
Chương 58: Nghĩa trang
Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Trong hai ngày liên tiếp, tranh cãi về thuốc phục hồi cho dị năng giả vẫn luôn hot trên mạng. Thậm chí có một số phương tiện truyền thông muốn tìm gặp chính Lục Dư - dị năng giả đặc biệt để hỏi ý kiến của cậu. Lợi dụng việc này để hoàn thành KPI của tháng thì quả thực là một lựa chọn tuyệt vời, nhưng từ trước tới nay, vẫn không một ai tìm được tung tích của Lục Dư.
Họ cũng không ngờ rằng họ sẽ lại một lần nữa gặp Lục Dư trước ống kính, lại là tại nghĩa trang.
*
Vào ngày giỗ của Phù Xuyến, đám người Lục Dư không đến nghĩa trang sớm. Vào trưa, Hàn Thanh Nham và Hạ Tích Nho vẫn ăn trưa cùng Lục Dư và Phó Vân Triều tại một nhà hàng. Trong phòng riêng, Hạ Tích Nho giải thích với Lục Dư: "Không lâu sau khi Phù Xuyến mất, truyền thông đã có được thông tin và công khai địa chỉ nghĩa trang của Phù Xuyến, nên vào ngày giỗ sẽ có rất nhiều fan tự động đến để thắp hương.
Ban đầu, nghĩa trang trở nên hỗn loạn, sau đó tôi đã tìm người nói chuyện với những trạm fan, tình hình đã có chút cải thiện. Phần lớn fan sẽ đến vào buổi sáng, chúng ta sẽ đến muộn hơn một chút."
Lục Dư gật đầu, không nói gì.
Thực ra, ở sân sau của hung trạch Kỳ Sơn, cậu cũng đã dựng bia mộ cho Phù Xuyến. Nhưng Phù Xuyến có Hàn Thanh Nham và Hạ Tích Nho là những người bạn tri kỉ, nên sau khi qua đời, tro cốt của anh được đặt trong nghĩa trang đắt đỏ nhất ở thủ đô hiện nay - Thanh Cảnh Sơn. Nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn được bao quanh ba mặt bởi núi, giá cả rất đắt đỏ. Chỉ riêng mộ của Phù Xuyến đã tốn hàng trăm triệu.
Sau khi Phó Vân Triều nói sẽ đưa cậu đi gặp ba mẹ, Lục Dư mới biết rằng ba mẹ của Phó Vân Triều cũng được chôn cất tại nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn. Đây cũng là nơi Phó Minh lúc đó đã chọn, tất nhiên không phải vì ông ta kính yêu anh trai và chị dâu, mà là vì mọi người đang chú ý, lão phải làm ra vẻ như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Dư trở nên sâu hơn.
Những thứ khác cậu không biết.
Dù sao, nếu cậu đã quyết định giải quyết Phó Minh, cậu sẽ không quan tâm đến thanh danh của gã là cái gì.
Phó Minh không chết mới là ảnh hưởng lớn nhất đến danh tiếng của hung trạch Kỳ Sơn.
Lục Dư uống một ngụm nước, nghe Hàn Thanh Nham và Phó Vân Triều cũng đang trò chuyện về việc nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn, sau khi chú ý đến ánh mắt của cậu, Hàn Thanh Nham chuyển đổi chủ đề, nói với Lục Dư: "Gần đây, nội bộ của Lục gia đang xảy ra nội chiến. Lục Tiêu hợp tác với một số cổ đông để tống cổ Lục Hồng Duy ra khỏi công ty." Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).
Lục Dư nhướng mày, nhưng trong mắt cậu không hiện lên bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
Hàn Thanh Nham cũng không bận tâm, như thể đang báo cáo nhiệm vụ, nói thẳng: "Nhưng Lục Hồng Duy vẫn là người lên bằng thực lực, dù sao cũng lớn lên ở Lục gia, được đào tạo là một người thừa kế, mạng lưới quan hệ của gã ta cũng không thể coi thường, ước tính Lục Tiêu muốn đấu với lão, cũng không dễ dàng thắng được."
Lục Dư "Ừ" một tiếng: "Cả hai bên đều thua cũng không tệ."
Hàn Thanh Nham nghe vậy nhướn mày.
Hắn không nghĩ Lục Dư sẽ nói ra năm chữ 'cả hai bên đều thua'. Cuối cùng, trong mắt hắn, Lục Tiêu đã hối hận nhận ra sai lầm trước đây của bản thân, hiện tại chỉ là đang đền bù, nếu không hắn ta đã chẳng nển nang gì mà đối đầu với Lục Hồng Duy trong lúc Lục gia đang gặp bão dư luận. Nhưng đây vẫn là chuyện gia đình của Lục Dư, hơn nữa hắn cũng đã quấy động không ít lần trong cái ao sâu của Lục gia.
Nếu Lục Dư không hài lòng với người đang ngồi trên vị trí chủ tịch Lục thị, vậy thì hắn có thể quậy thêm mấy lần nữa rồi.
...
Vừa ăn xong bữa trưa, mới chỉ khoảng hơn 1 giờ chiều, bốn người chuẩn bị rời đi thì cửa phòng riêng bên cạnh cũng được mở ra, và người bước ra khỏi đó lại là đám người mà bốn bọn họ đều không ngờ tới - Sán, Lục Hồng Duy cùng một cặp vợ chồng trông khoảng 50 tuổi.
Lục Dư cảm thấy cảnh tượng trước mắt có vẻ quen thuộc.
Như thể lúc nào cũng đã trải qua một lần.
Cậu ngẩng mắt nhìn Lục Hồng Duy với ánh mắt lạnh nhạt, Lục Hồng Duy đã không còn vẻ cao ngạo như lúc ban đầu khi đứng trước mặt cậu nữa. Rõ ràng, trong cuộc tranh chấp với Lục Tiêu, dù là bậc trưởng bối và người có kinh nghiệm hơn, lão ta cũng không thể dễ dàng giành chiến thắng. Người đàn ông như bỗng nhiên già đi cả chục tuổi, mái tóc đen vốn dùng keo để cố định giờ đã lộ ra những sợi bạc, trông rối bời. Những nếp nhăn trên mặt ông ta cũng đậm đặc hơn, khi đối mặt với cặp vợ chồng kia, thậm chí còn phải giả vờ cười nịnh hót.
Nếu đây là Lục Dư thật đang đứng đây, chắc chắn y sẽ phải ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại được.
Người đàn ông luôn dùng ánh mắt ghê tởm nhìn y, như nhìn thấy một thứ dơ bẩn, giờ đây lại cúi đầu như cỏ dại bị gió thổi trước mặt những người mà trước đây gã không thèm để ý. Trước mặt những người mà gã từng khinh thường, giờ lại phải cười nịnh để cầu xin.
Có lẽ do ánh mắt của Lục Dư quá chăm chú, rất nhanh đã khiến Lục Hồng Duy chú ý. Gần đây, khả năng cảm nhận ánh mắt của Lục Hồng Duy đã tăng lên vô hạn, kể từ khi Lục gia gặp nhiều biến cố và Lục Tiêu bộc lộ tham vọng của mình, Lục Hồng Duy thường cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình đều mang theo một chút gì đó khác lạ---
Thương hại.
Tiếc nuối.
Và cả trào phúng, nhạo báng.
Trời biết Lục Hồng Duy lúc đó phản ứng thế nào, gã cúi đầu che giấu vẻ ác độc và u ám trong mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn vặn luôn cổ đám người kia.
Từ khi sinh ra gã đã là người thừa kế của nhà họ Lục, gã là tồn tại mà người khác ngưỡng mộ, nhưng khi đã bước vào tuổi trung niên mà lại bị lật đổ khỏi vị trí cao nhất, những người trước đây chỉ biết ngước nhìn gã ta nay không chỉ nhạo báng, mà còn muốn lấy chân đạp lên gã.
Vì thế, Lục Hồng Duy càng căm ghét Lục Dư, kẻ cầm đầu gây ra mọi rắc rối, và Lục Tiêu, thằng nghịch tử đó.
Khi nhìn thấy Lục Dư, Lục Hồng Duy chợt cảm thấy như máu trong người lão đang chảy ngược. Đôi mắt gã chằm chằm nhìn vào thân hình mảnh khảnh, cao ráo của Lục Dư, thấy cậu đã không còn vẻ hèn mọn, nhút nhát như khi còn là kẻ ăn mày, mà đã trở nên kiêu ngạo, tỏa sáng, thậm chí còn có thể cùng ăn cùng Hàn Thanh Nham, lòng gã lại bị nhấn chìm bởi cơn thịnh nộ vô tận. Thật là buồn cười, một kẻ ăn mày lại được tôn sùng trở thành người nổi tiếng, thậm chí có thể cùng ăn uống với những người như Hàn Thanh Nham, trong khi bản thân gã, một kẻ được coi là thiên tài, lại phải khiêm tốn chờ đợi sự tài trợ của người khác như một kẻ ăn mày.
Nếu như trước đây Lục Hồng Duy đối với Lục Dư, con trai mình, chỉ có sự ghê tởm chứ không hề có chút tình cảm cha con, thì giờ đây, Lục Dư đối với gã chẳng khác gì một kẻ thù không đội trời chung.
"Lục... Dư." Lục Hồng Duy nghiến răng ken két thốt ra hai chữ, vẻ mặt tức giận như thể Lục Dư đã giết chết ba lão vậy.
Lục Hồng Duy cảm thấy hơi thở của mình như bị lửa thiêu đốt, mắt đỏ ngầu quát: "Đồ... súc... sinh!"
Lục Dư liếc nhìn lão ta: "Cám ơn khen ngợi, chó mặt xệ."
Hạ Tích Nho: "..."
Hàn Thanh Nham: "......".
ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ: "Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047)"
Đây có lẽ là lần đầu tiên họ phát hiện ra rằng Lục Dư cũng rất giỏi trong việc dùng lời lẽ châm chọc, nhạo báng người khác. Họ vẫn luôn nghĩ rằng Lục Dư, với vẻ lạnh lùng như thế, chỉ biết động thủ khi bị chửi mắng.
Hàn Thanh Nham không nhịn được nhìn sang Phó Vân Triều, vẻ mặt như đang hỏi: "Cậu dạy trẻ thế này à?"
Phó Vân Triều chỉ nhướn mày.
Anh không hề dạy Lục Dư chửi ba mình là 'chó mặt xệ', điều này chỉ có thể nói lên rằng Lục Dư đã ngày càng hòa nhập vào cuộc sống của con người, cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người, từ đó tự nhiên gán cho Lục Hồng Duy một nhãn hiệu phù hợp nhất.
Còn chuẩn không cần chỉnh luôn ấy chứ?
Phó Vân Triều không bao giờ lo lắng Lục Dư sẽ bị thiệt thòi khi đối mặt với kẻ như Lục Hồng Duy, vì vậy anh ta thoải mái điều chỉnh tư thế, thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt. Ánh mắt chưa đụng ý cười của anh rơi vào khuôn mặt Lục Dư, vô tư miêu tả từng nét mặt và vẻ đẹp khác nhau của cậu, lưu giữ những kí ức này vào trong tâm trí.
Nhưng không phải ai cũng bình tĩnh như Lục Dư và Phó Vân Triều. Ngoài Lục Hồng Duy, còn có một người khác đang nhìn chằm chằm Lục Dư. Trâu Sán nhìn vẻ lạnh lùng của thanh niên trước mặt, thậm chí cả đôi mắt và lông mày cũng thoáng chút u ám. Tuy nhiên, hắn lại cắt ngang cuộc đối đầu giữa Lục Hồng Duy và Lục Dư, giả vờ cười tươi:
"Không phải là đại minh tinh Lục Dư sao? Tôi không biết cảnh sát có nói với cậu không - tài khoản KHUN tuy là của tôi, nhưng người tiết lộ vị trí của cậu cho Ân Thư Kiệt lại không phải tôi."
Trâu Sán cố ý thở dài: "Ai ngờ Trương Nghiêu lại làm việc này vì Lục Lịch chứ"
Lục Dư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn hắn ta: "Oh, tự mãn thế cơ à."
Hắn chằm chằm nhìn vào mắt Lục Dư, môi nhẹ nhàng cử động, thì thầm một câu chỉ Lục Dư "nhìn thấy": "Mày vẫn chưa chết à?"
Trâu Sán coi Lục Dư như gai trong mắt cái dằm trong tim, nhưng đối với Lục Dư, trước đó cậu thậm chí còn không biết Trâu Sán là ai. Trò chuyện với hắn ta rõ ràng lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Dư. Cậu nhướng mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc qua khuôn mặt Trâu Sán, và Trâu Sán không hiểu sao lại cảm thấy như bị gió tuyết rạch vào da thịt, từng mảng rách nát.
Hắn vô thức dụi mắt, mới nhận ra rằng mình dường như bị một ánh mắt của Lục Dư làm cho hoảng sợ -
Thật là nực cười.
Nhớ lại cơn ác mộng đó và lời nói của Đổng Văn Dục, Trâu Sán cắn nhẹ thịt mềm má trong, rồi cười u ám nhìn Lục Dư.
Từ khi Lục Dư xuất hiện, Trâu Sán chỉ chú ý tập trung vào cậu, nhưng những người khác lại đều chú ý đến Trâu Sán. Hàn Thanh Nham nhìn thấy biểu cảm của người đồng tuổi, ánh mắt lóe lên, bước lên trước và nói: "Nhìn Trâu thiếu có vẻ cũng chẳng có gì để đắc ý cả."
Ngay khi Hàn Thanh Nham lên tiếng, Trâu Sán lập tức bị cha mẹ kéo ra phía sau. Sau đó, người đàn ông trung niên mỉm cười bắt tay với Hàn Thanh Nham: "Chào buổi trưa, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Không mất nhiều thời gian để hai doanh nhân bắt đầu nói chuyện với nhau.
Trâu Sán cao hơn ba mẹ hắn một chút, ngay cả khi đứng sau họ, hắn ta vẫn có thể dễ dàng nhìn thẳng vào mặt Lục Dư. Còn Lục Hồng Duy thì không hề che giấu, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lục Dư đã xé xác, chết rất nhiều lần.
Hạ Tích Nho đứng bên cạnh, trong lòng liên tục thầm than: "Cái cách bọn họ nhìn như thể muốn cho mọi người biết bản thân mang thâm thù đại hận ý!? Giống sói ấy, ít nhất che giấu đi chứ."
"Không cần thiết." Lục Dư lạnh lùng nói.
Hạ Tích Nho nghĩ cũng đúng, ánh mắt không chủ ý nhìn sang một bên, bỗng nhiên chú ý đến Phó Vân Triều. Trong suốt quá trình, Phó Vân Triều luôn giữ im lặng, Hạ Tích Nho gần như quên mất sự tồn tại của anh ta. Lúc này bỗng nhận ra, trong con ngươi của phản chiếu hình ảnh rõ nét.
Người đàn ông thư thái dựa vào lan can, lan can lành lạnh chạm vào sau lưng, tư thế thoải mái khiến vẻ mặt anh càng thêm bất cần. Anh nhướng mắt, trong đó phản chiếu một màu đen tối, cái màu đen đó như muốn nuốt chửng cả Trâu Sán và Lục Hồng Duy.
Hạ Tích Nho không biết mình vì sao lại có những suy nghĩ như vậy, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của Phó Vân Triều như muốn nuốt chửng cả hai kẻ rác rưởi kia.
Nghĩ vậy, Hạ Tích Nho lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.
...
Sau khi giải tán, cha mẹ Trâu Sán đứng một bên nhìn theo bóng lưng Hàn Thanh Nham rời đi. Họ tất nhiên biết mâu thuẫn giữa Lục Hồng Duy và Lục Dư, nhưng chiều nay họ còn việc khác, nên không muốn nói chuyện gia đình với Lục Hồng Duy, cũng không muốn nghe lời than thở của ông ta, liền chỉ để lại Trâu Sán ở lại.
Ba mẹ Trâu Sán khéo léo nói: "Trâu Sán, con đưa bác Lục về công ty nhé."
Trâu Sán gật đầu đáp ứng.
Sau khi ba mẹ rời đi, Trâu Sán nhìn Lục Hồng Duy vừa mỉm cười vừa hỏi: "Bác Lục có vẻ không ưa Lục Dư lắm, không biết bác có ý định gì - như là khiến cậu ta biến mất khỏi thế giới này chẳng hạn?"
Không ngờ Lục Hồng Duy nghe vậy lại không hề có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lùng của ông ta như con rắn thè lưỡi, toát ra một luồng khí chất khiến người ta rùng mình: "Cháu có cách sao?"
"Tất nhiên là có. Nếu bác không phản đối, chúng ta có thể vào xe nói chuyện."
Lục Hồng Duy không trả lời, nhưng lập tức đi theo sau Trâu Sán. Ông ta nhìn bóng lưng của Trâu Sán, ánh mắt sâu thẳm.
Vẫn chỉ là một thằng ranh con chưa lớn, nhưng dám lớn mật thế.
Nửa giờ sau, Lục Hồng Duy bước ra khỏi xe, Trâu Sán vui vẻ nhìn bóng lưng ông ta và nói: "Hợp tác vui vẻ, bác Lục."
Lục Hồng Duy chậm lại bước chân đi về phía công ty, quay lại với nụ cười ôn hòa: "Hợp tác vui vẻ."
...
Trên đường đến nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn.
Hạ Tích Nho lái xe, Hàn Thanh Nham ngồi ghế phụ, còn Lục Dư và Phó Vân Triều ngồi sau. Họ mang theo vài bó hoa để lát nữa thăm viếng. Hạ Tích Nho vốn hay nói chuyện, nhưng trong xe lúc này lại im lặng, ít nhất còn phải mất nửa tiếng nữa mới đến nơi.
"Về vụ Trâu Sán, tôi cũng nghe nói rồi, hắn ta trực tiếp nhờ người đứng ra chịu tội đúng không?"
Lục Dư gật đầu.
Hạ Tích Nho phun ra một tiếng: "Còn có người muốn giúp đứng ra chịu tội? Đúng là không biết nghĩ gì!"
"Nhà Trương vốn nhờ nhà Trâu mà phát triển. Trâu Sán muốn Trương Nghiêu làm gì, Trương Nghiêu sẽ không thể từ chối và cũng không có khả năng chống lại." Hàn Thanh Nham cầm điếu thuốc chưa châm, tùy ý đặt tay lên cửa sổ xe, giải thích.
Trương Nghiêu chính là người bạn trong miệng Trâu Sán.
"Vậy Trâu Sán thì sao? Cứ vậy tha cho gã à?"
"Không, không bao giờ"
Người lên tiếng là Lục Dư, chàng trai nhẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như thể chứa đựng bão tuyết cuồn cuộn. Sau khi nhìn vào gương chiếu hậu, cậu lãnh đạm nói: "Hắn sẽ tự mình rước họa vào thân."
Chỉ cần Trâu Sán một lần nữa đi gây họa, sẽ để lại dấu vết. Cảnh sát muốn bắt hắn cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Thật ra -" Bên cạnh vang lên tiếng nói, Lục Dư quay đầu lại, chỉ thấy Phó Vân Triều tay chống cằm, động tác nửa nâng lên để lộ rõ cổ tay trắng bệch. Ánh sáng xuyên qua cửa kính rơi lên chuỗi hạt tràng hạt, khiến nó lộ ra vài sợi màu đỏ thẫm kỳ dị.
Phó Vân Triều thấp giọng cười: "Cũng không cần phức tạp như vậy. Nếu em muốn, gã sẽ là Phó Nghị thứ hai."
Nói như thể đang tự nhủ, nhưng lại cảm thấy cách trừng phạt này chưa đủ, nên tiếp tục: "Hoặc là thay đổi cách trừng phạt một chút."
Lục Dư: "Hửm?"
Những ngón tay dài của Phó Vân Triều vuốt ve ngón tay Lục Dư, hờ hững hỏi: "Em thích xem gã chết như thế nào? Để Sở Yểm đề cử cho em vài cách chết phù hợp với Trâu Sán nhé?"
Lời nói vừa dứt, không khí trong xe như chết lặng.
Hạ Tích Nho nắm chặt vô lăng, nhưng hắn cảm thấy mình cần phải dùng tay che tai – hắn có thể thề rằng, vừa rồi hắn chẳng nghe thấy gì cả!
Điếu thuốc đáng thương trong tay Hàn Thanh Nham bị bóp gãy, một đoạn rơi xuống đường theo gió. Hắn im lặng nhìn vào gương chiếu hậu, chợt nhận ra - sao hắn lại quan tâm đến Trâu Sán, ôi vừa rồi ném đồ ra khỏi xe không biết có bị quay lại không.
Chỉ có Lục Dư nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng nói: "Trâu Sán không thể chết như vậy."
Sau vụ KHUN, Trâu Sán đang sống dưới ánh mắt của công chúng. Nếu gã đột nhiên chết một cách bí ẩn, mọi người sẽ tự nhiên nghĩ rằng hung thủ là Lục Dư.
Dù sao bề ngoài cậu cũng là người duy nhất có thù với Trâu Sán.
Phó Vân Triều cũng rõ điều này, có vẻ tiếc nuối nói: "Thật là đáng tiếc."
Nhưng rồi lại bổ sung thêm: "Nhưng cũng có thể tạo ra một bằng chứng không ở hiện trường."
Hạ Tích Nho: "......"
Hạ Tích Nho cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm để lên tiếng: "Các cậu thảo luận chuyện này có thể về nhà làm không? Trong xe này còn có hai người bình thường đấy, đúng không Hàn Thanh Nham?"
Hàn Thanh Nham nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu nghe rất bình tĩnh: "Đã quá muộn."
Hạ Tích Nho: "Gì?"
Hàn Thanh Nham vô cảm nói: "Vừa rồi Phó Vân Triều đã thừa nhận chính cậu ta là người khiến Phó Nghị trở thành như vậy, ông đã nghe thấy rồi."
Hạ Tích Nho: "......"
Hạ Tích Nho chậm rãi nhận ra, à phải, vừa rồi Phó Vân Triều nói - gã sẽ Phó Nghị thứ hai.
Mí mắt khẽ giật, Hạ Tích Nho quyết định phủ nhận: "Ầy, điêu! Tôi hôm qua bị xe đâm, hôm nay vẫn còn điếc tai, không nghe thấy các cậu nói gì cả."
Sau màn cãi cùn này, không khí trong xe cũng đã không còn nặng nề như trước.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn, bãi đỗ rộng lớn này lúc này lại chật kín xe, Hạ Tích Nho phải vất vả lắm mới tìm được một góc để đậu. Khi lùi xe, hắn vẫn còn oán trách: "Chỗ đậu xe này tệ vãi ò, chắc chắn là vì mọi người không đậu vào được nên mới để tít ra ngoài thế này."
Có lẽ vì lái xe không phải Hàn Thanh Nham, nên vẻ mặt hắn ta rất bình thản, thậm chí còn giải thích cho Lục Dư và Phó Vân Triều ở băng ghế sau: "Quen rồi, mỗi lần đến đây đều như vậy, người nhiều nên chỗ đậu xe ít."
Lục Dư gật đầu, xuống xe ôm bó hoa trên tay.
Nghĩa trang Thanh Cảnh Sơn rất rộng lớn, chắc chắn những người chưa từng đến đây sẽ bị lạc. Nhưng Hạ Tích Nho và Hàn Thanh Nham rõ ràng là khách quen, sau khi gặp nhân viên nghĩa trang, họ dẫn Lục Dư và Phó Vân Triều rẽ vào một con đường nhỏ. Con đường này cảnh sắc rất đẹp, bóng cây che phủ gần như không có ánh nắng, những bóng mát dịu mát phủ lên người.
"Đường này gần hơn cũng ít người hơn."
Họ đang đến gần mộ của Phù Xuyến.
Thực sự, ngay cả khi Hạ Tích Nho không nói, Lục Dư cũng có thể nhận ra đây là mộ của Phù Xuyến. So với những bia mộ lạnh lẽo xung quanh, nơi này quá ồn ào. Trước bia mộ đứng thẳng có vô số bó hoa tươi, một số rơi rải rác xung quanh, số khác chất thành những ngọn đồi nhỏ. Không kể các loại bánh kẹo, trái cây, những món đồ xa xỉ không thể đếm hết, còn có rất nhiều cô gái, chàng trai đứng bên cạnh bia mộ, như đang mơ màng, hoặc nhớ nhung điều gì đó.
Phù Xuyến ra mắt đã nhiều năm, không hề có vấn đề gì, nên những người hâm mộ y vẫn rất đông.
Hạ Tích Nho đi bên cạnh Lục Dư, thì thầm: "Ôi cái nhóm fans này thật là, sao lại mua đồ đắt thế, không phải lãng phí tiền sao? Trước đây Phù Xuyến cũng không nhận quà, bây giờ càng không thể nhận nữa."
Nhìn vào mắt Lục Dư, Hạ Tích Nho hạ giọng hơn: "Năm ngoái những món đồ xa xỉ đó tôi đều lấy đi bán rồi, đặc biệt viết blog báo với fans đừng gửi những thứ quý giá như vậy nữa."
Nói chuyện, giọng hắn thật nhỏ, nhưng khuôn mặt lại rất quen thuộc với các fans của Phù Xuyến. Thấy hắn đến, các fans đều vẫy tay chào, không hề ngạc nhiên. Cho đến khi họ nhìn thấy Lục Dư và Phó Vân Triều đứng bên cạnh, mắt họ lập tức trợn to, vô cùng bất ngờ.
"...Lục Dư?"
Lục Dư làm sao lại xuất hiện ở đây?
Đang cọ nhiệt sao?
Bốn chữ này lóe lên trong đầu mọi người, nhưng rất nhanh lại bị loại bỏ. Trong những năm qua cũng có người đến viếng Phù Xuyến để cọ nhiệt, nhưng Hạ Tích Nho và Hàn Thanh Nham đều là bạn thân của Phù Xuyến, nếu họ cùng Lục Dư đến, thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra. Mặc dù rất tò mò, nhưng cuối cùng mọi người vẫn nuốt lại những câu hỏi, không nói thêm gì.
Họ nhìn thấy Lục Dư và những người khác đặt bó hoa trước bia mộ, những bông hồng đỏ rực rỡ chính là loại hoa Phù Xuyến thích nhất khi còn sống. Trong đám đông, có người nhỏ giọng hỏi: "Lục Dư và anh Phù Xuyến có quen biết à", nhưng không ai trả lời.
Lục Dư nhìn vào bức ảnh trên bia mộ, Phù Xuyến đang nhìn thẳng vào ống kính với nụ cười nhẹ.
Lục Dư nhớ lại, trước khi mất, Phù Xuyến vẫn luôn mỉm cười như vậy.
Nụ cười ấy lẫn lộn chút miễn cưỡng, chút không nỡ, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, chỉ hoà quyện vào nụ cười đó. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại app ʈɤʈ (Chirs"Beta"Xiao) hoặc ʍɐʇʇdɐd (AnLinh047).
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Lục Dư bắt đầu trôi dạt. Nhưng rất nhanh, ngón tay buông thõng bên cạnh cậu đã bị Phó Vân Triều nắm lấy, vô thức quay đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Phó Vân Triều đang nhìn chằm chằm vào bia mộ trước mặt.
Lục Dư chớp mắt, chậm rãi nhìn về phía bia mộ.
Trên nền đen của bia mộ, phản chiếu lại bóng dáng của họ.
Phía sau lưng cậu, trong đám đông chen chúc, có người lặng lẽ sát vào sau lưng.
Người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất gương mặt, chỉ thấy cánh tay áo buông thõng bên cạnh bị gió cuốn tung lên, lộ ra những lưỡi dao sắc bén như nanh vuốt.
Người đó bỗng ngẩng đầu lên.
Trong một thoáng.
Hai đôi mắt chạm nhau trong màn đen của bia mộ.
Chưa beta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro