chap 4
Lee Sanghyeok tự mình lái xe ra ngoài từ sáng sớm, thật ra vẫn chưa đến công ty, mà trốn ở một hầm đỗ xe gần nhà nhất, đeo tai nghe nghe lén động tĩnh trong nhà. Jin Kyoon ở khu nhà Tây giám sát máy theo dõi, một khi Ryu Minseok làm một chút gì không tốt với Lee Seochin, hắn sẽ lập tức chạy đến ngăn cản, đồng thời gửi luôn video cho cha mẹ Lee ở bên kia bờ biển.
Đeo tai nghe xong, Lee Sanghyeok vô cùng căng thẳng. Dáng vẻ sợ hãi của con trai đến nay vẫn còn hằn sâu trong đầu hắn không đuổi đi được, hắn lo lắng con trai mình lại phải chịu thêm tổn thương, thế nên hắn đặt hết tâm trí vào tai nghe, nghĩ rằng chỉ cần bên kia có bất cứ khác thường gì sẽ lập tức nhấn ga về nhà.
Thiết bị nghe lén được nhét trong mặt dây chuyền khoá trường mệnh chạm rỗng, hiệu quả rất rõ ràng. Hắn nghe thấy tiếng vú Wang dặn con trai không được chạy lung tung, ngữ điệu rất nghiêm khắc. Con trai không lên tiếng, sau đó là một khoảng thời gian yên lặng rất dài.
Lee Sanghyeok từ căng thẳng chuyển thành chết lặng, nắm tay lái, giữ nguyên tư thế ngồi thẳng đến một hai giờ chiều. Khi hắn gần như sắp biến thành tượng, bên kia truyền đến một tiếng nói hết sức trong trẻo – "Không được, con không thể chơi cái này."
Là ngữ điệu cứng nhắc đặc hữu của Ryu Minseok. Lee Sanghyeok lập tức ngồi nghiêm, ngừng thở, cẩn thận phân biệt cảm xúc giấu trong giọng nói kia. Không có, không có một chút ác ý nào, tuy rằng khả năng phán đoán mạnh mẽ nói cho hắn điều này, hắn vẫn đặt tay lên khoá khởi động, chuẩn bị khởi động động cơ.
Còn chưa đợi hắn nhấn xuống, giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa, vẫn là ngữ điệu cứng nhắc như ban đầu, nhưng trong từng câu từng chữ lại tràn ngập quan tâm không thể nhầm lẫn.
"Con không thể dùng màu kia để vẽ, bột màu và sơn dầu anh túc rất độc, trẻ con không thể chạm vào, sẽ bị bệnh." – Thì ra cậu ta đang ngăn cản con trai nghịch màu vẽ. Làm như vậy là đúng, không thể trách.
Lee Sanghyeok thở phào một hơi, bỏ tay ra khỏi khoá khởi động, mỏi mệt đặt trán lên tay lái. Lại là một quãng yên lặng, khi giọng nói của Ryu Minseok lại truyền đến, hắn đã có thể giữ vững bình tĩnh.
"Ngoan ngoãn mặc vào, kẻo lại bẩn quần áo." – Cậu ta đang mặc áo cho con trai, tránh cho bột màu dính lên quần áo, làm thế cũng không sai. Lee Sanghyeok nhíu mày, không thể làm rõ thiếu niên quan tâm đến con trai một cách chu đáo mà chính tai mình nghe thấy này và người có tính tình nóng nảy hành vi bạo lực trong miệng vú Wang kia rốt cuộc có phải là một người hay không.
Hắn cảm thấy có lẽ chuyện này có nhầm lẫn, hoặc chỉ là thiếu niên giỏi ngụy trang. Nhưng cho dù cậu ta có ngụy trang thế nào, chẳng lẽ con trai làm nạn nhân không biết trốn xa khỏi cậu ta ư? Hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của con trai, rõ ràng là con trai tự mình chạy vào phòng vẽ tranh của cậu ta.
Lee Sanghyeok bỏ tai nghe xuống, lại vò vò đầu, rốt cuộc quyết định lập tức về nhà.
Ô tô vừa về đến cửa nhà, Jin Kyoon lập tức ra đón, thấp giọng nói – "Ông chủ, tốt nhất là anh tự mình xem máy theo dõi đi. Có lẽ chúng ta đều nghĩ lầm rồi."
Lee Sanghyeok gật đầu, đi qua hắn bước nhanh lên lầu, vừa lúc đụng phải vú Wang đang ôm con trai. Trên mặt con trai vẫn là biểu cảm sợ hãi đến cùng cực như mọi khi, đôi mắt to ậng nước, trông vô cùng yếu ớt. Trong thiết bị nghe lén, nó gần như không lên tiếng, nhưng âm thanh bút vẽ cọ lên trang giấy thể hiện tâm tình nó rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là vui vẻ, sao mình vừa trở về đã hoàn toàn thay đổi?
Nỗi nghi ngờ trong lòng Lee Sanghyeok càng ngày càng lớn, đón lấy con trai từ trong tay vú Wang, lại kinh ngạc phát hiện nó đang kháng cự mình, trong ánh mắt ngập tràn oán hận.
Lee Sanghyeok tức thì lòng đau như cắt, càng muốn biết rốt cuộc trong một ngày yên lặng này xảy ra chuyện gì.
"Vú Wang, bác đưa cục cưng ra vườn hoa chơi với vịt con đi, cháu thay quần áo xong rồi ra ngay lập tức." – Hắn giao con trai cho vú Wang, sau đó bước nhanh đến phòng làm việc.
Vội vã khởi động máy tính, bật hình ảnh giám sát của ngày hôm nay lên, tất cả camera lỗ kim đều thay đổi góc độ theo chuyển động của Lee Seochin. Vú Wang đã ra ngoài mua đồ ăn từ sáng sớm. Lee Seochin lẻ loi ngồi một mình trên thảm trải sàn chơi đồ chơi, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như một cái xác không hồn. Ngồi trơ trọi đến giữa trưa, người giúp việc bưng cơm trưa vào, đặt xuống rồi lập tức rời khỏi, không hề có ý định dỗ dành cho ăn.
Nhưng Lee Seochin rất ngoan, cầm một miếng bánh ngọt ăn một cách chậm rãi, ăn xong nhấp một ngụm sữa bò, sau đó bước từng bước nhỏ đi đến phòng vẽ tranh.
Hàng mày rậm của Lee Sanghyeok vô thức nhíu lại. Nếu như thật sự là Ryu Minseok đánh đập con trai mình, vì sao con trai còn chủ động đi tìm cậu ta?
Hắn kiềm chế nóng lòng, tiếp tục xem.
Lee Seochin đi đến cửa, thò đầu vào nhìn quanh một lúc lâu, thấy Ryu Minseok hoàn toàn đắm chìm trong tranh mới lặng lẽ sải bước chân ngắn đi qua. Ryu Minseok xoay người lấy bút, hai người một cao một thấp phút chốc đối diện với nhau.
Khi họ đối diện với nhau, Lee Sanghyeok cũng ngừng thở theo, đôi tay vô thức nắm chặt. Hắn rất sợ Ryu Minseok sẽ mất kiểm soát cảm xúc sử dụng bạo lực với con trai. Nhưng thực tế tuyệt không phải vậy, cậu ta rất cẩn thận tránh con mình ra, cầm lấy bút lông tiếp tục vẽ tranh. Cảm xúc hoảng sợ của con trai nháy mắt ổn định lại, khuôn mặt gần như chết lặng toát ra vẻ thán phục.
Cảm xúc loé lên trong giây lát trong đôi mắt kia khiến Lee Sanghyeok gần như xúc động muốn rơi lệ.
Sau đó chính là Ryu Minseok ngăn cản con trai nghịch màu, dịu dàng mặc áo cho con trai, yêu thương xoa xoa tóc nó. Khi ngón tay thon dài của cậu rời khỏi, con trai ngơ ngác sờ sờ trán mình, trong đôi mắt to tràn đầy quyến luyến.
Ai lại đi quyến luyến người thường xuyên đánh đập mình cơ chứ? Thần kinh căng thẳng của Lee Sanghyeok giật mạnh một phát đau điếng, cố nén nhịp tim đập mạnh mà xem tiếp.
Một lớn một nhỏ đứng song song, trước mặt đặt hai giá vẽ một cao một thấp. Thiếu niên đang vẽ bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, con trai thì đang vẽ một đống hỗn loạn căn bản không nhận ra là gì. Nhưng nó có vẻ rất thích thú, thậm chí kéo vạt áo thiếu niên, muốn cậu thưởng thức kiệt tác của mình.
Thiếu niên không nói gì, nhẹ nhàng xoa đầu nó tỏ vẻ khích lệ. Đôi mắt con trai toát ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có. Có thể thấy được, nó rất vui vẻ.
Lee Sanghyeok không phát hiện, giờ phút này hắn cũng đang vô thức mỉm cười, nét sắc bén trong ánh mắt đã thay bằng dịu dàng ấm áp tự khi nào. Hắn lặng yên chăm chú nhìn hai người trên màn hình, chỉ cảm thấy cuộc đời bình an, năm tháng tĩnh lặng.
Nhưng không bao lâu sau, tiếng quát tháo của vú Wang đã phá tan bức tranh ấm áp này. Con trai bắt đầu run rẩy không thể ngừng lại được, sắc mặt hồng hào khoẻ mạnh nháy mắt biến mất, chuyển thành vẻ mặt hoảng sợ mà Lee Sanghyeok vô cùng quen thuộc.
Vú Wang xuất hiện trước cửa, lớn tiếng quát gọi Lee Seochin. Nhưng Ryu Minseok nhanh hơn hai bước, dừng sức sập cửa phòng lại. Như một kỳ tích, Lee Seochin ngừng run rẩy, ôm lấy cổ Ryu Minseok, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ sùng bái không muốn xa rời, tựa như Ryu Minseok là anh hùng của nó vậy.
Lee Sanghyeok bất ngờ nhìn chằm chằm màn hình, trái tim trĩu xuống, rơi vào vực sâu lạnh lẽo thấu xương. Hắn nhận ra hình như mình đã bị lừa gạt. Hắn click nút tua, trông thấy vú Wang điên cuồng đập cửa, đợi cửa mở lập tức thô lỗ kéo con mình ra ngoài, khuôn mặt dữ tợn đã nói rõ ác ý của bà ta đối với con trai mình lớn đến chừng nào.
Lee Sanghyeok lập tức bỏ tua, giọng nói độc ác của vú Wang đâm xuyên qua màng tai hắn—— Về sau không được ở chung với thằng tạp chủng Ryu Minseok kia, nếu không tao sẽ lột da mày! Không những Ryu Minseok là tạp chủng, mày cũng là tạp chủng, nếu như mày không ngoan ngoãn nghe lời tao nói, tao sẽ ném mày xuống sông cho mày chết đuối. Ba mày có vợ mới rồi, về sau còn sinh thêm rất nhiều con, sẽ không để ý đến mày đâu.
Thì ra là như vậy! Thì ra vú Wang sau lưng mình đối xử với con mình như vậy! Gân xanh trên trán Lee Sanghyeok hằn lên rõ rệt, tức giận đến sắp mất lý trí. Đến lúc này, hắn mà còn chưa nhận ra chân tướng thì hoàn toàn là một thằng ngu.
Nhớ lại vừa rồi mình đưa con mình cho vú Wang, Lee Sanghyeok đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Khi Lee Sanghyeok về đến nhà, Ryu Minseok lập tức lặng lẽ trở về phòng, bật trí não lên, xâm nhập vào hệ thống giám sát của Lee Sanghyeok. Jin Kyoon làm việc rất cẩn thận, để đề phòng người không liên quan ra vào, ngay cả phòng ngủ và phòng làm việc của Lee Sanghyeok cũng lắp đặt vài máy theo dõi. Ryu Minseok bật màn hình trong phòng làm việc lên, vừa khuấy cà phê vừa thưởng thức sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lee Sanghyeok.
Xem đủ, hắn nhấp một ngụm cà phê, đi đến cửa sổ nhìn chằm chằm Lee Seochin và vú Wang đang ngắm vịt ngoài vườn. Cánh tay Lee Seochin bị vú Wang bóp chặt, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, thân hình nhỏ bé run nhè nhẹ, hiển nhiên đang sợ hãi cực hạn.
Nếu như Ryu Minseok còn là Ryu Minseok phản diện, hắn nhất định sẽ đi ra bẻ gãy cổ vú Wang. Nhưng bây giờ hắn là Ryu Minseok, đôi tay Ryu Minseok chỉ có thể dùng để vẽ tranh, không thể dính máu.
Đáng tiếc thật đấy... Hắn rũ mắt thở dài. Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Lee Sanghyeok, hắn lập tức xoay người trở về phòng.
Lee Sanghyeok đúng lúc chạm mặt Ryu Minseok ở hành lang. Hắn hơi sửng sốt, trong lòng vừa áy náy vừa xấu hổ, nhưng con trai còn nằm trong tay vú Wang, hắn không có thời gian nghĩ chuyện khác, chỉ vội vàng gật đầu một cái rồi chạy ra ngoài vườn. Trông thấy Jin Kyoon đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vú Wang như hổ rình mồi, trái tim hắn mới hơi thả lỏng.
Lee Seochin cúi đầu, bả vai co rúm, cứng ngắc đứng cạnh vú Wang. Vú Wang bưng một con vịt con màu vàng trong tay, định dùng lông tơ mềm mại trên người vịt con vuốt má nó. Đôi mắt nó bởi vì sợ hãi mà trợn to hết mức, như thể trong tay vú Wang không phải là một con vật nhỏ đáng yêu, mà là quái vật ăn thịt người.
Nó bị đánh nhiều sinh sợ, đã đánh mất dũng khí phản kháng. Nhưng người thân của nó lại không hề hay biết nỗi khổ của nó, thậm chí còn nhiều lần đẩy nó vào tay ma quỷ.
Chả trách nó lại kháng cự mình; chả trách nó lại oán hận mình; chả trách Ryu Minseok chỉ đóng lại một cánh cửa thôi mà đã đổi lấy ánh mắt sùng bái không muốn rời xa của nó như vậy.
Trái tim Lee Sanghyeok liên tục bị những giác ngộ muộn màng này lăng trì, đau không thể tả. Giờ phút này, hắn suýt chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt.
Nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ nhà họ Lee, là bá chủ thương nghiệp vốn có biệt danh "cáo già". Khi đi đến trước mặt con trai, hắn đã ổn định lại tâm tình, cười tủm tỉm ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng nói – "Xem con này, cả người đều bẩn hết rồi, ba giúp con tắm rửa nhé. Vú Wang, bác đi nướng bánh ngọt cho cục cưng đi."
Vú Wang không nghi ngờ hắn chút nào, thả vịt xuống đi vào bếp.
Lee Sanghyeok bế con trai không khóc không cười không nói lấy một lời trở về phòng ngủ. Đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng đặt nó lên giường, ngồi xuống trước mặt nó, đôi mắt xưa nay vốn lạnh lùng tràn đầy đau lòng và áy náy.
"Cục cưng, ba xin lỗi. Ba có lỗi với con." – Hắn liên tục hôn trán con trai, nhưng rốt cuộc không thể nhìn thấy bất cứ thay đổi nào trong ánh mắt con trai mình.
Lee Seochin rất thất vọng với cha mình. Nó đã hoàn toàn chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro