Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Kỳ thi Hunter (Cuối)


Tôi vùi mình trong nhà hàng và điên cuồng ngấu nghiến thức ăn, Killua che mặt biểu lộ rằng không quen biết tôi, nghĩ tướng tôi ăn rất khó coi. Tất nhiên là tôi không phục, bởi vì cách ăn uống của cậu ấy rõ ràng là khó coi như của tôi!

Vì vậy, thời điểm tôi được gọi vào phỏng vấn, tôi vừa đi vừa gặm đùi gà. Cái gì? Ngươi bảo ta phải giữ hình tượng? Hình tượng là cái gì, có ăn được không? Tôi đã không thưởng cho cái bụng của mình trong một tuần, ra khỏi cái nơi quỷ quái đó mà còn ngược đãi cái bụng của mình, thì tôi sẽ phát ốm.

Killua vẻ mặt ghét bỏ: "Chị có thể ăn xong hẵng đi không?"

Tôi: "Không."

Đương nhiên, tôi không có cầm đùi gà đi phỏng vấn, tôi cũng không phóng đãng như vậy.

Netero ngồi bắt chéo chân, cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay và hỏi tôi: "Tại sao cô lại muốn tham gia kỳ thi Hunter?"

Tôi nói: "...Bởi vì muốn thi." Nếu không thì còn gì để nói, căn bản là vì có Gon nên mới tới.

"Câu hỏi tiếp theo, cô chú ý tới ai nhất?"

"Số 44, số 301, số 99, số 403, số 404, số 405, chỉ vậy thôi."

"Vậy người cô không muốn đấu nhất là ai?

"Tôi không muốn chiến đấu với bất cứ ai."

"Được rồi, cảm ơn vì sự hợp tác của cô."

.

Tôi ghé vào cửa sổ trong hành lang, trời xanh mây trắng phảng phất trước mắt như trong tầm tay, tôi duỗi người.

Giờ chỉ mong thi xong sớm, rồi ngủ một giấc thật say, tỉnh dậy sẽ đi tung hoành thiên hạ! Tôi đã ở thế giới này hơn mười năm, và tôi chưa bao giờ có khoảng thời gian vui vẻ.

Chúng ta vẫn nên đi đâu trước.

Còn Vườn treo trên không trung thì sao? Hay biển xanh thăm thẳm? Oh oh oh, Thành phố ngàn hoa Wendy Ferry cũng hay đấy! Thật khó để lựa chọn, và đất nước Gester trên ngọn cây hay thành phố Vitrila trên mặt nước đều không tồi!

Thật mong chờ!

Mau kết thúc đi! Kỳ thi Hunter!

Không biết sau khi thi xong những người khác sẽ làm gì, nhận ra đi cùng đã lâu mà chưa kịp hỏi. Ngoài việc biết rằng Gon muốn tìm cha của mình và Leorio muốn trở thành bác sĩ, tôi thực sự không biết về hai người còn lại.

.

.

.

Tôi sẽ không giải thích cốt truyện còn lại, nhưng khi Gon bị đánh và khiêng xuống, tôi đã kiềm chế tay của mình nhiều lần. Mặc dù về mặt lý trí, tôi biết rằng Hanzo đã thủ hạ lưu tình, nhưng về mặt tình cảm, chắc chắn là không nhịn được muốn chèn ép cậu ta. Leorio dậm chân vô số lần, không ai khuyên được.

Ông trà Netero đã xếp cho tôi giao đấu với Hisoka, tôi nghĩ tôi đã đụng độ với Hunter trong kỳ thi, hãy nhìn xem tôi đã gặp phải điều gì. Bẫy rập trong tháp hoàn toàn không xi nhê với tôi, vì vậy ông xem tôi không vừa mắt, vì tháp bẫy đã không thể hành hạ tôi, vì vậy muốn để Hisoka hành hạ tôi ngay bây giờ, phải không?

Ngươi quá coi thường ta, cho rằng ta không thể làm gì sao? Nói chung, trong trường hợp này ... trực tiếp nhận thua là được! !

Cái gì? Các người cho rằng ta không có bản lĩnh?

Xin lỗi, bản lĩnh là gì, có ăn được không? Nếu như không thể ăn được bản lĩnh thì ta còn cần làm gì!

Hisoka nhìn tôi và cười, và tôi cũng mỉm cười bình tĩnh, nghĩ: Ai thèm đấu với anh!

Hisoka đã nhận thua trực tiếp trong ván đấu với Kurapika, và ván thứ tư là của tôi và Hisoka.Hắn mở màn bằng cách ném về phía tôi một phen bài pocker, và tôi cũng tấn công liên tục với tốc độ mà không ai dám đứng nhất khi tôi đứng thứ hai trên Đường 18. Tôi đã sử dụng khả năng của mình để né tránh đôi mắt chó bằng hợp kim titan của Hisoka vài lần, thành công chặn hắn ta, tất nhiên hắn cũng cùng lúc cắm hai lá bài pocker vào tôi,ngay cả khi hai bên chuẩn bị áp vào nhau, tôi đã đầu hàng.

Hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt chán nản và ánh mắt cực kỳ không vui, thoạt nhìn còn muốn đánh tôi, nhưng hắn vẫn chấp nhận kết quả. "Giết em thật đáng tiếc, Custer ngon thật đấy~♡ Nhưng ta không có hứng thú với những người mù một bên mắt, chiến thắng cũng nhàm chán".

Đột nhiên sống lưng tôi lạnh toát, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Leorio kéo cánh tay của tôi để xử lý vết máu, và Kurapika đã mất dạng kể từ khi Hisoka nói điều gì đó với anh ấy. Sau khi hai ván đấu kết thúc, anh ấy hỏi tôi: "Custer, trả thù là cảm giác như thế nào?"

Thêm hai người nữa bước vào đấu trường, tôi nhìn chằm chằm về phía trước và hỏi, "Tại sao anh lại hỏi tôi điều này?"

Kurapika: "Bởi vì tôi nghĩ... chỉ có em mới có thể trả lời câu hỏi này."

Tôi: "Căn cứ vào đâu?"

"Không có căn cứ, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi... Mặc dù chúng ta chưa ở bên nhau nhiều, nhưng với tính cách của em... không giống như là người sẽ gây ra chuyện như vậy." Anh không chắc lắm.

"..." Hai người đang đánh nhau kịch liệt trong đấu trường, tôi lại lơ đễnh, chỉ quay đầu nhìn anh ta, khẳng định suy đoán của anh, "Anh đoán không sai." 

Thiếu niên hơi cúi đầu, tóc lòa xòa che khuất đôi mắt, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.

"Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh, anh chỉ có thể tự mình trải nghiệm. Tôi chỉ có thể nói... hãy làm những gì anh muốn. Trong cuộc sống luôn có một số việc anh không thể lựa chọn, nếu không có sự lựa chọn, anh chỉ có thể buông tay. Người đánh bạc không cần lý do hay kết quả, anh chỉ cần nhìn vào mục tiêu trước mặt của mình và đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác." Nhưng hương vị của sự trả thù thực sự là không tốt, thậm chí có thể đánh mất bản thân, nhưng đây có thể là lý do để không báo thù không? Dĩ nhiên là không.

Và bây giờ tôi phải nhìn một người khác tiếp bước mình, tôi không thể ủng hộ anh ta chứ đừng nói đến việc ngăn cản anh ta, thậm chí không nên nói thêm một lời khuyên nào từ một người từng trải, bởi vì anh ta không cần nó.

Lúc đó tôi như vậy, dầu muối không ăn.

"Nhưng đã nói rồi, khi nào cần thì báo cho tôi..." Câu này thốt ra, chính tôi cũng phải giật mình, tôi không phải là người hay tọc mạch. Nhưng tôi thấy thiếu niên đột ngột ngẩng đầu lên, rồi tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt nâu đó. Tôi nhớ rằng đám khốn nạn lúc đó cũng nói điều tương tự, vì vậy tôi đã như đám khốn nạn lúc đó tự tìm phiền toái mà nói: "Chúng ta là bạn đồng hành phải không?"

Thiếu niên lập tức ngẩn người, sau đó khẽ cười, hệt như ánh mặt trời tươi sáng. Đúng, đúng vậy, Kurapika không hợp với vẻ mặt ủ rũ như vậy.

Biểu cảm đó...

Võ sĩ Bodoro đã già và cứng đầu, dù tôi có chiến đấu đến đâu, ông ta cũng sẽ không nhận thua. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, tôi lấy ra một lọ thuốc do một người bạn của tôi làm ở Phố 18. Anh chàng đó là một bậc thầy độc dược, và trước khi rời đi, anh ta đã nhét một thứ gì đó vào áo choàng của tôi, điều mà mãi sau này tôi mới phát hiện ra.

Tôi nghiêm nghị nói (thật ra tôi cũng định bắt đầu lừa gạt mọi người): "Lọ thuốc này là chiết xuất từ ​​thằn lằn Alsen Monitor, ông có biết cái này dùng để làm gì không? Không biết cũng được. Sớm biết thôi. Chỉ một chút thôi, làn da của ông sẽ thối rữa và mưng mủ, nhưng sẽ không chết. Nó sẽ luôn ký sinh trong cơ thể ông, sau đó cắn nuốt sinh lực của ông từng chút một cho đến khi chết đi. Tôi chỉ cần đảm bảo rằng ông sẽ không chết trong đó Kỳ thi này, sau này không cần đảm bảo sống chết của ông, ông kiên trì như vậy có ý nghĩa sao? Nếu như nhận thua thì năm sau liền có thể trở lại, nhưng nếu tôi cho ông một chút thuốc này ...ông sẽ còn sống đến năm sau chứ?" Tôi mỉm cười, nhìn ông Bodoro, rút lọ thuốc ra: "Vậy, ông đã cân nhắc chưa?"

 "..."

 "Ông vẫn không chịu nhận thua sao? Khó trách vất vả lắm mới có thể đột phá đến tầng cuối cùng, hơn nữa tuổi tác cũng không dễ dàng. Nhưng... Ông có phải là hiểu lầm cái gì? Trận chiến này từ đầu đến cuối đều ở trong thái thái bất bình đẳng . Ngay cả bây giờ, tôi cũng không cần sự đồng ý của công. Tôi đã nói rất nhiều, ông hiểu ý tôi chứ?"

Ông già nằm trên mặt đất một lúc lâu: "... Tôi nhận thua. "

Tôi gật đầu hài lòng và nhét lại cái chai vào trong áo choàng.

Sau trận đấu, Leorio thấp giọng hỏi tôi: "Thuốc của em... nó thực sự mạnh đến vậy sao?"

Ngay cả Kurapika cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái

Vẻ mặt nghiêm túc của tôi lập tức biến mất: "Anh đang nghĩ gì vậy? Làm sao em có loại thuốc đó? Nó chỉ là một loại thuốc gây ảo giác, nó sẽ không giết người, nó chỉ khiến ông ta hôn mê một lúc. Trong khoảng thời gian này, tôi muốn ông ta làm cái gì thì ông ta đều phải làm theo."

"...Vậy em nói kinh khủng như vậy làm gì."

Tôi vô tội nói: "Tôi chỉ nghĩ rằng ông già bướng bỉnh như vậy không tốt nên tôi đổi ý tạm thời dọa ông ấy, tôinghĩ Kết quả cũng không tồi, dù sao cũng đã đạt được mục đích."

Sau đó đến lượt anh mặt đinh và Killua, anh mặt đinh rút cây kim trên đầu khi lên sàn đấu..

Ạnh? Anh trau à! Phong cách thẩm mỹ của anh đã thay đổi rất nhanh! Đột nhiên, anh ấy thay đổi từ phong cách quái dị sang một chàng trai trẻ đẹp! Tôi không thể thích ứng với việc thay đổi phong cách mà không có bất kỳ chuyển đổi nào! Dân thành thị các người thật biết chơi, làn da vốn xanh tím tím xám bỗng trở nên trắng sáng rạng ngời, thật là một thuật châm cứu lợi hại! Anh à, khỏi cần bàn nữa, tiêm cho em một mũi xem có biến nước da nhợt nhạt của em thành màu lúa mì khỏe mạnh không?

Tôi vừa định vỗ tay, nhưng biểu cảm của Killua đã thay đổi ngay lập tức. (Khứa này xà lơ z bây=))

"A-anh trai!"

Hả? Nói dối, hai người là cùng một nhà sao, vẻ mặt hoàn toàn không giống chút nào. Hơn nữa, Killuacó đôi mắt màu xanh và mái tóc bạc, còn anh trai mặt đinh có mái tóc đen và đôi mắt đen ... thực sự là người thân?

Hãy nhìn vào bầu không khí... Chà, thật sự không phải người thân.

Killua vẻ mặt như gặp quỷ, cậu ấy thực sự sợ anh trai mình, nhưng nếu người nhà của cậu ấy đều đối xử với cậu ấy như thế này... Tôi xin lỗi, Killua. Tôi không nên đánh cậu, và tôi chắc chắn không thể chịu đựng được. Nhưng trước đó, xin cứ tự nhiên...

Tôi cảm thấy hơi buồn nôn khi nghe cuộc trò chuyện của họ. Còn anh chàng mặt đinh nhìn như bị liệt nhưng giọng điệu không bị liệt, tôi tò mò vì sao anh ta có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh như vậy, bây giờ cảm xúc thăng trầm, biểu cảm nhất định phải thay đổi một chút. Tôi xoa cằm nhìn một lúc, thật sự là rất bí ẩn.

Sau đó, người này đưa ra lời cảnh cáo với Killua, nói rằng cậu ta không thích hợp làm thợ săn hay balabala gì đó, cậu nên làm gì balabala, mặc dù tôi rất muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không biết phải nói như thế nào. Rốt cuộc, đó là việc của nhà người khác.

Nhưng anh bạn à, anh có thực sự là một người đàn ông không khi gây áp lực lên một người chưa có Niệm? Cho dù bạn chỉ tiết lộ một chút, nó chắc chắn sẽ khiến Killua cảm thấy khó chịu, anh có thực sự là anh trai của cậu ấy không?

Tôi nghĩ tôi có thể hiểu Killua, không có gì sai khi khao khát tự do, đó là thiên tính, cũng là bản năng.

"Mi là một con rối không có cảm xúc, được ta và cha nuôi nấng. Tại sao mi lại muốn trở thành một Hunter?"

Killua cúi đầu: "...Thật ra, em ở đây không phải là em muốn làm Hunter, nhưng cũng có thứ mà em muốn.

"Không có."

 "Có! Hiện tại em muốn có một thứ!"

"Ừ. .. Nói cho ta biết, mi muốn gì?" "

"..." Killua mở miệng, nhưng không nói gì.

"Sao nào, không có gì phải không."

"Không phải thế!" Cậu phủ nhận, "...Em, muốn làm bạn với Gon và Custer...Em chán giết người rồi. Em muốn được vui đùa với họ, được vui chơi như những đứa trẻ bình thường."

.....

Tôi cảm thấy rất phức tạp, và đột nhiên thấy rằng lời nói không thể diễn tả cảm xúc của tôi, bởi vì yêu cầu của cậu ấy thực sự đơn giản, chỉ là một yêu cầu rất đơn giản của một đứa trẻ. Tôi thực sự muốn xoa xoa nhẹ đầu cậu ấy, mặc dù yêu cầu này có vẻ vô lý, nhưng nó thực sự quan trọng đối với một đứa trẻ...

Sát khí!

Tôi theo bản năng chế trụ ám khí, dùng Triền ngăn lại Niệm truyền tới.

(Chuyển cách gọi Illumi từ anh sang hắn nhé, kiểu thù ra mặt ấy)

Hắn muốn giết ta? Tại sao?

Sau đó, hắn ta tiến hành một cuộc tẩy não kỳ lạ đối với Killua, Niệm đè trên người tôi ngày càng nặng. Ngay khi hắn ấy nói 'bản chất của ngươi là kẻ giết người', tôi cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa. Mặc dù tính tình nhẫn nại, nhưng  thụ động chưa bao giờ có trong từ điển của tôi. Tôi không thể giả làm cháu trai vì tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gọi ai đó là ông.

Khi tôi ở dưới lòng đất, cả ba khu đều biết tôi không dễ chọc, chẳng lẽ rời khỏi Thủ đô Hỗn loạn, tôi sẽ quên mất bản chất thật của mình sao?

Sao có thể.

So Niệm? Dùng Niệm để áp đảo người khác, ngươi có nghĩ rằng một người bẩm sinh đã có Niệm sẽ có lượng Niệm thấp hơn ngươi không?

Cơ thể này đã bồi dưỡng Niệm một cách vô thức từ khi sinh ra.

Leorio không thể chịu đựng được nữa, tức giận gầm lên: "Killua! Mặc kệ tên này có phải là anh trai của cậu hay không, nhưng tôi phải nói, tên này là một tên ngốc! Đồ khốn! Đừng nghe hắn nói, tiên lên và đánh hánh banh xác như cậu thường làm đi! Cậu nói rằng cậu muốn làm bạn với Gon và Custer? Đừng mơ mộng nữa! Các người đã là bạn từ lâu rồi!! Ít nhất Custer và Gon đã thừa nhận điều đó!"

 Chàng trai trẻ đẹp nhìn tôi và gây áp lực trong im lặng : "Là như vậy sao?"

Tôi cười, không ý kiến, "Ngươi thấy sao?"

Không hề báo trước, chàng thanh niên xinh đẹp bất ngờ làm phi tới một nắm đinh, tôi vô cùng lợi hại mà đánh rớt tất cả bằng một chiếc lá, muốn cho hắn nếm thử sức mạnh lợi hại của bà đây, người này đột nhiên thu tay lại, hơn nữa vô cùng tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, giết ngươi quá khó, lại khó lấy lòng, người từ Thủ đô Hỗn loạn quả thật không thể xem thường. Bất quá lần trước Zoldyck từng nhận được mệnh lệnh ám sát ngươi......"

Leorio, Killua, Kurapika: "!!!"

Tôi không có thu tay lại: "Sau đó đâu?"

"Sau khi người ủy thác chết, nhiệm vụ tự nhiên biến mất. Có vẻ như ngươi có một nhóm bạn đồng hành tốt."

Ba người lại nhẹ nhàng thở ra.

"Nhưng có vẻ như ngươi đã gây ảnh hưởng đến Killua, không giết không được ..."

Ba người lại hít một ngụm khí lạnh.

"Ngươi xác thực có đủ thực lực giết ta, nhưng rất có thể nửa đời sau của ngươi sẽ không vui được, ngươi xác định muốn đánh với ta sao?" Hắn lộ ra vẻ tò mò, nhưng lại bình tĩnh hỏi: "Ta là thật tò mò, tại sao ngươi có thể đứng đây và kiên trì khi đối mặt với một đối thủ mạnh hơn mình?   Điều đó là không cần thiết phải không. "

Killua: "..."

 "Ta cũng muốn biết tại sao, nhưng không có câu trả lời. Ta tuy rằng không phải người tốt, nhưng nếu ngươi vô cớ yêu cầu ta vứt bỏ bạn bè của mình, chuyện như vậy thật sự không thể làm được." Ta từ chối trả lời vấn đề này.

Hắn: "... Một kẻ quỳ quái. Quên đi, giết ngươi quá phiền phức mà cái giá cũng quá cao, lấy thực lực của ngươi mà nói, Killua chính là phiền toái của ngươi."

Ngay khi bầu không khí ngột ngạt xung quanh buông lỏng, hắn đã rút lại Niệm của mình, và tôi cũng vậy, có chuyện gì cứ từ từ rồi sẽ happy end.

Những người bạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Leorio và Kurapika hỏi tôi như thế nào bọn họ đổ mồ hôi lạnh trên mặt. Chắc là họ bị ảnh hưởng thôi. Mặc dù trông rất khí thế, nhưng tôi thực sự không đủ sức.

Tôi: "Không sao đâu, không phải là chưa co gì xảy ra sao."

Kurapika: "Khi có chuyện gì xảy ra thì đã quá muộn rồi!" 

Những gì anh ấy nói rất có lý, và tôi không nói nên lời. Leorio đến Kurapika thuyết giáo cho một trận liền khiến tôi tuyệt vọng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Killua dựa vào góc, và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ấy.

Tôi không thể hiểu tại sao tình cảm giữa các thành viên trong gia đình lại vặn vẹo như thế này.

Trong cơn mê, tôi dường như nhớ đến cha mẹ ở phương trời xa, nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi không nhớ gì cả. Người nhà dù sao cũng nên yêu thương lẫn nhau, đây rõ ràng là dùng vũ lực uy hiếp đúng không? Điều này trông rõ ràng giống như một kẻ thù.

Sau đó,Killua đã giết Bodoro và Leorio đã chiến thắng mà không cần phải đấu. Tôi thấy rõ ràng rằng cậu ấy đang từ bỏ chính mình, rằng cậu ấy cũng như tôi, rất khao khát một điều gì đó. Chính vì hy vọng của anh ấy nên khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, đôi mắt cậu sáng ngời như bầu trời xanh.

Cậu đẩy cửa bước ra ngoài, tôi không nghĩ ngợi gì liền đuổi theo.

Bên ngoài trời trong nắng ấm. Ngay cả trong thời tiết tốt như vậy, nó cũng không làm tan lớp băng cứng trên người cậu ta. Đôi mắt thiếu niên trống rỗng, giống như một cái lỗ trên cơ thể, tuyệt vòng cùng đờ đẫn theo đó mà tràn ra. Toàn thân cậu ta phủ đầy một màu xám xịt không thể xóa nhòa, đôi mắt lạnh lùng, nhưng tôi biết rằng cậu ta chỉ không biết nên biểu đạt như thế nào.

Không biết cách biểu đạt bản thân nên chọn cách đeo mặt nạ thành thói quen

Tôi lau máu trên mặt và tay cậu, rồi sờ sờ mái tóc xù lên của cậu. Tôi nhớ hình như cậu ấy rất thích ăn kẹo, tình cờ có mấy viên kẹo trên người nên tôi đưa hết cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy sẽ vui hơn.

 Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong lòng bàn tay mà không nói lời nào.

"Ăn kẹo cho bình tĩnh lại đi, đừng lo lắng, tôi với Gon sẽ đi tìm cậu."

 "..." 

"Cho dù cậu có phản kháng cũng vô ích, tôi vẫn sẽ đi."

"..."

"Tôi không phải xin phép cậu, chỉ là muốn thông báo cho cậu biết. Ta thích nói chuyện một mình như vậy, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi."

"..."

 "Cậu đột nhiên lại trầm lặng như vậy, tôi cũng không biết nên nói gì, tôi cũng không biết cách an ủi người ta lắm... vậy thôi, tạm biệt."

Lúc tôi xoay lại, tôi dường như thấy cậu ngẩng đầu lên, với đôi mắt ngấn lệ..

Tôi không dừng bước... Chắc hẳn cậu cũng không muốn để tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Quay lưng về phía cậu ấy và vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi trở lại phòng, các giám khảo thông báo rằng vì Killua cố ý đả thương người khác nên cậu đã trượt, tất cả những người còn lại sẽ thông qua.

Chúng tôi đã xảy ra tranh chấp và mọi người đều nói rằng Killua không nên bị loại.

Mà tôi chỉ biết đau lòng ngồi tại chỗ, trong lòng tự tát vô số lần, biến ngươi trở thành cái miệng rẻ rúng, còn đi xen vào việc của người khác, không sao cả, du ngoạn thế giới có lẽ là không thể. Tôi luôn cảm thấy bối rối với lũ quỷ nhỏ này.

Đừng điểm danh tôi, mong đừng hỏi tôi là ai.

...Có vẻ như tôi nhớ tên anh trai của Killua—Illumi.

Quả nhiên! Trí nhớ là một tên cặn bã, nó luôn nhắc nhở tôi mãi khi mọi chuyện đã xảy ra!

.

Tác giả có lời muốn nói:

Trí nhớ: Cái gì cũng tại tao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro