Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại - Bánh Trôi 'mè đen' tranh sủng kí.

Bánh Trôi 'mè đen' tranh sủng kí.


Bên bờ biển cạnh Liên Hoa Lâu có hai cái thân ảnh nghiêm túc đối diện nhau, một cái nho nhỏ kiên cường ngẩng cao đầu, một cái cao lớn nhàn nhạt nhìn xuống, không ai nhường ai.





Bánh Trôi Nhỏ ba tuổi khuôn mặt non nớt mà cương ngạnh giống hệt Địch Phi Thanh thu nhỏ, chỉ có một đôi mắt truyền thừa từ Phương Đa Bệnh. Giờ phút này đôi mắt ấy mở lớn, nước mắt đảo quanh trừng trừng, bị tiểu chủ nhân cường chống không cho rơi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn phụ thân bé - Địch Phi Thanh.






Mãi đến khi nghe thấy tiếng Hồ Ly Tinh gâu gâu sủa vang, từ xa nhìn thấy được Phương Đa Bệnh, Lý Liên Hoa trở về, nháy mắt thay đổi cái xoạch, đáng thương oa oa khóc lên, nhào hướng nương hắn chân ngắn lảo đảo chạy tới.






Địch Phi Thanh ở phía sau mặt đen thui. Xú nhãi con! Lại là cái chiêu này!







"Ô ô, nương người có quản được phu quân của người không, mau tới quản quản hắn, hức hức, ô ô... Hắn bắt con luyện võ ô ô...." bé con 3 tuổi tiếng khóc phá lệ rung trời, đem cả ba cái đại nhân chỉ hận không thể bịt kín lại lỗ tai. Cố tình còn trưng ra khuôn mặt đỏ ửng đáng thương hề hề, thần tình ủy khuất khiến người ta không thể ghét bỏ nổi.








Phương Đa Bệnh tự nhiên cũng là vậy, hắn đau lòng Bánh Trôi Nhỏ, ôm lấy con trai vội vàng vỗ về, lại trừng mắt nhìn Địch Phi Thanh đang đi tới.






"A Phi, đã nói ngươi bao nhiêu lần không được bắt nạt hài tử!!!" Hai cái người này, đại nhân nói không nghe, tiểu nhân mắng không được, có còn cho người sống nữa không.!!!






"Tiểu Bảo" Địch Phi Thanh thực bất đắc dĩ, hắn còn chưa có làm cái gì đâu, Bánh Trôi Nhỏ rõ ràng là đi theo Lý Liên Hoa học xấu.!  Hắn vô ngữ cực kì, chỉ đành dùng ánh mắt ôn nhu lấy lòng. Một hồi chuyển qua Lý Liên Hoa, ôn nhu bốc hơi không còn...








"Địch minh chủ a, cho dù ngươi có là cái võ si cũng không nên vội vã uốn nắn hài tử như vậy a. Ngươi chẳng lẽ là muốn vội vàng giao trọng trách gánh vác Kim Uyên Minh cho Bánh Trôi Nhỏ?" Lý Liên Hoa ung dung châm dầu vào lửa, quen thuộc từ trong tay áo lấy tới một món đồ chơi nhỏ dỗ dành bé con.






Địch Phi Thanh ánh mắt âm u cực kỳ, nhưng là không có động thủ lên, thần tình nhàn nhạt mà đáp.




"Nó trời sinh căn cốt thượng giai, thích hợp luyện võ."



Thực chất là do xú nhãi con này mỗi ngày đều muốn dán lấy Phương Tiểu Bảo của hắn. Đi một Lý Liên Hoa lại tới một 'bánh trôi mè đen'.







"Chứ không phải ngươi muốn Bánh Trôi Nhỏ buổi sáng mệt nhọc một chút, để buổi tối ngoan ngoãn đi ngủ không phá hư chuyện tốt của ngươi?" Lý Liên Hoa vẫn là cười, híp mắt như lão hồ ly, từ tay Phương Đa Bệnh ôm lấy Bánh Trôi Nhỏ vỗ về. Chẳng ngại qua bao lâu hắn vẫn là trước sau như một, âm dương quái khí (cà khịa) không từ một ai.





"Chuyện tốt của ta không phải cũng là chuyện tốt của ngươi?" Địch minh chủ không hổ là Địch minh chủ, hắn không nói thì thôi, nếu đã nói liền một tiếng kinh nhân. Lẽ thẳng ý ngay đến Lý Liên Hoa cũng không phản bác lại.





Phương Đa Bệnh hai mắt trợn tròn, cũng là vô ngữ cực kỳ, hai vành tai không dấu vết đỏ lên. "Các ngươi nếu rảnh như vậy liền ra biển tỉ thí đi a, đừng có ở đây phiền nhân!"





"Không cần!." / "Không rảnh.!" Hai người hiếm có đồng lòng phản đối.






Đại để là từ 3 năm trước đi, sau khi Phương Đa Bệnh hồi phục, Địch Phi Thanh cùng Lý Liên Hoa tái chiến một trận, giống như thành lập một cái ước định gì đó vậy, hai người bất phân thắng bại liền không còn tái đấu nữa, mỗi người một trái một phải ở bên cạnh chăm sóc Phương Tiểu Bảo, không khí dị thường tường hoà. Đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.








Địch Phi Thanh trước sau vẫn là một cái võ si, bất quá thi thoảng hắn cùng Lý Liên Hoa chỉ thuận tay giao hữu một chút, không để công phu lụi bại mà thôi, chưa từng thực sự truy cầu đến cùng. Hắn cùng Lý Liên Hoa đồng lòng nghĩ trước nghĩ sau, đánh nhau chẳng may chính mình thua há chẳng phải để đối phương được lợi. Cho dù có là Bánh Trôi Nhỏ hưởng sái cũng không thể!






Nhưng là nhãi con vẫn luôn có biện pháp từ giữa hai vị đại nhân dành giật một phần chú ý của nương nó như vậy.






Nhìn đến Phương Tiểu Bảo sắp sửa xù lông, tính toán thiệt hơn, Lý Liên Hoa chuyển tới Bánh Trôi Nhỏ trong lòng, cười đến tiểu hài tử mạc danh hốt hoảng.



"Bánh Trôi Nhỏ, cha có cách giúp con không cần mỗi ngày công khoá nữa, có muốn nghe không?" Hắn cười tủm tỉm, hướng Địch Phi Thanh nhướng mày, 'xem mà học hỏi'.




"Thật sự?" Bé con đôi mắt tròn xoe sáng ngời, giọt lệ chưa kịp gạt cũng phá lệ toả sáng.





"Ân, con có nhớ ông bà ngoại cùng các di nương thúc thúc ở Thiên Cơ sơn trang không?"






"Nha, có" Bánh Trôi Nhỏ còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của Lý Liên Hoa, nghe hắn không đầu không đuôi hỏi như vậy liền thành thật trả lời. Đại để là ngoài Phương Đa Bệnh cũng chỉ có Thiên Cơ Đường sủng bé lên trời, hơn nữa còn có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.




Ngốc như vậy, cũng không biết giống ai. Nhất định là giống A Phi rồi! Phương Đa Bệnh sâu kín cảm thụ.







"Ân, bà ngoại cũng thực nhớ con, các di nương cũng vậy, bọn họ chuẩn bị cho con rất nhiều đồ chơi cùng đồ ăn ngon, đã vậy còn không cần luyện võ, Bánh Trôi Nhỏ có muốn tới thăm họ hay không,?"






"Có!" Nghe đến đồ ăn cùng đồ chơi, nhãi con gật đầu cái rụp. Ánh mắt trong veo theo tiếng cười loan loan. Chính là nghĩ nghĩ một chút, túm lấy vạt áo Lý Liên Hoa nãi thanh nãi khí hỏi "kia nương thì sao? Nương có đi cùng Bánh Trôi Nhỏ không?" Hai má phúng phính đô đô theo lời nói của nhãi con khẽ đung đưa, ánh mắt cũng tràn ngập hy vọng vào 'tương lai tươi sáng'.





Lý Liên Hoa làm bộ rụt rè, ghé vào tai nhóc thủ thỉ. "Cái này a, con nghĩ thử một chút, nếu nương đi cùng, phụ thân con cũng sẽ đi theo. Đến lúc đó a... Còn không phải là đồ ăn chỉ được dùng mắt nhìn, còn phải mỗi ngày tập võ hay sao?" Hắn cố ý thả chậm âm cuối, thành công nhìn nhãi con bộ dáng hăng hái tức khắc kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, nắm tay nhỏ siết chặt kiên cường "kia không có nương đi cùng cũng không sao, Bánh Trôi Nhỏ có thể đi một mình, thật sự!"





Phương Đa Bệnh nhìn lớn nhỏ hồ nháo không nói nên lời. Bất quá nghĩ đến mấy ngày tới bên tai được thanh thản liền không tính toán nữa. Hắn thở ra một hơi, quả nhiên mang hài tử hảo mệt.






Được sự đồng thuận của Phương Đa Bệnh, Lý Liên Hoa nhướng mày kiêu ngạo, Địch Phi Thanh không chấp nhặt hắn, pháo hiệu thủ sẵn trong người lấy ra phóng tới, không quá non nửa canh giờ người của Thiên Cơ Đường ẩn nấp ở phụ cận đã tới rồi, mang A Ly cùng Bánh Trôi Nhỏ tốc hành thẳng tiến Thiên Cơ sơn trang, lưu lại không gian thanh tịnh cho ba người.








Bất quá thanh tịnh này Phương Đa Bệnh cũng không có được mấy phần hưởng thụ. Ngay đêm đó Địch Phi Thanh cùng Lý Liên Hoa giống như phát điên cái gì đem hắn giày vò muốn hỏng. Phương Đa Bệnh nước mắt không ngừng, thân thể đảo điên như đang lênh đênh ngoài khơi vậy. Hắn thậm chí còn hàm hồ nghe được không rõ, là ai ở bên tai hắn thỉ thỉ nói muốn hắn sinh tiểu bảo bối nữa. Phương Đa Bệnh nấc lên. Trước khi hôn mê chỉ kịp nghĩ được một câu, nếu sinh,.... Sinh cho Lý Liên Hoa một Tiểu Liên Tâm....






Xa xa Thiên Cơ sơn trang, Bánh Trôi Nhỏ vừa vặn tới nơi, tiểu tử này cũng không có bị ngựa xe dày vò mệt mỏi, ngược lại sinh cơ bừng bừng oa trong lòng Hà Hiểu Tuệ, khuôn mặt non nớt vui vẻ đến đỏ bừng lên, một tay cầm đồ chơi nhỏ một tay cầm đồ ăn vặt, ăn tới vụn rớt đầy người. Hà Hiểu Tuệ nhìn bé lộn xộn cũng không khó chịu, còn thật hoài niệm thay cháu trai lau miệng.




Nàng trong lòng nhớ đến Phương Tiểu Bảo ngày còn bé, thoáng chốc đã qua hai mấy năm, từ lúc Tiểu Bảo còn ở trong lòng nàng nãi thanh nãi khí kêu nương.... Nhắc đến mới nhớ....



"Bánh Trôi Nhỏ, vì sao hôm nay nương không về cùng con?"




Bánh Trôi Nhỏ nãi khí hàm hồ, cũng không cần suy nghĩ lời đã ra tới. "Nha, cha Liên Hoa nói hôm nay ba người bọn họ còn bận đâu, khi nào rảnh rỗi sẽ về thăm người a".





Hà Hiểu Tuệ một trận vô ngữ, nói hay lắm, ba tiểu tử kia có cái gì mà bận chứ, rõ ràng là ngại trông hài tử mới ném về đây cho nàng! Mà thôi, nàng ở Thiên Cơ Đường đích xác rảnh rỗi, đừng nói tới một đứa cháu, lại tới mười đứa nàng cũng không ngại!




End.




Ai ngờ đâu về sau điều ước của Hà Đường chủ thật sự được ông trời nghe thấy. Cuối xuân năm sau, hoa sen ngoài hồ lác đác nở rộ, A Ly từ Liên Hoa Lâu phóng pháo hiệu trở về, Phương Tiểu Bảo sinh hạ một cái Tiểu Liên Tâm.

Bất quá lần này không mang họ Phương, mà là họ Lý. Lý Liên Tâm.





End





Từ đoản "Liên Tâm" hôm trước, tui cảm thấy cái tên này khá thích hợp, liền mượn luôn.

Tên của Bánh Trôi Nhỏ tui chưa nghĩ ra, nhưng mà bé theo họ mẹ nha, lấy họ Phương. Một phần vì Tiểu Bảo vất vả sinh tới, một phần vì Địch Phi Thanh thực ra không có họ, hắn không có thân nhân, cái họ Địch kia cũng là của kẻ hắn chán ghét đặt lấy, hắn không quan tâm, nhưng sẽ không để hài tử kế thừa nó. Hắn muốn con hắn hoạt bát phi dương, một đời an bình giống Phương Đa Bệnh.

Ai ngờ nhãi con càng lớn càng thiếu đánh.!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro