Chương 10
Xuân Sinh từ phòng thí nghiệm đi ra, vội vàng chạy về ký túc xá, anh đang nghĩ về bữa tối cho Kiên Quả. Trên đường đi, anh gặp tiểu đội bay thử vừa tan tầm, Xuân Sinh chào hỏi họ, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ thì Cao Anh Tuấn nhanh chóng giành trả lời, "Lôi Tử không có ở đây, cậu ấy còn trong xưởng sửa chữa."
Xuân Sinh có chút ngượng ngùng, nói "Tôi... cũng không tìm cậu ấy."
Một thanh niên da ngăm lập tức cười nói, "Chị dâu đừng ngại, chúng tôi đều biết."
Cao Anh Tuấn lập tức dùng khuỷu tay chọc thanh niên kia một cái, "Chậc, đừng gọi bậy, Lôi Tử nói với tôi rồi, không được gọi chị dâu, gọi Tiêu lão sư."
Sắc mặt Xuân Sinh thay đổi ngay lập tức.
-
Lôi Vũ vừa tắm rửa xong, mang theo một thân hơi nước ôm lấy Xuân Sinh từ sau lưng, vừa chạm vào người, Xuân Sinh liền liều mạng giãy dụa, "Buông ra."
Lôi Vũ bắt lấy hai tay anh, Xuân Sinh hoàn toàn tránh không thoát, bị người cố định ở trên ghế, Lôi Vũ thoáng cái liền xoay người lại nhìn biểu tình của Xuân Sinh, rất nghiêm túc hỏi, "Làm sao vậy?"
Xuân Sinh ngượng ngùng nói là bởi vì một xưng hô mà trong lòng không thoải mái, cúi đầu trầm mặc.
Lôi Vũ cố nén lo lắng trong lòng, ngữ khí dịu đi một chút, "Anh không nói em làm sao dỗ, hửm?"
Xuân Sinh ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe thấy giọng điệu của Lôi Vũ lập tức nhịn không được, "Dỗ anh? Anh thấy em vẫn luôn dỗ anh, lừa anh."
Xuân Sinh bị Lôi Vũ nắm tay đặt trước ngực, căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể hung dữ trừng người, "Vì sao em lại phủ nhận quan hệ của chúng ta?"
Lôi Vũ sửng sốt, "Em phủ nhận quan hệ của chúng ta khi nào?"
"Còn lừa anh!" Xuân Sinh cực kỳ tức giận, "Cao Anh Tuấn nói, em không để cho bọn họ gọi anh là... chị dâu..." Anh chưa biết nói sao, kỳ thật cũng không phải anh thích xưng hô này, dù sao anh cũng là nam nhân, nhưng lời này xuất phát từ miệng Lôi Vũ nên ít nhiều khiến anh cảm thấy rất tức giận.
Lôi Vũ buông tay người ra, bất đắc dĩ nói, "Em thấy anh không chỉ có thân phận người yêu của em, anh cũng là kỹ sư thiết kế Tiêu Xuân Sinh, cho nên em mới bảo bọn họ vẫn gọi anh là 'Tiêu lão sư'."
Lôi Vũ sờ sờ đầu anh, giống như bình thường sờ đầu Kiên Quả, "Em hy vọng anh không phải chỉ sống vì em, anh là vì chính anh mà sống."
Xuân Sinh cúi đầu không nói lời nào, nửa ngày mới nhỏ giọng "Ồ" một tiếng.
Lôi Vũ biết anh sắp khóc, vì thế đặc biệt làm ra vẻ buồn cười, "Nếu anh thích bọn họ gọi anh là chị dâu, ngày mai em sẽ..."
Quả nhiên, người lập tức nhe răng trợn mắt với hắn, "Cút."
-
Xuân Sinh đôi khi cảm thấy mình giống như nuôi một đứa trẻ, Kiên Quả là một con mèo con đặc biệt dính người, tính cách đặc biệt đáng yêu, còn rất thích sạch sẽ, một chút cũng không giống mèo hoang, Xuân Sinh mỗi ngày ngoại trừ công việc, chính là quanh quẩn bên Kiên Quả.
Còn có một tin tức tốt, Lôi Vũ và Xuân Sinh được chuyển đến một phòng ký túc xá lớn hơn, nói là căn hộ cũng không quá đáng, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh, chỉ có là phòng ngủ luôn bị bỏ trống một phòng. Đây là nhờ nhân viên quản lý biết quan hệ của hai người từ đó phối hợp, cuối cùng hai người không cần chen chúc trong ký túc xá nhỏ kia nữa.
Xuân Sinh mất bốn tháng để dần khôi phục công việc nghiên cứu và phát triển như bình thường. Lại qua mấy tháng, Bắc Kinh điều đến một nhân viên nghiên cứu và phát triển Ngụy Lai, cũng tốt nghiệp đại học hàng không, xem như là sư đệ của Xuân Sinh, Ngụy Lai cũng là người Bắc Kinh, cùng Xuân Sinh đặc biệt có đề tài chung, hai người mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm cùng ra vào, thảo luận phương án nghiên cứu và phát triển tiếp theo, Xuân Sinh xem như là có người bạn thân đầu tiên sau khi rời khỏi Bắc Kinh.
Lôi Vũ đều nhìn thấy, vui mừng đồng thời cũng không khống chế được dục vọng chiếm hữu bản năng của mình. Nhưng mỗi lần hắn đều không biểu hiện ra, thế giới của Xuân Sinh không vây quanh hắn, tất nhiên sẽ vây quanh những thứ khác, đây là điều hắn đã đoán trước.
Lúc Xuân Sinh trở về ký túc xá là ba giờ sáng, anh và Ngụy Lai ở trong phòng thí nghiệm thức cả đêm, bất quá cũng may, cuối cùng họ cũng thu được một số kết quả.
Mang theo tâm tình hưng phấn, kéo thân thể mệt mỏi trở về, Xuân Sinh mở cửa "nhà", Kiên Quả vốn đã ngủ, nghe được động tĩnh của anh lập tức kêu "meo meo", chạy đến cọ cọ anh.
Xuân Sinh ngồi xổm xuống một hồi lâu, đứng dậy mới chú ý Lôi Vũ ngồi ở trên ghế nhìn mình. Thoạt nhìn, sắc mặt Lôi Vũ rất không tốt, mơ hồ có chút lửa giận, nhưng nhìn kỹ lại, Lôi Vũ rõ ràng rất bình tĩnh, vì thế Xuân Sinh nghĩ, có phải ánh sáng quá tối sinh ra ảo giác hay không.
Lôi Vũ hỏi, "Sao trễ như vậy mới về?" Hắn dừng một lúc lâu mới nói tiếp, "Cũng không gửi tin nhắn."
Xuân Sinh đá dép lê, nhận ly nước, "Chết tiệt, anh làm thí nghiệm quên mất thời gian, rời khỏi phòng thí nghiệm mới thấy tin nhắn của em, anh rất vui, hôm nay anh và Ngụy Lai đã giải quyết được vấn đề mà trước đây anh nói với..."
"Chỉ có hai người các anh?" Lôi Vũ ngắt lời anh, giọng điệu cũng cao hơn một chút.
Xuân Sinh bối rối chớp mắt, đặt ly nước lên bàn, "Lôi Vũ?"
Lôi Vũ lập tức quay lưng lại, có chút gian nan nói lại một lần, "Ý em là... Chỉ riêng hai người đã giải quyết được vấn đề làm phiền đoàn đội của các anh lâu như vậy, rất lợi hại."
Xuân Sinh hình như có chút hiểu được, "Lôi Vũ? Em ghen sao?"
Lôi Vũ rầu rĩ, "Em không có... Anh đi ngủ đi, mệt rồi."
Xuân Sinh rất ngạc nhiên khi thấy Lôi Vũ như vậy, "Còn nói không có, em xem mặt em đen lại kìa." Anh đến gần vài bước, cợt nhả kéo tay áo Lôi Vũ, "Ừm...là ghen với Nguỵ Lai?"
Anh đã từng thấy Lôi Vũ nổi cơn ghen, khi đó ở phòng bệnh anh chuẩn bị giúp Cao Anh Tuấn tắm rửa, Lôi Vũ liền mặt đen muốn chết, hai chữ "Ghen" như viết trên mặt, hiện tại, Lôi Vũ luôn thích đánh thẳng bóng lại cự tuyệt không thừa nhận mình ghen, làm cho Xuân Sinh có chút kỳ quái.
Lôi Vũ không nhìn anh, nhưng cũng không kéo tay anh ra, chỉ cúi đầu nói, "Muộn rồi, không nói cái này nữa, đi ngủ đi."
"Không được!" Xuân Sinh chém đinh chặt sắt, "Hiện tại em nói cho anh biết, có phải em ăn giấm Ngụy Lai hay không, nếu như em ghen, sau này anh sẽ bảo trì khoảng cách với cậu ta, hết thảy khẳng định đều do em..."
"Không có," Lôi Vũ rất nhanh trả lời, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, em làm sao phải ghen."
Xuân Sinh nhất thời có chút nổi giận, "Ba giờ sáng anh cùng một người đàn ông xa lạ ở cùng một chỗ em cũng không ghen? Trước kia ngay cả khi anh và Cao Anh Tuấn chạm tay một chút mặt em cũng đã đen!"
Lôi Vũ khoanh tay, hiển nhiên từ chối trao đổi với anh.
Xuân Sinh thật sự không hiểu vì sao bây giờ thái độ của Lôi Vũ là loại kỳ quái này, nếu như ngay cả giấm cũng không ăn thì đó có được xem là tình yêu không? Anh cố ý tức giận Lôi Vũ, "Vậy anh nói cho em biết, bọn anh không chỉ đụng tay, bọn anh còn vô cùng ăn ý. Khi bọn anh ăn mừng thành công, bọn anh còn ôm nhau!"
"Đủ rồi!" Cảm xúc của Lôi Vũ đã rơi xuống đáy, nửa lời cũng nghe không nổi nữa. Xuân Sinh nói, vừa vặn là hình ảnh hắn suy nghĩ lung tung trong lúc chờ Xuân Sinh, tâm tình của hắn đã có chút không nhịn được nữa, hắn sợ Xuân Sinh nói tiếp, hắn thật sự sẽ nổi giận đến mức kéo người trực tiếp lên giường, làm cho người ta một tuần cũng không đi đâu được, vừa khóc vừa nói chỉ yêu hắn.
Xuân Sinh quyết định lạnh mặt tiếp tục nói, "Bộ dạng cậu ấy cũng rất đẹp trai, hơn nữa cậu ấy..."
Lôi Vũ, người luôn cố gắng đương đầu trong mọi việc, lần đầu tiên trốn tránh hiện tại, hắn "rầm" một tiếng đóng cửa phòng dành cho khách, còn khóa lại.
Xuân Sinh tức giận đến dậm chân tại chỗ, "Lôi Vũ, đồ khốn! Hôm nay khỏi hôn chúc ngủ ngon! Hôn chào buổi sáng cũng khỏi! Cút đi!!!"
-
Lôi Vũ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cho dù biết Xuân Sinh có thể là cố ý tức giận hắn, vẫn là khó chịu muốn chết, hắn vì chất lượng giấc ngủ của Xuân Sinh cách vách còn phải đè nén, không thể phát ra động tĩnh quá lớn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lôi Vũ sửng sốt, lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa.
Ngoài cửa dường như có tiếng nghẹn ngào nhỏ bé.
Lôi Vũ hoảng hốt, quên giả vờ ngủ, trực tiếp mở miệng, "Làm sao vậy?"
"...... Lôi Vũ..." Thanh âm Xuân Sinh ngoài cửa tựa hồ cực kỳ ủy khuất, còn mang theo chút run rẩy.
Lôi Vũ lướt qua mở cửa, "Bảo bối?"
Hắn còn chưa kịp nhìn biểu tình Xuân Sinh, Xuân Sinh lập tức nhào vào trong ngực hắn, Lôi Vũ một tay ôm người.
Không nghĩ tới, Xuân Sinh từ trên vai hắn ngẩng đầu nhìn Lôi Vũ, trên mặt lại mang theo ý cười giảo hoạt, "Anh biết mà!"
Lôi Vũ sửng sốt một chút, bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy người không khóc, trong lòng hắn vẫn thả lỏng không ít, kỳ thật bọn họ cũng đã lâu không có loại tiếp xúc thể chất này, hai người bình thường công việc đều bận rộn, Xuân Sinh còn đem thời gian chia cho Kiên Quả và Ngụy Lai, thời gian còn lại để ngủ, loại thời gian ôn tồn đơn thuần này đã lâurồi không có. Lôi Vũ lặng lẽ thắt chặt tay một chút.
Xuân Sinh ôm cổ hắn, "Rõ ràng em có ghen, anh cũng không mù!" Anh và Lôi Vũ ở chung gần một năm, cũng hiểu rõ Lôi Vũ ăn mềm không ăn cứng, da mặt cũng bị Lôi Vũ tôi luyện càng ngày càng dày, vì thế anh quyết định học thẳng bóng của Lôi Vũ, ngay cả chóp tai cũng nóng lên, nhưng Xuân Sinh vẫn nói ra, "Em phủ nhận ghen tuông như vậy anh rất khó chịu." Anh dừng một chút, lại nói tiếp, thanh âm nhẹ đến mức chỉ có Lôi Vũ có thể nghe được, "Lôi Vũ ca ca..."
Lôi Vũ mơ hồ vài giây, sau đó hoàn toàn chịu không nổi, ở trên giường bức người mới khóc hô ra, lực trùng kích liền lớn, đến khi Xuân Sinh lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, lại xấu hổ nhanh chóng rũ mắt, động tác này trực tiếp sát thương hắn.
Lôi Vũ đành phải nói ra sự thật, "Em chỉ là không muốn vì chính em ảnh hưởng đến quan hệ bình thường của anh, thật vất vả anh mới có được bằng hữu, anh đem thời gian cho bọn họ là chuyện nên..."
Xuân Sinh rốt cục hiểu được mạch não của Lôi Vũ, tức giận kêu lên một tiếng, "Đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy Lôi Vũ! Ai nói rằng em sẽ ảnh hưởng đến việc kết giao bằng hữu của anh. Em nghe cho rõ, những gì anh vừa nói đều là tức giận em, không có người khác chỉ có em, Ngụy Lai đã có bạn gái, anh cũng chưa từng có bất kỳ hành động hay tình cảm nào vượt quá giới hạn bạn bè!"
Lôi Vũ sắc mặt hòa hoãn lại, "Biết rồi." Hắn xoa xoa tóc Xuân Sinh, "Đừng cố ý xa lánh người ta, em sẽ không ghen."
Xuân Sinh hôn lên môi hắn một cái, "Sau này anh sẽ chú ý thời gian dành cho cậu ta, Lôi Vũ ca ca chúng ta quan trọng hơn, dù sao Lôi Vũ ca ca cũng cô đơn cần người bồi." Sau lần gọi đầu tiên, xưng hô này lại càng gọi càng thuận lợi.
Lôi Vũ kéo hai má Xuân Sinh, "Lại nói?"
Xuân Sinh vẫn cười toe toét, "Bây giờ nghĩ lại, Lôi Vũ ca ca chúng ta hình như ngay cả giấm của Kiên Quả cũng ăn, chẳng trách gần đây Kiên Quả luôn tránh mặt em. Làm bộ hào phóng gì, em rõ ràng ghen muốn chết, Lôi phi đừng nóng vội, những người khác đều là Oanh Oanh Yến Yến, chỉ có ngươi được trẫm độc chiếm sủng ái."
Lôi Vũ cười lạnh một tiếng, "Xem ra hôm nay anh cũng không phải rất mệt mỏi." Hắn nhấn mạnh phát âm, "Cách cách, không muốn ngủ thì đừng ngủ, cưỡi ngựa đi, Cách Cách Mãn Thanh sao có thể không biết cưỡi ngựa?"
"Ngựa gì? Này!!!"
Xuân Sinh rất nhanh đã hiểu cái gì gọi là cưỡi ngựa, vừa khóc vừa mắng Lôi Vũ một trăm tiếng biến thái.
-
Năm năm sau.
Xuân Sinh cuối cùng đã lên tàu cao tốc đến căn cứ bay thử. Sau khi lên tàu từ ga Bắc Kinh, Xuân Sinh hào hứng gửi tin nhắn cho Lôi Vũ.
Năm thứ tư họ ở bên nhau, Xuân Sinh nhận được chỉ thị của cấp trên điều chuyển đến Bắc Kinh để tiến hành nghiên cứu và phát triển bí mật và khép kín. Xuân Sinh do dự vài ngày, vẫn tiếp nhận lệnh điều động. Nếu như Xuân Sinh ở cùng một chỗ với Lôi Vũ, có chết anh cũng sẽ không đồng ý, thế nhưng ngày qua ngày Lôi Vũ ngọt ngào đưa anh vào "cạm bẫy", Xuân Sinh đã dần dần tìm lại được chính mình, sẵn sàng cống hiến hết mình cho sự nghiệp hàng không.
Thời gian yêu đương nồng nhiệt của hai người chưa từng chấm dứt, mỗi ngày tin nhắn điện thoại đều không dừng, vé tàu qua lại đều tích góp được một xấp. Mặc dù Xuân Sinh ở trong căn cứ không được phép gặp mặt, Xuân Sinh đứng ở phía sau hàng rào, Lôi Vũ đứng ở bên kia đường, hai người cách nhau một con phố, nhìn đối phương gọi điện thoại cho nhau. Lôi Vũ ngược xuôi hơn mười tiếng đồng hồ chỉ để gặp anh 30 phút.
Bây giờ cuối cùng anh đã kết thúc cuộc hành trình kéo dài một năm với tư cách là một nhà nghiên cứu và phát triển chính. Lôi Vũ cũng trở thành phi công thử nghiệm trưởng, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt.
Xuân Sinh đang oanh tạc nhắn tin vào điện thoại của Lôi Vũ, "Anh đã trở lại hahaha, còn một tuần nữa là kỷ niệm năm năm chúng ta bên nhau, rốt cuộc em chuẩn bị cho anh kinh hỉ gì vậy? Anh thật muốn biết ngay bây giờ!" Xuân Sinh khó nén được tâm tình kích động, mấy ngày trước Lôi Vũ mới nói với anh có một kinh hỉ lớn cho anh.
Xuân Sinh suy nghĩ một chút, không phải là căn nhà mà Lôi Vũ nói lúc trước chứ, hay là... cầu hôn?
Xuân Sinh vỗ vỗ khuôn mặt quen thuộc của mình để tỉnh táo một chút, anh vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay mình, cho dù Lôi Vũ tặng anh một lá bùa bình an, anh cũng sẽ không mất hứng.
Tàu chạy được nửa đường, điện thoại của Xuân Sinh vang lên, là điện thoại của Cao Anh Tuấn.
Trái tim Xuân Sinh đột nhiên co rút lại một chút, hôm qua Lôi Vũ đã nói, hôm nay có một cuộc huấn luyện tập trung ở tỉnh khác, giờ này... Tại sao Cao Anh Tuấn đột nhiên gọi cho anh? Đây xem như vi phạm tiết lộ bí mật, phải xử phạt.
Anh nhìn chằm chằm vào cái tên nhấp nháy trên màn hình, nhận cuộc gọi, "A lô?"
Điện thoại vừa kết nối, Xuân Sinh liền nghe được tiếng nghẹn ngào, còn không chỉ có một mình, rất nhiều tiếng kiểu như đang che miệng lại cố nén tiếng khóc.
Đại não Xuân Sinh trống rỗng, theo bản năng mở miệng, "Lôi Vũ làm sao vậy?"
Đầu dây bên kia ngoại trừ tiếng khóc nức nở là một mảnh trầm mặc.
Xuân Sinh lần đầu tiên nổi giận như vậy, anh đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, "Nói đi! Lôi Vũ đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Anh Tuấn vừa khóc vừa mở miệng, "Tiêu lão sư, trong cuộc tập trận quân sự của chúng tôi, có máy bay chiến đấu nước ngoài khiêu khích, Lôi Vũ bị ba máy bay chiến đấu vây quanh, bức ra khỏi không phận diễn tập, gặp phải thời tiết xấu, bị giông bão đánh trúng khoang sau. Máy bay của Lôi Vũ... đã nổ tung trên không trung..."
Xuân Sinh như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng hiểu ý của cậu ta nhưng vẫn hỏi, "Cậu có ý gì? Vỡ sao? Người Lôi Vũ đâu?"
Cao Anh Tuấn khóc đến mức không thể tiếp tục, Đặng Phóng nhận lấy điện thoại của anh, "Tiêu lão sư, anh hẳn cũng biết, máy bay tan rã, không có chuyện..." Đặng Phóng nghẹn ngào một chút, "Không có khả năng sống sót."
Xuân Sinh ngã ngồi trên mặt đất, tứ chi cứng đờ nhưng lại run rẩy, hành khách xung quanh vội vàng tránh ra, nhân viên tàu chạy tới, "Tiên sinh, tiên sinh? Ngài có bệnh cấp tính gì không?"
Xuân Sinh ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, nhân viên tàu hỏa tiến lại gần nghe một cách kỳ lạ:
"Vào ngày 1 tháng 1 năm 1976, một chiếc Boeing 720-100B của China Airlines đã tan rã ở độ cao 3.7000 feet và rơi xuống sa mạc của Ả Rập Xê Út, có 82 người trên máy bay, tất cả đều gặp nạn...".
"Vào ngày 3 tháng 11 năm 1977, một chiếc Boeing 747 của Air Israel đã rơi ở Nam Tư, số người trên máy bay không rõ, xác định một người đã thiệt mạng và máy bay phát nổ không rõ nguyên nhân ..."
Xuân Sinh sụp đổ tiếp tục tìm kiếm những trường hợp liên quan đến sự cố nổ máy bay trong trí nhớ của mình, "Vào ngày 22 tháng 8 năm 1981, một chiếc Boeing 737-200 của Hãng hàng không Viễn Đông Đài Loan đã bị rơi xuống Tam Nghĩa, Miêu Lật, Đài Loan do hỏng cấu trúc trong quá trình bay, 110 người trên máy bay... tất cả đã tử vong "
Nước mắt Xuân Sinh chảy ra, "Vì sao, vì sao lại không tìm được một trường hợp còn sống..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro