Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

POV nobody:

Đây là một ngày nghỉ hiếm hoi, mặc dù đêm trước Trương Chiêu đã đe dọa trong phòng tập rằng cậu ấy sẽ ngủ cả ngày và không được làm phiền bố mày, nhưng... Mình muốn đưa Chiêu ca đi đua xe karting, Vương Sâm Húc nghĩ.

Trận huấn luyện gần đây kết quả không được tốt lắm, anh nhìn ra được Trương Chiêu có chút tự trách bản thân, tuy rằng nói cậu không sao nhưng anh cũng biết người này nhất định đang nghĩ quẩn, cho nên mới định dẫn Trương Chiêu đi nghỉ ngơi. Với sự hiểu biết của Vương Sâm Húc về cậu, nếu gọi thức dậy vào sáng sớm, anh sẽ chỉ nhận được một con mèo chửi rủa đầy tức giận. Nghĩ đến đây, trong đầu Vương Sâm Húc hiện lên những hình ảnh, tức giận mà buồn cười, "Tao cũng đi ngủ." Anh duỗi người, nằm xuống đối mặt với Trương Chiêu.

Tuy nhiên, cậu vẫn thức dậy sớm, một lát sau là tiếng nghiến răng nghiến lợi nối tiếp nhau, sau đó đứa trẻ hét lên rằng chiếc mũ đã biến mất. Anh mở mắt ra, đưa mắt nhìn sang chiếc giường bên cạnh, lập tức tỉnh dậy khi nhìn thấy chiếc giường trống rỗng. Khi tỉnh dậy, con mèo đã biến mất, anh nghĩ, liệu dự án xe go-kart này có bị phá sản không. Anh nhanh chóng thu dọn bản thân và kéo Trịnh Vĩnh Khang vào phòng huẩn luyện, cầu mong được nhìn thấy ai đó ngoan ngoãn ngồi trước máy tính tập bắn súng.

May mắn thay, anh đã nhìn thấy, đáng tiếc khi muốn sờ đầu Trương Chiêu để bắt đầu một ngày tốt lành như thường lệ, người trước mặt không chỉ phản ứng dữ dôi mà còn nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác. Vương Sâm Húc nhất thời ngơ ngác, chỉ có thể vô thức xin lỗi, sau đó rút tay lại, quay người tự trách. Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục nhưng tâm trí của một số người không tập trung vào trò chơi. Tại sao đột nhiên cậu ấy không cho chạm vào đầu? Không phải vừa mới ôm đầu chụp ảnh tập thể ở LA sao? Lúc đầu anh nghĩ như vậy. Gần đây mày đã làm sai chuyện gì hay xúc phạm gì cậu ấy hả Vương Sâm Húc? anh nghĩ lại. Một lần nữa, anh lại phải tìm cách dỗ Trương Chiêu. Vâng, cuối cùng anh cũng quyết định. Dự án go-kart bị anh bỏ lại, anh cũng không có tâm trạng chơi game, gần như đã trải thảm đỏ, chơi mấy vòng, anh chỉ có thể gãi đầu bực bội, nhìn người vô tội bên cạnh, và nhìn thủ phạm bằng ánh mắt phần uất.

Mãi cho đến khi Trịnh Vĩnh Khang đến khoác vai anh, rủ cùng nhau đi châm một vài điếu thuốc, Vương Sâm Húc mới tỉnh táo, chỉ là đầu dây đầy suy nghĩ, không để ý tới âm thanh của lon soda và mũ rơi xuống đất, khi tới thì thấy Vạn Thuận Trị định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không.

Trịnh Vĩnh Khang vui vẻ dùng bật lửa của Trương Chiêu để châm lửa cho mọi người, hít một hơi thật sâu nhưng lại bị ánh mắt của Vương Sâm Húc như một người oán giận và nghẹn ngào nhìn nó. Trịnh Vĩnh Khang giả vờ lau nước mắt và nói với anh trai mình: "Mẹ kiếp, ai xúc phạm anh, Vương ca, em sẽ trả thù giúp."
Vương Sâm Húc hít một hơi thật sâu và nói: "Khang Khang, anh có nghĩ Trương Chiêu hôm nay có một chút lạ?" Lạ thật.

"Đúng rồi. Hôm nay Trương Chiêu đã giật mũ của em và đội nó suốt cả buổi. Anh ấy nói vài lời là sẽ bảo em cút đi. Ôi, thì ra tôi đã chiều hư ảnh..." Trịnh Vĩnh Khang bức xúc kể.

Vương Sâm Húc ôm trán, nắm lấy tay Trịnh Vĩnh Khang, nhét điếu thuốc vào miệng để buộc đứa nhóc này im lặng. Anh cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của bản thân. Anh ấy thích Trương Chiêu, và cái thứ tình cảm bắt đầu từ khi nào? Có lẽ sớm hơn so với những gì bản thân anh nghĩ. Tại sao? Là vì khẩu súng bắn tỉa đã bắn vào trái tim anh trong trò chơi khi cả đội vô địch, vì âm thanh trong lòng ngực kêu liên hồi của Vương Sâm Húc sau khi đến bên cậu, hay vì những cái chạm tay và những cái ôm chỉ thuộc về hai người họ trên sân. Tình yêu của anh dành cho cậu luôn tràn ngập trong trái tim anh, và hình dáng của Trương Chiêu luôn ở trong tâm trí anh, khi khác với những người xung quanh anh đối xử với cậu như một đứa trẻ một cách vô thức, hay là khi cả đội đang có tinh thần cao sau chiến thắng, anh cũng đã giải tỏa được ham muốn của mình, nửa đêm khi không có ai xung quanh. Nhưng trước lúc tình yêu này được công khai, Vương Sâm Húc chỉ có thể biến tình yêu trọn vẹn của bản thân thành nụ cười nhếch mép như thể không muốn có tiền khi nhìn thấy ai đó.

Trịnh Vĩnh Khang nhìn Vương Sâm Húc đang im lặng cúi đầu, như biết rõ điều gì đó. Thấy điếu thuốc trên tay gần như đã cháy hết, Trịnh Vĩnh Khang nói: "Trương Chiêu nói là sẽ cùng ra ngoài chứ không phải là ra bây giờ. Thật sự quá nhàm chán. Đi thôi, Vương ca." Nói xong, đứa trẻ cầm lấy điếu thuốc trên tay người đàn ông đang cúi xuống, dập tắt nó đi và khoác vai rồi bước vào trong. Vương Sâm Húc lòng đầy suy. nghĩ mông lung chỉ có thể bị đưa vào phòng huấn luyện, đúng lúc nhìn thấy Trương Chiêu cầm lấy bật lửa với sắc mặt đen sầm quay đi. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy chiếc mũ trên đầu Trương Chiêu chuyển động, như thể có một sinh vật sống bên trong. Không biết ngốc nghếch thế nào, Vương Sâm Húc dụi dụi mắt, có lẽ anh nhìn nhầm, ngày ngày nhìn thấy Trương Chiêu giống như một con mèo có răng nanh và móng vuốt, thật sự nghĩ mình là ảo ảnh. Vương Sâm Húc tiếp tục trò chơi với tâm trạng nặng trĩu và không quan tâm đến xung quanh.

Sau hai giờ sáng, hiệp phụ cuối cùng rất khó khăn kết thúc, Bomb Girl đối diện bay lên giết chết cả bốn người. Vương Sâm Húc bực bội gãi đầu, quay đầu nhìn người vẫn đội mũ đang tập trung chơi game, chợt nhớ ra muốn chở Trương Chiêu thư giãn, nhưng kế hoạch đua xe go-kart vẫn còn đang dang dở. Vô ích hãy quên đi, sau này sẽ có cơ hội, Vương Sâm Húc tự an ủi mình, thấp giọng nói tao sẽ về trước. Người đeo tai nghe không có phản ứng gì, anh chỉ cười khổ, bước chân mệt mỏi trở về ký túc xá.

Tắm rửa không lâu, anh liền ngủ thiếp đi, nửa đêm quả thực là lúc ham muốn mãnh liệt, trong lúc bàng hoàng, hắn mơ thấy Trương Chiêu trần trụi, đeo tai mèo đuôi mèo, ngồi trên người anh vặn vẹo thân thể. Đầu óc Vương Sâm Húc đột nhiên phát sốt, cảm giác như máu mũi sắp trào ra, đâu đó lặng lẽ ngẩng đầu lên. Anh chợt giật mình thức giấc khi cảnh phun ra, mở mắt muốn đứng dậy giải quyết, lại nghe thấy người bên cạnh quay lại phát ra tiếng lẩm bẩm nói gì đó về ngày mai... Vương Sâm Húc cứng đờ, không dám động đậy một chút, cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài đều đều mới đứng dậy, đi vòng qua đôi giày và tất rồi vào nhà tắm xử lý. Ngày mai... nói với cậu ấy vào ngày mai, nói rằng mày thích cậu ấy, Vương Sâm Húc cuối cùng cũng ngồi trong toilet và suy nghĩ về điều đó.

Có lẽ giấc mơ đêm qua quá kích động, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, lúc này không chỉ người giường bên cạnh đã biến mất, mà toàn bộ ký túc xá cũng trống rỗng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người này đang làm chuyện xấu gì mà không nói cho mình biết? Vương Sâm Húc gãi đầu, cầm điện thoại lên thì thấy mấy tin nhắn chưa đọc của Vạn Thuận Trị. Khi anh bấm vào thì thấy có mấy bức ảnh của Trương Chiêu, khuôn mặt vấn là gương mặt quen thuộc, nhưng giống hệt giấc mơ ngớ ngẩn đêm qua, trên đầu có đôi tai mèo. Có lẽ vẫn còn một cái đuôi giấu trong quần, Vương Sâm Húc nghĩ, và máu mũi gần như lại chảy ra. Anh có nên trả lời lại không? Anh nhắn cho bên kia và ngay lập tức nhận được một bức ảnh chụp màn hình từ Baidu, trên đó có dòng chữ liên quan đến "Hội chứng mèo" bài viết rất ấn tượng.

Người thông minh như Vương Sâm Húc, lập tức liên tưởng MaomaoChiêu với căn bệnh này, chẳng trách hôm qua không được xoa đầu, vì sợ phát hiện mình có tai mèo. Sau đó Vạn Thuận Trị nói Trương Chiêu tâm tình không tốt, muốn cùng anh nói chuyện, Vương Sâm Húc sốt ruột, cậu muốn cùng anh nói chuyện gì? Trong đầu anh hiện lên rất nhiều cảnh tượng có thể xảy ra, phải chăng tại mày crush cậu ấy nên bị đẩy vào tình huống xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ cậu ấy biết tâm tình của mày và sẵn sàng cắt đứt mối quan hệ này? Với tính cách của bản thân, anh chắc chắn sẽ không phải là người tốt trong tương lai làm anh em là đồng đội tốt của nhau. Đầu óc Vương Sâm Húc hỗn loạn, anh nhíu mày để cố gắng giảm bớt cơn đau đầu, nhưng lại phát hiện mình bị mắc kẹt trong một vòng xoáy tên là Trương Chiêu và không thể thoát ra được

Vì thế anh đã đáp lại Van Thuận Trị: "Thôi quên đi, hai ngày nữa trận đấu sẽ diễn ra, tao sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, nên sau khi kết thúc sẽ nói chuyện."

Đối phương lập tức trả lời: "Định đợi cho Trương Chiêu thật sự biến thành mèo, không nghe được, làm sao biết anh ấy muốn nói gì."

Câu nói này tựa hồ đột nhiên đánh thức người đang ngủ, đúng vậy, nếu không nghe thì làm sao biết được, cho dù là cơ hội duy nhất trong đời này, anh muốn nghe được sự chân thành của Trương Chiêu, và anh muốn cậu ấy biết tình cảm của mình, và anh xứng đáng với điều đó, mối tình đơn phương này sẽ không còn nữa. Thế là anh trả lời: "Được."

Tim anh đập cực nhanh, môi và tay run rẩy, không thể trả lời thêm lời nào. Ngồi ở mép giường, anh giả vờ bình tĩnh, nhưng thực tế không thể giữ được vẻ ngoài ổn định nữa. Anh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, như thể một cuộc đời đã trôi qua. Cho đến khi tay nằm cửa vang lên, chàng trai ngày đêm làm anh trăn trở bước vào, không thể kìm chế được trái tim loạn nhịp của bản thân mà đứng dậy, nhưng cũng không thể nói ra tình yêu mà mình muốn bày tỏ.

Anh bất lực nhìn người đó cởi mũ, khoe đôi tai mèo xinh xắn, định cởi quần thì bước nhanh tới và vội vàng tiến tới nằm lấy nói:

"Tao biết tất cả mọi thứ."

"Tao xin lỗi vì đã khiến mày biến thành một con mèo."

"Vạn Thuận Trị đã kể cho tao nghe mọi chuyện."

"Tao sẽ lắng nghe bất cứ điều gì mày nói."

Nhìn xuống, anh thấy cổ người đàn ông mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe, quả nhiên chính là anh đã làm phiền cậu quá nhiều. Vương Sâm Húc bất lực cười cười, đang định xin lỗi thì lại nghe thấy Trương Chiêu thì thầm điều gì đó trong nước mắt: "...Tao thích mày...."

Vương Sâm Húc chỉ mất 1 giây để nhận ra Trương Chiêu cũng thích mình nên nói muốn nói chuyện để tỏ tình? Anh muộn màng phát hiện ra rằng hai người họ đều là những kẻ ngốc có tình cảm với nhau, và họ chỉ dám bộc lộ tình cảm của mình khi sắp chết. Thế là anh cúi đầu ôm lấy chú mèo con của mình, thể hiện tình yêu bằng cách ghé sát vào đôi tai cậu vào trái tim anh.

Người trong ngực anh sững sờ một lúc, ôm lại, hài lòng với phản ứng này, Vương Sâm Húc lấy đầu con mèo đầy nước mắt ra, dùng đầu ngón tay lau nước mắt rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Khi Vương Sâm Húc nằm lấy tay Trương Chiêu và xuất hiện trước mặt mọi người một cách sảng khoái, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bọn họ không phải làm đồng đội với Maomao. Khi các đồng đội và huấn luyện viên đang kéo Trương Chiêu để thảo luận về việc đáng tiếc Mao Mao Chiêu không được phép thi đấu, hai cậu nhóc đang cầu xin Vương Sâm Húc vì lợi ích của việc trở thành Yue Lao:

Húc: Được rồi~

Khang & Trị: Thật à! (mắt sao)

Húc: Tao nghĩ rằng cậu ấy sẽ cho hai chúng mày cái tát! (gõ đầu)

Hai đứa trẻ đang ôm đầu nói chuyện đàn bà, chồng, thì phía sau có một giọng nói yếu ớt vang lên:

"Xóa tất cả những bức ảnh mà hai chúng mày đã bí mật chụp ngay cho bố!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro