Chương 4
Xuân Sinh xuất hiện ở căn cứ là hai tuần sau đó, trên cổ Xuân Sinh đeo thẻ nhân sự tạm thời, lẩm bẩm đi theo sau lưng Hồ Công: "Nói trước là, cháu tạm thời tới đây tham quan một chút, không phải là muốn ở lại chỗ này nghiên cứu phát triển cái gì hết ạ."
Hồ Công cười tủm tỉm vuốt râu dẫn đường, đưa Xuân Sinh đến nhà xưởng của một căn cứ tiếp giáp với sân đỗ.
"Giới thiệu một chút", Hồ Công nói với các phi công thử nghiệm, "Đây là Tiêu Xuân Sinh, sinh viên tài năng tốt nghiệp Đại học Hàng không. Lôi Vũ, Đặng Phóng, hai người đều bay qua T18, Xuân Sinh ở Bắc Kinh, tham gia nghiên cứu và phát triển T18."
Lôi Vũ trước kia ở tiền tuyến chính là bay chiếc T18, không ngờ Xuân Sinh cũng tham gia thiết kế, ánh mắt Lôi Vũ thẳng tắp nhìn Xuân Sinh, khóe miệng nhếch lên rõ ràng hơn bất cứ ai.
Xuân Sinh khi nghe được chữ "T18", trong lòng cũng đã lưu lại ký ức tồi tệ, nhất thời sắc mặt liền trở nên không tốt.
Hồ Công nói tiếp, "Sau này, lớp lý thuyết hàng không của các cậu, đều do Xuân Sinh dạy."
Xuân Sinh mở to hai mắt, nhỏ giọng nói với Hồ Công, "Không có, cháu đây chỉ là đến thăm, không có ý nói muốn ở lại nơi này lâu dài."
Hồ Công cười khúc khích, "Thì không để con nghiên cứu phát triển, tham quan xong cũng có thể thuận tiện thay thế giúp ta đứng lớp mà."
Xuân Sinh: ...
Xuân Sinh buông bút bảng xuống, thở dài một hơi, không nghĩ tới, mình hai năm cố ý lảng tránh những kiến thức này, cư nhiên một chút cũng không quên, "Vậy hôm nay tiết học kết thúc ở đây, tan học rồi, có vấn đề gì, có thể hỏi tôi sau giờ học."
Tiểu đội bay thử lục tục rời đi, Lôi Vũ ở lại tại chỗ, vui vẻ tiến lên, "Tiêu lão sư ~"
Xuân Sinh một tay đẩy mặt Lôi Vũ ra, "Ra ngoài."
"Xuân Sinh, đừng đi, tôi có vấn đề!" Lôi Vũ nghiêm túc, "Tôi tự mình thiết kế một cái ô đuôi ngược, tôi cảm thấy, đây có thể trở thành phòng tuyến cuối cùng của máy bay. Nhưng thí nghiệm trên xe có một số vấn đề, anh xem..."
Tiêu Xuân Sinh nhìn một xấp bản vẽ dày trong tay Lôi Vũ, liếc nhìn một cách đại khái, so với thiết kế của Lôi Vũ trong bệnh viện đã được cải thiện rất nhiều, ô đuôi ngược? Nó có thể đảm bảo an toàn cho phi công? Xuân Sinh có chút xúc động.
Xuân Sinh nhận lấy bản vẽ cẩn thận đặt ở bục giảng, "Được rồi, buổi tối tôi xem xong sẽ nói cho cậu biết."
"Vậy tôi đi đâu tìm anh?"
Xuân Sinh sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, Hồ Công còn chưa an bài chỗ ở cho mình, anh vội vàng nhìn quanh, Hồ Công vừa rồi còn ở nơi này không biết đã đi đâu rồi.
Lôi Vũ nhíu mày, "Tìm Hồ lão sư sao? Vừa rồi giữa giờ học, Hồ lão sư nói với tôi sẽ đi Bắc Kinh công tác, sau đó liền rời đi, đoán chừng hiện tại ông đã ở trên máy bay rồi."
"Chết tiệt, chẳng trách tôi được thuê làm lao động miễn phí" Xuân Sinh trợn mắt, "Vậy tôi về bệnh viện huyện ở."
Lôi Vũ từng bước dụ dỗ, "Đừng a, cách nơi này bao xa, hơn nữa Hồ lão sư mang anh vào, thẻ nhân sự tạm thời này sẽ bị tịch thu khi anh ra khỏi căn cứ, nói không chừng ngày mai anh không vào được..."
Xuân Sinh cảnh giác ôm cánh tay lui về phía sau vài bước, "Cậu muốn làm gì? Vừa nhìn đã thấy bất lương."
Lôi Vũ nhếch miệng cười, "Yên tâm— tôi nghĩ anh nên đến ký túc xá của tôi."
Xuân Sinh sửng sốt, nhất thời cũng có chút rối rắm. Nói không động tâm là giả, ở trong căn cứ, thuận tiện nhanh chóng, buổi tối còn tiện cùng Lôi Vũ nghiên cứu cái ô đuôi ngược này một chút, mỗi ngày còn có thể thưởng thức cơ bắp của soái ca, còn có thể thấy sự khôi phục của chân và vai Lôi Vũ...
...... Đây đều là lấy cớ, Xuân Sinh ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, không sai, anh chính là muốn cùng Lôi Vũ ở chung một chỗ, vì cái gì? Tại sao? Yêu tên ngốc này? Thời gian sau khi Lôi Vũ xuất viện, Xuân Sinh đã nghĩ rõ ràng tình cảm của mình.
Nhưng Lôi Vũ là phi công, vẫn là nguy hiểm nhất, sẽ giống như ba anh, anh thật sự có thể chịu được tổn thương lần thứ hai sao?
Xuân Sinh nhìn Lôi Vũ ánh mắt lấp lánh nhưng phức tạp, đoạn tình cảm này, rốt cuộc là để mặc nó phát triển, hay là sớm chặt đứt, kịp thời ngăn chặn tổn thất...
Xuân Sinh vừa định lên tiếng, cửa nhà xưởng liền truyền đến tiếng máy bay nổ vang, máy bay kia bay ngang qua họ ở độ cao thấp, giống như tiếng sấm đánh bên cạnh.
Xuân Sinh trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, há miệng lại hoàn toàn không nói được, toàn bộ thân thể run rẩy lợi hại.
Lôi Vũ lập tức nhận thấy có gì đó không đúng, lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Bệnh cấp tính sao?"
Lại là mấy chiếc máy bay bay qua, Xuân Sinh mở to hai mắt nhìn Lôi Vũ, trong đôi mắt to nước mắt liên tục lăn xuống, ánh mắt sợ hãi bi thương không chịu nổi, chân mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.
Lôi Vũ lập tức bắt lấy, ôm người lên, xông về phía phòng y tế, đợi đến khi cách máy bay rất xa, Lôi Vũ mới cảm giác được có một đôi tay, chậm rãi vòng quanh cổ mình.
"Không có việc gì, không cần đến phòng y tế."
Lôi Vũ cước bộ không ngừng, "Không được!"
Giọng Xuân Sinh yếu ớt truyền đến, "Là vấn đề tâm lý, đi phòng y tế cũng vô dụng."
Lôi Vũ dừng bước, cúi đầu nhìn về phía người trong ngực.
Xuân Sinh cũng ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt còn treo trên khuôn mặt không còn sinh khí, càng giống như búp bê sứ xinh đẹp.
Trái tim Lôi Vũ giống như bị người ta nắm trong tay chà đạp, hắn đành phải nhẹ giọng, tránh để món đồ sứ này có thêm vết nứt, "Nếu anh muốn nói, tôi sẽ là một thính giả rất trung thành, còn nếu anh không muốn nói, tôi sẽ im lặngở bên cạnh anh, như vậy có làm cho anh dễ chịu hơn không?"
Xuân Sinh cuối cùng cũng nở nụ cười, khôi phục bộ dáng tức giận, "Cậu có ngốc không vậy, chúng ta mới quen biết bao lâu, cần gì phải chia sẻ buồn vui."
Anh nói xong cảm thấy ánh mắt mình có chút ướt át, vội vàng vùi đầu lên vai Lôi Vũ, thanh âm cách vải đồng phục Lôi Vũ rầu rĩ truyền đến, "Sau khi tôi chuyển đến ký túc xá của cậu, cậu phải đối xử tốt với tôi một chút."
Lôi Vũ ôm chặt người một chút, "Được, đối với anh so với người khác đều tốt hơn."
Lôi Vũ ho nhẹ một tiếng, "Xuân Sinh, anh xuống trước được không?"
Xuân Sinh còn chưa bình tĩnh lại từ bầu không khí mập mờ vừa rồi đã bị Lôi Vũ trêu chọc, lập tức mặt mũi không nhịn được hồng lên như quả bong bóng, bắt đầu âm dương quái khí, "Thế nào? Cậu không ôm nổi nữa sao?"
Lôi Vũ do dự, "Không phải..."
Lôi Vũ còn chưa dứt lời, xa xa sau lưng Xuân Sinh truyền đến một giọng nói to lớn, "Lôi Tử! Ra là cậu đang hẹn hò!"
Xuân Sinh choáng váng, lần này toang con mẹ nó thật rồi!
Lôi Vũ nhẹ giọng an ủi anh, "Không có việc gì, hắn bị cận, nhìn không rõ đâu, hơn nữa hắn cũng không biết anh..."
Đại ca kia vốn không thấy rõ, nhìn "cô nương" tóc ngắn trong ngực Lôi Vũ co lại thành một đoàn nhỏ nép mình trong ngực Lôi Vũ, liền ốc ác da gà đều nổi lên, "Đây chẳng phải là kỹ sư từ Bắc Kinh đến sao, ôi chao, tôi còn tưởng là người tâm cao hơn trời chứ, ai dè lại như một Cách Cách nhỏ."
Lôi Vũ cười phun trào, mập mờ nói, "Nói anh đó, Cách Cách."
Xuân Sinh vặn thịt trên cánh tay Lôi Vũ, "Cái đầu cậu."
Tiếng bước chân của đại ca kia dần dần đến gần, Xuân Sinh vội vàng dùng một tay che mặt, một tay ôm cổ Lôi Vũ, "Mau đi mau đi! Mẹ kiếp, tôi cũng không muốn ngày đầu tiên đã vang danh giang hồ."
Lôi Vũ cười phá lên, "Tùy tiện, khởi giá hồi cung, Cách Cách!"
Hắn đem Xuân Sinh ôm chặt hơn một chút, bước nhanh về phía ký túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro