Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Khó chịu trong lòng Lôi Vũ giảm đi không ít, nhưng khó chịu sinh lý thì không. Vừa rồi lúc hắn giả vờ cưỡng hiếp Xuân Sinh, lúc sờ đến phát hiện anh không mặc gì thực sự hắn đã có phản ứng, chỉ là khi đó nhìn dáng vẻ Xuân Sinh không cự tuyệt hắn thật sự là rất khó chịu, khác xa với thanh niên Bắc Kinh hắn từng quen, đến lúc đưa ngón tay vào miệng để anh liếm thì Lôi Vũ gần như tuyệt vọng, nếu Xuân Sinh tiếp tục không cự tuyệt, hắn liền biết Xuân Sinh yêu hắn đến mức vứt bỏ bản thân. May mắn thay, cuối cùng Xuân Sinh không những từ chối mà còn vô cùng tức giận.

Nhưng Lôi Vũ vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn làm anh khóc, cho nên nụ hôn liền biến thành hắn dẫn dắt Xuân Sinh, Lôi Vũ hoàn toàn không dám động vào anh, ngược lại biến Xuân Sinh thành tên lưu manh đẩy Lôi Vũ ngã xuống giường, Xuân Sinh quỳ trên người hắn, hôn môi hắn, tay cũng không nhàn rỗi, theo đường nhân ngư của hắn sờ xuống, vừa sờ còn cảm thán, "Anh đam mê cơ bụng này đã lâu rồi."

Lôi Vũ nắm chặt tay, cố kìm nén không đem người đè ngược lại xuống dưới thân. Nhưng khi tay Xuân Sinh chuẩn bị luồn vào trong quần hắn, cuối cùng hắn cũng hành động, cầm cổ tay Xuân Sinh, "Được rồi."

Xuân Sinh đã thu hết can đảm của mình mới dám làm ra hành động lớn mật như vậy, trước kia vẫn là Lôi Vũ mặt dày hơn chủ đạo, bây giờ anh đã như vậy, Lôi Vũ lại muốn dừng lại, vì vậy anh không khỏi có chút nhụt chí, "Em không thích sao? Hay tại anh làm không tốt?"

Lôi Vũ hai tay chống ở sau lưng, ánh mắt nặng nề ngẩng đầu nhìn anh. Xuân Sinh vừa mới khóc lóc thảm thiết, hiện tại hai mắt đỏ như thỏ, môi bị hôn đến đỏ bừng còn không biết mà bĩu môi, mang theo chút ủy khuất nhìn chằm chằm hắn, cổ áo choàng tắm cũng mở rộng theo nụ hôn vừa rồi, thoạt nhìn bộ dáng như đã bị khi dễ rất thảm. Lôi Vũ cuối cùng vẫn lui về phía sau, trầm giọng nói, "Không được, ngày mai anh còn muốn ra ngoài chơi, bây giờ sờ xuống e là ngày mai anh sẽ không đứng dậy nổi."

Xuân Sinh nở nụ cười, đôi mắt tròn mang theo chút ngây thơ nhất thời biến thành hình vòng cung như mang theo cáimóc câu, người bị câu cũng không thể rời mắt, Xuân Sinh nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, "Làm gì, Lôi Vũ lúc trước chào cờ còn vén chăn lên cho anh xem đi đâu rồi, mau trả lại hắn cho anh."

Hai mắt Lôi Vũ híp lại một chút, dục vọng trong đầu tán loạn kêu gào làm cho đầu hắn muốn nổ tung, rốt cuộc không thể tiếp tục ôn nhu, một tay trói thắt lưng người lại, "Anh xác định chưa? Kỳ nghỉ hiếm hoi không đi chơi, cùng em ở trong khách sạn?"

Xuân Sinh nhíu mày một chút, "Chơi đi, vì sao không chơi." Tinh thần anh phấn chấn, ánh mắt cũng trong trẻo, chính là bộ dáng Lôi Vũ yêu nhất, vừa phô trương lại hăng hái, "Làm một lần cũng không ảnh hưởng đến chuyến đi chơi, cho nên", Anh từ trên người Lôi Vũ bò xuống, Lôi Vũ lật người anh đè lên giường, Xuân Sinh chọc chọc ngón tay vào ngực Lôi Vũ, bộ dáng sủng ái mà sinh kiêu, "Không được làm nhiều nha."

-

Chỉ đến khi Lôi Vũ mút liếm ngực anh mới nhớ đến bộ dáng lúc bị Lôi Vũ ấn trên cánh cửa làm cho loạn thất bát tao, chân mềm nhũn treo trên người Lôi Vũ, lúc anh vừa mới khiêu khích quả thật không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần làmuốn cùng người yêu làm một ít chuyện thân mật mà thôi, nhưng hiện tại bị Lôi Vũ dùng ánh mắt giống như hắc báo nhìn chằm chằm mới nhớ tới người yêu của anh không phải người bình thường.

Xuân Sinh nhíu mày, khống chế tiếng rên rỉ trong miệng không quá yếu đuối. Tay ôm đầu Lôi Vũ, mái tóc cứng chọc vào cánh tay có chút đau, nhưng Xuân Sinh không có tinh lực bận tâm đến chuyện này, "Còn... Không sao chứ?"

Lôi Vũ lo Xuân Sinh da mặt mỏng, không cởi áo choàng tắm anh ra, áo choàng tắm màu trắng rải rác trên người Xuân Sinh, thay anh che chắn một ít thân thể, nhưng bên trong Xuân Sinh không mặc, dẫn đến hình ảnh nửa chenửa lộ càng có lực trùng kích lớn đến lợi hại, hơn nữa phối hợp với bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ của Xuân Sinh, Lôi Vũ lần đầu tiên lý giải vì sao trên mạng lại có một từ gọi là "Cấm dục", giữa tháng tư trời lạnh không lạnh, trên trán Lôi Vũ đều là mồ hôi, hắn cứng đến phát đau. Xuân Sinh bởi vì còn quá xấu hổ, một mực thúc giục hắn, lúc nói chuyện không khắc chế được rên rỉ từ trong miệng tràn ra.

Lôi Vũ sờ tới dưới thân anh, ấn một cái, "Không được, vẫn là quá chật, phải thả lỏng thêm một chút."

Lại mài một hồi, Lôi Vũ cũng sắp hôn đến bụng anh, lại chạm vào chỗ đó một lần, Xuân Sinh nhịn không được nữa, "Đưa tay đây cho anh."

Lôi Vũ không rõ nguyên nhân, vẫn đưa tay qua.

Hai tay Xuân Sinh cầm lấy tay Lôi Vũ, nhìn chằm chằm bàn tay to rõ ràng của Lôi Vũ, mở miệng ra.

Lôi Vũ còn tưởng rằng Xuân Sinh chịu không nổi muốn cắn hắn, không ngờ Xuân Sinh cầm tay hắn, vươn đầu lưỡi ra, liếm ngón tay hắn, biểu tình nghiêm túc giống như đang nghiên cứu máy bay cấp cao nhất, đem ngón trỏ của hắn cho vào miệng mút, tay Lôi Vũ rất lớn, Xuân Sinh lần đầu tiên thử còn ngậm hơi sâu, đỉnh đến cổ họng hơi nôn khanmột chút, ánh mắt vốn đã ướt át lại bịt kín một tầng sương mù.

Đầu Lôi Vũ cũng có chút choáng váng, thật sự quay cuồng, khàn giọng hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"

Xuân Sinh có chút nghi hoặc lấy tay Lôi Vũ từ trong miệng ra, đầu ngón tay cùng với nước bọt trong miệng hoá thành một vòng cung rồi đứt quảng, "Không phải em không mua bôi trơn sao?"

Lôi Vũ nhắm mắt lại.

-

Lôi Vũ không nói gì lấy ra một lượng lớn chất bôi trơn, Xuân Sinh còn đang kinh ngạc thì ngón tay xuyên qua thân thể anh đẩy vào, mơ mơ màng màng "A" một tiếng.

Lôi Vũ bất đắc dĩ thở dài, cả người hắn đều đã phát điên, trên mặt vẫn rất ôn nhu hôn lên trán anh, "Làm sao có thể nỡ để anh đau."

Xuân Sinh nắm tay áo che lại nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt trong suốt, nhỏ giọng "A" một tiếng, giống như trong tưởng tượng của anh, lần đầu tiên của bọn họ cũng giống nhau.

Nhưng rất nhanh anh đã ý thức được chỗ không giống nhau, lúc Lôi Vũ tiến vào, Xuân Sinh liền đau đến không chịu nổi, "Ôi. Sao lại đau như vậy?" Xuân Sinh liều mạng nắm lấy ga giường, ga giường nhăn lại một chỗ.

Lôi Vũ không dám động đậy, "Được được được, không động, em không động."

Xuân Sinh khẩn trương, kẹp Lôi Vũ cũng đau.

Xuân Sinh đau đến nước mắt chảy ra, há miệng nửa ngày vẫn không nói ra lời để hắn rút ra.

Lôi Vũ vẫn nhìn biểu tình của Xuân Sinh, lập tức nhận ra, chậm rãi lui về phía sau, "Em không làm nữa."

Xuân Sinh cuống quít kéo tay áo hắn, "Không được!" Anhh gấp gáp ngồi dậy, kết quả càng vào sâu hơn, nước mắt không khống chế được rơi nhiều hơn, nhưng anh không quản, cố gắng bám vào cổ Lôi Vũ, lần đầu tiên thử làm nũng với người khác, "Hôn anh đi, hôn anh sẽ không đau nữa~"

Lôi Vũ bị anh mài liền không có biện pháp, chỉ đành nhẫn tâm cúi người hôn xuống đồng thời ưỡn người đi vào toàn bộ.

Tất cả những tiếng nức nở đều bị kẹt trong miệng.

Lôi Vũ quả thật nhịn không được, một lúc sau thấy anh cũng đã bắt đầu quen liền bắt đầu từng bước từng bước tăng nhanh tốc độ, Xuân Sinh ngay từ đầu cảm thấy bất quá là như thế, về sau hoảng sợ phát hiện tốc độ đó của Lôi Vũ tăng theo gia tốc, là loại tốc độ tăng theo cấp số nhân.

Xuân Sinh cảm thấy bản thân giống như đang nằm trên một chiếc thuyền lớn gập ghềnh, đã hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của mình, cả khuôn mặt rối bời, suy nghĩ cũng hỗn loạn, anh đặt tay lên bụng, "Chỗ này của anh cũng đau, a.... Anh muốn chửi thề."

Lôi Vũ nhếch miệng cười, nhà ai mắng người còn báo trước, "Chửi lên".

"Ô... À. Mẹ kiếp. Quá nhanh... chậm".

"Cái gì?" Lôi Vũ giả ngu như nghe không rõ, nhưng thật ra lại nhịn không được, nơi đó vừa nóng vừa chặt, quấn đến da đầu hắn tê dại.

"Con mẹ em. Ôi, a!" Xuân Sinh thét một tiếng chói tai, cảm thấy bản thân bị đẩy đến một chỗ vừa mềm vừa tê, toànthân mềm nhũn.

Lôi Vũ cười một chút, "Người anh thật mẫn cảm, may là của em lớn."

Xuân Sinh thẹn quá hóa giận véo cánh tay Lôi Vũ, "Em!"

"Haha, cái này cũng không cần xấu hổ, em cũng không đùa anh, chỉ nói sự thật mà thôi." Lôi Vũ buông tay trên mông của anh xuống, nhéo nhéo mũi Xuân Sinh, "Mới bắt đầu thôi, đừng nóng vội, anh giữ sức mà mắng em."

Sau đó Xuân Sinh thật sự mắng hắn rất nhiều câu, mắng cái gì Lôi Vũ cũng đều cười đáp ứng, đem Xuân Sinh không ngừng ra vào, Lôi Vũ vừa nhìn phát hiện đã chọc người, vội vàng dừng lại ôm người dỗ dành, đem lão bà ở trên giường khóc là chuyện tốt, ở trên giường tức giận khóc cũng không phải không được. Xuân Sinh một lần nghẹn ngào, một bên mắng hắn, "Anh nói.... Ôi không được không được.... Đừng như vậy. Ô nhanh như vậy...."

"Anh nói không được ... Ôi... Là từ chối, anh nói... Em không nghe sao?"

Lôi Vũ ánh mắt nặng nề nhìn anh vài lần, dứt khoát lưu loát rút ra, "Được, em đi giải quyết một chút, lát nữa em ôm anh đi tắm."

Khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Xuân Sinh còn đờ đẫn ngồi trên giường, thật sự đã dừng lại.

Nhưng trong khoảnh khắc bên trong thật sự trống rỗng, anh muốn Lôi Vũ tiếp tục, cảm giác chiến thắng xấu hổ, Xuân Sinh đỡ tường xuống giường, bôi trơn chảy xuống không giữ được, anh xấu hổ muốn chết, gõ cửa phòng vệ sinh, "Lôi Vũ, em đang... có gì không?" Anh vẫn không thể nói, nhắm mắt lại và bất chấp, "Anh... Anh ra lệnh cho em lập tức cứng lại, anh..."

Cửa đột nhiên bị kéo ra, Lôi Vũ chống khung cửa, "Em còn chưa bắt đầu," Hắn còn chưa đủ hiểu Xuân Sinh sao, da mặt rất mỏng, nói là từ chối nhưng bản thân vô cùng hưng phấn càng kẹp càng gần, còn bắn vài lần.

Lôi Vũ ôm Xuân Sinh, người không đứng vững được. Hắn nhìn Xuân Sinh cắn môi xấu hổ phát run trong lòng hắn, vừa mới qua cao trào, xinh đẹp giống như yêu quái đang hút đi linh hồn người, "Nhìn bộ dáng này của anh... Ai màkhông cứng được?"

Lúc đem Xuân Sinh ngã xuống giường, Lôi Vũ cũng cùng anh ngã xuống, Lôi Vũ véo cằm Xuân Sinh và hôn anh, "Nếu anh muốn thì cũng không nên cự tuyệt, phải phân biệt rõ ràng cái gì là cự tuyệt, cái gì là tán tỉnh."

Tay Xuân Sinh nắm lấy bả vai Lôi Vũ, lúc Lôi Vũ liếm lưỡi anh, lặng lẽ vòng tay qua cổ Lôi Vũ.

-

Lôi Vũ rất giữ lời hứa, thật sự chỉ làm một lần. Nhưng ngày hôm sau Xuân Sinh vẫn không thể rời giường, bởi vì lần này không phải lấy tiêu chuẩn Xuân Sinh đo lường, thậm chí cuối cùng Lôi Vũ ôm anh đi tắm rửa, trong bồn tắm lại dùng tay giúp anh đạt cực khoái một lần nữa.

Cũng may kỳ nghỉ còn đến hai ba ngày nữa, cuối cùng vẫn bọn họ ở tỉnh lỵ chơi vui vẻ đi chơi đủ, trên đường trở về ga xe lửa, hai người bị một con mèo con đột nhiên nhảy ra đầu hẻm chặn đường đi, Xuân Sinh ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông mèo con trơn trượt, "Quao, là mèo hoang sao? Thật ngoan, ăn no chưa? Đáng tiếc ta không mang theo thức ăn cho mèo, bằng không có thể cho ngươi ăn."

Xuân Sinh sờ soạng trong chốc lát, vốn đứng dậy muốn đi, kết quả con mèo kia giống như nhận anh, cứ dán vào ống quần anh cọ cọ, Xuân Sinh sợ đá phải mèo con nên chỉ có thể nhặt mèo con lên đặt ở vị trí an toàn. "Thực xin lỗi nha, ta không thể nuôi ngươi." Xuân Sinh kỳ thật có chút sợ thiết lập một mối quan hệ mới, có được rồi lại mất đi, loại cảm giác này thật sự tra tấn.

Không ngờ vừa đi được vài mét, mèo con kia lại đi theo tới.

Lôi Vũ đúng lúc lên tiếng, "Nói không chừng mèo con này nhận anh làm chủ rồi. Em nghe nói một số con mèo ngửi thấy mùi của con người sẽ rất thích, nó sẽ theo anh ta nhận anh ta là chủ nhân của nó."

"Thật sao?" Xuân Sinh hoài nghi nhìn Lôi Vũ, "Anh làm sao chưa từng nghe nói qua."

Lôi Vũ vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, "Đây không phải là rất bình thường sao, em cũng rất thích hương vị trên người anh, cho nên nhận anh làm chủ nhân."

"...... Em bớt nói lại, mèo con không thể nghe những thứ này."

Xuân Sinh ngồi xổm xuống vuốt ve con mèo con, con mèo con được anh sờ một cái liền kêu meo meo khiến trái tim anh cũng tan chảy, "Ngươi thích ta sao?"

"Meo."

Xuân Sinh ngẩng đầu vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lôi Vũ, "Nó kêu, thật sự kêu, oa, thật đáng yêu."

Xuân Sinh dần chìm đắm trong tiếng mèo kêu, trái tim kiên định dần dần dao động, sau mười giây rối rắm, anh ngồi xổm trên mặt đất từ dưới lên nhìn Lôi Vũ, "Lôi Vũ, chúng ta nuôi nó có được không."

Lôi Vũ cùng mèo con trên mặt đất trao đổi một cái tầm mắt, hoá đơn mua con mèo này ở cửa hàng thú cưng còn nằm trong túi quần của hắn, mà trong túi Xuân Sinh chứa con mèo Lôi Vũ đã mua.

Lôi Vũ nhướng mày, ở trong lòng nói với mèo con, làm không tệ.

Việc hắn giúp Xuân Sinh thiết lập lại liên hệ với thế giới này đã tiến thêm một bước, hắn không thể nhìn Xuân Sinh đem toàn bộ kỳ vọng đối với sinh mệnh đặt ở trên người mình, hắn cần giúp Xuân Sinh tìm lại con người của anh. Càng có nhiều kết nối với thế giới này, Xuân Sinh càng an toàn.

Cho dù phi công thử nghiệm Lôi Vũ có lấy thân hy sinh vì tổ quốc thì kỹ sư thiết kế Xuân Sinh vẫn có thể sống tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro