
Chương 21
21.
"Được Tô gia gia chủ Tô Mộ Vũ tự mình ra tay, trận này thật đúng là đáng a." Tiêu Sắt chậm rãi nói.
"Gia chủ? Chẳng phải vậy sẽ rất lợi hại hay sao?" Lôi Vô Kiệt nhảy về phía trước.
"Hắn không chỉ lợi hại, ngươi ở dưới kiếm của hắn tuyệt đối không thể chống đỡ được quá trăm chiêu." Tiêu Sắt nói.
"Phải thử mới biết được." Lôi Vô Kiệt toàn thân bốc lên ngọn lửa, hỏa thuật chi thuật được thi triển: "Tiêu Sắt, Lý Liên Hoa, hai ngươi đi trước đi!"
Mọi người nhìn con ngựa trống bên cạnh Tiêu Sắt, không đành lòng nói với hắn rằng Lý Liên Hoa đã chạy trốn từ lâu.
Tô Mộ Vũ không nói gì, chỉ là từng bước một tới gần, đột nhiên quay đầu lại.
Ở cuối con đường, có thể nghe thấy tiếng vó ngựa.
Tám con ngựa phóng tới, đó là tám con ngựa của nội môn do Lôi Kinh Bộ cầm đầu.
"Sư đệ Vô Kiệt, yến tiệc anh hùng đã bắt đầu. Đệ có thể đưa khách vào. Chúng ta sẽ ngăn chặn bất kỳ vị khách nào đang muốn cản đường." Lôi Kinh Bộ vừa thấy hai bên giằng co một trận, liền minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
"Chư vị sư huynh, người này là Ám Hà gia chủ Tô Mộ Vũ, mọi người nhớ cẩn thận khi đối phó với hắn, Tiêu Sắt, chúng ta đi trước một bước." Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc lập tức lên ngựa, cả đoàn người giục ngựa rời đi.
Đôi mắt của Tô Mộ Vũ nheo lại, hắn đang định đuổi theo nhưng bị Lôi Kinh Bộ ngăn lại.
"Các huynh đệ, liệt trận đón khách, dọn đường cho sư đệ Vô Kiệt!"
"Tuân mệnh!" Tám kỵ sĩ của Lôi Môn gầm lên như sấm.
Lôi Vô Kiệt một đường chạy về phía Lôi Gia Bảo, nửa đường cảm nhận được Lôi Oanh đã thổi bay sát kiếm.
Nguy hiểm phía trước đã rõ ràng, nhưng đoàn người Tiêu Sắt mang nhiệt huyết trong lồng ngực, đến được phía trước Lôi Gia Bảo, liền xông vào tham gia hỗn chiến.
.
Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Đường Liên đều nằm xuống, ngay cả Diệp Nhược Y cũng thổ huyết ngã xuống đất.
"Tiêu Sắt, mau rời đi..." Lôi Vô Kiệt dùng Tâm kiếm chống đỡ cơ thể, mặc dù trên người đầy vết thương nhưng hắn vẫn kiên định nhìn chằm chằm Tạ Thất Đao.
"Mười năm nữa, ngươi có khả năng trở thành kiếm tiên, đáng tiếc không có cơ hội đó." Tô Mộ Vũ cầm ô, đứng sang một bên nhìn Lôi Vô Kiệt.
"Mời ngươi đi đường Hoàng Tuyền." Tạ Thất Đao vung kiếm chém Lôi Vô Kiệt.
Tay Tiêu Sắt đã nắm lấy gậy vô cực trên thắt lưng của mình.
"Vẫn chưa đến lượt ngươi ra tay đâu."
Bóng trắng vượt qua Tiêu Sắt, đáp xuống trước mặt Lôi Vô Kiệt, giơ tay chặn kiếm của Tạ Thất Đao.
"Lý...Lý Liên Hoa..." Lôi Vô Kiệt nhìn bóng dáng quen thuộc, sửng sốt.
"Đó không phải Lý Liên Hoa." Tiêu Sắt nắm lấy cánh tay Lôi Vô Kiệt đứng lên, thi triển Đạp Vân, nhanh chóng dẫn hắn lui về phía sau.
Nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra 'bạch y nhân' này dùng hai tay bắt được đao, cây đao của Tạ Thất Đao cứa vào cánh tay người nọ hơn nửa tấc nhưng tuyệt không thấy máu chảy ra.
"Thuật con rối giết người?" Tạ Thất Đao nhìn cảnh tượng này một cách khó hiểu.
Chần chừ một lúc, 'bạch y nhân' trước mặt hắn nổ tung.
Những chiếc kim bạc mỏng như lông bò, giống như mưa từ trên trời rơi xuống, dày đặc, tựa như sao băng rơi xuống đất, khí thế phi phàm, sao băng và mưa chỉ có một mục tiêu, đó là Tạ Thất Đao.
"Bạo Vũ lê hoa châm?" Đường Liên nhìn cảnh này có vẻ khó hiểu.
Ngay lúc Bạo Vũ Lê Hoa châm chuẩn bị giết chết Tạ Thất Đao, Tô Mộ Vũ đã rút kiếm ra.
Kiếm Tề Vũ của Tô Mộ Vũ, nhất kiếm xuất ra liền như tên hắn, Mộ Vũ, một mảnh Mộ Vũ, bay khắp trời và rơi vào bên trong mưa chiều hoàn hôn, biến mất không dấu vết.
"Ám Hà thuật con rối giết người, Đường Môn bạo vũ lê hoa châm. Đây rốc cuộc là người nào?" Tạ Thất Đao nhìn Tô Mộ Vũ.
"Không biết thì nhìn đi... Đừng nói bừa." Lý Liên Hoa một thân bình thường đứng ở trong viện tường: "Nếu đây thật sự là Đường Môn bạo vũ lê hoa châm, ngươi nghĩ rằng Tô Mộ Vũ có thể cứu được ngươi không? Tiểu xảo nhỏ của ta so với bạo vũ hoa lê châm chân chính chỉ đáng ba thành uy lực,"
"Tô Xương Ly nhất định đã chết dưới tay các hạ phải không?" Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Lý Liên Hoa.
"Đúng." Lý Liên Hoa gật đầu: "Ngươi muốn báo thù thay bọn họ?"
"Kẻ sát nhân sẽ luôn bị giết, Ám Hà sẽ không bao giờ vì sát thủ mà báo thù. Nhưng..."
"Muốn ngăn cản Ám Hà giết người, Ám Hà sẽ giết ngươi! Xuống địa ngục đi." Tạ Thất Đao giận dữ gầm lên và lao thẳng vào Lý Liên Hoa.
"Ai da..." Lý Liên Hoa dùng Đạp Vân, tránh né kiếm của Tạ Thất Đao: "Diêm Vương do Ám Hà các ngươi mở ra sao? Ngươi muốn giết người thì người khác nhất định phải chết à? "
"Một đao." Tiêu Sắt nắm chặt gậy Vô Cực, đột nhiên báo ra một con số.
"Khụ khụ... Cái gì, một đao gì." Lôi Vô Kiệt hỏi.
"Tạ Thất Đao, sở dĩ hắn gọi là Tạ Thất Đao là bởi vì hắn có thể dùng bảy thanh kiếm giết người, dưới bảy thanh kiếm của hắn không ai có thể sống sót." Tiêu Sắt chậm rãi nói.
"Lý Liên Hoa đã né được bao nhiêu lần rồi?" Lôi Vô Kiệt ngửa mặt nằm trên đất.
"Bốn đao."
"Năm đao."
Ở thanh đao thứ năm, khí tức của Tạ Thất Đao đã cắt đứt một sợi tóc của Lý Liên Hoa.
Bị kiếm khí của Tạ Thất Đao ảnh hưởng, chân của Lý Liên Hoa nhất thời trở nên hỗn loạn, nếu xuất đao thứ sáu, hắn sẽ không thể tránh được.
Nhưng Tạ Thất Đao đã rút lui, Tô Mộ Vũ nắm lấy vai hắn ta và trực tiếp quay trở lại đình viện.
Tạ Thất Đao bị thương, máu tươi chảy xuống theo cánh tay phải.
"Đường Môn đao ti trận. Các hạ rất giỏi cơ quan thuật." Tô Mộ Vũ nhìn Lý Liên Hoa nói.
"Chê cười rồi, không phải ta cũng không thể chặt đứt tay Tạ gia chủ sao? Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới." Lý Liên Hoa cười nói.
"Vì các hạ đã nhìn thấy đao của Tạ gia chủ, vậy tiếp theo xin vui lòng xem thanh kiếm của ta."
Tô Mộ Vũ hướng Lý Liên Hoa xuất ra nhất kiếm, kiếm này tràn ngập sát ý, tốc độ cực nhanh, là một thanh kiếm muốn giết người.
Lý Liên Hoa có thể cảm nhận được kiếm khí, nhưng không trốn tránh vì đã quá muộn.
Thanh kiếm của Tô Mộ Vũ nhanh hơn thanh đao của Tạ Thất Đao rất nhiều, thanh kiếm của hắn chắc chắn không nên vô danh, hắn chắc chắn xứng với năm kiếm tiên vĩ đại kia.
Đạp Vân dù là thiện hạ đệ nhất khinh công đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ đạt đến giới hạn của nó.
Thanh kiếm của Tô Mộ Vũ không thể xuyên qua cơ thể Lý Liên Hoa mà bị chặn lại bởi một cây gậy.
Đó là cây gậy mà Tiêu Sắt luôn mang bên hông, gậy Vô Cực.
Với khí thế coi thường thiên hạ, dùng một cây gậy đánh bật thanh kiếm của Tô Mộ Vũ và buộc Tô Mộ Vũ phải lùi lại.
Tiêu Sắt đôi tay cầm gậy đứng trước mặt Lý Liên Hoa.
"Lý Liên Hoa, ta đã nói rồi, chuyện của ta về sau ngươi không cần quản. Ngươi, một người bình thường không biết võ công, hà tất gì phải ra mặt!"
Tiêu Sắt luôn lười nhác, nhưng vào lúc này trên người hắn lại bùng nổ một cỗ khí phách.
Thái độ hống hách coi thường thiên hạ khiến tất cả mọi người có mặt đều nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
"Ngươi kỳ thật chính là người đó." Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
"Cái gì mà người đó! Ta là Tiêu Sở Hà, Tiêu Sở Hà mà các ngươi luôn muốn giết nhưng không thể!" Tiêu Sắt giận dữ hét lên, khí tức dâng trào, hắn đã tiến vào Tiêu dao thiên cảnh.
Tiêu Sở Hà, lục hoàng tử của Tiêu gia, Vĩnh An vương của triều đình, đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài ở Bắc Ly.
"Tiêu Sắt, ngươi thật đúng là cao thủ." Lôi Vô Kiệt nằm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Ngươi vốn là hoàng tử."
"Tiêu Sở Hà, không ngờ ngươi chính là người mà ta chờ đợi bấy lâu nay." Đường Liên ho khan.
"Tiêu Sở Hà, hoan nghênh trở về." Diệp Nhược Y nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy thếu niên mặc hồng y đang cưỡi ngựa băng băng trong thành Thiên Khải năm nào.
"Kẻ lừa đảo, hắn đã lừa chúng ta lâu như vậy." Tư Không Thiên Lạc nói.
Chỉ có Lý Liên Hoa không nói gì, thần sắc cô độc, dôi tay nắm chặt thành quyền.
"Tiêu Sắt có thể sống sót, nhưng Tiêu Sở Hà phải chết." Tạ Thất Đao lại siết chặt thanh kiếm.
"Vậy các ngươi thử xem!" Tiêu Sắt đôi mắt điên cuồng ngước lên, sau đó vung cây gậy lên.
Gậy Vô Cực che trời lấp đất này trong tay thậm chí còn khiến ánh mắt hắn điên cuồng hơn!
Tô Mộ Vũ giơ kiếm lên đỡ, nhưng lại bị chấn động mạnh đến mức cánh tay tê dại, trường kiếm trong tay rơi ra.
Tạ Thất Đao vung đao chặn lại, nhưng dưới tác động của cây gậy dài, thanh đao vỡ thành bảy mảnh, hắn ta sốc đến mức nôn ra máu và bay về phía sau, không thể cử động được nữa.
Tô Mộ Vũ bị khí thế kinh thiên của cây gậy buộc phải rút lui về phía sau, cuối cùng không còn cách nào đành rút lui, hắn vừa rút lui vừa vung kiếm ra đòn.
Thanh kiếm này giống như mưa xuân, kéo dài vô tận, chém không ngừng, không thể đứt rời.
Cây gậy dài và trường kiếm gặp nhau trên không trung, Tiêu Sắt và Tô Mộ Vũ lướt qua nhau.
"Tiêu Sở Hà, ngươi quả thật xứng đáng với danh xưng đệ nhất thiên tài của Bắc Ly." Tô Mộ Vũ khụy xuống bằng một đầu gối, trường kiếm chạm đất.
"Điều này còn cần ngươi nói." Tiêu Sắt cười lạnh, liếc nhìn vai trái chính mình bị thương, máu vẫn luôn trào ra: "Kiếm của ngươi rất tốt, xứng đáng với danh hiệu Kiếm Tiên."
"Đáng tiếc ta là sát thủ của Ám Hà, kiếm của ta là sát kiếm, đối với ta danh xưng Kiếm Tiên không có tác dụng." Sát thủ Ám Hà, hắn chỉ có thể chết không thể lui.
"Trước khi đến Lôi Gia Bảo, ngươi đã bị thương. Ai có thể đã thương ngươi? Tô tiên sinh đã giết ai? Chỉ có như vậy ngươi mới bị thương." Tiêu Sắt hỏi.
Tô Mộ Vũ mỉm cười không trả lời.
"Là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên sao? Cho nên nàng mới chưa tới Lôi Gia Bảo." Tiêu Sắc lại hỏi.
"Ha ha..." Tô Mộ Vũ nhướng mày cười: "Đúng vậy, chúng ta giết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y."
"Tỷ... ngươi giết tỷ tỷ của ta... Phốc..." Lôi Vô Kiệt chật vật đứng dậy, kích động mà nôn ra một ngụm máu.
Sau khi nghe được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên tử vong, mọi người đều chấn động, trong khi Tiêu Sắt đang lơ đãng thì có người động đậy.
Đó là Tạ Thất Đao, thanh đao của hắn ta đã gãy, nhưng hắn ta vẫn còn một quyền nữa, một quyền chí mạng, nếu quyền này được tung ra, hắn ta sẽ chết, và người hắn đấm cũng vậy!
Ám Hà có thể bị giết, nhưng không thể rút lui!
"Cẩn thận." Lý Liên Hoa kịch liệt quát lớn, giật lấy thanh tâm kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt, thi triển Đạp Vân lao tới.
Nhưng Tạ Thất Đao đã sử dụng toàn bộ công lực của mình vào quyền này, quyền phong mạnh đến mức không đợi Lý Liên Hoa tiếp cận đã bị đánh bật ra sau.
Tiêu Sắt giơ gậy lên đỡ cú đấm nhưng vẫn bị trúng đòn, lùi lại vài bước, nửa quỳ trên mặt đất, miệng trào ra máu.
"Ám Hà có thể chết, nhưng không thể rút lui." Nói xong, Tạ Thất Đao hộc máu và chết.
"Tạ thúc." Tô Mộ Vũ vẻ mặt bi thảm nhìn thi thể của Tạ Thất Đao: "Tiêu Sở Hà, hôm nay ngươi nhất định phải chết!"
Tô Mộ Vũ lại rút kiếm ra, đây là đòn kiếm đơn giản nhất, một đòn đâm thẳng.
Tiêu Sắt đứng dậy, dùng gậy Vô Cực chặn thanh kiếm và lùi lại một bước.
Tô Mộ Vũ lại đâm một nhát, Tiêu Sắt chặn lại và rút lui.
Sau ba nhát kiếm, Tiêu Sắt thổ huyết, nửa quỳ trên mặt đất, nếu không có gậy Vô Cực đỡ hắn thì hắn đã ngã xuống.
Cổ âm nhu chi lực ẩn sâu trong huyết quản của hắn đang quay trở lại như muốn gây nên phản phệ.
Tiêu Sắt cố gắng dập tắt phản phệ bằng nguồn nội lực thiên hạ đệ nhất của mình, nhưng sức mạnh đó quá yếu, hắn cũng không đủ sức để chống lại cỗ âm nhu chi lực to lớn kia.
"Ta còn có một nhác kiếm, nhưng ngươi không tiếp được." Tô Mộ Vũ đâm ra thanh kiếm thứ tư.
Tiêu Sắt ngước mắt lên, bất lực nhìn thanh kiếm đâm về phía mình.
"Tiêu Sắt." Lôi Vô Kiệt hét lớn, hắn không thể động đậy, người khác cũng không thể.
Chỉ có thể bất lực nhìn thanh kiếm tiến đến Tiêu Sắc đang nửa quỳ trên mặt đất.
Đột nhiên một thanh kiếm từ bên cạnh đâm ra, thanh kiếm này mặc dù không có nội khí, nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Mũi của Tâm kiếm chĩa vào phía trước lưỡi trường kiếm của Tô Mộ Vũ, khiến thanh kiếm của Tô Mộ Vũ lệch đi nửa tấc.
Sau đó Tâm Kiếm lại vung ra, tấn công về hướng cửa mệnh của Tô Mộ Vũ, buộc Tô Mộ Vũ phải dùng kiếm trả đũa.
Hai thanh kiếm giao nhau, Lý Liên Hoa kinh ngạc đến tê cả miệng, Tâm kiếm trong lòng thật sự bị đánh bật ra.
"Nếu như ngươi biết võ công, ta liền chết với thanh kiếm này, thật đáng tiếc." Tô Mộ Vũ nhìn Lý Liên Hoa.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy đáng tiếc, đây là lần đầu tiên... Ta cảm thấy đáng tiếc, việc ta không biết võ công." Lý Liên Hoa gật đầu đồng ý.
"Tránh ra." Tiêu Sắt tức giận hét lên.
"A... Tiêu Sắt, ngươi nói cái gì?" Lý Liên Hoa quay đầu lại hỏi.
"Ta muốn ngươi tránh ra!" Tiêu Sắt tức giận gầm lên, cầm Vô Cực côn đứng dậy.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ đáng sợ.
"Ta không thể làm vậy." Lý Liên Hoa cười nói.
"Đi...đi nhanh đi..." Tiêu Sắt giơ tay vỗ lên vai Lý Liên Hoa, muốn đẩy hắn ra, nhưng lực đạo thực sự yếu ớt: "Ngươi không phải là người của giang hồ, còn chuyện này nữa... không liên quan gì tới ngươi cả... Đi nhanh đi."
Khi Tiêu Sắt đang nói, Tô Mộ Vũ đã dùng kiếm đâm đến.
Lý Liên Hoa không nhúc nhích.
Hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ còn lại thân thể của chính mình, hắn còn có thể dựa vào cái gì bảo vệ người phía sau?
Vì cơ thể của ta vẫn còn ở đó nên ta sẽ dùng cơ thể của mình để bảo vệ ngươi.
Lý Liên Hoa nhìn kiếm Tô Mộ Vũ, bình tĩnh mỉm cười, nụ cười này kỳ thực có một vẻ đẹp ly kỳ.
"Tiêu Sắt, Lý Liên Hoa..." Lôi Vô Kiệt thập phần bất lực, hối hận, trên mặt đầy máu và nước mắt.
"Vì cái gì mà hòa thượng ta luôn có thể đến cứu người trong lúc nguy cấp như thế này?"
Một bạch y từ trên trời bay xuống và đáp xuống thanh kiếm của Tô Mộ Vũ.
Thanh kiếm chỉ cách trái tim của Lý Liên Hoa ba tấc, và dừng tại đó không hề động.
"Vô Tâm, ngươi cuối cùng cũng tới rồi..." Tiêu Sắt nhìn thấy người này, thần kinh căng thẳng đã thả lỏng, không thể chống cự nữa, hắn nằm trên lưng Lý Liên Hoa, không ngừng trượt xuống.
Lý Liên Hoa xoay người ôm người vào lòng.
"Tiêu lão bản, ngươi thoạt nhìn thật chật vật a." Vị hòa thượng tao nhã mỉm cười nhìn Tiêu Sắt.
"Tốt nhất ngươi trước tiên đuổi cái này Tô gia tộc trưởng này đi, sau đó hẳn cười nhạo ta."
"Được rồi. Chốc lát cùng ngươi ôn chuyện sao."
Tiêu Sắt bị Lý Liên Hoa ôm vào lòng, đầu tựa vào vai đối phương, hơi thở mong manh.
"Lý Liên Hoa, ngươi có hối hận vì đã không truyền lại tâm pháp thiên hạ đệ nhất cho ta sớm hơn không? Nhưng... cho dù ngươi có dạy ta tâm pháp này khi chúng ta lần đầu gặp nhau, nó cũng không thay đổi được gì cả, nên đừng trách chính mình......" Nói xong, Tiêu Sắt ngất đi.
"Tiêu Sắt, ta chưa bao giờ hối hận về điều này, nhưng..."
Nói đến đây, Lý Liên Hoa cảm giác như trái tim bị dao cứa vào, sau đó khí huyết trong cơ thể dâng trào, khóe miệng tràn ra máu, nhịn không được mà ngất đi.
Hai đại nam nhân y phục xanh, xám ngã vào vòng tay nhau rồi ngất đi giữa đống hỗn độn trên mặt đất.
Trận đại chiến này cũng như những kiếm sư đến rồi đi đều không liên quan gì đến họ nữa.
Lý Liên Hoa có một giấc mơ, mơ về chính mình khi mười tám tuổi.
Lý Tương Di khí phách cao ngạo, mặc áo trắng, không bị thiên hạ vấy bẩn, ôm thiếu sư trong tay, ngang ngược kiêu ngạo, nét mặt sắc sảo.
Người này trên môi nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo coi thường thế giới, khinh thường và chế giễu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mười lăm năm sau mình lại trở nên vô dụng như vậy, một kẻ thua cuộc, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được."
Thiếu sư trong tay chỉ vào Lý Liên Hoa, nói từng chữ như đao: "Không biết võ thuật thật sự không phải chuyện gì to tát, nhưng không biết võ thuật thì không thể bảo vệ hắn. "
Thanh kiếm sắc bén của vị môn chủ trẻ đâm về phía hắn ta.
"Hãy rút kiếm ra và bảo vệ người của ngươi đi."
Lý Liên Hoa nghĩ thầm: Tiêu Sắt cùng ta có quan hệ sao? Ngươi muốn xem vào chuyện của người khác?
Sau đó Lý Liên Hoa tỉnh lại, xoa đầu ngồi dậy, vặn vai, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lôi Vô Kiệt đang hôn mê ở bên ngoài, sau đó quay lại nhìn thấy Đường Liên cũng đã bất tỉnh.
Hắn lại đi một vòng, không tìm thấy Tư Không Thiên Lạc cùng Diệp Nhược Y, bọn họ cũng không tìm thấy, vì thế hắn liền đi ra ngoài.
Gặp một lão trung niên tóc bạc ở cửa.
"Ta biết ngươi, ngươi biết tạo ra sấm sét." Lý Liên Hoa mỉm cười với hắn.
"Tại hạ là Lôi Vân Hạc." Lôi Vân Hạc cảm thấy thanh niên này khá thú vị.
"Tiêu Sắt ở đâu?" Lý Liên Hoa lại hỏi.
"Hắn ở Kỳ Lân Các."
"Kỳ Lân Các ở đâu?"
"Nơi đó, tòa nhà cao nhất." Lôi Vân Hạc chỉ cho hắn nhìn.
"Đa tạ."
Lý Liên Hoa trực tiếp dùng Đạp Vân bay lên mái nhà, trong nháy mắt biến mất.
Trước Kỳ Lân Các, Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y đứng canh giữ trước cổng.
"Phong tục này ở Lôi Gia Bảo khá kỳ lạ. Thay vì đặt một con sư tử ở cửa để canh giữ nhà thì lại có hai cô nương xinh đẹp ở đây."
"Lý Liên Hoa?! Ngươi tỉnh rồi, ngươi ổn chứ?"
Lý Liên Hoa dang rộng hai tay: "Ta không sao, Tiêu Sắt thì sao?"
"Hắn ở bên trong, Nho kiếm tiên tiền bối và Vô Tâm đang cứu hắn. Đã một ngày một đêm, không biết tình huống bên trong thế nào." Tư Không Thiên Lạc vẻ mặt lo lắng nhìn cánh cửa đóng kín.
"Ta đã bói cho hắn một quẻ. Vận mệnh của hắn rất tốt, sẽ ổn thôi." Sau khi Lý Liên Hoa nhẹ nhàng an ủi Tư Không Thiên Lạc, hắn nhấc chân và tiếp tục bước vào trong.
"Ngươi đang làm gì?" Tư Không Thiên Lạc ngăn cản Lý Liên Hoa.
"Ta đi vào nhìn xem Tiêu Sắt." Lý Liên Hoa có chút nghi hoặc nói: "Ta không vào được sao?"
"Đúng vậy, Nho kiếm tiên tiền bối không cho chúng ta vào. Nếu không, ngươi cho rằng ta và Diệp tỷ tỷ đang đợi ở đây làm gì?"
Lý Liên Hoa cười: "Được, ta không vào." Nói xong giơ tay gõ cửa, lớn tiếng nói: "Nho kiếm tiên tiền bối, dù sao ngươi cũng không có cách nào chữa trị cho hắn, không bằng để ta vào giúp các ngươi."
Đại môn theo tiếng mở ra, Lý Liên Hoa mỉm cười bước vào Kỳ Lân Các, "Bụp" một tiếng, cánh cửa lại đóng lại.
Tư Không Thiên Lạc cùng Diệp Nhược Y ở ngoài cửa nhìn nhau.
"Diệp tỷ, Lý Liên Hoa có ý gì? Nho kiếm tiên tiền bối không thể chữa khỏi Tiêu Sắt, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Ta cũng không biết." Diệp Nhược Y cau mày.
"Diệp tỷ tỷ, Nho kiếm tiên không thể chữa cho Tiêu Sắt. Còn thần y thì sao? Thần y có thể chữa khỏi bệnh cho hắn không?"
"Thần y?"
"Thần y Hoa Cẩm đang ở Kiếm Tâm trủng."
"Không sao, trước tiên hãy mời cô ấy đến đây."
"Được." Diệp Nhược Y và Tư Không Thiên Lạc tìm được người đến Kiếm Tâm trủng dự yến tiệc, liền yêu cầu bọn họ quay lại Kiếm Tâm trủng cầu xin thần y Hoa Cẩm đến Lôi Gia Bảo.
Tiêu Sắt đang ngồi khoanh chân trên giường trong Kỳ Lân Các, Vô Tâm chắp hai tay sau lưng, truyền nội lực vào trong cơ thể Tiêu Sắt để trấn áp vết thương.
"Ngươi có biện pháp cứu hắn?" Tạ Huyền nhìn Lý Liên Hoa.
"Ừ." Lý Liên Hoa đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Sắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười, bình tĩnh và tự tin: "Ta có thể cứu được hắn."
"Làm thế nào để cứu?"
"Ẩn mạch của hắn có một cỗ âm nhu chi lực, và một khi hắn sử dụng nội lực của mình, cỗ âm nhu chi lực này sẽ quay lại phản phệ hắn. Chi bằng loại bỏ cỗ âm nhu chi lực này, hắn mới có thể được cứu. "
"Nhưng nếu loại bỏ cỗ âm nhu chi lực, nội lực của hắn cũng sẽ bị phế, đến lúc đó, kinh mạch của hắn sẽ khô cạn mà chết." Tạ Huyền cau mày nói.
"Mặc dù võ công trong ẩn mạch của hắn sẽ bị phế, nhưng trong tĩnh mạch hữu hình của hắn vẫn còn có nội lực."
Tạ Huyền lắc đầu không đồng ý: "Không được, nội lực kia quá yếu, không thể duy trì kinh mạch của hắn."
"Đó là việc của ta, xin hãy động thủ đi."
"Sinh tử chỉ dựa vào lời nói của ngươi..." Nho Kiếm Tiên không nhúc nhích.
"Với bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể cầm cự được mấy ngày mới trấn áp được vết thương của hắn?"
"Nhiều nhất là bốn ngày."
"Được rồi, đã như vậy, ba ngày nữa ta sẽ quay lại. Ta tin rằng đến lúc đó ngươi sẽ thay đổi chủ ý, nhưng đến lúc đó, ta có thể cứu được hắn hay không là tùy ngươi." Lý Liên Hoa đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút." Vô Tâm đột nhiên nói.
Lý Liên Hoa nghe vậy, quay người lại, nhìn thấy trong mắt bạch y hòa thượng lóe lên tia sáng tím, trông rất kỳ quái.
"Hắn không tin ngươi, nhưng hòa thượng ta lại tin ngươi." Vô Tâm nói xong, lập tức rút tay lại, dồn hết sức lực, dùng lòng bàn tay chưởng Tiêu Sắc một cái.
"Phốc..." Tiêu Sắt phun ra một ngụm máu và ngã gục trong vòng tay của Lý Liên Hoa.
"Nhìn xem, hắn đón người nhanh như thế." Vô Tâm nhìn Nho kiếm tiên: "Hắn nhất định là người rất quan tâm đến Tiêu Sắt."
"Nhưng ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào có thể cứu được một người kinh mạch cạn kiệt."
"Có lẽ chúng ta kiến thức quá ít."
Trên giường, Lý Liên Hoa và Tiêu Sắt ngồi xếp bằng đối diện, hai tay chạm vào nhau.
Lý Liên Hoa đem cỗ chân khí thực sự trong cơ thể mình từng chút một đưa vào cơ thể Tiêu Sắt, sau đó dùng nó làm kim chỉ nam để dẫn dắt nội lực Dương Châu Mạn yếu ớt trong hiện mạch của Tiêu Sắt hoạt động.
"Xem ra bọn họ cần một chút thời gian, ở đây cũng không cần chúng ta nữa. Nho kiếm tiên tiền bối, chúng ta đi ra ngoài thôi. Người bên ngoài hẳn là đang sốt ruột chờ đợi."
"Được rồi. Nhưng ta vẫn không hiểu nổi."
Nho kiếm tiên cùng Vô Tâm đi ra ngoài.
"Người nhiều như vậy, không ngờ ta, một hòa thượng, lại nổi tiếng như vậy." Vô Tâm thở dài.
"Vô Tâm, Vô Tâm... Tiêu Sắt thế nào?" Lôi Vô Kiệt khập khiễng đi tới.
"Ngươi..." Vô Tâm quay sang Đường Liên cũng đang bị thương: "Các ngươi đối với Tiêu lão bản thật sự rất có tình cảm và nghĩa khí. Bất quá, ta không biết hắn hiện tại tình huống thế nào."
"A? Không phải ngươi ở đó để cứu người sao?"
"Đúng vậy, nhưng là ta đã cứu hắn rồi, hiện tại lại có người khác cứu hắn."
"Là Lý Liên Hoa sao? Nhưng Lý Liên Hoa không biết võ công, làm sao có thể cứu được Tiêu Sắt?"
"Lý Liên Hoa, hoa sen. Một niệm thanh tĩnh, nơi chốn hoa sen khai. Cái tên này thật có thiền ý, đáng tiếc chủ nhân của cái tên này lại lục căn không tịnh, Lôi Vô Kiệt kể cho ta nghe về hắn đi. Hòa thượng ta muốn nghe một vài câu chuyện." Vô Tâm cưỡng ép đem Lôi Vô Kiệt đi, yêu cầu hắn kể chuyện.
"Lý Liên Hoa đang chữa trị cho Tiêu Sắt, ngươi tốt nhất đừng vào quấy rầy bọn họ, không bằng cùng nhau đi nghe chuyện." Nho Kiếm Tiên chắp tay rời đi.
Những người khác nhìn nhau chỉ có thể làm theo.
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, đã ba ngày trôi qua, nhưng cửa Kỳ Lân Các vẫn đóng chặt, mọi người vẫn đang đợi ở bên ngoài.
"Ta không thể đợi được nữa!" Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên đứng dậy.
"Đừng sốt ruột, cứ đợi đi." Vô Tâm ngăn cản người.
Trong Kỳ Lân Các, Lý Liên Hoa đã hút chút chân khí cuối cùng ra khỏi cơ thể Tiêu Sắt, vừa mở mắt ra, hắn liền cảm thấy toàn thân đều kiệt sức, không còn sức lực để cử động, đành phải ngồi xuống, ở đó và nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt.
Thiếu niên ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, tuấn tú như vậy, Lý Liên Hoa nhìn thấy không khỏi bật cười.
Thiếu niên như vậy thật khiến người ta không nỡ rời mắt.
Lý Liên Hoa bị mê hoặc, sau đó Tiêu Sắt mở mắt ra.
Đôi mắt này đã khác trước, trở nên trong suốt, tựa như Tiêu Sắt đã trở nên tràn đầy sinh lực.
"Trông ngươi rất đẹp." Lý Liên Hoa mỉm cười.
"Ta xác thực rất ổn." Tiêu Sắt gật đầu.
Vết thương ẩn giấu trong cơ thể hắn đã được chữa lành, mặc dù võ công của hắn chỉ mới trở lại một chút, nhưng khí huyết thuận lợi giãn ra đã khiến hắn thực sự trở nên cao lớn và cường tráng sau một thời gian dài.
Tiêu Sắt rũ mắt xuống nhìn tay mình, cuối cùng hắn cũng có thể cầm được gậy Vô Cực.
Ánh mắt như tia chớp, hắn nhanh chóng tìm thấy cây gậy Vô Cực đang tựa trên giường và nắm chặt nó trong tay.
Khí tức bá đạo coi thường thế giới lại thức tỉnh trong cơ thể Tiêu Sắt.
Bên ngoài Kỳ Lân Các.
"Đây là..." Mọi người cảm nhận được khí tức của Tiêu Sắt, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Có vẻ như huynh ấy ổn rồi."
"Hắn ta không chỉ hồi phục mà còn vào tự tại địa cảnh rồi."
Nho kiếm tiên cùng Vô Tâm nhìn nhau: "Lý Liên Hoa này xứng đáng được xưng là thần y, nhưng vì sao ta trước đây chưa từng nghe qua tên người này?"
Tiêu Sắt trong đình nắm chặt gậy Vô Cực, hồi lâu cảm nhận được võ công cảnh giới, trong ngực dâng lên một cảm giác kiêu ngạo.
"Ta muốn đánh nhau." Tiêu Sắt ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Liên Hoa.
"Vậy ngươi đi tìm Lôi Vô Kiệt, ta hiện tại mệt mỏi quá, chạy không nổi." Lý Liên Hoa mệt mỏi cười nói.
"Được rồi, đợi ta, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Tiêu Sắt cầm gậy Vô Cực lao ra khỏi Kỳ Lân Các.
"Lôi Vô Kiệt, để ta thử Tâm kiếm của ngươi." Thanh Vô Cực côn màu bạc dừng lại trước mũi Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt người đầy vết thương, lắc đầu: "Ngươi chẳng phải là quá vô dụng sao? Bị thương nặng thế?"
Tiêu Sắt thu hồi gậy Vô Cực, vỗ vào trán Lôi Vô Kiệt, nội lực thiên hạ đệ nhất tràn vào toàn thân Lôi Vô Kiệt.
Khi nội lực này được rút ra, nội thương của Lôi Vô Kiệt đã gần như được chữa lành.
"Thương thế của ta đã khỏi rồi sao?" Lôi Vô Kiệt vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tiêu Sắt: "Tiêu Sắt, ngươi đang luyện loại võ công gì vậy? Lại có thể trực tiếp chữa lành cho ta?"
"Nó gọi nó là Thiên hạ đệ nhất."
"Thiên hạ đệ nhất, ai lại có cái tên vô sỉ như vậy?" Vô Tâm lẩm bẩm.
"Ta." Tiêu Sắt nhướng mày: "Sao, ngươi cảm thấy không thuyết phục?"
"Phục. Hơn cả thuyết phục, thật là kinh người." Vô Tâm thở dài: "Không nghĩ tới Tiêu lão bản mặt dày như vậy, trên đời không ai có thể bằng ngươi? Hòa thượng ta làm sao có thể không bị thuyết phục? "
"Nhân tiện, Tiêu Sắt, Lý Liên Hoa đâu?"
"Hắn nói hắn quá mệt và đang nghỉ ngơi ở bên trong." Tiêu Sắt quay lại nhìn Kỳ Lân Các với ánh mắt dịu dàng.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lý Liên Hoa chậm rãi bước ra khỏi Kỳ Lân Các.
"Lý Liên Hoa?!" Nhìn thấy hắn, mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, đi về phía hắn.
Lý Liên Hoa đứng ở cửa Kỳ Lân Các, nhìn những người đi đến với nụ cười vui vẻ.
Sau đó một vệt máu tràn ra từ khóe miệng, hắn ngã xuống đất như một mảnh lụa, mềm mại và bất lực.
"Lý Liên Hoa!"
_____________________
Tôi xin phép ngày mai không thể đăng chương mới nhé. Hứa ngày mốt sẽ trở lại.😆😆😆. Chờ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro