỗ sam cũng không có khoảng trống mà đã xuất hiện lấm chấm cây trúc hoa.

Phương Đa Bệnh gật gật đầu: "Qủa nhiên là sát bên nhau."

Đang định bước đi lên lại bị Địch Phi Thanh giữ chặt:

"Tị trần châu."

Phương Đa Bệnh lấy lại tinh thần, mở túi lấy cái hộp ra rồi đem tị trần châu lấy ra, hai người đi được vài bước lại thấy Hồ Ly Tinh vẫn không có đi theo. Phương Đa Bệnh nói: "Nó không dám đi vào, nhưng ta cũng không dám để nó ở lại đây."

Địch Phi Thanh "chậc" một tiếng, bước nhanh quay trở về xách con chó lên, tay trái đang siết chặt đai đao bây giờ lại cầm chân của con chó , Hồ Ly Tinh cũng thật hoang mang liền dùng hai chân trước cào cào đai đao của hắn, có chút không hiểu tình huống hiện tại.

Vốn dĩ bản thân đang ở trong khu rừng quỷ dị toàn bộ xung quanh đều là nguy hiểm, Phương Đa Bệnh cũng rất căng thẳng thần kinh nhưng cảnh tưởng này bây giờ thật sự quá hiếm có, hắn yên lặng cố gắng quay đầu đi mới không để cho mình trực tiếp phụt cười ra tiếng.

Hắn cầm lấy tị trần châu đi ra khỏi rừng gỗ sam, tiến vào trong rừng trúc. Mặc dù nói là rừng trúc kỳ thật cũng không giống rừng cho lắm, vì chỉ có lấm ta lấm tấm mấy cây trúc, nhìn qua cũng không quá lâu năm, ở trên thân cây cũng không có lấm tấm mấy đốm. Nhưng mà sau khi đi qua một cái dốc núi, mới thật sự nhìn thấy chân chính rừng trúc hoa.

Trăm nghe không bằng một thấy, đứng ở bên trên sườn núi nhìn xuống chỉ thấy phía dưới khít nhau nối thành một mảnh đen kịt che kín nửa cái đỉnh núi. Những cây trúc kia chắc là đã nhiều năm tuổi rồi, cao ngất thẳng tắp, đều là mấy cây trúc già quanh thân đã hiện lên màu xanh sẫm, lại còn dày đặc quá mức, rừng gỗ sam lúc nảy vốn đã không có bao nhiêu ánh nắng có thể chiếu vào, rừng trúc hoa này lại càng không thấy được cái gì là ánh nắng.

Đây chính là nghe đại danh đã lâu có thể tiến vào tuyệt không có ra rừng trúc hoa Bình Châu.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, Phương Đa Bệnh đem tị trần châu bỏ lại vào trong túi áo, tay phải cầm kiếm ra hiệu cho Địch Phi Thanh theo sát với mình.

Tị trần châu dù là bảo vật nhưng phạm vi tác dụng lại chỉ khoản năm bước, mà khi ở nhiệt độ bình thường cũng chỉ có thể duy trì hình thái được một canh giờ.

Hai người một trước một sau tiến vào rừng trúc, lúc trước ở bên ngoài nhìn vào chỉ biết bên trong ít tia sáng lại không nghĩ là tối đen như vậy, những cây trúc kia thật rất cao lớn, cành lá um tùm, lá liền lá nhánh kề nhánh, giống như là sắp che khuất cả bầu trời. Ánh nắng chỉ có thể từng tia từng tia chiếu xuyên thấu vào được một chút lại không có quá lớn tác dụng.

Phương Đa Bệnh tự giễu mình sơ suất: "Đáng lẽ nên mang theo cái đèn lồng."

Vừa nói dứt lời, một tia ánh sáng ấm áp lập tức lan tỏa ra, tuy chiếu không được xa nhưng vẫn là có chút tác dụng.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Địch Phi Thanh thổi sáng lên một cây châm lửa, trong đôi mắt hắn xuất hiện từng chút vui mừng, hắn nở một nụ cười tươi rói, nói với Địch Phi Thanh: "Có đôi khi ngươi thật sự rất đáng tin cậy."

Đối với Địch Phi Thanh mà nói, nhận được lời này thật sự có chút dễ chịu, bất quá hắn cũng không có biểu lộ ra cái thần sắc gì, mà là đi đến trước người của Phương Đa Bệnh soi soi chiếu chiếu, nửa ngọn núi bị rừng trúc bao phủ nên đều là tối tăm, đứng ở trong rừng thậm chí không phân rõ được phương hướng.

Địch Phi Thanh nói: "Cánh rừng này ngoại trừ tối thì cái gì cũng không có, những người bị mất tung tích kia tại sao lại muốn đến nơi như thế này?"

Phương Đa Bệnh cũng rất nghi hoặc: "Lúc trước nghe nói đến rừng trúc hoa ta còn nghĩ là một nơi giống như tiên cảnh, không nghĩ tới lại là quang cảnh như thế này, một mảnh đen kịt nửa bước cũng khó đi, cho dù không có chướng khí thì cũng sẽ không có người muốn đi đến một nơi như thế này đâu, thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ nếu đi từ đường khác lên n

Bọn hắn lại đi về phía trước thêm một khoảng, Địch Phi Thanh nói: "Cứ tiếp tục mù quáng mà đi như thế này không phải biện pháp, đã không có phương hướng cũng không có mục đích, tầm nhìn lại không đủ cũng sẽ không thấy rõ trong rừng có thứ gì."

Phương Đa Bệnh gật đầu: "Chúng ta cũng đã đi được một hồi, tị trần châu không kiên trì được quá lâu, chúng ta nên đi ra khỏi đây trước lúc nó mất đi tác dụng, cái khác lúc sau lại tính toán."

Địch Phi Thanh lại đột nhiên cười cười, biểu lộ có hơi quỷ dị: "Ra ngoài dễ dàng như vậy sao?"

Phương Đa Bệnh giật mình, cảm thấy người trước mặt này không giống với Địch Phi Thanh, giống như là nghĩ tới cái gì, từ trong túi áo móc ra tị trần châu chỉ thấy tị trần châu đang dần ảm đạm xuống, hiển nhiên là đang mất đi hiệu lực. Hắn nghi hoặc vô cùng, hai người đi vào trong rừng trúc cùng lắm chỉ mới được nửa canh giờ làm sao mà nhanh như vậy sẽ mất đi hiệu lực chứ?

Lại ngẩng đầu lên nhìn về phía của Địch Phi Thanh lần nữa, thấy nét mặt của hắn đã trở về bình thường.

Phương Đa Bệnh cởi đai lưng ra, đem một đầu cột vào trên cánh tay trái của Địch Phi Thanh, một đầu khác lại cột vào cổ tay phải của mình, hắn nói với Địch Phi Thanh: "Tị trần châu sắp mất đi hiệu lực, nếu chướng khí xâm nhập cũng không biết sẽ phát sinh cái gì, ngươi với ta đừng nên tách ra."

Dứt lời, đem tị trần châu đã ảm đảm không còn một chút ánh sáng bỏ lại vào trong hộp hàn thúy.

Ngay lúc đang đóng nắp hộp, hắn cảm thấy tay phải của mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn qua chỉ thấy một đầu đai lưng còn đang thắt trên cổ tay phải của mình mà một đầu khác đã rủ xuống trên mặt đất.

Hắn giật mình, lúc giương lên mắt đã thấy thân ảnh của Địch Phi Thanh hướng về phía rừng sâu chạy đến, cùng với đó là tiếng kêu của Hồ Ly Tinh.

Hắn vừa định đuổi theo lại cảm thấy không đúng lắm, vừa rồi ở trong rừng một mảnh tối tăm, cây châm lửa của Địch Phi Thanh cũng chỉ có thể chiếu sáng một khoảng cách rất ngắn.

Nhưng mà bây giờ, dù ít dù nhiều thì Địch Phi Thanh cũng cách xa mình tới năm, sáu trượng, làm sao hắn có thể thấy rõ được?

Trong lúc hắn đang mông lung suy nghĩ thân ảnh của Địch Phi Thanh đã mất tung.

Phương Đa Bệnh đứng ở tại chỗ quan sát bốn phía xung quanh một lát, cảnh tượng xung quanh bây giờ cùng với vừa rồi khác nhau như hai thế giới, rừng trúc không có dày đặc như lúc trước mà lại sinh trưởng thật lưa thưa, mấy ngọn đèn đá êm dịu phát ra ánh sáng ấm áp, vừa rồi rõ ràng vẫn đang là lúc chuyển giao sáng chiều vậy mà hiện tại vừa ngẩng đầu đã thấy một bầu trời đầy sao lấp lánh.

Bây giờ Phương Đa Bệnh mới hiểu ra được: Đây mới chính là nguyên nhân khiến những người kia tiến vào rừng trúc.

.

Tbc.

------------

Thấy hài quá nên chia sẻ cái cmt này cho mn coi :)))

Ma nhỏ nước mắt: "Sao tui lại cảm giác Hồ Ly Tinh chính là Lý Liên Hoa vậy taa?"

===>Tác giả trả lời: "Cái này, không được, không cho phép thành tinh."

(ulatr, chắc tác giả cũng bất ngờ lém:))). )

-------------

Địch Phi Thanh thật sự vô cùng đáng tin cậy á Phương Tiểu Bảo, sau này sẽ còn thấy nhiều nữa. Đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng, mà còn chu đáo nữa nhen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro