Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3




"Làm sao thế, Lôi Tử, gần đây cậu rất hay thất thần?" Cao Anh Tuấn vừa thay quần áo vừa hỏi: "Yêu à?"

Lôi Vũ kéo khóa quần áo, sửa sang lại quần áo trước gương trong tủ khóa của mình, "Chưa nói, là yêu đơn phương."

"Tôi biết mà!" Cao Anh Tuấn lập tức hô to gọi nhỏ, "Các anh em, mau qua đây, Lôi Tử có cờ rớt rồi!"

Tốc độ các huynh đệ chạy đến có thể so sánh với tốc độ tập hợp, bọn họ vây quanh Lôi Vũ bốn phía, bảy miệng tám lưỡi.

"Thật sao Lôi Tử, làm sao quen, quen bao lâu rồi, xinh đẹp không?"

"Có phải bác sĩ Thẩm không?"

"Khum tin được luôn."

Lôi Vũ bất đắc dĩ đóng cửa tủ khóa lại, "Quen nhau ở bệnh viện, một tháng rồi, rất đẹp, chưa nói, là tôi đơn phươngngười ta."

Cao Anh Tuấn lập tức tiếp lời, "Chỉ bằng diện mạo của Lôi Tử chúng ta, yêu đơn phương không lâu đâu, sớm muộn gì cũng theo đuổi được người ta."

Lôi Vũ lắc đầu, "Lúc xuất viện, vì thỏa thuận bảo mật, tôi nghĩ có thể đây là cơ hội gặp mặt cuối cùng, nên đã thổ lộ, nhưng bị từ chối rồi."

Các đồng đội chỉ biết nhìn nhau.

"Người ta không chấp nhận phi công," Lôi Vũ nói.

Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Cao Anh Tuấn cúi đầu, nói, "Phi công thử nghiệm vừa khổ vừa mệt, vừa nguy hiểm, công việc bận rộn cũng không thể chăm lo cho gia đình, cô nương nào nguyện ý chứ.."

Nhìn mọi người có chút tuột mood, Lôi Vũ vỗ vỗ vai Cao Anh Tuấn, "Đừng nghĩ vậy, sẽ có người tiếp nhận lý tưởng của chúng ta."

Cao Anh Tuấn ngây ngô cười, sờ sờ mũi, "Cũng đúng."

-

Lôi Vũ không nghĩ tới máy bay của Cao Anh Tuấn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi hắn về căn cứ sau khi chấp hành nhiệm vụ bay thử, mới từ chỗ chỉ huy biết được chuyện Cao Anh Tuấn đã nhảy dù. Lôi Vũ lập tức hỏi địa điểm quân y nơi điều trị cho Cao Anh Tuấn.

Nghe thấy tên bệnh viện quen thuộc, nhịp tim của Lôi Vũ tăng nhanh.

Thế cho nên ba ngày sau khi Lôi Vũ bàn giao xong công việc trong tay, xin nghỉ phép đi thăm bệnh, hắn đứng ở cửa phòng bệnh của Cao Anh Tuấn hít sâu vài hơi, không dám vào.

"Phiền nhường đường một chút được không? Đừng chặn ở cửa", phía sau Lôi Vũ truyền đến thanh âm quen thuộc.

Lôi Vũ cứng ngắc quay đầu lại.

Xuân Sinh ôm một cái chậu đựng cốc đánh răng, khuôn mặt lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn Lôi Vũ, thấy Lôi Vũ nghiêng người tránh chỗ, liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Cao Anh Tuấn một tay băng bó, một tay không bị thương cầm táo gặm, nhìn thấy Xuân Sinh tiến vào, rất quen thuộc chào hỏi, "Đến rồi à."

Xuân Sinh thay đổi nét mặt, tươi cười nói, "Anh Tuấn."

Lôi Vũ lửa giận bốc cháy dữ dội, hắn đi theo phía sau Xuân Sinh vào cửa, "Mới quen biết mấy ngày nhưng xem ra quan hệ tốt thật nhỉ?"

Xuân Sinh lạnh mặt nhìn về phía Lôi Vũ, "Ý tôi là... nói hắn đẹp trai."

Lôi Vũ cố pha trò.

Cao Anh Tuấn không rõ nguyên nhân, ngây thơ cười, "Cám ơn a."

-

Lôi Vũ ngồi bên giường Cao Anh Tuấn im như Phật, mặt đần ra, Cao Anh Tuấn nhìn nửa ngày, rốt cục nhịn không được hỏi, "Ủa mà, anh đến thăm tôi, hay là đến thăm y tá?"

Xuân Sinh hiện không ở trong phòng bệnh, hồn phách Lôi Vũ cũng không ở đây, thất thần đáp, "Thăm cậu."

Cửa phòng bệnh mở ra, Lôi Vũ giống như một con báo lập tức quay đầu nhìn, thấy người đến là Hồ Công mới chậm rãi quay đầu trở về, trong mắt không giấu nổi tia mất mát.

Cao Anh Tuấn: ... Thật khum thể tin được.

Hồ Công năm nay đã ngoài sáu mươi, tóc đã bạc, là kỹ sư thiết kế máy bay, bình thường ở trong căn cứ rất được tôn kính. Lôi Vũ cung kính đứng lên, chào hỏi.

Cao Anh Tuấn nhịn không được hỏi, "Xin chào Hồ lão sư, sao ngài lại tới đây? Tôi...bị thương không đáng kể."

Hồ Công gật gật đầu, ở trong phòng bệnh nhìn quanh một vòng, mới vào cửa đi tới trước giường Cao Anh Tuấn, "Đến thăm cậu."

Cửa phòng bệnh lại mở ra, Hồ Công trực tiếp chạy đến cửa phòng bệnh.

Hồ Công mở cửa, kích động nói, "Rốt cuộc cũng tìm được con, Tiêu Xuân Sinh!"

Cao Anh Tuấn: ... Có ai thật sự đến thăm tôi khum?

-

Trên sân thượng bệnh viện gió thổi rất to, thổi lên mái tóc đen nhánh của Hồ Công, sóng mũi Xuân Sinh chua xót, "Chú, làm sao chú tìm được cháu?"

Hồ Công nhìn Xuân Sinh mặc quần áo bình thường trước mắt, "À, ta nghe bác sĩ Thẩm nói có một y tá chăm sóc cho Lôi Vũ đã chủ động liên hệ với cô ấy nói muốn chăm sóc cho phi công bị thương, cô ấy còn tưởng con là gián điệp, kết quả ta vừa nghe đến cái tên con, liền biết là đứa trẻ ngốc ngếch con... đã lớn như vậy."

Hồ Công nhìn Xuân Sinh hiện tại còn cao hơn ông, ân cần hỏi, "Chuyện của ba con, có phải trong lòng con không vượt qua được chướng ngại đó hay không?"

"Cháu không..."

Hồ Công cắt ngang lời anh, "Đừng lừa ta, ta nhìn con lớn lên, làm sao không biết tính tình ương ngạnh như lừa của con? "

Xuân Sinh rũ mắt không nói lời nào.

Hồ Công đưa cho Xuân Sinh một tấm danh thiếp, "Con không cần lo, lo thi lấy lại nghiệp vụ thiết kế, đến căn cứ bay thử của chúng ta."

Xuân Sinh lắc đầu, "Không phải cháu không muốn, nhưng từ hai năm trước, cháu đã... rất sợ máy bay, hoàn toàn không thể tiếp cận, đừng nói đến thiết kế."

Hồ Công bình tĩnh nhìn anh, "Hai người trong phòng bệnh, con đều biết đúng không, bọn họ sắp phải thực hiệnnhiệm vụ của một hạng mục trọng yếu, nhiệm vụ đó chính là lặp lại chuyến bay thử nghiệm đã thất bại trước đó với quy trình y hệt như vậy."

Xuân Sinh bối rối ngẩng đầu, "Có phải... là lần Lôi Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không ạ?"

"Phải, " đôi mắt của Hồ Công rơm rớm nước mắt, "Một người bạn cũ của ta, đã hy sinh trong chuyến bay thử nghiệm này."

Xuân Sinh không khống chế được âm lượng của mình, "Đây không phải là đang lấy mạng của bọn họ ra đùa sao? Cuộc sống con người là một vấn đề lớn, chúng ta có kế hoạch đầy đủ để đảm bảo an toàn cá nhân của phi côngchưa ạ?"

Hồ Công Lắc đầu, "Chúng ta không có lựa chọn nào khác."

Xuân Sinh trầm mặc lại, cậu học kỹ thuật hàng không nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết đây là chuyện không có cách nào, nhưng mà, có chuyện, rơi vào trên người thân cận của mình, cảm thụ là hoàn toàn khác biệt.

Lão Hồ tiếp tục, "Vì vậy, ta muốn con trở lại vị trí của mình, đừng lãng phí tài năng của con, thêm một khoá nữa để đảm bảo an toàn máy bay."

Hồ Công đi đến đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn Xuân Sinh một cái, lớn tiếng nói, "Con suy nghĩ một chút."

Xuân Sinh cầm tấm bưu thiếp của Hồ Công, mấy lần muốn vứt đi, cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi.

-

Mặt trời vừa lặn, buổi tối liền trở lạnh, Cao Anh Tuấn cầm điện thoại chơi liền hắt hơi một cái, Xuân Sinh vội vàng tiến đến, "Mặc thêm quần áo vào, chỉ mặc áo ngắn tay thì hơi lạnh." Xuân Sinh cầm một cái áo khoác dài tay.

Cao Anh Tuấn thành thật cười nói, "Không việc gì, quân nhân chúng tôi thân thể khoẻ lắm, phải không, Lôi Tử?"

Lôi Vũ mặt dày, vươn tay về phía Xuân Sinh, "Tôi lạnh."

Cao Anh Tuấn: ...?

Quần áo hơi nhỏ, cơ ngực và bắp tay của Lôi Vũ chống đỡ quần áo có chút chật, rõ ràng cái gì cũng không cởi, lại không hiểu sao có chút cảm giác cọ sát.

Xuân Sinh dừng tầm mắt của mình, lộ ra nụ cười nghề nghiệp với Cao Anh Tuấn, "Chúng ta đi tắm trước đi, tắm rửaxong nhanh lên giường."

Cao Anh Tuấn vì thế cố gắng xốc chăn xuống giường, Lôi Vũ đè lại, ánh mắt giết người ập tới, khiến Cao Anh Tuấn sợ tới run lên.

"Tắm rửa? Anh ấy tắm cho cậu à? Ba ngày rồi?"

Cao Anh Tuấn vẻ mặt mờ mịt, "Hả? Mới đến sáng nay thôi".

Cao Anh Tuấn cố gắng tranh giành thiện cảm: "Trước đây tôi tự tắm rửa bằng một tay, nhưng phiền phức quá. "

Lôi Vũ hỏi, "Vậy sao hôm nay cậu không tự mình tắm?"

Cao Anh Tuấn suy sụp, "?? Đại ca ngươi nói lý được không, mời y tá đến làm cái gì, không phải là hỗ trợ sao?"

Lôi Vũ trầm tư một hồi, nói, "Được, vậy tôi giúp cậu tắm."

Xuân Sinh nhíu mày.

Cao Anh Tuấn mơ mơ màng màng nhận thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ kỹ, "Vậy cũng được, dù sao cũng giống nhau."

Xuân Sinh ngồi trong phòng bệnh, nghe tiếng gà bay chó sủa truyền đến từ nhà vệ sinh.

"Chết tiệt, đại ca, nhẹ một chút!"

"Nóng nóng!"

"Lạnh, lại lạnh rồi!"

"Dầu gội đầu! Dầu gội đầu vào mắt tôi!"

Xuân Sinh thật sự không nhịn được, vụng trộm nở nụ cười.

-

Cao Anh Tuấn nằm trên giường quấn chăn, "À, Lôi Tử, cậu sao chưa về, muộn rồi."

Lôi Vũ lộ ra một nụ cười giả dối, "Không có việc gì, tôi ngủ cùng cậu."

Cao Anh Tuấn vô cùng cảm động: "Ôi mẹ ơi, vẫn là anh em đáng tin cậy!"

Xuân Sinh đã nằm xuống, Cao Anh Tuấn đang lướt Tiktok với đôi tay không bị thương, vốn mệt đến ngủ thiếp đi, video đột nhiên tự động phát đến một thử thách Nam Thông.

Cao Anh Tuấn nhất thời mở to hai mắt, tỉnh táo lại, chuyện hôm nay hiện lên trong đầu, "Lôi Vũ, cậu sẽ không..."

Xuân Sinh làm bộ như đã ngủ thiếp đi, nhưng lỗ tai thực tế lại dựng thẳng lên, tim đập nhất thời tăng nhanh.

Lôi Vũ nghe rất bình tĩnh, "Cái gì?"

"Cậu sẽ không... thích tôi phải không? "

"Cút"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro