Nguyện cầu trống rỗng.
Điện thờ khi tối khi sáng, chỉ được dệt bằng các mảng màu đen trắng. Băng qua hàng ghế, ở sâu nhất bên trong điện thờ lại trống rỗng, hiên nhiên thần không có ở đây.
Em luôn ở đó, em luôn đứng ở bệ đá thạch cao, đứng và nhìn. Em muốn trở thành người có thể lan toả sự cứu rỗi, một sự tồn tại gần nhất với thần.
Sự tồn tại của màu trắng luôn là đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Để vở kịch trở nên hoàn hảo, cốt không thể thiếu con chiên.
Hắn quỳ mọp xuống điện thờ, quỳ đến khi đầu gối xanh lè. Hắn khóc trong điện thờ, khóc đến khi hai mắt rơi ra.
Buông ra những lời trí trá...
Xin hãy cứu rỗi con, xin hãy cứu rỗi con.
Vô biên, miên man, đêm tàn heo hút
Hắn cầu xin, khẩn thiết, đến tuyệt vọng
Tôi ngồi ở hàng ghế, nhìn trò cười với sự mỉa mai, lặp lại.
"Người nhìn, người biết, người làm ngơ."
Người nhìn, người biết, người làm ngơ.
Con chiên ngoan đạo. Con chó gầy ngoan đạo. Con chó đói với những lời trí trá. Tôi thấy y rất xinh đẹp, da trắng hồng lại điểm xanh xao, đôi mắt có chút hồn ánh lên những tia tuyệt vọng. Tôi đã nghĩ đến việc trói y lại, muốn nhìn y khóc đến thế nào, muốn nhìn thấy y xé toạc lồng phổi vì nỗi đau mà y được người ban cho.
Muốn thấy y vật lộn với sự phẫn nộ của chính y, muốn thấy em phán xét y với những ngôn từ trần trụi nhất, muốn thấy bàn tay trắng xanh nhuốm màu đỏ.
Và cả những sự phẫn nộ âm ỉ, y cũng phải đối mặt.
Đêm rạng, vở kịch kết thúc, điện thờ chào đón các vị khách mới, không quên trang hoàng cho chính mình những ánh nắng sau bi kịch.
Chồi non nảy mầm trên đất tha ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro