Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13+14

13.

         Buổi tối, Trương Gia Nguyên lại nằm mơ, trong mộng có mẫu thân và tỷ tỷ, mẫu thân mang cậu và tỷ tỷ rời khỏi hoàng cung, một nhà ba người chung sống hạnh phúc.

  Sau khi trưởng thành, cậu gặp lại Tiểu Mập thời thơ ấu, Trương Gia Nguyên rất phấn khích, muốn chạy ngay đến nắm lấy tay hắn, nhưng bên phải là hoàng đế Châu Kha Vũ, người vẫn luôn yêu thương y.

  Trương Gia Nguyên do dự rồi, cậu không biết nên chọn ai, trong giấc mơ cậu rất muốn nhìn rõ khuôn mặt của Tiểu Mập, nhưng lại không thể, Trương Gia Nguyên nhìn Tiểu Mập, sau đó liền tỉnh dậy.

  Cậu vừa lẩm bẩm vừa khóc, Trương Gia Nguyên ngồi dậy ôm lấy chính mình, cậu nhìn chú chim tự do bay lượn bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ nếu làm lại lần nữa, nếu Tiểu Mập sẵn sàng mang cậu rời đi, có lẽ cậu sẽ chọn y.

  Điều mà Trương Gia Nguyên luôn khao khát chính là tự do.

  Nhưng cậu sinh ra trong chốn thâm cung, nói gì đến chuyện tự do, đến cơ hội xuất cung cũng không có, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

  Tết Nguyên Tiêu đang đến gần, đường phố chắc hẳn rất nhộn nhịp, Trương Gia Nguyên nhìn người đang đi bộ say sưa trò chuyện, mỉm cười vỗ tay tán thưởng. 

  Lúc này, Châu Kha Vũ gọi Trương Gia Nguyên đến, đứa trẻ được giao cho thị vệ trong cung trông giữ.

  "Lại một năm đón lễ Nguyên Tiêu, Gia Nguyên có muốn tham dự Lễ hội Hoa đăng cùng ta không?" Châu Kha Vũ nói, khoác thêm chiếc áo choàng cho Trương Gia Nguyên.

  "Xem hoa đăng, xuất...xuất cung sao?" Trương Gia Nguyên có chút không thể tin được, Châu Kha Vũ gật gật đầu, cậu chưa từng xuất cung bao giờ, Trương Gia Nguyên định mở miệng hỏi Châu Kha Vũ có phải không sợ cậu bỏ chạy, nhưng nhìn ánh mắt trìu mến của Châu Kha Vũ, câu nói này cậu nuốt trở lại vào trong.

  Châu Kha Vũ thực sự đưa cậu xuất cung. Đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, người qua kẻ lại, sự náo nhiệt phi thường này, mọi thứ đều rất đẹp.

  Đường phố náo nhiệt đến mức Trương Gia Nguyên nhất thời choáng ngợp, sự ồn ào huyên náo này đối với Trương Gia Nguyên lại giống như một giai điệu tuyệt vời. Đồng thời nhìn thấy những cặp đôi đi ngang qua, cậu bất tri bất giác ôm lấy cánh tay của Châu Kha Vũ.

  Trước kia cậu chỉ muốn xưng vương, nhưng bây giờ xem ra, làm phàm nhân không lo cơm ăn áo mặc, tự mình kiếm sống, hai người chung sống hòa thuận, bách niên giai lão, đó cũng là một cuộc sống tươi đẹp.

  Đi một hồi thật lâu thật lâu, lâu đến mức Trương Gia Nguyên cảm thấy mệt lã người, có lẽ bởi vì hôm nay cậu quá say sưa nói chuyện, luyên thuyên cả một ngày dài, tốc độ bước đi của Trương Gia Nguyên dần chậm lại, Châu Kha Vũ cũng chú ý tới.

  "Mệt rồi hả?"

  "Ừm......"

  Mệt thì có mệt, nhưng Trương Gia Nguyên không muốn quay về hoàng cung sớm như vậy. Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống, một phát cõng Trương Gia Nguyên trên lưng. Trương Gia Nguyên có chút kinh ngạc, để hoàng đế cõng mình trên lưng, còn ra thể thống gì.

  "Đừng loạn động..." Châu Kha Vũ đem tất cả những gì Trương Gia Nguyên muốn nói gạt qua một bên. Chiều cao của hai người xếp chồng lên nhau vượt xa độ cao mà Trương Gia Nguyên mong muốn. Trương Gia Nguyên dần dần vòng tay ôm lấy cổ Châu Kha Vũ, bám chặt vào người anh.

  Trên đường có rất nhiều đèn lồng, Trương Gia Nguyên thích cái cao nhất, muốn nhảy lên lấy nhưng lại không với tới.

  Một giây sau, Châu Kha Vũ mỉm cười, lợi dụng chiều cao hoàn hảo lấy xuống, quay người đưa nó cho Trương Gia Nguyên, chiếc đèn lồng này thật đẹp, Trương Gia Nguyên nhìn nó mỉm cười, cũng quay sang mỉm cười với Châu Kha Vũ.

  "Lễ hội đèn lồng năm nay muốn ăn món gì?" Châu Kha Vũ lại cõng Trương Gia Nguyên đi về, trên đường người đã thưa thớt hơn.

  "Ăn đậu phộng đi." Trương Gia Nguyên vừa nghịch đèn lồng vừa đáp.

  Châu Kha Vũ tiếp tục cõng Trương Gia Nguyên trên lưng, nhìn từ phía sau, đây đúng là một cặp đôi yêu nhau bình thường, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ:

  Nếu có thể rũ bỏ được tước vị quân thần, trở thành một người bình thường, cậu sẽ đồng ý sống cùng với Châu Kha Vũ, cùng nhau đến cuối đời.

14.

          Giữa cơ hội trốn thoát và yêu hắn, cậu sẽ chọn gì?

  Trương Gia Nguyên gặp phải một vấn đề như vậy, cậu đã từng luôn muốn trốn thoát, nhưng không hiểu sao bây giờ lại càng ngày càng yêu thích nơi này, cậu cũng có một đứa con, nhưng khi cậu đang học thổi sáo như thường lệ, một phi tiêu lao tới với tốc độ ánh sáng.

  Tựa hồ gần tới nỗi có thể để lại trên khuôn mặt Trương Gia Nguyên một vết xước, phi tiêu cắm thẳng xuống đất, Trương Gia Nguyên lập tức cảnh giác, chẳng lẽ trong cung có thích khách?

  Hoàng cung luôn được canh phòng nghiêm ngặt, có người làm chuyện này nhất định đã giao du với người trong cung, nói cách khác, trong cung có nội gián.

  Trương Gia Nguyên đi đến chỗ chiếc phi tiêu, ngồi xổm xuống, nhưng sau đó lại thụt tay lại, lo sợ chiếc phi tiêu có độc nên đặt một chiếc khăn tay lên trên rồi mới nhặt nó, trên đó tìm thấy một mật thư. 

  Khi Trương Gia Nguyên lật nó ra xem, cơ thể cậu từ đầu đến chân liền phát run, kinh hãi tột độ.

  Người viết thư là tam hoàng tử đệ đệ của Trương Gia Nguyên, cậu không thể tin được rằng em trai mình vẫn còn sống, và bức thư chứa rất nhiều thông tin quan trọng.

  Trong thư viết, tam hoàng tử đã biết Trương Gia Nguyên đang bị mắc kẹt trong hoàng cung, hiện tại bên hắn thế cục đã ổn định, binh lính đầy đủ, chỉ cần Trương Gia Nguyên phối hợp, tam hoàng tử liền có thể giúp tiêu diệt nhà Châu và đưa Trương Gia Nguyên đi.

  Tiêu diệt nhà Châu? Trương Gia Nguyên nhìn thấy những lời này tim đập thình thịch, không biết tại sao mình lại có phản ứng lớn như vậy.

  Trong thư cũng ghi lại, tam hoàng tử đã biết hoàng đế nhà Châu đối với Trương Gia Nguyên vô cùng ngưỡng mộ, chỉ cần Trương Gia Nguyên lợi dụng điểm này, kế hoạch liền hoàn mỹ, quá trình liền thuận lợi.

  Cuối thư, Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt, Tam hoàng tử lại nói rằng y đã gặp được Tiểu Mập, người đã cứu mạng Trương Gia Nguyên khi còn nhỏ, và sẽ cùng họ chiến đấu.

  "Tiểu Mập... thật sự là ngươi sao?" Trương Gia Nguyên nhìn thấy hàng chữ này, không khỏi chua xót, cậu thật sự rất nhớ y, Trương Gia Nguyên luôn cho rằng Tiểu Mập sống ẩn cư hoặc là đã hy sinh nơi trận mạc.

  Ai ai cũng biết, sức công phá của Bạch nguyệt quang là không thể tưởng tượng nổi, khi Trương Gia Nguyên nhìn thấy người đã lâu không nhớ đến này tái xuất hiện, loại khao khát và tình cảm đó đột nhiên hóa thành lũ, phá vỡ đê đập ngăn cách trong lòng cậu.

  Trương Gia Nguyên rất muốn gặp lại Tiểu Mập, cậu rất nhớ y, cậu muốn đích thân cảm ơn y, và muốn nói cho y biết rằng cậu muốn gặp y đến nhường nào.

  Cửa sổ bị gió thổi đưa Trương Gia Nguyên từ mộng tưởng trở về hiện thực, nhìn chiếc bánh hoa quế thơm ngào ngạt trên bàn, lại nghĩ đến Châu Kha Vũ, bàn tay cậu run run, đây có lẽ là một câu hỏi trắc nghiệm đầy nan giải.

  Trương Gia Nguyên, huynh không muốn quay về sao?

  Trương Gia Nguyên, huynh đã quên mục đích ban đầu của mình rồi sao?

  Trương Gia Nguyên, huynh không thể phản bội quốc gia của mình!

  Những lời trong thư đập vào mắt Trương Gia Nguyên hết lần này đến lần khác, Trương Gia Nguyên buông hai tay đang nắm chặt ra, cây sáo rơi xuống đất.

  Châu Kha Vũ, kiếp này xem như em đã từng thích anh, kiếp sau, chúng ta sẽ là một đôi phu phu bình thường.

  Trương Gia Nguyên cầm bút trả lời, bàn tay run run, lại nghĩ đến con trai mình, bây giờ Y Vũ có thể chạy nhảy, khi Trương Gia Nguyên thổi sáo sẽ hát theo, sẽ ngồi trong lòng Châu Kha Vũ xử lý chính vụ.

  Dù thế nào đi nữa, Trương Gia Nguyên sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến Y Vũ.

  Trương Gia Nguyên theo địa điểm đã định, gửi thư ra ngoài, không bao lâu sau, Y Vũ cũng trở về, hài tử lớn nhanh như vậy, Trương Gia Nguyên có chút sửng sốt, cậu phát hiện lông mày cùng ánh mắt của Y Vũ gần như giống hệt Châu Kha Vũ, nhưng tính cách thì lại giống hệt cậu.

  Y Vũ thực sự trông càng ngày càng giống hai người họ.

  Chỉ là ánh mắt của Y Vũ vẫn còn non nớt, đợi đến khi hắn lớn lên cũng sẽ là một vị hoàng đế ưu tú, sự điềm tĩnh và uy nghiêm của phụ hoàng hắn cũng sẽ dần dần hiện lên.

  Trương Gia Nguyên trong lòng phiền muộn, nhìn người say ngủ, lại nhìn cây sáo, trong lòng đau xót.

  Châu Kha Vũ, kiếp này ta nợ ngươi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro