14. Sinh Đương Phục Lai Quy - Tử Đương Trường Tương Tư
14. Sinh Đương Phục Lai Quy - Tử Đương Trường Tương Tư
Vài ngày sau, Thương Huyền mang Tiểu Yêu quay về Thần Nông Sơn.
Phong Long là tộc trưởng của họ Xích Thủy là con trai của Tiểu Chúc Dung, dù còn sống hay đã chết, đều khiến Thương Huyền phải đối mặt với cục diện rất khó xử lý. Vừa về đến Thần Nông sơn, Thương Huyền ngay lập tức đến gặp Hoàng Đế, cùng ngài bàn bạc phương pháp xử lý, cuối cùng quyết định Thương Huyền sẽ bí mật thông báo sự thật cho họ Xích Thủy, đồng thời tuyên bố với bên ngoài Phong Long đã tử trận.
Khi biết tin, Tiểu Yêu hơi ngạc nhiên, chẳng qua nàng nhanh chóng hiểu ra. Trên thực tế, giữa Cộng Công và các dòng họ Trung Nguyên luôn tồn tại một mối dây liên hệ nhất định. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng bàn nếu quân đội hai bên vẫn ở thế giằng co. Nhưng đến một ngày hai bên phải quyết trận sinh tử, chỉ e các dòng họ sẽ không thống nhất về quan điểm ủng hộ.
Nhưng nay, khi Thương Huyền nói với họ rằng Phong Long đã chết, họ Xích Thủy và họ Thần Nông sẽ không bao giờ tha thứ cho Cộng Công. Các dòng họ Trung Nguyên khác tất yếu sẽ chọn đứng về phía họ Xích Thủy và họ Thần Nông. Có thể nói Thương Huyền đã lợi dụng cái chết của Phong Long để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa Cộng Công và Trung Nguyên.
Trong lúc cảm thán về sự khôn ngoan của Hoàng Đế và Thương Huyền, Tiểu Yêu chân thành chúc Phong Long có thể tỉnh lại trong nước Dương Cốc và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hơn một tháng này, quân đội hai bên giằng co ở trấn Thanh Thủy, Thương Huyền biết Tiểu Yêu không thể buông bỏ Tương Liễu, nhưng thấy nàng nên ăn cứ ăn nên ngủ vẫn ngủ, ban ngày còn tập bắn cung, có chút kỳ lạ, nhưng dẫu sao chiến sự cũng đang giằng có, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay Tiểu Yêu sai Miêu Phủ chuẩn bị cho nàng một tấm lụa sa tanh mịn, sau đó cầm bút chấm mực, nghiêm túc chuyên chú viết.
“Tiểu thư, cô đang viết gì vậy?” Miêu Phủ cúi người đến bên bàn, nhẹ nhàng thổi lên vết mực trên lụa sa tanh mà Tiểu Yêu vừa mới viết lên, “A! Sao còn có cả tên em?”
Tiểu Yêu đặt bút xuống, cười nói: “Miêu Phủ, ngồi đi.”
Miêu Phủ lo lắng ngồi xuống, nghĩ rằng Tiểu Yêu muốn nói với nàng ấy một điều gì đó quan trọng.
Tiểu Yêu hỏi: "Em có thích Tai Trái không?"
Miêu Phủ sửng sốt một chút, ngượng ngùng đáp: "Tiểu thư hỏi điều này làm gì?"
Tiểu Yêu nói: "Trước đây, Tai Trái đã phải trải qua những năm tháng vô cùng gian khổ, nỗi khổ cực của cậu ấy, em không thể tưởng tượng được đâu. Cậu ấy rất thông minh, nhanh trí, nhưng chưa hiểu lắm về nhân tình thế thái, em phải chịu khó kiên nhẫn, quan tâm chăm sóc cậu ấy nhiều hơn, đừng để cậu ấy bị người ta lừa gạt.
Cậu ấy là người cố chấp, một khi đã quyết định điều gì thì dù điều ấy có là sai lầm, cũng sẽ làm cho bằng được, dù phải biến thành ma, phải hóa ra tro, cũng quyết không hồi tâm chuyển ý! Em phải giám sát, canh chừng cậu ấy thật cẩn thận, đừng để cậu ấy đi sai hướng"
Thái độ Tiểu Yêu rất mực dịu dàng và nghiêm túc, khiến Miêu Phủ không còn ngượng ngập nữa, nàng nói: "Em là trẻ mồ côi, may được trời phú cho chút tài mọn, được Bệ hạ chọn làm ám vệ. Em không giỏi giang như Tiêu Tiêu, em không dám, cũng không muốn mưu cầu quyền hành, hay sự giàu sang phú quý, em chỉ muốn một mái ấm gia đình. Em… sẽ chăm sóc Tai Trái, không để người khác bắt nạt huynh ấy!"
Tiểu Yêu hài lòng cười, hướng mắt ra cửa sổ, gọi:
"Tai trái!"
Tai trái từ trên nóc nhà nhảy xuống, ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, Miêu Phủ "A" một tiếng, đỏ mặt nói: "Huynh. . . Huynh nghe trộm!"
“Không phải nghe trộm” Khuôn mặt nhợt nhạt của Tai Trái vẫn vô cảm như thường ngày, chỉ trừ vành tai lại có chút ửng đỏ.
Tiểu Yêu nói: "Hôm đó, khi cậu theo tôi về đây, tôi đã hứa sẽ cho cậu ăn no mỗi ngày, và còn kiếm vợ cho cậu nữa. Cậu thấy Miêu Phủ thế nào?"
Tai Trái liếc nhìn Miêu Phủ, rồi gật đầu, trông hắn điềm tĩnh như không hề có bất cứ phản ứng gì, nhưng gương mặt nhợt nhạt dần chuyển sang sắc đỏ, và vành tai trái thì đỏ gay đỏ gắt.
"Tiểu thư, cô... cô..." Miêu Phủ che mặt lao ra khỏi phòng.
Tiểu Yêu nói với Tai Trái: "Miêu Phủ lúc nào cũng tỏ ra dữ dằn, đó chẳng qua là vì cô ấy không biết phải thể hiện sự quan tâm và lo lắng cho cậu như thế nào mà thôi. Tôi biết cậu không quen giải thích để người khác hiểu, nhưng cô ấy sẽ là nương tử của cậu. Cậu phải biết thương nàng. Hãy cố gắng giải thích với cô ấy, cho dù chỉ nói một câu: “Tôi sẽ cẩn thận”, cô ấy cũng thấy dễ chịu hơn nhiều”
“Nương tử là để yêu thương?!” Tai Trái ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ hoàn toàn hiểu rõ lời Tiểu Yêu nói, lại hỏi: “Giống như Tương Liễu đại nhân yêu cô đúng không?”
Tiểu Yêu sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nàng đi đến bên cửa sổ kêu to: "Miêu Phủ, ta muốn uống nước."
Một lúc sau, Miêu Phủ bưng hai cốc nước đi vào, cúi đầu không dám nhìn Tai Trái.
Tiểu Yêu đưa cho Tai Trái một thẻ ngọc, rồi nói với cả hai: "Ta có hai bức thư ở đây, một cho Phụ Vương và một cho A Niệm. Ta đã đặt chúng trong một phong bì, ta cần hai người giúp ta gửi nó"
Tiểu Yêu nhìn họ và nói một cách nghiêm túc, "Trong ngõ Cẩu Vỹ ở phía Tây thành Hiên Viên có một tiệm rèn nổi tiếng. Chủ tiệm là một ông thợ rèn tóc trắng như cước, rất đẹp lão. Hai người hãy giao bức thư này cho ông ấy, sau đó hãy làm theo sự chỉ bảo của ông ấy, hiểu không?
Miêu Phủ hỏi: “Vì sao lại cần hai người đưa thư?”
Tiểu Yêu nghiêm nghị nói: "Chuyện này hết sức quan trọng, ta cử hai người đi là có lý do của ta, một mình Tai Trái không thể hoàn thành nhiệm vụ"
Miêu Phủ do dự, nói: "Nhưng nếu cả em và Tai Trái đều đi thì chỉ còn một mình tiểu thư ở nhà..."
Tiểu Yêu cười bảo: "Tiêu Tiêu và Kim Huyên đều ở đây, yên tâm còn có tổ phụ và ca ca."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tai Trái tiếp nhận lời nói của Tiểu Yêu, cất thẻ ngọc nói với Miêu Phủ: "Đi thôi!"
Nhìn bóng lưng của họ rời đi, Tiểu Yêu âm thầm thở dài, sau đó gạch bỏ tên Tuấn Đế, A Niệm, Tai Trái và Miêu Phủ khỏi tấm lụa sa tanh.
Phụ vương, A Niệm, hy vọng hai người vẫn luôn an hảo. Tiểu Yêu thầm chúc phúc Tai Trái và Miêu Phủ, nguyện hai người hạnh phúc, điều ta và Tương Liễu không đạt được, hai người nhất định phải đạt được!
Đêm trăng tròn.
Tiểu Yêu bưng một bát hoa sen bằng ngọc trắng, vừa ngân nga hát những bài ca cổ xưa vừa chậm rãi cất bước men theo con đường lên núi. Ngày Tiểu Yêu mới đặt chân lên Thần Nông Sơn, Thương Huyền đã tự tay trồng từng cây phượng ở đỉnh Tử Kim và đỉnh Tiểu Nguyệt. Trải qua một trăm năm, những gốc phượng đã phát triển thành rừng phượng tươi tốt. Thời kỳ đơm hoa của hoa phượng rất lâu, kéo từ xuân sang thu, khắp núi đồi tràn ngập màu đỏ rực sắc của hoa phượng. Nhìn từ xa vạt rừng như ánh chiều rực rỡ.
Tiểu Yêu dạo bước trong rừng, hoa phượng rớt rơi, nàng chìa tay bắt lấy, bỏ hoa vào trong bát hoa sen, chỉ chốc lát trong bát đã đầy hoa phượng.
Thương Huyền bước đi trong sương đêm, xuyên qua những trận mưa hoa lả tả, đi đến.
Tiểu Yêu bất giác hoảng hốt. Đã từng, cũng trong khu rừng hoa phượng như vầy, nàng đã đầu độc cả mình và Thương Huyền vì chuyện của Cảnh, sau đó mọi thứ thay đổi, nàng gần như không thể nhớ nổi Thương Huyền trông như thế nào vào đêm đó. Nhưng hôm nay nàng lại đứng ở chỗ này, mặc dù sẽ không lại tử biệt, nhưng nỗi đau chia ly vẫn khiến nàng vô cùng khó chịu, nên nụ cười đối với Thương Huyền lúc này cũng có chút buồn bã.
Thương Huyền đứng trước mặt Tiểu Yêu: “Làm sao vậy?” Hắn vươn tay vuốt ve mặt nàng “Không vui sao?”
Tiểu Yêu nhìn anh trai thân nhất với mình trước mặt, đè nén nỗi buồn trong lòng, cười nói: “Nhìn thấy những bông hoa phượng này, muội chợt nhớ về tuổi thơ của chúng ta.” Sau đó, nàng âm thầm quan sát phản ứng của Thương Huyền khi nói một cách nghiêm túc: "Trước lúc xuất chinh. Phong Long đã cầu xin muội một điều."
Nụ cười của Thương Huyền nhạt dần: "Nếu muội muốn nói về Hinh Duyệt, thì ta đã làm rồi."
Tiểu Yêu nói: "Hôm nay muội nói với huynh điều này không chỉ vì Phong Long, mà còn vì huynh, Phong Long sống chết chưa rõ, huynh buộc phải đối tốt Hinh Duyệt, để nàng ta ở lại vị trí hoàng hậu. Huynh có thể buông bỏ mọi thứ và làm mọi việc. Vì huynh đã làm rất tốt việc thống nhất Đại Hoang, huynh nên đặt lợi ích của toàn dân thiên hạ lên trên hết, cho họ một cuộc sống hòa bình an lạc, nếu không tâm huynh sẽ bất an, và huynh là người sẽ khó chịu nhất!" Thương Huyền trong lòng vừa ngọt vừa đắng, yên lặng nhìn Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn "Bất kể vì Phong Long hay vì chính huynh, hãy đối xử tốt với Hinh Duyệt"
Thương Huyền nói “Yên tâm, ta biết phải làm sao.” Thương Huyền đi tới xích đu, đặt tay lên khung, chỉ vào chỗ trống trước mặt, “Lại đây ngồi đi.”
Tiểu Yêu đi tới ngồi xuống, hai người nhất thời không nói một lời.
Thương Huyền nhẹ nhàng đẩy Tiểu Yêu, Tiểu Yêu ngước nhìn những bông hoa phượng đỏ rực, lần lượt rơi xuống.
Mấy trăm năm trôi qua có thể khiến họ mất đi tiếng cười tuổi thơ, nhưng lại cho họ sự tự tin mạnh mẽ, bất kể gặp phải chuyện gì, họ cũng đều vượt qua chông gai và đi trên huyết lộ.
Thật lâu sau, Thương Huyền hỏi: "Nghe nói tháng trước muội để Miêu Phủ cùng Tai Trái đi tìm sư phụ."
"Ân, là muội kêu bọn họ đi.” Tiểu Yêu cũng không quay đầu lại, “Đi theo Phụ Vương học cách sinh hoạt dưới chân núi”
Thương Huyền đáp một tiếng, không tiếp tục hỏi, dù sao thì hắn cũng muốn Tai Trái sớm rời đi. Một lúc sau, Thương Huyền mới nhẹ giọng nói: “Hôm kia Tệ Quân gửi thư đến, nói rằng Vương Mẫu Ngọc Sơn...chỉ còn mấy ngày này thôi, Tệ Quân cùng Liệt Dương sẽ tới rước muội về Ngọc Sơn. Huynh đến để hỏi ý muội"
Tiểu Yêu ngồi trên xích đu quay đầu lại: "Vương Mẫu dù sao cũng là sư phụ của muội, lại còn là người quen cũ của mẹ và bà ngoại, vô luận ra sao muội cũng nên đến đó." Nàng cười buồn "Ngày ngày ở Thần Nông sơn, tất cả những gì nghe được đều là báo cáo về trận chiến"
Thương Huyền dừng lại xích đu, từ từ đi đến trước mặt Tiểu Yêu, Tiểu Yêu di chuyển sang một bên.
"Tiểu Yêu.” Thương Huyền ngồi xuống “Đừng hận ta.”
Tiểu Yêu cúi đầu và đưa bát sen bạch ngọc cho Thương Huyền:
"Huynh là vua của Hiên Viên và huynh đang làm những điều này vì lợi ích của tất cả mọi người trên Đại Hoang, tại sao muội phải hận huynh?" Tiểu Yêu thờ ơ lắc hai chân "Khi bà qua đời, chúng ta đã thề trước mặt mẹ, mợ và mợ Chu Du rằng chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau không bao giờ rời xa." Cô cười khổ "Dù sao thì muội cũng đã làm được."
Thương Huyền nhẹ nhàng hút mật hoa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Ta biết là ta đã không làm được.” Yết hầu lên xuống
“Ngay từ đầu, ta không nên lợi dụng muội, lúc đầu là muốn lấy sự giúp đỡ của nhà Đồ Sơn và Xích Thủy, ta đã đẩy muội đến bên Cảnh. Sau đó, để có được sự hỗ trợ của Xích Thủy và Thần Nông, ta đã để Phong Long tiếp cận muội. Bây giờ ..."
“Bây giờ, huynh không phải muốn để muội đi làm gián điệp trong nghĩa quân Thần Nông đấy chứ, vì huynh biết muội bí mật kết giao với Tương Liễu?” Tiểu Yêu nói đùa, “Vậy thì muội thực sự không giúp được cho huynh đâu”
Thương Huyền bị nàng chọc cười: “Cho dù muội thật sự muốn, huynh cũng không hy vọng.” Hắn lại lấy một bông hoa phượng bỏ vào miệng: “Tiểu Yêu, về sau...muội dự định làm sao?"
Tiểu Yêu không đáp lời.
Thương Huyền giả vờ thờ ơ tiếp tục hút mật hoa, hắn sợ Tiểu Yêu trả lời, và hắn cũng sợ nàng không trả lời.
“Mấy ngày nay, ông ngoại đã dạy muội rất nhiều chân lý vĩ đại, hầu như đều là quốc gia thiên hạ” Tiểu Yêu ngước nhìn ánh trăng “Thật đáng tiếc, muội không phải mẹ, trái tim của muội rất nhỏ. Muội chỉ có thể chứa những người muội quan tâm, không thể chứa thiên hạ vạn dân, muội trước đây quan tâm quốc gia thiên hạ, muôn dân trăm họ, vì huynh quan tâm. Nhưng bây giờ.. ." Nàng thở dài, "Nói thật lòng, với muội có gì liên quan?"
Thương Huyền cười nói: "Đúng là không có quan hệ gì với muội!"
"Cho nên, huynh không cần nói với muội, dù sao huynh có lập trường của huynh, hắn...có lập trường của hắn, muội có lập trường của muội" Tiểu Yêu đưa một đóa hoa phượng cho Thương Huyền
"Sau này phải như thế nào muội vẫn chưa nghĩ đến? Dù sao hiện tại đã như vậy, các người đều muốn giết hại lẫn nhau, muội chỉ có thể qua một ngày tính một ngày."
Thương Huyền nghe ra ý định cam chịu trong giọng điệu thờ ơ không vui không buồn của nàng, vì vậy vỗ vai Tiểu Yêu:“Ta và ông đã nhiều lần chiêu mộ Tương Liễu, để hắn tùy ý đưa ra bất kỳ điều kiện nào, thậm chí … ta cũng ám chỉ để hắn ở bên muội, nhưng hắn vẫn không chịu phản bội Cộng Công."
Thương Huyền nghiêm túc nói, "Thật ra, từ trước đên nay, không phải ta không buông tha hắn, mà là hắn không buông tha ta. Tiểu Yêu, nếu hắn nhất quyết chiến đấu đến chết, ta không thể để bọn Nhục Thu đang liều mạng lùi bước, mạng của hắn là mạng, mạng của tất cả binh sĩ cũng là mạng.”
Tiểu Yêu cắn môi nhỏ giọng nói: "Ta hiểu được."
Thương Huyền thở dài “Kể từ sau hôn lễ của Xích Thủy, ta luôn cảm thấy muội thay đổi rất nhiều.” Hắn quay đầu nhìn Tiểu Yêu, “Khi ta quyết định xuất binh tấn công Cao Tân, ta một không sợ sư phụ thất vọng, hai không để tâm A Niệm hận ta, điều duy nhất khiến ta lo lắng là muội sẽ không hiểu cho ta. Ai biết được khi muội biết tin, muội không nói lời nào, thậm chí còn mỉm cười và chúc ta được như sở nguyện.
Bây giờ, đội quân của Nhục Thu đã bao vây toàn bộ bên ngoài trấn Thanh Thủy, nghĩa quân Thần Nông sắp phải kết thúc, ngay cả biết kết quả như vậy, muội vẫn chưa bao giờ chủ động tìm ta, thậm chí còn không dám tìm ta hỏi thăm vài câu tin tức."
Thương Huyền cau mày, "Tiểu Yêu, ta đột nhiên nhìn không thấu, tim muội mềm hay cứng?"
Tiểu Yêu cười nói: "Người ta yêu là Tương Liễu, ông ngoại ta là Hoàng Đế, cha ta là Xi Vưu, ca ca ta là Hắc Đế, các người từng người càng tàn nhẫn hơn, sao có thể mong ta mềm lòng?"
Thương Huyền sâu sắc nhìn Tiểu Yêu, nhất thời không thể đáp trả lời nàng, đành bất lực đứng dậy.
"Tối nay trở về ta sẽ viết thư cho Tệ Quân, để Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc cho muội, ngày mai đi Ngọc Sơn ở một thời gian."
Tiểu Yêu nhàn nhạt nói: “Được”
Sau đó ở phía sau nhìn Thương Huyền bước đi được mấy bước, gọi hắn: “Ca ca!”
Thương Huyền quay lại.
“Ta muốn ở lại Ngọc Sơn một đoạn thời gian.” Tiểu Yêu cố gắng bình tĩnh cười nói: “Đợi... Hiên Viên thắng ta sẽ trở về.”
Dưới ánh trăng đêm, thần sắc Thương Huyền khó thể nhìn ra, hắn không nói được cũng không nói không được, sau khi nhìn chằm chằm Tiểu Yêu hồi lâu, hắn quay người lại, dưới sự che chở của thị vệ từ từ xuống núi.
Thị vệ vây quanh hắn, nhưng không có thị vệ nào dám tới gần, cung kính giữ khoảng cách, khiến bóng dáng Thương Huyền vô cùng cô độc.
“Ca ca, xin lỗi…” Tiểu Yêu nhìn hình bóng Thương Huyền dần đi xa, giống như đang nhìn phần hồn nhiên nhất trong sinh mệnh cuộc đời mình dần rời đi, nàng ôm lấy trái tim mình, lẩm bẩm: "Muội không thể ở bên cạnh huynh. Nguyện huynh có được mọi thứ huynh muốn ... "
Khi trên đường đến Ngọc Sơn vào ngày hôm sau, Tiểu Yêu từ trong ngực lấy ra chiếc lụa sa tanh và gạch bỏ tên của Thương Huyền trên đó.
Dưới sắc hoa đỏ thắm của Ngọc Sơn, Bạch Chỉ tiếp nhận ngọc ấn từ Vương Mẫu, tổ chức nghi lễ kế vị, sau đó chiêu cáo với thiên hạ Vương Mẫu kế nhiệm tiếp quản Ngọc Sơn.
Sáng ngày thứ hai sau buổi tế lễ, Tiểu Yêu muốn vào yết kiến Vương Mẫu, lại bị Thủy Hồng ngăn lại: “Tây Lăng cô nương, A Mi đã qua đời.”
Một hồi sau, Tiểu Yêu mới nhận ra rằng A Mi chính là nói Vương Mẫu, nàng không khỏi bàng hoàng tự hỏi, phải chăng tất cả Vương Mẫu đều đã cắt đứt quan hệ phàm trần thế tục khi tiếp quản Ngọc Sơn, nên mọi Vương Mẫu đều ra đi dứt khoát như vậy.
Liệt Dương và Tệ Quân đến gặp nàng, họ là ba đứa trẻ của A Hành giờ đây ngồi bên cạnh Dao Trì, chia nhau cốc và tách. Trong ảo cảnh của kiếp trước, Tiểu Yêu trở về Ngọc Sơn, nàng nghĩ đến sự thật của con búp bê bụng bự mà nàng đã biết được trước đây, nghĩ lại tình huống của Tương Liễu lúc này, và nghĩ đến việc nói lời từ biệt với Tệ Quân và Liệt Dương, đủ loại tư vị trong tim, nàng uống rượu như uống nước.
Tệ Quân và Liệt Dương đã uống rất nhiều với Tiểu Yêu, mặc dù tửu lượng rất cao nhưng họ vẫn say đến chóng mặt, nhắc đến A Hành, ba người họ đều ôm đầu khóc lớn.
Trăng càng lên cao, Tệ Quân và Liệt Dương bảo Tiêu Tiêu dìu Tiểu Yêu vào phòng nghỉ ngơi, trước khi rời đi trong tình trạng say túy lúy. Tứ bề im ắng, Tiểu Yêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sạp trúc lại mở mắt, lấy ra tấm lụa sa tanh, nhanh chóng gạch bỏ tên Tệ Quân và Liệt Dương, ánh mắt trong trẻo không chút dấu vết của việc say rượu.
Tiểu Yêu mở cửa, lại đụng phải Tiêu Tiêu đang đứng ngoài cửa.
Tiêu Tiêu khom người hành lễ: "Tiểu thư, đã muộn như vậy, cô đi đâu vậy?"
Tiểu Yêu bất đắc dĩ thở dài, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi không hỏi rõ ràng, không cách nào giải thích với Thương Huyền. Quên đi, ta sẽ không làm khó ngươi, ta nói cho ngươi biết!"
Nàng đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, đặt tay lên vai Tiêu Tiêu, ghé đầu vào tai nàng ấy nói nhỏ: "Tiêu Tiêu, cô là một cô gái tốt,
nhưng đôi khi cô quá cứng nhắc, điều đó không tốt. Ta nói với cô, ta chuẩn bị đến Thanh Thủy trấn tìm Tương Liễu để lấy sính lễ, nếu chàng có thể sống, ta sẽ biến mất cùng chàng, nhưng theo tính khí của chàng chắc là không thể sống được, vì vậy có lẽ ta sẽ chết cùng với chàng ấy. Bây giờ ta đều đã nói lời tạm biệt với mọi người, và cũng nói với cô một câu hãy bảo trọng."
Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn nàng, vừa muốn mở lời, đột nhiên trước mắt tối đen, cơ thể mềm nhũn, ngã về phía sau.
Tiểu Yêu nhẹ nhàng nhấc Tiêu Tiêu đến trường kỷ, đắp chăn bông, kéo rèm sa xuống và bước ra ngoài mà không quay đầu.
Nhanh nhất trưa mai Thương Huyền sẽ nhận được tin tức về việc Tiểu Yêu mất tích, còn may, Tiểu Yêu đã thêm vị cỏ quên sầu vào độc phấn của Tiêu Tiêu, vì vậy cô ấy sẽ không nhớ nàng đã nói gì, đợi đến khi mọi người suy đoán ra điều gì thì khi đó nàng đã đến trấn Thanh Thủy...Tiểu Yêu nghĩ bao nhiêu đó thời gian đã đủ để nàng tránh được tai mắt của binh sĩ.
Từ nay về sau, bất luận là Thần Nông sơn hay Hiên Viên sơn, đều đã càng gần đến ngày nàng từ giã cõi đời, nàng không còn là cháu gái Hoàng Đế, cũng không phải người muội muội nắm tay Thương Huyền vượt qua tất cả, nàng đoạn tuyệt tránh xa tất cả quan hệ huyết thống, chỉ hoàn toàn là chính nàng.
Khi nàng mở mắt lần nữa, trong mắt Tiểu Yêu hiện lên sự quyết tâm.
Tiếng còi đá vang lên, chỉ trong vài nhịp thở, Côn Bằng dang rộng đôi cánh và đáp xuống trước mặt Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu thành thành thật thật ung dung triều bái hành lễ
"Làm phiền rồi"
Gió thoảng qua tai, đôi cánh khổng lồ của Côn Bằng tạo ra tiếng gió rít, ánh trăng trên đầu phát ra ánh sáng bàn bạc u ám và lạnh lẽo, trong đêm trăng, núi sông Cửu Lê lại hiện ra trước mặt Tiểu Yêu.
Khi nàng mang đồ rời khỏi nhà tre, nàng đóng cánh cổng phía sau lại một cách hơi chua chát. Trước mặt nàng là một hành lang có hàng rào được trang trí bằng những bó hoa, phía xa là ngọn núi đang ngủ yên dưới ánh trăng, Tiểu Yêu đột nhiên cảm thấy một loại bối rối và bất lực bao trùm cả bầu trời.
Đúng là nàng may mắn được quay ngược về quá khứ, có được cơ hội làm lại mà cả đời không ai dám hi vọng. Nhưng, Tiểu Yêu nghĩ, nàng đến cùng đã nhận được những gì?
Nàng vô lực xoa dịu nỗi đau của Cảnh, chỉ có thể cố gắng hết sức chữa khỏi căn bệnh cũ của Cảnh với một chút tội lỗi và biết ơn, nhưng rắc rối và âm mưu của Ý Ánh vẫn diễn ra. Nàng một lần nữa chứng kiến Thương Huyền trở thành vị vua được cả Đại Hoang tôn kính, nhưng nàng vẫn nhìn A Niệm đau lòng vì trận chiến đó, thậm chí Tuấn Đế cũng bất lực khi bị ngọn lửa mặt trời cách xa ngàn dặm thiêu đốt.
Nàng may mắn gặp được Cộng Công, lấy thân phận khác đi theo Tương Liễu vào quân doanh, nhưng nàng lại phải đối mặt với trận chiến cuối cùng sắp đến, không chỉ phải đối mặt mà còn phải kìm nén bản thân không được nghĩ tới hỏi tới. Sau đám cưới ở Xích Thủy, mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng Tiểu Yêu cuối cùng cũng tỉnh táo nhận ra rằng, thực tế ngoại trừ tình yêu của nàng dành cho Tương Liễu, mọi thứ khác vẫn như cũ.
Nỗi đau của sự tỉnh táo rỉ ra từ từng lỗ chân lông, đánh mạnh vào từng ngóc ngách trong tim Tiểu Yêu, nàng loạng choạng ngã xuống lưng Côn Bằng, cuối cùng bật khóc nước mắt đầy mặt không kìm được nữa.
Lúc này, ngọn núi bên ngoài trấn Thanh Thủy.
Trời nhá nhem tối, lẽ ra phải có những đống lửa bập bùng và hàng nghìn ngọn đèn trong lều, nhưng để che giấu dấu vết, không có ánh sáng hay âm thanh nào phát ra trong thung lũng tối tăm.
Tương Liễu lặng lẽ đi tuần tra lều trại, y phục tuyết trắng chậm rãi lướt qua quân doanh như một cơn gió nhẹ, trở thành ánh
sáng duy nhất trong đêm đen ngột ngạt.
Tất cả sĩ quân đều sợ hãi bóng dáng màu trắng đó, nhưng trên chiến trường, bóng dáng màu trắng đó vừa xuất hiện sẽ lập tức thu hút sự chú ý của kẻ thù, hấp dẫn đòn tấn công mạnh mẽ nhất, khi đó sẽ có càng nhiều binh lính có thể sống sót đến trận chiến tiếp theo.
Vì vậy, ban đêm trong doanh trại, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, quân địch dù có áp sát đến đâu, binh lính cũng có thể ngủ an giấc.
Sau khi thị sát quân doanh, Tương Liễu đi lên đỉnh núi, quan sát doanh trại từ trên cao. Phía xa trong rừng cây có ánh lửa nhàn nhạt, là Nhục Thu đang phóng hỏa, ép bọn họ phải ứng chiến.
Xem ra thời khắc của trận chiến quyết định cuối cùng đã đến.
Tương Liễu ngồi xuống tảng đá xanh, cúi đầu nhìn xuống tay mình, trên đó có một tia sáng yếu ớt trôi nổi, khi ánh sáng biến mất, mới có thể nhìn thấy một sợi tóc đen dài quấn quanh ngón tay út của Tương Liễu.
Đó là tóc của Tiểu Yêu
Ngày hôm đó, nàng không chịu rời khỏi trấn Thanh Thủy khăng khăng đòi ở lại, suốt buổi chỉ hỏi một câu tại sao. Tương Liễu thực sự phát cáu, đè nàng ra sạp giường hôn xuống, giây phút đó hoàn toàn là bạo lực, chỉ mong Tiểu Yêu từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi, cách hắn càng xa càng tốt...
Ai biết nàng lại khư khư dồn ép Tương Liễu, lần lượt cởi từng lớp quần áo ép hắn, ép hắn cởi bỏ nộ ý, ép hắn lộ ra tấm chân tình che giấu bấy lâu nay.
Sau đó hai người ôm nhau ngủ, Tiểu Yêu sơ ý làm rơi một sợi tóc, Tương Liễu nhặt lên, quấn vào ngón tay út của mình.
Còn nhớ buổi đầu gặp gỡ ở bên ngoài trấn Thanh Thủy, nàng tươi cười giả lả toàn nói lời điêu ngoa, nhưng có một câu duy nhất là thật lòng: "Tôi không thể tự bảo vệ mình, không có ai để dựa vào, không có nơi để đi."
Về sau, thiếu nữ mắt sáng long lanh răng trắng tinh khôi đứng bên bờ biển mênh mông rộng lớn, gương mặt nụ cười tràn trề linh khí tùy ý nở rộ, nửa thật nửa đùa nói: “Ta sợ không cẩn thận sẽ để ngài bước vào giấc mơ của ta"
Bên ngoài sòng bạc tộc Ly Nhung, nàng đặt một tay lên trái tim mình một tay đặt lên trái tim của Phòng Phong Bội, mơ màng nhẹ nhàng nói "Trái tim của chúng ta cùng một nhịp đập."
Khi cướp cô dâu trong hôn lễ Xích Thủy, nàng khóc trên người Bội, nước mắt giàn giụa, thiên ngôn vạn ngữ lời cầu khẩn như âm thầm tuôn ra trong đôi mắt, nàng trầm giọng lặp đi lặp lại: “Ta cái gì cũng không muốn, xin huynh hãy mang ta đi.”
Thì ra gần trăm năm qua, dáng vẻ của nàng vô thanh vô thức sớm đã hòa nhập vào máu thịt của hắn.
“Tiểu Yêu…” Tương Liễu nhìn chằm chằm vào sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay mình, liên tục lẩm bẩm tên nàng.
Tiểu Yêu.
Hai ngày sau, Thanh Khâu.
Chiến hỏa cách xa vạn dặm tựa hồ đối với nơi này không ảnh hưởng gì, đây là thành thị náo nhiệt nhất thời điểm này, đường phố chật ních người qua lại.
Đồ Sơn Cảnh đưa bé Chấn ra ngoài, hai cha con tùy ý dạo phố, sau đó đến một quán ăn.
Bọn họ yên lặng dùng cơm, bên cạnh mấy người trẻ tuổi đang sôi nổi thảo luận, đối thoại đứt quãng truyền đến: "Ngươi biết không, nghe nói hôm qua Hiên Viên tướng quân Nhục Thu đại thắng! Cửu Mệnh Tương Liễu đã chết!"
Đồ Sơn Cảnh đột nhiên buông rơi hai tay.
“Cha?” bé Chấn nhìn hắn, không hiểu chuyện gì nói: “Người làm sao vậy?”
Cảnh lặng lẽ nhìn những thực khách đang trò chuyện bên cạnh, phản ứng đầu tiên trong đầu là Tiểu Yêu lúc này thế nào. Hắn nhìn bé Chấn, kìm nén đau nhói trong tim, lắc đầu, sau đó cẩn thận lắng nghe cuộc thảo luận đó.
"Ta nghe các trưởng lão trong tộc nói, sau khi tộc trưởng Xích Thủy qua đời, bệ hạ ra lệnh bằng mọi giá phải tiêu diệt quân đội Cộng Công. Dưới sự tấn công dữ dội của Hiên Viên, quân Cộng Công liên tục rút lui, bọn họ rút vào trong núi không chịu khuất phục. Trực tiếp đánh nhau, đại tướng quân Nhục Thu dùng chính sách vườn không nhà trống, phóng hỏa đốt rừng, buộc Cộng Công phải ra khỏi rừng.”
"Các ngươi nói xem bốn bề trên bộ tràn ngập quân lính Hiên Viên, ngoài quân đội của Nhục Thu đại tướng quân, còn có Ly Oán tướng quân nắm giữ hai mươi vạn đại quân, tùy thời đều sẵn sàng tiếp ứng, như vậy Cộng Công chỉ có thể dẫn quân bỏ chạy ra biển?"
“Nhục Thu tướng quân sớm dự liệu Cộng Công chỉ có thể chạy ra biển, nên đã cử tướng quân Ngu Cương chỉ huy đội thủy quân tinh thông thủy chiến đợi sẵn tiêu diệt Cộng Công. Vốn rằng kế hoạch không có sơ hở, nhưng không ngờ Cửu Mệnh Tương Liễu thật sự lợi hại, y dẫn theo một đội quân cảm tử, lấy yếu đánh mạnh, đẩy lui tướng quân Ngu Cương, mở ra con đường máu cho Cộng Công, nhưng tướng quân Nhục Thu và tướng quân Ngu Cương kiên quyết truy kích gắt gao. Cuối cùng, họ đã đuổi kịp Cộng Công trên một hoang đảo ngoài biển.”
"Tướng quân Nhục Thu dẫn quân bao vây nghiêm ngặt hòn đảo. Người ta kể rằng họ đã sử dụng các cổ vật để thiết lập trận
pháp. Cho dù Cộng Công hay là một con cá nhỏ, cũng chạy không thoát. Tướng quân Ngu Cương dẫn quân tấn công lên đảo, giao chiến trực diện với Cộng Công"
"Tướng quân Ngu Cương là cao thủ số một của Thần tộc, ai biết được lại không thể thắng được Cộng Công dù ông đã bị thương. Sau đó, chính Nhục Thu tướng quân đã ra lệnh cho tất cả binh sĩ chuẩn bị hàng vạn cung tên, Cộng Công đã chết vì trúng tên. Sau khi chết, hiện ra nguyên hình, là yêu quái chín đầu... lúc đấy, tướng quân Nhục Thu mới biết mình mắc mưu."
"Có điều các người đoán xem chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó?"
Những người lắng nghe kìm hãm hơi thở lấy lại tinh thần yêu cầu người kể chuyện tiếp tục.
Cảnh cũng vô thức nắm chặt bàn tay.
“Bởi vì Tương Liễu gây rất nhiều tổn thất cho quân đội của chúng ta, nghe nói nhiều binh sĩ muốn trút giận lên thi thể của Tương Liễu, nhưng Nhục Thu tướng quân đã dùng roi trừng phạt những binh sĩ có ý đồ xúc phạm đến thi thể của Tương Liễu. Sau đó ngài hạ lệnh rút quân. Không ngờ rằng họ vừa mới rút khỏi hòn đảo, một Côn Bằng từ trên trời bay xuống, đó là Côn Bằng a, người ta nói trong mấy nghìn năm nay chỉ có Xi Vưu của Thần Nông trước đây là được sở hữu. Tướng quân Nhục Thu và binh lính vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên phát hiện đứng trên lưng Côn Bằng là một hồng y nữ tử, trực tiếp hướng đến thi thể của yêu quái chín đầu trượt xuống"
"Thi thể Tương Liễu trúng tên, máu đen phun trào, máu của y là loại kịch độc, chảy đến đâu khiến cỏ cây héo tàn đến đấy, đất
đai cũng cháy đen như than. Cả hòn đảo không sinh vật nào có thể sống." Nghe nói sau đó đại tướng quân Nhục Thu cưỡi thiên mã nhìn quanh đảo, phát hiện thi thể của Tương Liễu đã sớm biến thành một vũng máu đen, cả Côn Bằng và nữ tử cũng bị máu độc tan chảy"
Ly rượu trong tay Cảnh rơi xuống, bé Chấn lo lắng gọi: "Cha ơi!"
Cùng lúc đó, Thần Nông sơn, Tử Kim đỉnh.
Gân xanh trên trán Thương Huyền nổi lên, hốc mắt đầy tơ máu, Nhục Thu, Ngu Cương và Hiến quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
“Nói!” Thương Huyền gầm lên giận dữ, thô bạo đẩy rớt tấu chương, vài vò rượu rơi xuống đất phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không tự chủ được run rẩy, toàn thân toát ra một cỗ khí tức như bão táp.
Yết hầu Nhục Thu lên xuống, đè nén run rẩy trong lòng nói: “Thần, thần xác nhận lúc đó Tương Liễu đã bị ngàn vạn mũi tên bắn chết, chung quanh không có dấu vết của hắn, cho nên thần mệnh lệnh mọi người sơ tán rời khỏi đảo. Ai biết..." Hắn dừng lại một chút, "Ai biết lúc này một con Côn Bằng bay tới, tốc độ nhanh đến ngay cả thần cũng ngăn không được."
Thương Huyền cắn chặt răng vào môi dưới, ép bản thân tỉnh táo nghe bẩm báo.
"Côn Bằng lướt qua mọi người, mang theo một trận gió, rất nhiều binh lính đều bị thổi bay khỏi thú cưỡi. Khi thần ổn định huyền điểu, phát hiện đứng trên lưng Côn Bằng là một thiếu nữ mặc giá y đỏ thẫm..."
Nhục Thu không biết làm sao để diễn tả sự kinh ngạc của mình khi đó, Tiểu Yêu trang điểm tinh xảo, nàng mặc một chiếc giá y màu đỏ như máu, đứng trên lưng Côn Bằng, không buồn cũng không vui, như thể mọi thứ trên đời đều không có trong đôi mắt của nàng.
Nàng kéo một cây cung lớn tỏa ra ánh sáng đỏ rực, trên dây cung dường như không có gì, lại có máu tươi chảy xuống, mà nàng dường như đang trải qua cơn đau cắt tim, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhưng nàng thậm chí không hề cau mày.
Cuối cùng Nhục Thu vạn phần kinh hãi khi nhớ ra cây cung trong tay nàng chính là cung Bàn Cổ trong huyền thoại, Tiểu Yêu đã bắn mũi tên máu vào đầu tim của thi thể Tương Liễu.
"Sau đó, tiểu thư hét lên một tiếng với thi thể Tương Liễu, rồi cầm cung Bàn Cổ bay về hướng thi thể của hắn. Côn Bằng dang rộng đôi cánh khổng lồ, chắn tầm nhìn của thần trong giây lát. Khi thần nhìn lại, thi thể của Tương Liễu đã biến mất hóa thành máu đen phun trào, thần..."
Nhục Thu hít sâu một hơi, "Thần tận mắt chứng kiến, máu đen nhấn chìm Côn Bằng và tiểu thư, sau đó như thủy triều lan tràn toàn bộ hòn đảo, cháy đen từng ngọn cỏ. Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều biến thành đất cháy, ngay cả thi thể của Tương Liễu và tiểu thư... cũng không ngoại lệ..."
Thương Huyền thô bạo chọi ngọc tỷ xuống đầu Nhục Thu đang quỳ bên dưới, khóe môi tràn đầy tơ máu, tiếng gầm của hắn giờ phút này giống như Tu La luyện ngục: "Không ngoại lệ? ! Không ngoại lệ là có ý gì!"
“Hồi bẩm bệ hạ, chính là…” Vết máu uốn lượn từ đuôi lông mày đến khóe mắt, Nhục Thu không dám lau đi "Chính là… Vương Cơ đã chết cùng Tương Liễu, thi... thi thể không còn!"
Nhục Thu nói xong, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Ha ha. . . " Thương Huyền khe khẽ cười, dường như đáp án này chỉ là một trò đùa vô vị, hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, nửa khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, nụ cười của hắn lúc này, khiến Tiêu Tiêu quỳ trước cửa không khỏi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Thương Huyền cười đến mệt, giơ tay vung vẩy như đuổi ruồi trong không trung: “Vậy nàng hét lên cái gì?”
Nhục Thu không dám trả lời.
“Ngươi đến nói.” Thương Huyền chỉ vào Ngu Cương đang như thể mộng du.
Ngu Cương đau lòng, đầu nặng nề đập xuống nói: "Vương Cơ nói:
"Tương Liễu, ta tới đòi chàng sính lễ!"
Sau đó không dám nhìn lên.
Thương Huyền đột nhiên cười lớn. Hắn loạng choạng đứng dậy, mọi thứ trước mắt giống như một màn sương máu, thảm đỏ mịt mờ
"Ha ha ha ha, sính lễ? Ha ha ha ha!"
Mồ hôi lạnh từ trán của Ngu Cương và Hiến đồng thời chảy xuống. Bọn họ biết Thương Huyền đã trải qua đủ loại khổ nạn, tính tình kiên định như đá, lúc này lại lộ ra bộ dáng đau lòng như một kẻ điên trước mặt quần thần.
Hoàng Đế nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dạng Thương Huyền, liền âm thầm kêu lên. Ngài tích tụ linh lực trong lòng bàn tay, nhìn Thương Huyền đang ngùn ngụt bốc lên sát khí, vội vàng nói với ba người đang quỳ trên mặt đất: "Lập tức lui ra!"
Lúc này ngũ tạng lục phủ của Thương Huyền như bị người ta mổ xẻ, hắn không phân biệt được trong lòng rốt cuộc là đau hay tức giận, một bên tuyệt vọng cười to, một bên thân thể run lên, khí huyết dâng trào, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể thẳng đơ ngã về phía sau.
Sự việc đột ngôt, khiến tất cả mọi người trong hội trường đều thảng thốt và hét lên.
Ngay trước khi mất đi ý thức, một khung xích đu lướt qua mắt Thương Huyền. Dưới gốc cây phượng rực lửa, khung xích đu đung đưa càng lúc càng cao, cô bé trên khung xích đu vừa hét vừa cười:
"Ca ca, ca ca, nhìn muội, nhìn muội đi!"
Khi còn bé, xích đu giống như cầu vồng, tươi sáng và vui vẻ. Khi lớn lên và trùng phùng, xích đu như mặt trời trong mây đen, cho dù bốn bề là bóng tối, nhưng họ luôn là ánh sáng của nhau.
Nhưng lần này xích đu đung đưa chỉ có đêm đen dày đặc, không có bất kỳ màu sắc nào, không có một tia sáng nào, chỉ có bóng tối vô biên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro