
Nụ bạch hoa
Chiều thứ Năm, sẽ có cuộc họp nhỏ thường kỳ trong bếp, thảo luận về công thức mới hoặc cập nhật thực đơn.
"Sao chúng ta không tự nấu một số món đơn giản vào buổi trưa?" Kết thúc thảo luận thường lệ, Tiêu Chiến bỗng nảy ra ý tưởng mới, "Là món có thể ngồi xuống chậm rãi thưởng thức một lát, nhưng chẳng phải bữa ăn quá linh đình, loại mang đi cũng tiện, dù sao cửa hàng không lớn lắm. Bánh mì bột chua (1) và bánh mì đồng quê đều rất ngon, làm sandwich sẽ rất tuyệt, có thể ăn kèm salad và thịt bò nướng."
(1) Bột chua hay bánh mì bột chua (Sourdough Bread) là loại bánh mì được làm bằng cách lên men bột nhào sử dụng nấm men và vi khuẩn lactobacillaceae hoang dã. Axit lactic từ quá trình lên men tạo ra vị chua và cải thiện chất lượng giữ ẩm.
"Vương Nhất Bác, cậu có kinh nghiệm nấu nướng chuyên nghiệp, muốn thử nấu món gì không?" Tiêu Chiến quay qua đối mặt hỏi Vương Nhất Bác.
Hả...?
"Vương Nhất Bác, có muốn thử không?" Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa, Tiểu Thụ cũng nhìn sang giảo mồm với cậu, giơ ngón tay cái lên ở sau lưng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác mím môi, căng thẳng, lại không tỏ rõ ý kiến. Giữa ban ngày ban mặt, quản lý ngu ngốc của nhà hàng nào, sẽ giao món ăn chính quy cho một đầu bếp không có vị giác? Sẽ không ngon, khách hàng sẽ nổi giận, lật bàn, nói mấy người toàn một lũ ngốc!
"Tôi không trêu cậu, muốn thử không Vương Nhất Bác, tôi và Penny còn có Tiểu Thụ có thể giúp cậu nếm thử." Suy nghĩ trong đầu người này dường như rất cố chấp, nhất định phải có được câu trả lời rõ ràng.
Penny nghe thấy tên mình được nhắc đến, cũng lập tức lao vào từ bên ngoài.
"Này, tôi có thể tôi có thể, tôi rất biết ăn nhé. Nhưng cậu không tin tôi cũng chẳng sao, luôn có thể tin tưởng quản lý, anh ấy giỏi như vậy, chưa bao giờ nhìn sai."
"Đúng, quản lý là master!" Tiểu Thụ vội gật đầu hùa theo.
"Ừm, vậy để tôi thử xem." Vương Nhất Bác gật đầu, có vẻ xấu hổ, gãi gãi sau ót "Giống món sandwich thịt bò nướng mà khách hàng gửi đến mấy hôm trước sao? Mọi người dường như đều rất thích. Nhưng nếu là mùa hè, tôi nghĩ salad thịt bò nguội có vẻ thích hợp hơn, kết hợp với bánh mì bột chua thì tuyệt. Ý tôi là, bánh mì của chúng ta rất ngon, ăn riêng, cảm giác sẽ ngon hơn khi là một phần của món sandwich."
"Nhóc Nhất Bác, nghe hay đấy, tôi có thể thêm món đồ uống lạnh đặc biệt, uống vào sẽ sảng khoái, khà~~~kiểu vậy đó." Penny tán thành như đang khuyến khích cậu.
"Nếu làm salad thật ra không cần quá xịn, tiệm chúng ta cũng không có thiết bị để nướng thịt ở nhiệt độ thấp và chậm, vì vậy tôi nghĩ, không bằng dùng bít tết sườn, có thể áp chảo, hiệu quả tốt, hơn nữa chi phí cũng không quá cao." Vương Nhất Bác vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ.
Tiêu Chiến ở bên cầm mấy bức thư mở ra, cúi đầu thờ ơ nói "Nếu cậu chưa chắc lắm, chúng ta có thể thử món này trước vào Chủ Nhật, nếu tôi thấy được, chúng ta liền thêm món này vào thực đơn tuần tới. Chủ Nhật tôi có thể đi mua sắm nguyên liệu với cậu, nghĩ ra thứ gì cần thiết có thể nói trước với tôi."
Chủ Nhật, là ngày nghỉ thường lệ của tiệm, Vương Nhất Bác sáng sớm đã đến chợ, ngay sau đó Tiêu Chiến cũng đến như đã hẹn.
Chợ Chủ Nhật đương nhiên náo nhiệt, các loại rau củ tươi ngon màu sắc sống động, hoa quả được sắp xếp gọn gàng đẹp đẽ. Diễn tấu cùng những giọng nói huyên náo, là các loại mùi hương sôi nổi. Những quả đào trắng mọng nước ngọt như đường thơm, trong vị ngọt của quả mâm xôi từ màu đỏ sẫm đến màu hạt dẻ mang theo vị chua, về sau còn như đang ủ rượu, nói đến ủ rượu, cũng có các loại nho màu sắc phong phú. Rau thuộc loại nguyên liệu khác, tầng trên cùng là hương liệu, từ vị ngọt đến cay. Đương nhiên còn có thuỷ sản, đồ biển - chẳng phải loại mùi hương mời gọi người ta yêu thích.
"Quản lý, tôi nghĩ kỹ rồi, không cần mùi vị quá phức tạp, không cần hương liệu gì nhiều, thịt bò đủ nặng rồi. Tôi muốn dùng đồ ăn kèm đơn giản để dung hoà mùi vị, phải ngon, tươi mới lại bắt mắt."
"Được, mùa hè, nguyên liệu gì cũng tươi mới."
"Ừm, tôi muốn thì là, không phải hương liệu khô, là thì là tươi."
"Cậu muốn thì là phần râu xanh xanh, hay phần củ bên dưới?"
"Không cần râu, chính là phần củ tròn của thì là!"
Củ thì là, màu trắng, tròn đầy nhẵn bóng lại mọng nước, trên đỉnh có chút màu xanh lá nhạt. Vị ngọt thanh, giòn mát, mang theo dư vị cam thảo, nửa khác lại thanh đạm thơm mùi nước hoa pha loãng. Đây là loại hương vị thanh tỉnh có màu xanh nhạt thuộc về mùa xuân, chính là nó!
"Quản lý, tôi còn muốn một ít rau mùi, phải là rau mùi đặc biệt tươi."
"Tại sao lại là rau mùi? Có người ăn rau mùi sẽ cảm giác, giống như ăn xà phòng, không phải ai cũng thích."
"Nhưng đầu bếp rất cố chấp, đầu bếp rất thích rau mùi, quản lý chẳng có cách nào khác."
"Có mạo hiểm quá không? Dù sao không phải ai cũng thích."
"Ừm, đó là tại một nhóm thụ thể khứu giác của một số người, gen xảy ra biến dị, bọn họ có thể cảm nhận mùi xà phòng trong lá rau mùi mạnh hơn người bình thường, do di truyền, chịu thôi, đây không phải vấn đề sở thích chủ quan. Tuy nhiên, một chút vị xà phòng trong rau mùi, chính là thứ tôi muốn."
Rau mùi xanh mướt, nhỏ giọt nước vừa mới rắc lên, bản lá xoè ra sung mãn, mang đến mùi hương cam quýt nồng đậm, dưới cùng là nơi vị xà phòng sinh sống. Rau mùi có thể phải nhiều hơn chút.
"Quản lý, tôi còn muốn chanh."
"Cậu làm salad bò, liệu chua quá không?"
"Thịt bò không thể nấu chín hoàn toàn để đảm bảo hương vị, nếu điều chỉnh độ chua sẽ có hiệu quả sau khi nấu. Tôi không muốn dùng giấm, muốn thứ tươi hơn, còn phải chua hơn. Hơn nữa rau mùi kết hợp với chanh không tốt sao? Một miếng xà phòng chanh, ăn vào thanh khiết, bát đĩa cũng được rửa sạch sẽ."
Chanh chỉ là chanh thông thường, nhưng chanh cuối hè sao không ngon được chứ? Không lâu sau khi hái từ trên cây xuống, vị chua nồng nàn lại pha chút đắng, khiến người ta chảy nước miếng, giống như con chó của Pavlov (2).
(2)Pavlov dành nhiều thời gian để nghiên cứu hệ tiêu hóa của chó và lý do tại sao axit dạ dày của chúng thay đổi nồng độ dựa trên chế độ ăn của chó. Trong các thí nghiệm khác nhau của mình khi quan sát đặc điểm sinh học của loài chó, ông phát hiện ra một phản xạ thần kinh thú vị mà loài chó chỉ tiết ra nước bọt khi chúng nhìn thấy thức ăn hoặc ăn nó. Thí nghiệm của này đã giúp khám phá ra cái mà ngày nay chúng ta gọi là điều kiện cổ điển hay điều kiện đáp ứng.
"Quản lý, chừng đó là được rồi, nhưng tôi muốn chút vị mặn riêng biệt."
"Cậu muốn dùng loại muối đặc biệt sao?"
"Tôi muốn dùng muối hột khá lớn, không quá mịn, ăn vào miệng sẽ cảm thấy rõ, khiến người ta kinh ngạc vì chút vị mặn, nhưng không quá nhiều, bởi vị mặn rất nhanh sẽ biến mất." Vương Nhất Bác nói tiếp, "Tuy nhiên, tôi nghĩ, tôi vẫn cần ít nụ bạch hoa (3), phải là loại rất ngon, không thể quá mặn, tôi không hình dung được, vị mặn rất phức tạp, phải hoà hợp với vị chua, loại có thể làm cho vị chua xuất sắc hơn."
(3)Nụ bạch hoa thuộc họ Capparaceae và thường được thu hoạch khi còn là những nụ hoa chưa kịp nở của một loại cây bụi. Với nụ bạch hoa, người ta thu hoạch và phơi hoặc sấy ráo, được đóng gói, bảo quản hay ướp kỹ trong nước muối nhằm phục vụ mục đích lưu trữ lâu dài.
Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, trước khi đến hàng thịt vẫn còn chút thời gian, anh nói với Vương Nhất Bác "Vậy dễ thôi, tôi biết nơi có thể tìm thấy những thứ cậu cần."
Xuyên qua khu chợ sôi động, đến con ngõ phía sau, men theo những bậc đá đi thẳng xuống, tới con phố nhỏ vắng vẻ. Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến một gian tạp hoá nhỏ. Đẩy cánh cửa gỗ màu nâu đỏ ra, socola cherry và socola quả sung ngâm rượu nằm trong thùng gỗ sồi ở trước tiệm. Trên kệ là một hàng muối khá nhiều sắc màu, các hộp nhỏ màu trắng được xếp gọn gàng. Kệ bên phải có các loại gạo kết cấu và độ ngắn dài khác nhau, được dán nhãn đặt trong túi vải bố, làm cơm vàng Trung Đông, cơm thập cẩm Tây Ban Nha, cơm Risotto hay cơm chiên Dương Châu đều được - sẽ luôn có thứ bạn muốn (4). Bên trái là một hàng kệ ca rô gỗ, trưng bày đủ loại rượu và đĩa hát có nguồn gốc đa dạng. Trên trần nhà lắp đặt giá thép lớn, treo đủ loại nồi niêu kích cỡ khác nhau, cũng như chảo sắt lớn để làm cơm thập cẩm, được mài bóng loáng.
(4)Cơm vàng Trung Đông dùng gạo Basmati. Gạo Basmati là một loại gạo phổ biến trong ẩm thực Ấn Độ và khu vực Nam Á. Gạo Basmati Ấn Độ có 2 loại là gạo trắng và gạo lứt, được biết đến với hương vị hấp dẫn, hương thơm dễ chịu.
Cơm thập cẩm Tây Ban Nha (Paella): Paella trong tiếng của vùng Catalan nghĩa là "cái chảo". Trên thực tế, đây là món cơm chiên thập cẩm với các loại rau quả, thịt hoặc hải sản. Một trong những thành phần quan trọng nhất trong quá trình tạo ra món ăn này là "paella", hay cái chảo. Những chiếc chảo này thường rất lớn, có hình tròn và mỏng. Chúng được nấu chín trực tiếp trên lửa.
Một người phụ nữ xinh đẹp chừng ba mươi tuổi bước ra từ cửa hàng, mái tóc dài xoăn bồng bềnh được buộc thành búi lệch sau đầu. Tiêu Chiến bước tới, bọn họ chào hỏi nồng nhiệt, một cái ôm nhẹ nhàng thân mật.
Vương Nhất Bác chưa từng thấy Tiêu Chiến thân mật như vậy với người khác, người phụ nữ này, cô là ai? Cậu có chút căng thẳng vô cớ, kéo theo túi vải đựng một bao rau lớn thận trọng đứng ở đó.
Tiêu Chiến hơi rướn người qua, giới thiệu "Vương Nhất Bác, trợ lý đầu bếp trong cửa hàng của em. Đây là chị Ninh, chủ nhân nơi đây, chuyên gia về nguyên liệu."
"Chào chị, làm phiền rồi, em muốn một ít nụ bạch hoa, sẵn sàng phục vụ với chanh, rau mùi, còn có củ thì là."
"À, chị hiểu rồi, muốn dùng nụ bạch hoa để cân bằng vị chua và vị xà phòng, đồng thời còn muốn nổi bật vị mặn, phải vậy không? Ừm, Tiêu Chiến tìm đúng chỗ cho em rồi đấy, chỗ bọn chị có loại tốt nhất." Cô bước vào kho bên trong, một lúc sau đi ra, mang theo một khay tròn nhỏ, bên trên là những chiếc cốc thuỷ tinh nhỏ có dán nhãn, bên trong là nụ bạch hoa với màu sắc và tính chất khác nhau.
"Có loại nhập từ Thổ Nhĩ Kỳ, cũng có loại do xưởng trong nước sản xuất, tuỳ ý em thích, các em cứ từ từ lựa." Bà chủ giới thiệu.
Lúc này, lại có khách hàng đẩy cửa đi vào.
"Vương Nhất Bác, cậu muốn mặn hơn, hay chua hơn? Vị hơi giòn, hay đặc hơn chút?" Tiêu Chiến vừa nếm, vừa hỏi cậu. "Nhiều loại như vậy, khiến tôi hơi váng đầu rồi, có lẽ phán đoán không chuẩn xác lắm."
"Phải hợp với chanh và rau mùi, vị cam quýt và xà phòng, còn có cam thảo làm nền, nhé quản lý."
"Cậu nói vậy, thật trừu tượng..."
"Tôi tin tưởng anh quản lý, anh có thể dùng vị giác của mình để phán đoán, anh chọn liền tốt."
Tiêu Chiến cẩn thận nếm đi nếm lại, nhiều lần so sánh và cân nhắc, có chút không chắc chắn, nhưng cuối cùng anh đã chọn một loại trong số đó "Cái này tôi cảm thấy dư vị hơi có mùi cam quýt, hơn nữa đầy đặn lại mọng nước, tôi nghĩ có lẽ là loại phù hợp nhất trong đống này."
"Vậy thì là nó rồi!" Vương Nhất Bác khẳng định gật đầu.
Cứ vậy, Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác tìm được nụ bạch hoa thích hợp nhất, một chai dầu ô liu vị chanh vàng óng đẹp mắt, còn mang về một lọ lớn muối biển thô chất lượng cao. Một món ăn ngon, sau cùng luôn phải dùng vị mặn để kết thúc hoàn mỹ.
Trở lại nhà bếp trong tiệm bánh, Vương Nhất Bác rất nhanh đã làm xong salad thịt bò, bày trong chiếc đĩa thiếc hình vuông đơn giản. Cậu lo lắng nhìn Tiêu Chiến: Món ăn này, một nửa hương vị đến từ kinh nghiệm và tưởng tượng của mình, nửa còn lại đến từ phán đoán của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nếm một phần trong miệng, nhai kỹ, nghiêm túc thử.
"Sẽ có người thích sao?" Vương Nhất Bác thấp thỏm hỏi "Nhưng cũng không cần mọi người đều thích, ổn không?"
Tiêu Chiến gật đầu "Đương nhiên, rất hài lòng. Ăn kèm bánh mì bột chua còn hơi ấm, cắt miếng dày, chua và mặn, những tầng vị không giống nhau, sẽ rất hay."
Khi mở tiệm vào thứ Hai, dòng chữ [Ra mắt thử nghiệm bữa trưa salad bò và bánh mì bột chua] được Penny viết bằng phấn màu trên tấm bảng đen nhỏ dùng làm thực đơn trong tiệm, sau đó cô lại vẽ vài hình heo con hoạt hình màu hồng bên cạnh.
"Sao lại là heo chứ?" Vương Nhất Bác bĩu môi hỏi cô.
"Vì hôm nay trời nắng, sẽ có heo, cà phê hôm nay cũng vẽ heo." Penny rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi của cậu một cách nghiêm túc. (5)
(5)Câu nói đến từ tựa đề series truyện "Trời nắng đôi khi có heo" (はれときどきぶた, Hare Tokidoki Buta), series sách tranh được viết bởi tác giả Shiro Yadama. Câu chuyện kể về cậu bé tên Noriyasu Hatakeyama viết mở đầu nhật ký của "ngày mai" và phát hiện ra mọi ngày bắt đầu theo cách mà cậu viết chúng.
Vương Nhất Bác có chút buồn chán, trốn vào bếp. Hôm nay ngoại trừ làm thợ bánh, còn phải làm đầu bếp salad, chẳng dễ dàng gì. Buổi trưa A Kỳ bạn trai của Penny làm việc trong xưởng bia ghé qua. Anh ta là một thanh niên nhút nhát, cao, ít nói, mang theo một giỏ trứng nhỏ bước vào bếp, nói đây là trứng do gà anh ta nuôi đẻ, gửi đến tiệm. Vì vậy Penny lại thêm vào một dòng trên thực đơn:
[Ra mắt thử nghiệm món trứng buổi trưa: Trứng ốp la, trứng ốp hai mặt hay rán mềm tuỳ bạn chọn]
Công việc kinh doanh cao điểm bữa trưa kết thúc lúc hai giờ chiều, Vương Nhất Bác giúp Penny dọn dẹp như thường lệ.
"Làm tốt lắm, bán sạch trơn, được yêu thích vô cùng, khách hàng nếu biết do một đầu bếp đẹp trai làm, sẽ càng chào đón hơn!" Penny vẫn luôn không quên trêu cậu, nhưng rất nhanh lại nói lời nghiêm túc "Cũng có không ít người gọi trứng ốp la nha...Chúng ta có thể lại thử món khác xem sao, chẳng hạn như súp."
"Có thể làm Gazpacho (6) cà chua, mùa hè ăn rất hợp. Hơn nữa, tôi nghĩ có thể luộc rau củ ở nhiệt độ thấp, sau đó xào hoặc nướng, gia vị đơn giản cũng ngon rồi."
(6)Gazpacho là loại súp phổ biến bên Tây Ban Nha. Súp này thường được dùng lạnh, thích hợp trong mùa hè oi bức của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.
"Được đó, lần sau chúng ta thêm món Gazpacho vào thực đơn. Tôi cũng rất thích món salad này, đồ uống đặc biệt cũng nghĩ xong rồi, bưởi dầm đường, thêm lát chanh tươi cùng soda đông lạnh, cảm giác sẽ rất tuyệt."
"Nghe cũng hay, công thức này chúng ta có thể dùng trước mùa hè, trời lạnh rồi còn làm được món khác, thêm gừng vào bưởi."
Về đến nhà, Vương Nhất Bác mở email, nhận được hồi âm mà cậu mong đợi bấy lâu. Cậu lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc ghi chép. Sau đó lại đặt mua một phần bột mì nhỏ. Ban đêm, cậu bật chương trình TV trước khi ngủ như thường lệ, tiết mục hôm nay là thi yo-yo, tuyển thủ 14 tuổi Phố Nguyên của nhóm 4A đang điều khiển phóng khoáng quả cầu yo-yo màu đỏ thuần trên tay, khán giả dưới sân khấu cổ vũ cho cậu nhiệt liệt. Tuyển thủ thiên tài, lại đẹp trai! Vương Nhất Bác thầm nghĩ. Sau đó cậu nhớ đến, thực tế bản thân cũng từng là cao thủ yo-yo, 17 tuổi có thể bình tĩnh biểu diễn trước công chúng trên sân khấu. Nhưng từ khi nào đã không còn chơi nữa? Chẳng thể nhớ rõ, việc học ở trường nấu ăn kỳ thực rất căng thẳng, luôn lo lắng những viên khoai tây nóng hổi cắt ra không có kết cấu đồng nhất, sau này cũng xảy ra rất nhiều chuyện... Nếu có thể, hiện tại cậu vẫn muốn tìm được quả cầu của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro