Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12


Ý nghĩa của anh em ruột thịt là dù hôm trước có cãi nhau kịch liệt đến đâu thì ngày hôm sau hai người cũng sẽ giả vờ anh em hòa thuận tại bàn ăn. Bố mẹ rất vui khi Lee Sang Hyuk trở về sớm và bàn bạc có lẽ cả nhà có thể cùng nhau đi công viên vào buổi chiều.

"Con phải đi gặp Wangho."

Lee Sang Hyuk thực sự không có ý định tiếp tục ở cạnh Jeong Jihoon. Lúc này bố mẹ anh mới nhận thấy đứa con trai có vẻ không bình thường: "Sang Hyuk, con đã uống bao nhiêu rượu rồi, sao giờ vẫn còn mùi rượu thế? " Phản ứng duy nhất đáp lại chỉ là tiếng nhai đều đều.

Có lẽ vì hiếm khi cả nhà tụ họp nên mẹ anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này: "Có lẽ Sang Hyuk hãy gọi Wangho đến cùng chúng ta luôn?"

Lee Sang Hyuk rõ ràng là đang phân tâm nên không trả lời. Sự im lặng kéo dài khiến mẹ anh có chút xấu hổ.

"Han Wangho không thể đến được."

Đó là câu trả lời của Jeong Jihoon.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, Lee Sang Hyuk nhận ra sự lơ đãng của mình: "Hôm nay con và Wangho có việc phải làm nên không thể tham gia."

"Jeong Jihoon"

Lee Sang Hyuk nắm chặt vào bàn ăn đẩy nhẹ về phía Jeong Jihoon, buộc cậu phải nhìn về phía anh. Đó là một hành vi cực kỳ bất lịch sự, bố anh cau mày khi nhìn thấy nó.

Nhưng Lee Sang Hyuk hôm nay cũng chẳng để tâm nhiều như vậy, "Nếu như em thích Han Wangho như vậy, sao buổi chiều không cùng anh đi tìm em ấy?"

Có một sự đấu tranh ngầm dưới cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình lặng. Vẻ mặt thờ ơ của Lee Sang Hyuk như thể hiện ra rằng anh đang mời cậu một cách chân thành. Jeong Jihoon chịu thua trước, nếu Han Wangho nhìn thấy họ cùng nhau đến cửa ký túc xá, chắc chắn anh ấy sẽ phát điên.

   "Không."

Tất cả những gì còn lại với cậu là tấm lưng quay đi của Lee Sang Hyuk.

...

Han Wangho cũng đã thức cả đêm. Cậu ngồi trên giường xem lại từng bức ảnh chụp cùng Lee Sang Hyuk. Kỳ thực chỉ có một ít ảnh, phần lớn đều là do chính cậu chụp lén. Trước đây, Han Wangho thường nhờ Song Kyung-ho chụp trộm những bức ảnh hai người đang thân thiết để cậu giữ làm kỷ niệm.

Trông cậu cực kỳ ngu ngốc trong các video và ảnh chụp. Han Wangho không thể kiềm chế được biểu cảm của mình mà cứ cười ngớ ngẩn, có thể thấy được cậu thích Lee Sang Hyuk đến mức nào trong từng khung hình.

Sau đó, Han Wangho nhìn thấy những bức ảnh của Jeong Jihoon. Có bức ảnh cậu đang đốt pháo bông, ảnh cậu chỉ vào bàn tay bị thương với vẻ kiêu ngạo của mình, và có những bức ảnh cậu bị bôi bánh kem sinh nhật lên mặt trông như một con mèo con. Trong mọi bức ảnh, về cơ bản, Jeong Jihoon đều nhìn về phía Han Wangho và cười ngớ ngẩn, khiến cho sau đó cả hai đều phải bật cười.

Jeong Jihoon dường như đang nói với Han Wangho theo cách riêng của mình "Đừng giả vờ trưởng thành như vậy. Đừng cố gắng thay đổi bản thân để đáp ứng sự mong đợi của Lee Sang Hyuk, hãy đến và làm hai kẻ ngốc hạnh phúc với tôi."

Han Wangho từng đọc một quyển sách kì lạ nhưng lại là đáp án mà cậu đang tìm kiếm, mỗi trang chỉ viết một câu ngắn gọn: Hãy đi về nơi mà trái tim bạn cảm thấy cân bằng.

Đó chắc chắn là Lee Sang Hyuk. Trong thâm tâm cậu luôn biết rằng trái tim mình hướng về phía Lee Sang Hyuk một cách vô điều kiện. Nhưng câu nói này cũng không có giúp ích gì đáng kể. Bởi vì cậu biết, trước khi Jeong Jihoon xuất hiện, trong chuyện tình cảm cậu chưa bao giờ có được sự cân bằng.

Nếu em không phải là tín đồ sùng đạo nhất của anh thì em phải lấy tư cách gì mới có thể ở bên cạnh anh đây.

...

Lee Sang Hyuk đến ký túc xá của Han Wangho với mùi rượu nồng nặc.

"Anh say quá rồi à?" Han Wangho vội vàng đón anh vào. Mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cậu khiến Lee Sang Hyuk có chút tham lam.

Lee Sang Hyuk nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt đó đủ khiến trái tim Han Wangho thắt lại. Han Wangho đang định bước đến ôm anh, anh liền đẩy cậu ra, đi vòng qua người đứng trước mặt mình rồi ngồi xuống bàn máy tính.

   "Tay của Jihoon nhất định có liên quan đến Wangho."

   Lee Sang Hyuk hỏi điều này nhưng có vẻ như anh ấy không muốn biết câu trả lời chút nào. Anh quen thuộc mở máy tính và tìm kiếm thứ gì đó.

"Vâng" Han Wangho không còn che giấu nữa. Buồn cười là cảnh hai người cãi nhau hình như mới xảy ra cách đây không lâu, không ngờ lại bắt đầu một lần nữa nhanh như vậy.

Phản hồi duy nhất mà cậu nhận được là tiếng click chuột, và ngay sau đó danh sách bạn bè trong Liên Minh Huyền Thoại của cậu đã xuất hiện trước mặt họ. Con chuột của Lee Sang Hyuk dừng lại ở khung chat với Chovy nhưng anh không hề mở ra.

Han Wangho thẳng thắn giải thích mọi chuyện. Từ chuyện vô tình gặp gỡ giữa hai người trong game cho đến việc Jeong Jihoon đến giải cứu khi cậu bị quấy rối.

Đó gần giống như những gì Lee Sang Hyuk nghĩ: "Có lẽ anh đã quá tin tưởng em."

Trong tình huống này, Lee Sang Hyuk có thể dùng sự tỉnh táo và lý trí tuyệt đối để kìm nén cơn tức giận trong lòng, tất cả chỉ vì người đối diện với anh chính là Han Wangho.

"Em xin lỗi"

"Lần trước khi anh đến ký túc xá của em? Có phải là Jeong Jihoon đang trốn ở đây đúng không?"

Lòng Han Wangho nặng như đá, hóa ra anh cái gì cũng biết. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Han Wangho, Lee Sang Hyuk không còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó nữa. Vết thương trên khóe miệng của người yêu vẫn còn in rõ trong tâm trí anh.

"Wangho luôn miệng nói yêu anh. Nhưng ngay lần đầu tiên gặp em trai anh lại bắt đầu dây dưa với cậu ta. Là vì Jeong Jihoon giống anh? Hay chỉ vì em cô đơn khi anh không ở bên em?"

Những lời nói của Jeong Jihoon đêm qua vẫn ăn sâu vào tiềm thức của anh. Sự tức giận tích tụ trong những ngày tháng gần đây của Lee Sang Hyuk cuối cùng đã bùng phát vào lúc này.

"Em nói rằng em thích anh. Ở tuổi 15, thì em hiểu được cái gì chứ? Em có chắc chắn rằng em thích con người thật của anh không? Hay chỉ là những hào quang xung quanh anh? Vậy nên khi Jeong Jihoon xuất hiện, em đã bị thu hút bởi cậu ta phải không? Anh thậm chí còn không biết là em yêu anh vì anh giống Jeong Jihoon và tình cờ em lại gặp được anh sớm hơn. Hay em đang coi cậu ấy là người thay thế anh nữa."

   "Rõ ràng là bọn anh rất giống nhau"

   Lee Sang Hyuk đã nói ra tất cả những lời anh giữ trong lòng

   "Anh nói anh yêu tất cả mọi thứ của em, tại sao em không tin? Mà khi Jihoon nói lời này, tại sao em lại tin?"

   Đối mặt với câu hỏi của Lee Sang Hyuk, Han Wangho vô cớ cảm thấy có chút bực bội.

   "Còn anh Sang Hyuk thì sao?"

   "Anh Sang Hyuk luôn miệng nói em nên tránh xa Jihoon, nhưng anh đã ở đâu? Anh mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi gần như quên mất em. Vậy còn Ryu Min-seok thì sao?" Dù cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ chỉ biết than phiền với chồng nhưng cậu thực sự rất đau lòng.

   "Min-seok thì sao cơ?" Lee Sang Hyuk không hiểu vì sao đột nhiên lại dính líu đến đồng nghiệp cùng công ty của mình.

   "Anh rất thích cậu ta phải không? Cậu ấy thông minh và xinh đẹp. Ngay cả con thỏ của em cũng được gửi cho cậu ấy rồi. Anh Sang Hyuk, anh đã hứa với em rồi cơ mà."

Han Wangho vẫn nói như vậy vì cậu rất mong nhận được lời giải thích của Lee Sang Hyuk.

   Han Wangho nghĩ, kỳ thật nếu anh chỉ gửi cho mình Ryu Min-seok, đối với cậu cũng không quan trọng. Dù sao cậu ta cũng rất đáng yêu. Hơn nữa, Ryu Min-seok không có giống với cậu, bởi vì mọi người đều nói cậu ta xứng được ở bên anh Sang Hyuk hơn Wangho.

   Nhưng

   "Con thỏ nào?" Lee Sang Hyuk không nhớ gì cả.

   Nhìn vẻ mặt bối rối của Lee Sang Hyuk, Han Wangho cảm thấy bản thân giống như một trò đùa. Hóa ra anh thậm chí không gửi nó cho Min-seok vì anh thích câu ta. Lee Sang Hyuk đơn giản chỉ là quên mất lời hứa với cậu và thản nhiên trao đi thứ cậu trân quý nhất cho mọi người.

   "Anh ơi, tại sao anh nghĩ em không muốn đến T1? Không chỉ những người trong trường, mà cả những người xa lạ, hay ngay Jang Gyeong-hwan bên cạnh anh cũng nói rằng em không phù hợp với anh. Nhưng anh Sang Hyuk lúc đó thậm chí còn không định nói với em một lời."

   Việc bị người khác chỉ trích dù bản thân luôn cố gắng thay đổi đã trở thành nỗi lo lắng của Han Wangho. Cũng giống như năm Han Wangho ở bên Lee Sang Hyuk trong câu lạc bộ, có người nói rằng cậu đã cướp đi ánh đèn sân khấu của Lee Sang Hyuk, cũng có người cho rằng Lee Sang Hyuk có thể đã đạt được kết quả tốt hơn nếu không có cậu. Đây chính là lý do Han Wangho bỏ chạy và quay về với anh trai mình.

   "Anh nghĩ việc mọi người hay xã hội xung quanh nói gì là không quan trọng."

   "Gần đây anh Seong-ung đã tới T1 đúng không?" Han Wangho đột nhiên đổi chủ dé.

   "Đúng"

   "Cho nên anh Sang Hyuk cảm thấy không cần thiết phải nói cho em biết sao?"

   Trên thực tế, Han Wangho đã tự hòa giải với chính mình. Cậu không còn nỗ lực làm người bên cạnh Lee Sang Hyuk nữa. Cậu biết rằng khi Lee Sang Hyuk thành công, người đứng bên cạnh anh có thể là Ryu Min-seok, Bae Seong-ung, hoặc thậm chí Lee Minhyung. Nhưng cậu thực sự không ngờ rằng Lee Sang Hyuk thậm chí còn không muốn nói chuyện với cậu về một vấn đề lớn như vậy.

   "Anh không nghĩ là Wangho muốn biết chuyện đó."

   Đôi mắt đẹp của Han Wangho tràn đầy tuyệt vọng, trái tim cậu thắt lại khi nhìn thấy Lee Sang Hyuk.

   Khi đó Lee Sang Hyuk mới nhận ra tại sao Han Wanghao lại bị Jeong Jihoon thu hút. Có lẽ điều cậu mong muốn ngay từ đầu là được người mình yêu coi trọng và cần đến đầu tiên.

   "Anh không phải loại người phù hợp với em. Có lẽ em nên tận hưởng sự tự do của mình."

   Han Wangho chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, bộ dáng đáng yêu đoan trang thường ngày cũng không còn nữa. Anh có thực sự hiểu em là ai không? "Loại người nào cơ?"

   "Em mỗi ngày đều lo lắng lo lắng anh sẽ rời xa em. Sợ rằng em sẽ làm sai điều gì đó. Nhưng anh ơi, nếu anh không phải loại người phù hợp với em, thì bấy lâu nay em đã yêu ai? Anh từ đầu đến giờ là giả vờ ở bên cạnh em sao?"

   Nếu một bên không hỏi và một bên không nói, tình yêu không đồng điệu cuối cùng sẽ dẫn đến sự hủy diệt.

   Lee Sang Hyuk nhìn đôi mắt hơi đỏ của Han Wangho. Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp này vài giây, sau đó nhìn về phía màn hình máy tính, mùi rượu vẫn còn chưa tan đi, lúc này cuối cùng anh cũng trở nên bốc đồng.

   Anh ấy hỏi một chủ đề mà cả ba người họ đều đang cố gắng hết sức để tránh.

   "Cho nên em bây giờ chọn Jeong Jihoon?"

   Lee Sang Hyuk kéo Han Wangho vào lòng. Han Wangho luôn mềm mại khi ở bên cạnh Lee Sang Hyuk. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự cứng ngắc của người trong vòng tay mình.

   Anh không tự chủ được nghĩ đến những lúc Han Wangho và Jeong Jihoon ở bên nhau, liệu cậu có căng thẳng như bây giờ không? Hay cậu sẽ tập trung vào Jeong Jihoon như cái cách mà cậu vẫn quan tâm anh? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi Lee Sang Hyuk đã cảm thấy mình sắp phát điên.

   Anh tóm lấy cổ Han Wangho và hôn anh một cách bừa bộn, bàn tay đang muốn vùng vẫy của Han Wangho đã bị Lee Sang Hyuk giữ chặt.

   "Wangho, em sẽ chọn cậu ta sao?"

   "KHÔNG."

   Lee Sang Hyuk chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sợ hãi bất cứ điều gì như lúc này. May mắn thay, Han Wangho sẽ không chọn Jeong Jihoon.

   Sau khi Lee Sang Hyuk ngừng hôn cậu. Han Wangho để anh ôm mình từ phía sau. Cậu lặng lẽ rúc vào trong ngực anh, tựa lưng vào trái tim Lee Sang Hyuk. Trước mắt cậu là giao diện tài khoản game của Jeong Jihoon.

   Han Wangho lúc này cảm thấy rất sợ hãi.

   "Anh Sang Hyuk, anh có biết không? Khi anh Kyung-ho hỏi em cảm giác yêu là như thế nào. Em đã nói với anh ấy rằng cảm giác như em được thần linh ưu ái vậy."

   "Giống như khi không có anh Sang Hyuk, em cảm thấy mình không thể tồn tại được nữa. Cả thế giới trở nên tối tăm và mọi thứ đều không còn quan trọng, ngoại trừ anh."

   Như thể cảm nhận được những lời tiếp theo của Han Wangho, Lee Sang Hyuk ngắt lời cậu.

   "Wangho, anh không phải thần, anh chỉ là người yêu của em thôi."

   "Vậy tại sao anh không ở bên cạnh em? Tại sao anh lại không ở bên em mỗi khi em cần anh nhất?"

   Hãy cứ coi đây là hành động quyết tâm để níu giữ tình cảm lần cuối cùng của cậu.

   "Nhiều lúc, em chỉ muốn anh Sang Hyuk có thể ở bên cạnh em..."

   Lee Sang Hyuk vốn đã bình tĩnh lại, nhưng lại bị những lời này chọc tức. Khuôn mặt hiền lành thường ngày của anh có chút u ám vì tức giận, giống như một con mèo nhà đột nhiên lộ ra hàm răng sắc nhọn.

   "Wangho không ngừng trách anh không thể ở cùng em. Nhưng Jeong Jihoon hiện tại có thể ở bên em bởi vì cậu ta vẫn đang đi học. Tại sao em luôn cần người ở cùng như một đứa trẻ vậy? Chẳng phải em cũng đã sống sót qua những năm không anh hay sao?"

   Lee Sang Hyuk ôm chặt người yêu hơn, môi anh từ từ tiến đến gần tai Han Wangho. Cử chỉ ấm áp như thể một giây tiếp theo anh nhẹ nhàng hôn lên tai cậu.

   Nhưng giọng nói trầm ấm và từ ngữ tàn nhẫn của Lee Sang Hyuk đã khiến bầu không khí trở nên đóng băng.

   "Trưởng thành đi, Han Wangho."

   "Không ai có thể ở bên em mãi mãi."

   Han Wangho cuối cùng cũng vùng vẫy dữ dội, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lee Sang Hyuk. Nhưng cậu lại bị Lee Sang Hyuk dùng tay trái giữ lại, anh cắn yết hầu của Han Wangho và nghe thấy tiếng rên rỉ từ người yêu.

   Không biết là trong lúc giằng co hay trước đó, điện thoại di động của Han Wangho đã rơi xuống cạnh hai người. Lúc này nhạc chuông đột ngột vang lên khiến Han Wangho giật mình, tay trái ngẫu nhiên mò mẫm tìm điện thoại, nhưng Lee Sang Hyuk dường như không muốn để cậu đi như vậy. Đang từ cắn biến thành liếm nhẹ khiến cho Han Wangho kích động đến hoàn toàn mất hết sức lực.

   "Nhấc máy đi!"

   Han Wangho vẫn bị giọng nói của Lee Sang Hyuk kích thích. Cậu chỉ có thể lắc đầu cầu nguyện cuộc gọi sẽ kết thúc càng sớm càng tốt.

   "Nghe đi!" Như thể không hài lòng với sự phản kháng của Han Wangho. Lee Sang Hyuk quay sang cắn vào tai cậu. Han Wangho có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức nhối từ bên tai.

   Bàn tay run rẩy của cậu cuối cùng cũng ấn được nút nghe.

   "Wangho! Để tôi nói cho cậu biết, Siwoo thật sự rất đáng yêu đó! Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ có cảm giác như vậy kể từ khi anh Yong-in rời đi!"

   Đó là Park Jae Hyuk.

   Lee Sang Hyuk lúc này dường như đã không còn làm loạn, chỉ im lặng nghe Park Jae Hyuk trò chuyện, thậm chí anh còn cười khúc khích.

   Han Wangho bị tiếng cười đột ngột vang lên bên tai làm cho sợ hãi. Cậu vốn luôn cho rằng giọng nói của Lee Sang Hyuk cực kì dễ nghe. Khi còn là thiếu niên, cậu cảm thấy giọng nói của Lee Sang Hyuk rất từ tính, nhẹ nhàng và vững vàng. Nhiều lúc Han Wangho muốn ngủ quên khi nghe Lee Sang Hyuk nói, điều này sẽ mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

   Nhưng không phải hôm nay, Han Wangho biết Lee Sang Hyuk đang chờ đợi điều gì.

   Đúng như anh mong đợi.

   "Tôi và anh ấy đã trò chuyện kể từ ngày sinh nhật của Jihoon. Nhưng anh ấy dường như không muốn nói chuyện nhiều với tôi. Cậu với Jihoon có thân thiết với anh ấy lắm không?Wangho, xin hãy giúp tôi hỏi thăm chút đi."

   Lee Sang Hyuk đưa tay cúp điện thoại hộ cậu.

   Căn phòng lại rơi vào sự im lặng ngột ngạt.

   Lee Sang Hyuk vòng những ngón tay mình xung quanh cổ Han Wangho mà không dùng chút sức nào, giống như đang vuốt ve.

   "Ừ, anh đã quên chúc mừng sinh nhật đấy."

   "Nhưng mà Wangho nhất định đã gửi lời hộ anh rồi."

   Han Wangho hít một hơi thật sâu, muốn kéo tay Lee Sang Hyuk ra khỏi cổ mình, nhưng cơ thể cậu run rẩy, căn bản không dùng được sức.

   Giọng nói khàn và trầm của Lee Sang Hyuk hiện lên trong đầu Han Wangho, "Wangho, em nghĩ anh còn cần nghe lời giải thích của em nữa không?"

   Cuối cùng Lee Sang Hyuk cũng dùng hết sức lực và bóp cổ Han Wangho. Nước mắt của Han Wangho ngay lập tức rơi xuống tay Lee Sang Hyuk. Nhưng anh không quan tâm, anh biết Han Wangho cũng sẽ không quan tâm. Lee Sang Hyuk thậm chí còn cảm thấy nếu như hôm nay anh ngoài ý muốn giết chết Han Wangho, cậu cũng sẽ không hề oán trách anh.

Có lẽ Song Kyung-ho và Jeong Jihoon sẽ không tha cho anh.

Lee Sang Hyuk ngắm nhìn khuôn mặt của Han Wangho từ từ đỏ lên khi anh dùng sức. Thật là một khuôn mặt đẹp, nhưng đáng tiếc khi em lại là kẻ nói dối.

Tuy nhiên, Han Wangho đã dần dần bình tĩnh lại. Còn Lee Sang Hyuk, người đang rất lạnh lùng, lúc này lại cảm nhận được sự trống rỗng của người yêu trong tay mình. Như thể cậu chỉ là một con búp bê sứ vô hồn, ngồi yên lặng ở đó, không thể thở được. .

"Em xin lỗi." Han Wangho chậm rãi khó khăn mở miệng: "Anh Sang Hyuk, em..."

Han Wangho muốn nói em thực sự yêu anh, nhưng với sự xuất hiện của Jeong Jihoon xung quanh hai người, câu nói này có vẻ hơi khó để nói ra.

Jeong Jihoon đầy nhiệt huyết luôn khiến Han Wangho mất cảnh giác. Cậu ta xông vào cuộc sống của Han Wangho và mang sự chân thành của mình đến phắp mọi nơi xung quanh Han Wangho.

"Anh ơi, em yêu anh." Han Wangho khó nói nên lời, cậu nhìn thẳng vào mắt Lee Sang Hyuk và cuối cùng lấy hết can đảm. "Nhưng Jeong Jihoon..."

Lee Sang Hyuk cuối cùng cũng thả cậu ra.

Như thể nói lời tạm biệt lần cuối, Han Wangho nói ra tất cả những lời chôn giấu trong lòng.

"Có lẽ ngay từ đầu khi anh Sang Hyuk mua vé máy bay về Hàn Quốc nhưng lại giấu em, trong lòng em đã có một nút thắt không thể tháo rời. Có lẽ là do em đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc có thể em quá đa cảm. Anh Sang Hyuk, anh có nhớ rằng anh đã hứa những nhãn dán hình con thỏ năm mới sẽ chỉ được gửi cho mình em không?".

Có vẻ như lúc này Lee Sang Hyuk vừa nhớ ra điều gì đó nhưng đã quá muộn.

"Em không cần ai ở bên em. Em chỉ cần anh thôi."

"Anh Sang Hyuk đúng là thật sự rất bận. Em cũng có thể hiểu được kiểu người như anh ở đời này sao có thể bị mắc kẹt trong tình yêu. Em luôn biết anh là người rất dè dặt, cho nên em chưa bao giờ yêu cầu anh ấy phải đối xử quá đặc biệt với em. Nhưng để yêu nhau thì không thể có chút quan tâm hay sao?"

Nghiêm túc, tập trung, kỷ luật, tự giác và chăm chỉ đều là những từ để miêu tả anh, đây cũng là điều em yêu nhất ở anh.

Nhưng dù sao anh cũng khác với mọi người. Anh có con đường riêng của mình, có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mỗi bước chân anh đi.

"Hiện tại anh cũng muốn ngày đêm ở bên cạnh Wangho, nhưng anh không thể."

"Có thể người này sẽ là Jeong Jihoon hoặc là người khác, nhưng anh không thể làm được."

Chỉ riêng cái tên Lee Sang Hyuk đã đại diện cho rất nhiều điều, và vị trí trụ cột trong ngành không cho phép anh phạm bất kỳ sai lầm nào. Lee Sang Hyuk đang phải gánh chịu sự kỳ vọng của quá nhiều người, điều mà anh không thể buông bỏ.

Ngay cả trước khi gặp Han Wangho, anh vẫn luôn tin tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có được trải nghiệm về tình yêu, và nó cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

Tình yêu là một định nghĩa rất mơ hồ đối với Lee Sang Hyuk, nó không phải là điều cần thiết đối với anh. Nhưng Lee Sang Hyuk biết rằng nếu có thì người này chỉ có thể là Han Wangho.

"Wangho, tình yêu không phải là thứ duy nhất trong thế giới của anh. Thậm chí tình yêu cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc đời anh. Nhưng xin hãy tin anh, trong tình yêu, em chiếm hết tất cả của anh."

"Có lẽ anh chưa làm tốt trong nhiều việc. Như anh đã nói với em lúc đó, anh có thể không chu đáo được như Bae Jinsik. Nhưng Wangho, đây không phải là lý do để em ở bên Jeong Jihoon."

"Em biết." Han Wangho cuối cùng cũng bật khóc, cậu muốn phản bác là mình sẽ không ở bên Jeong Jihoon. Nhưng khi Lee Sang Hyuk tóm lấy cậu, cậu như lập tức quay lại đêm bị tấn công. Cậu thậm chí không thể nghĩ đến kết quả nếu như lúc đó không có Jeong Jihoon.

Nhưng cậu sẽ không bao giờ có một Lee Sang Hyuk khác. Han Wangho vô thức nắm chặt lấy Lee Sang Hyuk, như thể nếu không dùng thêm sức nữa, người trước mặt cậu sẽ biến mất.

Lee Sang Hyuk có thể cảm nhận được móng tay của Han Wangho đang cắm vào da mình, nhưng anh không còn cảm thấy đau nữa.

Lee Sang Hyuk cuối cùng cũng hiểu được câu nói đó, hóa ra ngay cả tình yêu em dành cho anh cũng có thể là lý do để chia tay.

"Wangho, chúng ta chia tay đi."

"Nếu tình yêu của em dành cho anh khiến em trở thành một người khác không phải là chính mình. Thì ngay từ đầu anh đã không nên ở bên em."

Chúc em luôn là Wangho kiêu hãnh, đáng yêu và hạnh phúc.

Rõ ràng đó là điều đã được dự đoán từ lâu, thậm chí còn là mong muốn ban đầu của cậu. Nhưng tại sao Han Wangho vẫn cảm thấy đau đớn như kim đâm vào tim khi Lee Sang Hyuk nói ra điều đó.

Cậu thực sự yêu Lee Sang Hyuk. Lee Sang Hyuk là máu thịt của cậu. Là thứ mà cậu không bao giờ có thể từ bỏ trong cuộc đời này. Nhưng cậu không còn đủ tư cách để được hưởng sự ưu ái của Lee Sang Hyuk nữa. Thậm chí cậu còn hận bản thân mình vì đã kéo Lee Sang Hyuk xuống khỏi thần điện trên cao kia.

Sẽ thật tuyệt nếu anh vẫn là Thánh thần phía trên tất cả mọi người và em sẽ chỉ là một trong những người sùng kính đi theo.

*Vừa dài vừa ngược. Trans cái chương này là tận cùng của sự đau khổ luôn. 🥲 Mình chỉ muốn đọc truyện nào nó hường huệ, ngọt ngào, đáng yêu thôi mà!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro