
Chương 23
23.
"Ngươi là Lục hoàng tử của Tiêu gia, Vĩnh An Vương của Bắc Ly, nhà ngươi ở Thiên Khải!" Lan Nguyệt Hầu yên lặng nhìn Tiêu Sắt: "Ngươi rời nhà nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải trở về nhà rồi."
Mọi người đều im lặng.
Tiêu Sắt, ông chủ của Tuyết Lạc Sơn trang, có thể cự tuyệt chiếu lệnh hồi kinh của Minh Đức đế.
Nhưng làm sao Tiêu Sở Hà, Lục hoàng tử của Tiêu gia, lại có thể cự tuyệt lời mời của thân nhân đến đón hắn về nhà?
Nhưng Tiêu Sắt lại nói: "Ta sẽ không quay về."
Giọng nói bình đạm, thậm chí có chút suy yếu, nhưng lại rất kiên định.
"Nhiều năm nay ngươi bặt vô âm tính, có biết người nhà rất lo lắng cho ngươi không?" Lan Nguyệt Hầu dừng một chút: "Ngươi không muốn về, ngươi muốn đi nơi nào?"
"Hải ngoại tiên sơn, Bồng Lai thiên đảo."
"Hải ngoại tiên sơn, Bồng Lai thiên Đảo?" Lan Nguyệt Hầu cười lạnh: "Đó chỉ là lời nói vô căn cứ của những kẻ kể chuyện trong quán trà mà thôi."
"Kỳ thật cũng không hẳn là như vậy, Tửu tiên Bách Lý Đông Quân đã từng nói với ta về hòn đảo này mấy lần, hơn nữa còn nói trên đảo có tiên nhân sinh sống." Tạ Tuyên chậm rãi nói.
"Lý Liên Hoa cũng từng ở đó, năm đó là tiên nhân cứu mạng hắn."
"Coi như Tiên Đảo thật sự tồn tại đi, vậy ngươi đi làm cái gì? Ta thấy ngươi cũng không vội đi gặp tiên nhân." Lan Nguyệt Hầu vẫn là khó hiểu.
"Ta đi tìm tiên nhân là vì cứu một mạng người." Tiêu Sắt thở dài: "Nếu như hắn không cứu ta, hoàng thúc lúc này có lẽ đã đem thi thể của ta mang về thành Thiên Khải rồi."
"Thì ra là thế rất đơn giản, ngươi trở về Thiên Khải, ta sẽ an bài một chiếc thuyền dài bằng gỗ tuyết tùng bồi vị ân nhân của ngươi đi tìm tiên đảo và tiên nhân." Lan Nguyệt Hầu nói thêm: "Bên ngoài Tam Xà đảo còn có mạch nước ngầm dày đặc, việc đi thuyền rất nguy hiểm nên ngươi không cần phải mạo hiểm như vậy."
"Hắn không chỉ là ân nhân của ta." Tiêu Sắt lắc đầu: "Ta nhất định phải đi cùng hắn."
"Hắn là gì của ngươi?" Lan Nguyệt Hầu nghi hoặc hỏi: "Vì cái gì nhất định phải đi cùng hắn?"
"Đó là bởi vì hiện tại Lý Liên Hoa chỉ có thể dựa vào Tiêu Sắt mới có thể sống sót. Nếu Tiêu Sắt rời đi, Lý Liên Hoa khả năng cầm không nổi một nén hương."
"Thần y này không thể giúp hắn sống sót sao? Ngươi không thể sao?" Lan Nguyệt Hầu với ánh mắt khó hiểu nhìn Hoa Cẩm.
"Cái này......"
"Ta nói cho ngươi biết." Hoa Cẩm suy nghĩ một chút: "Năm năm trước, Lý Liên Hoa mất hết võ công, lẽ ra kinh mạch khô cạn đã chết. Tuy nhiên, hắn gặp được tiên nhân, tiên nhân cho hắn một tia chân khí bảo vệ tính mạng. Cho nên hắn mới có thể sống sót đến giờ.
Sau đó, Tiêu Sắt bị phản phệ vì sử dụng nội lực, khi tính mạng hắn gặp nguy hiểm, Lý Liên Hoa đã phế võ công của Tiêu Sắt để loại bỏ phản phệ, võ công của Tiếu Sắt đã bị phế và lẽ ra hắn đã phải chết vì kinh mạch khô kiệt mà chết. Nhưng để ngăn cản điều này, Lý Liên Hoa đã trao cho hắn tia chân khí kia mới cứu được một mạng của Tiêu Sắt, hơn nữa ba ngày ba đêm giúp Tiêu Sắt đem cỗ chân khí này thành công biến thành của riêng hắn, ngay cả khi Tiêu Sắt muốn trả lại, cho dù có đổi mới mạng sống cho Lý Liên Hoa, cũng không được.
Nội lực mà Tiêu Sắt có hẳn là cùng một loại với nội công tâm pháp mà Lý Liên Hoa đã luyện trước đó, vì vậy chỉ có nội lực của Tiêu Sắt mới có thể kéo dài sự sống Lý Liên Hoa trong hai canh giờ, còn nội lực của những người khác hoàn toàn không thể sử dụng được." Nói một đoạn dài, Hoa Cẩm thở dài.
"Và sau đó..."
Lan Nguyệt Hầu nhìn Tiêu Sắt vô cảm, thở dài nặng nề, hắn biết rằng Tiêu Sở Hà không thể bỏ Lý Liên Hoa mà tiến vào thành Thiên Khải một mình, nhưng Lan Nguyệt Hầu không cam lòng.
"Hoàng thúc, người yên tâm." Tiêu Sắt bình tĩnh nói: "Ta nhất định sẽ trở về Thiên Khải, nhưng không phải bây giờ."
"Khi nào?"
"Khi ta lại một lần nữa bước vào tiêu dao thiên cảnh, lúc đó Tiêu Sắt ta sẽ quay trở về thành Thiên Khải."
"Ngày đó, ta sẽ dẫn một chi Thiên Hổ Bí Lang của phụ hoàng ngươi, giương cao lá cờ thần điểu vàng kim Đại Phong của Tiêu gia chúng ta, đứng dưới Tuyết Nguyệt thành gọi to tên của ngươi. Ngươi là lục hoàng tử của Tiêu gia chúng ta, là Vĩnh An Vương của Bắc Ly, nhà của ngươi ở Thiên Khải." Lan Nguyệt Hầu cười nói: "Ta luôn tin tưởng lời của ngươi, ta sẽ ở Thiên Khải chờ ngươi."
"Thiên Khải tái kiến. "
"Được." Lan Nguyệt Hầu quay đầu lại nhìn mọi người: "Lần này ngươi đi du ngoạn, lại có thể kết giao được với những vị bằng hữu này, luôn liều mình cứu giúp, hoành thúc thật sự rất vui."
"Hắn ta không phải là bằng hữu của ta." Tiêu Sắt phủ nhận nói.
"Vậy người kia là gì với ngươi?"
"Hắn ta là sợi dây sinh mạng của ta, cả đời cũng không đổi." Tiêu Sắt mỉm cười, có chút đắc ý.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Tuy rằng tất cả mọi người ngoại trừ Lan Nguyệt Hầu đều sớm đã nhận thấy tình cảm không tầm thường giữa hai người, nhưng nghe Tiêu Sắt chính miệng thừa nhận lại là một loại cảm thụ khác.
"Ha..." Diệp Nhược Y cười lớn.
"Sao ngươi lại cười?" Tiêu Sắt liếc nhìn cô.
"Ta chỉ không ngờ những lời như vậy sẽ phát ra từ miệng huynh a."
"Ta cũng cảm thấy thế, ta đưa cho Lôi Vô Kiệt quyển "Muộn tuyết" bảo hắn đọc, nhưng hẳn là ngươi mới là người đọc nó."
"Cái này... Đây là có ý gì?" Lôi Vô Kiệt khó hiểu nhìn Diệp Nhược Y: "Vì sao Tiêu Sắt không thể nói?"
Sắc mặt Diệp Nhược Y đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.
"Ngốc tử. Ta cho ngươi quyển "Tuyết Muộn" ngươi lại để hắn nhìn thấy hết, rốt cuộc thì ngươi chẳng học hỏi được gì cả." Tạ Tuyên thở dài: "Những lời này về sau nói với Diệp cô nương, nàng nhất định sẽ rất vui."
"Kiếm tiên tiền bối, xin đừng hồ ngôn loạn ngữ."
"Sở Hà, ta thật sự rất tò mò loại nữ nhân nào có thể khiến ngươi nói ra lời này. Ta có thể gặp nàng không?"
Lan Nguyệt Hầu duỗi tay, nhìn vào Kỳ Lân Các. Nhưng tấm màn che khuất tầm nhìn, không thể nhìn rõ người đang nằm bên trong.
Ánh mắt Tiêu Sắt rơi vào Lan Nguyệt Hầu, hắn trầm mặc trong chốc lát, mọi người cũng im lặng.
Ánh mắt Diệp Nhược Y dừng trên mặt Tiêu Sắt, mơ hồ có chút lo lắng.
"Ha ha ha..." Lôi Vô Kiệt đột nhiên cười lớn: "Ta nói cho ngươi biết, Lý Liên Hoa..."
"Im đi, Lôi Vô Kiệt." Tiêu Sắt hét lên.
"A?" Lôi Vô Kiệt không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngậm miệng.
"Nguyên lai nàng ta tên là Lý Liên Hoa sao? Cái tên này... rất hay."
"Hoàng thúc, khi ta trở về Thiên Khải, tự nhiên sẽ mang hắn theo, lúc đó người sẽ gặp được hắn. Trước mắt thật sự không phải là dịp thích hợp, mời hoàng thúc trở về trước."
Lan Nguyệt Hầu trầm ngâm nhìn Tiêu Sắt trong chốc lát: "Được, ta đi."
Sau khi Lan Nguyệt Hầu rời đi, Lôi Vô Kiệt thận trọng nói: "Sao vừa rồi không để ta nói? Lan Nguyệt Hầu cho rằng Lý Liên Hoa là nữ nhân."
"Tiêu lão bản, đường tình duyên của ngươi khá gập ghềnh." Vô Tâm cảm thán một tiếng.
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn Vô Tâm một cái, cũng lười phản ứng hắn.
"Vô Tâm, có gì khó khăn như vậy? Lý Liên Hoa không phải được cứu sao?" Lôi Vô Kiệt vẫn còn khó hiểu.
"Tiêu Sắt có thể thích Lý Liên Hoa, Liên Hoa Vương, nhưng Tiêu Sở Hà chỉ có thể thích nữ nhân. Bất kể đẹp hay xấu, bất kể xuất thân như thế nào, đều phải là nữ nhân. Nếu Tiêu Sở Hà thích một nam nhân, điều đó tuyệt đối không thể." Vô Tâm nhìn Tiêu Sắc nói: "Ai bảo hắn là Tiêu Sở Hà, lục hoàng tử của Tiêu gia? Nhà hắn có ngôi vị hoàng đế cần được nối ngôi a."
"Cho nên, vì sự an toàn của hắn, xin hãy tạm thời bảo mật chuyện giữa ta và Lý Liên Hoa." Tiêu Sắt nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta vẫn có điểm không rõ."
"Lôi Vô Kiệt, ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần biết, có bao nhiêu người hy vọng Tiêu Sắt đảm nhận vị trí cao ở thành Thiên Khải, những người này đều muốn Lý Liên Hoa phải chết." Diệp Nhược Y nghiêm túc nói với Lôi Vô Kiệt.
"Vậy ta nhất định không nói cái gì cả." Lôi Vô Kiệt vội vàng bịt chặt miệng lại.
"Chờ một chút... Những người muốn Tiêu Sắt lên vị trí kia không phải là những người thân cận nhất của hắn sao? Những người này muốn giết Lý Liên Hoa, mà Tiêu Sắt lại muốn bảo vệ Lý Liên Hoa, chẳng lẽ là..." Tư Không Thiên Lạc ý thức được điều gì đánh mắt nhìn Tiêu Sắt, đôi mắt ảm đạm lộ vẻ bi ai không thể giải thích được.
"Vậy thì sao?" Tiêu Sắt bình tĩnh.
Đêm khuya, Tiêu Sắt đỡ Lý Liên Hoa nằm xuống sau khi truyền nội lực, đỡ hắn nằm im ngủ ngon.
"Khụ khụ..." Tiêu Sắt đứng dậy nhịn không được ho khan một tiếng.
"Uống thuốc đi, trong khoảng thời gian này nội lực ngươi tiêu hao quá nhiều, về lâu dài nhất định sẽ tổn hại đến cơ thể." Hoa Cẩm cầm lấy một cái bát đưa cho Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt bưng bát lên uống hết trong một ngụm.
Hoa Cẩm đang châm cứu cho Lý Liên Hoa, những cây châm từng chiếc một đâm vào mạch, Lý Liên Hoa vẻ mặt bình tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Sắt nhìn Lý Liên Hoa, đột nhiên nhớ rằng Tô Mộ Vũ đã từng khen ngợi kiếm thuật của Lý Liên Hoa, nhớ rằng Tuyết Nguyệt kiếm tiên đã từng nói có kiếm ý trong người Lý Liên Hoa, hắn nhớ rằng tâm pháp đệ nhất thiên hạ Đạp Vân, nhớ đến Lý Liên Hoa vừa nhìn đã học được, Lý Liên Hoa đúng là kỳ tài thiên phú võ học.
Tiêu Sắt không biết quá khứ của Lý Liên Hoa, cũng không có cách nào tra ra nó.
Nhưng mọi chi tiết đều giống như cây bút, vài nét vẽ phác họa đã khắc họa ở chỗ trống kia một thiếu niên với tài năng đáng kinh ngạc.
Ngươi năm đó có phải hay không cùng ta đều giống nhau?
Dùng tâm pháp thiên hạ đệ nhất đánh bại những thiên hạ vô địch thủ, người trong câu chuyện ngươi từng nhắc, chính là ngươi phải không?
Lý Liên Hoa, rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì khiến thân thể ngươi vỡ nát như vậy?
Ngươi thậm chí còn nói: Không biết võ công kỳ thật cũng khá tốt.
"Thần y, võ công của hắn thật sự không thể khôi phục sao?" Tiêu Sắt đột nhiên hỏi.
"Kinh mạch của hắn bị tổn thương nghiêm trọng, việc luyện võ rất khó khăn." Hoa Cẩm châm cứu xong, duỗi thẳng người: "Tuy nhiên, kinh mạch của hắn dường như đang có dấu hiệu hồi phục. Mặc dù sự hồi phục này rất khó phát hiện nhưng xác thực vẫn là có.
Theo suy đoán của ta, nhất định có liên quan đến việc mấy ngày nay ngươi ngày đêm sử dụng nội lực của mình để sưởi ấm kinh mạch của hắn, xem ra nội lực thiên hạ đệ nhất của ngươi, quả thực là thiên hạ đệ nhất. "
Tiêu Sắt thần sắt nhàn nhạt: "Đó là đương nhiên."
"Kim châm phong ấn các huyệt đạo tạm thời trì hoãn sự tiêu tán nội lực trong cơ thể hắn. Cùng với nội lực của ngươi được đưa vào trong cơ thể hắn nó có thể tồn tại trong mười hai canh giờ. Hãy tận dụng thời gian này và nghỉ ngơi thật tốt. "Sau khi nói với Tiêu Sắt xong, Hoa Cẩm vác hộp thuốc trên lưng rời đi.
Sáng hôm sau, Lý Liên Hoa duỗi tay che đi ánh sáng chói mắt, sau đó từ từ mở mắt, ngồi dậy, nhìn thấy thiếu niên đang nhắm mắt ngồi khoanh chân ở cuối giường.
Lý Liên Hoa không đánh thức hắn, tự cố gắng xuống giường đứng dậy, tay hắn vừa cử động liền chạm vào thứ gì đó, hình như là một trang giấy.
Lý Liên Hoa tò mò lấy nó ra, mở ra.
Đó là bản giấy nợ mà hắn đã yêu cầu Tiêu Sắt ký vào ngày hôm đó, nhưng trên bản giấy nợ này, trong khoảng trống có thêm một dòng chữ.
Lý Liên Hoa đọc xong dòng chữ này, không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt lại dừng trên mặt Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt dưới cái nhìn của Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa mỉm cười thì thầm: "Suốt quãng đời còn lại, ta sẽ cho ngươi cả thể xác lẫn tinh thần, không phải để trả nợ, không phải để báo đáp ân tình, mà chỉ do tâm đã động. Dù khó khăn ra sau cũng không dối nữa lời. Tiêu Sắt."
Lý Liên Hoa lắc lắc tờ giấy trong tay: "Tiêu lão bản, ngươi viết gì trên giấy nợ của ta thế? Có được sự cho phép của ta không?"
"Ta thích ngươi, không cần ngươi đồng ý." Tiêu Sắt nhìn chằm chằm Lý Liên Hoa: "Hơn nữa ngươi cũng thích ta."
"Chậc chậc..." Lý Liên Hoa cười lạnh: "Nếu như ngươi thích ta, ta... ta...quản không được bất quá ngươi dựa vào cái gì nói ta cũng thích ngươi? Tiêu lão bản, là ai cho ngươi tự tin này?"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào những gì ngươi đã làm, ngươi có muốn ta nói từng cái một không?" Tiêu Sắt hỏi.
"Không cần thiết." Lý Liên Hoa xua tay sờ mũi: "Bất quá, có nhiều người vào sinh ra tử vì ngươi như thế, đều là vì thích ngươi sao? Chẳng hạn như Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Vô Tâm..."
"Không giống, ngươi không giống với bọn họ." Tiêu Sắt ngắt lời.
"Có gì không giống?" Lý Liên Hoa nghiêm túc hỏi: "Ta và bọn họ có điểm khác biệt gì?"
Ánh mắt Lý Liên Hoa đầy uy hiếp.
Tiêu Sắc thấy hắn vẫn chưa muốn thừa nhận cảm tình này, nhất thời trong lòng dâng lên nghi hoặc, tức giận và thất vọng, hắn sốt ruột nói.
"Ta không phải kẻ ngốc. Ta phân biệt rõ ràng giữa mối quan hệ nam nữ và tình bằng hữu."
"Tình yêu nam nữ?" Lý Liên Hoa cười nói: "Tiêu lão bản, ngươi đã từng yêu ai chưa? Ngươi có biết yêu một người là như thế nào không?" Lý Liên Hoa tiến lên, từng chút một đến gần Tiêu Sắt, cưỡng ép cơ thể của Tiêu Sắt. Bất giác, Tiêu Sắt ngả người ra sau và hạ eo xuống.
Một người tới gần, một người ngửa ra sau, cho đến khi không còn chỗ nào để rút lui, thắt lưng không thể hạ xuống được nữa.
"Nói cho ta biết, ta và bọn họ có điểm gì không giống?" Lý Liên Hoa cúi đầu nhìn Tiêu Sắt, trong mắt tràn ngập cảm giác áp bức trước nay chưa từng có.
Tiêu Sắt nhìn khuôn mặt Lý Liên Hoa ở rất gần, đầu óc trống rỗng.
"Không nói nên lời sao? Ta có thể nói cho ngươi biết a, yêu một người thì không thể không thân cận..." Ánh mắt dịu dàng và lưu luyến của Lý Liên Hoa dán chặt vào mặt Tiêu Sắt: "Tiêu lão bản, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội." Lý Liên Hoa chỉ vào mặt hắn: "Nào, hôn ta một cái, ngươi nói là thích ta phải không? Không phải nói cái gì mà đối với ta là tình yêu nam nữ sao, ngươi có biết..."
Lý Liên Hoa vẫn đang nói huyên thuyên.
Tiểu Sắt không muốn nghe nữa, cũng không thể nghe rõ, trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng không ngừng khép mở.
Hắn thấp giọng mắng: "Câm miệng." Đột nhiên lao tới, nghiêng người về phía trước, dùng miệng chặn người kia mói chuyện.
Nụ hôn này, đến nhanh, đi càng nhanh hơn, giống như chuồn chuồn dính nước, vừa đáp lập tức bay đi.
Nhưng đã thành công trong việc bịt miệng Lý Liên Hoa, hắn ngồi trên giường, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Sắt.
Hồi tưởng lại một chút đã, chuyện vừa xảy ra vậy.
Hình như Tiêu Sắt đột nhiên ngồi dậy, dùng miệng đụng vào miệng hắn, sự va chạm này lực đạo cũng phải mười phần, khiến hắn phải ngồi trở lại trên giường.
Lý Liên Hoa giơ tay chạm vào môi, bị hắn va chạm có chút đau.
"Ngươi không phải hỏi ta, ngươi cùng bọn họ có gì không giống nhau sao? Được, ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là muốn hôn ngươi." Tiêu Sắt nhìn Lý Liên Hoa, ánh mắt sáng ngời, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Tiêu lão bản, ngươi đây gọi là hôn sao?" Lý Liên Hoa không thể tin được.
Hai người trở lại vị trí cũ, Lý Liên Hoa nghiêng người về phía trước và hướng lên trên, còn Tiêu Sắt thì cúi người xuống.
Lý Liên Hoa nhìn lông mày Tiêu Sắt, thở dài: "Tiêu Sắt, ta thích ngươi, ngươi thì sao?"
Không đợi Tiêu Sắt trả lời, môi của Lý Liên Hoa đã đặt lên hàng lông mày của Tiêu Sắt, hôn lên hàng lông mày Tiêu Sắt một cách dịu dàng nhất.
"Ngươi không cần trả lời, ta biết ngươi thích ta."
Đôi môi theo xương mũi đi xuống, cuối cùng đáp xuống môi Tiêu Sắt, hết sức ôn nhu mà hôn lên.
Đôi môi mềm mại tựa như lông vũ rơi xuống môi Tiêu Sắt, cũng dừng lại trong lòng Tiêu Sắt.
"Tiêu Sắt, để ta dạy cho ngươi biết thế nào là nụ hôn của tình nhân." Lý Liên Hoa ngẩng đầu ôm lấy sau đầu của Tiêu Sắt, dùng đầu lưỡi mở môi và răng của Tiêu Sắt rồi tiến vào trong.
Chiếc lưỡi linh hoạt thoải mái đưa vào trong miệng Tiêu Sắt, lúc thì lần theo vòm miệng nhạy cảm, lúc lại cuộn lưỡi cùng nhau.
Nụ hôn của tình nhân thật dài và tinh tế.
Hơi thở ẩm ướt, ấm áp giữa miệng và mũi càng nóng hơn, Tiêu Sắt không biết khi nào đã nắm gữ quyền chủ động.
Hai tay thon dài xuyên qua tay Lý Liên Hoa, vòng qua lưng hắn, đem hắn ôm thật chặt trong lòng, cúi đầu biến nụ hôn dài nhẹ nhàng đổi thành chiếm giữ mãnh liệt.
Tiêu Sắt mút kịch liệt miệng và lưỡi Lý Liên Hoa, như thể muốn chiếm lấy mọi thứ của hắn làm của riêng.
Bàn tay của Lý Liên Hoa vốn đang đặt sau gáy Tiêu Sắt bây giờ đã rơi xuống cổ, vòng lấy hắn, ngửa đầu lên, tùy ý để đối phương đòi hỏi.
Họ hôn nhau say đắm đến nỗi quên hết mọi chuyện. Cho đến khi... cánh cửa Kỳ Lân Các bị đẩy ra từ bên ngoài
"Tiêu... Tiêu Sắt... ngươi đang làm gì vậy..."
Lôi Vô Kiệt và đoàn người mở cửa bước vào với thái độ vô tư, sững sờ khi nhìn thấy hai người hôn nhau.
"Phi lế chớ nhìn, bần tăng hết thảy đều không nhìn thấy." Vô Tâm xoay người nói.
"Ta cũng không nhìn thấy." Lôi Vô Kiệt vội vàng che mắt lại.
"Ngươi là cái đồ lưu manh!" Tư Không Thiên Lạc cúi đầu thầm mắng.
"Phì..." Diệp Nhược Y cúi đầu, cố gắng nhịn cười một lúc, cuối cùng nhịn không được vẫn bật cười thành tiếng.
"Khụ khụ..." Trong phòng, Lý Liên Hoa cúi đầu che mặt, phát ra một tiếng ho chấn động thiên địa.
Không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
"Ngươi ở Kỳ Lân Các không biết cửa gõ cửa sao?" Tiêu Sắt vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mọi người, nếu không phải Lý Liên Hoa đang đỏ mặt, ánh mắt khinh miệt của Tiêu Sắt sẽ càng có sát khí hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro