Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•

Bóng đêm sâu thẳm phủ kín cả bầu trời và mặt đất, Lục Dư ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, bên cạnh là cửa sổ. Lúc này, cửa sổ hé mở một khe nhỏ, có làn gió đêm thổi vào, lướt qua cánh tay của Lục Dư, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy mát mẻ trước cái nóng của mùa hè.

Tên nam nhân Phó Vân Triều này đúng là rất giỏi viện cớ.

Ngay cả khi Lục Dư không thường xuyên quan tâm đến dự báo thời tiết của thủ đô, cậu cũng có thể cảm nhận được từ nhiệt độ hàng ngày---mùa hè sắp qua kết thúc, bây giờ đã bắt đầu giảm nhiệt dần.

Cả hai người đều không có nhiệt độ cơ thể cao, ôm nhau chắc cũng không có ai sưởi ấm ai, đúng như Phó Vân Triều nói, chỉ có thể lạnh lẽo trên giường. Nhưng ngay cả như vậy, Lục Dư vẫn không từ chối Phó Vân Triều. Cậu hạ mi mắt, tiếng nước chảy bên tai trở nên vô cùng rõ ràng, thính giác của cậu rất tốt, gần như có thể nghe ra sự thay đổi của dòng nước---

Nước từ vòi hoa sen rơi trên cơ thể.

Giơ tay lên chặn một phần nước chảy.

Trong tiếng động ẩm ướt đó, tâm trí Lục Dư tự động hình dung ra cơ thể của Phó Vân Triều, mặc dù họ chưa từng thoát y trước mặt nhau. Nhưng thật kỳ lạ, ánh mắt cậu có thể dõi theo những đường nét của người đàn ông, từ ngực xăm hình hoa hồng đen xuống đến bụng săn chắc...Chờ chút!

Cạch--

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cùng với tiếng tay nắm cửa tạo nên một luồng gió. Lục Dư vô thức ngẩng mắt nhìn về phía trước, Phó Vân Triều chỉ khoác lơi một chiếc áo choàng tắm trắng trên người. Chỉ có thể nói là lơi lỏng, vì chiếc áo choàng gần như không che được gì cả, muốn che cũng che không được.

"..."

Lục Dư cầm lấy bộ đồ ngủ đi mang qua Phó Vân Triều, nhưng bị Phó Vân Triều một tay kéo lại. Phó Vân Triều nhìn cậu nghi hoặc, lộ vẻ mặt vô tội: "Tôi không mang theo đồ ngủ tới rồi, nếu A Dư không cho tôi mượn lấy một bộ thì tối nay tôi chỉ có thể ngủ trần mà thôi."

Tuy nhiên, Lục Dư vẫn lạnh lùng, vẻ mặt căng thẳng khi lướt qua người Phó Vân Triều, lạnh lùng hỏi: "Cả quần lót cũng không mặc à?"

Phó Vân Triều: "......"

Cũng không phải là không thể, anh nghĩ.

Nhưng rõ ràng, Lục Dư nói như vậy chỉ là cố ý chọc tức anh.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Lục Dư bước vào phòng tắm. Cánh cửa khẽ đóng lại, cậu đặt bộ đồ ngủ lên giá bên cạnh, bật vòi hoa sen và nghe tiếng nước rơi róc rách---lúc nãy cậu nghe tiếng Phó Vân Triều tắm, bây giờ thì đến lượt mình.

Vậy, Phó Vân Triều cũng sẽ như cậu, thoải mái mô tả hình thể của cậu trong đầu chứ?

Chỉ nghĩ đến điều này, những ngón tay Lục Dư nắm lấy khăn tắm đã dùng rất nhiều lực. Chiếc khăn tắm màu đậm phản chiếu khớp ngón tay trở khiến nó trở nên trắng hơn, Lục Dư nhíu mày, xung quanh cậu nổi lên một lớp sương mù đen tuyền, hoàn toàn tách biệt khu vực này thành một không gian độc lập.

Lục Dư nhẹ nhàng cởi quần áo đi tắm.

Nhưng chỉ sau năm phút, một bàn tay bất ngờ xuyên qua sương mù, xuất hiện trước mặt Lục Dư. Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047). Qua tấm màn nước, Lục Dư mở to mắt, những giọt nước đậu trên mi mắt rơi xuống bàn tay khô ráo đó, làm ướt một mảng da.

Lục Dư miên man nghĩ---

Nếu là người khác thì chắc hiện tại đã giật mình sợ đến khóc cha gọi mẹ rồi.

Lục Dư hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Phó Vân Triều: "Không nghe thấy."

Lục Dư im lặng hai giây, cố nén cơn thúc giục muốn chém đứt bàn tay trước mặt, nhưng giọng vẫn giữ được sự lạnh lùng thường ngày: "Anh không nghe thấy tôi đang nói chuyện với anh à?"

Có vẻ như Phó Vân Triều nhận ra mình đã bị lộ, không nhịn được thở dài một tiếng. Anh rút tay về, tùy ý dựa vào bức tường lành lạnh phía sau. Lúc này trước mặt anh chỉ là một màn sương mù đen tuyền, và thực ra anh cũng đang ở trong đó, sương mù không hề có bất kỳ sự phòng bị nào đối với anh, giống như ngày đó ở phòng tập quyền anh---Axit sunfuric của fan hâm mộ Lục Lịch không thể tạt trúng họ, nhưng anh lại có thể dễ dàng xuyên qua lớp sương mù này và bẻ gãy cổ tay của Ân Thư Kiệt.

Lúc đó Phó Vân Triều không nhận ra, nhưng hôm nay anh đã hiểu.

Anh ngồi trên ghế sofa bên ngoài, nhìn thấy sương mù đen dâng lên trong phòng tắm, vốn đã đoán được tâm trạng của Lục Dư. Tuy nhiên, anh cố ý mở cửa, muốn thử xem lớp sương mù này chắc chắn đến mức nào, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng chỉ cần bước lên một bước, lớp sương mù này sẽ tự động bao phủ lấy anh, và tiếng nước chảy cũng trở nên vô cùng rõ ràng trong khoảnh khắc ấy.

Khóe miệng vô thức câu lên ý cười, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lớp sương mù. Một làn sương mù đen từ từ trườn đến ngón tay anh, như một vật cưng nhẹ nhàng cọ vào, rồi ngoan ngoãn ở lại trên đầu ngón tay. Nhìn vào sương mù này, Phó Vân Triều gần như có thể hình dung ra biểu cảm của Lục Dư lúc này.

Thẹn quá hóa giận, em ấy dỗi rồi.

Có lẽ tai em ấy đang đỏ hồng lên.

Băng giá trong đôi mắt hoa đào kia tan chảy, như dòng nước mùa xuân tràn lan.

"A Dư, tắm thì tắm, không cần phải dùng sương mù này. Hay là lúc nãy tôi tắm, em nghe tiếng nước nên dễ nghĩ lung tung, nên lúc đến lượt em tắm, em cũng sợ tôi sẽ nghĩ lung tung à?" Phó Vân Triều cười trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lục Dư: "......"

Quả thực, khả năng đoán được tâm tư của người khác của Phó Vân Triều cũng mạnh như cách anh ta giả vờ giả vịt!

Sau ba giây do dự, Lục Dư dứt khoát phủ nhận: "Không có."

"Vậy tại sao lại triệu hồi ra màn sương đen này?"

Phó Vân Triều thoải mái dựa vào tường hỏi:

"Để phòng ngừa có ai đó cháy nhà mà hôi lấy của, đột ngột mở cửa phòng tắm để nhìn trộm người ta tắm."

Lục Dư không chút biểu cảm ném ra một câu, lớp sương mù đen lúc trước còn nhảy nhót như một chú mèo con trên ngón tay Phó Vân Triều, giờ đây đột nhiên trở nên dày đặc hơn, lập tức biến thành một lưỡi dao sắc nhọn đen tuyền, trực chỉ vào mi mắt Phó Vân Triều.

Trong nháy mắt, Phó Vân Triều chỉ có thể nhìn thấy lưỡi dao sắc nhọn kia.

Bên tai vẫn vang lên giọng nói lạnh lẽo của Lục Dư: "Ra ngoài."

Phó Vân Triều nhướn mày: "Không thì sẽ đâm mù mắt tôi à?"

Lục Dư: "Đúng vậy, đâm mù mắt anh."

Phó Vân Triều kéo dài giọng "ồh~" một tiếng, khi đứng thẳng dậy, chiếc áo choàng tắm cọ vào tường và kệ bên cạnh phát ra những tiếng lào xào, nghe như thể thực sự chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, anh chỉ nhấc tay lên, nắm lấy lưỡi dao.

Cảm giác hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng, Phó Vân Triều tưởng rằng lưỡi dao sẽ sắc bén có thể dễ dàng cắt đứt ngón tay, nhưng khi chạm vào lại cảm nhận được một lớp mềm mại. Anh vô thức bóp một cái, sương đen ngay lập tản ra hư không.

Phó Vân Triều: "......"

Im lặng hai giây, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp và từ tính mặc dù không hề mang ý chế giễu, nhưng vẫn khiến cả vành tai và cổ Lục Dư ửng đỏ. Ngay cả khi nước nóng đang xối vào người, cũng chưa từng thấy hiệu quả rõ rệt như vậy. Lục Dư sờ lấy tai mình, giọng nói hiếm khi nâng tông trong trạng thái tức giận: "A-Anh mau ra ngoài đi!"

Móa, tại sao trên đời lại có người như vậy chứ!

Cố quá thành quá cố.

Điều này Phó Vân Triều vẫn hiểu.

Vì vậy, anh quyết định lùi lại hai bước, khi vặn nắm cửa, anh chu đáo nhắc nhở: "Sương mù có thể thu lại rồi, không sao cả, tôi sẽ không nghĩ lung tung đâu."

Lục Dư: "......"

Tiếng đóng cửa đặc biệt rõ ràng trong sự im lặng nhất thời, Lục Dư nhìn màn sương đen xung quanh, mím môi, răng cắn vào phần mềm mại trong miệng. Sau một lúc, cậu mới đưa tay xua tan đám sương mù trong phòng tắm. Khi sương mù tan đi, mọi vật trang trí trong phòng tắm đều hiện ra rõ nét dưới ánh đèn sáng. Lục Dư liếc nhìn, cửa đóng rất chặt, nhưng vết khô ráo trên tường lại tạo nên sự tương phản rõ rệt với xung quanh ẩm ướt, báo hiệu rằng vài phút trước đây đã có người khác ở đây. Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047).

Vội vàng rửa sạch bọt trên người, Lục Dư lau khô, mặc vào bộ đồ ngủ mềm mại, mới mở cửa ra ngoài.

Quần áo ngủ của Lục Dư phần lớn đều rộng rãi, với thân hình của Phó Vân Triều chắc chắn cũng có thể mặc vừa. Nhưng chỉ nghĩ đến những thứ áo quần ôm sát cơ thể mình sẽ được mặc lên người Phó Vân Triều, thậm chí còn dính vào da thịt anh, trong lòng Lục Dư lập tức nảy sinh một cảm giác kỳ lạ---

Như thể mọi lỗ chân lông trên người đều đang giãn ra, một loại kích động lạ lùng lan khắp cơ thể.

Cậu phải ấn ngực mình, tạt nước lạnh mới có thể bình tĩnh lại.

Lục Dư không thích cảm giác này.

Vì vậy, cậu không định để chuyện này xảy ra.

Cậu đóng cửa phòng tắm lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Anh đang cầm điện thoại, có vẻ như đang xem cái gì đó, rất chăm chú, đến mức cả khi Lục Dư ra khỏi phòng tắm cũng không dành cho cậu một cái nhìn dư thừa. Lục Dư lau tóc, đi đến trước mặt anh, khi giơ tay lên, tuy không đến mức làm xô động vạt áo để lộ eo và bụng, nhưng cũng khiến bờ vai hở ra một nửa.

Cậu hạ mi mắt hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"

"Fanfic."

Lục Dư: "...?"

Đó là cái gì?

Có lẽ vì Lục Dư đã lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Phó Vân Triều. Người đàn ông ngẩng mắt, vừa định giải thích thì ánh mắt lại tập trung vào phần vai hở của Lục Dư. Xương quai xanh và khoảng lõm vai chiếu ra những đường cong trắng dưới ánh đèn, khiến người ta không khỏi nhịp tim đập nhanh hơn. Thế nhưng Lục Dư lại chẳng hề để ý, cậu chau mày, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò.

Khi nhận thấy ánh mắt của anh, cậu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Vân Triều, ra hiệu:

Anh còn không mau giải thích đi?

Phó Vân Triều cười khổ, buộc mình phải thu hồi tầm mắt, vui vẻ nói: "Có lẽ là truyện mà fans hâm mộ của em dựng lên, lấy em và tôi làm nhân vật chính. Em muốn xem không? Bọn họ đề cử cho tôi một list cao H... ồ, nhiều lắm, trong đó bao gồm: Dị năng giả và anh chồng yếu ớt của cậu ta; ông trùm tàn tật và đầu quả tim của hắn; chuyện tình thật giả của tổng tài phu nhân; còn có cả kết hôn cùng lão đại khuyết tật giả vờ đứng đắn nữa... Em muốn xem cái nào? Tối nay để tôi kể chuyện cho em trước khi ngủ nhé? Đống truyện này có lượt like cao lắm đấy"

Mỗi khi Phó Vân Triều đọc ra một cái tên, lông mày Lục Dư lại không tự chủ được mà nhíu lại.

Khi nghe Phó Vân Triều còn muốn đọc cho mình nghe như câu chuyện trước khi đi ngủ, Lục Dư không tự chủ được mà lùi lại hai bước, bắt đầu lên kế hoạch đuổi tên nam nhân vô sỉ này lúc nửa đêm--

Mặc dù hơi thiếu đạo đức, nhưng cậu không muốn phải chịu đựng.

"Không thích cái nào sao? Vậy để tôi xem thêm bộ khác." Phó Vân Triều đóng hộp truyện fans gửi lại, mở ra một tập tin khác, đôi mắt lướt qua các tiêu đề, rồi tùy ý chọn một: "Thế này thì sao, 'Xuyên vào thế giới ABO [H]'?"

Nói xong, ngón tay dài của Phó Vân Triều đã nhanh chóng nhấn vào.

Tam quan rơi vào một thế giới mới.

Ngay từ đầu đã là một đoạn mô tả gây chấn động.

Sau hai giây im lặng, Phó Vân Triều bình tĩnh đóng tập tin lại, nói với Lục Dư: "Cái này không thích hợp làm chuyện kể trước khi ngủ đâu."

Lục Dư vô cảm: "Tôi cũng không định nghe."

Phó Vân Triều: "Ừm."

Sau đó, bầu không khí dần trở nên kỳ quái nặng nề.

Trước đó còn rất nhiều lời để nói, Phó Vân Triều vui vẻ trêu chọc, nhưng bây giờ anh đặt điện thoại sang một bên, xoa xoa giữa hai mày nhưng cũng không nói thêm gì. Lục Dư thì đứng sau bàn trà, đôi mắt liếc qua người đàn ông, vẫn tiếp tục lau khô mái tóc.

Không ai lên tiếng nữa.

Chỉ có mình biết mình đang nghĩ gì.

Cho đến vài phút sau, Phó Vân Triều ngẩng mắt lên, ánh nhìn ổn định rơi vào Lục Dư. Mái tóc của chàng trai đã không còn nhỏ giọt nữa, mà chỉ còn hơi ẩm ướt. Cổ trắng như ngọc hiện ra từ cổ áo hớ hệnh như mời gọi, anh lại rũ mắt xuống, lộ ra đường cong mê hoặc ở khóe mắt.

Trong đầu Phó Vân Triều lập tức hiện ra cảnh trong tiểu thuyết---

Anh ấn cổ Lục Dư, vuốt ve cái cổ thon dài.

Chàng trai quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đỏ ửng khó khăn rên rỉ cầu xin.

Phó Vân Triều: "......".

Không biết trong đầu đám người hâm mộ này nghĩ gì nữa.

Từng người, từng người một, bọn họ cứ như là không biết lái xe mà đã lao lên thẳng đường cao tốc của núi Haruna.

...

Khoảng 10 giờ tối, sự xuất hiện của người khác đã phá vỡ không khí u ám trong phòng ngủ. Tóc của Lục Dư đã hoàn toàn khô ráo, mái tóc ngắn hơi rối tung ở bên má, mềm mại và thoảng hương dầu gội đầu nhẹ nhàng. Cậu đứng bên cửa sổ, ánh sáng từ cửa sổ lớn in bóng dáng cao ráo của cậu. Bên ngoài, cậu nhìn thấy một người đang từ trên không trung lơ lửng trôi qua---Sở Yểm.

Gọi quỷ Yểm rất được việc.

Chỉ là tốc độ hôm nay không đủ nhanh.

Lục Dư đã sớm gửi tin nhắn cho Sở Yểm, báo rằng Phó Vân Triều sẽ ở lại đây đêm nay, nếu có thời gian thì mang vài bộ quần áo đến. Chỉ sau hai tiếng đồng hồ, Lục Dư tưởng Sở Yểm hôm nay không rảnh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Sở Yểm lúc này, cậu lại nghĩ khác.

Sở Yểm cầm hai chiếc vali lớn, không chỉ thế, trên đầu hắn ta còn đội một cái vali đen. Nhìn thấy cửa sổ quen thuộc và bóng dáng quen thuộc, Sở Yểm ngừng lơ lửng, rồi nhanh chóng bay lại gần. Hắn ta dán mặt vào cửa sổ, mắt sáng long lanh, muốn chỉ chỉ cái vali trên đầu, nhưng vì tay đang cầm đồ, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lục Dư, cố gắng dùng ánh mắt để xin cậu mở cửa sổ.

Cửa sổ khẽ mở ra, nhưng Lục Dư vẫn đứng ở cửa sổ nhưng không nhúc nhích, mà nhìn ba cái vali lớn, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi mang theo cái gì vậy?"

Sở Yểm bày ra vẻ mặt vô tội: "Chủ nhân nhỏ, ngài không phải là bảo tôi mang vài bộ quần áo của chủ nhân tới sao?"

Vài bộ---

Vài bộ mà cần đến tận ba cái vali cơ á?

Lục Dư nhíu mày, chưa kịp lên tiếng, Phó Vân Triều bên cạnh đã nhận ra điều gì đó. Anh rất chủ động bước đến trước mặt Sở Yểm, dùng tay nhẹ nhàng đặt chiếc vali nặng trên đầu Sở Yểm xuống sàn bên cạnh giường. Dựa vào tường, anh nhìn Sở Yểm vội vã lách vào, khẽ cười: "Không ngờ A Dư đã sớm nghĩ đến chuyện chúng ta sống chung rồi."

Lục Dư: "? "

Phó Vân Triều mở một trong những chiếc vali, không ngại bày ra những món đồ lót bên trong cho Lục Dư xem. Quần áo của anh thực ra không nhiều, chủ yếu là những chiếc áo sơ mi, nhưng anh vẫn tươi cười nói: "Ngày mai A Dư muốn thấy tôi mặc gì?"

Sở Yểm ở bên cạnh thích thú lắng nghe, nghiêng người thì thầm với Lục Dư: "Lục thiếu, chủ nhân mặc bộ đó cực kỳ đẹp trai luôn. Tiên tri đặc biệt bỏ vào đấy. À, còn có vài chiếc áo sơ mi chủ nhân đã không mặc nữa, Tiên tri nói theo kịch bản phim và tiểu thuyết, khi ngủ người có thể mặc"

Lục Dư: "? "

Sở Yểm hoàn toàn không nhận ra biểu cảm của Lục Dư, thấy Phó Vân Triều đưa tay về một nơi khác, liền kêu lên một tiếng. Phó Vân Triều ngẩng mắt nhìn lại, Sở Yểm lập tức che mắt: "Chỗ đó có bí mật."

Vì vậy Phó Vân Triều chuyển hướng.

Nhưng ngón tay dừng lại, Phó Vân Triều lại nhìn Sở Yểm mắt đang sáng như đèn ra: "Ngươi còn ở đây làm gì?"

Sở Yểm chợt ý thức được rằng mình có vẻ cản trở, liền vội vàng mở cửa sổ bay ra ngoài. Bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, Lục Dư nhìn ra chỉ thấy một màn đêm đen kịt.

Quay lại, Lục Dư thấy Phó Vân Triều đã mở ra 'bí mật' mà Sở Yểm nói. Lục Dư lặng lẽ đi lại gần, lại lặng lẽ quay về, cố giả vờ như không nhìn thấy gì, định lên giường kéo chăn lên để ngủ.

Vừa chui vào trong lớp chăn mềm mại, Lục Dư nghe thấy giọng Phó Vân Triều hơi do dự: "A Dư, em thích mùi nào? Ở đây có dâu tây, nho và cả táo nữa"

Lục Dư: "Biến đi"

Nghe vậy, Phó Vân Triều biết Lục Dư đã biết tất cả, anh cười khẽ cất vào ngăn kéo nhỏ, chậm rãi đi đến bên kia giường, khi ấn lên đó, chiếc giường mềm mại hơi lún xuống, rõ ràng là thêm một người. Lục Dư nhắm mắt lại, quay lưng về phía Phó Vân Triều, nhưng trong không gian yên tĩnh này, tiếng động nhỏ nhất cũng vang lên rất rõ ràng.

Cậu nghe thấy Phó Vân Triều kéo chăn, nghe thấy Phó Vân Triều cởi ra dây lưng áo choàng tắm, nghe thấy tiếng áo choàng tắm rơi xuống trên tấm thảm. Mỗi một hành động, mỗi một tiếng động đều khiến Lục Dư cảm thấy như đang trở về khoảnh khắc Phó Vân Triều tắm trong phòng tắm. Bản dịch ʈɧʉộͼQʉɤềɳꜱởɧữʉ của ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ. Hãy đọc bản dịch chính chủ tại ʈɤʈ (ᴄʰⁱʳˢ"ʙᵉᵗᵃ"χίασ) hoặc ʍɐʇʇdɐd (αиℓιин047). Lục Dư nhấp nhấp môi, cổ họng không tự nhiên, chỉ có thể nhắm mắt lại, giả vờ đang nghỉ ngơi.

Có vẻ Phó Vân Triều cũng không định quấy rầy cậu, anh cũng nhanh chóng nằm xuống, nhìn về phía sau gáy Lục Dư, khẽ cong môi, nói một câu không rõ ý nghĩa: "Ngủ ngon".

Lông mi Lục Dư run lên, gật đầu cũng chúc ngủ ngon.

Nhưng rất nhanh, cậu biết lúc này nói hai câu ấy có vẻ hơi sớm.

Thân thể Phó Vân Triều theo chuyển động nghiêng sang bên nhanh chóng áp sát vào người cậu, đôi chân dài duỗi ra cọ qua ống quần được cuộn lên, áp vào chân cậu hơi lạnh. Bóng dáng phủ xuống, hơi thở nhẹ nhàng rơi vào phía sau cổ, khiến da thịt nổi lên từng tầng da gà. Lục Dư cố gắng kiềm chế thân thể mình, nhưng đối phương lại cực kỳ táo tợn đặt tay lên eo cậu.

Lục Dư hạ mắt nhìn xuống, chỉ cần Phó Vân Triều muốn, anh có thể dễ dàng dùng lòng bàn tay ôm lấy cả bụng cậu.

Điều này chứng tỏ Phó Vân Triều quả thực là muốn làm như vậy.

Anh càng áp sát người về phía trước, không chút do dự ép Lục Dư vào lòng mình, môi răng áp sát bên tai cậu thì thầm: "Hôm nay ngủ như vậy đi, A Dư, ngủ ngoan."

Lục Dư mím môi.

Thành thật mà nói, không thoải mái lắm.

Thậm chí thấy hơi sợ.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Không ngờ đêm nay Lục Dư ngủ rất ngon, chỉ cần nhắm mắt lại không lâu thì hơi thở đã dần trở nên bình ổn, ngay cả khi Phó Vân Triều phát ra những tiếng động nhỏ cũng không làm cậu tỉnh giấc. Những ngón tay trắng thon dài vuốt ve mái tóc ngắn của chàng trai, mùi dầu gội nhẹ nhàng nêm vào không khí yên bình của đêm khuya.

Phó Vân Triều có chút thất thần nghĩ rằng---

Có lẽ Lục Dư đã thực sự xem anh là một phần của bản thân mình.

Nếu không, với tính cách của Lục Dư, em ấy tuyệt đối không thể ngủ say đến vậy khi có người ở bên cạnh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Phó Vân Triều vô cùng tốt đẹp.

...

Khi Lục Dư thức dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy có chút khó thở, cậu nheo mắt, lông mi run rẩy, mất một lúc lâu mới hoàn toàn mở mắt. Trong thoáng chốc, tầm nhìn được ánh sáng ban ngày chiếu rọi, là một mảng da trắng như sứ, và còn có bông hồng đen ấy nữa---

Hơi thở bỗng dưng bị nghẹn lại.

Ánh mắt Lục Dư lặng lẽ ngẩng lên, chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy yết hầu nổi bật của đối phương cùng với đường nét sắc cạnh nơi hàm dưới và cằm. Nếu muốn nhìn lên cao hơn nữa, biên độ động tác phải lớn hơn, sẽ làm Phó Vân Triều tỉnh giấc. Vì vậy Lục Dư rút lại tầm nhìn, nhìn xuống, cậu và Phó Vân Triều sát gần nhau, giống như tối qua khi họ vừa ngủ vậy.

Khi ngủ thì không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác. Cảm giác da thịt tiếp xúc, cảm giác tê dại khi bị ôm chặt, tất cả đều không ngừng phóng to.

Vì vậy Lục Dư không nhịn chọc Phó Vân Triều một cái.

Phó Vân Triều không có phản ứng.

Lục Dư lại chọc chọc anh mấy cái.

Phó Vân Triều vẫn không có phản ứng.

Khuôn mặt thanh niên hiện ra vẻ kìm chế, giữa lông mày tức đến muốn xù lông: "Đừng giả vờ ngủ nữa, dậy đi"

"Không thành công rồi, để em phát hiện ra nhanh quá"

Giọng nói trầm ấm của Phó Vân Triều vang lên bên tai, nụ cười nhuộm tai Lục Dư đỏ lên, nhưng cậu vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, đá vào bắp chân Phó Vân Triều, lui về phía mép cửa sổ, lanh lẹ lật người trườn xuống giường.

Có lẽ do cử động hơi lớn, lại có vẻ vội vàng, quần áo ở eo cũng xộc xệch treo trên thắt lưng, lộ ra một đoạn da trắng chói lọi hơn cả ánh mặt trời.

Phó Vân Triều hít một hơi.

Cuối cùng Phó Vân Triều vẫn bước vào phòng tắm trước, đối diện với ánh nhìn nghi hoặc của Lục Dư, anh có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Tôi nghĩ mình cần phải tắm một chút, vì vậy A Dư, em có thể nghỉ ngơi thêm một lúc."

Cửa phòng tắm đóng lại.

Lục Dư chậm rãi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lục Dư bất tri bất giác cụp mắt xuống, che khuất đi đôi mắt đen nhánh ngơ ngác.

Cậu cảm thấy---

Lúc này Phó Vân Triều có vẻ giống một con người hơn so với lúc mới gặp. Không phải nghi ngờ về danh tính của Phó Vân Triều, mà là người luôn mỉm cười, ẩn chứa những tia sáng khó hiểu trong mắt, giờ đây đã có thêm rất nhiều cảm xúc.

Có thể trêu chọc, có thể giả vờ ngoan ngoãn, có thể đùa giỡn, và còn có những ước muốn sâu sắc khó lòng lấp đầy.

Thật trùng hợp.

Cậu cũng vậy.

Cậu luôn không thể kiểm soát được nhịp tim, không thể kiểm soát được tốc độ d máu chảy, không thể kiểm soát được những thay đổi trong cảm xúc khi bên người đàn ông này.

Cậu đã lấy đi linh hồn và thể xác của Lục Dư.

Nhưng chỉ đến lúc này, cậu mới ý thức được rằng mình thực sự không khác gì con người.

Lục Dư chậm rãi đi đến trước cửa phòng tắm, giơ tay gõ nhẹ, nghe thấy tiếng nước ngừng lại, rồi sau đó vang lên giọng trầm của Phó Vân Triều hỏi.

Vì vậy Lục Dư cũng nhỏ giọng hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

---Beta 09/07/2024--

Tác giả có lời muốn nói:

A Giang* nói: Tôi không đồng ý.

(*): A Giang là Tấn Giang – nguồn văn học Tấn Giang

Nhà dịch ᴍᵒᵉ&ᴄʰⁱʳˢ có lời muốn nói:

Vậy các bạn mong gì ở chương tiếp theo? Chúng ta có tiểu kịch trường nhé kkk.

Các bạn thích xưng hô tôi-em với anh-em, hay anh-em với em-anh

Hình như ảnh sẽ ko khả thi đâu huhu, nó bị mất vs mờ. một số bạn ko thấy ý:<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro