Hà Nội nhiều sương.
Giống như muôn ngàn vì sao chợt tắt.
Em lặng thầm reo rắc nơi tim
Những hững hờ, hờ hững.
Cho hắn chết ngạt nơi ngưỡng cửa hừng đông
Giữa trăm bề quánh đặc như đồng.
Để sương mờ chôn vùi nơi đáy mắt
Tiếng khóc nức nở của riêng ai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro