Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Sau chuyến bay thử thành công, Lôi Vũ xin nghỉ phép ngắn hạn, cũng xin nghỉ phép thay Xuân Sinh. Lôi Vũ vừa mới lập công, cấp trên liền phê chuẩn, nhưng bởi vì thân phận hai người đặc thù không được ra khỏi tỉnh nên Lôi Vũ muốn đưa Xuân Sinh đến thủ phủ của tỉnh chơi một chút.

Xuân Sinh đi phía trước ngân nga hát, Lôi Vũ đeo một cái túi leo núi thật lớn đi theo phía sau. Trạng thái tinh thần của Xuân Sinh từ sau lần thí nghiệm trước vẫn luôn như thế này, dường như không còn lo lắng, bệnh cũng không tái phát nữa. Nhưng Lôi Vũ vẫn luôn lo lắng, hắn cảm thấy Xuân Sinh quá coi trọng hắn, cuộc sống của Xuân Sinh ngoại trừ hắn hầu như không có ai khác, cha mất, mẹ bệnh qua đời, một mình rời khỏi Bắc Kinh đến nơi này, thật sự quá cô độc.

Lôi Vũ bước nhanh hơn, đuổi theo, chỉ chỉ vào hình ảnh trong điện thoại di động với Xuân Sinh, "Cái này, anh có muốn đi không?"

Xuân Sinh lập tức cười tươi như hoa, "Được, đi đâu cũng được, miễn là đi cùng em."

Lôi Vũ cười xoa đầu anh, che dấu lo lắng trong lòng, bắt đầu từ hôm đó, Xuân Sinh chính là như vậy, đối với hắn ngoan ngoãn nghe lời, làm Lôi Vũ đau lòng muốn chết. Lôi Vũ ngày đó từng thử thăm dò Xuân Sinh đưa ra một yêu cầu rất quá phận, Xuân Sinh cực kỳ khó xử nhưng vẫn không cự tuyệt hắn, không đợi Lôi Vũ kịp phản ứng, liền ngồi xổm xuống, dùng một cái miệng nhỏ nhắn đem tính khí cứng rắn ngậm vào, đem Lôi Vũ tra tấn muốn chết, vừa động tâm vừa áy náy, cả người muốn điên rồi, ngày hôm sau Xuân Sinh đến nói cũng không được, còn phải lên sân khấu phát biểu. Từ đó về sau, Lôi Vũ, người vẫn luôn thích chơi bóng thẳng không đề cập đến loại chuyện này nữa.

-

Bọn họ đến khách sạn cất hành lý lúc trời đã gần tối, chỉ đủ thời gian đi dạo chợ đêm, cũng may Xuân Sinh rất lâu rồikhông đi dạo phố thương mại nên nhìn thấy cái gì anh cũng tò mò, "Lôi Vũ! Em nhìn này, kem nó bốc khói!"

"Được, chúng ta mua."

"Oa, cái này có thể kéo tơ, hình như trên Douyin có thấy nè."

"Ông chủ, cho hai phần."

"Lôi Vũ!! Em lại đây."

Lôi Vũ một tay cầm hai ly trà sữa, một cây kem, tay kia cầm hai cây xúc xích phô mai vừa mới nướng, chen chúc trong đám người theo tiếng chạy đến. Chỉ cần Xuân Sinh không ở trong tầm mắt Lôi Vũ, hắn sẽ không yên tâm.

"Sao đó?"

Xuân Sinh đứng đối diện với hắn ở ngã tư đường, cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp của tháng tư, tay giấu ở sau lưng, thấy Lôi Vũ đến, ánh mắt cong thành lưỡi liềm, "Lôi Vũ, cái này cho em."

Anh lấy bông hồng giấu sau lưng ra.

"Quà Valentine! Mặc dù đã muộn hai tháng."

Lôi Vũ trong lòng nhẹ nhõm đôi chút, vừa cảm thấy chua xót vừa mềm nhũn, hắn nhìn chằm chằm đóa hoa hồng đỏ có chút héo, thanh âm đều nhẹ nhàng một chút, "Ngốc thật, cho dù không phải ngày Lễ tình nhân cũng có thể tặng hoa hồng."

Xuân Sinh vỗ vai hắn, "Đừng nghiêm túc như vậy, anh thấy bà lão kia tóc bạc trắng vẫn phải ra ngoài bán hoa hồng cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cũng không phải ngày lễ nên không bán được bao nhiêu, hơn nữa..." Xuân Sinh có chút ngượng ngùng, cúi đầu, tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa hồng "hơn nữa bác ấy nói với anh, nếu tặng 99 đóa hoa hồng thì tình cảm này sẽ thiên trường địa cửu."

Xuân Sinh không nghe thấy tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn, "Ôi ôi" Xuân Sinh luống cuống tay chân nhìn Lôi Vũ, "Sao em lại khóc?"

Xuân Sinh một bên luống cuống, một bên có chút buồn cười, hình ảnh thanh niên Lôi Vũ tay thì túi lớn túi nhỏ, mặt thì nước mắt tèm lem, thật sự rất giống hình ảnh của người chồng tốt nhị thập tứ hiếu.

Xuân Sinh lấy tay áo lau mặt cho Lôi Vũ, Lôi Vũ cũng có chút xấu hổ, cự tuyệt không thừa nhận chuyện mình vì một câu nói làm cho khóc, hung dữ chuyển đề tài, "Hoa hồng tặng em, nó là của em."

Xuân Sinh cười cười, thấy Lôi Vũ không còn tay để cầm, vì thế đem đoá hoa gài bên tai Lôi Vũ, "Đại cô nương, đừng khóc nữa, ta sẽ không phụ lòng ngươi."

Trên đường phố tấp nập, Lôi Vũ nghiêng người hôn lên trán Xuân Sinh, hắn rất ít khi hứa hẹn cái gì, bởi vì hắn cảm thấy nghề nghiệp của mình rất có thể không thể thực hiện được lời hứa, nhưng lần này, hắn nói, "Em cũng sẽ không phụ anh."

-

"Sao đó? Vào trong đi." Xuân Sinh đứng ở cầu thang trước cửa khách sạn quay đầu nhìn Lôi Vũ.

Lôi Vũ nói, "Anh về trước đi, em đi mua chút đồ."

"Cái gì..." Xuân Sinh đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Lôi Vũ, lập tức im miệng, đỏ mặt chuồn mất.

Xuân Sinh quấn áo choàng tắm ngồi ngẩn người trước bàn, kỳ thật anh rất nhút nhát còn rất sợ, nhưng ít nhiều đáp chút tâm tình hiến thân ngồi ở chỗ này. Anh nhớ tới lúc Lôi Vũ mặt đầy máu xuống máy bay liền chạy đến ôm mình liền cảm thấy đau lòng đến mức không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Lôi Vũ.

Âm thanh gõ cửa truyền đến, Xuân Sinh giật mình, "Tới đây, em gõ mạnh như vậy làm gì chứ."

Anh vừa mới mở cửa còn chưa thấy rõ Lôi Vũ đã bị người ta dùng tư thế bắt giữ đặt ở trên tường, cửa bị một cước đá đóng lại, mùi rượu nồng nặc từ phía sau anh truyền đến, anh cảm thấy lạnh sống lưng, "Lôi.... Lôi Vũ?"

Người phía sau không nói lời nào, kéo áo choàng tắm của anh xuống, bắt đầu liếm liếm gáy anh.

Xuân Sinh bị liếm đến run rẩy, toàn bộ áo choàng tắm đều bị kéo lỏng, bả vai và nửa lưng trên đều lộ ra trong không khí. Một lời như vậy, không hề báo trước làm cho Xuân Sinh có chút khó chịu, đặc biệt Lôi Vũ còn uống rượu, "Chúng ta lên giường tắt đèn rồi mới làm được không."

Thanh âm phía sau nghe có chút không tỉnh táo, "Không, làm ngay đây."

Xuân Sinh nhịn xuống muốn khóc, anh tưởng tượng lần đầu tiên của hai người sẽ rất ngọt ngào lãng mạn, Lôi Vũ sẽ dịu dàng ôm anh, hôn anh chứ không phải như thế này, chật vật không chịu nổi bị người ta ấn trên vách tường, nhưng anh vẫn ngầm đồng ý.

Lôi Vũ một tay giữ chặt hai tay Xuân Sinh, tay kia vòng qua eo anh, từ phía trước cởi áo choàng tắm của anh ra, lúc sờ vào, động tác của Lôi Vũ dừng lại một chút, ". . Mẹ nó anh không mặc à?" Thanh âm này nghe hoàn toàn không giống với giọng điệu không tỉnh táo vừa rồi, nhưng Xuân Sinh không rảnh chú ý, anh đã xấu hổ không chịu nổi, nhắm mắt tựa vào tường.

"Mẹ kiếp..." Lôi Vũ thấp giọng mắng một tiếng, là chất giọng lưu manh có chút khác biệt so với lúc bình thường vang lên bên tai Xuân Sinh, "Lẳng lơ thế này, đợi lâu rồi sao?"

Lôi Vũ tựa đầu vào vai anh, hơi nóng phả vào tai, mùi rượu nồng đậm cũng xộc vào mũi Xuân Sinh, khiến anh không thoải mái nghiêng đầu tránh.

Lôi Vũ ấn cằm xoay đầu anh trở về, "Không được trốn!" Sau đó vỗ mông anh một cái.

Xuân Sinh xấu hổ đến không nhịn được, thét một tiếng "A" chói tai. Thực tế cú vỗ mông này không quá đau đớn, nhưng tâm lý xấu hổ cùng đau đớn cuối cùng không khống chế được, nước mắt liền rơi xuống.

Người phía sau trong lúc nhất thời không nhúc nhích, trầm mặc một lát, tay Lôi Vũ từ đáy áo choàng tắm chui vào, từ bụng anh một đường sờ lên trên, ở trên ngực anh vừa xoa vừa bóp, Xuân Sinh cắn môi nức nở, cố gắng khống chế chính mình không phát ra âm thanh khiến người ta mất hứng thú.

Rất nhanh tay Lôi Vũ đã đi tới bụng dưới của anh, dùng bàn tay chai sần của hắn vuốt ve vật đã cứng trong tay, nhưng chỉ đùa bỡn tùy ý vuốt ve vài cái, Xuân Sinh đột nhiên bắt đầu hoài nghi, Lôi Vũ có thật sự yêu mình không.

Lôi Vũ rút tay ra, giọng nói không nghe ra cảm xúc, "Không mua bôi trơn, liếm đi." Hắn đưa tay lên miệng Xuân Sinh.

Nước mắt Xuân Sinh vẫn luôn chảy, vừa rồi nóng đến nỗi cả người anh toát mồ hôi vì xấu hổ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt, "... Sao em không mua?"

"À, mặc dù sẽ làm anh đau, nhưng đụ sẽ sướng hơn."

Không khí yên lặng vài giây, nếu như lúc này Xuân Sinh tâm tình ổn định, anh sẽ phát hiện giờ khắc này hai tay Lôi Vũ run lên kịch liệt, nhưng hiện tại trong lòng anh ngoại trừ phẫn nộ cùng tuyệt vọng cái gì cũng không còn.

Xuân Sinh đột nhiên bắt đầu kịch liệt giãy dụa, "Buông ra! Thiếu gia không chơi với ngươi nữa! Đồ khốn! Lưu manh! Đồ ngốc! Mẹ kiếp, buông ra!"

Ngoài dự liệu, Lôi Vũ rất nhanh buông anh ra.

Xuân Sinh không kịp suy nghĩ kỹ, xoay người đẩy Lôi Vũ ra, xuống tay rất nặng, lưng hắn đụng vào vách tường, kêu lên một tiếng đau đớn.

Xuân Sinh lúc này mới chú ý tới vẻ mặt Lôi Vũ, say rượu cũng không thể tỉnh táo như vậy, ánh mắt Lôi Vũ ôn nhu như cũ, mang theo chút vui mừng, hắn nói, "Mắng thêm vài câu."

Xuân Sinh sững sờ, theo bản năng phản bác hắn, "Em điên rồi à!"

Lôi Vũ cười, nụ cười càng lúc càng lớn, căn bản không giấu được, hắn đến gần Xuân Sinh, giúp người ta buộc áo choàng tắm lại, "Lại mắng vài câu, em nghe xong trong lòng thoải mái hơn nhiều. "

Xuân Sinh do dự một chút, "Em... là muốn anh từ chối em nên mới làm như vậy phải không?" Anh đột nhiên nhớ đếnlần anh giúp Lôi Vũ khẩu giao, người đưa ra yêu cầu ngay từ đầu là Lôi Vũ, nhưng sau khi anh ngậm vào thì ngườiluôn cẩn thận đẩy anh về phía sau, nhắc nhở anh ngày hôm sau còn phải phát biểu cũng là Lôi Vũ. Dương vật Lôi Vũ thật sự quá lớn, cuối cùng anh bị nôn và cổ họng cũng nóng rát đau đớn. Sau lần đó, Lôi Vũ không còn hành vi vượt quá nửa khuôn phép, mỗi ngày tắm nước lạnh cũng không nỡ chạm vào anh nữa, vì thế không biết vì sao có chút thất vọng. Lôi Vũ hình như quả thật đã nói qua, phải học cách cự tuyệt cái gì đó, nhưng khi đó Xuân Sinh không nghe vào, bởi vì anh không thể cự tuyệt Lôi Vũ, Lôi Vũ là người đối với anh mà nói ngày mai không biết còn có thể đượcnhìn thấy hay không.

Lôi Vũ rút ra mấy tờ giấy, từng chút lau nước mắt trên mặt Xuân Sinh, cứ như vậy tiến lại gần anh, Xuân Sinh mới nhận ra đáy mắt Lôi Vũ mơ hồ lóe lên nước mắt.

Nước mắt Xuân Sinh càng chảy càng dữ dội, nếu là như vậy, hiện tại Lôi Vũ nhất định áy náy đến phát điên rồi, vừa rồi sau khi mình rơi nước mắt, hắn liền quỷ dị dừng lại, hẳn là Lôi Vũ không diễn nổi nữa.

Xuân Sinh lẩm bẩm, "Đồ ngốc ...." Thanh âm yếu đi rất nhiều, còn xen lẫn vài tiếng nức nở.

Lôi Vũ luống cuống, sao lại khóc nhiều hơn rồi? "Em sai rồi, nếu..." Lôi Vũ hít sâu vài lần, tựa hồ không muốn nói, nhưng vẫn nói ra, "Nếu như anh không chấp nhận được muốn chia tay, em sẽ...."

Xuân Sinh ôm hắn lên, dùng miệng chặn lại lời còn chưa nói hết của Lôi Vũ.

Chia tay cái gì chứ đồ ngốc này, em như vậy anh làm sao nỡ chia tay em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro