
1
1.
Park Dohyeon có chút bối rối, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. Rõ ràng chỉ là buổi tối ôn chuyện với Son Siwoo sau mùa giải, nhưng bây giờ lại diễn biến thành chuyện cậu đi dạo bên bờ sông Hàn với Han Wangho vào lúc nửa đêm.
Cậu hoàn toàn không quen Han Wangho.
Biết thì chắc chắn là biết, lúc đó Griffin đang trong thời kỳ đỉnh cao đã làm anh chấm dứt hợp đồng, trớ trêu nhất chính là kết quả của cậu vào lúc đó cũng không hoàn mỹ. Sau đó Han Wangho đến Trung Quốc, tiếp sau đó cậu cũng đặt chân đến Trung Quốc.
Sau khi giành chức vô địch, cậu thật sự rất bận, quảng cáo, gia hạn hợp đồng, thiết kế skin vô địch, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Park Dohyeon mới có thời gian quan tâm đến kỳ chuyển nhượng mùa đông sôi động ở khu vực bên cạnh.
Có vẻ như tin tức lớn nhất chính là sự tái hợp của ba người đồng đội cũ của cậu, tạo thành Ngân Hà Chiến Hạm cùng với Park Jaehyuk và Han Wangho đang tung tăng nhảy nhót bên cạnh cậu. Lúc đó Lee Yechan đã gửi một tin nhắn trêu chọc Park Dohyeon, không hổ là AD họ Park của Lehends.
Park Dohyeon thực sự rất quan tâm đến GenG, cậu có xem trận đấu với DK, ALLIN cũng xem đúng giờ, cậu còn lén đến xem trận chung kết mùa xuân, hơi đáng tiếc... Sau khi nhìn thấy ban pick trong ván bốn, cậu đoán tỷ số sẽ là 3-1. Nhưng cậu cũng không đánh giá gì cả, bởi vì đội của cậu cũng đã sớm kết thúc giải đấu, nếu không cậu đã không thể ngồi ở đây xem ba người đồng đội cũ của mình thi đấu.
Đương nhiên cậu hy vọng GenG thắng, nhưng chúng ta không thể giành chức vô địch bằng cách cầu nguyện được. Park Dohyeon hẹn gặp Son Siwoo ở quán rượu nhỏ dưới câu lạc bộ Griffin cũ. Bọn họ vẫn luôn kiên trì với nơi này có lẽ là vì bọn họ có thể nắm lấy những mảnh vỡ cuối cùng của thời kỳ Griffin ở đây. Ngay cả đêm trước khi cậu và Lee Seungyong rời khỏi Hàn Quốc, bọn họ cũng đã tạm biệt nhau tại đây.
Thật ra Park Dohyeon cũng không hoài niệm Griffin nhiều đến thế, suy cho cùng thì không phải ai cũng ra tòa để chứng thực những chuyện xảy ra trong sự nghiệp của mình. Nhưng đây lại chính là đội tuyển cùng cậu đánh thăng hạng, có Lee Seungyong, có Son Siwoo, có Jung Jihoon và có Choi Hyeonjoon. Park Dohyeon không phải là người phủ nhận quá khứ bằng cách giả vờ không thân, cậu cũng không bao giờ keo kiệt sự nhiệt tình đối với những người còn lại, cậu hoàn toàn không giống đánh giá AD có khuôn mặt chán đời nhất thế giới trong miệng người khác.
Han Wangho cũng không khác cậu là mấy.
Rox Tigers và Griffin cũng không khác nhau nhiều.
... Thật ra cũng có chút khác biệt, bởi vì bọn họ tách ra thì được gọi là bạch nguyệt quang, còn các cậu tách ra thì bị gọi là vụ tranh cãi.
Nhưng vẫn có rất nhiều người hoài niệm, chẳng hạn như ban lãnh đạo LCK, người hâm mộ và cả chính bọn họ.
Han Wangho đến vào lúc giữa buổi hẹn.
Anh có vẻ tức giận trong lúc gọi điện thoại cho Son Siwoo, không hề giống người trên màn ảnh chút nào cả.
Tới nơi mới phát hiện Park Dohyeon cũng ở đây, Han Wangho sợ đến mức lùi về sau một bước, anh muốn nhanh chóng rời đi trước khi bị Son Siwoo nhìn thấy.
Nhưng thị lực của hỗ trợ tốt vô cùng, vừa liếc mắt một cái là phát hiện ra người đi rừng đang trốn trong đám đông, "Wangho!" Son Siwoo đứng dậy vẫy tay, Park Dohyeon cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Son Siwoo.
Tiền bối huyền thoại có vẻ bất an, chỉ có thể dũng cảm bước tới sau khi bị phát hiện, Park Dohyeon cũng lịch sự kéo ghế trong quán rượu ra cho anh.
"Cảm ơn..."
Han Wangho chưa bao giờ buồn phiền về việc làm sao để thân thiết với người khác, dù sao thì anh cũng có năng lực này, nhưng tâm trạng tối nay thực sự không cho phép anh làm vậy.
Cũng may Park Dohyeon là kiểu người có thể khuấy động bầu không khí nếu cậu muốn, nhưng phần lớn thời gian cậu đều không muốn.
Hôm nay xem như một phần nhỏ, ôn lại chuyện cũ với anh trai thân thiết đã lâu không gặp, niềm vui khi về đến quê nhà, cậu không muốn phá hỏng nó bởi người vừa xuất hiện. Cho nên cậu chủ động rót rượu cho Han Wangho, kêu người phục vụ đến để gọi thêm hai món ăn cho anh, sau đó chủ động tấn công, "Chào tiền bối, em là Park Dohyeon"
"Em khác với những gì anh nghĩ"
?
Son Siwoo chạm khuỷu tay vào Han Wangho, ý bảo anh bình thường một chút. Mặc dù biết Han Wangho gọi điện cho mình vào buổi tối nhất định là có lý do, nhưng Park Dohyeon thực sự vô tội.
"Dohyeon vừa mới từ Trung Quốc trở về, không cần phải để ý đến cách xưng hô tiền bối này tiền bối nọ a"
Nhắc tới Trung Quốc, cũng coi như đóng góp một chút nội dung trò chuyện cho hai người vừa mới gặp. Han Wangho nói anh rất muốn ăn cà chua xào trứng, gà cung bảo, thịt thăn chua ngọt, Park Dohyeon nói cậu cũng thích ăn.
Chủ đề thay đổi thành ra là anh Wangho có khẩu vị của học sinh tiểu học, đều thích ăn những món chua chua ngọt ngọt. Suýt chút nữa Han Wangho đã giơ tay bịt miệng Park Dohyeon lại, Son Siwoo ở bên cạnh nhận ra chuyện gì đó, anh hét lớn Han Wangho thì ra cậu là người như vậy! Cái gì mà khoai lang, ức gà, tất cả đều là dối trá.
Tiền bối trừng mắt nhìn Park Dohyeon oán trách, đáng tiếc không có sát thương, trông giống như đang làm nũng, Park Dohyeon mím môi cười nhưng lại bị Han Wangho nhìn thấy, "Tất cả đều tại Dohyeon, sau này Siwoo sẽ không tin tưởng và nghe lời anh nữa rồi"
"Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn đòi quản lý anh ấy"
Park Dohyeon sẽ không giống những người khác nuông chiều anh, đương nhiên cậu cũng không có hứng thú giải cứu Son Siwoo, chỉ cảm thấy Han Wangho thật sự giống những gì mọi người nói, không giống tiền bối chút nào cả, "Đây chẳng lẽ là cách bắt nạt của GenG"
Trong lúc vui đùa Han Wangho ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Park Dohyeon, từ lúc bước vào cửa anh đã nghiêm túc quan sát Park Dohyeon. Cho dù cậu cười vui vẻ đến đâu, nói nhiều đến đâu, nụ cười vẫn không chạm vào đáy mắt người từ lúc bắt đầu đã tỏa ra lòng tốt và vẻ dịu dàng vô hạn.
Thực sự có không ít người đang xem ALLIN ở LCK, theo Han Wangho biết thì các thành viên DK cũng xem, chỉ là anh không ngờ đến người ở xa tận LPL như Park Dohyeon cũng mở ra xem chương trình mà cậu thấy vô cùng nhàm chán này.
"Đừng ở bên đó lén theo dõi cuộc sống của bọn anh" Những lời nói phũ phàng của Son Siwoo đánh thức Han Wangho, Park Dohyeon từng là đồng đội cũ của top mid bot nhà anh a.
Đột nhiên anh ngồi ngay ngắn lại làm Park Dohyeon thấy nổi da gà, nhưng Park Dohyeon cũng không phải những hậu bối mới ra mắt. Trong phút chốc Park Dohyeon lại đổi thành vẻ mặt chán đời đó, cậu nhìn chằm chằm Han Wangho, ánh mắt mạnh mẽ dán chặt vào anh, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
"Tiền bối, anh có muốn uống rượu không?"
Giọng nói trầm thấp của Park Dohyeon vang lên, như đang từng bước dụ dỗ Han Wangho rơi vào bẫy rập của mình.
"Em không giống em ấy chút nào cả" Han Wangho đột nhiên mở miệng, anh tự rót soju đầy ly sau đó uống một hơi cạn sạch.
Đương nhiên Park Dohyeon sẽ không hỏi người đó là ai.
"Rốt cuộc cậu đang có chuyện gì vậy?" Son Siwoo thấy Han Wangho đang muốn nói ra tiếng lòng, anh cũng hy vọng có thể biết rõ lý do đối phương đến.
"Mình ghét em ấy..." Han Wangho tuyệt vọng vùi mặt xuống bàn, ngón tay thon dài chán nản gõ bàn gỗ, nhìn dáng vẻ trẻ con của anh, Park Dohyeon nhịn không được cười lớn.
Han Wangho quay đầu trừng mắt nhìn cậu, "Người đến từ Griffin, đều là người xấu"
A, thì ra là Jung Jihoon.
Park Dohyeon chợt hiểu ra, không phải cậu coi thường Choi Hyeonjoon, chỉ là đường trên đơn thuần sẽ không nỡ để Han Wangho uống rượu giải sầu ở đây, nên khả năng duy nhất chính là cậu em út Jung Jihoon trưởng thành rất nhanh trong mấy năm gần đây của cậu a.
Han Wangho cũng không thể nói đó là Lee Seungyong đang ở tận Trung Quốc được.
Han Wangho vẫn đang phàn nàn về Jung Jihoon, Park Dohyeon bị thu hút bởi dáng vẻ lẩm bẩm lầm bầm của anh, môi của anh trai này là hình trái tim a.
"Jung Jihoon vẫn luôn như vậy, lúc nóng lúc lạnh, hờ hững với tất cả mọi người"
"Em ấy chỉ không bám anh mà thôi" Park Dohyeon đang im lặng đột nhiên mở miệng, lập tức bị Son Siwoo trừng mắt nhìn một cái, không hiểu tại sao cậu lại đổ thêm dầu vào lửa.
Park Dohyeon giả vờ như không nhìn thấy, "Nhưng em ấy cũng không bám em" còn làm bộ vô tội nói, "Lúc đó em ấy hơi sợ em"
"Nhưng em ấy không sợ anh" Han Wangho uống đến mơ mơ màng màng, đếm đi đếm lại hành vi xấu của Jung Jihoon. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, bởi vì hai người đã ở trong giai đoạn mập mờ quá lâu, Jung Jihoon cũng không chịu tỏ rõ thái độ đồng thời hôm nay phỏng chừng lại làm gì đó tàn nhẫn đẩy người ra xa.
Park Dohyeon không phải loại người thích xen vào việc người khác, phần lớn thời gian cậu đều sống trong thế giới của riêng mình, nếu muốn thì sẽ ra ngoài xã giao với một chút, sau đó lại lùi về vùng an toàn.
Son Siwoo vẫn đang nói với Han Wangho về vấn đề liên quan đến Jung Jihoon, Park Dohyeon ngạc nhiên phát hiện cậu đã trở thành người ngoài. Đương nhiên Han Wangho nhất định không nghĩ vậy, nếu không thì anh đã không bày tỏ nỗi lòng trước mặt Park Dohyeon.
Thằng nhóc Jung Jihoon này, chơi lớn a.
Lúc Park Dohyeon quen Jung Jihoon, đối phương vẫn là một đứa trẻ dễ dàng đỏ mặt trong lúc nói chuyện, ở trong đội thì tác oai tác quái, ở bên ngoài thì trốn sau lưng cậu. Lúc đó Jung Jihoon còn dễ trốn sau lưng người khác, chiều cao không chênh lệch nhiều so với cậu, nhưng gầy đến nỗi có cảm giác nếu chạm vào người thì sẽ gãy xương.
Sau này Jung Jihoon cao hơn, bờ vai cũng rộng hơn. Một ngày nọ khi Park Dohyeon lướt instagram, cậu bất ngờ khi nhìn thấy những bức ảnh tập thể hình của Jung Jihoon. Phải nói có rất ít tuyển thủ thể thao điện tử dám để nửa thân trần, ngay cả chính Park Dohyeon cũng không có can đảm này.
Tài khoản của cậu chưa bao giờ được công khai, thậm chí còn không có ảnh đại diện, cậu chỉ theo dõi tổng cộng năm người, trong đó có Jung Jihoon. Đáng tiếc thằng nhóc này không theo dõi lại, Park Dohyeon cũng lười hỏi, nếu hỏi có lẽ đối phương sẽ nói những câu kiểu như "sợ anh bị phát hiện".
Thật ra Jung Jihoon là một người rất xấu.
Park Dohyeon có thể hiểu tại sao Han Wangho thích Jung Jihoon. Từ góc nhìn của người ngoài, đây quả thực là một đối tượng tốt, đẹp trai, cao ráo, dáng người chuẩn, có năng lực, còn kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ còn biết cách dỗ dành người khác.
Nếu không thì sao có thể làm vị tiền bối được mọi người yêu quý mê mẩn đến vậy.
Park Dohyeon cũng đã từng nghe một số chuyện về Han Wangho, chỉ là cùng cậu một chút quan hệ cũng không có, có thể nói, nếu không phải năm nay anh và Son Siwoo trở thành đồng đội, thì có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ giao thoa trong suốt sự nghiệp của mình.
Thật ra những người bạn chung của bọn họ không chỉ giới hạn ở Griffin. Cách đây không lâu Park Dohyeon vừa biết chuyện Han Wangho chơi game chung với Lee Yechan. Có vẻ như tiền bối có niềm đam mê mãnh liệt với DNF đã thất bại trong việc mời chào ở LCK, sau khi vấp phải trắc trở khắp nơi, cuối cùng đối phương đã vươn móng vuốt của mình đến Lee Yechan, người đang ở tận Trung Quốc xa xôi.
"Thì ra các anh thật sự biết nhau" Khi đó các thành viên trong đội cảm thán trước vòng tròn tình bạn thần kỳ của Lee Yechan, lúc ấy Park Dohyeon thầm nghĩ, nếu là cậu thì nhất định không nghe theo anh, sau đó bừng tỉnh trong từng tiếng Wangho của Lee Yechan, cậu không biết tại sao mình lại giả định như vậy trong khi cả hai không hề quen biết.
Hiện tại nhìn thấy phiên bản người thật làm nũng, mặt đối mặt quả nhiên rất chấn động, ngay cả cậu cũng không nhịn được muốn gửi tin nhắn cho Jung Jihoon.
Thực tế thì cậu đã làm vậy, lượt bỏ phần đầu và phần cuối, kết thúc bằng câu "Ra ngoài uống rượu không?" Tin nhắn báo gửi đi thành công, đối phương trả lời cũng rất nhanh, giây tiếp theo Park Dohyeon nhận được một dấu chấm hỏi từ Jung Jihoon, cảm giác như Jung Jihoon đang đợi tin nhắn của ai đó.
- Hoonie a, thật sự không đến sao?
Park Dohyeon kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, nhưng đáng tiếc cảm giác giống như đá chìm đáy bể, chữ đã đọc trên giao diện trò chuyện đã thay thế câu trả lời của Jung Jihoon.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
Nội dung cuộc trò chuyện bên kia đã thay đổi thành trò chơi, thậm chí Han Wangho còn bắt đầu thảo luận về việc ban pick trong giải đấu mùa hè. Park Dohyeon cất di động, nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện. Nhà vô địch thế giới mới vẫn có tiếng nói khá lớn về vấn đề này, mặc dù Aphelios bị nerf nhưng Park Dohyeon vẫn tỏ vẻ, "Không sao cả, có là được"
Những lời này vừa nói ra, đã bị hai người ở đây mắng to "giết người tru tâm".
"A, mình cũng rất muốn giành được chức vô địch"
"Muốn cùng với Jihoon, đem tên khắc lên cúp vô địch"
Dáng vẻ thâm tình đó làm Park Dohyeon suýt nữa đã không nhịn được, chụp hình lại gửi cho Jung Jihoon xem. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc cùng Son Siwoo, cùng Griffin, giành được chiếc cúp vô địch có khắc tên bọn họ, cũng không phải bọn họ chưa từng nỗ lực, mà là do hiện thực đả kích làm bọn họ bị chia cắt.
Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy.
Cậu đã hoàn thành ước mơ của mình, Summoner's Rift vĩnh viễn sẽ có dấu ấn của Viper.
"Còn Park Dohyeon thì sao?"
Có thu nhập đáng kể, có thêm chức vô địch, cuộc sống của cậu cũng không tệ lắm. Cậu chưa bao giờ có nhu cầu quá lớn về tình cảm, cũng không phải là người sẽ dễ dàng bộc lộ tình cảm ra ngoài, cho nên khi nhìn Han Wangho, cậu luôn cảm thấy mới lạ.
Nhưng mà cậu cũng không có tâm tư lắng nghe trái tim đang rối bời của đối phương, thấy thời gian cũng vừa lúc, cậu đứng dậy đi tính tiền. Han Wangho ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Park Dohyeon, Son Siwoo nói đùa một câu, "Đâu nhất thiết phải nhìn chằm chằm Jihoon, Dohyeon nhà mình cũng không tệ nha"
Han Wangho quay đầu mắng Son Siwoo, nói tuyển thủ Viper có biết mình bị bạn tốt bán đi không? Son Siwoo nói bọn mình không thân, nên đừng gọi bọn mình là bạn tốt.
Han Wangho cười trêu, "Dohyeon nhà mình" anh lặp lại xưng hô vừa rồi của hỗ trợ nhà mình đối với AD nhà khác, nửa câu trêu đùa còn lại đột ngột im bặt khi anh chạm mắt với Park Dohyeon.
Park Dohyeon dùng vẻ mặt bỡn cợt nhìn anh, chân mày nhướng lên như đang chất vấn, từ khi nào em trở thành người nhà các anh. Han Wangho quay đầu đi cũng không thể tránh thoát ánh mắt đối phương, dứt khoát chuyển hướng Son Siwoo, còn không quên giải thích cho bản thân, "Vậy Jaehyuk nhà bọn mình phải làm sao bây giờ, cậu ấy sẽ buồn a"
Son Siwoo còn chưa kịp đưa ra bình luận về chuyện rạn nứt của bộ đôi đường dưới Griffin, đã bị Park Dohyeon cắt ngang, "Anh có thể đổi với anh ấy cũng được"
?
??
???
Son Siwoo nghĩ, chắc anh không nên mở miệng quá nhiều.
Nếu là đổi lại ngày thường nhất định Han Wangho còn tranh cãi hăng say hơn cả Park Dohyeon, cũng có thể anh đang thay đổi, hoặc có thể do Jung Jihoon đã trị được anh, bởi vì Han Wangho không tiếp lời Park Dohyeon.
"Bao nhiêu tiền a, để anh đưa cho em"
Park Dohyeon không có ý định lấy, nhưng Han Wangho lại cố chấp nhất quyết phải trả, AD không muốn dây dưa nên nói một câu "Vậy lần sau anh hãy mời em lại" cắt ngang người đi rừng tiếp tục câu chuyện.
***
Ngoài miệng trêu chọc vài câu thì thôi, Park Dohyeon cũng không thực sự nhàm chán đến mức muốn hẹn gặp Han Wangho lần nữa.
Nhưng Han Wangho thực sự cho rằng có chuyện gì đó giữa Park Dohyeon và Son Siwoo. Cơn gió thổi qua làm anh tỉnh rượu hơn một chút, lúc này anh mới nhận ra có lẽ anh đã quấy rầy buổi hẹn hò của bọn họ. Vì thế anh nhất quyết bắt bọn họ đi dạo bên bờ sông Hàn để bồi thường.
Park Dohyeon đã lâu không trở về, trong lòng rất hưng phấn, nỗi nhớ quê hương khiến cậu lập tức đồng ý lời thỉnh cầu không chút do dự. Son Siwoo không vui lắm, hỗ trợ bị rừng và xạ thủ bắt ép lên xe, nhưng trùng hợp là chiếc taxi lại chạy ngang qua ký túc xá GenG.
Trong 30 giây chờ đèn đỏ, hỗ trợ đã tháo dây an toàn với tốc độ cao nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp, mở khóa, kéo cửa, xuống xe, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát. Han Wangho ngồi ở ghế phụ còn chưa kịp phản ứng đã bị gõ vang cửa xe, "Hai người từ từ đi dạo nha"
Han Wangho còn chưa kịp tháo dây an toàn thì đèn đã chuyển sang màu xanh, tài xế vừa lái xe vừa khiển trách hành vi rất nguy hiểm vừa rồi của Son Siwoo. Mắng đến mức Han Wangho không dám kêu tài xế dừng lại một chút để anh xuống xe.
Vì vậy anh đành phải cắn răng đi đến sông Hàn cùng Park Dohyeon.
Park Dohyeon cũng có thể nhìn ra sự bối rối của anh, em trai nhỏ tuổi hơn lập tức an ủi Han Wangho, "Dù gì cũng đã tới rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi"
Cậu đút tay vào túi quần đi phía trước, mặc kệ Han Wangho ở phía sau có đi theo kịp không.
Han Wangho nhìn bóng lưng của cậu thất thần, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Park Dohyeon, "Bờ vai của em trời sinh đã rộng như vậy sao?"
Chuyên gia tập thể hình đã tập luyện phần lưng rất lâu nhưng vẫn không có tác dụng. Han Wangho thực sự hâm mộ dáng người của Park Dohyeon, đặc biệt là bờ vai Thái Bình Dương của cậu. Đáng tiếc câu trả lời anh nhận được lại là không tập luyện gì cả, anh gào thét ông trời không công bằng, nhưng câu an ủi của Park Dohyeon lại rất có hiệu quả.
"Năm 2018 hình như không rộng như bây giờ" Cậu đặt hai bàn tay to lớn của mình lên hai bên vai Han Wangho.
"Cũng đã rất lâu rồi"
"Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy anh"
Được rồi, Han Wangho bĩu môi, lúc đó quả thực anh hơi gầy yếu, nhưng lúc đó Park Dohyeon cũng chỉ là một đứa nhỏ, còn Jung Jihoon thì giống một con mèo con.
Tên nhóc này thấy Son Siwoo một mình trở về cũng không thèm gọi điện cho anh.
"Nhưng em không thích tập thể hình nhiều như anh" Park Dohyeon chủ động mở miệng vì cậu lại cảm nhận được tâm trạng không vui của người đi rừng.
Han Wangho duỗi tay ấn vào bả vai của Park Dohyeon, thật sự rất rộng, nhưng ít thịt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, "Tất cả đều là xương, cộm quá" Park Dohyeon nói sẽ không ai để ý đến chuyện này, Han Wangho nói em có thể đối xử tử tế với anh được không.
"Vậy anh có muốn thử không?"
Park Dohyeon nhếch môi cười, Han Wangho cũng không nghĩ nhiều, anh ngoan ngoãn đặt tay lên vai Park Dohyeon, sờ qua sờ lại, chân thành nói, "Cộm hơi đau"
Park Dohyeon cảm thấy anh không giống hình tượng khôn khéo trong truyền thuyết chút nào, ngược lại có chút ngốc nghếch. Cậu nắm tay Han Wangho, kéo đối phương đến gần khoảng cách nguy hiểm, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt Han Wangho, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau đó dịu dàng ấn đầu Han Wangho lên vai mình, giống như những gì cậu đã làm với Jung Jihoon ở buổi chụp hình sau mỗi trận đấu.
"Em đang bảo anh thử chuyện này"
Cho dù Han Wangho ngốc đến đâu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí bắt đầu trở nên không ổn, hơn nữa anh còn là một người rất thông minh.
Anh vẫn tiếp tục tựa vào vai Park Dohyeon, bàn tay đút vào trong túi tìm kiếm điện thoại, nhưng giây tiếp theo lại bị Park Dohyeon đè lại.
"Em ấy sẽ không gửi tin nhắn cho anh"
Park Dohyeon buông tay anh ra, "Nếu không tin thì anh có thể xem thử"
Han Wangho lấy điện thoại ra, không có nhìn thấy tin nhắn của Jung Jihoon, lại bị câu hỏi "tối nay cậu có về ký túc xá không?" của Son Siwoo chọc Han Wangho đỏ bừng mặt. Anh biết chắc chắn Park Dohyeon nhìn thấy được, bởi vì có một tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu anh.
Han Wangho không dám ngẩng đầu, anh chọt lung tung hai cái, nhanh chóng khóa màn hình sau đó nhét điện thoại vào túi quần.
Quên đi, nếu em không hỏi anh thì anh cũng sẽ không nhớ em.
***
Park Dohyeon cùng Han Wangho đi bộ rất lâu, phần lớn thời gian đều im lặng. Dù sao Park Dohyeon luôn làm ra vẻ nếu tôi không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là bạn, Han Wangho chỉ có thể tìm đại chuyện gì đó để nói, "Cách đây rất lâu, mỗi khi tâm trạng không vui anh sẽ đến đây"
"Rox ở gần đây sao?"
"... Thường xuyên đến lúc ở SKT"
Park Dohyeon a một tiếng đầy ẩn ý, hỏi anh có nghĩ đây là thánh địa hẹn hò không.
"Đúng vậy, nên anh muốn em tới đây với Siwoo"
Han Wangho thầm nghĩ, anh đã nói rõ như vậy, em hẳn là hiểu được.
Đáng tiếc Park Dohyeon biết anh hiểu sai ý nhưng cũng không định sửa lại, ngược lại tiếp tục giả ngốc, "Vậy năm 2017 tiền bối đến đây cùng với ai?"
"Anh chưa từng yêu đương" Han Wangho chủ động làm rõ, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của AD chán đời nhất thế giới.
Tiểu bạch thỏ kinh nghiệm yêu đương bằng không, lần đầu tiên rơi vào lưới tình lại gặp phải Jung Jihoon, Park Dohyeon cảm thấy tiếc thương cho anh đồng thời cũng rất ngạc nhiên, hóa ra những tin đồn ồn ào huyên náo đó không phải là thật.
Han Wangho đương nhiên biết đối phương đang nghĩ gì, "Dohyeon a, anh còn tưởng em không hóng hớt"
Ai cũng có lòng tò mò, Park Dohyeon cũng không ngoại lệ.
"Anh và anh Sanghyeok chưa từng yêu đương!" Anh chỉ rõ tên họ, anh thật sự chỉ có tình cảm trong sáng với vị thần đường giữa, đối với đối phương chỉ có ngưỡng mộ không có tình yêu.
Park Dohyeon nhìn khuôn mặt của Han Wangho một lúc lâu, cuối cùng đưa ra đánh giá tương tự như Jung Jihoon, "Khuôn mặt của anh trông rất có kinh nghiệm"
"Cám ơn, khuôn mặt em cũng vậy" Han Wangho cũng không chịu thua, anh lập tức đáp trả, âm thầm quyết định, tốt nhất là đi trợ công cho bộ đôi đường dưới nhà mình!
"Nếu anh nói chuyện kiểu này với Jihoon thì không ổn lắm đâu"
Park Dohyeon bị dáng vẻ không chịu thua của Han Wangho chọc cười.
"Em ấy giỏi nhất ở khoản này"
Tuy nhiên Han Wangho không tiếp tục chủ đề liên quan đến Jung Jihoon, chỉ nhìn khuôn mặt vui vẻ của Park Dohyeon, "Anh thu lại lời vừa nói, em thoạt nhìn giống hệt người độc thân từ trong bụng mẹ vậy"
...
"Được rồi"
"Thật ra em và em ấy trước giờ đều không giống, cũng chưa từng có người nói bọn em giống nhau"
Han Wangho vẫn còn buồn rầu chuyện tại sao Park Dohyeon lại nhìn thấu tâm tư của anh, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của AD đang dần thay đổi khi nhìn về phía anh.
"Bây giờ anh không nghĩ vậy nữa" Han Wangho sợ mình sẽ làm Park Dohyeon tức giận nên vội vàng giải thích, dù sao thì không phải ai cũng thích khi bị người khác nói bản thân giống ai đó.
Nhưng không ngờ Park Dohyeon đuổi theo không bỏ, nhất quyết phải dò hỏi tới cùng.
"Bởi vì trước đây anh không biết Dohyeon a" Han Wangho lựa chọn đáp án an toàn nhất, khách sáo, lễ phép lại xa cách.
Park Dohyeon đã dành cả đêm để thử Han Wangho, nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, không biết đối phương có đáng để cậu bước vào vũng bùn này hay không, cuối cùng cậu cũng chấp nhận khi nhìn thấy ánh mắt Han Wangho lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, bởi vì cậu đã im lặng quá lâu, cùng Han Wangho dây dưa xác thật là một chuyện rất thú vị, cậu có thể hiểu tại sao Jung Jihoon lại thích thú đến vậy.
Park Dohyeon đạo đức giả hơn bất kỳ ai khác, thậm chí cậu còn không nhận ra điều đó.
Cậu là một người rất mâu thuẫn, có người nói cậu ngoài lạnh trong nóng, bình thường hay mang khuôn mặt chán đời đó, nhưng sau khi thân thiết thì mới biết cậu là một người rất vui tính. Cũng có người nói cậu trong lạnh ngoài nóng, làm việc gì cũng chứa mục đích mãnh liệt. Chẳng hạn như buổi quay hình trận chung kết thế giới, Park Dohyeon vui vẻ được bao nhiêu? Không có, quá trình quay hình lặp đi lặp lại vô cùng nhàm chán, có vẻ không quá khó khăn nếu cậu coi chuyện đó như là một nhiệm vụ phải hoàn thành.
"Son Siwoo hỏi anh, tối nay có về không?"
"Không muốn trở về gặp em ấy"
"Vậy thì không cần trở về"
Park Dohyeon nghĩ, nếu cậu quá trớn hơn một chút, cũng có thể hỏi Han Wangho đang ám chỉ ai. Nhưng việc thường xuyên nhắc đến Jung Jihoon dường như không giúp ích gì cho cậu.
Nếu bây giờ cậu dẫn Han Wangho đi thuê phòng, cảm giác như sẽ trở thành một tin tức bùng nổ ở LPL và LCK, không, có lẽ tất cả các khu vực thi đấu sẽ bàn tán ba ngày ba đêm.
"Anh muốn đi đâu?" Park Dohyeon đưa lại quyền chủ động cho Han Wangho, cậu thích nói chuyện với người thông minh nhất. Cậu biết Han Wangho sẽ nhạy cảm với bầu không khí bất thường này.
"Anh muốn đến tiệm net"
Thật ra bọn họ có thể đi uống thêm chút nữa, hoặc bọn họ không cần phải tiếp tục ở cùng nhau. Việc Han Wangho không muốn quay về ký túc xá và việc ở bên cạnh Park Dohyeon cũng không nhất thiết phải diễn ra cùng một lúc.
Anh có thể đi gặp bạn bè, cũng có thể về nhà ngủ một giấc.
Park Dohyeon đương nhiên cũng có bạn bè, trong thời gian ngắn trở về Hàn Quốc, cậu không cần phải hao phí một đêm ở bên cạnh Han Wangho.
Cho nên Han Wangho biết mình muốn làm gì, Park Dohyeon cũng biết Han Wangho muốn lấy cậu để chọc tức Jung Jihoon.
"Đi thôi"
Đáng tiếc Park Dohyeon cũng không quan tâm mình có bị lợi dụng không, cậu tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt, huống chi người đối diện còn là Han Wangho.
Park Dohyeon thực sự đã đưa Han Wangho đến tiệm net suốt đêm, hai người ăn ý sử dụng tài khoản phụ, nhưng Park Dohyeon thật sự sử dụng tài khoản riêng tư, còn tài khoản phụ của Han Wangho vẫn có rất nhiều người biết.
Nhưng tài khoản riêng tư không có nghĩa là không có bạn bè, Jung Jihoon nằm trong số ít những người vẫn còn trực tuyến trong danh sách bạn bè.
Park Dohyeon thao tác Aphelios sau đó bấm biểu tượng giơ ngón tay cái của Teemo trong khu vực sông, nhân tiện thông báo cho Han Wangho sau đó giả vờ quan tâm hỏi, "Có ổn không?"
...
Griffin thật khủng bố.
Thật ra người ra ý tưởng tồi này chính là Park Jaehyuk. Top mid bot là người một nhà, chỉ có AD hướng về anh, Park Jaehyuk nói với anh, hay cậu thử tìm cách kích thích đối phương một chút, suốt ngày dây dưa thật sự rất nhàm chán, mình còn thấy rất khó chịu.
Nhưng ai lại có tâm tư nghiên cứu những thứ này mỗi ngày chứ, ngay cả việc anh dây dưa với Jung Jihoon cũng chỉ là những trò đùa vui trong thời gian rảnh rỗi. Nhưng khi bắt đầu bước vào kỳ nghỉ sau giải đấu mùa xuân, những chuyện này đã được phóng đại vô hạn, lúc này Han Wangho mới bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn.
Ban đầu người đi rừng tâm cơ muốn nhờ Song Kyungho hoặc Seo Daegil giúp đỡ. Park Jaehyuk nói, "Cậu ngốc a, Lee Sanghyeok chắc chắn là người có hiệu quả tốt nhất", nhưng lại bị Han Wangho một câu, "Cậu dám không, dù sao thì mình không dám" dỗi đến mức không còn lời nào để nói.
Park Dohyeon thực sự là ngoài ý muốn, nhưng hiệu quả có vẻ tốt hơn bất kỳ ai khác.
Bởi vì sau khi chơi vài ván, Jung Jihoon cuối cùng cũng gọi điện đến, sự ấp úng của Han Wangho cũng không thể làm gián đoạn sáu câu chất vấn liên tục của người ở đầu dây bên kia, Park Dohyeon vô cùng thích thú theo dõi màn trình diễn của Han Wangho.
Cậu không hề cảm thấy có lỗi với Jung Jihoon chút nào cả, bởi vì cậu thực sự quá hiểu rõ cậu em trai này. Về phần Han Wangho...
Park Dohyeon đột nhiên vươn tay bóp chặt cằm Han Wangho, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi hình trái tim mà cậu đã nhìn chằm chằm cả đêm. Han Wangho sợ đến mức quên trả lời câu hỏi của Jung Jihoon trước sự thân mật đột ngột của Park Dohyeon, Park Dohyeon có vẻ rất hài lòng với phản ứng trong sáng của tiền bối 24 tuổi, cậu ghé sát vào bên tai Han Wangho khẽ nói, "Em sẽ giúp anh"
Đôi tai nhạy cảm nhất bị đối phương ác ý trêu chọc, Han Wangho bất giác mềm nhũn thân thể, Park Dohyeon nhân cơ hội cầm lấy điện thoại, tay còn lại giam cầm bờ vai của Han Wangho.
"Jihoon a, nhớ anh không?"
...
"Park Dohyeon, anh thật nhàm chán"
Park Dohyeon có chút thất vọng vì không thấy cơn thịnh nộ như trong tưởng tượng, vẫn là Jung Jihoon lúc nhỏ dễ chơi hơn. Còn chưa kịp đáp trả, đã bị Han Wangho giật lại điện thoại rồi cúp máy.
Trò đùa dai không thực hiện được khiến Park Dohyeon mất đi hứng thú, "Anh nhát quá"
Nhưng khi thấy người đi rừng ấm ức nhìn mình, Park Dohyeon vẫn phải thừa nhận, "Anh có thể đánh lừa rất nhiều người dựa vào khuôn mặt này"
Han Wangho nản lòng, anh dùng giọng điệu ấm ức chứng minh trong sạch, nhưng khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, dường như những gì anh nói ra đều giống đang nói dối.
"Rất nhiều người thích anh vì khuôn mặt của anh, anh đừng trừng em, em chỉ ăn ngay nói thật thôi"
Không có chàng trai nào sẽ vui vẻ khi nghe những lời như vậy, Han Wangho trợn mắt nhìn Park Dohyeon, ra hiệu cho cậu đừng khen anh bằng những câu vô nghĩa như vậy nữa. Nhưng không phải Park Dohyeon cố ý dỗ dành anh, cậu chỉ nói sự thật mà thôi. Han Wangho thông minh, vui vẻ, lễ phép, người như vậy ai mà không thích.
A, đúng rồi, Jung Jihoon không thích.
Cậu cũng không thích.
"Đi thôi, chắc là Jihoon đã tới cửa"
Park Dohyeon đưa Han Wangho đến tiệm net cạnh câu lạc bộ Griffin cũ, chỉ cần Jung Jihoon không ngốc thì chắc chắn có thể tìm đến đây, hơn nữa đối phương còn là thiên tài. Vậy thì vấn đề duy nhất chính là Jung Jihoon có muốn đến không.
"Đánh cược đi, nếu Jung Jihoon tới thì anh đừng quên bữa ăn mà anh nợ em nhé"
"Nếu em ấy không tới thì sao"
"Vậy anh đi theo em"
Park Dohyeon nói chắc chắn, nhưng Han Wangho không có can đảm để đánh cược với cậu. Jung Jihoon luôn thích làm theo ý mình, có lẽ bây giờ Jung Jihoon đang ngủ ngon lành trong phòng mà không quan tâm gì đến những chuyện đang xảy ra.
Nhưng thoạt nhìn Park Dohyeon có vẻ rất chắc chắn Jung Jihoon sẽ đến, bởi vì cậu đã tắt máy đứng dậy thu dọn đồ đạc, "Đi thôi" cậu túm lấy tay Han Wangho, người không tình nguyện đứng dậy, tay của người đi rừng có nhỏ quá không, Park Dohyeon cảm thấy bàn tay mình có thể bao trùm lấy tay anh, thực tế cậu đã làm như vậy.
Han Wangho ngoài miệng nói không tin, nhưng đi tới cửa vẫn nhịn không được thò đầu ra ngoài nhìn. Không khó phát hiện một chàng trai 1m87 trên đường phố vào lúc năm giờ sáng, Han Wangho nhìn đường phố yên tĩnh, "Tiếc quá a, em ấy không có đến"
Park Dohyeon không nói gì, lặng lẽ tựa vào cột điện bên cạnh, khoanh tay quan sát Han Wangho. Han Wangho có chút rùng mình khi bị người nhỏ tuổi hơn nhìn chằm chằm, anh muốn nói "vừa rồi nói đùa", sau đó bỏ chạy càng nhanh càng tốt.
Nhưng Park Dohyeon không cho anh cơ hội này, cậu đột nhiên duỗi tay ra, kéo người đi rừng vào lòng sau đó xoay người đổi vị trí. Han Wangho cuối cùng cũng tức giận khi bị đẩy người vào cột điện, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng không khách khí, "Buông ra"
Park Dohyeon bật cười, thay đổi sắc mặt quá nhanh, Han Wangho muốn đẩy đối phương ra nhưng không có nhiều sức lực như vậy, bờ vai rộng mà anh vừa khen lúc này đặc biệt đáng ghét.
"Lợi dụng em cả đêm, cũng nên trả cho em một chút thù lao chứ, tiền bối"
Park Dohyeon không đợi Han Wangho trả lời, cúi người hôn lên môi anh. Nụ hôn đầu tiên của Han Wangho bị một hậu bối không thân cướp đi như vậy, không phải lướt qua rồi dừng như trong tưởng tượng của anh, Park Dohyeon dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi hình trái tim, dùng răng cắn môi dưới, không dùng sức nhưng vẫn làm Han Wangho hít hà một hơi.
Cậu khẽ cười một tiếng, vừa định tiếp tục, đã nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên ở phía sau.
"Park Do Hyeon"
Han Wangho giãy giụa trong vòng tay của cậu, Park Dohyeon không buông anh ra mà ghé sát vào tai anh, "Đáng tiếc"
"So với sự hoàn hảo mà anh đóng gói, em càng muốn nhìn thấy anh khóc, nhìn thấy anh bất lực"
Han Wangho cuối cùng cũng thoát ra được, hoặc có thể nói là Park Dohyeon chủ động buông tay. Cậu liếc mắt nhìn theo hướng Han Wangho chạy về phía Jung Jihoon.
Tsk, khó chịu quá, hiện giờ phải ngước mắt lên nhìn nhóc ấy.
Đối phương có vẻ không tức giận, khuôn mặt thản nhiên không có biểu cảm gì cả, Park Dohyeon nở một nụ cười xấu xa.
"Jihoon, đã lâu không gặp"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro