
Chương 12
Q: Ngày hôm nay lão Kim bị đánh sao?
A : Đánh.
________
Điền Chính Quốc dậy rất sớm, đi đến trường quay.
Rõ ràng đã ăn xong bữa sáng, trước lúc lên xe trong tay còn quả thực là bị nhét vào quả trứng gà.
"Rất bồi bổ, phải đuổi kịp dinh dưỡng."
Hoàng mập một mặt hiền lành, vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Điền Chính Quốc không hiểu ra làm sao, đem trứng gà thăm dò, cánh tay đặt lên lan can ghế ngồi, một tay mở điện thoại.
Hôm qua . . . giống như có tin tức không có hồi âm.
Cậu vừa nghĩ tới, mở Wechat ra, không ngạc nhiên chút nào, quả nhiên là tin nhắn của Kim.
"Khoảng thời gian này em để tiểu Trần đi cùng cậu nhé?"
Mặc dù đối phương ngậm miệng không đề cập tới chuyện tối hôm qua, giọng hỏi thăm thành khẩn lễ độ, thậm chí còn có ý tứ lấy lòng, Điền Chính Quốc vẫn như cũ bất vi sở động, mặt không biểu tình trên điện thoại di động kiên định gõ xuống:
"Không thiếu người, cảm ơn."
Thế là hai mươi phút sau Điền Chính Quốc đến studio, đẩy cửa phòng hóa trang ra, liền thấy chuyên gia trang điểm đang cùng đồng chí tiểu Trần kia đang thảo luận kịch liệt.
. . . Cảm tình Kim Thái Hanh căn bản cũng không phải là đang cùng cậu thương lượng!
Yên lặng không nói mà thả tay xuống, suy nghĩ có nên quay đầu bước đi không, tiểu Trần đã thoắt một cái di động đến trước mặt cậu, lộ ra nụ cười xán lạn chuyên nghiệp, quy củ chín mươi độ xoay người cúi đầu:
"Điền lão sư, xin chào, đã lâu không gặp a!"
[ Nội ứng • Trần login ]
Nhắc tới tiểu Trần, cũng là một nhân tài. Du học nước ngoài, văn võ song toàn, một mét tám mấy, dáng dấp còn rất đẹp trai.
Cái kia cũng không tệ, chính là đầu óc thiếu gân, làm trợ lý Kim Thái Hanh.
Có tin đồn đứa nhỏ này là bởi vì từng nhìn qua một bài báo đưa tin về con đường lập nghiệp của Kim tổng, vì thế đã bị làm cho rung động sâu sắc, dứt khoát kiên quyết trở về mà nộp đơn xin việc.
Cho nên - - được xưng là "Đệ nhất không não của Kim tổng."
[cười ẻ]
Đương nhiên vừa mới bắt đầu Điền Chính Quốc còn chưa lĩnh hội được hết cái đặc điểm to lớn này của hắn, tiểu Trần cúi mình chào hỏi cậu xong liền theo sát phía sau, chuyên gia trang điểm thấy vậy không chút khách khí mà đem kéo ra:
"Ngài đến rồi thì chúng ta liền bắt đầu đi? Đại đạo bên kia đang chờ."
Cậu gật gật đầu, đem đồ bên người một bên giao cho tiểu trợ lý, ngoan ngoãn ngồi vào trước gương.
Chuyên gia xoa tay, đầu tiên nhẹ nhàng đụng đụng má trái của cậu, thở phào nói:
"Điền lão sư làn da vẫn là tốt như vậy, tôi trước đó chính lo lắng ngài mang thai trạng thái da sẽ bị chảy xệ, không dễ dàng trang điểm lên đâu."
"Kim tổng rất thương yêu Điền lão sư."
Điền Chính Quốc không có mở miệng, tiểu Trần cướp lời đáp:
"Đương nhiên không để ngài chịu khổ a."
Mới không phải !!
Thời điểm lúc cậu có thai phản ứng mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, lão cẩu Kim Thái Hanh kia lúc đó ở nơi nào a?! Ôm tiểu minh tinh tuyến mười tám nhà người ta mà tình chàng ý thiếp?!
Điền Chính Quốc hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt còn là một biểu cảm năm tháng tĩnh lặng, dáng vẻ tỏ ra "Tiểu Trần cậu nói đều đúng", để chuyên gia trang điểm vỗ tay phát ra tiếng, hâm mộ mà "wow" một tiếng .
"Điền lão sư, ông chủ vì ngài mà vội vàng thúc giục đưa đồ trang điểm chuyên dụng trong thời gian mang thai tới, ngài nhìn xem Kim tổng thật cẩn thận!"
"Điền lão sư, ông chủ của chúng tôi là người rất tốt, khen thưởng hằng năm đều phát đặc biệt nhiều vào cuối năm, đồng hồ này tôi là vừa mới mua đó, thế nào, ngài nhìn xem cũng không tệ lắm phải không?"
Tiểu Trần đại khái là sợ cậu nhàm chán, dứt khoát chuyển cái ghế ngồi vào bên cạnh trò chuyện, ba câu nói không rời khỏi Kim Thái Hanh. [Fan cuồng Kim tổng trá hình]
Hóa ra vẫn là người nói nhiều.
Điền Chính Quốc bị làm cho đau đầu, nháy mắt ra hiệu cho tiểu trợ lý của mình, để hắn sai tiểu Trần đi mua Starbucks.
- - - - - - -
Chờ tiểu Trần hứng thú bừng bừng mà cầm theo hai túi lớn đồ uống trở về, Điền Chính Quốc đã thay xong quần áo ra sân.
Nhân vật của cậu là một giáo viên nông thôn.
Nhân vật nam chính khi còn bé bị bán vào vùng núi hiểm trở, cơ duyên xảo hợp bên trong gặp cậu ở nông thôn dạy học. Hai người kém nhau mười mấy tuổi, lại trở thành tâm đầu ý hợp.
Mỏ than bên trong ỷ mạnh hiếp yếu, tối tăm không có mặt trời, chạy trốn liền bị đánh đến gần chết, cuộc sống trải qua không có một chút nào tôn nghiêm. Cậu không mặc nguy hiểm, trợ giúp nhân vật nam chính rời đi nơi thâm sơn cùng cốc.
Điền Chính Quốc thay đổi thành áo sơ mi và quần tây trơn, đeo kính gọng đen, tóc nhàn tản mà cào loạn một cái, bộ dáng cầm sách trong tay, rất hấp dẫn người khác.
Cậu tuy có một hồi không có xuất hiện trước màn ảnh, nhưng công lực không giảm. Cảm xúc ở nhà đã nghiền ngẫm tốt, lời thoại cũng đọc ngược như chảy, chỉ cần cùng nhân vật chính rèn luyện nhiều một chút, hiệu quả sẽ rất làm cho người khác chờ mong.
Nhân vật nam chính thời niên thiếu mời một tiểu nam sinh người thật xuất sắc ra diễn, thực lực không tệ, chống đỡ được.
Tiểu nam chủ nhìn thấy cậu liền lắp bắp chào hỏi, mặt bởi vì kích động mà biến đỏ:
"Tiền. . . tiền bối chào ngài! Em từ nhỏ đã đặc biệt thích ngài!"
Điền Chính Quốc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tang thương dần dần già đi, nín thở, vân đạm phong khinh* mà cười:
(*云淡风轻 - yún dàn fēng qīng
chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
"Cảm ơn, cậu cũng rất có tiềm năng, diễn thật tốt a."
Ngày đầu tiên chụp ảnh và trang điểm xong, cùng các diễn viên khác gặp mặt qua từ từ đã loại bỏ được cảm giác xa lạ, lại cùng mấy tổ khác chụp ảnh nhóm, đạo diễn liền nhân từ mà thả cậu đi.
Điền Chính Quốc về khách sạn tức giận mà đắp hai tấm mặt nạ. Cậu nhìn mình trong gương, phát sầu mà thở dài.
Thật chẳng lẽ là lớn tuổi?
Chậm rãi xoay người đem tinh chất mặt mạ rửa đi, chuẩn bị từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Bên ngoài đột nhiên xuyên đến một tiếng vang trầm, giống như có người không cẩn thận đem đồ vật rơi xuống chăn lông.
Điền Chính Quốc dây thần kinh đông cứng, toàn thân cảnh báo réo vang.
Cậu vừa rồi lúc đi vào phòng vệ sinh, phía ngoài đèn lớn rõ ràng là sáng, bây giờ lại đen kịt một màu.
Thẻ phòng của cậu chỉ có Hoàng mập mạp có, hiện tại đã hơn chín giờ, không có khả năng hắn muốn tới mà không nói trước.
Chẳng lẽ là ... fan tư sinh.
Điền Chính Quốc vô thức rùng mình một cái.
Cái này rất khủng khiếp.
Để cậu cảm thấy sợ hãi không chịu nổi một ngày không phải là anti-fan trên internet, mà là fan tư sinh như thế này, cậu không chịu nổi "yêu thương" của bọn người điên cuồng này.
Điện thoại để ở trên mặt bàn bên ngoài, không có cách nào liên lạc được người khác. Điền Chính Quốc tê dại cả da đầu, đầu ngón tay bị bóp đến trắng bệch, hít sâu một hơi ép buộc bản thân đi lên phía trước.
Cậu đưa tay bảo vệ bụng của mình, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Gian phòng bên trong u ám, trước mắt quả nhiên có một cái bóng người mơ hồ hiện lên.
Cậu còn chưa kịp hô to kêu cứu, một giây sau, miệng liền bị một người hung ác ngăn chặn. [Sao mà như miêu tả như truyện ma vậy, sợ hết hồn à]
Điền Chính Quốc lần đầu bị cưỡng hôn, hoàn toàn mộng nguyên tại chỗ.
"Tiểu Quốc, nhớ anh không?"
Một thanh âm trêu tức quen thuộc vang lên bên tai cậu.
Điền Chính Quốc không chút do dự, liền giơ tay cho người kia một cái tát gọn gàng mà linh hoạt:
"Anh có bệnh à Kim Thái Hanh!"
Cậu ghét bỏ mà quay đầu, cùng hắn kéo dài khoảng cách:
"Đi mà hôn tiểu minh tinh trẻ tuổi mỹ mạo của anh ấy, đừng có đụng vào tôi!"
----------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro