Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15+16

15.

         Kể từ khi bức thư được gửi đi, Trương Gia Nguyên đã mong chờ nhận được hồi âm từng giờ từng khắc, trên thực tế, cậu cũng không thực sự muốn giành lại thiên hạ, cũng không cần thiết phải giết Châu Kha Vũ.

  Cậu chỉ muốn được gặp mặt và trò chuyện với Tiểu Mập.

  Trương Gia Nguyên đối với Châu Kha Vũ không thể nói là không chút cảm tình, đợi đến khi cậu giành lại vương vị, sẽ thả Châu Kha Vũ đi. Không lâu sau, thư hồi âm đã đến, trong đó có một tin tốt và một tin xấu.

  Tin tốt là Tiểu Mập đã gửi thư hồi âm cho Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên đọc đi đọc lại, hai mắt đã đẫm lệ, cậu rất muốn được gặp lại Tiểu Mập, đích thân nói lời cảm tạ y.

  Trương Gia Nguyên đã vô số lần mơ ước được gặp lại nhau, nhưng lại không tưởng tượng được rằng lần gặp mặt này lại đang đến gần.

  Còn bức thư kia là do tam hoàng tử gửi tới, Trương Gia Nguyên đọc được nửa chừng liền cảm thấy rối rắm, sau khi đọc xong, Trương Gia Nguyên ngây người nhìn lá thư, không biết phải làm sao mới tốt.

  Đây quả thực là một tin xấu, trong thư, tam hoàng tử nói nhất định phải giết Châu Kha Vũ, nhà Châu nhất định phải bị diệt trừ toàn bộ gốc rễ, nếu không sau này sẽ rất khó mà ổn định triều chính.

  Bức thư đặc biệt chỉ ra rằng chỉ có Trương Gia Nguyên mới có thể hạ sát được Châu Kha Vũ.

  Châu Kha Vũ cũng từng bày tỏ với Trương Gia Nguyên rằng ngay cả đại quan và tướng lĩnh trong triều hắn cũng không tin, hắn chỉ tin tưởng mỗi Trương Gia Nguyên.

  Trương Gia Nguyên đấu tranh nội tâm một lúc lâu, những lời trong thư từng chút một đánh vào bức tường phòng ngự trong lòng Trương Gia Nguyên  khiến cậu cảm thấy bản thân như sắp sụp đổ, cậu vậy mà lại yêu Châu Kha Vũ rồi.

  "Châu Kha Vũ, ta rốt cuộc đã yêu ngươi từ khi nào?"

  Lật sang trang tiếp theo, trên đó ghi lại chi tiết từng bước thực hiện âm mưu, tam hoàng tử cũng biết đến sự tồn tại của Trương pháp sư, bước đầu tiên mà Trương Gia Nguyên phải thực hiện chính là lấy được độc dược từ chỗ của Trương pháp sư.

  Trương Gia Nguyên từng bước đi về phía khu vực cấm, trên đường đi, cậu ghé qua xem tình hình học tập của Y Vũ, Y Vũ vẫy vẫy tay chào Trương Gia Nguyên. Trong khoảng thời gian nuôi dưỡng đứa trẻ này, Trương Gia Nguyên càng ngày càng giống mẫu hậu của cậu.

  Không biết Y Vũ liệu rằng có hài lòng với cậu hay không, liệu cậu đã làm tròn trách nhiệm của mình hay chưa.

  "Y Vũ, liệu rằng con có trách ta hay không, trách ta không đủ yêu thương phụ hoàng của con, trách ta không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh".

  Trương Gia Nguyên nhìn nó một lúc rồi rời đi, khi đến tế đàn, pháp sư đang đứng ở đó như đang đợi người, cũng tựa hồ như y đã đoán ra được Trương Gia Nguyên sẽ đến.

  Trương Gia Nguyên đưa tờ giấy cho pháp sư, kết quả, pháp sư không biết lấy từ đâu một lọ thuốc, giơ lên ​​và nói với Trương Gia Nguyên:

  "Thuốc này độc tính rất mạnh, không biết Hoàng hậu vì sao lại muốn dùng?"

  "Ngươi bớt nói mấy lời thừa thãi đi." Trương Gia Nguyên không muốn trả lời hắn, chuyện hạ độc này làm sao có thể nói cho người trong cung biết.

  "Ta cảm thấy hoàng hậu nhất định là bị người khác cưỡng ép, trong chốn thâm cung này có mấy ai dám động đến hoàng hậu, cũng không có mấy ai có mối quan hệ gì với người. Ta đoán... chỉ có thể là Hoàng thượng?"

  Trương Gia Nguyên trong lòng chấn động, hắn làm sao đoán được, nhưng Trương Gia Nguyên ngoài mặt vẫn là bình tĩnh, cho dù hắn biết thì đã sao, cũng phải xem người mà Châu Kha Vũ tin là ai.

  "Dựa theo tiên đoán, hoàng hậu hẳn là đã có người trong lòng, giữa hai người họ, thật khó để đưa ra lựa chọn, đúng không?"

  Thấy Trương Gia Nguyên chuẩn bị rời đi, pháp sư lập tức chặn lại nói:

  "Hoàng hậu đợi đã, chỉ cần người miêu tả tướng mạo của hắn cho ta, ta có thể khôi phục được diện mạo của hắn, để người có thể chân chính nhìn thấy dụng mạo của hắn..."

  Khôi phục diện mạo của hắn sao? Trương Gia Nguyên do dự rồi, cậu thực sự rất muốn gặp Tiểu Mập, nhưng Trương Gia Nguyên chưa từng nhìn thấy Tiểu Mập của hiện tại, có miêu tả cũng chỉ có thể miêu tả hắn lúc còn nhỏ.

  Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ đến một điểm, nhưng chỉ có thế: "Cậu ấy...cậu ấy hình như có đôi mắt màu xanh, hoặc cũng có thể là chuyển sang màu xanh vào ban đêm..."

  "Mắt xanh...?" Bây giờ đến lượt pháp sư bối rối, nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại biểu cảm của mình, có vẻ như pháp sư rất để tâm đến đôi mắt xanh này.

  "Vì hoàng hậu không thể miêu tả cụ thể nên ta cũng không thể khôi phục được dung mạo y, nhưng ta xin chúc hoàng hậu, người có tình sẽ thành quyến thuộc ~" Nói xong, pháp sư biến mất.

  Hóa ra bọn họ đã nói chuyện lâu như vậy, khi Trương Gia Nguyên quay về, cậu nhìn về phía tẩm cung của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ đang xử lý chính vụ, Trương Gia Nguyên mỉm cười, sau đó nhìn thấy pháp sư xuất hiện sau lưng Châu Kha Vũ.

   Trương Gia Nguyên lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng trong nháy mắt, pháp sư đã biến mất, những tên lính tuần đêm cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, Châu Kha Vũ cũng vậy.

  Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm...

16.

         Đêm đó trời nổi giông bão, Trương Gia Nguyên thay y phục chuẩn bị đi ngủ, Châu Kha Vũ dạo này rất bận, theo lý mà nói thì sẽ không đến tẩm cung của cậu, nhưng Châu Kha Vũ có thể gọi Trương Gia Nguyên đến.

  Đúng như dự đoán, Trương Gia Nguyên sẽ lấy lý lo không khỏe để từ chối. Bên ngoài lại có sấm sét, Trương Gia Nguyên trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không biết tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu.

  Các bức thư được gửi đến đều được Trương Gia Nguyên giấu đi, nhưng cậu cũng biết rằng Châu Kha Vũ sẽ không nghi ngờ cậu, nhiều năm như vậy sự tin tưởng tất nhiên phải có, Trương Gia Nguyên sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng người trong mưa.

  "Chết tiệt, Châu Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên đột nhiên đứng dậy, Châu Kha Vũ cư nhiên đến, mặc dù Trương Gia Nguyên biết rõ rằng hắn sẽ tới.

  Ô giấy che mưa căn bản không che được gì, Châu Kha Vũ thân thể ướt sũng, Trương Gia Nguyên vội vàng đi ra nghênh đón, cậu không cần hành lễ, cũng không cần dùng kính ngữ. Trong mắt người khác, hai người chỉ là một đôi tình nhân bình thường nhất.

  "Mưa lớn như vậy tới đây làm gì? Không phải rất bận sao?" Trương Gia Nguyên hỏi, cậu ở trước mặt Châu Kha Vũ có vẻ nhỏ bé hơn nhiều.

  "Có chỗ nào không thoải mái?" Châu Kha Vũ không trả lời Trương Gia Nguyên, trực tiếp hỏi chuyện.

  "Ngươi..." Trương Gia Nguyên nhất thời không biết nên nói gì, lại nghĩ không ra bản thân có điểm gì có thể thu hút được Châu Kha Vũ.

  Trương Gia Nguyên nhiều lần muốn hỏi, nhưng đều kìm lại.

  Bất kể dù cậu có làm gì, hiện tại đều sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, dù sao trong thư có quỷ, đối mặt với Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên không biết nên cư xử như thế nào cho tự nhiên.

  Thuốc độc đã được Trương Gia Nguyên giấu kỹ, hiên tại cậu và Châu Kha Vũ cùng nhau đi ngủ, nhưng Trương Gia Nguyên không tài nào ngủ được, cậu quay sang nhìn Châu Kha Vũ, lắng nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh.

  "Nếu như ngươi không phải là vua, kết cục liệu có khác?" Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, liền quay lưng đi, không muốn nhìn lại.

  Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, độc dược được giấu dưới gối, Trương Gia Nguyên không sợ bị nghi ngờ, Châu Kha Vũ cũng sẽ không hoài nghi.

  Trúng độc mà chết có lẽ là cái chết nhẹ nhàng nhất, so với việc bị tra tấn bởi hàng vạn mũi tên xuyên qua tim. 

          Trương Gia Nguyên lần nữa quay đầu nhìn lại.

  Châu Kha Vũ, tại sao ngươi lại ngốc như vậy, tại sao lại tin tưởng ta đến như vậy, tại sao ngươi lại không mảy may nghi ngờ ta... Trương Gia Nguyên thầm nghĩ.

  Chưa từng có ai yêu Trương Gia Nguyên nhiều như vậy, Trương Gia Nguyên lúc này có vẻ rất bất lực, chưa bao giờ đối mặt với tình cảnh nước mất nhà tan như thế này.

  Mẫu hậu, có phải con đã làm sai điều gì không...đoạt lại quốc gia, lần nữa vinh quang, con sai rồi sao?

  Nhưng mẫu hậu cũng từng nói với Trương Gia Nguyên rằng đừng để cho những người yêu mến mình thất vọng.

  Châu Kha Vũ, ngươi có thực sự yêu ta không?

  Trương Gia Nguyên quay lưng về phía Châu Kha Vũ, không biết vì sao, khi nghĩ đến điều này khóe mắt lại cảm thấy ươn ướt, tất cả mọi tủi hờn mà cậu đã phải chịu đựng mấy năm qua dường như đã được giải tỏa vào khoảnh khắc này, bản thân đã lâu rồi không khóc, lần cuối cậu khóc không biết đã là chuyện từ khi nào?

  Cậu không muốn đánh thức Châu Kha Vũ, vì vậy cậu che mặt lại, nghẹn ngào khóc. Trương Gia Nguyên khó chịu đến mức buộc phải cố gắng kiềm chế bản thân để không phát ra âm thanh, một lúc sau Trương Gia Nguyên cũng mệt lã đi vì khóc. Cậu quay người lại và đưa tay chạm lên mặt Châu Kha Vũ.

  Do dự một lúc, sau đó Trương Gia Nguyên đặt lên môi Châu Kha Vũ một nụ hôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro