Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Nụ hôn của Xuân Sinh nhẹ nhàng rơi trên môi Lôi Vũ, cũng rơi vào trong lòng hắn.

Lôi Vũ không biết làm sao, tay cũng không biết đặt ở đâu, hắn không biết làm thế nào mới có thể không làm tổn thương con búp bê sứ mang trong mình đầy vết thương này.

Một nam nhân làm lính bao nhiêu năm, lần đầu tiên ôn nhu lại cẩn thận hôn lại như vậy, thuần tình đến đầu lưỡi cũng không dám duỗi, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.

Thanh âm truyền đến từ cửa "Khụ khụ" cắt đứt sự dây dưa của hai người.

Hai người vội vàng buông tay ra, luống cuống tay chân cách xa ba mét giả vờ làm người dưng ngược lối. Lúc Lôi Vũ xuống giường mém chút nữa bị ngã.

Y tá Ái Ngọc mập mờ nhìn Lôi Vũ, "Muốn hôn thì về ký túc xá mà hôn, nơi này là phòng y tế, chú ý ảnh hưởng..."

Xuân Sinh che mặt, không nói nên lời. Lôi Vũ đỏ tai ho nhẹ vài tiếng.

Ái Ngọc lật xem kết quả kiểm tra, "Không việc gì rồi, có thể trở về, kết quả kiểm tra của hai người đều không có vấn đề gì."

-

Hai người một trước một sau trở về ký túc xá, lúc này vừa vặn là giờ tan tầm, trên đường gặp không ít người quen, tiểu đội bay thử thấy thần sắc hai người bình thường, chắc là đã cãi nhau xong, liền yên tâm một chút.

Cao Anh Tuấn ghé sát vào bên tai Lôi Vũ, nhỏ giọng nói, "Cãi nhau xong rồi à? Thế nào, chị dâu không cần cậu?"

Vậy mà Lôi Vũ lại bình tĩnh hiếm thấy, "Cái gì chị dâu, gọi Tiêu lão sư."

"Được được được, Tiêu lão sư, sao Tiêu lão sư lại đánh cậu?"

"Là do tôi, tôi không chú ý an toàn, nên đánh."

"...... Phục rồi, cậu đúng là thê nô, biểu hiện của cậu cho thấy cậu rất lo cho tương lai của cậu, nhưng chúng ta làm phi công bay thử quả thật hệ số rủi ro rất cao, lật xe cũng xem như nhẹ, nhưng nhìn chị... Tiêu lão sư phản ứng mạnh như vậy, cậu có chắc anh ấy có thể tiếp nhận cậu làm phi công thử nghiệm không?"

Lôi Vũ rũ mắt, "Tôi không biết."

-

Trên đường trở về ký túc xá Xuân Sinh còn đang băn khoăn, điều này có chút không giống với suy nghĩ của anh, anh cho rằng Lôi Vũ nhất định sẽ rất cao hứng, rất kích động, nhưng hiện tại xem ra hắn lại bình tĩnh có chút quá đáng, thậm chí có chút tâm tình trầm thấp.

Đợi đến khi hai người đi vào thang máy ký túc xá, Xuân Sinh lập tức nắm lấy tay Lôi Vũ, "Sao lại không vui?"

Lôi Vũ cười cười, dùng sức nắm lại, "Không có."

Xuân Sinh cúi đầu, có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Lôi Vũ, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi, "Lúc trước không phải em rất mặt dày sao? Giống như lưu manh, còn nằm mơ, mơ thấy... anh còn chưa nói, hiện tại cho em cơ hội, sao lại không thân... ưm"

Đôi mắt Xuân Sinh lập tức mở to, Lôi Vũ kéo gáy Xuân Sinh ấn người lên vách thang máy hôn sâu, đầu lưỡi có chút quá phận xông thẳng đến, Xuân Sinh cứ thế há miệng, bị hôn đến ngay cả nước miếng cũng không ngậm được, theo cằm lưu lại, thoạt nhìn chật vật đến không chịu nổi.

"Ưm... buông..."

Lôi Vũ căn bản không cho anh cơ hội, cũng không thèm để ý đến anh đang giãy dụa, Xuân Sinh một bên đẩy bả vai hắn, một bên liếc nhìn thang máy đang không ngừng đi lên, gấp đến chết, cửa thang máy sẽ mở ra bất cứ lúc nào, trạng thái này của hai người bọn họ không kịp tách ra, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao.

Lôi Vũ quấn lấy đầu lưỡi Xuân Sinh day dưa, bàn tay ôm eo anh càng ôm càng chặt.

Hai chân Xuân Sinh run rẩy, vừa mới khôi phục không có khí lực gì, lần này bị biến thành loạn thất bát tao, xấu hổ muốn ngất xỉu.

Tầng lầu hiển thị càng ngày càng cao, Xuân Sinh sợ hãi đến nước mắt cũng sắp tuôn, Lôi Vũ cuối cùng cũng buông anh ra thở hổn hển.

"Em có bệnh à." Xuân Sinh vừa mở miệng liền mắng người, một bên đỏ mắt trừng Lôi Vũ, một bên lau khóe miệng, "Không thể nhịn đến khi trở về ký túc xá sao?"

Lôi Vũ ánh mắt nặng nề, "Em nhịn lâu rồi." Từ khi Xuân Sinh bắt đầu thân với hắn, nhịn đến bây giờ.

Xuân tức tức giận trừng người, chút lệ ý kia còn chưa tiêu tan, liền lăn dài xuống.

Lôi Vũ nhìn một lúc, liền lấy tay che mắt Xuân Sinh, khàn giọng nói, "Đừng nhìn nữa, hôm nay anh còn muốn ăn cơm không?"

Thang máy đã đến tầng và cửa mở ra.

Xuân Sinh nghiêng đầu né tránh, "Lôi Vũ em đồ vô tâm! Anh vừa xuống giường bệnh em đã đe dọa anh bằng bữa tối! Anh liền trừng em, sợ không hừ hừ."

Hắn làm mặt quỷ với Lôi Vũ, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Lôi Vũ cười thầm sau lưng anh.

Xuân Sinh đứng ở cửa ký túc xá vỗ vỗ hai má đang nóng bừng của mình, vừa rồi còn giả vờ bình tĩnh, thật sự xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, vừa mới bị ấn lên thang máy hôn liền có chút... muốn chạy trốn, lúc này nghe tiếng bước chân Lôi Vũ không nhanh không chậm từ phía sau truyền đến, tay cầm thẻ mở cửa mà run rẩy.

Gia hoả này, vì sao lại thuần thục như vậy.

Cửa mở ra, Xuân Sinh vội vàng chạy vào, ý đồ chạy về phòng mình, kết quả bị Lôi Vũ một tay xách cổ áo giữ lại.

Cánh cửa "kịch" một tiếng bị đóng lại.

Lôi Vũ áp trán lên người anh, hai tay Xuân Sinh đều bị đặt lên tường, hoàn toàn không thể trốn thoát.

Xuân Sinh mở to hai mắt nói không nên lời.

Lôi Vũ nhếch khóe miệng, lại đổi sang bên tai Xuân Sinh, dán vào lỗ tai anh thì thầm, hơi nóng làm Xuân Sinh rụt cảcổ lại.

"Em vừa mới nói, em sẽ không thể ăn tối nữa."

Xuân Sinh cố gắng phản bác: "Còn lâu mới đến giờ ăn tối."

Lôi Vũ không nói lời nào, hôn lên cổ Xuân Sinh.

Xuân Sinh thiếu chút nữa kêu lên, "Em... Em làm gì..."

Lôi Vũ tiếp tục hôn xuống phía dưới, hôn rất nhẹ nhàng, một đường xẹt qua cổ Xuân Sinh, thẳng đến sống mũi cao thẳng của Lôi Vũ chạm vào yết hầu nhỏ của Xuân Sinh.

Xuân Sinh rốt cục nhịn không được nức nở thành tiếng, "Đồ biến thái... liếm liếm cái gì vậy!"

Lôi Vũ thấp giọng cười cười, "Cái này cũng coi là biến thái sao? Có những thứ còn biến thái hơn."

Xuân Sinh đã khóc, không phải vì đau mà vì xấu hổ.

Lôi Vũ đặt anh lên cửa, thò một tay vào vạt áo sờ soạng, vừa sờ vừa hôn, hôn đến da đầu tê dại. Lúc Lôi Vũ ngậm môi dưới của anh, khóe miệng anh vừa mới lau sạch trong thang máy một lần nữa chảy nước miếng, khiến anh xấu hổ đến không chịu nổi, hai tay đều bị Lôi Vũ dùng một tay giữ chặt, giãy thoát cũng không thoát được.

Cuối cùng Lôi Vũ cũng buông Xuân Sinh ra, kỳ thật hắn biết như vậy đối với Xuân Sinh thể chất mẫn cảm có chút quá đáng, nhất là lần đầu tiên, nhưng hắn không dừng lại được. Xuân Sinh thẹn thùng cả người đều nóng lên, bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, lúc được hắn buông ra miệng cũng không biết khép lại, khẽ hé mở giống như đang chờ người đến tiếp tục chà đạp, nước miếng cũng từ khóe miệng chảy ra, nước mắt vẫn rơi xuống, nhưng anh không có tay lau, cả người thoạt nhìn ướt sũng.

Lôi Vũ biết mình khi dễ người quá đáng, ổn định tinh thần, từ trong quần áo Xuân Sinh rút tay ra, xoa xoa đầu Xuân Sinh, "Còn muốn tiếp tục sao? Hửm?" Hắn hỏi rất nghiêm túc, đồng thời buông tay anh ra.

Xuân Sinh vừa mới phục hồi lại tinh thần, Lôi Vũ không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Xuân Sinh không phải mắng hắn, mà là vội vàng che mặt bảo Lôi Vũ quay đi.

"Em... Em quay người lại, đừng nhìn anh."

Lôi Vũ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời xoay người, "Làm sao vậy?"

Xuân Sinh vừa mới tháo dỡ tấm chắn phòng ngự để tiếp nhận Lôi Vũ, tinh thần còn đang vừa mẫn cảm lại mỏng manh, vừa nghe Lôi Vũ dịu giọng liền ủy khuất không chịu nổi, một bên dùng tay áo lau mặt, một bên ủy khuất "Thật xấu xí... ưm... Bây giờ trông không ổn chút nào".

Lôi Vũ trước nay chưa từng thấy anh không tự tin, nhất thời có chút kinh ngạc, lại rất nhanh hiểu được đây là thương tổn phát sinh trước kia, trong lòng trầm xuống.

Lôi Vũ vội vàng xoay người lại, Xuân Sinh vội vàng che mặt, hắn đem mặt anh nâng lên, dùng ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói, "Anh chưa có lúc nào xấu."

"...... Gạt người thôi" Xuân Sinh vừa nói, vừa lặng lẽ dời bàn tay đi một chút, đem ánh mắt lộ ra.

"Em nói thật, không gạt anh, anh rất đẹp, nhìn thấy mặt anh em nhịn không được, rất muốn hôn anh, càng nói bây giờ trông anh như thế này, em chỉ muốn làm anh."

"Đồ lưu manh!" Xuân Sinh đánh nhẹ Lôi Vũ một cái, buông tay che mặt xuống, cuối cùng cũng thu lại một ít lửa giận, Lôi Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lôi Vũ sờ sờ đầu anh, "Được rồi, anh đi ăn cơm đi, em tự mình giải quyết một chút."

Xuân Sinh mím môi, Lôi Vũ lập tức thốt lên, "Không phải vấn đề của anh, là em còn chưa chuẩn bị tốt."

Chưa sẵn sàng... trở thành chỗ dựa để anh hoàn toàn yên tâm.

Xuân Sinh nghiêng đầu, không biết có tiếp nhận lời này hay không, lúc Lôi Vũ chuẩn bị đi liền đem người kéo lại, nhịn xấu hổ liếc nhìn hạ bộ của Lôi Vũ vài cái, "Lúc trước tắm rửa cho em đã nhìn qua vài lần, đã lâu không gặp..."

Lôi Vũ sửng sốt, trực tiếp bị trêu chọc, phản ứng lại cả người muốn phát điên lên. Lôi Vũ hít sâu một hơi, "Con mẹ nó, lúc đó đã có ý tà dâm với em rồi hả?"

Xuân Sinh duỗi tay xuống dưới thân hắn, Lôi Vũ nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy, "Cách Cách, đừng động, anh thật sự là Cách Cách em phải hầu hạ! Em phục rồi, được rồi."

Xuân Sinh không tin lắc đầu, "Em thật sự không muốn? Anh giúp em giải quyết cũng không muốn?"

Lôi Vũ rất kiên định, "Không." Nếu hắn tự giải quyết, một lần là đủ, nhưng nếu để Xuân Sinh giúp hắn, phỏng chừng ba bốn lần cũng không thể hoàn thành, hơn nữa hắn thật sự không xác định mình có thể kiên trì nguyên tắc hay không. Xuân Sinh mang theo bộ mặt vừa mê người vừa xinh đẹp như vậy giúp hắn, rất khó nói Lôi Vũ sẽ không trực tiếp đem người đặt trên sô pha mà khi dễ.

-

Cuối cùng vẫn chưa đến giờ ăn tối, Xuân Sinh cố ý chờ Lôi Vũ cùng nhau đi ăn, nếu không cơm sẽ nguội, không ngờchờ tới lúc Lôi Vũ đi ra, trời đã tối từ lâu. Hai người đơn giản ăn một ít mì gói để giải quyết bữa tối.

Buổi tối, Xuân Sinh tắm rửa xong, nhìn thấy Lôi Vũ tựa vào đầu giường xem tài liệu, Xuân Sinh lau tóc ngồi bên cạnh hắn, nói "Hôm nay vất vả rồi, Tiểu Lôi Tử."

Lôi Vũ tự nhiên lấy khăn của anh, giúp anh lau tóc, "Ừm, trau dồi nghiệp vụ, tiến bộ hơn một chút." Như vậy mớikhiến anh an tâm hơn một chút.

Xuân Sinh hừ lạnh, chờ Lôi Vũ nghiêm túc giúp anh lau tóc, nhớ đến lúc trước ở trong bệnh viện, Lôi Vũ trên mặt lộ ra nụ cười vừa thối rắm vừa đắc ý, "Tôi là phi công thế hệ mới, phi công chiến đấu trong máy bay chiến đấu!"

Anh đột nhiên nhận ra tính tình của Lôi Vũ đã trở nên ổn trọng thành thục hơn một chút... Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Xuân Sinh vốn định ở bên hắn một chút, nhưng thật sự tâm tình tiêu hao quá lớn, mệt đến mức trực tiếp ngã xuống người Lôi Vũ.

Anh tựa vào ngực Lôi Vũ, bên tai là tiếng tim Lôi Vũ đập, lúc mơ hồ sắp ngủ, anh hình như nghe Lôi Vũ nói, "Tiếngtim em, cũng giống như tiếng của động cơ máy bay."

Anh cứ thế an ổn ngủ cả đêm mà không bị cơn ác mộng tìm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro