Người trong sáng, ta ngoài tối.
Hận
Hận thấu tâm can.
Yêu
Yêu đến lụi tàn.
Sống
Như trường non trong nắng.
Chết
Là tảng đá phong sơn âm lạnh.
Người hận nên mới sống
Vì sống nên mới đáng hận.
Yêu cuồng dại đến chết đi.
Chết đi nên mới được khắc ghi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro