
10
Vết thương ở tay của Jeong Jihoon đã mười ngày rưỡi vẫn chưa lành. Han Wangho ép cậu ở lại ký túc xá. Anh phải đợi cho đến khi Jeong Jihoon tháo chỉ rồi mới cho cậu về nhà.
Vì vậy, nhìn chung, cả hai đã duy trì việc bán sống chung trong một thời gian.
Tại sao lại là một nửa ư? Vì Han Wangho hàng ngày đến căn nhà thuê của Park Jae Hyuk ngủ nhờ còn ban ngày thì quay lại chăm sóc Jeong Jihoon. Sự việc này khiến cho Jeong Jihoon vô cùng tức giận. Cậu vì anh mà bị đâm, anh còn nói sẽ chăm sóc cho cậu vậy mà lại ngủ với người đàn ông khác vào ban đêm?
"Tôi cảm thấy cú đâm này chẳng có tác dụng gì cả." Jeong Jihoon đang nằm trên giường của Han Wangho, cảm thấy vô cùng chán nản. Park Do Hyeon ở bên cạnh không khỏi trợn mắt nhìn cậu sau khi nghe điều này. "Gan cậu cũng lớn thiệt đấy. Sao cậu không thử bị đâm chết xem có tác dụng gì không?"
Bởi vì vết thương của Jeong Jihoon, Han Wangho sẽ gọi Park Do Hyeon đến chăm sóc cậu trong giờ học, đây có thể coi là một cách trốn học công khai và hiên ngang.
"Tôi chẳng hiểu anh ý nghĩ cái gì nữa! Tôi thà ở khách sạn còn hơn. Ít nhất anh ấy sẽ không đến nhà Park Jae Hyuk."
Kỳ thực Han Wangho suy nghĩ rất đơn giản, anh thật sự không thể làm ra loại chuyện để cứu tinh của mình ở khách sạn. Nhưng đạo đức cũng không cho phép anh cùng Jeong Jihoon ngủ chung giường.
Ban đầu anh muốn ra ngoài và ở khách sạn một mình. Nhưng cuối cùng lại được mời đến nhà vào tối hôm anh kể mọi chuyện với Park Jae Hyuk. Dù sao thì ngày nào Park Jae Hyuk cũng rất bận rộn nên hai người bạn mới quen cũng không hề có nhiều thời gian để mà ngại ngùng.
"Không sao đâu. Chúng ta sẽ ngày càng trở nên thân quen hơn đúng không?" Park Jae Huyk thuyết phục Han Wangho rất tốt.
...
Sắp đến sinh nhật của Jeong Jihoon, tuy tay cậu vẫn còn bị thương nhưng điều đó không ngăn cản cậu muốn ra ngoài vui chơi. Han Wangho vốn không định đi, lại bị Jeong Jihoon dùng nợ ân tình uy hiếp, buộc anh phải thỏa hiệp.
Trên thực tế, Jeong Jihoon đã định nhân cơ hội để ở một mình cùng Han Wangho. Nhưng thầy Han vô cùng nhiệt tình lại gọi thêm cả Park Do Hyeon theo cùng.
Vì vậy, đã có một bóng đèn thì không cần phải lo lắng về việc có thêm bóng đèn khác. Jeong Jihoon thậm chí còn mời Park Jae Hyuk dù không đành lòng lắm chỉ để Han Wangho không cảm thấy nhàm chán. Nghĩ rằng cũng nên đủ một team lol nên Jeong Jihoon rủ luôn cả Son Siwoo tham gia.
Vì tay của Jeong Jihoon vẫn còn bị thương nên hoạt động của năm người chỉ giới hạn ở việc cùng nhau dùng bữa.
Han Wangho đã đắn đo rất lâu không biết nên tặng món quà gì cho Jeong Jihoon. Anh đã tìm đến Park Do Hyeon để xin lời khuyên thì nhận được câu trả lời: "Hãy trao thân cho cậu ta ấy."
Người bạn tốt của Jeong Jihoon cũng cặn bã như cậu ta vậy, "Cậu ăn nói cẩn thận đi không tôi sẽ chấm trượt bài tập về nhà của cậu đấy nhé."
Tại sao Jeong Jihoon lại muốn có mối quan hệ yêu đương thầy trò???? Park Do Hyeon không thể hiểu được.
Dường như rượu đã trở thành thứ không thể thiếu trên bàn ăn, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, Jeong Jihoon không uống một ly nào vì vết thương của mình, nhưng những người còn lại đã uống suốt bữa ăn.
Đặc biệt là Park Do Hyeon.
Có vẻ như Jeong Jihoon chưa bao giờ thấy hắn ta say rượu. Han Wangho từng nhận xét về Park Do Hyeon là tuy trông có vẻ u ám nhưng thực ra lại là một cậu bé to xác dễ thương. Vì lý do này mà Jeong Jihoon phải hét lên rằng "anh ta không hề dễ thương."
"Anh có phải đang buồn vì anh Ye-chan không có ở đây không?" Jeong Jihoon theo Park Do Hyeon ra ngoài đi hút thuốc. Park Do Hyeon có lẽ hôm nay thực sự đã uống quá nhiều, và rượu lại càng làm hắn muốn bày tỏ nỗi lòng.
Hóa ra Park Do Hyeon và Son Siwoo đã quen nhau từ lâu.
Jeong Jihoon rất ngạc nhiên trước cách hai người diễn như không hề quen nhau rất tốt. Đồng thời không khỏi thở dài rằng đây là một mối tình tay ba kỳ lạ, mặc dù khi nói đến tình tay ba, cậu cũng không có tư cách để phán xét người khác.
Hai người đã cùng học cấp 2 và cấp 3. Sự thân thiết của họ được Park Do Hyeon ví như là hơi thở. Ngay cả việc Son Siwoo chọn vị trí hỗ trợ khi chơi game cũng là vì lúc đó Park Do Hyeon nhất quyết đòi chơi AD.
Hai người đồng ý vào cùng một trường đại học nhưng lại xảy ra những bất đồng khi điền đơn, Son Siwoo thích làm theo kế hoạch từng bước một, trong khi Park Do Hyeon muốn thử một cuộc sống mới.
Hai người bị chia cắt ở ngã ba cuộc đời, nhưng do sự giao thoa của số phận, Park Do Hyeon đã gặp Lee Ye-chan thông qua bạn bè giới thiệu. Sau khi cả hai đã ở bên nhau, Park Do Hyeon trong một lần đưa Lee Ye-chan trở lại ký túc xá. Chỉ để phát hiện ra rằng người ra mở cửa là người bạn lâu năm của mình.. Cả hai lúc này đã thể hiện sự thấu hiểu ngầm nhiều năm mà giả vờ như chưa hề quen biết nhau: "Xin chào, tôi tên là Son Siwoo."
"...Tôi là Park Do Hyeon."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày chúng tôi sẽ trở thành những người xa lạ như vậy.
"Anh Do Hyeon, anh đúng là một người thực sự quá đáng đấy." Jeong Jihoon thay mặt Son Siwoo cảm thấy có chút không công bằng, "Tôi nhận ra rằng khi chơi game, hai người rất hợp, không hề giống như những người không quen biết. Tôi lại còn tưởng rằng anh Ye-chan là người giới thiệu hai người với nhau và ba người đã cùng chơi game cơ đấy."
Park Do Hyeon tin rằng mình chưa bao giờ nợ Lee Ye-chan bất cứ điều gì, ngoại trừ việc che giấu về Son Siwoo. Hắn không hề suy nghĩ gì có lỗi với Lee Ye-chan và luôn hết lòng yêu anh.
"Vậy anh có bao giờ hối hận vì không còn ở bên anh Siwoo không?"
"Tôi không hối hận khi ở bên Lee Ye-chan."
Jeong Jihoon không hề chỉ ra rằng câu trả lời của Park Do Hyeon là không đúng. Cuộc sống không phải chính là như thế này sao? Trong đời, bạn có thể gặp rất nhiều người, nếu bạn bỏ lỡ một số người, bạn sẽ luôn nhớ đến họ. Đúng như những gì cậu ấy và Han Wangho đã nói, nhưng tương lai thì sẽ lâu dài hơn bất cứ điều gì khác.
Park Do Hyeon đã lựa chọn tương lai của mình, còn Han Wangho thì sao?
Son Siwoo, người được hai người nhắc đến, lúc này lại có tâm trạng khác, với tính cách trầm lặng và hiền lành, dường như anh ấy chưa bao giờ trở thành nhân vật chính trong bữa tiệc. Nhưng hôm nay...
"Xin chào Lehends, tôi là Ruler! Tên tôi là Park Jae Hyuk!" Chú chó tha mồi lông vàng to lớn này có thể buông tay anh ra được không?
Dù biết Ruler sẽ đến bữa tiệc nhưng anh vẫn rất ngạc nhiên khi gặp Park Jae Hyuk. Đúng là trông rất giống một chú chó săn lông vàng to lớn.
Son Siwoo, một người yêu mèo, có vẻ hơi xấu hổ trước sự nhiệt tình của chó. Cũng bởi vì anh có thể cảm nhận được một ánh mắt đằng sau mình, giống như một con rắn, quen đến mức không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
Mặc dù cả hai đã nhiều lần bắt cặp nhau và chơi xếp hàng đôi nhiều lần. Và Park Jae Hyuk thậm chí còn có thể hét lên những câu nói đùa như "Siwoo, im đi" trong trò chơi nhưng họ vẫn có vẻ hơi dè dặt khi gặp nhau lần đầu ngoài đời.
Nhưng Park Jae Hyuk thì không, sau hai ly, anh đã bị chú chó săn lông vàng say rượu bên cạnh ôm chặt. Son Siwoo rất muốn nhặt một cái đĩa đập vào đầu hắn, phớt lờ tiếng reo hò của Han Wangho và tiếng Jeong Jihoon điên cuồng chụp ảnh. Nhưng có vẻ như Park Do Hyeon lại có vẻ rất im lặng.
Park Jae–hyuk, người đã ăn quá nhiều bánh kem và phá hỏng kế hoạch ép calo để giảm cân, lấy được thông tin liên lạc của Lehends, cảm thấy đó là một khoản lợi lớn.
Ruler: Hôm nay tôi rất vui Siwoo ah.
Ruler: Chúng ta có nên xếp hàng đôi cùng nhau không?
Ruler: Tôi cũng có thể chơi ở vị trí hỗ trợ nha :)
Lehends: ...
Lehends: Sao ngày nào anh cũng rảnh vậy?
...
Jeong Jihoon cùng Han Wangho trở về ký túc xá, Park Jae Hyuk vốn muốn trực tiếp cùng Han Wangho đi về, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của cậu bé sinh nhật thì vội nói "Nếu không... cậu quay lại sau nhé."
"Anh ơi, hãy ở lại với em đến 12 giờ được không?"
Han Wangho vốn là người hiền lành nhẹ nhàng, còn Jeong Jihoon thì luôn biết cách làm anh nổi cơn thịnh nộ với cậu. Nhưng mỗi khi con mèo lớn bắt đầu hành động nịnh bợ, anh sẽ nhanh chóng buông bỏ phòng bị của mình và nói: "Được..."
Ăn uống xong, hai người lựa chọn đi dạo về, "Lần trước cùng anh đi dạo là vào bữa tiệc làm quen." "Ồ..." Han Wangho lần trước quá choáng váng không còn nhớ gì, lần này cũng không khá hơn là mấy. Đầu óc anh lần nào cũng tê dại vì rượu.
"Anh muốn nắm tay không?"
"A?" Quả nhiên, rượu làm cho phản ứng của người ta chậm lại nửa nhịp. Lúc Han Wangho kịp phản ứng, bàn tay to lớn của Jeong Jihoon đã luồn vào trong ngón tay anh.
"...Em là đang hỏi anh à?"
"Vâng, anh trai." Jeong Jihoon khoe khoang, nắm lấy bàn tay đang đan vào nhau của hai người, vẫy vẫy trước mắt Han Wangho, "Quà sinh nhật của em đâu?"
"Park Do Hyeon nói rằng em không cần quà sinh nhật."
"Cũng không thành vấn đề, một tháng trước em cũng không nghĩ tới có thể cùng anh đón sinh nhật. Rồi còn được nắm tay anh đi về nhà."
Han Wangho đỏ mặt như một đứa trẻ và nhanh chóng chuyển chủ đề: "Jae Hyuk có vẻ khá thích Siwoo."
Jeong Jihoon đã nghe được một tin đồn gây chấn động nên cũng không muốn bình luận quá nhiều về vấn đề này, "Anh Jae Hyuk thường hay làm gì?" Cậu muốn hỏi thăm giúp Park Do Hyeon.
Park Jae Hyuk và Han Wangho sống cuộc đời giống hệt nhau trong việc họ học cùng trường để lấy bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ.
Lịch trình của hai người mới quen tương tự nhau nên dễ dàng thân thiết và trở thành bạn cùng chơi game mỗi tối.
Jeong Jihoon càng không vui khi nghe tin hai người tối tối ở cùng nhau chơi game. Sau khi trở về ký túc xá, cậu ôm lấy Han Wangho, nũng nịu nói: "Anh ơi, do bây giờ em đang bị thương không thể cùng anh chơi game nên em mới cho phép anh duo cùng người khác mỗi ngày thôi đấy."
"Anh biết rồi, xin hãy thả anh ra trước. Lưng anh đau quá!!"
"Anh ơi, anh đúng là già rồi, có cần em xoa xoa cho anh không?".
Han Wangho hất văng bàn tay đang sờ soạng linh tinh của Jeong Jihoon: "Bỏ tay ra đi!"
Jeong Jihoon liền biến lại thành một con mèo nhỏ bám víu, "Vậy khi về anh đừng chơi xếp hàng đôi với Anh Jae Hyuk nữa nhé. Hãy đợi cho đến khi em khỏe lại."
"Jihoon, nếu anh cùng em tăng điểm quá nhanh sẽ không xếp hàng cùng với mấy người kia được nữa thì sao?"
"Anh cứ an tâm đi! Đến lúc đó em sẽ cộng điểm cho anh Jae Hyuk và anh Siwoo sau."
Chơi với nhau mọi lúc có vẻ như là một cam kết khó khăn. Ngày hạnh phúc trước khi Lee Sang Hyuk trở lại đều sẽ biến thành những bóng ma đẹp đẽ. Và cuối cùng họ cũng phải đối mặt với hiện thực mà thôi. Hai anh em giống nhau đến đáng kinh ngạc ở một số phương diện. Ví dụ như Jeong Jihoon mặc dù nói không cần nhưng Han Wangho biết cậu cũng không hề có những ý định tốt.
Quên đi, tốt hơn hết anh nên tổ chức sinh nhật thật tốt cho cậu trước.
"Nhắm mắt lại." Giống như lời nói của Jeong Jihoon khi kéo Han Wangho vào góc vườn trong ngày sinh nhật của anh. Hôm nay Jeong Jihoon cuối cùng cũng có thể nói đùa: "Yêu cầu em nhắm mắt lại, anh có phải là muốn hôn em không?"
Jeong Jihoon cảm thấy có thứ gì đó nặng và giống như kim loại được đặt vào tay mình. "Em mở mắt được không?" Cậu chạm vào nó và cảm thấy đó là một mặt dây chuyền.
"Đây là..."
Han Wangho kỳ thực rất không chắc chắn về món quà mình chọn. Anh luôn cảm thấy món quà đó không đủ tốt, thậm chí còn có chút sợ Jeong Jihoon nhìn thấy sẽ thất vọng.
Quả nhiên, sau khi Jeong Jihoon mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hồi lâu vẫn không có phản ứng gì. Han Wangho vội vàng giải thích: "Lúc trước anh khá là bận, sau đó, anh..."
"Và anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đến dự sinh nhật của em nên..."
"Anh ơi, sao anh lại căng thẳng thế?"
Trên tay Jeong Jihoon là một mặt dây chuyền có hình một con mèo đang ôm đậu phộng, "Là anh đặt làm riêng sao?" Rõ ràng trên thị trường không có ai lại ghép mèo và đậu phộng lại với nhau.
Tất nhiên Jeong Jihoon biết hạt đậu phộng này có ý nghĩa gì.
"Đúng vậy, Jihoon, em không thích sao? Có lẽ đúng là người bình thường đeo dây chuyền hình con mèo có chút đáng yêu, không giống phong cách của em lắm."
"Ồ, em thực sự không ngờ đến."
Tại sao cậu lại không thích được? Jeong Jihoon nghĩ, anh làm gì cũng có thể khiến em vui vẻ, huống chi là món quà hôm nay. "Anh tặng bản thân mình cho em à?"
Trên thực tế, bản thân Han Wangho cũng không thể giải thích được tại sao mình lại tùy hứng kêu người ta thêm đậu phộng. Có lẽ anh đã bị lời nói của Park Do Hyeon tẩy não rồi. Thật sự vẫn nên đánh trượt bài tập của cậu ta thôi.
Jeong Jihoon cực kì bất mãn khi thấy Han Wangho lúc này ngơ ngác: "Han Wangho, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Anh đang nghĩ về Park Do Hyeon."
????????????????
Quả nhiên, con mèo bất mãn lại bắt đầu làm nũng. Han Wangho như cái khung leo trèo bị con mèo lớn bám dính lấy mặc cho sự chênh lệch chiều cao của hai người.
Khi ôm Lee Sang Hyuk, Han Wangho vẫn có thể tựa đầu vào vai Lee Sang Hyuk. Nhưng mỗi lần Jeong Jihoon kéo anh vào lòng, anh luôn luôn bị mất đi tầm nhìn. Đặc biệt nếu Jeong Jihoon dùng sức một chút, anh thậm chí còn cảm thấy khó thở.
Tỷ như lúc này anh bị con mèo béo ôm đến sắp ngạt thở, giọng nói nghèn nghẹt: "Buông anh ra! Jeong Jihoon, anh không thở được!"
Con mèo đã chơi đùa đủ rồi, cuối cùng quyết định buông con thỏ nhỏ tội nghiệp trong lòng ra. Nhưng khi cậu cúi đầu xuống liền thấy Han Wangho đầu tóc rối bù, đôi mắt có chút hơi đỏ lên vì bị ôm chặt. Khi cuối cùng anh cũng thở được, cái miệng ươn ướt của Han Wangho khẽ mở ra, hít thở không khí trong lành.
"Sao em không chặt mấy centimet chân của mình đưa cho anh nhỉ? Cao quá đấy! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã sợ hãi." Sau khi bị Han Wangho trừng mắt, Jeong Jihoon đã bị anh chọc cười. Anh Wangho thực sự không biết rằng mình rất dễ thương à?
Có chút không đành lòng, cậu đã hứa rõ ràng là sẽ không bao giờ làm điều gì quá đáng với người này nữa. Nhưng nếu bây giờ cậu thậm chí không thể hôn anh thì có phải là quá khắc nghiệt không?
Không có nhiều quy tắc và quy định trong thế giới của Jeong Jihoon. Hãy coi như đây là một đặc quyền trong ngày sinh nhật của cậu đi. Jeong Jihoon chậm rãi hôn lên môi Han Wangho. Han Wangho không có phản kháng, trên mặt anh cũng không biết là ngượng ngùng hay là kinh ngạc. Cậu hôn chậm rãi, răng hổ nhẹ nhàng cọ xát môi anh, rồi khám phá sâu hơn.
Hôn anh, yêu anh, lúc này chúng ta trông thật hạnh phúc.
Hơi thở của Jeong Jihoon nóng bỏng như lên cơn sốt cao. Anh cảm thấy khó thở, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, giống như một đám mây đẫm rượu. Lúc này cánh tay của Je9ng Jihoon dường như là chỗ dựa duy nhất của Han Wangho.
Jeong Jihoon không nỡ buông Han Wangho ra. Cậu cúi đầu nhìn người trong ngực mình, phát hiện đối phương cũng đang ngước lên, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy hạnh phúc. Tất cả như đang truyền đi một loại tình yêu nào đó mang tên Han Wangho xông thẳng vào trái tim của Jeong Jihoon. Han Wangho kiễng chân, đến gần mặt cậu, nhưng cuối cùng môi anh lại dừng cách đó chỉ một centimet.
"Jihoonie, sinh nhật vui vẻ."
Cậu cảm thấy chính mình mới là người uống quá nhiều, nếu không sao cậu lại mơ tưởng Han Wangho thực sự yêu mình nhất chứ không phải người anh trai đang xa nhà kia của cậu?
...
Trước khi rời đi, Jeong Jihoon vẫn nói với Han Wangho: "Anh trai em sắp quay lại."
Quả nhiên, khi nghe thấy những lời đấy, anh đã bị sốc, "Thật sao? Anh ấy không hề nói gì với anh cả."
"Anh ấy không nói nhưng em biết."
"Không đời nào anh trai em có thể làm ngơ trước nguy hiểm của anh."
Han Wangho không biết Jeong Jihoon là người nhiệt tình hay thờ ơ. Cậu có thể nói những điều tốt đẹp cho anh trai mình, thậm chí dường như đang nỗ lực hết mình vì tình yêu của anh trai. Nhưng Jeong Jihoon cũng có thể ôm người yêu của anh trai mình và hành động thân mật như thể hai người họ chỉ là những tình nhân bình thường.
Han Wangho trong lòng cảm thấy Jeong Jihoon thực sự rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro