Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15.2



   Han Wangho đang ngơ ngác nghĩ tới chuyện cũ, đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, vừa ngẩng đầu đã thấy một tên ngốc đang quay lưng về phía mình, chặn hết mọi ánh sáng.

   Đây không phải là chó canh cổng Park Jae Hyuk sao?

   "Cậu bị Sun Siwoo từ chối nên đến đây uống rượu quên sầu à?".

   "Mẹ kiếp!" Park Jae Hyuk giật mình vì giọng nói bất ngờ từ phía sau.

   "Cậu lùn quá đấy, có thể đừng đột nhiên đứng sau lưng mọi người rồi nói chuyện như vậy được không?"

   Rõ ràng là hắn ta không uống chút rượu nào mà mồm miệng lại hôi hám như thế.

   "Chắc cậu bị điên hả! Ai lại đứng trước quán bar mà không để uống rượu chứ?"

   "Tôi đang đợi Siwoo. Cậu ấy với bạn cùng phòng vào trong kia đón Do Hyeon."

   Vậy là Jeong Jihoon thực sự đã đến đây với Park Do Hyeon. Tại sao lúc nãy cậu ấy lại cứ giả vờ bí ẩn?

   "Còn cậu đến đây để làm gì?"

   Vâng, tôi ở đây để làm gì?

   Han Wangho vừa trải qua một cuộc chia tay đau đớn đến mức gần như quên mất mục đích quay lại quán bar lúc đầu của mình.

   "Tôi đến đón Jihoon."

Han Wangho vừa nói lời này, đúng lúc đám người kia đang đi ra ngoài. Jeong Jihoon là người đi đầu tiên, nghe thấy rõ ràng toàn bộ.

...

Lúc nãy ở bên trong, Jeong Jihoon luôn cố gắng ép mình không nhìn ra phía cửa quán, nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn vài cái. Park Do Hyeon nhìn theo ánh mắt của cậu, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Han Wangho lao vào vòng tay của Lee Sang Hyuk.

Park Do Hyeon không nhịn được mà đổi chỗ cho cậu, "Ngồi quay lưng lại với họ đi. Đừng nhìn." Jeong Jihoon để Park Do Hyeon kéo mình sang phía đối diện. Khuôn mặt cậu không biểu cảm gì, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác như một cái máy, chỉ mong rượu có thể làm tan đi hình ảnh trước mắt.

Cậu cũng không phản ứng gì nhiều cho đến khi Son Siwoo ngồi xuống cạnh và lấy chiếc chai đi. Lee Yechan thậm chí còn khoanh tay lạnh lùng đứng ở cạnh bàn mà không ngồi xuống. Jeong Jihoon không muốn nghe thấy hai vợ chồng cãi nhau nên cậu mới phản ứng lại, đứng dậy và rời đi.

Nhưng không ngờ, cậu phát hiện ra Han Wangho vẫn chưa rời đi. Người bên cạnh anh giờ đây lại chính là Park Jae Hyuk. Trong lòng cậu chợt nảy ra một ý nghĩ nhưng không dám xác nhận, thậm chí còn cố gắng gạt bỏ. Có lẽ anh chỉ để quên đồ gì đó muốn quay lại lấy, hoặc có thể anh đến gặp Park Jae Hyuk mà thôi.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được bước về phía cửa mấy bước. Khi cậu vừa mở cửa, một luồng gió lạnh cùng giọng nói đặc biệt của Han Wangho ập vào cậu, khiến Jeong Jihoon choáng váng. Jeong Jihoon có rất nhiều thắc mắc với Han Wangho. Tại sao anh lại quay lại sau khi rõ ràng là đã rời đi? ? Tại sao anh lại ở đây một mình? Lee Sang Hyuk đâu? Hai người đã hòa giải chưa? Hay đã chia tay? Anh đã chọn em phải không?

Nhưng cậu không hỏi gì cả.

"Anh ơi." Jeong Jihoon cố gắng không tỏ ra quá hưng phấn, nhưng khóe miệng không thể kiềm chế mà vẫn nhếch lên, khi cười lông mày cong cong, lời nói trở nên mềm mại.

Han Wangho nghe thấy giọng nói của Jeong Jihoon, chưa kịp quay đầu lại đã bị ôm vào trong lòng. Anh cảm thấy vai mình chùng xuống, toàn bộ hơi thở của Jeong Jihoon đều tràn vào tai Han Wangho.

Jeong Jihoon tựa cằm lên vai anh hỏi: "Anh đến đón em phải không?" Vòng eo của anh bị ôm chặt, Han Wangho tựa vào người Jeong Jihoon và dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu.

"Uhm, anh tới đây để đưa em về nhà."

Jeong Jihoon cảm thấy rượu mình vừa uống đều biến thành nước đường ngọt ngào, tất cả đang lan truyền khắp cơ thể cậu vào lúc này.

...

Park Do Hyeon và Lee Yechan, rõ ràng là người yêu của nhau nhưng lại không hợp với bầu không khí ngọt ngào này. Lee Yechan không hỏi người yêu tại sao lại uống nhiều mà chỉ lặng lẽ đứng đó như thường lệ, mặt không biểu cảm.

Park Do Hyeon dường như cuối cùng cũng nhượng bộ sau khi suy nghĩ một thời gian dài. Hắn ta nắm tay Lee Yechan và ôm vào lòng như vô số lần trước đó.

Cảm thấy con rắn độc bên cạnh đang lạnh lùng nhìn Park Jae Hyuk đã biến thành một con chó to bám chặt lấy Son Siwoo. Lee Yechan nghĩ có lẽ mình không cần hỏi gì nữa.

"Tôi mệt rồi, chúng ta về nhà thôi."

Lee Yechan cùng Park Do Hyeon đi về. Khi nghe rằng Lee Yechan sẽ không quay lại ký túc xá, Park Jae-hyuk trở nên hăng hái vô cùng: "Siwoo, cậu ở một mình có sợ không? Có muốn tớ đến ngủ cùng không?? Ở bên tớ rất an toàn nha! Lúc Wangho không dám ngủ một mình, cậu ấy toàn đòi tớ ngủ cùng thôi."

"Cậu bị bệnh à. Ai muốn ở cùng cậu? Muốn đến ký túc xá của người khác cũng đừng có liên quan đến tôi!"

Cuối cùng, việc Park Jae Huyk bị Son Siwoo từ chối là điều đương nhiên. Đôi tai của Park Jae Hyuk dường như thật sự cụp xuống. Đáng tiếc là Han Wangho đã bị Jeong Jihoon kéo đi trước khi kịp cười vào mặt hắn.

   "Anh ơi!!!"

   "Anh mỗi khi sợ là đòi ngủ với người khác à?"

   "Ai sợ? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ cái gì. Đừng nghe Jae Huyk nói bậy."

   "Em không quan tâm. Anh. Anh và anh Jae Huyk có mối quan hệ tốt như vậy, khiến em rất ghen tị đấy."

   "Anh có thèm ghen tị với em và Park Do Hyeon đâu."

   "Nhưng em vẫn sẽ ghen tị."

   Han Wangho nhìn thấy mặt Jeong Jihoon đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt mơ hồ, cũng không thèm đôi co nữa, dù sao anh cãi không lại được Jeong Jihoon. Người này có lẽ thật sự đã uống quá nhiều. Đứa trẻ trở nên bướng bỉnh, nghịch ngợm, ôm chặt anh giống như ôm một con gấu bông, khiến hai người suýt chút nữa ngã xuống vệ đường.

   "Uống say thì cũng đừng có mà véo anh!" Han Wangho bị Jeong Jihoon véo vào gáy đau đến mức không nhịn được mà hất tay cậu ra khỏi cổ mình. Kết quả là, Jeong Jihoon cảm thấy cực kì bất bình, ngồi xổm xuống đường nhất quyết không chịu rời đi, "Sao anh không để em chạm vào anh chứ!" Cậu dường như đang nói: "Nếu anh không cho em một lời giải thích, em sẽ không chịu đi đâu hết."

   "Đó không phải là chạm, mà là véo. Nó làm anh đau." Quả nhiên, sau khi nghe xong, Jeong Jihoon lại đứng dậy, vòng đôi bàn tay to lớn ôm lấy anh, khiến Han Wangho loạng choạng lùi lại hai bước. "Rõ ràng là em chỉ xoa nhẹ thôi mà. Có phải chỉ có anh trai em mới có thể chạm vào gáy anh không?"

   Han Wangho bị người đàn ông say rượu làm cho bối rối. Sau khi nhớ lại, anh nhận ra đây chính là hành động mà Lee Sang Hyuk thích làm với mình. Anh lại kéo tay Jeong Jihoon xuống, nhưng lần này anh di chuyển rất nhẹ nhàng, và Jeong Jihoon giữ tay anh không chịu buông. Ánh mặt chạm nhau trong vài giây dường như là cơ hội tốt để Han Wangho hỏi rõ mọi chuyện, nhưng anh lại không thể mở lời. Jeong Jihoon đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn khi nhìn thấy cách nói chuyện ngập ngừng của anh.

   Kỳ lạ thay, cậu quen biết Han Wangho chưa lâu nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng mọi cảm xúc của người trước mặt mình. Giống như bây giờ, sự do dự, cám dỗ và miễn cưỡng của Han Wangho đều bị cậu nhìn thấy rõ.

   Han Wangho cảm thấy Jeong Jihoon dường như đã say rồi, cũng không thể làm gì được. Anh không đành lòng để cậu một mình ở khách sạn, đành ôm người đang buồn ngủ bắt xe về ký túc xá. Em đã chăm sóc anh bao nhiêu lần lúc anh say rượu và phát điên rồi, nên hãy coi như đây là sự đáp lại của anh đối với em.

   Han Wangho đỡ Jeong Jihoon, người cao hơn anh một cái đầu, và di chuyển từng bước một vô cùng khó khăn trong khi bám vào bức tường ở hành lang. Khi cuối cùng anh cũng đến được cửa ký túc xá, Han Wangho đã kiệt sức và không còn chút khí lực nào nữa.

   Anh lộn xộn muốn lấy chìa khóa ra, nhưng chưa kịp mở cửa thì cánh tay phía sau đã giúp anh rút chìa khóa, xoay tay nắm cửa, vòng tay qua eo anh rồi đẩy cả hai người vào phòng.

   Han Wangho vừa định bật đèn, liền bị đẩy vào cửa. Trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng khóa cửa hạ xuống. Cơ thể anh ngay lập tức bị ôm vào một cái ôm mạnh mẽ. Và em trai anh, người cao hơn anh một cái đầu, đứng trước mặt anh, chặn hết ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Jeong Jihoon đưa tay ra sau đầu anh và ấn anh xuống.

   "Không phải em đang say à?"

   Han Wangho vừa dứt lời liền chìm đắm trong nụ hôn triền miên. Chiếc lưỡi có chút lạnh lùng luồn vào trong miệng anh, tham lam cướp lấy hơi thở, mạnh mẽ khám phá mọi ngóc ngách.

   Cảm thấy Jeong Jihoon khác với lúc bình thường, Han Wangho cuối cùng cũng bắt đầu vùng vẫy.

   "Jihoon... Không được."

   "Anh vẫn đang nghĩ về anh trai em à?".

   Jeong Jihoon lùi lại hai bước, cậu không còn muốn ép buộc anh nữa. Nếu Han Wangho lúc này hét lên dừng lại, cậu sẽ quay người bỏ đi. Ánh trăng từ phía sau chiếu vào, vẻ u ám thường ngày trong mắt Jeong Jihoon lúc này biến mất, trông cực kì ngoan ngoãn và vô hại, thật giống một con mèo con.

   Nhưng có thật sự là vô hại như vậy không? Lời nói của Song Kyung-ho như một lời cảnh tỉnh trong đầu Han Wangho. Han Wangho kéo Jeong Jihoon đến ngồi trên giường, "Jihoon, tại sao em lại thích anh?" Anh để cho Jeong Jihoon nắm chặt tay mình, nhìn người đối diện có vẻ có chút khẩn trương.

   "Bời vì..."

   Jeong Jihoon nuốt khan, câu hỏi đột ngột của Han Wangho buộc cậu trở lên tỉnh táo, "Lúc đầu, em muốn xem xem anh trai em có thể thích loại người như thế nào."

   Cậu cẩn thận quan sát phản ứng của Han Wangho, mặt anh không biểu tình. Jeong Jihoon có chút do dự, nhưng cậu không muốn lừa dối Han Wangho bất cứ điều gì nữa, cậu phải thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện phải không?

   "Nhìn xem anh trai sẽ trở nên như thế nào nếu mất đi người mình yêu."

   "Cho nên thực sự là em tiếp cận anh chỉ để khiêu khích anh Sang Hyuk?"

   Han Wangho tựa hồ rất bình tĩnh, Jeong Jihoon biết đây không phải chuyện tốt, vội vàng giải thích, "Trong hôm sinh nhật anh đến nhà em , em thấy anh không được vui. Em nhìn không nhịn được mà đau lòng, chỉ muốn làm cho anh vui vẻ."

   Động tác vừa rồi dịu dàng của anh lại trở nên có chút lực, Jeong Jihoon càng siết chặt tay Han Wangho hơn, "Sau đó em rất muốn tránh xa anh. Vì sợ làm cho anh và anh trai cãi nhau, khiến anh buồn. Lúc đó em cũng nhận ra mình đã yêu anh rồi."

   Han Wangho hồi lâu không nói chuyện, chỉ im lặng cúi đầu. Jeong Jihoon nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh. Khi Han Wangho ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt anh đã tràn đầy tuyệt vọng, "Cho nên không cần phải là anh, ai cũng có thể đúng không?"

   Jeong Jihoon biết rằng điều mà Han Wangho coi trọng nhất trong một mối quan hệ là sự lựa chọn kiên định của người yêu đối với anh. Qua chuyện nhãn dán con thỏ đêm đó cậu biết được rằng kiểu trêu chọc nhất thời này đối với Han Wangho là sự căm ghét nhất.

   Cậu vẫn luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ nói tất cả mọi chuyện này với Han Wangho. Nhưng Lee Sang Hyuk luôn tồn tại trước mặt hai người, và cậu có rất ít cơ hội để nói chuyện với Han Wangho.

   "Em yêu anh."

   Nhưng Han Wangho vẫn đẩy tay cậu ra, nói: "Anh không muốn nữa."

   Han Wangho luôn cư xử như vậy với Jeong Jihoon. Anh đã quen với sự ngây thơ và sẵn sàng chiều chuộng của cậu, điều mà anh không có với Lee Sang Hyuk. Anh có thể chấp nhận vô điều kiện những tổn thương do Lee Sang Hyuk gây ra cho mình nhưng không phải Jeong Jihoon.

   Anh vốn tưởng rằng người trước mặt là bến đỗ an toàn, là nơi anh có thể là chính mình mà không phải lo lắng điều gì. Nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện ban đầu xảy ra chỉ vì trò đùa của Jeong Jihoon.

   "Han Wangho, em thực sự yêu anh."

   "Em ngay từ đầu tiếp cận anh chỉ vì muốn làm anh Sang Hyuk khó chịu mà thôi. Anh không muốn em hay bất kì ai, kể cả anh Sang Hyuk yêu anh nữa."

   Han Wangho cuối cùng quyết định, tất cả những sai lầm này đều bắt đầu từ anh, nên kết thúc tại anh thôi.

   "Anh Sang Hyuk đã nói rất yêu anh, nhưng lại không nhớ chút nào về lời hứa với anh. Em cũng nói em rất yêu anh nhưng sự thật là nếu anh Sang Hyuk ở bên người khác, em cũng sẽ tán tỉnh người đó. Jeong Jihoon. Em còn tệ hơn nhiều, đối với em, chỉ cần làm người yêu của Lee Sang Hyuk là đủ phải không?"

   Pháo bông được đốt cho anh cũng có thể dành cho bất kỳ người yêu nào của Lee Sang Hyuk. Khi anh nghĩ rằng sự quan tâm, trêu chọc và dịu dàng đặc biệt khiến trái tim anh đập mạnh của Jeong Jihoon có thể được dành cho người khác, Han Wangho cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

   "Nếu sau này anh Sang Hyuk có mối quan hệ mới thì sao? Em có muốn tiếp tục tán tỉnh người tiếp theo không?"

   "Han Wangho."

   Jeong Jihoon nắm lấy cánh tay của anh, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nói chuyện với ai đó một cách nghiêm túc và buồn bã như vậy: "Có thể em là cố ý tiếp cận anh. Nhưng việc thích anh thì không." Cậu không biết phải dùng cách nào mới có thể làm cho Han Wangho tin tưởng mình: "Em là thật lòng muốn ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, chăm sóc anh."

Vâng, bảo vệ. Jeong Jihoon chợt nhớ đến đêm đó, cậu muốn xắn tay áo lên để cho anh thấy vết sẹo đáng sợ trên cánh tay mình, nhưng giây tiếp theo cậu dừng lại. "Không phải vì điều gì khác, chỉ vì đó là anh thôi."

   Jeong Jihoon không lựa chọn đề cập đến đêm đó hay vết thương mình phải gánh chịu vì Han Wangho. Có lẽ nếu nhắc đến thì cái kết sẽ khác. Nhưng Jeong Jihoon không muốn làm Han Wangho cảm thấy tội lỗi. Nếu Han Wangho lúc này lựa chọn tha thứ cho cậu, thậm chí ở bên cạnh cậu chỉ vì cảm thấy tội lỗi, cậu vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái nghi ngờ bản thân, không thể tự giải thoát.

   "Đương nhiên anh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Anh đã thề là không cần sự bầu bạn của anh Sang Hyuk mọi lúc. Nhưng khi anh ấy đang bận rộn thì anh lại đùa giỡn với em." Han Wangho đã bị giày vò giữa tình cảm của Lee Sang Hyuk và Jeong Jihoon quá lâu. Anh cũng đã từng hạ quyết tâm tránh xa hai người họ, nhưng mọi cảm xúc của anh là thật, chính vì vậy mà chúng cứ dao động hết lần này đến lần khác.

   Cảm xúc mong manh của Han Wangho cuối cùng cũng sụp đổ vào lúc này. Đêm nay anh đã trải qua quá nhiều thứ. Đầu tiên là nói lời chia tay với người yêu bảy năm, sau đó anh lại buộc mình phải phá vỡ ảo tưởng ngọt ngào với Jeong Jihoon. Hôm nay anh cũng có thể lựa chọn không hỏi cũng không nói gì. Nếu không có đạo đức, tối nay anh thậm chí có thể ngủ với Jeong Jihoon, cùng nắm tay và cùng nhau ăn sáng vào ngày hôm sau, có một cuộc tình vô cùng lãng mạn trong trường học.

   "Anh thực sự hy vọng rằng có người sẽ nhìn đến anh chỉ vì chính anh mà thôi. Giống một cuốn tiểu thuyết mà trên đời chỉ có người ấy mới đọc được. Và với tư cách là tác giả, anh có thể viết bất cứ điều gì mình muốn, ngay cả khi lời lẽ có thô kệch, xấu xí... Anh cũng vẫn không cần lo lắng rằng người ấy không thích."

   Anh không thể bình tĩnh lại, chỉ có thể nức nở thành từng đợt, Jeong Jihoon muốn ôm anh nhưng lại bị đẩy ra: "Anh không tin em nữa."

   Han Wangho nhìn bộ dáng bị thương của Jeong Jihoon. Tại sao mọi người luôn làm như thể anh là người làm sai? Han Wangho không hiểu. "Anh luôn cho rằng mình khá tốt, cũng khá dễ mến."

   Tất nhiên là anh rất dễ mến. Jeong Jihoon nghĩ, anh là người thông minh nhất, dễ thương nhất và tốt bụng nhất mà em từng gặp. Dù thế giới có đẹp đến đâu cũng không gì có thể so sánh được với anh. Nhưng cậu không thể nói ra. Cậu từng ngẩng cao đầu khẳng định với Lee Sang Hyuk rằng Han Wangho hạnh phúc nhất khi ở bên cậu. Vì vậy, giờ đây cậu chỉ có thể nghẹn ngào trước câu nói của Han Wangho, hai mắt đỏ hoe không nói nên lời.

   Ánh trăng chiếu vào căn phòng tối tăm, hai người ngồi trên giường nhìn nhau, khung cảnh rõ ràng mơ hồ như vậy, nhưng Jeong Jihoon lại biết bọn họ sắp chia tay.

   Giọng của cậu khàn khàn khi nói: "Anh đã tin tưởng anh trai em rất nhiều lần, tại sao lại không thể tin em chỉ một lần thôi?"

   "Chẳng phải vì đã không tin tưởng anh Sang Hyuk nên anh mới yêu em sao?"

   Jeong Jihoon cuối cùng cũng nghe được từ Han Wangho rằng anh yêu cậu, không phải thích mà là yêu.

   "Nếu không phải từ đầu em cố ý tiếp cận thì anh có để ý đến em không?"

   "Tại sao anh đã yêu em mà lại không lựa chọn ở bên em?"

   Vấn đề chưa được giải quyết nằm ở chỗ, dù có cố gắng trốn thoát đến đâu, họ cũng không thể bỏ qua sự thật rằng Han Wangho là người yêu của Lee Sang Hyuk. Ngay từ đầu đã có sai sót thì dù phát triển thế nào cũng sẽ không có kết quả đúng.

   "Han Wangho" Jeong Jihoon giọng nói không còn cố gắng và khiêm tốn như trước nữa, cậu bắt đầu bình tĩnh trở lại: "Nếu anh không tin em, đó là vấn đề của chính anh." Vẻ mặt cậu không có chút cảm xúc nào, thậm chí cảm giác áy náy từ đầu của cậu đối với Han Wangho cũng không còn nữa...

   Jeong Jihoon nhìn xung quanh, vẫn không khác gì lần đầu tiên cậu vào căn phòng này. Ngay cả bức ảnh hai người trên bàn đầu giường cũng chưa được gỡ bỏ. Trên giường có một chiếc gối chim cánh cụt nhỏ mà Han Wangho yêu thích. Và giao diện của Liên Minh Huyền Thoại vẫn hiện trên nền máy tính "Nếu đổi lại là Lee Sang Hyuk nói thì anh sẽ tin đúng không?"

   Cậu đưa mắt từ chiếc gối lên màn hình máy tính, rồi đến bức ảnh, cuối cùng lại nhìn vào khuôn mặt Han Wangho: "Em cũng chỉ là một món đồ chơi để anh giải trí mà thôi."

   Nói xong, Jeong Jihoon đứng dậy rời đi mà không ngoảnh lại.

   Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Han Wangho đã muốn cố gắng giữ lấy cậu, ôm cậu vô số lần. Không giống như Lee Sang Hyuk, dù không muốn chia tay nhưng biết rằng việc hai người tiếp tục giằng co sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi đau cho cả hai nên anh phải buông bỏ. Han Wangho cảm thấy việc thiếu vắng Jeong Jihoon sẽ chỉ khiến nỗi đau của anh trở nên tồi tệ hơn bây giờ.

   Nhưng anh sẽ không tin tưởng ai nữa. Trong cuộc giằng co giữa ba người này, không ai vô tội, kể cả chính anh. Nên anh ép mình trở trành một đao phủ tàn nhẫn cắt đứt tất cả mối quan hệ này.

   Hãy để trò hề này kết thúc ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro