Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Giữa chúng ta

Chương 10: Giữa chúng ta

Đúng, chúng ta là bạn tốt.


Mình thích cậu, không chỉ là bạn bè.

Kinh ngạc trong lòng Lạc Hoa được cảm giác mừng rỡ tuôn ra trôi đi, nhưng lại bị sợ hãi chôn vùi.

- Thế nhưng. – Lạc Hoa không khống chế được mình, cô sợ hãi lẩm bẩm nói: "Chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

Sự chờ mong trong mắt Liễu Thủy biến mất như thủy triều lui tán: "Mình..." Nàng nhìn nồi lẩu vẫn còn bốc khói, chưa biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên Liễu Thủy chủ động nói thích một người nào đó, vốn tưởng rằng Lạc Hoa cũng có cảm giác giống nàng, nhưng lại không biết đó chỉ là do mình tự đa tình. Lạc Hoa thấy Liễu Thủy viền mắt hồng hồng, lồng ngực co rút có chút đau đớn, cô đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, lại đụng phải một mảng lạnh lẽo: "Thủy... chúng ta..."

- Giữa chúng ta... – Liễu Thủy ép buộc mình bốn mắt nhìn nhau với Lạc Hoa: "Giữa chúng ta có phải là... không thể?"

- Thủy... – Lạc Hoa nhớ lại câu 'cậu chỉ là bị mê hoặc mà thôi', trái tim gần như đã đổ xuống của cô lại cứng rắn lên, cô nhịn xuống rung động từ lồng ngực: "Xin lỗi, Thủy, mình..."

Liễu Thủy có thể thấy được hoảng hốt trong mắt Lạc Hoa, cô cầm khăn giấy xoa xoa viền mắt đã đầy lệ, cúi đầu cười: "Nói gì vậy, cậu sao phải xin lỗi mình." Sao lại vì tình cảm của mình mà trách đối phương vô tình.

Lạc Hoa không biết tại sao nàng lại nói câu này: "Thủy, chúng ta mãi là bạn bè tốt đúng không?" Cô lôi kéo cổ tay Liễu Thủy, không chịu buông ra.

Liễu Thủy cảm thấy mình càng ngày càng thấy ba chữ 'bạn bè tốt' này đáng ghét, nàng không để ý đến Lạc Hoa, chỉ run giọng chuyển trọng tâm câu chuyện: "Đồ ăn cho mèo của Mặc Mặc bị thằng nhóc đầu heo kia ăn sạch rồi, mình phải mua vài bao, cậu nhớ nhắc mình."

Vì vậy, Liễu Thủy lần đầu tiên lấy câu 'Mặc Mặc còn tham ăn hơn heo' làm câu kết thúc, kết thúc u ám.

- Thủy, cậu về nhà rồi à? – Lạc Hoa vừa bước vào cửa nhà, nhịn không được gọi điện thoại cho Liễu Thủy, trên đường trở về, gương mặt cô đơn của Liễu Thủy khiến cô đau lòng day dứt, lại không biết phải làm thế nào cho phải.

- Ừ. – Liễu Thủy dựa vào tường, nhìn bức họa kia mới hoàn thành tối qua, chỉ một buổi tối, tất cả những điều tốt đẹp thoáng qua lại biến thành khởi nguồn đau đớn, nước mắt muốn tràn mi. Nàng rất ghét đôi mắt cạn của mình, luôn luôn động chút là khóc, như vậy thật yếu ớt, sao có thể là chỗ dựa vững chắc cho Lạc Hoa dựa vào?

Đầu điện thoại bên kia, Lạc Hoa có chút hoảng hốt, dường như sắp mất đi báu vật, vì vậy cô cố chấp nhắc lại vấn đề: "Thủy, chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?"

Liễu Thủy cắn môi, một lát sau mới đáp: "Cái này khác nhau..." Mình đã thích đối phương, còn có thể đơn thuần làm bạn bè sao? Đáp án là phủ định.

- Khác nhau cái gì? – Lạc Hoa càng ngày càng gấp, cô bắt đầu nghẹn ngào: "Thủy, đừng như vậy..."

Vừa nghe thấy tiếng đối phương khóc nức nở, Liễu Thủy lập tức buông vũ khí đầu hàng: "Đúng, chúng ta là bạn tốt." Không thể làm tình nhân, chẳng lẽ muốn làm kẻ thù? Buông tha cho bản thân, cũng là buông tha cho Lạc Hoa, hai người cứ tiếp tục làm bạn bè tốt, vẫn giống như lúc trước.

Lạc Hoa lại không vui vẻ nổi, trong lòng càng lúc càng chua sót, sau đó rốt cuộc cũng khóc ra tiếng.

- Hoa nhi? – Lần này đến Liễu Thủy luống cuống, nàng không hi vọng sự lỗ mãng của mình sẽ mang đến thống khổ cho Lạc Hoa: "Xin lỗi, Hoa nhi, cậu đừng khóc, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, cậu đừng sợ."

Lạc Hoa chẳng biết tại sao mình lại đau lòng, Liễu Thủy càng trấn an cô càng khóc lớn hơn, sau cùng rốt cuộc cũng nhịn không được lung tung la ầm lên: "... Đáng ghét!"

Liễu Thủy bất đắc dĩ cười cười: "Ừ, mình đáng ghét, cậu đừng khóc, ngày mai còn phải đi làm, hai đứa mang con mắt lòng đỏ trứng vào công ty không ổn."

- Cậu mới mắt lòng đỏ trứng. – Tâm tình Lạc Hoa bắt đầu bình phục.

- Tắm sớm một chút rồi ngủ đi. – Liễu Thủy không muốn cãi nhau với cô: "Buổi tối đắp chăn kín, đừng như lần trước để bị cảm, thân thể là của bản thân mình."

Lạc Hoa rút mấy tờ khăn giấy ra xì mũi: "Ừ."

- Được rồi, đêm chắc sẽ mưa xối xả, nhớ cất quần áo ngoài ban công. – Liễu Thủy lại nhắc nhờ cô.

- Đã biết. – Cho dù Liễu Thủy không nhìn thấy, Lạc Hoa vẫn nghe lời gật đầu, may mà đối phương nhắc nhờ, nếu không mình cũng không nghĩ tới đêm nay sẽ mưa.

Liễu Thủy hít sâu một hơi: "Ngủ ngon."

- Ừ, ngày mai gặp.

Lạc Hoa và Thủy, hai cô gái lần lượt bị nửa kia của mình phải bội, giữa bi thương an ủi nhau, cuối cùng, coi như trở thành bạn bè tốt.

Họ cũng giống như trước, mỗi ngày buổi trưa cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng đi lang thang cùng đối phương, cùng nhau đem mèo đến nhà vật cưng, cuối tuần làm bạn đi xem phim... Tất cả đều là những việc bạn bè tốt làm. Tình yêu chỉ là vật xa xỉ, có được là điều tuyệt vời, nhưng không có được cũng không sao cả —— Liễu Thủy dù sao đi nữa vẫn an ủi mình như vậy, có thể ngày qua ngày càng lúc càng đau đớn, nàng bắt đầu mất ngủ. Trái ngược, Lạc Hoa thấy có Liễu Thủy làm bạn, mỗi ngày trôi qua đều rất thư thái, cô quyến luyến từ bỏ sự thân thiết của Liễu Thủy dành cho mình, cũng hưởng thụ cảm giác khi mình ở bên một Liễu Thủy ôn nhu, có đôi khi, cô còn muốn mời Liễu Thủy đến nhà mình ở —— Lạc Hoa nhận thấy bạn bè tốt nên ở bên nhau, không giờ khắc nào phân chia, nhất là mình và Liễu Thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit