
02
Trong lúc chờ Tiêu Chiến giúp mình lấy hành lý từ khoang hành lý xuống, Stephanie nhìn ra tâm tình gần đây của anh không tệ nên dựa sang một bên buôn chuyện, "Chuyện tốt gì à?"
"Hả?" Tiêu Chiến hơi bị khó hiểu: "Chuyện gì tốt?"
"Vị khách hàng hôm nay khó đối phó như vậy, làm kéo dài thời gian đến giờ chúng ta mới được trở về, anh vậy mà không mắt lớn mắt nhỏ trợn hắn giờ còn tâm trạng buôn dưa đây thôi."
Stephanie làm ra bộ dáng một thám tử trong phim truyền hình, dùng lý lẽ và bằng chứng phân tích: "Chuyện này ắt có quỷ, Tiêu Chiến, gặp chuyện tốt thì chúng ta nên chia sẻ càng sớm càng tốt, chuyện vui ắt nhân đôi!"
"Nhân cái rắm, tôi bị Douyin tẩy não đó." Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, đưa hành lý cho cô, sau đó dùng ngón tay gõ vào trán cô một cái, "Hơn nữa khách hàng này tuy rất khó đối phó nhưng cuối cùng không phải vẫn đàm phán được đó sao?"
"Anh nói đúng thì đúng thôi."
Stephanie rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng không có ý định đào sâu, cô bĩu môi, quay đầu lại hỏi, "Lát nữa anh không đi ăn mừng sao? Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, Edwin mời và đã mua thẻ ở Aura rồi."
Không đợi Tiêu Chiến trả lời, cô gái lại tiến đến trước mặt anh, "Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên đến, thứ nhất là vì anh không thường xuyên tham gia, bọn tôi gửi ảnh cho giám đốc cũng không có anh, ông ấy sẽ cảm thấy anh không hợp với team, thứ hai..."
"Còn thứ hai?"
"Nghe nói gần đây Aura có một DJ mới, là con lai, trước kia còn từng làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, thiếu chút nữa đã debut đó!"
Stephanie khoa trương mở to hai mắt, "Lát nữa tôi sẽ cho anh thấy, đường quai hàm nè, cơ bụng 8 múi nè, mlem mlem..."
Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, "Sao, mua vé là có thể sờ á?"
"Không phải, sờ hay không cũng không quan trọng, đẹp đẽ ngon miệng là được. Nói nhiều vậy, anh có đến hay không?"
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Hôm nay có thể."
"Hả? Tại sao?"
Nghe được câu trả lời, Stephanie kéo vali đi trước nửa người đột ngột dừng lại, "Anh có đến không?"
"Rốt cuộc muốn như nào? Cô có muốn tôi đến hay không?"
Tiêu Chiến thiếu chút nữa đụng vào cô, trừng mắt nhìn nàng một cái, vòng lên đi ở phía trước, "Tôi nói không được cô muốn khuyên tôi đến, tôi nói đến cô lại hỏi vì sao."
"À, tôi đang nghĩ, trước kia anh đi công tác hơn 3 ngày, trở về một cái là vội vã về nhà xem hoa có bị héo không..."
Stephanie một lần nữa đuổi kịp, "Tại sao lần này lại không như vậy?"
Trước kia mỗi lần Tiêu Chiến đi công tác ngắn ngày đều có chút lo lắng trong nhà, ngoài sân vườn đã đặt thiết bị tưới nước tự động nhưng mấy chậu cây trong nhà thì không được chăm sóc.
Anh làm theo hướng dẫn trên mạng, thực hiện vài cách tưới nhỏ giọt đơn giản, đặt một chai nhựa bên cạnh chậu cây, nước sẽ liên tục được đổ vào chậu, nhưng chỉ có thể được ba đến năm ngày.
Tuy nhiên, mùa này là mùa khô, mấy ngày không ở nhà vẫn không yên tâm nên mỗi khi đi công tác về lúc nào anh cũng phải về nhà xem trước.
Nhưng lần này thì khác, buổi sáng vừa nhận được WeChat của Vương Nhất Bác.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến nở nụ cười.
Trước khi đi, anh dặn dò Vương Nhất Bác vài câu hoa thì tưới như thế nào, cây nào tưới nhiều cây nào tưới ít, chậu nào phải bật đèn buổi sáng tắt đèn buổi tối.
Không ngờ, trong năm ngày anh đi công tác, ngày nào Vương Nhất Bác cũng gửi ảnh giống như để báo cáo, sớm một lần tối một lần, chuyên chú tận tâm.
"Ồ, không, có người ở nhà..."
Nói được nửa chừng, Tiêu Chiến cảm thấy lời này hơi mờ ám, quả nhiên, Stephanie nửa hồ nghi nửa kinh ngạc đã quét tới.
"Ồ?" Cô cố ý kéo dài âm cuối, "Có người ở nhà ~~~ thế nào? Trông như thế nào? Rất đẹp đúng không?"
Ánh mắt Tiêu Chiến bất giác lơ lửng một chút, lập tức phản ứng lại liếc mắt nhìn cô, "Bớt phát điên, là họ hàng của chủ nhà tôi thôi."
"Dzị thôi, dzị có thể trở về nhà tôi trước không?", cô nàng bất mãn cũng đảo mắt lại, "Có nhớ chiếc váy màu xanh mà tôi hỏi anh tuần trước có đẹp không không? Tôi muốn thay qua bộ đó."
10 giờ tối, Aura tràn ngập âm thanh cười nói.
Lục Hạo phát hiện Vương Nhất Bác nhìn về một hướng rất lâu, thậm chí còn nheo mắt, rõ ràng là đang nhìn ai đó, vì thế tiến lại gần bên tai cậu.
"Gặp người quen?"
"Hả?" Âm lượng trong club quá lớn, Vương Nhất Bác lấy tay bịt một bên tai, lúc này mới nghe rõ nửa câu sau của Lục Hạo.
"Tôi nói, cậu gặp người quen sao?"
"À," Vương Nhất Bác gật đầu, "Thấy bạn cùng phòng của tôi."
Lục Hạo và Vương Nhất Bác cùng nhập học một khóa, bọn họ gặp nhau trong nhóm tân sinh viên hai tháng trước khi qua đây, sau khi tán gẫu vài câu phát hiện sở thích giống nhau, nhanh chóng trở thành bạn bè.
Lúc đầu hai người thống nhất cùng thuê một căn hộ gần trường học, trước khi ký hợp đồng lại bị Vương Nhất Bác cho leo cây, ở bên này có người quen có nhà trống, còn có một người thuê nhà có thể chăm sóc lẫn nhau.
Chim vừa bay ra khỏi lồng đều muốn tự do, Lục Hạo nghĩ, nếu đổi lại là mình, cho dù cãi nhau một trận với cha mẹ cũng tuyệt đối không muốn ở chung với họ hàng, đã bay ra nước ngoài còn bị người nhà giám sát.
Bởi vậy hắn cho rằng Vương Nhất Bác nhất định là bị kiểm soát kinh tế, không thể không nghe cha mẹ an bài.
Nhưng hôm nay hắn đã đổi ý.
Aura là một club mới mở trong thành phố, nghe nói cổ đông rất có tiếng tăm, ngoại trừ thường xuyên có DJ tên tuổi đến, còn có một số ngôi sao châu Á nửa bạo tổ chức concert ở đây, người thường xuyên làm mới kỷ lục chi tiêu hầu như không có khách hàng lớn tuổi.
Nghĩ như vậy, chẳng lẽ Vương Nhất Bác kỳ thật là vì mỹ nữ, chứ không phải vì bị gia đình quản?
Lục Hạo nhìn về hướng Vương Nhất Bác nhìn lúc nãy.
Nam nữ nhún nhảy trên sàn đều ưa nhìn, một số cô gái trông còn nổi bật hơn, đều trong những bộ đồ bó sát phô bày đường cong như ẩn như hiện, các cô nàng này tụm lại một chỗ thực sự như một girlband nào đó.
Quá rõ ràng. Lục Hạo hắng giọng, ánh mắt vẫn ở trên sàn nhảy, tiến lại gần bên cạnh Vương Nhất Bác.
"Ai đâu, gọi lại đây chơi cùng đi? Đứng một chỗ mệt lắm."
"Cậu bớt lo dùm." Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu, đẩy hắn ra, "Người ta có thẻ."
"Có thẻ? Sao cậu biết?"
Lục Hạo hỏi xong liền được một ánh mắt hình viên đạn đáp lại, vì thế ngậm miệng không lên tiếng nữa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định nhìn về phía trước.
Có thẻ? Vậy là không phải trên sàn nhảy?
Ánh mắt của hắn lướt qua sàn nhảy, tình cờ có một cô gái đang đứng ở đầu bên kia, cô nàng có mái tóc đen dài uốn xoăn sóng lớn, mặc chiếc váy hai dây màu xanh đính sequin, vừa vặn lộ ra đường cong lưng đẹp mắt cùng xương quai xanh, so với những cô gái trên sàn nhảy, trông lớn tuổi hơn một chút.
Lục Hạo đang suy nghĩ thì thấy cô gái mặc váy xanh cùng bạn bên cạnh đi xuống cầu thang, vì thế nên liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, phát hiện ánh mắt của cậu thật đúng là đi theo nhóm có cô gái mặc váy xanh.
Thì ra là thích phụ nữ trưởng thành nhẹ nhàng?
Lục Hạo lại đến gần Vương Nhất Bác: "Rất đẹp nha."
Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, vành tai có chút nóng lên, cậu nghĩ hiện tại có lẽ mặt cậu đã đỏ rồi, may mà dưới ánh đèn đủ màu của club chắc sẽ không bị nhìn ra.
Đẹp? Hiếm khi sử dụng từ đẹp để mô tả một người đàn ông, phải không? Nhưng Tiêu Chiến...
Vương Nhất Bác nghĩ đến một đống ảnh Yvonne gửi cho cậu. Rõ ràng cậu đối với ba mẹ một bộ "lo lắng cho con, có người ở cùng chúng ta sẽ yên tâm hơn chút" là cười nhạt.
Kết quả sau khi nhìn thấy ảnh chụp, cậu giống như bị trúng tà, suy nghĩ hai ngày liền đáp ứng an bài này.
Đẹp không?
Trong đầu cậu vô thức hiện lên một hình ảnh.
Tiêu Chiến tắm rửa xong, đôi mắt đỏ hồng vì bị hơi nước hun, sau khi nấu mì xong ngồi ở đối diện bàn ăn với mình, lại xé một cái bánh ngọt ăn, khóe miệng dính một ít kem trắng, đang cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên ngước mắt nhìn mình.
Lúc uống nước thích nghiêng người dựa vào chiếc ghế cao của quầy bar, chân rõ ràng đủ dài chạm đất lại cố ý vểnh lên lắc lư trên không trung, thấy mình nhìn còn tỏ vẻ mặt khó hiểu, hơi mở to mắt, lộ ra vẻ ngây thơ không tương xứng với tuổi tác chút nào...
Lúc này, âm nhạc chát chúa trong club dường như cậu cũng không nghe thấy.
Rất đẹp, người thật đẹp hơn trong ảnh.
Lục Hạo chỉ thấy yết hầu Vương Nhất Bác nhúc nhích, cũng không nói gì, nhưng không có biểu tình gì gật đầu, vì thế nở nụ cười, bộ dáng hiểu rõ lấy khuỷu tay huých cậu một cái, "Tôi nói đấy."
Khó trách muốn một cuộc sống tự do tuyệt vời, cùng người thuê nhà của họ hàng ở cùng một chỗ.
Tiêu Chiến gặp một chút rắc rối khi chuẩn bị rời đi.
Một số người yêu thích club trong nhóm do Edwin đứng đầu đã hẹn với những người bạn khác, sau khi kết thúc cuộc vui này, dự định sẽ đi hẹn riêng với những người bạn khác. Tiêu Chiến không còn sức lực nữa, định về trước cùng Stephanie.
Ra khỏi cửa Aura anh mới nhớ đêm nay có hai địa điểm ở trung tâm thành phố một nơi có trận bóng một nơi có concert, hầu như đều kết thúc vào giờ này nên không có cách nào đặt được xe.
Đến ga tàu điện ngầm gần nhất còn phải đi bộ một lúc trong khi cô gái bên cạnh đã say đến loạng choạng.
Mùa này gió vẫn còn khá lạnh, Tiêu Chiến giúp người bên cạnh kéo áo khoác lên, chính mình cũng bị gió thổi tỉnh táo không ít.
Xem lại một lần nữa app đặt xe vẫn không có phản hồi, Tiêu Chiến quyết định không đợi, ấn hủy chuyến, nửa kéo nửa khiêng Stephanie đi về phía ga tàu điện ngầm, tính đi tàu điện ngầm rời khỏi trung tâm thành phố đến một nơi khác mới bắt taxi.
Đi được vài bước, anh nghe thấy có người gọi mình, vì thế ngạc nhiên quay đầu, nhất thời không tìm thấy nơi phát ra âm thanh.
Vương Nhất Bác ngượng ngùng tuỳ tiện bấm còi, nhìn Tiêu Chiến nhíu mày mờ mịt nhìn xung quanh, vì thế nháy đèn hai cái, lại kêu thêm một tiếng.
"Tiêu Chiến!"
Lúc này Tiêu Chiến mới tìm ra nơi phát ra âm thanh, bên cạnh dòng xe bị kẹt có một chiếc Carrera màu trắng đang nhấp nháy đèn, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, lộ ra một gương mặt khác cũng bối rối giống mình.
Anh không biết.
Anh lại nhìn vào bên trong, lúc này mới phát hiện Vương Nhất Bác ngồi trên ghế ghế lái bên cạnh, thấy anh nhìn qua mới vẫy vẫy tay, "Lại đây, đưa bạn anh về."
Thà ở trong xe chờ kẹt còn hơn là hơn nửa đêm lôi kéo con gái nhà người ta đang say khướt đi tàu điện ngầm, Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, cùng Stephanie leo lên ghế sau, hắng giọng, "Cám ơn."
"Không có gì, dù sao cũng bị kẹt ở đây."
Ngón tay Vương Nhất Bác không ngừng chạm vào vô lăng, suy nghĩ một chút rồi giới thiệu.
"Bạn học của tôi, Lục Hạo."
Nói xong lại nói với Lục Hạo, "Bạn cùng phòng của tôi."
Stephanie nằm liệt ở ghế sau nghe thấy vậy thì ngạc nhiên ngồi thẳng: "Cậu chính là bạn cùng phòng của Tiêu Chiến?"
Nói xong quay đầu mở to hai mắt nhìn Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, sao anh không nói họ hàng của chủ nhà..."
Nói được một nửa cô cảm thấy không ổn, che miệng lại. Tiêu Chiến cũng vội vàng hung hăng trừng mắt nhìn cô, thấp giọng nói, "Đừng nói nữa, cẩn thận không lại nôn trên xe người khác!"
Nói xong cười cười với Vương Nhất Bác: "Đây là đồng nghiệp của tôi."
Trong xe im lặng vài giây, Tiêu Chiến lại hỏi: "Cậu mua xe khi nào vậy, mới tuần này thôi?"
"Không phải của tôi, là xe của Lục Hạo," Vương Nhất Bác quay đầu ra hiệu, "Anh xem cậu ta uống đến mức cổ đỏ bừng, không thể lái xe được."
Lục Hạo đã không còn sức trêu ghẹo cậu, đầu óc hắn bây giờ rối như tơ rồi. Hắn không biết mối quan hệ trên chiếc xe này bây giờ là gì nữa.
Sao bạn cùng phòng của Vương Nhất Bác không phải là cô gái mặc váy xanh này mà là người đàn ông bên cạnh?? Mình có nhầm lẫn không? Mình sai từ đầu sao?
Từ trung tâm thành phố thoát khỏi khu vực kẹt xe gần một tiếng đồng hồ, trước tiên đưa Stephanie về nhà rồi lái xe xuống dưới lầu nhà Lục Hạo, lúc Vương Nhất Bác muốn rẽ vào gara dưới hầm, Lục Hạo khoát tay.
"Để tôi xuống ở đây, cậu lái xe về nhà đi."
"Cũng được," Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, "Vậy ngày mai cậu tỉnh rượu bắt taxi đến nhà tôi lấy xe."
Lục Hạo gật gật đầu, xuống xe vừa định đóng cửa, lại dừng động tác, sau đó đột nhiên giống như muốn tìm cái gì, khom lưng sờ tới sờ lui trên ghế phụ, sau đó quay đầu nhìn về phía ghế sau.
Tiêu Chiến đột nhiên đối diện với ánh mắt với hắn, cho rằng thứ hắn muốn tìm ở hàng ghế sau, cũng không biết làm sao sờ tới sờ lui trên ghế bên cạnh.
Vương Nhất Bác vừa thiết lập điều hướng về nhà, nhịn không được quay đầu, nhíu mày hỏi Lục Hạo, "Cậu tìm cái gì?"
"À, không có gì, tôi nhớ lầm, hôm nay tôi không mang theo thuốc lá điện tử." Lục Hạo sờ lưng ghế phụ đứng dậy, sau đó lại khom lưng xuống, nhìn hàng ghế sau.
"Tiêu..."
"Tiêu Chiến."
"À đúng, Tiêu Chiến, anh lên phía trước ngồi đi."
Nói xong Lục Hạo xoay người, "Anh cao lớn như vậy ngồi phía sau khó chịu lắm, lên trước ngồi đi."
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, hơn nữa cảm giác như xem Vương Nhất Bác là tài xế vậy. Vì thế cúi xuống cảm ơn, leo ra đổi chỗ ngồi, lại nói lời tạm biệt với Lục Hạo.
Hôm nay anh đã trải qua chuyến bay không tính là ngắn, lại tham gia hoạt động bổ sung vốn không nằm trong kế hoạch, sau đó phải đưa cô đồng nghiệp say xỉn về, lúc này anh mới cảm thấy đuối tay đuối chân. Vừa nãy ngồi ở hàng ghế sau vừa hẹp vừa cứng, đầu muốn đỉnh lên nóc xe, lúc này đã có thể thư giãn được chút.
Điện thoại di động rung hai lần liên tiếp, là của Stephanie. Có vẻ như cô ấy đã uống một ít nước lạnh và nôn ra có chút tỉnh táo hơn.
[Ôi cám ơn! Đại cứu tinh]
[Sao anh không nói sớm họ hàng của chủ nhà anh đẹp trai như vậy!!!! Chúng ta cần gì đi Aura xem DJ!]
Tiêu Chiến không phát hiện khóe miệng mình mang theo chút ý cười, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Anh hoài nghi thanh niên đang lái xe không nói thật, có thể kỳ thật ít nhiều cũng uống chút rượu, bằng không sao tuy biểu tình lạnh lùng nhưng vành tai và cổ vẫn có chút đỏ.
Anh không nhìn thấy trong gương chiếu hậu bên kia của Vương Nhất Bác, Lục Hạo liên tục làm mấy động tác buồn cười, vừa là cánh tay hình trái tim, vừa nâng khuỷu tay làm động tác cổ vũ.
Vương Nhất Bác đương nhiên là nhìn thấy, khóe miệng giật giật, trong lòng thầm mắng "Đồ ngốc", không nhìn gương chiếu hậu nữa, lại cảm giác vành tai nóng lên rất lợi hại.
Trước kia sao không cảm thấy không gian chiếc xe này nhỏ như vậy? Tuần tới mình sẽ đi mua một chiếc xe hơi, mua loại lớn.
Cậu đạp mạnh chân ga tăng tốc về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro