
Chương 64: Mạch đập
Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Chưa beta
Đúng là hai chữ "biểu diễn" được dùng chính xác không lệch vào đâu.
Chỉ có điều, so với những chương trình biểu diễn mang đến điều tốt đẹp thì buổi biểu diễn mà họ đang xem lại là giao tranh một mạng.
Thân thể khổng lồ của dị chủng bị chặt đầu đổ như ngả rạ, chúng rầm rầm đập xuống mặt đất tạo ra vô số bụi bặm, như có một màn sương cát bốc lên. Nhiệt độ ở thành phố C hơi thấp, gió cũng lớn. Gió cuốn bụi bặm lộ ra đầu của xác dị chủng. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047). Máu chảy ròng ròng, uốn lượn thành một con suối nhỏ, cuối cùng tụ lại ở vùng trũng nhất trên mặt đất, làm cho một mảng đất hoàn toàn nhuốm đỏ.
Nhưng cái bóng đen đầy uy áp kia dường như không hề nhận ra, lưỡi hái khổng lồ của Tử Thần vẫn vung xuống đều đặn, chém rơi từng cái đầu của dị chủng.
Nhìn thấy một cái đầu của dị chủng đập xuống đất rồi bật lên lăn đến chân mình, dị năng giả của quân bộ bất ngờ hít một hơi lạnh, lùi lại hai bước. Hình dạng của dị chủng này rất kỳ lạ, ba vết trắng lúc này bị máu nhuộm đỏ, cái miệng to lớn mở ra lộ ra cái lưỡi bên trong. Đôi mắt đỏ như máu chăm chú nhìn vào mắt dị năng giả, chỉ nhìn một cái thôi đã cảm thấy lạnh gáy.
Hắn vội vàng che mắt lại: "Không được, không được, thánh thần thiên địa ơi, tởm quá đi!"
Vừa dứt lời, một dị năng giả lớn tuổi đứng sau đã đá một cái vào mông hắn. Cú đá không hề che dấu và lực đá cũng chẳng nhẹ trực tiếp làm hắn ngã sấp xuống đất. Ngẩng đầu lại chính là cái đầu khổng lồ đó.
Dị năng giả: "......"
Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Aaaa ba má ơi! Nó xấu gì đâu mà xấu đến tàn canh gió lạnh luôn trời, mà còn siêu siêu hôi nữa!
Dị năng giả nín thở bò thêm hai bước sang bên, nói chuyện với âm nghẹt mũi: "Tôi cứ ngỡ mình đã nếm đủ loại như đậu hũ thối, bún ốc, cá lóc thối, mắm tôm và cả sầu riêng nhưng không có cái nào tởm lợn đến như này."
Một dị năng giả khác thò đầu ra, giọng điệu vui vẻ trên nỗi đau của người gặp nạn: "Đậu hũ thối chợt cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm..."
Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Trên đường đến thành phố C, mọi người đều hoang mang lo sợ, đặt tính mạng vào tay trời, chuẩn bị sẵn sàng cho việc không thể quay về. Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến nhóm dị chủng khủng khiếp này gặp phải đối thủ nặng ký, mọi người lại có tâm trạng thoải mái để trò chuyện.
Cũng phải cảm ơn Lục Dư và Phó Vân Triều, cùng với cái bóng đen khổng lồ đó.
"Ê, Lục thần bọn họ đâu rồi?" Nhắc đến Lục Dư, dị năng giả đảo mắt xung quanh, không thấy bóng dáng của Lục Dư. Rõ ràng lúc nãy họ còn ở không xa đây.
Dị năng giả lớn tuổi: "Đi tìm đội trưởng Vệ rồi."
Hắn vẫy vẫy cái máy bộ đàm vừa lấy ra từ tai, mỉm cười: "À đúng rồi, đội trưởng Vệ bảo chúng ta cũng lên đi. Ngoài ra, Đỗ Phàm, cậu dẫn một đội đi bắt cái tên gọi là Giang Thư Phàm đó. Gã rất lợi hại, chú ý an toàn."
Đôi mắt của các dị năng giả sáng lên.
Họ đồng loạt tiến về phía dị chủng.
Hiện tại tình huống không khẩn cấp, việc đối phó với dị chủng đối với họ giống như đang luyện tay nghề. Đúng lúc, họ khác với Lục Dư, không có nhiều cơ hội đối mặt với dị chủng và cũng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.
... Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Lục Dư và Phó Vân Triều đã đến bên cạnh Quý Thành Ngải. Lục Dư nhớ rõ Quý Thành Ngải, khi bị hai dị năng giả bắt đi, Quý Thành Ngải đã nhảy xuống vách đá để cứu lấy một trong số họ. Thật tiếc, lúc đó Quý Thành Ngải chắc hẳn đã nhận lệnh từ Vệ Quân. Khi Lục Dư mở mắt nhìn lên, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của hắn.
Quý Thành Ngải rõ ràng ngạc nhiên khi thấy Lục Dư ở đây, nhưng cảm xúc của hắn ta luôn không bộc lộ ra ngoài, lúc này nhìn vào đôi mày mắt xinh đẹp của Lục Dư, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm về chuyện mà mình vẫn lo lắng—
Vệ Quân biết tất cả.
Biết Lục Dư sẽ không sao, cũng biết Lục Dư cố ý để bọn chúng đưa đi.
Vì vậy, trong thời khắc quan trọng đó, đã để hắn quay về đội.
Ánh mắt lướt qua cổ tay của Lục Dư, nếu Quý Thành Ngải không nhớ lầm, khi Lục Dư bị hai dị năng giả khống chế, một trong hai cổ tay của cậu dường như đã bị gãy.
Quý Thành Ngải nén giọng hỏi: "Cậu không sao chứ? Cổ tay cậu còn ổn không?"
Lục Dư giơ tay lên.
Sợi dây đỏ nổi bật trên cổ tay trắng muốt, trong khung cảnh ồn ào bụi bặm mang một màu sắc quyến rũ, cậu lắc nhẹ, gật đầu với Quý Thành Ngải: "Cảm ơn đã quan tâm, không sao đâu."
Ngừng một chút, cậu lại nói: "Tôi thấy cậu xuống cứu tôi, cảm ơn."
Nhận được hai lời cảm ơn từ Lục Dư—người mà các dị năng giả khác ca ngợi hết lời, còn hận không thể đặt lên bệ thờ thần, Quý Thành Ngải không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ khiêm tốn nói một câu không cần khách sáo. Hắn ta nhìn xuống đồng hồ, trong lòng tính toán thời gian: "Bộ trưởng Vệ bọn họ chắc còn khoảng năm phút nữa mới đến, tôi đi xem tình hình bên dị chủng."
Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047)
Quý Thành Ngải không tiếp tục chần chừ, vừa nâng bước chân lên, bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất, thì tiếng cười của Phó Vân Triều vang lên bên tai, cùng lúc đó một lời nhắc nhở hờ hững tan biến trong không khí: "Chỉ có chém đầu mới có tác dụng."
Quý Thành Ngải hơi ngẩn ra, ánh mắt dán chặt vào hai dị chủng khổng lồ còn sót lại.
Quý Thành Ngải vừa đi, trong không gian rộng lớn này chỉ còn lại Phó Vân Triều và Lục Dư. Khi Lục Dư và Quý Thành Ngải trò chuyện, Phó Vân Triều đứng bên cạnh lắng nghe, đương nhiên cũng thấy cảnh Quý Thành Ngải nhảy xuống vách đá, giờ nghe người khác nhắc đến, trong lòng anh không khỏi cảm thấy không vui. Anh nắm tay Lục Dư, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của chàng trai, nơi đó đã không còn dấu vết của việc bị gãy, vẫn đẹp đẽ và quyến rũ như thường.
Phó Vân Triều nói: "Anh cũng có thể nhảy xuống cứu em"
Nếu không phải vì kế hoạch của Lục Dư, thì hai kẻ ngu xuẩn đó đã sớm chết dưới tay anh. Anh cũng không cần phải chờ đến khi Lục Dư vào phòng thí nghiệm, dẫn dụ Giang Thư Phàm ra.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hiếm khi không mang theo chút ý cười nào, nghe có chút không vui, lại có vài phần tủi thân, khiến cho lông mày dài của Lục Dư hơi nhướng lên. Cậu ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Phó Vân Triều, nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào cổ tay cậu, như muốn xuyên qua lớp da bên ngoài để nhìn thấy dấu vết bên trong.
Lục Dư an ủi anh: "Không cần anh nhảy xuống, chúng ta tâm linh tương thông."
Nói xong, cậu lại đưa cổ tay về phía tay của Phó Vân Triều: "Chỗ đó còn đau, anh xoa một chút đi."
Yêu cầu của cậu vô cùng thẳng thắn.
Trong gần ba mươi năm cuộc đời của Phó Vân Triều, gần như không ai dám yêu cầu anh như vậy, nhưng câu nói này rơi vào tai, chỉ mang đến cho anh cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng. Ngón tay từng chút chạm qua cổ tay của cậu chàng, nhẹ nhàng ấn vào động mạch xanh, dù chỉ qua lớp da, anh dường như vẫn cảm nhận được dòng máu nóng chảy bên trong. Đầu ngón tay lại tiếp tục đi xuống, anh chạm vào mạch đập của Lục Dư.
Đúng lúc này, Lục Dư đã nắm chặt lấy cổ tay của anh.
Đối diện với ánh mắt của Phó Vân Triều, cậu nhẹ giọng hỏi: "Cảm nhận được chưa?"
Phó Vân Triều nhất thời không hiểu câu hỏi của Lục Dư, đang định hỏi, nhưng đột nhiên phản ứng lại.
Lục Dư đang hỏi anh: Anh cảm nhận được mạch đập của em, vậy có cảm nhận được nhịp tim đập của em không?
Phó Vân Triều khẽ mỉm cười: "Cảm nhận được rồi."
Lục Dư ừm một tiếng, ánh mắt hạ xuống che đi vẻ đẹp lấp lánh của hồ nước sau cơn tuyết tan, giọng nói của cậu nhanh chóng hòa vào gió và tan biến trong không khí.
Nhưng Phó Vân Triều vẫn nghe rõ.
Cậu nói: "Là vì anh mà đập."
...
Thời gian Vệ Quân và Trương Thỉ đến đúng như Quý Thành Ngải đã nói, không nhiều không ít, vừa đủ năm phút, thái độ nghiêm túc thật sự khiến người ta kính nể. Vệ Quân và Trương Thỉ vừa nhìn đã thấy cảnh tượng trước mắt, hai dị chủng còn lại bị vô số dị năng giả tấn công, bên cạnh còn có một bóng đen khổng lồ của Tử Thần thù lù đứng đó, trông có vẻ như đang dạy lũ trẻ săn mồi.
Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Nhưng lúc này, điều thu hút sự chú ý của họ hơn cả lại là hai bóng dáng người ở rìa chiến trường.
Chỉ là bước chân của Vệ Quân và Trương Thỉ chưa kịp nhúc nhích, hai dị năng giả đi cùng đã phóng nhanh về phía trước. Dù họ chưa từng gặp Lục Dư, nhưng điều đó không ngăn cản được sự nhiệt tình của họ lúc này. Đôi mắt họ như sáng lên, một trong số họ phấn khích nói: "Lục thần, cậu thật sự không sao! Thật tuyệt!"
Người kia nghe vậy cũng gật đầu liên tục: "Lúc đó chúng tôi đều nghĩ cậu gặp chuyện, kết quả hôm nay chứng kiến cảnh này, thấy cậu và Phó tiên sinh sát cánh bên nhau đánh dị chủng đẹp trai như vậy, tôi cảm thấy mình cũng sống lại rồi!"
Vẻ mặt và tâm trạng phấn khích của họ trông như những fan hâm mộ nhỏ, Phó Vân Triều liếc nhìn hai người, lông mày nhướng lên. Nhưng ngay sau đó anh nghe thấy dị năng giả kia tiếp tục ca ngợi Lục Dư: "Phó tiên sinh và Lục thần đứng cạnh nhau thật sự quá đẹp đôi, ôi—tôi muốn qua chỗ Trương Thỉ xin chụp ảnh, sau này làm hình nền điện thoại."
Vừa dứt lời, đã bị người đứng sau đi lên mạnh tay vỗ vào sau gáy. Trương Thỉ giữ đầu hắn lại, lắc đầu ngao ngán: "Cậu nghĩ hay thật đấy. Lấy ảnh của người ta làm hình nền, thật có bản lĩnh."
Dị năng giả: "Trương ca, anh không hiểu đâu."
Trương Thỉ không khách khí đá vào chân hắn: "Đúng, đúng, tôi không hiểu. Vậy cậu còn đứng đây làm gì? Có thấy đồng đội của mình đâu không? Còn không mau đi bón hành cho hai con dị chủng kia đi?"
Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Nói đến việc chính, vẻ mặt vui vẻ của hai dị năng giả lập tức nghiêm túc lại, không nói hai lời lập tức lao đi. Cả đời họ chỉ thấy ảnh và video của dị chủng trên các thiết bị, lần gần nhất nhìn thấy dị chủng là xác của chúng—bây giờ tự nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Nhìn hai dị năng giả chạy xa, Trương Thỉ vừa rồi còn trong lòng chê bai họ quá phấn khích, giờ ánh mắt sáng lên, mạnh tay vỗ vai Lục Dư, mắt hắn thậm chí còn lấp lánh. Trương Thỉ cũng không muốn quá cảm động, nhưng cảm xúc dâng trào không kiểm soát được, hắn mỉm cười cảm thán: "May mà không sao. Cậu không biết đâu, mọi người đều nghĩ xác ở chân núi là của cậu, không khí trong quân bộ cũng nặng nề hơn nhiều."
Khi hắn nói, Vệ Quân cũng đã đến trước mặt hai người. Trước tiên, hắn gật đầu với họ, sau đó nghiêm giọng nói: "Các cậu vất vả rồi. Cổ tay cậu còn ổn không? Có bác sĩ đi theo, có cần kiểm tra toàn thân không? Họ—"
"Không cần." Lục Dư đại khái đoán được Vệ Quân muốn nói gì, nói: "Tôi chưa kịp làm gì cả."
Dù vậy, ánh mắt của Vệ Quân vẫn như Quý Thành Ngải trước đó, tỉ mỉ nhìn cổ tay của chàng trai. Đảm bảo rằng cậu chàng không phải đang giả vờ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra Vệ Quân cũng nên nghĩ đến điều này, Lục Dư có thể đối phó với những dị chủng mạnh mẽ như vậy, thì cổ tay bị thương cũng không đáng để hắn phải lo lắng.
Sau khi trao đổi vài câu hỏi thăm sức khỏe của Lục Dư, bốn người bắt đầu bàn về phòng thí nghiệm và dị chủng.
Lục Dư tình nguyện bị đưa đi chính là vì phòng thí nghiệm này, lúc này báo cáo tự nhiên không bỏ sót điều gì, khi nói đến việc phòng thí nghiệm đang thí nghiệm cấy ghép khả năng tái sinh của Lục Lịch vào dị chủng và các dị năng giả khác, sắc mặt của Trương Thỉ và Vệ Quân rõ ràng trở nên khó coi.
Trương Thỉ ấp úng nói: "Hóa ra họ phải tốn công sức cứu Lục Lịch, thì ra là vì năng lực của Lục Lịch."
Vừa dứt lời, Lục Dư bổ sung: "Giang Thư Phàm và Lục Lịch là anh em."
Từ báo cáo của Lục Dư, Trương Thỉ đã biết được danh tính của Giang Thư Phàm, giờ nghe thấy hai chữ anh em, khóe mắt hắn không tự chủ được mà co giật. Biết rằng Giang Thư Phàm được các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm gọi là "ngài", mặc dù không biết danh tính thực sự ra sao, nhưng chắc chắn cũng không tầm thường—
Lục Lịch và hắn là anh em.
Đây chẳng phải chứng tỏ rằng Lục Lịch trong tổ chức bí ẩn đó cũng không phải là người có địa vị thấp sao?
Nghĩ đến điều này, Trương Thỉ suýt nữa thì bật cười: "Ha?! Vậy là bên Nghị Đình kia trăm cay ngàn đắng bầu chọn ra một 'cậu chủ nhỏ' ra trước công chúng sao? Nói ra thì không chỉ là mặt mũi của Nghị Đình đâu, mà còn là của chúng ta nữa! Đám ngốc đó mấy năm nay không biết đang nghĩ gì về chúng ta. Không thấy Lục Lịch xuất hiện trên TV mà còn chỉ vào màn hình nói—'Có thấy không, đám ngu thiếu hụt chỉ số IQ kia không biết gì mà còn coi người của chúng ta như báu vật kìa!'
Vệ Quân ấn dừng ghi âm trên điện thoại, mặt không biểu cảm: "Đã ghi lại, ngày mai để cho người của hội đồng nghe cho kỹ."
Trương Thỉ: "... Không phải đâu, sếp, anh ghi âm tôi làm gì? Đến lúc đó cứ nói thẳng ra là được rồi? Tôi mà bị truyền ra ngoài thì cũng xấu hổ lắm, thôi anh xóa đi nhé?"
Xóa thì chắc chắn không được.
Bởi vì Vệ Quân đột nhiên nhớ đến một chuyện khác. Dưới sự nhắc nhở của Lục Dư, hắn ngẩn ra một giây, rồi bỗng nắm chặt điện thoại, quay đầu hỏi Trương Thỉ: "Liệu những dị năng giả mất tích có phải đều bị họ bắt giữ không? Để nghiên cứu cấy ghép năng lực."
Sắc mặt Trương Thỉ đại biến.
Gần đây họ đã phát hiện ra một số dị năng giả trong bộ phận liên tiếp mất tích, giờ nghe thấy suy đoán của Vệ Quân, Trương Thỉ cảm thấy không có gì là không thể.
Nếu đúng là như vậy...
Đám dị năng giả đó không có năng lực của Lục Dư, giờ này không biết tình hình thế nào rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trương Thỉ càng thêm khó coi. Chưa kịp nói thêm gì với Lục Dư và Phó Vân Triều, hắn lập tức hướng về đống đổ nát của phòng thí nghiệm mà đi. Khi hắn bước đi, vì tốc độ quá nhanh mà va phải một người. Trương Thỉ rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường, bị va mạnh như vậy suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt quen thuộc.
"Thạch Kỳ? Sao cậu cũng suýt ngã nốt vậy? Tôi va mạnh đến nỗi dị năng giả như cậu cũng không đỡ được à?"
Thạch Kỳ là một dị năng giả trong quân bộ, nhưng lúc này cũng giống như Trương Thỉ, suýt nữa ngã xuống đất. Không, thậm chí hắn còn có phần thảm hơn, một tay ôm lấy ngực, nghe thấy lời trêu chọc của Trương Thỉ, chỉ cười khẽ: "Vừa rồi bị đánh văng khi chiến đấu với dị chủng."
"Vậy cậu không sao chứ? Bác sĩ ở xe bên phải, tự cậu qua xem thử đi."
"Được".
Thạch Kỳ gật đầu, tăng tốc bước đi.
Trương Thỉ không để ý đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, hắn nhanh chóng tiến gần đến viện nghiên cứu. Lúc này, các dị chủng đã bị tấn công và đang bị các dị năng giả áp đảo. Sấm sét và ánh lửa lóe lên, có cả vật sáng của máu từ những vết cắt, sau khi chiến đấu khoảng nửa giờ, hai dị chủng cùng ngã xuống đất, đầu lăn lông lốc.
Trương Thỉ khen: "Ngầu ghê."
Chàng trai đang chạy tới nghe thấy liền cười lớn: "Ngầu cái gì, đều là nhờ ông anh bóng đen kia giúp đỡ. Nếu không phải hắn thỉnh thoảng vung lưỡi hái, thì mạng chúng tôi cũng không giữ nổi."
Bóng đen đó dường như hiểu ý của nhóm dị năng giả, liền thay đổi cách tấn công, không còn chém đầu người như trước, mà chỉ khiến dị chủng phải né tránh, để nhóm dị năng giả dễ dàng hành động hơn.
Trương Thỉ mặc dù không biết những điều này, nhưng thấy những người dưới tay không tỏ ra kiêu ngạo vì đã giết được dị chủng, cũng rất hài lòng gật đầu. Cho đến khi Trương Thỉ cảm thấy âm thanh này quen thuộc đến lạ, và ánh mắt hắn dừng lại trên người đối phương. Đúng lúc đó, đối phương quay đầu lại, hai đôi mắt chạm nhau, Trương Thỉ lập tức ngẩn ra.
Ngay sau đó, hắn lùi lại một bước, lớn tiếng gọi: "Thạch Kỳ?"
Dị năng giả bị dọa sợ mở to mắt, gãi gãi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Trương Thỉ: "Cậu không phải vừa đi qua chỗ bác sĩ sao?"
Thạch Kỳ chớp chớp mắt: "Tôi đi bác sĩ làm gì, tôi có bị thương đâu! Tôi vừa mới theo sát bên cạnh Quý ca để đánh dị chủng mà! Anh Trương, anh không biết lúc đó tôi ngầu lắm luôn, nếu có cô gái nào nhìn thấy chắc chắn sẽ đổ đứ đừ tôi cho mà xem..."
Những lời nói lảm nhảm đã đổi lấy những tiếng cười châm biếm từ người khác: "Đối với Lục thần mà say mê thì còn hợp lý, chứ cậu thì thôi đi!"
Thạch Kỳ không nhịn được, mở miệng cãi nhau ầm ĩ.
Hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Trương Thỉ bên cạnh đang trở nên cực kỳ khó coi. Cùng lúc đó, tai nghe của Trương Thỉ lóe lên, bên trong truyền đến báo cáo của đội: "Chúng tôi chỉ tìm thấy Lục Lịch, không tìm thấy người tên Giang Thư Phàm."
Trương Thỉ chợt nhận ra—
Giang Thư Phàm lúc trước đã biến thành hình dạng của Quý Thành Ngải để xông vào quân bộ cứu Lục Lịch. Nếu không phải vì điều này, thì gã cũng không dễ dàng đưa Lục Lịch đi như vậy.
Vậy nên người vừa va phải hắn--- Thạch Kỳ... chính là Giang Thư Phàm!
Điều này cũng giải thích tại sao một dị năng giả như gã lại va vào mình mà trạng thái còn tệ hơn cả hắn. Đó là vì trước đó gã đã bị thương khi đối đầu với Lục Dư và những người khác.
Trương Thỉ sắc mặt u ám, không nói hai lời đã quay lại, tay gõ gõ vào tai nghe chuẩn bị lên tiếng, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một hướng, trợn tròn mắt.
Không xa, Lục Dư lạnh lùng nâng mắt lên.
Trước mặt cậu, là làn sương đen biến thành hình dây thừng, giống như đang trói chặt cổ 'Thạch Kỳ'.
Trương Thỉ: "..."
Chút nữa là toi rồi.
May mà có Lục Dư.
Cảm ơn Lục Dư đã cứu hắn một mạng!
Trương Thỉ vội vàng quay lại vị trí, vừa chạy vừa hỏi: "Tôi còn tưởng gã đã chạy mất rồi, không ngờ cậu lại bắt được người! May có cậu, Lục Dư, cậu thật là ân nhân cứu mạng của tôi."
Lục Dư nghe vậy cũng không nói nhiều, chỉ để cho những dị năng giả khác vội vã đến và đưa Giang Thư Phàm đi. Nói là trùng hợp cũng đúng, Giang Thư Phàm giả dạng Thạch Kỳ va vào Trương Thỉ, thì Phó Vân Triều liếc mắt, trong lời nói có chút cợt nhả hỏi: "A Dư, em nhìn bộ dạng ôm ngực của gã, có giống Giang Thư Phàm không?"
Chưa cần Phó Vân Triều nói thêm, Lục Dư lập tức quất một roi, Giang Thư Phàm không kịp phản kháng đã bị roi cuốn lại rồi đập mạnh xuống đất, không may đầu va vào đá, lập tức ngất xỉu.
...
Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Sự việc ở thành phố C gần như đã được giải quyết. Tất cả các dị chủng đều đã bị tiêu diệt, Giang Thư Phàm, Lục Lịch và hai nhà nghiên cứu còn lại được đưa trở lại phòng thẩm vấn của Quân Bộ Đặc Nhiệm. Lục Dư và Phó Vân Triều cùng nhau rời đi, trước khi đi còn đặc biệt dặn Trương Thỉ giữ mạng Lục Lịch. Trương Thỉ nghe vậy không nói hai lời giơ tay làm dấu OK.
Dù Lục Dư không nói ra, nhưng hắn biết sau khi Lục Lịch được cứu đi, Lục Dư rất không vui.
Nếu không thì cũng không xảy ra chuyện ở phòng tập quyền anh.
Sau khi Lục Dư và Phó Vân Triều tạm biệt bộ phận đặc biệt và các dị năng giả, họ không ngay lập tức trở về thủ đô, mà vòng quanh thành phố C một chút. Thành phố này vẫn chưa phục hồi sự phồn thịnh như mười năm trước, giờ đây lại bị bóng tối bao trùm. Phó Vân Triều nắm tay Lục Dư, nhìn về phía một tòa nhà không xa, chỉ tay: "Em thấy cái đó không?"
Theo hướng chỉ của Phó Vân Triều, tầm nhìn của Lục Dư nhanh chóng xuất hiện một tòa nhà hơn hai mươi tầng. Tòa nhà này trong môi trường của thành phố C thật sự rất đặc biệt, nó như một ngọn núi, với một khí chất không hòa hợp tuyên bố rằng thành phố này vẫn chưa hoàn toàn bị bỏ rơi.
Phó Vân Chiêu nói: "Thật ra ba năm trước, trên tòa nhà này vẫn còn chữ 'Tòa nhà Vân Lan'. "
Vân Lan.
Phó Vân Triều.
Phó Phong Lan.
Lục Dư dường như đã đoán ra điều gì, Phó Vân Triều mỉm cười nhẹ: "Đó là do Phó gia xây dựng. Nhà nước có ý muốn khôi phục sự phồn vinh ở đây, Phó gia đã đến. Việc tái thiết thành phố C đã tiêu tốn rất nhiều công sức và tâm huyết của nhiều người, nhưng cuối cùng Phó gia vẫn không thể đứng vững ở đây."
"Bởi vì Phó Minh?"
Phó Vân Triều gật đầu: "Sau khi Phó Minh làm chủ, các ngành nghề ở đây đã bị bỏ rơi."
Lục Dư im lặng một lúc, đột nhiên chuyển chủ đề: "Hôm đó nói là đi gặp ba mẹ anh, nhưng cuối cùng lại sảy ra chuyện. Đợi dịp khác đi."
Phó Vân Triều tự nhiên không để tâm, nhưng Lục Dư lại nói: "Đợi lần sau em sẽ tận mắt gặp họ."
Người đàn ông ngẩn ra.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Lục Dư khiến trái tim anh rung động chỉ bằng một câu đơn giản, như một sinh vật trong suốt, nhẹ nhàng bị nắm chặt, chỉ còn lại nước.
Ánh mắt vẽ nên những đường nét tinh tế của gương mặt thanh niên, Phó Vân Triều chậm rãi chớp mắt, anh nắm lấy tay Lục Dư, khẽ nói: "Có lúc anh nghĩ, nếu bố mẹ anh còn sống thì tốt biết bao. Như vậy, họ cũng có thể thấy em, thấy anh đã tìm được một người bạn đời xuất sắc như thế nào."
Thật đáng tiếc.
Thế gian này có lẽ luôn có chút thiếu sót.
Phó Vân Triều hạ mắt xuống, anh luôn giấu kín cảm xúc rất tốt, lúc này chỉ trong chớp mắt đã đè nén đi nỗi tiếc nuối, nắm chặt tay Lục Dư không buông, cả hai bước vào tòa nhà, đi một vòng rồi đứng trên nóc tòa nhà nhìn xuống tất cả mọi thứ của thành phố C.
Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Cùng lúc đó, trên mạng đã ồn ào không yên.
Tin tức về dị chủng xuất hiện ở thành phố C không còn như trước đây không ai biết đến, dễ dàng bị dập tắt.
Chưa kể đến việc có phóng viên trong lúc ghi hình không chỉ chụp được những dị chủng ghê tởm, mà còn chụp được Lục Dư mà các cư dân mạng luôn mong ngóng.
Nhà dịch M&C muốn nói:
Lục Dư:
Hồi bé thích nhảy lò cò
Lớn lên lại thích hẹn hò với anh :))
Phó Vân Triều:
Sản phẩm này mong manh dễ vỡ
Xin vui lòng nâng đỡ và iu thương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro